Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người


Bạch Ngọc Kinh của hiện tại chỉ có một dãy Bất Chu, cũng chỉ có một ngọn Bất Chu.

Muốn tìm được mũi tên của Cố Kinh Bạch tuy không dễ dàng nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với thế giới trong giấc mơ của Thiên Đạo.
Tuy không biết đối phương định làm gì nhưng rất hiển nhiên là chuyện này đã vượt ra khỏi tính toán của bọn họ.
[Mau gọi Lục Chỉ trở về!] Cố Kinh Bạch thúc giục Thiên Đạo.
Điều phiền toái duy nhất chính là Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch phải tranh thủ từng giây từng phút đi tìm.

Một khi khí độc bao quanh núi Bất Chu biến mất, đạo môn nhất định sẽ có mặt tham gia vào, tìm kiếm di thể của thánh quân Vật Ngã, Cố Kinh Bạch cũng không muốn ở thời khắc mấu chốt này dấy lên xung đột gì với bên đạo môn.

Nếu như có thể, y thậm chí còn muốn trực tiếp mang thẳng thân thể nhân tạo kia của mình tới đặt trước cổng của Tọa Vong Tâm Trai, để đạo môn bớt cản đường bọn họ.
Cố Kinh Bạch vẫn đang ở trong ma cung Hỗn Độn, tối hôm qua trước khi y đi ngủ, Lục Chỉ đã đến chỗ y một chuyến, sau đó thì… Cố Kinh Bạch hôn mê bất tỉnh, tới gần trưa hôm nay mới tỉnh lại.

Y chậm rãi mở mắt ra, lập tức hiểu rõ, Lục Chỉ đang tiền trảm hậu tấu, bởi vì nói cho cùng thì hắn vẫn không thể yên tâm để cho Cố Kinh Bạch đi.
Tiếp theo là tiếng hoạt động của một cơ quan nào đó, một cây cột trong đại điện xoay tròn, lộ ra con đường đi từ dưới lòng đất lên, từ dưới đó chui ra… Cố Bồi Phong và tỳ nữ của ma tôn Cư Tư.
“Vì tương lai, cũng không phải không thể.” Chưởng môn Huyền Thiên Tông nheo mắt, xưa nay ông ta vẫn luôn là kẻ lòng dạ sắt đá như vậy.
Thế nhưng, sau khi Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch cộng thêm cả Thiên Đạo cùng nhau tới ngọn núi chính của dãy Bất Chu, dựng lều tìm kiếm trong suốt ba ngày trời, thiếu điều muốn lật hết từng lớp đất đá của nơi này lên mà vẫn không thu hoạch được gì.
Dự đoán lý tưởng nhất chính là ma tôn Cư Tư đang bị nhốt trong thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch, nhưng bọn họ cũng phải cân nhắc đến những khả năng khác, ví dụ như khoảng cách thời gian giữa hai lần đoạt xác có hạn chế, không thể vừa thất bại đã ngay lập tức thực hiện lần hai, đặt giả thiết ma tôn Cư Tư vẫn chưa tiến hành lần đoạt xác thứ hai, bọn họ lại đang ở trong ma cung Hỗn Độn, thứ cần phải dụ ra không chỉ là nội ứng của ma tôn Cư Tư mà còn là chính bản thân gã.
Một người đàn ông nói: “Ngươi xác định ma quân Hỗn Độn đã thực sự rời đi?”
Bất kể là thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch hay là cây cung và mũi tên của Cố Kinh Bạch, đều biến mất hết.
“Để em nghĩ thêm đã, nghĩ thêm đã.”
Lục Chỉ cũng tỏ thái độ việc nghĩa chẳng từ, ưỡn ngực nói: “Đúng, không sai, chúng ta tuyên bố với bên ngoài là ma quân vẫn còn sống, ma tôn Cư Tư chắc chắn sẽ cắn câu.”
Cố Kinh Bạch còn từng thử liên lạc với máy phụ của trợ lý AI gắn trong một trong tám mũi tên nhưng đáng tiếc, tin nhắn gửi đi không khác gì đá chìm đáy biển, máy phụ của trợ lý AI từ đầu đến cuối không có bất cứ hồi âm gì.
Cho đến khi Diệp Tố liều mạng động thủ, rút kiếm đánh về phía Lục Chỉ đang mang dáng vẻ của một đứa trẻ con.

Vì để cho đối phương cơ hội ra tay, Lục Chỉ còn cố ý một mình đi tới chỗ của ma quân Hỗn Độn, bên cạnh không có ai bảo vệ.

Đúng như dự đoán, Diệp Tố bị lừa rồi, nhân lúc không có ai để ý, hắn quyết định liều chết xông lên giết con trai của ma quân.

Chỉ cần trúng một đòn thôi rồi trốn vào trong bí cảnh riêng của mình, mặc cho bên ngoài ra sao thì ra.
Gã chỉ có thể chờ đợi thời cơ, vừa vặn biết được Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ muốn tới núi Bất Chu câu cá, vì vậy gã lập tức tìm cách bảo tỳ nữ của mình liên lạc với nội ứng ở bên đạo môn, tới ma cung trống không cứu viện.
Đến phút này Cố Kinh Bạch mới hiểu ra ý nghĩa tồn tại thật sự của tầng tầng lớp lớp khí độc vờn quanh núi Bất Chu này – xưa nay nó hoàn toàn không phải dùng thể phòng ngừa tu sĩ đạo môn mà là để tranh thủ thời gian cho ma tôn Cư Tư nhặt về di thể và cung tên của Cố Kinh Bạch, “Có lẽ ma tôn Cư Tư dự đoán người thua sẽ là anh nên mới ở đây chờ sẵn.”
“Bởi vì anh cần em làm con át chủ bài của anh.” Cố Kinh Bạch cố gắng khách quan nhất có thể thuyết phục Lục Chỉ: “Ma tôn Cư Tư không biết bên phía chúng ta có em nên mới dễ bị lừa, nếu bọn họ mà biết ma quân vẫn còn sống thì sao có thể không kiêng dè?”
Bạch Ngọc Kinh của hiện tại chỉ có một dãy Bất Chu, cũng chỉ có một ngọn Bất Chu.

Muốn tìm được mũi tên của Cố Kinh Bạch tuy không dễ dàng nhưng cũng đỡ hơn nhiều so với thế giới trong giấc mơ của Thiên Đạo.
Sau khi Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi và ma quân Hỗn Độn chém giết nhau xong, bọn họ không lên núi ngay vì trên chiến trường đâu đâu cũng có người đạo môn mà lại cẩn thận đợi thêm mười ngày, đồng nghĩa với việc đã cho ma tôn Cư Tư thời gian hành động.
Lục Chỉ tự biến mình thành con trai của ma quân, đi hấp dẫn ma tôn Cư Tư.
“Anh nghĩ thử xem, hiện tại có những thứ gì biến mất? Thân thể nhân tạo của anh, hồn phách của ma quân Hỗn Độn.

Em có một giả thiết lớn mật là ma tôn Cư Tư cũng có lối tư duy không khác em nhiều lắm, đối tượng mà gã muốn đoạt xác là ma quân Hỗn Độn, nhưng lại phát hiện ma quân Hỗn Độn bị anh triệt để đóng đinh trên đỉnh Bất Chu, không ai rút được mũi tên trừ ma kia ra.

Dù cho gã có phá hủy hồn phách của ma quân Hỗn Độn cũng vô dụng, vì cơ thể này không thể dùng được.” Lục Chỉ đứng ở góc nhìn của một nhân vật phản diện, trôi chảy phá án.
“Tại sao không thể là ma tôn Cư Tư dự đoán anh và ma quân Hỗn Độn sẽ lưỡng bại câu thương, ngay từ ban đầu gã đã tính kế cả hai người luôn rồi?” Lục Chỉ đưa ra một giả thiết lớn mật khác.
“Gã sao có thể…” Cố Kinh Bạch vừa định phản bác, lời còn chưa nói xong đã khựng lại.

Cố Kinh Bạch thành tâm đặt tay lên ngực tự hỏi, đúng vậy, tại sao lại không thể cơ chứ? Ma tôn Cư Tư tuy nói là bạn thân của ma quân Hỗn Độn nhưng trên thế gian này chẳng lẽ thiếu trường hợp bạn thân đâm sau lưng phản bội? Tại sao nhất định cứ phải là ma quân Hỗn Độn sai khiến ma tôn Cư Tư làm việc mà không phải là ma tôn Cư Tư lợi dụng ma quân Hỗn Độn?
“Gã sao có thể…” Cố Kinh Bạch vừa định phản bác, lời còn chưa nói xong đã khựng lại.

Cố Kinh Bạch thành tâm đặt tay lên ngực tự hỏi, đúng vậy, tại sao lại không thể cơ chứ? Ma tôn Cư Tư tuy nói là bạn thân của ma quân Hỗn Độn nhưng trên thế gian này chẳng lẽ thiếu trường hợp bạn thân đâm sau lưng phản bội? Tại sao nhất định cứ phải là ma quân Hỗn Độn sai khiến ma tôn Cư Tư làm việc mà không phải là ma tôn Cư Tư lợi dụng ma quân Hỗn Độn?
Còn ai thích hợp làm nhân vật này khác ngoài ma tôn Cư Tư, người được ma quân Hỗn Độn cực kỳ tín nhiệm?
Bất kể là Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi hay ma quân Hỗn Độn, bọn họ đều phạm phải một sai lầm giống nhau, cho rằng đây chỉ là cuộc chiến thuộc về riêng thánh quân và ma quân, mà quên mất những kẻ có dã tâm thực sự.
Dưới chân thánh quân đều là giun dế không phải là nói đùa, ma tôn Cư Tư nếu có đủ thực lực để đối đầu trực tiếp với ma quân Hỗn Độn thì đã không phải phí công đi đường vòng vèo như vậy, khơi dậy chiến tranh giữa hai vị thánh quân.
Tu vi và đầu óc, ở một số tình huống sẽ không tỉ lệ thuận với nhau.
Cố Kinh Bạch: “…”
Trên mấy chậu băng cũng đặt một ít trận pháp, không gây tổn thương gì, chỉ có chức năng làm mát giải nhiệt.
Nếu như ma tôn Cư Tư mới thật sự là trùm cuối sau màn, rất nhiều chuyện trước kia không rõ ràng bây giờ đã có lời giải thích hợp lý.
Thậm chí, thuận theo dòng suy nghĩ này để hồi tưởng, vốn dĩ ma quân Hỗn Độn và Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi nhờ chuyện cùng nhau săn bắn ma thú thượng cổ mà ở chung không tệ, chí lớn gặp nhau, nhưng không lâu sau đó, quan hệ giữa bọn họ rất nhanh đã trở nên tệ đi.

Cố Kinh Bạch từng cho rằng đó là cạnh tranh theo lẽ đương nhiên của việc tu luyện đại đạo, không chết không thôi, nhưng nếu thật sự không phải vậy thì sao? Cố Kinh Bạch không thể chắc chắn được bản thân sẽ giết được ma quân Hỗn Độn, vậy ma quân Hỗn Độn lại cảm thấy trăm phần trăm mình sẽ thắng nổi Cố Kinh Bạch sao?
Bọn họ có thực lực ngang nhau, cảnh giới tu vi, sức mạnh ngang nhau, ma quân Hỗn Độn nếu không có thứ gì ăn chắc được thì sao có thể tùy tiện đi tìm chết?
Còn Cố Kinh Bạch…
Ví dụ như trước khi chết, tại sao ma quân Hỗn Độn lại kinh ngạc như vậy?
Cố Kinh Bạch còn từng thử liên lạc với máy phụ của trợ lý AI gắn trong một trong tám mũi tên nhưng đáng tiếc, tin nhắn gửi đi không khác gì đá chìm đáy biển, máy phụ của trợ lý AI từ đầu đến cuối không có bất cứ hồi âm gì.
Kế hoạch của ma quân Hỗn Độn thất bại vì ma tôn Cư Tư, thậm chí hồn phách của ma quân e rằng cũng là vì có ma tôn Cư Tư tác động nên mới dễ tiêu tán như vậy.

“Sao lại nói vậy?” Lục Chỉ không hiểu.
Bất kể là Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi hay ma quân Hỗn Độn, bọn họ đều phạm phải một sai lầm giống nhau, cho rằng đây chỉ là cuộc chiến thuộc về riêng thánh quân và ma quân, mà quên mất những kẻ có dã tâm thực sự.
Nơi an toàn nhất bây giờ chính là ma cung, nhưng Cố Kinh Bạch không thể nhàm chán chờ đợi như vậy, y cũng không thể yên tâm, nói với Thiên Đạo: “Có thể cho ta xem những gì đang diễn ra trên núi Bất Chu không?”
Thậm chí, thuận theo dòng suy nghĩ này để hồi tưởng, vốn dĩ ma quân Hỗn Độn và Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi nhờ chuyện cùng nhau săn bắn ma thú thượng cổ mà ở chung không tệ, chí lớn gặp nhau, nhưng không lâu sau đó, quan hệ giữa bọn họ rất nhanh đã trở nên tệ đi.

Cố Kinh Bạch từng cho rằng đó là cạnh tranh theo lẽ đương nhiên của việc tu luyện đại đạo, không chết không thôi, nhưng nếu thật sự không phải vậy thì sao? Cố Kinh Bạch không thể chắc chắn được bản thân sẽ giết được ma quân Hỗn Độn, vậy ma quân Hỗn Độn lại cảm thấy trăm phần trăm mình sẽ thắng nổi Cố Kinh Bạch sao?
Sau khi trở về phòng, Diệp Tố kể lại mọi chuyện với Cố Bồi Phong, nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết được nó, sau đó thành công từ hôn với Lý Phủ.”
Bọn họ có thực lực ngang nhau, cảnh giới tu vi, sức mạnh ngang nhau, ma quân Hỗn Độn nếu không có thứ gì ăn chắc được thì sao có thể tùy tiện đi tìm chết?
Thiên Đạo không nhịn được hỏi: [Dụ… thế nào?]
Trừ phi là có người xui khiến ma quân Hỗn Độn.
Ở ma cung Hỗn Độn chỉ còn Thiên Đạo hết mực chăm sóc Cố Kinh Bạch: [Ngươi… đừng… chạy… lung tung… nguy hiểm.]
Tuy bất ngờ nhưng cũng có được một đáp án hợp lý.
Còn ai thích hợp làm nhân vật này khác ngoài ma tôn Cư Tư, người được ma quân Hỗn Độn cực kỳ tín nhiệm?
Cố Bồi Phong vừa ló đầu ra, kiếm của Văn Nhân Vũ đã quét qua, nhanh như chớp giật đặt trên cổ của Cố Bồi Phong, không cho Cố Bồi Phong có bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Vấn đề duy nhất là ma tôn Cư Tư trăm nghìn cay đắng làm những chuyện này vì cái gì? Gã tìm cách khơi mào xích mích giữa ma quân và thánh quân, để cho hai bên đánh nhau đến kết cục lưỡng bại câu thương, cũng làm cho ma tông càng ngày càng suy yếu, còn chọc thủng một cái lỗ trên trời, đến cùng thì mục đích của gã là gì?
Hay là Cố Kinh Bạch đã đoán sai, ma tôn Cư Tư thực ra cũng là người nhà?
Đối với dị năng của Lục Chỉ, rốt cuộc Cố Kinh Bạch cũng có một nhận thức càng thêm rõ ràng về nó, không quản là Lục Chỉ vô tình hay cố ý, chung quy hắn đều sẽ trợ giúp Cố Kinh Bạch, mang lại một kết quả có lợi nhất cho hướng đi của y.
“Ta tin tưởng ngươi.” Cố Bồi Phong ra sức cổ vũ người yêu.
“Vì để làm lão đại đó, còn vì gì được nữa?” Lục Chỉ khinh thường bĩu môi, suy nghĩ của hắn không phức tạp như Cố Kinh Bạch mà thẳng tắp một đường, cũng rất phù hợp với phong cách của một nhân vật phản diện, “Em cảm thấy gã cũng không có năng lực làm linh khí rò rỉ ra ngoài mà giống như là bất ngờ không lường trước được sau khi kế hoạch của gã thất bại.”
Cũng giống như kế hoạch của Lục Chỉ là biến cả thế giới thành tang thi, đi đến mục tiêu thống nhất chủng tộc, hòa bình thế giới, nhưng nếu như Lục Chỉ thực sự làm như vậy thì kết cục của Trái Đất chỉ có thể là diệt vong.
Những người có lực chiến mạnh nhất của hai bên đều đã chết, nhưng máu nóng của bên ma tu hung hăng kiêu ngạo thì không hề suy giảm, bọn họ cảm thấy cũng không phải là không thể đánh thêm trận nữa, để cho những tên đạo tu kia biết bọn họ giỏi thế nào, bớt ngông nghênh đi!
Nhưng không ai có thể nói là Lục Chỉ cố ý muốn hủy diệt thế giới cả, đúng không?
Tình huống của ma tôn Cư Tư e rằng cũng tương tự Lục Chỉ, chế định một kế hoạch mà gã cảm thấy là thập toàn thập mỹ, nhưng trên thực tế thì đã hại chết cả thế giới.
“Vậy nên em hãy ra lệnh cho thuộc hạ trong ma cung tuyên bố với bên ngoài rằng dường như bọn họ đã tìm được con trai của ma quân, cậu nhóc này thừa kế thân thể đao kiếm xuyên không thủng của ma quân, và nhằm đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, ma cung quyết định đi lên đỉnh Bất Chu tiến hành kiểm tra huyết thống với thi thể của ma quân.” Nếu ma tôn Cư Tư muốn có một cơ thể đã thành thánh, vậy thì bọn họ sẽ cho gã một cơ thể thích hợp nhất.
“Anh nghĩ thử xem, hiện tại có những thứ gì biến mất? Thân thể nhân tạo của anh, hồn phách của ma quân Hỗn Độn.

Em có một giả thiết lớn mật là ma tôn Cư Tư cũng có lối tư duy không khác em nhiều lắm, đối tượng mà gã muốn đoạt xác là ma quân Hỗn Độn, nhưng lại phát hiện ma quân Hỗn Độn bị anh triệt để đóng đinh trên đỉnh Bất Chu, không ai rút được mũi tên trừ ma kia ra.

Dù cho gã có phá hủy hồn phách của ma quân Hỗn Độn cũng vô dụng, vì cơ thể này không thể dùng được.” Lục Chỉ đứng ở góc nhìn của một nhân vật phản diện, trôi chảy phá án.
Cố Kinh Bạch không phản bác được, liên tục gật gù, ra hiệu cho Lục Chỉ tiếp tục phân tích.
“Thân thể ma quân không được thì vẫn còn “di thể” kia của anh làm lốp xe dự phòng.”
Tình huống của ma tôn Cư Tư e rằng cũng tương tự Lục Chỉ, chế định một kế hoạch mà gã cảm thấy là thập toàn thập mỹ, nhưng trên thực tế thì đã hại chết cả thế giới.
“Thân thể ma quân không được thì vẫn còn “di thể” kia của anh làm lốp xe dự phòng.”
“Cơ thể hiện tại này của anh cũng là cơ thể nhân tạo, em quên rồi à? Đồng nghĩa với việc cũng có hệ thống chống trộm, cho nên em hoàn toàn không cần lo lắng cho an nguy của anh đâu.”
“Nếu như ma tôn Cư Tư trộm xác ma quân thất bại rồi tìm cách trộm đi thân thể nhân tạo của anh… đối với chúng ta mà nói thì rất có lợi.” Cố Kinh Bạch cười nói.
“Sao lại nói vậy?” Lục Chỉ không hiểu.
Cố Kinh Bạch uống một hớp trà, chậm rãi giải thích: “Bởi vì trong cơ thể nhân tạo của Cục, cái nào cũng có một hệ thống chống trộm.”
Một giọng nữ đáp: “Bệ hạ nhất định sẽ đi theo bên cạnh bảo vệ tiểu điện hạ.”
Xung đột liên hồi là thứ không thể tránh khỏi.
Tuy bất ngờ nhưng cũng có được một đáp án hợp lý.
Mọi người có vẻ rất coi trọng màn nhận người thân này, vô cùng để ý.

Không thấy Văn Nhân Vũ xuất hiện, bên phía Tọa Vong Tâm Trai cũng có phái người khác đến.

Lý Phủ đứng cạnh Diệp Tố, không nhìn thấy bóng dáng của Cố Bồi Phong.
“Tài sản quý giá như vậy, Cục quản lý đương nhiên sẽ không để nó tùy tiện lưu lạc, cho dù là có bị tổn hại đi chăng nữa thì cũng được bảo vệ rất kỹ càng.”
Thiên Đạo rất hào phóng bật đèn xanh cho Cố Kinh Bạch, đưa tới cái pháp kính mà ma tôn Bất Xá dâng lên cho Lục Chỉ, có thêm Thiên Đạo hỗ trợ, phạm vi quan sát của nó không còn bó hẹp trong ma cung nữa mà mở rộng ra tới núi Bất Chu, bây giờ ở trong kính đang là cảnh tượng trên đỉnh Bất Chu.

Lục Chỉ hóa thân thành dáng vẻ của Cố Kinh Bạch, đứng trước thân thể của ma quân Hỗn Độn, bên cạnh hắn toàn là thuộc hạ của ma cung Hỗn Độn, xung quanh cũng có không ít người có thế lực của ma tu, và cũng có một vị trí nhỏ bị đạo môn chiếm cứ.
Hơn nữa, Cố Kinh Bạch bản trẻ tuổi sở dĩ chọn để lại thân thể nhân tạo kia, một phần là vì cơ thể đó đã không thể dùng tiếp được nữa, hiểu đơn giản là nó giống như một cỗ máy bị hỏng triệt để, dù có truyền vào bao nhiêu linh lực đi nữa thì cũng vô dụng, ngoại trừ lãng phí thời gian thì cũng chỉ lãng phí linh lực.

Cố Kinh Bạch chỉ muốn cho đồ đệ của y và Tọa Vong Tâm Trai một câu trả lời nên mới quyết định tạo ra một màn “hi sinh” như vậy.
Nhưng Lục Chỉ không dễ bị thuyết phục như vậy.
“Ma tôn Cư Tư đang ở đâu?” Nguyên nhân Văn Nhân Vũ xuất hiện trong ma cung Hỗn Độn cũng lòi ra, hắn đến tìm ma tôn Cư Tư.

Trước đây hắn cũng từng nhận được một phong thư của ma tôn Cư Tư nhưng mà không phải là phong thư tư thông với địch mà là một phong thư cố ý khiêu khích.
Nếu như ma tôn Cư Tư thực sự có ý đồ đó, vậy bây giờ rất có khả năng gã đã bị nhốt trong thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch, không thể chuyển động, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Thiên Đạo không tìm thấy người đâu.
Không chỉ kế hoạch bị thất bại mà ma tôn Cư Tư đáng thương có khi còn bỏ mạng ở một nơi nào đó.

Người gã muốn giấu giếm, xưa nay không phải là Thiên Đạo mà chỉ là hai thánh quả của Thiên Đạo – ma quân Hỗn Độn và thánh quân Vật Ngã mà thôi, đánh bậy đánh bạ thế nào mà đến cả Thiên Đạo cũng giấu được.

Giống như những gì bọn họ học được trong giấc mơ của Thiên Đạo, ở một số thời khắc không hẳn là có âm mưu to lớn nào đó mà chỉ là vận mệnh trùng hợp, thành ra khó nhìn thấu.
Ví dụ như trước khi chết, tại sao ma quân Hỗn Độn lại kinh ngạc như vậy?
Cho nên, xét đến cùng, vẫn phải tìm cho ra nhân vật then chốt là ma tôn Cư Tư trước đã, hỏi kế hoạch của gã mới có thể từ bên trong đó tìm tiếp rốt cuộc là bộ phận nào gặp vấn đề, rồi sửa chữa sai lầm, không để Bạch Ngọc Kinh tiếp tục đi vào bước đường sụp đổ.
“Tài sản quý giá như vậy, Cục quản lý đương nhiên sẽ không để nó tùy tiện lưu lạc, cho dù là có bị tổn hại đi chăng nữa thì cũng được bảo vệ rất kỹ càng.”

Tên nội ứng với ma tôn Cư Tư bên phía đạo môn trước mắt cũng trở thành đầu mối duy nhất để có thể tìm ra được ma tôn Cư Tư.
Tên nội ứng với ma tôn Cư Tư bên phía đạo môn trước mắt cũng trở thành đầu mối duy nhất để có thể tìm ra được ma tôn Cư Tư.
“Chúng ta lẻn vào Tọa Vong Tâm Trai hả?” Lục Chỉ phe phẩy quạt, quạt cho Cố Kinh Bạch.

Vốn dĩ ma cung Hỗn Độn có giăng trận pháp, theo lý thuyết nhiệt độ sẽ vĩnh viễn duy trì ở một mức không đổi, mà gần đây không biết tại sao nhiệt độ càng ngày càng cao, người phụ trách trận pháp thủy chung không tìm ra được nguyên nhân.

Mỗi ngày Lục Chỉ đều niệm cho Cố Kinh Bạch một câu thần chú làm mát nhưng hắn vẫn lo Cố Kinh Bạch bị say nắng, thỉnh thoảng lại dùng quạt tay để quạt thêm cho y.
Cũng giống như kế hoạch của Lục Chỉ là biến cả thế giới thành tang thi, đi đến mục tiêu thống nhất chủng tộc, hòa bình thế giới, nhưng nếu như Lục Chỉ thực sự làm như vậy thì kết cục của Trái Đất chỉ có thể là diệt vong.
Tuy Lý Phủ bắt gian thành công nhưng không thể từ hôn với Diệp Tố, bởi vì Huyền Thiên Tông không đồng ý, nhà họ Lý cũng không đồng ý.

Bọn họ cảm thấy Lý Phủ và Diệp Tố tiếp tục ở bên nhau như vậy cũng chẳng có gì không tốt, chỉ cần giữ mối quan hệ thông gia cho hai bên là được.

Xuất phát từ lợi ích gia tộc, Lý Phủ cũng cân nhắc trước sau, cảm thấy không phải là không thể thương lượng, chỉ có Diệp Tố không đồng ý, thái độ của hắn cực kỳ cứng rắn, nếu đã bị phát hiện thì chẳng còn gì để nói cả, hắn muốn từ hôn để ở bên cạnh Cố Bồi Phong.
Trên mấy chậu băng cũng đặt một ít trận pháp, không gây tổn thương gì, chỉ có chức năng làm mát giải nhiệt.
“Không.” Cố Kinh Bạch có một ý tưởng tốt hơn: “Chúng ta dụ rắn ra khỏi hang.”
Cố Kinh Bạch cũng không muốn tin con cá mà bọn họ tìm cách câu suốt mấy ngày trời lại chính là đồ đệ của mình, nhưng quả thực là y không thể tìm được lý do nào khác giải thích cho sự xuất hiện của Văn Nhân Vũ ở nơi này vào thời gian này.

Văn Nhân Vũ thật sự có quá nhiều hiềm nghi.

Nếu như Văn Nhân Vũ thật sự có ý đồ xấu gì, Cố Kinh Bạch càng không dám hành động, bởi vì y biết rõ thực lực của Văn Nhân Vũ, hắn đã tiến gần sát lên hàng ngũ thánh quân rồi.
Rất nhanh, ngày xét nghiệm huyết thống cho con trai ma quân cũng đã đến.
Dự đoán lý tưởng nhất chính là ma tôn Cư Tư đang bị nhốt trong thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch, nhưng bọn họ cũng phải cân nhắc đến những khả năng khác, ví dụ như khoảng cách thời gian giữa hai lần đoạt xác có hạn chế, không thể vừa thất bại đã ngay lập tức thực hiện lần hai, đặt giả thiết ma tôn Cư Tư vẫn chưa tiến hành lần đoạt xác thứ hai, bọn họ lại đang ở trong ma cung Hỗn Độn, thứ cần phải dụ ra không chỉ là nội ứng của ma tôn Cư Tư mà còn là chính bản thân gã.
Tu vi và đầu óc, ở một số tình huống sẽ không tỉ lệ thuận với nhau.
Hay là Cố Kinh Bạch đã đoán sai, ma tôn Cư Tư thực ra cũng là người nhà?
Thiên Đạo không nhịn được hỏi: [Dụ… thế nào?]
“Vậy làm thế nào để bảo đảm thân phận con trai của ma quân có thể hấp dẫn được bọn chúng?” Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Lục Chỉ nhường Cố Kinh Bạch một bước, “Bọn chúng cũng không thể xác định được chính xác thân phận con trai ma quân này của anh, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy đây là một âm mưu.”
“Anh không cho em mạo hiểm nhưng lại cảm thấy em sẽ chịu để anh mạo hiểm sao?” Lục Chỉ thực sự chưa gặp ai tiêu chuẩn kép hơn người trước mặt này.
Cố Kinh Bạch nhìn Lục Chỉ, bày tỏ bằng ánh mắt, chẳng phải có ngay một cái mồi nhử ở đây rồi sao?
Cố Kinh Bạch không phản bác được, liên tục gật gù, ra hiệu cho Lục Chỉ tiếp tục phân tích.
Lục Chỉ cũng tỏ thái độ việc nghĩa chẳng từ, ưỡn ngực nói: “Đúng, không sai, chúng ta tuyên bố với bên ngoài là ma quân vẫn còn sống, ma tôn Cư Tư chắc chắn sẽ cắn câu.”
“Không, sao anh có thể để em mạo hiểm như vậy?” Cố Kinh Bạch mới chỉ nhận ra tâm ý của mình chưa lâu, theo thói quen vẫn làm một người bảo vệ, y không thể đặt Lục Chỉ vào tình cảnh nguy hiểm, “Ý anh nói là chính anh.

Em đắp nặn cho anh thân phận con trai của ma quân suốt bao lâu nay, em không cảm thấy thân phận này dùng rất tiện à?”
“Là chưa làm gì sai.”
“Anh không cho em mạo hiểm nhưng lại cảm thấy em sẽ chịu để anh mạo hiểm sao?” Lục Chỉ thực sự chưa gặp ai tiêu chuẩn kép hơn người trước mặt này.
Cố Kinh Bạch: “…”
Điều duy nhất mà Cố Kinh Bạch hy vọng bây giờ chính là đồ đệ của mình không phải là kẻ phản bội kia.
Giọng nam: “Vậy tại sao xung quanh ma cung Hỗn Độn vẫn canh phòng nghiêm ngặt như vậy? Bọn họ đang bảo vệ cái gì?”
Giữa hai người, đôi khi một số thời khắc sợ hãi nhất không phải là tìm mọi cách muốn đối phương đi chịu chết mà là giằng xé nhau, ai cũng không muốn để đối phương làm kẻ hy sinh.
Kế hoạch tiến triển rất thuận lợi.
“Bởi vì anh cần em làm con át chủ bài của anh.” Cố Kinh Bạch cố gắng khách quan nhất có thể thuyết phục Lục Chỉ: “Ma tôn Cư Tư không biết bên phía chúng ta có em nên mới dễ bị lừa, nếu bọn họ mà biết ma quân vẫn còn sống thì sao có thể không kiêng dè?”
Thế nhưng, sau khi Lục Chỉ, Cố Kinh Bạch cộng thêm cả Thiên Đạo cùng nhau tới ngọn núi chính của dãy Bất Chu, dựng lều tìm kiếm trong suốt ba ngày trời, thiếu điều muốn lật hết từng lớp đất đá của nơi này lên mà vẫn không thu hoạch được gì.
Cố Kinh Bạch chứng kiến hết thảy, vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, bởi vì y không tin Diệp Tố chính là kẻ tư thông với ma tu, Diệp Tố không có kỹ năng diễn xuất và cũng không có tính cách kín đáo, Diệp Tố giống như đang bị lợi dụng hơn, hoặc là bên phía đạo môn có quyết định gì đó, và vấn đề bây giờ chính là Diệp Tố ngang nhiên lên sân khấu như vậy, Lục Chỉ bị bại lộ và người nấp trong bóng tối cũng không bị lừa.
Dưới chân thánh quân đều là giun dế không phải là nói đùa, ma tôn Cư Tư nếu có đủ thực lực để đối đầu trực tiếp với ma quân Hỗn Độn thì đã không phải phí công đi đường vòng vèo như vậy, khơi dậy chiến tranh giữa hai vị thánh quân.
Nhưng Cố Kinh Bạch cũng đã suy luận ra, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hóa ra ma tôn Cư Tư trốn trong ma cung Hỗn Độn! Hoặc là nói, nếu như Lục Chỉ không dùng thân phận ma quân Hỗn Độn quay trở lại ma cung thì nơi này đối với ma tôn Cư Tư chính là nơi an toàn nhất.

Đáng tiếc, chẳng ai ngờ là ma quân lại trở lại, ma tôn Cư Tư trốn trong ma cung rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như ma tôn Cư Tư biết ma quân Hỗn Độn vẫn còn sống, rất có khả năng gã sẽ trốn càng sâu chứ không phải là thò mặt ra tiếp tục làm những chuyện mạo hiểm tính mạng.
Cuối cùng hai bên tan rã trong không vui, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Sau khi rời đi, chưởng môn Huyền Thiên Tông lập tức liên lạc với Diệp Tố, Lý Phủ, giao việc lùng giết con trai của ma quân cho hai người bọn họ: “Chỉ cần có thể giết chết đứa trẻ kia, tùy các ngươi muốn gì cũng được.”
“Vậy làm thế nào để bảo đảm thân phận con trai của ma quân có thể hấp dẫn được bọn chúng?” Sau một hồi đấu tranh nội tâm, Lục Chỉ nhường Cố Kinh Bạch một bước, “Bọn chúng cũng không thể xác định được chính xác thân phận con trai ma quân này của anh, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy đây là một âm mưu.”
Điều phiền toái duy nhất chính là Lục Chỉ và Cố Kinh Bạch phải tranh thủ từng giây từng phút đi tìm.

Một khi khí độc bao quanh núi Bất Chu biến mất, đạo môn nhất định sẽ có mặt tham gia vào, tìm kiếm di thể của thánh quân Vật Ngã, Cố Kinh Bạch cũng không muốn ở thời khắc mấu chốt này dấy lên xung đột gì với bên đạo môn.

Nếu như có thể, y thậm chí còn muốn trực tiếp mang thẳng thân thể nhân tạo kia của mình tới đặt trước cổng của Tọa Vong Tâm Trai, để đạo môn bớt cản đường bọn họ.
“Vậy nên em hãy ra lệnh cho thuộc hạ trong ma cung tuyên bố với bên ngoài rằng dường như bọn họ đã tìm được con trai của ma quân, cậu nhóc này thừa kế thân thể đao kiếm xuyên không thủng của ma quân, và nhằm đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra, ma cung quyết định đi lên đỉnh Bất Chu tiến hành kiểm tra huyết thống với thi thể của ma quân.” Nếu ma tôn Cư Tư muốn có một cơ thể đã thành thánh, vậy thì bọn họ sẽ cho gã một cơ thể thích hợp nhất.
“Tại sao không thể là ma tôn Cư Tư dự đoán anh và ma quân Hỗn Độn sẽ lưỡng bại câu thương, ngay từ ban đầu gã đã tính kế cả hai người luôn rồi?” Lục Chỉ đưa ra một giả thiết lớn mật khác.
Nhưng Lục Chỉ không dễ bị thuyết phục như vậy.
“Cơ thể hiện tại này của anh cũng là cơ thể nhân tạo, em quên rồi à? Đồng nghĩa với việc cũng có hệ thống chống trộm, cho nên em hoàn toàn không cần lo lắng cho an nguy của anh đâu.”

Ngay lúc đó, tin đồn về con trai của ma quân cũng xôn xao khắp nơi, đạo môn cảm nhận được một sự uy hiếp lớn lao trước nay chưa từng có, trong lúc bọn họ vừa mất đi thánh quân Vật Ngã, còn đang sợ bên phía ma tu tiếp tục đánh sang, bọn họ thật sự không muốn trở lại khoảng thời gian tối tăm như luyện ngục lúc trước.
“Để em nghĩ thêm đã, nghĩ thêm đã.”
“Nếu như ma tôn Cư Tư trộm xác ma quân thất bại rồi tìm cách trộm đi thân thể nhân tạo của anh… đối với chúng ta mà nói thì rất có lợi.” Cố Kinh Bạch cười nói.
Lục Chỉ suy nghĩ trong suốt năm ngày sau đó, trước sau vẫn không thể tìm được một lý do nào phản bác lại kế hoạch của Cố Kinh Bạch, cuối cùng cũng chịu nhân nhượng.

Sắc mặt hắn cực thối, đối với hắn thì an nguy của Bạch Ngọc Kinh này chẳng là cái đinh gỉ gì, chẳng có gì quan trọng hơn an nguy của Cố Kinh Bạch.
“Ta biết rồi, việc đã đến nước này, ta sẽ không gây thêm phiền phức.” Cố Kinh Bạch vẫn phân biệt được rõ nặng nhẹ.

Ở Bạch Ngọc Kinh này y chỉ là một đứa trẻ không có lực sát thương, tu vi kỳ trúc cơ mà thôi, bất kỳ ai cũng có thể giết được y.
*
Vấn đề duy nhất là ma tôn Cư Tư trăm nghìn cay đắng làm những chuyện này vì cái gì? Gã tìm cách khơi mào xích mích giữa ma quân và thánh quân, để cho hai bên đánh nhau đến kết cục lưỡng bại câu thương, cũng làm cho ma tông càng ngày càng suy yếu, còn chọc thủng một cái lỗ trên trời, đến cùng thì mục đích của gã là gì?
Xung đột liên hồi là thứ không thể tránh khỏi.
Bởi vì chuyện thánh quân Vật Ngã rơi từ trên núi xuống không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, tin tức nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi, nhưng đạo môn vẫn không thể tìm được di thể của thánh quân Vật Ngã, bọn họ đương nhiên sẽ hoài nghi bên phía ma tu đã tìm được ra trước bọn họ một bước nên gửi yêu cầu, hy vọng bên phía ma tông có thể trả lại.
Hành động ám sát của Diệp Tố chỉ là một màn đánh nghi binh Cố Bồi Phong lợi dụng Diệp Tố mà thôi.
Ma tu thì lại cảm thấy bên phía đạo tu rảnh rỗi khơi mào gây sự, vừa ăn cướp vừa la làng, ma quân của bọn họ còn đang bị phong ấn trên đỉnh núi Bất Chu kia kìa, bọn họ lấy di thể của thánh quân Vật Ngã làm mẹ gì? Đạo tu đã thế còn hoài nghi bọn họ, quả thực là khinh người quá đáng, không phải chỉ là chiến thắng trong một trận chiến thôi sao? Hung hăng cái gì? Phách lối cái gì? Dù cho có thực sự tìm được ra trước đi chăng nữa thì với cái thái độ đó, còn lâu bọn này mới trả!
Một chi tiết nhỏ Cố Kinh Bạch đã từng nghĩ tới nhưng vô tình bỏ qua mất lần thứ hai xuất hiện trong đầu y.
Ngay lúc đó, tin đồn về con trai của ma quân cũng xôn xao khắp nơi, đạo môn cảm nhận được một sự uy hiếp lớn lao trước nay chưa từng có, trong lúc bọn họ vừa mất đi thánh quân Vật Ngã, còn đang sợ bên phía ma tu tiếp tục đánh sang, bọn họ thật sự không muốn trở lại khoảng thời gian tối tăm như luyện ngục lúc trước.
Bởi vì chuyện thánh quân Vật Ngã rơi từ trên núi xuống không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, tin tức nhanh chóng lan truyền đi khắp nơi, nhưng đạo môn vẫn không thể tìm được di thể của thánh quân Vật Ngã, bọn họ đương nhiên sẽ hoài nghi bên phía ma tu đã tìm được ra trước bọn họ một bước nên gửi yêu cầu, hy vọng bên phía ma tông có thể trả lại.
“Ngươi phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.” Áp lực từ tứ phía đè lên vai Văn Nhân Vũ.

Mỗi một vị chưởng môn đạo môn đều liên hệ với Tọa Vong Tâm Trai, hy vọng người hiện tại đang đứng đầu chính đạo có thể đưa ra một kế hoạch ứng phó.
Văn Nhân Vũ cau mày, lạnh lùng hỏi: “Kia chỉ là một đứa con nít, các ngươi muốn ta phải làm sao? Đi giết nó à?”
“Vì tương lai, cũng không phải không thể.” Chưởng môn Huyền Thiên Tông nheo mắt, xưa nay ông ta vẫn luôn là kẻ lòng dạ sắt đá như vậy.
Trừ phi là có người xui khiến ma quân Hỗn Độn.
Văn Nhân Vũ được thụ hưởng sự giáo dục của Cố Kinh Bạch, hoàn toàn không muốn ra tay với những người vô tội yếu ớt: “Các ngươi điên rồi à? Đứa bé kia không làm bất kỳ chuyện gì sai cả.”
“Là chưa làm gì sai.”
Cố Kinh Bạch được Thiên Đạo giấu đi, tiến vào trạng thái người khác không nhìn thấy y nhưng y có thể nhìn thấy người khác, chỉ cần Cố Kinh Bạch không động đậy thì y sẽ giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
Cuối cùng hai bên tan rã trong không vui, đạo bất đồng bất tương vi mưu.

Sau khi rời đi, chưởng môn Huyền Thiên Tông lập tức liên lạc với Diệp Tố, Lý Phủ, giao việc lùng giết con trai của ma quân cho hai người bọn họ: “Chỉ cần có thể giết chết đứa trẻ kia, tùy các ngươi muốn gì cũng được.”
“Chúng ta lẻn vào Tọa Vong Tâm Trai hả?” Lục Chỉ phe phẩy quạt, quạt cho Cố Kinh Bạch.

Vốn dĩ ma cung Hỗn Độn có giăng trận pháp, theo lý thuyết nhiệt độ sẽ vĩnh viễn duy trì ở một mức không đổi, mà gần đây không biết tại sao nhiệt độ càng ngày càng cao, người phụ trách trận pháp thủy chung không tìm ra được nguyên nhân.

Mỗi ngày Lục Chỉ đều niệm cho Cố Kinh Bạch một câu thần chú làm mát nhưng hắn vẫn lo Cố Kinh Bạch bị say nắng, thỉnh thoảng lại dùng quạt tay để quạt thêm cho y.
Văn Nhân Vũ cau mày, lạnh lùng hỏi: “Kia chỉ là một đứa con nít, các ngươi muốn ta phải làm sao? Đi giết nó à?”
Tuy Lý Phủ bắt gian thành công nhưng không thể từ hôn với Diệp Tố, bởi vì Huyền Thiên Tông không đồng ý, nhà họ Lý cũng không đồng ý.

Bọn họ cảm thấy Lý Phủ và Diệp Tố tiếp tục ở bên nhau như vậy cũng chẳng có gì không tốt, chỉ cần giữ mối quan hệ thông gia cho hai bên là được.

Xuất phát từ lợi ích gia tộc, Lý Phủ cũng cân nhắc trước sau, cảm thấy không phải là không thể thương lượng, chỉ có Diệp Tố không đồng ý, thái độ của hắn cực kỳ cứng rắn, nếu đã bị phát hiện thì chẳng còn gì để nói cả, hắn muốn từ hôn để ở bên cạnh Cố Bồi Phong.
Vì vậy, Diệp Tố đồng ý đi giết con trai của ma quân.
Kế hoạch của ma quân Hỗn Độn thất bại vì ma tôn Cư Tư, thậm chí hồn phách của ma quân e rằng cũng là vì có ma tôn Cư Tư tác động nên mới dễ tiêu tán như vậy.
Mục đích thực sự của bọn họ là tới ma cung cứu ma tôn Cư Tư!
Sau khi trở về phòng, Diệp Tố kể lại mọi chuyện với Cố Bồi Phong, nói: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giết được nó, sau đó thành công từ hôn với Lý Phủ.”
Ma tu thì lại cảm thấy bên phía đạo tu rảnh rỗi khơi mào gây sự, vừa ăn cướp vừa la làng, ma quân của bọn họ còn đang bị phong ấn trên đỉnh núi Bất Chu kia kìa, bọn họ lấy di thể của thánh quân Vật Ngã làm mẹ gì? Đạo tu đã thế còn hoài nghi bọn họ, quả thực là khinh người quá đáng, không phải chỉ là chiến thắng trong một trận chiến thôi sao? Hung hăng cái gì? Phách lối cái gì? Dù cho có thực sự tìm được ra trước đi chăng nữa thì với cái thái độ đó, còn lâu bọn này mới trả!
“Ta tin tưởng ngươi.” Cố Bồi Phong ra sức cổ vũ người yêu.
Nếu như ma tôn Cư Tư biết ma quân Hỗn Độn vẫn còn sống, rất có khả năng gã sẽ trốn càng sâu chứ không phải là thò mặt ra tiếp tục làm những chuyện mạo hiểm tính mạng.
Rất nhanh, ngày xét nghiệm huyết thống cho con trai ma quân cũng đã đến.
Trên đỉnh Bất Chu, đạo môn và ma tông tập trung cực đông, tất cả mọi người đều nóng lòng muốn biết kết quả xét nghiệm.

Nhân mã hai phe đứng thành hai bên chiến tuyến, còn không quên mắng mỏ cà khịa nhau vài câu, một bên nói đây là chuyện riêng của ma tông, các ngươi tu chính đạo còn đi xem náo nhiệt cái gì? Một bên nói núi Bất Chu này là đất của các ngươi à? Chúng ta thích tới thì tới, các ngươi cản được chắc?
Cố Kinh Bạch mở to hai mắt.
Những người có lực chiến mạnh nhất của hai bên đều đã chết, nhưng máu nóng của bên ma tu hung hăng kiêu ngạo thì không hề suy giảm, bọn họ cảm thấy cũng không phải là không thể đánh thêm trận nữa, để cho những tên đạo tu kia biết bọn họ giỏi thế nào, bớt ngông nghênh đi!
Vì vậy, Diệp Tố đồng ý đi giết con trai của ma quân.
Còn Cố Kinh Bạch…
Cố Kinh Bạch vẫn đang ở trong ma cung Hỗn Độn, tối hôm qua trước khi y đi ngủ, Lục Chỉ đã đến chỗ y một chuyến, sau đó thì… Cố Kinh Bạch hôn mê bất tỉnh, tới gần trưa hôm nay mới tỉnh lại.

Y chậm rãi mở mắt ra, lập tức hiểu rõ, Lục Chỉ đang tiền trảm hậu tấu, bởi vì nói cho cùng thì hắn vẫn không thể yên tâm để cho Cố Kinh Bạch đi.
“Vì để làm lão đại đó, còn vì gì được nữa?” Lục Chỉ khinh thường bĩu môi, suy nghĩ của hắn không phức tạp như Cố Kinh Bạch mà thẳng tắp một đường, cũng rất phù hợp với phong cách của một nhân vật phản diện, “Em cảm thấy gã cũng không có năng lực làm linh khí rò rỉ ra ngoài mà giống như là bất ngờ không lường trước được sau khi kế hoạch của gã thất bại.”
Lục Chỉ tự biến mình thành con trai của ma quân, đi hấp dẫn ma tôn Cư Tư.
Cho nên, xét đến cùng, vẫn phải tìm cho ra nhân vật then chốt là ma tôn Cư Tư trước đã, hỏi kế hoạch của gã mới có thể từ bên trong đó tìm tiếp rốt cuộc là bộ phận nào gặp vấn đề, rồi sửa chữa sai lầm, không để Bạch Ngọc Kinh tiếp tục đi vào bước đường sụp đổ.
Ở ma cung Hỗn Độn chỉ còn Thiên Đạo hết mực chăm sóc Cố Kinh Bạch: [Ngươi… đừng… chạy… lung tung… nguy hiểm.]
Nếu như ma tôn Cư Tư mới thật sự là trùm cuối sau màn, rất nhiều chuyện trước kia không rõ ràng bây giờ đã có lời giải thích hợp lý.
“Ta biết rồi, việc đã đến nước này, ta sẽ không gây thêm phiền phức.” Cố Kinh Bạch vẫn phân biệt được rõ nặng nhẹ.

Ở Bạch Ngọc Kinh này y chỉ là một đứa trẻ không có lực sát thương, tu vi kỳ trúc cơ mà thôi, bất kỳ ai cũng có thể giết được y.
Nơi an toàn nhất bây giờ chính là ma cung, nhưng Cố Kinh Bạch không thể nhàm chán chờ đợi như vậy, y cũng không thể yên tâm, nói với Thiên Đạo: “Có thể cho ta xem những gì đang diễn ra trên núi Bất Chu không?”
Thiên Đạo rất hào phóng bật đèn xanh cho Cố Kinh Bạch, đưa tới cái pháp kính mà ma tôn Bất Xá dâng lên cho Lục Chỉ, có thêm Thiên Đạo hỗ trợ, phạm vi quan sát của nó không còn bó hẹp trong ma cung nữa mà mở rộng ra tới núi Bất Chu, bây giờ ở trong kính đang là cảnh tượng trên đỉnh Bất Chu.

Lục Chỉ hóa thân thành dáng vẻ của Cố Kinh Bạch, đứng trước thân thể của ma quân Hỗn Độn, bên cạnh hắn toàn là thuộc hạ của ma cung Hỗn Độn, xung quanh cũng có không ít người có thế lực của ma tu, và cũng có một vị trí nhỏ bị đạo môn chiếm cứ.
“Không, sao anh có thể để em mạo hiểm như vậy?” Cố Kinh Bạch mới chỉ nhận ra tâm ý của mình chưa lâu, theo thói quen vẫn làm một người bảo vệ, y không thể đặt Lục Chỉ vào tình cảnh nguy hiểm, “Ý anh nói là chính anh.

Em đắp nặn cho anh thân phận con trai của ma quân suốt bao lâu nay, em không cảm thấy thân phận này dùng rất tiện à?”
Giọng nữ: “E là cũng đoán được sẽ có người thừa dịp lẻn vào?”

Mọi người có vẻ rất coi trọng màn nhận người thân này, vô cùng để ý.

Không thấy Văn Nhân Vũ xuất hiện, bên phía Tọa Vong Tâm Trai cũng có phái người khác đến.

Lý Phủ đứng cạnh Diệp Tố, không nhìn thấy bóng dáng của Cố Bồi Phong.
Kế hoạch tiến triển rất thuận lợi.
Đến phút này Cố Kinh Bạch mới hiểu ra ý nghĩa tồn tại thật sự của tầng tầng lớp lớp khí độc vờn quanh núi Bất Chu này – xưa nay nó hoàn toàn không phải dùng thể phòng ngừa tu sĩ đạo môn mà là để tranh thủ thời gian cho ma tôn Cư Tư nhặt về di thể và cung tên của Cố Kinh Bạch, “Có lẽ ma tôn Cư Tư dự đoán người thua sẽ là anh nên mới ở đây chờ sẵn.”
Bất kể là thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch hay là cây cung và mũi tên của Cố Kinh Bạch, đều biến mất hết.
Nếu như ma tôn Cư Tư thực sự có ý đồ đó, vậy bây giờ rất có khả năng gã đã bị nhốt trong thân thể nhân tạo của Cố Kinh Bạch, không thể chuyển động, đây có lẽ cũng là nguyên nhân mà Thiên Đạo không tìm thấy người đâu.
Cho đến khi Diệp Tố liều mạng động thủ, rút kiếm đánh về phía Lục Chỉ đang mang dáng vẻ của một đứa trẻ con.

Vì để cho đối phương cơ hội ra tay, Lục Chỉ còn cố ý một mình đi tới chỗ của ma quân Hỗn Độn, bên cạnh không có ai bảo vệ.

Đúng như dự đoán, Diệp Tố bị lừa rồi, nhân lúc không có ai để ý, hắn quyết định liều chết xông lên giết con trai của ma quân.

Chỉ cần trúng một đòn thôi rồi trốn vào trong bí cảnh riêng của mình, mặc cho bên ngoài ra sao thì ra.
Cố Kinh Bạch nhìn Lục Chỉ, bày tỏ bằng ánh mắt, chẳng phải có ngay một cái mồi nhử ở đây rồi sao?
Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, ngoại trừ một điều mà Diệp Tố vạn lần không ngờ tới, người mà hắn ám sát không phải chỉ là một đứa trẻ con có tu vi kỳ trúc cơ mà là một ma quân có khả năng hủy diệt thế giới.
Cố Kinh Bạch chứng kiến hết thảy, vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, bởi vì y không tin Diệp Tố chính là kẻ tư thông với ma tu, Diệp Tố không có kỹ năng diễn xuất và cũng không có tính cách kín đáo, Diệp Tố giống như đang bị lợi dụng hơn, hoặc là bên phía đạo môn có quyết định gì đó, và vấn đề bây giờ chính là Diệp Tố ngang nhiên lên sân khấu như vậy, Lục Chỉ bị bại lộ và người nấp trong bóng tối cũng không bị lừa.
Ngay lúc này, ở đại điện trống trải bỗng dưng truyền tới một tiếng động.
“Ngươi phải nghĩ cách giải quyết chuyện này.” Áp lực từ tứ phía đè lên vai Văn Nhân Vũ.

Mỗi một vị chưởng môn đạo môn đều liên hệ với Tọa Vong Tâm Trai, hy vọng người hiện tại đang đứng đầu chính đạo có thể đưa ra một kế hoạch ứng phó.
Văn Nhân Vũ được thụ hưởng sự giáo dục của Cố Kinh Bạch, hoàn toàn không muốn ra tay với những người vô tội yếu ớt: “Các ngươi điên rồi à? Đứa bé kia không làm bất kỳ chuyện gì sai cả.”
Cố Kinh Bạch được Thiên Đạo giấu đi, tiến vào trạng thái người khác không nhìn thấy y nhưng y có thể nhìn thấy người khác, chỉ cần Cố Kinh Bạch không động đậy thì y sẽ giống như đã biến mất khỏi thế gian này.
Và cũng lúc này, có hai âm thanh khác truyền đến từ bên dưới đại điện.
Kế hoạch vô cùng hoàn mỹ, ngoại trừ một điều mà Diệp Tố vạn lần không ngờ tới, người mà hắn ám sát không phải chỉ là một đứa trẻ con có tu vi kỳ trúc cơ mà là một ma quân có khả năng hủy diệt thế giới.
Cũng là vào lúc này, Cố Kinh Bạch rốt cuộc cũng hiểu vừa rồi mình cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào – người ẩn nấp trong bóng tối căn bản không hề tới núi Bất Chu! Đối phương đã lợi dụng tâm lý muốn câu cá của bọn họ, thừa dịp phần lớn chiến lực của ma cung Hỗn Độn đã rời đi, âm thầm đột nhập vào ma cung Hỗn Độn!
Tuy không biết đối phương định làm gì nhưng rất hiển nhiên là chuyện này đã vượt ra khỏi tính toán của bọn họ.
Văn Nhân Vũ đường hoàng xuất hiện bên trong đại điện.
Cố Bồi Phong chỉ có tu vi kỳ kim đan, mà chiến dịch Vị Thủy này đã đánh suốt ba trăm năm, tại sao cậu ta vẫn sống được tới bây giờ!?
Cố Kinh Bạch mở to hai mắt.
Văn Nhân Vũ đường hoàng xuất hiện bên trong đại điện.
Suy nghĩ của Thiên Đạo rất trực diện: [Cậu ta… là… kẻ phản bội.]
Cố Bồi Phong không trả lời câu hỏi của Văn Nhân Vũ.
Cố Kinh Bạch cũng không muốn tin con cá mà bọn họ tìm cách câu suốt mấy ngày trời lại chính là đồ đệ của mình, nhưng quả thực là y không thể tìm được lý do nào khác giải thích cho sự xuất hiện của Văn Nhân Vũ ở nơi này vào thời gian này.

Văn Nhân Vũ thật sự có quá nhiều hiềm nghi.

Nếu như Văn Nhân Vũ thật sự có ý đồ xấu gì, Cố Kinh Bạch càng không dám hành động, bởi vì y biết rõ thực lực của Văn Nhân Vũ, hắn đã tiến gần sát lên hàng ngũ thánh quân rồi.
Điều duy nhất mà Cố Kinh Bạch hy vọng bây giờ chính là đồ đệ của mình không phải là kẻ phản bội kia.
Và cũng lúc này, có hai âm thanh khác truyền đến từ bên dưới đại điện.
Cố Bồi Phong mới chính là kẻ cấu kết với ma tôn Cư Tư!
Một người đàn ông nói: “Ngươi xác định ma quân Hỗn Độn đã thực sự rời đi?”
Suy nghĩ của Thiên Đạo rất trực diện: [Cậu ta… là… kẻ phản bội.]
Một giọng nữ đáp: “Bệ hạ nhất định sẽ đi theo bên cạnh bảo vệ tiểu điện hạ.”
Giọng nam: “Vậy tại sao xung quanh ma cung Hỗn Độn vẫn canh phòng nghiêm ngặt như vậy? Bọn họ đang bảo vệ cái gì?”
Không chỉ kế hoạch bị thất bại mà ma tôn Cư Tư đáng thương có khi còn bỏ mạng ở một nơi nào đó.

Người gã muốn giấu giếm, xưa nay không phải là Thiên Đạo mà chỉ là hai thánh quả của Thiên Đạo – ma quân Hỗn Độn và thánh quân Vật Ngã mà thôi, đánh bậy đánh bạ thế nào mà đến cả Thiên Đạo cũng giấu được.

Giống như những gì bọn họ học được trong giấc mơ của Thiên Đạo, ở một số thời khắc không hẳn là có âm mưu to lớn nào đó mà chỉ là vận mệnh trùng hợp, thành ra khó nhìn thấu.
Giọng nữ: “E là cũng đoán được sẽ có người thừa dịp lẻn vào?”
Tiếp theo là tiếng hoạt động của một cơ quan nào đó, một cây cột trong đại điện xoay tròn, lộ ra con đường đi từ dưới lòng đất lên, từ dưới đó chui ra… Cố Bồi Phong và tỳ nữ của ma tôn Cư Tư.
Một chi tiết nhỏ Cố Kinh Bạch đã từng nghĩ tới nhưng vô tình bỏ qua mất lần thứ hai xuất hiện trong đầu y.
Cố Bồi Phong chỉ có tu vi kỳ kim đan, mà chiến dịch Vị Thủy này đã đánh suốt ba trăm năm, tại sao cậu ta vẫn sống được tới bây giờ!?
Cố Bồi Phong mới chính là kẻ cấu kết với ma tôn Cư Tư!
*
Cố Bồi Phong vừa ló đầu ra, kiếm của Văn Nhân Vũ đã quét qua, nhanh như chớp giật đặt trên cổ của Cố Bồi Phong, không cho Cố Bồi Phong có bất kỳ cơ hội đánh trả nào.
Trong ánh mắt của Cố Bồi Phong xuất hiện sự tàn nhẫn trước nay chưa từng có: “Văn Nhân Vũ!”
“Ma tôn Cư Tư đang ở đâu?” Nguyên nhân Văn Nhân Vũ xuất hiện trong ma cung Hỗn Độn cũng lòi ra, hắn đến tìm ma tôn Cư Tư.

Trước đây hắn cũng từng nhận được một phong thư của ma tôn Cư Tư nhưng mà không phải là phong thư tư thông với địch mà là một phong thư cố ý khiêu khích.
Cố Bồi Phong không trả lời câu hỏi của Văn Nhân Vũ.
Nhưng Cố Kinh Bạch cũng đã suy luận ra, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hóa ra ma tôn Cư Tư trốn trong ma cung Hỗn Độn! Hoặc là nói, nếu như Lục Chỉ không dùng thân phận ma quân Hỗn Độn quay trở lại ma cung thì nơi này đối với ma tôn Cư Tư chính là nơi an toàn nhất.

Đáng tiếc, chẳng ai ngờ là ma quân lại trở lại, ma tôn Cư Tư trốn trong ma cung rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Gã chỉ có thể chờ đợi thời cơ, vừa vặn biết được Cố Kinh Bạch và Lục Chỉ muốn tới núi Bất Chu câu cá, vì vậy gã lập tức tìm cách bảo tỳ nữ của mình liên lạc với nội ứng ở bên đạo môn, tới ma cung trống không cứu viện.
Hành động ám sát của Diệp Tố chỉ là một màn đánh nghi binh Cố Bồi Phong lợi dụng Diệp Tố mà thôi.
Mục đích thực sự của bọn họ là tới ma cung cứu ma tôn Cư Tư!
[Mau gọi Lục Chỉ trở về!] Cố Kinh Bạch thúc giục Thiên Đạo.
Cũng là vào lúc này, Cố Kinh Bạch rốt cuộc cũng hiểu vừa rồi mình cảm thấy kỳ lạ ở chỗ nào – người ẩn nấp trong bóng tối căn bản không hề tới núi Bất Chu! Đối phương đã lợi dụng tâm lý muốn câu cá của bọn họ, thừa dịp phần lớn chiến lực của ma cung Hỗn Độn đã rời đi, âm thầm đột nhập vào ma cung Hỗn Độn!
Đối với dị năng của Lục Chỉ, rốt cuộc Cố Kinh Bạch cũng có một nhận thức càng thêm rõ ràng về nó, không quản là Lục Chỉ vô tình hay cố ý, chung quy hắn đều sẽ trợ giúp Cố Kinh Bạch, mang lại một kết quả có lợi nhất cho hướng đi của y.[Hết chương 55].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui