Cố thánh nhân lươn lẹo dạo này bị từ trên xuống dưới Tọa Vong Tâm Trai vây xem, oanh liệt đến nỗi khiến y có cảm giác nếu mình không thu phí tham quan thì thật thiệt thòi.
Nếu như Cố Kinh Bạch chỉ quanh quẩn ở đỉnh Lăng Vân thì sẽ không gặp phải chuyện phiền phức như vậy, thành người nổi tiếng luôn rồi.
Đọc là Thái Thượng trưởng lão viết là trùm cuối sau lưng boss Vũ, quyền lực ở Tọa Vong Tâm Trai to như núi, sẽ chẳng có ai dám tự tiện xông lên đỉnh Lăng Vân làm càn, cho dù là đệ tử của Văn Nhân Vũ — bây giờ đang làm chưởng môn của Tọa Vong Tâm Trai, cũng phải xin phép, sau khi được đồng ý mới có thể tới.
Còn Cố Kinh Bạch thì không thể cứ chờ mãi ở đỉnh Lăng Vân, y muốn xuống núi chủ động tìm hiểu tình hình hiện tại của Bạch Ngọc Kinh.
Thông tin mà y nhận được từ không gian mười chiều khác thực tế quá nhiều, hoàn toàn không khớp với thế giới tu chân này.
Cố Kinh Bạch thông qua con đường tận dụng mọi cơ hội, không ngừng cố gắng moi thông tin từ miệng những đệ tử tới vây xem y ở Tọa Vong Tâm Trai, nghe được không ít thông tin về những thay đổi của Bạch Ngọc Kinh trong ba nghìn năm qua.
Thời này là kỷ nguyên hưng thịnh của Đạo giáo, người tu chân và tu ma không có xung đột gì quá lớn một cách thần kỳ, linh khí các nơi cực kỳ dày đặc, không ngừng tăng thêm qua từng năm, thiên tài địa bảo tầng tầng lớp lớp, như một “cộng đồng giàu có” muốn gì được nấy, và bây giờ đang có tổng cộng chín mươi sáu vị thánh quân.
Năm đó, từ trên Bích Lạc đến xuống hoàng tuyền của Bạch Ngọc Kinh miễn cưỡng chỉ kiếm ra được hai thánh quân, một là Cố Kinh Bạch, một kẻ khác chính ma quân Hỗn Độn đã bị Cố Kinh Bạch phong ấn.
Chỉ mất ba nghìn năm, nhân lên bốn mươi tám lần.
Nếu như đắc đạo thành thánh cũng được phát phần thưởng cuối năm thì con số này quả là mức KPI cực kỳ đẹp mắt, và đồng thời cũng là một con số khiến Cố Kinh Bạch cảm thấy đáng sợ.
Hồi ở không gian mười chiều y hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không biết rõ toàn cảnh của các thế giới lớn cùng với những thông tin thiếu sót dẫn đến nhận thức sai lầm, trong lòng Cố Kinh Bạch ngập tràn một cảm giác bất an trước nay chưa từng có.
Y luôn cảm thấy tương lai chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn, thậm chí là sự sụp đổ — đã dần xuất hiện rồi.
Suy đoán của Cố Kinh Bạch hầu như chẳng có chứng cứ trực tiếp nào chống đỡ, chỉ đơn thuần là cảm giác của y mà thôi, thậm chí bây giờ đến cả Văn Nhân Vũ y cũng không thể tin tưởng được, tuy rằng dựa vào tình cảm thầy trò trong quá khứ hay thái độ trung thành như một công cụ của Văn Nhân Vũ, phân tích ra mà nói, lẽ ra y không nên hoài nghi Văn Nhân Vũ.
Cố Kinh Bạch biết suy nghĩ hiện tại của mình dựa vào cảm tính quá nhiều, nhưng mà thật sự là có chỗ nào đó rất kỳ lạ, chỉ là tạm thời không thể nói ra ngay được.
Cố Kinh Bạch đã đi qua rất nhiều thế giới nhỏ, đủ để y hiểu rõ được ở một số thời điểm, càng không có chứng cứ, càng sạch sẽ như một tờ giấy trắng, càng thể hiện là đang có vấn đề.
Trong thế giới nhỏ của tang thi, Lục Chỉ chính là ví dụ điển hình nhất.
Cho tới bây giờ, Cố Kinh Bạch cũng mới chỉ ngã một lần ở chỗ của Lục Chỉ, y tuyệt đối sẽ không để mình phạm sai lầm tương tự lần thứ hai.
Nghĩ vậy, Cố Kinh Bạch lại bắt đầu vuốt lông sói, đây là thói quen mới hình thành dạo này của y.
Khi cảm thấy lo lắng, Cố Kinh Bạch sẽ vô thức vuốt đầu con sói, rất nhanh sẽ lấy lại bình tĩnh.
Tình trạng thường xuyên đến độ cả Tô Lâu cũng bắt đầu lo lắng, chỉ sợ đứa con trai nhà mình vuốt trọc luôn lông của con sói này.
Sau đó nhìn thấy…
Con sói kia vô cùng tình nguyện, không chỉ mỗi giờ mỗi khắc đi theo bên cạnh Cố Kinh Bạch, trên mặt lúc nào cũng mang theo biểu cảm cầu vuốt ve, lúc Tô Lâu lo lắng còn dùng một ánh mắt căm thù nhìn sang, phảng phất như đang nói “bọn tôi một người nguyện đánh một người nguyện chịu đánh, cần quái gì ông lo lắng hộ”?
Tô Lâu cảm thấy điều dịu dàng lương thiện cuối cùng mà mình có thể làm là đi học cách luyện đan dược, nghiên cứu một số phương pháp phòng chống rụng tóc (lông).
Cố Kinh Bạch thì lại phát hiện, ở một số thời điểm, đôi mắt của con sói này đơn thuần là dã tính, một số thời điểm thì lại giống như có trí tuệ, nói chung là rất phân liệt.
Và cũng có một số thời điểm, động tác của nó như thể cố ý hạ thấp hoài nghi của Cố Kinh Bạch đối với nó, ví dụ như…
Hiện tại.
Con sói đang vồ bướm trong vườn hoa, trông đần độn không thể tả.
Cố Kinh Bạch vẫy tay với con hung thú màu trắng bạc cao to kia một cái, nó lập tức từ bỏ những con bướm sắc màu trong vườn hoa, vui vẻ chạy về phía y.
Bộ lông dày dặn khô ráo đón gió bay lung tung, nhất định phải được Cố Kinh Bạch vuốt lại mấy cái mới gọn được! Con sói chủ động dụi đầu vào chân Cố Kinh Bạch, móng vuốt như một bàn tay nhỏ đòi hỏi, thật giống như đang nói vậy.
Nhắc mới nhớ, cái chủng loại sói ma này trong mắt Cố Kinh Bạch cũng rất là thần kỳ.
Bởi vì trong trí nhớ của Cố Kinh Bạch, ở thế giới lớn này không có sói ma, chỉ có tranh sói ma.
Tranh sói ma là một món linh khí cấp bậc gần thánh, nằm trong tay của một ma tôn, từ ba nghìn năm trước đã cực kỳ nổi danh.
Ba nghìn năm sau, nói không chừng nó đã thăng cấp thành linh khí cấp thánh, giống kiếm Vấn Quân của Văn Nhân Vũ vậy.
Nhưng bây giờ con sói ma này dường như không hề có chủ nhân, thậm chí đang ở trong trạng thái coi Cố Kinh Bạch là chủ nhân của nó.
Cố Kinh Bạch biết tranh sói ma có thể biến thành sói thực sự, chỉ là món linh khí kia đã từng nhận ma tôn làm chủ nhân, là ma tôn Cư Tư – người có tu vi cao thứ hai chỉ sau ma quân Hỗn Độn, còn là bạn thân của ma quân Hỗn Độn.
Năm đó không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, ma tôn Cư Tư cực kỳ hận Cố Kinh Bạch.
Trong chiến dịch Vị Thủy, ma tôn Cư Tư mất tích một cách bí ẩn, nghe nói là đã chết rồi.
Cố Kinh Bạch nghĩ mãi không hiểu tại sao mình lại trở thành người thừa kế di sản (tranh sói ma) của ma tôn Cư Tư.
Còn có ngày đó, thái độ của Văn Nhân Vũ đối với con sói này — “cùng lắm chỉ là một con sói ma”, điều này cũng làm cho Cố Kinh Bạch cảm thấy kỳ lạ.
Năm đó, Văn Nhân Vũ và ma tôn Cư Tư, miễn cưỡng có thể tính là đánh hòa nhau, thậm chí Văn Nhân Vũ còn hơi bị rơi xuống thế hạ phong.
Nhưng bây giờ thái độ của hắn lại thế này, phảng phất đối phương chỉ là một con giun con dế mình tùy thời có thể bóp chết.
Thay đổi có phải là quá nhanh rồi không?
Cố Kinh Bạch chưa kịp nghĩ tiếp thì có một tiểu đệ tử của Tọa Vong Tâm Trai chạy đến tìm y: “Sư tổ, sư tổ, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Xét đúng theo lý thuyết mà nói, Cố Kinh Bạch không phải là tổ sư gia của Tọa Vong Tâm Trai, bây giờ chỉ là “kiếp sau” của y mà thôi, đã trở thành một người hoàn toàn khác sống ở Bạch Ngọc Kinh này.
Cho dù Cố Kinh Bạch bái sư vào Tọa Vong Tâm Trai làm môn hạ thì thiên đạo cũng chỉ thừa nhận bối phận hiện tại của y, không phải “đời trước”.
Nhưng dưới sự kiên trì của Văn Nhân Vũ, mọi người vẫn dùng xưng hô “sư tổ” với Cố Kinh Bạch, lớn gan một chút thì thêm vào chữ “tiểu” thành tiểu sư tổ, nghe cũng khá moe.
“Sao thế? Ma quân tìm tới cửa à?” Chuyện lớn duy nhất mà Cố Kinh Bạch có thể nghĩ ra khi sống trên Tọa Vong Tâm Trai này chỉ có thể là ma tu tới gây phiền phức.
Tiểu đệ tử lộ ra biểu cảm “anh da đen chấm hỏi”, hỏi lại: “Tại sao ma tu lại muốn tới tìm chúng ta ạ?”
Được rồi, đây là một thế giới thống nhất, chính đạo ma đạo chung một nhà, Tọa Vong Tâm Trai còn là điểm liên kết cả hai giới hắc bạch, âu cũng là quy luật tiến hóa của tự nhiên.
“Không phải đâu ạ, chuyện lớn chính là… là… cha của người? Đồ đệ của người?” Tiểu đệ tử hơi bối rối với mấy cái thân phận này.
Tô Lâu xảy ra chuyện rồi!
Sau khi Cố Kinh Bạch ngộ ra được, y lập tức leo lên lưng con sói, vội vã chạy đi cứu Tô Lâu, không để ý thêm cái gì khác.
Nhưng mà… tới nơi Cố Kinh Bạch mới phát hiện, chuyện lớn trong khái niệm của y với chuyện lớn trong khái niệm của tiểu đệ tử kia, hình như chênh lệch quá lớn.
Tô Lâu đang nguyên vẹn ngồi ở đó, khỏe đến không thể khỏe hơn, thậm chí còn hơi khỏe quá mức, tất cả bắt nguồn từ việc cậu ta được Dược thánh trị bỏng.
Trong chín mươi sáu vị thánh quân, Tọa Vong Tâm Trai chiếm khoảng một phần tư, Dược thánh cũng có trong số đó.
Tô Lâu được Văn Nhân Vũ vớt từ phòng luyện đan dược ra, được Văn Nhân Vũ mời Dược thánh tới chữa bệnh, thuận tiện còn giải đáp một số nghi vấn của Tô Lâu trong việc luyện đan.
Nói thật là có hơi phung phí.
Bản thân Tô Lâu cũng kinh sợ, không nhịn được tự hỏi rốt cuộc mình có tài cán gì? Ít nhất là cậu ta bây giờ chưa xứng được đích thân Dược thánh đến gặp, cảm giác giống như để một người đạt giải thưởng Fields tới dạy 1+1=2 cho mấy đứa trẻ vậy, quá mức phung phí.
Tính tình của Dược thánh lại tốt một cách kỳ lạ, bảo giải thích thì giải thích, bảo trị thương thì trị thương.
Trong nội dung của tiểu thuyết, khoảng đến giữa truyện Tô Lâu mới khôi phục được dung mạo kinh diễm thế nhân của mình, bây giờ lại thành một đêm xuân về, trở thành đệ nhất mỹ nhân khiến bất kỳ ai chỉ cần gặp một lần là không thể quên được, còn hơn cả Văn Nhân Vũ.
Đến chính Tô Lâu cũng không biết hóa ra mình lại có thể lội ngược dòng như vậy.
Cho đến khi Cố Kinh Bạch cưỡi sói xuất hiện, phá vỡ tất cả những mộng ảo, kéo Tô Lâu ra khỏi đám người, cũng kéo về thực tế.
Trên đường trở về đỉnh Lăng Vân cùng con trai, Tô Lâu vẫn mải mê suy nghĩ linh tinh: “Đây là thế giới vạn người mê à? Kinh khủng vậy luôn hả? Vai chính của tiểu thuyết đẹp vậy mà sao không ai biết? Đến cả tôi tự nhìn vào chính bản thân suýt chút nữa còn…”
Cứng luôn.
Phần còn lại không thích hợp với thiếu nhi cho lắm.
Cố Kinh Bạch chưa kịp mở miệng thì Văn Nhân Vũ đã xuất hiện, nhìn Tô Lâu bằng ánh mắt lạnh băng.
Ý tứ trong mắt rất rõ ràng, ngươi dám dạy hư sư tôn của ta, cứ thử mà xem?
Tô Lâu: “QAQ “
“Có chuyện gì không?” Cố Kinh Bạch chủ động nói, chắn giữa Tô Lâu và Văn Nhân Vũ.
Bàn tay giấu dưới lớp tay áo của Văn Nhân Vũ siết chặt thành nắm, rõ ràng người dùng Tô Lâu giữ sư tôn lại là hắn, nhưng nhìn dáng vẻ sư tôn kiên quyết không rời che chở cho người đứng sau mình nay đã đổi thành Tô Lâu, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Đây là vị trí vốn là của hắn!
Con sói trước sau như một, dùng ánh mắt ngập tràn thù địch nhìn Văn Nhân Vũ.
Tô Lâu: … Đây là kiểu tu la tràng kỳ cục gì vậy???
“Con chỉ muốn đến nói với sư đệ, cũng sợ sư tôn quên mất, nghi thức thu đồ đệ sắp kết thúc rồi, sau khi vào cửa sẽ mời đá Vấn Đạo ra, bắt đầu tiến hành hỏi toàn bộ các đệ tử mới nhập môn.”
Hỏi, nói trắng ra chính là kiểm tra đánh giá đạo căn, đạo căn và linh căn khá tương tự nhau, nhưng cũng có chỗ khác nhau.
Linh căn quyết định phương hướng tu luyện phép thuật của một người, còn đạo căn thì lại quyết định một người có thể tu được lên thành thánh hay không.
Đây là đồ vật mà năm đó Cố Kinh Bạch và trợ lý nhỏ AI cố gắng tạo ra, mục đích là để giảm bớt sự sai lầm trong quá trình tu luyện của đệ tử môn hạ, tránh lãng phí thời gian.
Bọn họ hi vọng đá Vấn Đạo có thể mở ra một chân trời mới, đưa ra được hướng đi thích hợp nhất với từng người, còn có chọn đi theo hay không, chọn cái gì, vẫn dựa vào quyết định của chính cá nhân đó.
Đáng tiếc là cho đến khi Cố Kinh Bạch ngã xuống, kế hoạch này của y vẫn chưa thực hiện được.
Và Văn Nhân Vũ đã tiếp tục hoàn thành nốt.
“Biết rồi, biết rồi, sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ đến.” Tô Lâu cũng biết đá Vấn Đạo là gì từ miệng Dược thánh, trên thực tế, Tô Lâu sớm đã đánh chủ ý lên vật này, cậu ta muốn mượn nghi thức Vấn Đạo để quảng bá rộng rãi chuyện mình thích hợp tu luyện Thiên Chùy Bách Luyện, coi như là mời chào làm ăn, “Ngày đó có phải là sẽ có rất nhiều đại lão đến?”
Văn Nhân Vũ nghiêm nghị gật đầu: “Ta sẽ tăng mạnh phòng ngự của Tọa Vong Tâm Trai, không cho bất kỳ kẻ nào có cơ hội làm sư tôn bị thương.”
Thực ra ý của Tô Lâu không phải là vậy nhưng sau khi được Văn Nhân Vũ nhắc nhở, cậu ta mới nhớ ra, chính mình cũng là một người cha, tại sao lại không ý thức được, người ngoài đến xem lễ đồng nghĩa với con trai đụng phải mầm họa.
Ở Bạch Ngọc Kinh này, không chỉ có bạn cũ của Cố Kinh Bạch còn sống mà kẻ thù của y cũng còn sống.
“Chúng ta có thể không cho ai tới không?” Tô Lâu đưa ra một giải pháp trực tiếp và thô bạo nhất.
Mặc dù cậu ta rất muốn nhân cơ hội này truyền bá ra ngoài chuyện mình sẽ tu luyện thành công đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện, nhưng tỉ lệ gặp nguy hiểm cũng rất lớn, sẽ khiến con trai của mình bị thương, vậy thì tại sao nhất định cứ phải tổ chức rầm rộ?
Văn Nhân Vũ có lẽ cũng không ngờ Tô Lâu lại hỏi câu này nên hơi kinh ngạc, cuối cùng lắc đầu, đáp: “Không được.”
“Tại sao?”
“Không thể nói được.”
Dứt lời, Văn Nhân Vũ rời đi, mạnh mẽ kết thúc cuộc trò chuyện.
Cố Kinh Bạch nhìn theo bóng lưng của Văn Nhân Vũ, trong đầu cũng nhảy ra một suy nghĩ giống Tô Lâu, đúng vậy, tại sao lại không thể từ chối người ngoài đến xem lễ cơ chứ?
*
Trong núi không có thời gian.
Nghi thức thu đồ đệ khắp Bạch Ngọc Kinh của Tọa Vong Tâm Trai nhanh chóng kết thúc, lần này Tọa Vong Tâm Trai cũng giành được “thắng lợi vẻ vang”, gần như thu được toàn bộ những mầm non linh căn thiên tài làm đệ tử môn hạ.
Ai ai cũng ngập tràn sung sướng, kể cả Tọa Vong Tâm Trai, vì lâu rồi bọn họ không “thắng lợi hoàn toàn” được như lần này.
Mà hết thảy đều là nhờ bọn họ nói đã tìm về được tổ sư gia “tái thế”.
Cho dù Bạch Ngọc Kinh đang có chín mươi sáu vị thánh quân nhưng riêng thánh quân Vật Ngã đối với đại chúng mà nói vẫn là một sự tồn tại rất khác biệt.
Không ít đệ tử mới nhập môn đã nói thẳng, sở dĩ bọn họ lựa chọn Tọa Vong Tâm Trai chính là do được làm đồng môn với thánh quân Vật Ngã.
Đương nhiên, phần lớn đệ tử lựa chọn Tọa Vong Tâm Trai là vì nơi này có đá Vấn Đạo độc nhất vô nhị, ai mà chẳng muốn biết tương lai mình thích hợp làm công việc gì nhất, bớt đi rất nhiều thời gian đi đường vòng không cần thiết mà.
Nghi thức Vấn Đạo rất nhanh cũng đã đến.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, Tọa Vong Tâm Trai vẫn quán triệt làm việc theo phong cách năm đó của Cố Kinh Bạch, đây là điều mà Cố Kinh Bạch cảm thấy hài lòng nhất.
Y thật sự không chịu được cảm giác cuộc đời đó của mình không mang lại chút ý nghĩa nào, hoàn toàn vô dụng.
Mỗi một lần tổ chức nghi thức Vấn Đạo đều sẽ có không ít thánh quân của các môn phái khác đích thân tới, năm nay nhân vật lớn tụ tập càng nhiều.
Bọn họ đều là những người được thăng cấp lên thành thánh quân trong khoảng thời gian ba nghìn năm, sau khi Cố Kinh Bạch và ma quân Hỗn Độn cùng nhau ngã xuống.
Ở Bạch Ngọc Kinh năm đó, thánh quân hiếm như lá mùa thu, là thẻ SSR siêu siêu hiếm, nhưng Bạch Ngọc Kinh bây giờ, theo những lời truyền miệng kín đáo thì là thánh nhân chạy đầy đường, nào là Dược thánh, Kiếm thánh, Đan thánh… hầu như toàn là những người quen cũ “đời trước” của Cố Kinh Bạch, cho dù không quen thì cũng có biết đến.
Trong đó cũng có người mà Cố Kinh Bạch không muốn gặp lại nhất, chính là đại chưởng môn của Huyền Thiên tông, Diệp Tố.
Cố Kinh Bạch vốn cho là Văn Nhân Vũ sẽ không để Diệp Tố xuất hiện, nhưng y nghĩ sai rồi.
Diệp Tố không chỉ đến, còn mang theo rất nhiều lễ vật quý báu, bày tỏ muốn đích thân đưa cho Cố Kinh Bạch.
Đôi mắt của hắn đã khôi phục lại hai màu trắng đen rõ ràng, trông như không còn điên như trước nữa.
Nhưng Cố Kinh Bạch vẫn xin miễn cho kẻ bất tài này, dùng hết mọi cách đi đường vòng tránh Diệp Tố, và y đã thành công.
Ngoại trừ Diệp Tố, Cố Kinh Bạch còn nhìn thấy vị hôn phu của Cố Thị, Lý Phủ.
Anh ta cũng đã thành thánh, thành lập một môn phái tên là Dạ Lan Các, có thể điều khiển vạn thú, ngày đó chính anh ta cũng đã biểu diễn một màn vạn thú xuất hiện ở Tầm Sơn Nam trước mặt Cố Kinh Bạch và Tô Lâu.
Tóc bạc thanh sam, quân tử như lan.
Lúc Lý Phủ nhìn thấy Cố Kinh Bạch, anh ta lộ ra một nụ cười dịu dàng nho nhã, giống như bản thân mình và Cố Kinh Bạch đã từng có với nhau những hồi ức vui vẻ khó quên vậy.
Đáng tiếc, Cố Kinh Bạch lại chẳng cảm nhận được điều gì.
Ấn tượng của Cố Kinh Bạch đối với Lý Phủ chỉ dừng lại ở hình tượng một nhân vật phụ vô tâm, giấu dao trong người.
Trong lòng Lý Phủ, vĩnh viễn chỉ có lợi ích của gia tộc.
Gia tộc cần anh ta kết thông gia, anh ta sẵn sàng thành hôn với Cố Thị.
Gia tộc muốn anh ta từ bỏ kẻ tàn phế Cố Thị, theo đuổi đệ tử thủ tịch có khả năng trở thành chưởng môn Huyền Thiên tông đời tiếp theo Diệp Tố, anh ta quyết đoán từ hôn, chuyển sang qua lại với Diệp Tố.
Nói thật, Lý Phủ đúng là một người chuẩn mực đạo đức có vấn đề, nhưng Cố Thị chưa bao giờ cố ý nhắm vào Lý Phủ hay muốn trả thù anh ta, vạn kiếp bất phục.
Bởi vì khi mà tất cả mọi người vứt bỏ Cố Thị, ít nhất trong danh sách lễ vật bồi thường từ hôn của Lý Phủ, có đủ mọi thứ mà Cố Thị cần, có thể dùng tới cuối đời.
Những thứ đó không quá quý giá nhưng đủ thành tâm, nếu như Cố Thị thật sự biến thành một kẻ tàn phế thì những thứ đó cũng đủ giúp Cố Thị sống giàu sang, không lo ăn lo mặc tới cuối đời.
Lý Phủ chưa bao giờ che giấu dã tâm của mình, lợi ích mà mình theo đuổi.
Năm đó Cố Thị lựa chọn đính hôn với Lý Phủ cũng giống như vậy, bọn họ căn bản chẳng hề có cơ sở tình cảm, chỉ là hai nhà cảm thấy thích hợp, công pháp không xung đột lẫn nhau, thuận lý thành chương ở bên nhau, coi nhau như bạn bè, chỉ vậy mà thôi.
Hai người ở chung với nhau vô cùng nhạt nhẽo, khi Lý Phủ từ hôn Cố Thị cũng chẳng có cảm giác gì, Lý Phủ không đến từ hôn mới khiến Cố Thị cảm thấy bất an.
Khi Cố Kinh Bạch thay thế Cố Thị, bắt đầu quá trình nghịch tập, Lý Phủ đã đưa đến Tọa Vong Tâm Trai một đống lễ vật với giá trên trời, ý định rất rõ ràng, anh ta muốn nhận lỗi về những tì vết đạo đức năm đó của mình, nhưng anh ta chưa bao giờ có suy nghĩ quay đầu lại, cũng không muốn lợi dụng địa vị như mặt trời ban trưa khi đó của Cố Kinh Bạch.
Bởi vì Lý Phủ là một người thông minh, anh ta không cảm thấy hành động quay đầu sẽ có tác dụng, thậm chí có khi còn phản tác dụng, khiến Cố Thị càng thêm chán ghét mình hơn, cho nên sau đó anh ta cũng không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố Kinh Bạch nữa.
Sự thức thời của Lý Phủ có tác dụng, năm đó Cố Kinh Bạch cũng chỉ lo một đường nghịch tập, căn bản chẳng còn thời gian nghĩ đến chuyện có nên đi trả thù tiền nhiệm của Cố Thị hay không.
Nhưng Lý Phủ hôm nay…
Nhìn bộ dạng có vẻ đang muốn quay đầu ăn lại cỏ cũ.
Điều này càng khiến Cố Kinh Bạch không thể giải thích được, mới có ba nghìn năm thôi mà? Đại ca, dã tâm năm đó của anh đâu rồi? Sự khôn khéo của anh, đam mê bày mưu tính kế của anh đâu? Bây giờ lại bày ra biểu cảm “năm đó tôi có lỗi với cậu, cậu trách tôi thế nào cũng được, tôi chỉ muốn trở về chăm sóc cậu thôi” kia, thật sự đó ông anh, ông OOC quá rồi!
Cái cảm giác này kéo dài cho tới khi Cố Kinh Bạch nghe nói Lý Phủ tự tay diệt cả nhà họ Lý thì bùng nổ.
Thế giới lớn này chắc chắn có vấn đề!
“Con trai à…” Lát nữa Tô Lâu là người đầu tiên đi ra thực hiện nghi thức nên có hơi căng thẳng, không, là căng thẳng đến mức tay không biết để chỗ nào, chỉ có thể tìm con trai tán gẫu để giải tỏa bớt căng thẳng, “Tôi có thể nói chuyện này với cậu không?”
“Sao?”
“Những ngày qua tôi vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề.” Tô Lâu chậm rãi trình bày những suy nghĩ có hơi buồn cười của mình, từ lúc cậu ta xuyên qua tới nay, con đường nhân sinh cứ như được bật hack.
Đầu tiên là nhặt được một đứa con trai là thánh quân “đời trước”, sau đó được nhận người là “thánh quân số một” làm sư huynh, được Dược thánh tự mình trị liệu, khôi phục mỹ nhan thịnh thế dùng năm nghìn chữ cũng không thể tả xiết… Tô Lâu nghiêm túc hoài nghi mình không phải đang xuyên qua mà chỉ là đang ở trong một giấc mộng, bởi vì: “Tất cả những thứ này quá ảo rồi, cậu có hiểu ý tôi không? Quả thực là quá ảo.”
Giây phút đó, Cố Kinh Bạch cũng bừng tỉnh đại ngộ, y dường như đã hiểu ra được gì đó, đúng rồi, là quá ảo.
Y không phải là vai chính của một thế giới lớn diễn sinh từ tiểu thuyết vạn người mê, y cũng không cảm thấy mị lực của mình lớn đến mức có thể làm cho tất cả mọi người qua ba nghìn năm sau vẫn điên cuồng vì mình, dường như tất cả mọi người vẫn nhớ mãi không quên được y, nhưng năm đó rõ ràng y đi theo con đường nghịch tập, đâu phải là con đường làm cho cả thế giới yêu mình?
Đây chính là chỗ mà Cố Kinh Bạch cảm thấy không đúng nhất.
Quá ảo.
*
[Hờ, ta biết ngay mà, chủ nhân của ta nhất định sẽ đoán được.] Máy phụ trợ lý nhỏ AI, hoặc là nói, Lục Chỉ, lúc này đang vùi mình ở một nơi nào đó tối tăm không thấy mặt trời, không thoát ra được, thừa dịp không có nhân vật then chốt nào đang ở đây, nói chuyện với trợ lý nhỏ AI, [Ngài ấy là thánh quân Vật Ngã, mà ta là khí linh của ngài ấy, giữa bọn ta luôn tồn tại một sự hiểu ngầm ăn ý lẫn nhau!]
Trợ lý nhỏ AI: […] Từ thời khắc mà ông nghĩ mình là khí linh của Cố Kinh Bạch, đừng nói đến chuyện ăn ý gì hết được không? Tôi rất muốn ghi lại toàn bộ lịch sử đen này, sau đó tàn nhẫn nhục nhã ông!
[Ê, nói gì đi chứ!] Lục Chỉ bất mãn.
Trợ lý nhỏ AI chần chừ vài giây, gắng hết sức uyển chuyển bày tỏ: [Chẳng qua là ta cảm thấy, chuyện Cố Kinh Bạch đoán được và chuyện giống với suy đoán của ngươi, một xu cũng chẳng liên quan.]
Lục Chinh tức giận: [Sao không? Ta vẫn luôn cố gắng nhắc nhở ngài ấy mà.]
Trợ lý nhỏ AI cảm thấy nhân não mình hơi đau: [Có thể đúng là ngươi có nhắc nhở, nhưng cũng đâu phải là đầu nguồn suy nghĩ của Cố Kinh Bạch.
Nhắc nhở của ngươi quá ít ỏi, ít đến mức Cố Kinh Bạch dễ dàng quăng hết ra sau đầu.]
Tranh sói ma.
Kiếm Vấn Quân.
Chuông Trường Nhạc Vị Ương…
[Ma, quân, chưa (vị), chết.] Lục Chỉ cảm thấy mình đúng là một thiên tài, [Chỉ còn thiếu chữ cuối là chết, chủ nhân của ta chắc chắn sẽ liên tưởng đến.]
[Không không không, ta cảm thấy Cố Kinh Bạch chắc chắn sẽ không get được.]
[Một kẻ ngoại lai như ngươi làm sao mà hiểu được sự ăn ý của ta và chủ nhân?] Lục Chỉ cười lạnh, [Ngươi phải hiểu rằng, nếu như không có sự hào phóng thiện lương của ta, cho phép ngươi trốn ở chỗ này thì ngươi sớm đã bị ma quân Hỗn Độn phát hiện và xử lý rồi, hiểu không? Mời ngươi hãy đối xử thật tôn trọng với ân linh của mình, cảm tạ.]
Trợ lý nhỏ AI không đáp, chỉ mỉm cười ghi hết lại từng câu nói ngớ ngẩn hiện tại của Lục Chỉ.
Nó không thể nhắc nhở Lục Chỉ mau tỉnh táo lại bởi vì một khi Lục Chỉ ý thức được mình là một tinh thần thể ngoại lai, thế giới lớn này lập tức sẽ bài trừ những kẻ “nhập cư phi pháp”.
May mà hố trong não Lục Chỉ cũng khá lớn, vẫn luôn tự quán triệt rất tốt quan niệm và niềm tin của mình.
Bây giờ Lục Chỉ đang cảm thấy hắn là khí linh mà năm đó khi thánh quân Vật Ngã ngã xuống đã để lại ở núi Bất Chu, đồng thời, bản thân hắn tách ra một phần năng lượng, vào lúc cần thiết có thể điều khiển một khí linh khác, ví dụ như tranh sói ma bị mai táng cùng một chỗ với hắn, khiến nó hóa thân thành sói ma thực thụ, đi làm một chuyện mà hiện tại hắn chưa có khả năng làm được – bảo vệ bên người Cố Kinh Bạch, nhắc nhở Cố Kinh Bạch, tuy rằng hiệu quả của việc nhắc nhở cực kỳ nát.
[Ta chính là vua của vạn khí!] Lục Chỉ tin vậy.
[Ngươi xác định ma quân Hỗn Độn nằm trong số Văn Nhân Vũ, Diệp Tố và bốn người kia à?] Nói thật, trợ lý nhỏ AI rất lo lắng cho suy đoán vô căn cứ này của Lục Chỉ trong thời khắc mấu chốt hiện tại.
[Xác định trăm phần trăm, gã chính là tình kiếp của Cố Kinh Bạch, đây chính là bí mật lớn nhất của gã.
Nếu không thì tại sao gã lại nhốt ta ở chỗ này, lại luôn giám thị đối thoại trong thức hải của ta và chủ nhân cơ chứ?]
Chỉ có duy nhất một đáp án.
[Ta tuyệt đối sẽ không để âm mưu của gã trở thành hiện thực! Ta ngàn vạn lần chết cũng không từ, nhất định sẽ bảo vệ chủ nhân của ta!]
Trợ lý nhỏ AI: Nói thì cứ nói đi, nhưng có thể đừng sử dụng bộ nhớ của tôi để nói được không? Hiện tại trông tôi cứ như một kẻ biến thái ấy.
*
Pháp hội Vấn Đạo đã bắt đầu.
Là tiểu sư thúc của Thái Thượng trưởng lão của Tọa Vong Tâm Trai, Tô Lâu là người đầu tiên đi lên trước đá Vấn Đạo, nhân cơ hội này nói cho cả thế giới biết mình nhất định phải đi trên đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện.
Giữa hiện trường ồn ào xôn xao, Tô Lâu cảm thấy kế hoạch của mình đang được thực thi rất thuận lợi.
Cố Kinh Bạch là người cuối cùng đi lên trước đá Vấn Đạo.
Trong khoảnh khắc tay y chạm vào cục đá, tất cả mọi người nín thở, dồn toàn bộ lực chú ý lên đài, muốn nhìn xem “đời này” của thánh quân Vật Ngã sẽ đi con đường nào, thậm chí còn có người âm thầm đánh cược, giữa đại đạo Vật Ngã và Thiên Chùy Bách Luyện, năm mươi năm mươi.
Vừa rồi Tô Lâu hiện ra chỉ một lựa chọn duy nhất là đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện, có kẻ nhanh trí nhắc rằng, nếu như “đời này” Cố Kinh Bạch cũng phải đi đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện thì đến cuối cùng có phải bọn họ sẽ được xem một màn phụ tử tương sát?
Mặc dù có hơn ba nghìn đại đạo nhưng đắc đạo mỗi cái lại chỉ có một, nói cách khác, trên con đường này, chú định rằng chỉ một người duy nhất có thể thành thánh, người đến sau nếu muốn vượt lên nhất định phải giết chết tiền bối thì mới có thể thay vào vị trí đó.
Đáng tiếc, để tất cả mọi người phải thất vọng rồi.
Cố Kinh Bạch chạm tay vào đá Vấn Đạo, vừa không hiện ra đại đạo Vật Ngã, vừa không hiện ra đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện, y và Tô Lâu giống nhau, cũng chỉ có một sự lựa chọn duy nhất –
Đạo Vô Tình.
Cố Kinh Bạch cong khóe môi, nhìn Diệp Tố, Lý Phủ đang khiếp sợ đến mức thất thố, nói chậm rãi từng chữ một: “Ta vừa ra đời đã tự mình chặt đứt đường tình duyên, bởi vì thiên đạo nói, đạo Vô Tình và ta có duyên.”
Thiên đạo:??? Không phải ta! Ta không hề nhá! Ngươi đừng có nói bừa![Hết chương 47].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...