Tọa Vong Tâm Trai, đỉnh Lăng Vân.
Thái Thượng trưởng lão của Tọa Vong Tâm Trai, thánh vị Văn Nhân Vũ, vừa kết thúc kỳ hạn bế quan trăm năm, đôi con ngươi nhiếp hồn đoạt phách mở ra, toát lên vẻ thanh lãnh ác liệt.
Trong tiếng chuông đồng cổ xưa, hắn nói với các đệ tử nghiêm chỉnh đứng trước cửa chào mừng: “Sư tôn đã trở lại, chúng đệ tử không được tiếc bất cứ giá nào, phải truy tìm bằng được tung tích của Huyền Thiên tông Diệp Tố!”
Tuy rằng cực kỳ không muốn thừa nhận nhưng hiện giờ tên điên Diệp Tố của Huyền Thiên tông chính là mấu chốt để tìm ra thánh quân Vật Ngã.
“Đệ tử lĩnh mệnh.” Đồ tử đồ tôn của Văn Nhân Vũ ào ào quỳ xuống, biển người mênh mông cuồn cuộn, khí thế rất lớn.
Chưởng môn cẩn thận từng li từng tí đi tới bên cạnh Thái Thượng trưởng lão, tuy là chưởng môn nhưng Thái Thượng trưởng lão Văn Nhân Vũ còn là sư phụ của ông nữa kìa: “Có cần đệ tử điều thêm nhân thủ không ạ? Nghe nói hai phe bên kia cũng đã có động tĩnh.”
“Không cần.”
Chưởng môn không dám có dị nghị gì mà chỉ cúi đầu, trong lòng thầm nghĩ, xem ra sư phụ cũng không quá để bụng chuyện của sư tổ.
Nhưng mà ngẫm lại thì cũng đúng, đã qua ba nghìn năm rồi, cho dù là thánh quân tái thế cũng không còn đại biểu cho bản thân thánh quân nữa rồi.
“Ta sẽ tự đi.” Lời còn chưa dứt, Văn Nhân Vũ đã bay lên trời.
Trong ánh nhìn ngước theo của một đám đệ tử, hắn vận lực vạn cân rút ra pháp bảo bản mệnh – nghe nói đã ngàn năm rồi chưa đụng đến – đang cắm trên đỉnh Lăng Vân.
Văn Nhân Vũ là kiếm tôn danh chấn Cửu Châu năm đó, lấy kiếm nhập đạo, sau khi đạt được thánh vị thì không hề cầm kiếm lên nữa.
Thanh kiếm dường như đã hòa làm một thể với đỉnh Lăng Vân, kiếm khí nổi lên thổi trường bào bay phần phật, khiến cho đất rung núi chuyển.
Chưởng môn: “!!!”
*
Núi Bất Chu, Tầm Sơn Nam.
“Hay là ngươi muốn quỵt nợ?” Cố Kinh Bạch nhíu mày dùng chiêu khích tướng.
Nói thật, dùng ngoại hình của một đứa nhỏ hiền khô để bày ra biểu cảm gợi đòn này, ngoại trừ tác dụng gây cười ra thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Nhưng Diệp Tố không phải người bình thường, hắn là kẻ điên đã tẩu hỏa nhập ma nhiều năm nên bị Cố Kinh Bạch khích tướng thành công, lập tức móc nhẫn trữ vật ra, đổ hết linh thạch bên trong — hạ phẩm cực phẩm nhiều nhiều ít ít cái gì cũng có — xuống sân trước mặt Cố Kinh Bạch, miệng còn nói rất thâm tình: “Chỉ cần huynh muốn, chỉ cần ta có.”
Cố Kinh Bạch nhìn linh thạch cực phẩm tản ra linh khí nồng đậm la liệt đầy đất, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất, xem tình hình này thì ba nghìn năm nay Bạch Ngọc Kinh lạm phát nghiêm trọng đấy nhỉ?
Năm đó cho dù Cố Kinh Bạch là chưởng môn một phái cũng không thể buôn sỉ lẻ linh thạch cực phẩm như cải trắng thế này được.
“Từ trên xuống dưới Huyền Thiên tông đều đang chờ huynh trở về.” Diệp Tố nhìn chằm chằm Cố Kinh Bạch, giống như đang nhìn một món trân bảo mà hắn không thể nào dứt bỏ được, tâm tình kích động đến mức gần như hóa thành thực thể, lời nói tha thiết đến mức chỉ muốn giao luôn cả ấn chưởng môn cho Cố Kinh Bạch, “Chỉ có sư huynh mới xứng làm chưởng môn của Huyền Thiên tông, ta chỉ thay sư huynh quản lý ba nghìn năm, nhất định huynh sẽ thích Huyền Thiên tông của hiện giờ, sẽ không còn ai phản đối huynh, không còn ai chọc giận huynh nữa…”
Bởi vì tất cả những ai có lỗi với Cố Thị đều chết cả rồi.
Cố Kinh Bạch rất tò mò, nếu như y nói, “kẻ có lỗi với ta nhất không phải chính là ngươi à” thì Diệp Tố sẽ làm thế nào? Rút kiếm tự vẫn? Hay là giả vờ không nghe thấy?
Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Cố Kinh Bạch, y cũng sẽ không thật sự hỏi ra miệng, bởi vì Diệp Tố không làm chuyện có lỗi với y mà là với Cố Thị.
Bản thân Cố Thị đã thành thánh ở không gian mười chiều từ lâu rồi — chuyện này khác với việc thành thánh ở một không gian cấp thấp như nơi đây, không dính nhân quả, thoát khỏi ngũ hành, có lẽ Cố Thị cũng chẳng còn để tâm đến Diệp Tố nữa.
“Bụi về với bụi, đất về với đất, ta đã buông bỏ từ lâu, Diệp chưởng môn cũng nên tỉnh ngộ đi thôi.”
“Ta chỉ là chưởng môn tạm thời!” Diệp Tố cực kỳ bướng bỉnh, dường như cơn điên lại tái phát, hai mắt có xu hướng chuyển sang màu đỏ sậm, hắn nghiến răng nhả từng chữ với Cố Kinh Bạch, “Ta không tin sư huynh đã buông bỏ, ta cũng sẽ không buông tay đâu.”
Cố Kinh Bạch thở dài, y phát hiện từ khi trở lại Bạch Ngọc Kinh, số lần y thở dài càng ngày càng nhiều.
Nếu triết học không trị được, chỉ còn cách…
Tiếp tục làm một con buôn chứ sao nữa.
“Vậy ngồi ra đây để ta phân tích cho ngươi nghe, Diệp đại chưởng môn.” Cố Kinh Bạch chìa đôi tay non nớt trắng nõn ra, trên tay trái vẫn còn một miếng điểm tâm y chưa kịp ăn, còn tay phải thì rỗng tuếch, “Tay trái là Tọa Vong Tâm Trai do chính bản thân ta một tay sáng lập, phụng ta làm sư tổ, tay phải là Huyền Thiên tông, là sư môn năm xưa chỉ vì con đường thành tiên của ta gần như vô vọng mà vứt bỏ ta như giày rách, nếu như ta đoán không sai, hiện giờ Tọa Vong Tâm Trai mới là môn phái đứng đầu chính đạo, còn Huyền Thiên tông đã sa sút từ lâu rồi, đúng không?”
Diệp Tố mím môi, phương hướng suy nghĩ của mạch não người này lại bắt đầu xiên vẹo, ánh mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, ngữ khí rất không cam lòng: “Đều là do đệ tử nhập môn sau này quá kém cỏi, năng lực không so được với một phần mười sư huynh năm đó, bọn chúng đều đáng chết.”
“… Không phải ý đó.
Ý của ta là, tại sao ta lại phải đâm đầu làm đương chưởng môn của Huyền Thiên tông mà không quay về Tọa Vong Tâm Trai cơ chứ?” Cố Kinh Bạch ngoạm một cái, ăn hết miếng điểm tâm trên tay trái, ngọt mà không ngấy, hương thơm lưu luyến bên miệng, “Diệp đại chưởng môn, năm đó ta cứu thế, chẳng qua là bởi vì nếu ma quân không chết thì ta sẽ chính là kẻ phải chết…”
Đại đạo Vật Ngã của Cố Kinh Bạch và đại đạo Hỗn Độn của ma quân Hỗn Độn, vừa là tương hỗ vừa là đối nghịch.
Ma quân Hỗn Độn bước càng xa trên đại đạo của gã, đến cuối cùng tất phải giết Cố Kinh Bạch thì mới có thể dung hợp cùng thiên đạo.
Cố Kinh Bạch thì không muốn hòa làm một thể với thiên đạo của thế giới này, trong khi ma quân Hỗn Độn cực kỳ muốn trở thành kẻ thống trị đất trời.
Xuất phát từ tự vệ, Cố Kinh Bạch chỉ còn cách phong ấn gã.
“… chứ không phải vì ta thích đi khắp nơi giúp đỡ người nghèo.”
Tô Lâu suýt chút nữa cười ra tiếng, đứa con trai hời này hợp khẩu vị của cậu ghê! Chẳng trách cuộc đời đưa đẩy hai người họ gặp nhau, đây chính là duyên phận đó!
Diệp Tố có cảm giác khuất nhục trước nay chưa bao giờ có, thế nhưng lúc này hắn lại không nói rõ được là mọi chuyện sai chỗ nào, chỉ có thể nói: “Ta biết rồi.”
“Thế bây giờ ngươi đi được chưa?” Cố Kinh Bạch mỉm cười, nghiêng đầu tỏ vẻ không đánh mà thắng, đạt được mục đích.
Sau khi Diệp Tố rời đi Cố Kinh Bạch mới quay đầu lại nhìn Tô Lâu, chần chừ lúng túng.
Mà Tô Lâu thì rất là phấn khởi, nhìn linh thạch cực phẩm chất đầy sân một cách vô cùng kích động, mặc dù Diệp Tố là tên điên nhưng người ta cũng là tên điên lắm tiền, Tô Lâu nói: “Con trai ngoan, con phát tài rồi!”
Cố Kinh Bạch: “Là chúng ta phát tài rồi.”
Hình như y có số hay gặp phải mấy người có mạch não bất thường.
“Không hỏi tôi xem chuyện gì vừa xảy ra à?” Cố Kinh Bạch thấy Tô Lâu chậm chạp không nói, đành chủ động mở miệng.
Nói Tô Lâu không kinh sợ, không hiếu kỳ… chắc chắn là giả, chỉ là: “Chuyện đó, con trai à, nếu con không muốn nói thì không cần miễn cưỡng.”
Tô Lâu vụng về bước lên lung tung xoa đầu con trai, trong lòng suy nghĩ, oa, tui to gan thiệt đó, dám vo đầu thánh quân luôn nè! Khụ, ý cậu ta là, mặc kệ đời trước trâu bò đến mức nào, thánh quân đời này vẫn chỉ là một đứa trẻ con mới kỳ trúc cơ mà thôi.
Nghe những lời Diệp Tố nói, kết hợp với truyền thuyết về thánh quân Vật Ngã, Tô Lâu biết con trai mình đời trước phải trải qua rất nhiều khổ cực, đã như vậy, ai lại đi xé vết thương của người ta ra bao giờ? Hai người có thù hận gì nhau đâu.
Cố Kinh Bạch nghi hoặc nhìn về phía Tô Lâu đang não bổ rất nhiệt tình, nhắc nhở: “Tôi cảm thấy hình như cậu hiểu lầm cái gì rồi.”
“Không hiểu lầm.” Lời nói và hành động của Tô Lâu là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.
Cậu ôm lấy đôi vai nhỏ non nớt cô độc của Cố Kinh Bạch, quay người đi vào nhà, “Chúng ta vừa làm việc vừa nói nhé?”
“Làm việc?” Cố Kinh Bạch chấm hỏi đầy mặt.
“Đúng vậy, phải nhanh chóng thu dọn đồ đạc chứ!” Tô Lâu cũng không phải tên ngốc, đối mặt với hết bất ngờ này đến bất ngờ khác vừa xảy ra đêm nay, dù cậu ta đang tiêu hóa rất chậm đi nữa nhưng ít ra vẫn hiểu được một vấn đề tiên quyết là: Cho dù con trai là do ai tái thế thành thì vẫn là con của mình, ấy vậy mà có không ít người muốn cướp đi đứa con này của mình, hừ!
May là con trai có vẻ cũng không muốn nhận người thân với mấy kẻ trông như đã làm chuyện có lỗi với nó từ đời trước.
Thế bây giờ bọn họ còn chờ cái gì nữa? Đi thôi, nhất định phải đi! Cho dù mua vé đứng đi suốt đêm cũng phải đi!
“Đêm nay cha con xem sao trời, bấm ngón tay tính toán, là thời cơ cực tốt để chuyển nhà! Con xem, đêm nay khí trời thật tốt.” Không biết từ khi nào một mảng mây đen to đùng đã lặng yên che khuất ánh trăng, tầng mây vừa thấp vừa dày, trông như mưa gầm gió thét đang chuẩn bị kéo đến.
Bây giờ thì bầu không khí thậm chí còn lúng túng hơn khi nãy.
“E hèm…” Tô Lâu gượng ép nói sang chuyện khác, lúc này cậu mới nhớ ra, trước khi đi thu dọn đồ đạc, bọn họ còn có một chuyện vô cùng quan trọng phải làm — cậu phải suốt đêm thổi bếp nhóm lửa, điên cuồng luyện đan, nói chính xác hơn là nấu canh thuốc.
Với năng lực hiện tại của Tô Lâu thì chưa đủ trình luyện ra đan dược, chỉ có thể cho ra thành phẩm là một đống bã thuốc đen sì.
Cố Kinh Bạch vốn muốn giúp đỡ lại bị Tô Lâu nhét cho một bát mì rồi đuổi đi: “Đói bụng không? Ăn mì trước đã.”
Cơm ăn xong thì canh thuốc cũng nấu xong, Tô Lâu suốt đêm bưng thuốc tới nhà Lý đồ tể một chuyến, rất có phong thái của đại lang ép người uống kim liên.
Suốt quãng đường cậu ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, phân bua với Cố Kinh Bạch: “Ban ngày thì để nhóc béo kia chạy mất, tối đến thì để xổng Lý Vấn Đạo, đúng là quá sai lầm!”
Tô Lâu dưỡng thương ở Tầm Sơn Nam tám năm, chưa bao giờ để người khác thấy bản lĩnh thực sự của giới tu chân, chỉ đến tận hôm nay mới bất ngờ bại lộ, ngay sau đó thì Diệp Tố tới cửa.
Chuyện này nói lên điều gì? Chân tướng chỉ có một — chắc chắn chuyện này có phần của một trong hai chú cháu nhà họ Lý!
Thế nhưng họ không tìm thấy Lý Vấn Đạo trong nhà đồ tể.
Sau khi rót thuốc cho tên nhóc béo đang ngủ say xong, Tô Lâu phi ngựa không ngừng vó cắp theo Cố Kinh Bạch giết ra ngoài thôn, chạy như bay về hướng thị trấn, lần này cuối cùng cũng không làm chuyện vô ích, bọn họ tìm được Lý Vấn Đạo nằm thoi thóp trong rừng.
Gã bị Diệp Tố đả thương nên không thể đứng dậy nổi, dù vậy gã vẫn khó khăn bò đi được gần mấy trăm mét, có thể nói là ý chí cầu sinh cực kỳ ngoan cường.
“Ái chà, Lý Kiên Cường.” Trong hoàn cảnh đêm tối ánh trăng bị mây đen che khuất, khuôn mặt bị bỏng của Tô Lâu nhìn càng khủng bố hơn, kết hợp với thứ thuốc bốc khói tím trong tay, biểu cảm dữ tợn từng bước một đi về phía Lý Vấn Đạo.
Lý Vấn Đạo không ngừng lắc đầu muốn cầu xin nhưng vẫn bị tọng cho bát canh thuốc còn đắng hơn cả mật gấu.
Thuốc thông minh của Cố Kinh Bạch là do Tô Lâu cố ý điều phối để phù hợp với vị giác của con trai, còn thứ mà cậu ta đút cho Lý Vấn Đạo ấy hả… nguyên liệu bên trong thì khỏi phải nói, thậm chí Tô Lâu còn cố tình cho thêm một ít hoàng liên không ảnh hưởng đến dược tính để trả thù Lý Vấn Đạo.
Lý Vấn Đạo bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, cũng có thể là do đắng quá, Cố Kinh Bạch thấy gã mặc dù ngất đi rồi mà người vẫn còn giật giật.
Không việc gì, Tô Lâu trêu chọc Lý Vấn Đạo như vậy cho thấy thật ra thuốc này cũng không phải độc dược.
Là một công dân sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong thời đại hành pháp tiến bộ, Tô Lâu không có dũng khí giết người, cậu ta cũng cảm thấy việc diệt khẩu từ đứa lớn đến đứa bé chỉ vì sợ người ta tiết lộ hành tung của mình là không cần thiết.
Trong sách luyện đan có cả loại canh thuốc khiến cho người ta quên đi mọi việc, mỗi người uống hết một bát là giải quyết xong xuôi.
Rót thuốc xong, Tô Lâu về nhà tiếp tục thu dọn đồ đạc, chuẩn bị mang con chạy trốn.
Lúc đối mặt với Tô Lâu có khả năng thích ứng cực cao, phản ứng nhanh nhẹn, Cố Kinh Bạch đột nhiên có cảm giác: Thua luôn! Sao mà nghĩ ra kế sách hành động nhanh thế không biết?
Tô Lâu tự nhận là đã nhận được tín hiệu từ con trai, cảm thấy hiện giờ cũng nên nói rõ ràng với nhau, tất nhiên tay cậu vẫn không ngừng động tác thu dọn đồ đạc, chẳng phải nhân vật trong mấy phim truyền hình đều trễ nải thời gian chỉ vì lắm lời đó sao, còn miệng vẫn không quên diễn một vở: “Cậu, cậu chính là thánh quân Vật Ngã trong truyền thuyết, chính là người đó… đó…?”
“Đất trời và ta cùng sinh ra, vạn vật và ta chính là một, gọi là đại đạo Vật Ngã.” Cố Kinh Bạch giải thích.
“Đúng đúng đúng, câu này thật khí phách, không hổ là thánh quân Vật Ngã!”
“Không phải tôi nghĩ ra, là Trang Tử nói.” Lần trước Cố Kinh Bạch đi chấp hành nhiệm vụ đã xác định ngay từ đầu đạo của mình rồi, có còn cái gì thích hợp hơn lão Trang không? “Vật Ngã” chính là một khái niệm cực kỳ quan trọng trong “Tề Vật Luận”.
(*Tề Vật Luận là chương quan trọng nhất trong cuốn Nam Hoa Kinh của Trang Tử, chương này bàn về vũ trụ quan của ông, trong đó Đạo bao gồm vạn vật, vạn vật hợp nhất vào đạo)
Thế giới mà Tô Lâu ở trước khi xuyên qua không có Trang Tử, cậu tưởng đó là người của thế giới này, bởi vì không muốn lòi ra dáng vẻ dân trí thấp trước mặt con trai nên chỉ gượng ép gật đầu: “Đúng đúng đúng, lão Trang Tử hả? Tôi biết, ha, tôi cũng rất thích ông ấy, hồi xưa đã đọc sách của ổng rồi, thật đấy, chẳng qua nhất thời quên mất mấy lời nói của ổng thôi.”
Cố Kinh Bạch quyết định sẽ không xé toạc thể diện của Tô Lâu.
“Ngay từ đầu cậu đã biết cậu chính là thánh quân Vật Ngã tái thế rồi à?” Tô Lâu thấy thánh quân nói chuyện thân thiện nên cũng lớn mật hơn một chút.
Cố Kinh Bạch lắc đầu: “Gần đây mới khôi phục ký ức.”
“Ối chà.” Tô Lâu vội vã gật đầu, trong lòng tính toán thời gian, sau đó chợt hiểu, cậu ta vừa mới xuyên qua con trai liền thức tỉnh ký ức.
Cái đệt, thế này thì tui trâu bò quá rùi!
“Đừng hiểu lầm, không phải là do thuốc thông minh.” Cố Kinh Bạch đọc hiểu được mạch não của Tô Lâu, lại giải thích thêm để tránh cho đối phương lầm đường lạc lối, “Thuốc kia uống cũng ngon miệng nhưng dược hiệu không tốt được đến mức đó.”
Haiz, quả nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.
Tô Lâu chỉ cảm thấy mất mát trong nháy mắt rồi lại vui lên ngay, bởi vì con trai bảo là thuốc kia uống cũng ngon miệng.
Tô Lâu bắt đầu xếp quần áo, tuy rằng bây giờ con cậu có tiền nhưng người làm cha như cậu thì lại rất nghèo, quán xuyến việc nhà một cách cần kiệm là bản năng, đạo bào đắt lắm đó, may may vá vá ba năm ngay cả một bộ cũng không nỡ vứt đi.
Quần áo của con trai cũng không thể vứt, dù sau này không mặc thì giữ lại làm kỷ niệm cũng hay.
Cố Kinh Bạch cũng giúp Tô Lâu gấp quần áo, tuy rằng y cảm thấy việc này rất không cần thiết, bây giờ bọn họ đã có tiền rồi mà, một lần nữa xin cảm tạ Diệp chưởng môn vì quan hệ thân thiết, không ngại đường xa vạn dặm đến đưa linh thạch, thật là khiến đất trời cảm động!
“Chuyện kia, nếu cậu, ờm, ý tôi là…”
Cố Kinh Bạch quay sang nhìn Tô Lâu.
“Tôi, tôi nhất định phải giữ được quyền làm cha của mình QAQ.” Lời này của Tô Lâu có vẻ không chắc chắn, trong lòng rụt rè, đây là thánh quân tái thế đó, không sợ mới lạ.
Nhưng mà rõ ràng ban ngày cậu có một đứa con, con trai vừa trắng vừa ngoan vừa đáng yêu như vậy, không thể đến khi trời tối thì lại mất đi luôn được! Cậu, cậu phải vùng lên vì chính bản thân mình!
Cố Kinh Bạch… chấp nhận.
“Tôi muốn được gọi là Cố Kinh Bạch, không được gọi là Ục Ục nữa.”
“Kinh Bạch, Kinh Bạch.” Tô Lâu nhanh như cắt đồng ý với Cố Kinh Bạch, “Nếu cậu đã chịu nói với tôi một bí mật lớn như vậy thì tôi cũng sẽ nói cho cậu biết một chuyện, thật ra tôi…”
Cố Kinh Bạch giơ tay cầm quạt xếp, nhẹ nhàng che miệng Tô Lâu: “Vạn vật có linh, không thể nói.”
Cố Kinh Bạch đoán rằng hẳn là Tô Lâu định thẳng thắn kể lại chuyện mình là người xuyên qua, nhưng ai biết được hiện giờ thiên đạo đã nghiêm ngặt đến mức nào rồi chứ? Nếu không cần thiết thì tốt nhất là đừng có nói gì hết.
Tô Lâu cảm nhận được gió quạt lạnh lẽo lướt qua, không hẹn mà nhìn thẳng vào đôi mắt như có thể tỏ thấu vạn vật thế gian của con trai, run rẩy chỉ lên đỉnh đầu mình, sau khi tiêu hóa được tín hiệu của con trai mới cứng ngắc gật đầu.
Thế giới này đáng sợ bỏ mẹ ấy, chờ chút, không đúng: “Vậy chuyện chúng ta nói với nhau liệu có bị…”
Cố Kinh Bạch lắc đầu.
Hay lắm! Quả là đặc quyền của thánh quân tái thế, Tô Lâu tự ảo tưởng là đã hiểu rõ.
Cố Kinh Bạch không giải thích cụ thể tình huống của mình, bởi vì y không thể, y chỉ có thể nhắc nhở Tô Lâu lần nữa: “Có những chuyện đã qua rồi thì cứ để nó trôi qua đi, trời không biết, đất không biết, tôi không biết, chỉ có cậu biết.”
Tô Lâu gật đầu không ngừng, ái chà chà, con trai như bảo bối của cha mẹ, hiếu thuận quá đi!
“Chuyện cũ đời trước của thánh quân Vật Ngã rất đơn giản.” Cố Kinh Bạch lúc này mới nhớ ra, y cũng không nói chi tiết chuyện cũ của mình với Tô Lâu, “Đầu tiên là làm thiên chi kiêu tử Cố Thị của nhà họ Cố, sau một quãng đường phong quang vô hạn, thiên đạo nói y là người thích hợp nhất để tu luyện đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện, kết quả là đạo này suýt chút nữa đã hại y “thân tử đạo tiêu”.
Sau đó tôi xuất hiện, giúp y lội ngược dòng, đoạn tuyệt quan hệ với sư môn thân hữu khi xưa, chuyển sang tu luyện đại đạo Vật Ngã, khai sơn lập phái, đạt được thánh vị, cuối cùng đánh một trận với ma quân bên bờ Vị Thủy rồi chết.”
Tô Lâu nghe con trai kể chuyện chuyển từ ngôi thứ ba sang ngồi thứ nhất, thấy hơi loạn đầu nhưng vẫn cố gắng tự hiểu.
Cuộc đời con trai chia làm ba giai đoạn:Thời chịu khó chịu khổ, y tên là Cố Thị.Sau khi bắt đầu nghịch tập thì y không còn là Cố Thị mà là Nữu Cổ Lộc.
Cố Kinh Bạch.Bây giờ chuyển thế thành người, hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, bắt đầu một cuộc đời mới.Tô Lâu cảm động ôm lấy con trai khóc bù lu bù loa: “Cha nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Cố Kinh Bạch: “… Tôi cảm thấy cậu vẫn đang hiểu lầm.”
“Đừng nói nữa, tôi hiểu mà.” Tô Lâu bắt chước y chang bộ dáng vừa bịt miệng cậu ta của Cố Kinh Bạch, có chết cũng không muốn nghe con trai tự vạch trần vết thương của mình nữa.
Không, mi không hiểu!!!
Nhưng cho dù nói không thông, Cố Kinh Bạch cũng từ bỏ, y đã rút ra nhiều bài học từ chỗ Lục Chỉ rồi, không cần bắt cả thế giới phải hiểu được mình, cũng không cần bắt cả thế giới phải nghĩ giống mình, mọi người ai ai cũng có lối suy nghĩ riêng, chuyện này cũng khá là thú vị: “Thế cậu định xử lý đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện thế nào?”
Nửa đời trước xui xẻo của Cố Thị đã chứng minh, cái đại đạo này hại người nhiều hơn giúp người.
Thật ra hiện tại Tô Lâu đã đang đi trên con đường mà tiểu thuyết chú định cho mình rồi, chậc, không đi cũng đâu có được.
Cậu ta đã suy nghĩ rất nhiều về con đường này, chỉ cần không chết đến đích là được chứ cũng chẳng có ý định thành thánh.
Hơn nữa, đâu phải cứ tu đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện là cậu có thể trăm phần trăm thành thánh đâu, sao cậu phải tìm ngược chứ? Trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần chịu từ bỏ! Đời trước cậu chỉ có thể sống được một trăm tuổi, đời này biến thành kim đan chân nhân, ít nhất cũng phải hai trăm năm mới bay màu, thế này là đã hời gấp đôi rồi, kiếm bộn rồi được chưa?
Tô Lâu là kiểu người có tư tưởng như vậy, nhưng bởi vì chịu ảnh hưởng của Cố Kinh Bạch, giờ đây cậu ta lại có một số ý tưởng khác.
“A, con trai ngoan, thương lượng chuyện này chút nha.” Tô Lâu cười xấu xa với đứa con nhà mình, “Lại đây nào, cậu xem, chúng ta đã thân thiết đến vậy rồi, đúng không?”
“Cậu muốn lấy bao nhiêu linh thạch? Cứ việc lấy tự nhiên.” Tại Bạch Ngọc Kinh, chỉ cần Cố Kinh Bạch muốn thì y có thể nhanh chóng trở thành người giàu nhất thế giới, có nhiều người thiếu nợ nhân tình y lắm.
Thu nợ thật là vui, vĩnh viễn không lo bần cùng.
“Không không không, không phải chuyện linh thạch.” Tuy rằng, khụ, thật ra cũng rất muốn thử cảm giác được làm thổ hào, “Tôi muốn nói, tôi có thể học theo con đường của cậu được không?”
“Hả?” Cố Kinh Bạch sững sờ.
Tô Lâu lắc lắc tay, giả vờ phe phấy chiếc quạt tưởng tượng: “Vừa mới nãy tôi đột nhiên có một ý tưởng hoàn toàn mới, cậu nghe thử xem, tôi khởi nghiệp một hạng mục nhận nồi chuyên nghiệp được không?”
Cố Kinh Bạch trầm ngâm, cũng thử thuận theo dòng suy nghĩ của Tô Lâu: “Nhưng cụ thể thì cậu định làm gì?”
“Tôi có một cái bàn tay vàng là sách luyện đan, mặc dù bây giờ chưa luyện ra được nhiều thứ nhưng sau này chắc chắn sẽ rất có ích, cậu muốn cái gì cũng có thể nói với tôi.” Mỗi ngày trôi qua Tô Lâu lại cảm thấy mình trâu hơn một chút, trâu bò lắm luôn, “Trong quyển sách luyện đan này có một loại đan gọi là Thế Thân Đan.
Tôi cảm thấy kiểu gì phiền phức cũng sẽ tự tìm tới cửa để rèn luyện, thay vì chờ đợi phiền phức đến thì chi bằng tôi chủ động đi tìm nó, thậm chí có thể xoay xở để kiếm lời cho mình.
Biện pháp tốt nhất để giải quyết phiền phức chính là đối mặt với nó, đúng không?”
Nếu phân tích tỉ mỉ thì hình thức thế thân chịu tội thay người khác kiểu này đúng là đem lại hiệu quả chẳng khác gì đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện
Người trong cuộc đôi bên ngươi tình ta nguyện, một bên dốc hết tất cả để hỗ trợ mà không hề oán hận hối tiếc, một bên thoát khỏi phiền phức đạt được cuộc sống mới.
Tiền đề của kiểu đôi bên cùng có lợi này nằm ở chỗ Tô Lâu phải cam tâm tình nguyện, mà nếu Tô Lâu có được thù lao thì nhất định sẽ cam tâm tình nguyện, cũng sẽ không trách cứ cố chủ, không có điều gì bất lợi hết.
Có khi khả thi thật đó.
“Nếu kiểu gì cũng sẽ bị thương, không bằng bị thương mà vẫn chiếm được chút ích lợi.” Tô Lâu nhún vai, chỉ cần có thể tranh thủ kiếm lời, cậu ta cũng sẽ không bài xích đại đạo Thiên Chùy Bách Luyện đến vậy nữa.
Chỉ cần không chết, cậu ta sẽ có thể lên cấp, nếu may mắn cố gắng thêm chút nữa sống được đến nguyên anh, vậy coi như sẽ thêm được năm trăm đến một nghìn năm tuổi thọ, đúng là kiếm bộn mà không thiệt chút nào.
Cố Kinh Bạch không thể không bội phục Tô Lâu, không hổ là vai chính thụ của Tấn Giang, tư tưởng rất mới mẻ diệu kỳ, lại còn rất có lý: “Vậy tôi cho cậu mượn mấy cây quạt nhé?”
Những lúc nói chuyện với kẻ ngốc, tốt nhất là cứ trực tiếp lấy quạt ra ứng phó.
“Được nha, được nha, cậu viết cho tôi lên mặt trước là ‘Đội nồi chuyên nghiệp, gánh hết tai ương’, mặt sau viết ‘Đừng có nhắc đến tình cảm với ta, chỉ cần tiền’.” Tô Lâu thậm chí còn muốn viết cái gì mà “Chỉ cần đập tiền đúng chỗ, tư thế nào cũng chiều”, nhưng nhìn cái đầu nhỏ như quả bí đao của con trai mình, thầm nghĩ, thôi không nên gieo rắc vào đầu mầm non tổ quốc mấy kiến thức đó.
Sau khi hai người thương lượng xong xuôi thì đồ đạc cũng đã thu dọn gần hết rồi, bên ngoài trời tờ mờ sáng, trong thôn đến lũ chó còn chưa thèm dậy, Cố Kinh Bạch và Tô Lâu liếc nhìn căn nhà của họ lần cuối rồi chuẩn bị vào núi…
Đi tìm ‘mẹ’ sói.
“Chúng ta đâu thể ôm đồ chạy trốn bỏ lại “mẹ nam” một mình được, haiz, rốt cuộc là nó chạy đi đâu mất rồi? Đúng thời khắc mấu chốt lại kéo chân, khi nào về nhất định phải phạt tiền!”
Con sói tuyết nhặt được Cố Kinh Bạch là một linh thú cấp bậc rất cao, là sói đực, nhưng không hiểu sao tự dưng tình mẹ dâng trào nên bị Tô Lâu gọi đùa là “mẹ nam”.
Vốn dĩ mẹ nam vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố Kinh Bạch một tấc cũng không rời, chỉ có lúc ra ngoài tìm thức ăn cho Cố Kinh Bạch mới tách ra, theo lý mà nói thì phải về từ lâu rồi, vậy mà đến giờ vẫn không có tin tức gì.
Cố Kinh Bạch nheo mắt: “Cậu bảo con sói tuyết kia biến mất từ khi nào?”
“Chính là ngày cậu bị Lý Bảo đụng phải đó, hẳn là vậy, lúc đó sói tuyết còn đi theo bên cạnh cậu mà, cậu không nhớ à?”
Cố Kinh Bạch suy tư, chuyện lớn xảy ra vào ngày đó chính là y xuyên qua thời không hỗn loạn về được thân thể nhân tạo của bản thân, y online hỏi trợ lý nhỏ.
[Em đang ở đâu?] Cố Kinh Bạch cố gắng liên lạc với trợ lý nhỏ trong biển thức.
Đáng tiếc, tin nhắn lại như đá chìm đáy biển.
Cố Kinh Bạch lẩm bẩm thử nói: [Nếu không tìm được sói tuyết chúng ta sẽ không đi được, sẽ bị người ta phát hiện, anh sẽ đau đầu lắm đó.]
“Á, nhìn kìa, mẹ nam của con về rồi!” Tô Lâu vui mừng hô.
Cố Kinh Bạch: “…”
Nếu bảo là trùng hợp thì đánh chết Cố Kinh Bạch cũng không tin.
Đó là một con sói tuyết trên người không chút tỳ vết nào, da lông sáng trắng mượt mà, ánh mắt hung ác bá đạo, hóa linh khí thành cuồng phong mà đến, mang theo khí thế khiến người ta kinh sợ… bổ nhào về phía Cố Kinh Bạch, sau đó vui vẻ không não bắt đầu liếm láp lung tung.
Cố Kinh Bạch thử nói một câu bên tai sói tuyết: “Là em đấy à?”
Sói tuyết trả lại cho Cố Kinh Bạch một ánh mắt vô tội ngây thơ, giống như đang nói, anh đang nói gì vậy, em nghe hổng hiểu.
Nhưng về cơ bản Cố Kinh Bạch đã có kết luận, xem ra tạm thời chưa thể rời khỏi núi Bất Chu này rồi.
“Chúng ta nhanh chóng xuống núi đi?”
“Không, chúng ta vào núi.” Cố Kinh Bạch xoa đầu sói tuyết đang liên tục cọ tới cọ lui vào người mình, có lẽ y đã đoán được hiện tại Lục Chỉ đang ở nơi nào rồi, bây giờ cần phải đi chứng thực mới được.
“À, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, biện pháp tốt, tôi thích.”
Hai người vừa mới đi tới cửa thôn thì thấy một chiếc thuyền bay khổng lồ đột phá qua tầng mây, hạ xuống từ trên trời.
Chiếc tàu bay này trông giống như thuyền, cao như nhà lầu, đầu nhọn đuôi vuông, có chín ngôi mười hai buồm, cờ hiệu bay trong không trung, trống trận như tiếng sấm.
Từng khuôn mặt ác quỷ gào khóc trong huyết lệ xuất hiện trên mặt cánh buồm, chỉ âm thanh này thôi đã như muốn xuyên thủng đất trời.
Một đám đệ tử ma tông mặc áo bào đen hoặc đỏ đang đứng trên boong thuyền, sau đó kẻ thống lĩnh bảy mươi hai ma cung thế hệ này, ma tôn Tu La, lộ ra biểu cảm cười như không cười xuất hiện đằng sau đám người.
“Đã lâu không gặp, Cố thánh nhân.”
Cố Kinh Bạch: “…” Nếu như bây giờ tôi hỏi chú là ai, chắc chú sẽ không cảm thấy tôi đang gây sự với chú đâu nhỉ?
Ngay lúc này, một tiếng sáo huýt dài, trong âm thanh ầm ầm của vạn thú lao nhanh, có thứ gì đó đang điều khiển chúng nó, xuất hiện một cách rất hoành tráng.
Một người đàn ông tóc bạc áo xanh, thần sắc đau thương nhìn Cố Kinh Bạch: “Ta tới đón ngươi.”
Ma tôn Tu La cau mày, mắng một câu: “Xúi quẩy!”
Tô Lâu hoàn toàn tỉnh người, nhỏ giọng hỏi con trai: “Chúng, chúng ta làm sao bây giờ? Chọn ai đây?”
Cố Kinh Bạch biết nam tử mặc áo xanh đến sau là ai nhưng mà y không muốn chọn bất kỳ người nào hết.
Người trước có thù oán với y, người sau đại loại lại là một tình kiếp của y.
Trong thời khắc mấu chốt tiến thoái lưỡng nan, bầu trời phía xa như bị ai đó trực tiếp xé ra một vết, ánh mặt trời trút xuống, linh khí tán khắp bốn phương.
Người đến không tai to mặt lớn như quỷ thuyền khiến đối phương phải ngước nhìn, cũng không vật cưỡi đầy khắp núi đồi, nhưng hắn chỉ cần đeo một thanh kiếm đứng giữa không trung như vậy thôi cũng đã đủ khiến tất cả kinh sợ, mọi người đồng loạt ngậm miệng.
Ma tôn vừa rồi còn dám mắng người, hiện tại ngay cả mồm cũng không dám hé, tuy vậy ánh mắt vẫn không phục lắm, trông như muốn mắng to người mới đến thật đê tiện vậy.
Gã chỉ là một ma tôn, người kia thì đã là thánh quân rồi, phải chi ma quân thế hệ này của bọn họ cũng tới…
Người tới cuối cùng không ai khác chính là Thái Thượng trưởng lão của Tọa Vong Tâm Trai, Văn Nhân Vũ.
Đường đường là kẻ đứng đầu chính đạo mà lại diễn ra cảm giác bá tổng hắc đạo.
Hành động độc đoán, tác phong hoành hành, khiến người khác chỉ có thể giận mà không dám nói gì, hắn lại coi tất cả những người ở đây như không khí, khẽ phất tay một cái, tùy ý thi pháp dẫn ba nghìn đệ tử Tọa Vong Tâm Trai đạp không mà đến, từng bước một đi về phía Cố Kinh Bạch.
Văn Nhân Vũ mặt không cảm xúc, khí thế kinh người, quỳ một chân trước mặt Cố Kinh Bạch, dâng lên pháp bảo bản mệnh của mình.
“Cung nghênh sư tôn hồi tông.”
Chúng đệ tử cũng đồng thanh, cùng nhau hô vang chỉnh tề: “Cung nghênh sư tổ hồi tông.”
Tô Lâu sợ đến mềm chân, nội tâm hiện lên liền một lúc mấy dấu chấm than: Ông đây thu dọn đồ đạc suốt đêm, cuối cùng lại bị úp sọt? Đây có phải chạy trốn đâu, phải gọi là bao quần áo tự mình gói ghém chờ người khác cắp đi mới đúng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...