Chỉ Có Thủ Đoạn Mới Lấy Được Lòng Người

Con người leo lên tới đỉnh của chuỗi thức ăn không phải để ăn chay!

(Edit: Andy/Do not reup)



Chẳng mấy chốc, Giai Giai và Chương Thiên không còn thời gian để quan tâm tới việc yêu hay chưa yêu nữa.

Sau khi có một tiểu đội thám hiểm mất liên lạc ở phía tây nam, đội phó Trương Gia dẫn đội đi ứng cứu, và cũng mất liên lạc ở vùng hố đen tây nam kia.

Thiết lập của đội phó Trương giống y hệt phiên bản của nhà sản xuất game đưa ra, dị năng cấp A nhưng độ may mắn cấp E. Trương Gia có thực lực mạnh mẽ nhưng lại không có vận may. Trong game, Trương Gia còn trẻ tuổi đã chết trong Hồng Lâu của Lâm Thư, ngoài game, mặc dù được Bạch Trường Doanh và Cố Kinh Bạch nghịch thiên cải mệnh nhưng vẫn không thoát được vận rủi, Trương Gia lại gặp rắc rối.

Thực ra tiểu đội Z phải hóa thân thành “đội cứu hỏa” đi làm nhiệm vụ rất nhiều lần, không phải lần đầu tiên mọi người gấp rút vượt sóng vượt gió lên đường, nhưng chưa bao giờ bị mất liên lạc.

Đi về phía tây nam là thành phố Đông Hải, cách Ung Kỳ không xa. Nơi này cực kỳ quen thuộc, có vô số tiểu đội thám hiểm đặt chân đi ngang qua, theo lý thuyết, không thể xuất hiện thứ gì đó nguy hiểm đến mức mà Trương Gia không ứng phó được.

Nói cách khác, chuyện không may mà Trương Gia gặp phải ở thành phố Đông Hải không phải là chuyện nhỏ.

Đông Hải cách Ung Kỳ quá gần, Đông Hải gặp nguy thì sớm muộn gì cũng tới Ung Kỳ gặp nguy!

Bên phía Ung Kỳ phản ứng cực nhanh, dường như chỉ một khắc sau khi Trương Gia bị mất liên lạc đã tức tốc triệu hồi Chương Thiên. Một cuộc họp khẩn được tổ chức, ai nấy đều căng thẳng thần kinh, bầu không khí hơi hỗn loạn.

Lúc Chương Thiên nhận được thông báo, có cả Giai Giai và Cố Kinh Bạch ở bên cạnh nên anh thuận tiện kéo hai người tới cuộc họp luôn.

Cấp trêи phái xuống một phụ trách tên là Lý Lê, so với hàng ngũ ở cấp lãnh đạo thì tuổi tác của người này còn khá trẻ, nhưng quyền lực nắm trong tay rất lớn, chỉ cần Lý Lê phê chuẩn, rất nhiều việc có thể thực hiện luôn mà không cần xin chỉ thị thêm nữa, tính cách thẳng thắn, làm việc quyết đoán, đây là người phụ trách mà Chương Thiên thích giao thiệp nhất.

Lý Lê nói thẳng với Chương Thiên về những phân tích của chuyên gia về tình hình ở Đông Hải:

“Bọn họ đưa ra hai khả năng:

“Một, sự thay đổi của Đông Hải có liên quan đến Hắc Nguyệt tiến hóa, có thể là đã xuất hiện một vài con tang thi tiến hóa cực kỳ nguy hiểm.”

“Hai, có liên quan đến cái máy mà mọi người mang về từ Vị Thủy.”

“Tôi nghĩ là không liên quan đến cái máy kia đâu.” Cố Kinh Bạch vốn dĩ chỉ muốn làm một cái phông nền yên tĩnh, không có ý định gây sự chú ý với người thuộc cấp lãnh đạo của thế giới nhỏ này, cũng không muốn làm nổi bật bản thân. Nhưng y không ngờ khu an toàn lại có thái độ thù địch với cái máy làm sạch nghiêm trọng như vậy. Phản ứng này không hợp với lẽ thường, không đi đúng hướng kế hoạch của y.

Nhất định là xảy ra một biến số nào đó mà Cố Kinh Bạch không biết, e rằng có liên quan đến phần hai của “Kế hoạch Z”. Cố Kinh Bạch không thể ngồi yên nhìn mọi người hiểu lầm cái máy làm sạch của không gian mười chiều.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về hướng Cố Kinh Bạch, dưới áp lực khủng khϊế͙p͙ đó, Cố Kinh Bạch vẫn bình tĩnh ung dung nói: “Cái máy kia được tìm thấy ở khu vực ở rất gần chỗ thiên thạch rơi xuống, nó có chức năng xua tan bệnh độc, tiêu diệt tang thi, lúc đó chúng tôi tận mắt nhìn thấy. Chưa nói đến vấn đề khoảng cách, nếu cái máy kia thật sự có năng lực làm cho Đông Hải gặp họa lớn như vậy, mà chúng ta đang để máy ở Ung Kỳ, vậy thì không lý nào chúng ta còn có thể ngồi đây mở họp.”

“Chúng tôi đương nhiên cũng hi vọng chuyện xảy ra không liên quan đến cái máy.” Về vấn đề cái máy này tốt hay xấu, mọi người vẫn đang chia thành hai phe, Lý Lê theo vế trước, “Chỉ cần có thể chứng minh nó có thể diệt trừ bệnh độc tang thi, thật sự vô hại, thì tương lai của loài người có rất nhiều hi vọng.”

Người của khu an toàn cũng chẳng phải kẻ ngốc, ngay tại khoảnh khắc cái máy kia xuất hiện, ai cũng mẫn cảm liên tưởng đến sự cứu rỗi.

— chỉ có những cỗ máy ngoài hành tinh mới đối kháng được với virus ngoài hành tinh.

Chuyện sắp tới không hề đơn giản, không ai dám tùy tiện hành động. Nếu không phải một vài thế lực nước ngoài tranh thủ lúc thiên thạch rơi xuống để tác oai tác quái thì đất nước này chưa đến mức thảm như vậy. Một lần đổ máu là đủ rồi, bây giờ nhất định phải cực kỳ thận trọng.

Điển hình của câu một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.

Cố Kinh Bạch không biết những chuyện cũ trước kia nhưng cũng có thể hiểu sự lo lắng của phía khu an toàn. Vì vậy, y không tiếp tục xoay quanh vấn đề máy làm sạch nữa mà quay trở về vấn đề của Đông Hải, nơi đây hẳn cũng là một phó bản quan trọng của game. Cố Kinh Bạch sử dụng toàn bộ những hiểu biết ít ỏi của mình về tư duy thiết lập của nhà phát hành game để đưa ra một khả năng thứ ba.


“Mọi thứ ở thành phố Đông Hải trước nay đều sóng yên biển lặng, liệu có thể chỉ là thông tin giả không?”

“Tại sao lại nói như vậy?” Lý Lê cau mày, ông ta không phải là một người cứng nhắc, cũng không phải kiểu người lúc nào cũng treo thái độ của sếp lên mặt, chỉ là bây giờ họ đang là người trong cuộc, ở trong game, nhất thời không thể thoát khỏi thiết lập của game.

“Có người hoặc là một thế lực nào đó đang ngủ đông ở Đông Hải, sợ bị chúng ta chú ý nên trước đây vẫn luôn cẩn thận hoạt động trong bóng tối, tích trữ lương thực, chờ ngày xưng vương. Lần này bị bại lộ, hoặc cũng có thể bọn họ cảm thấy thời cơ đã đến, e rằng đội phó Trương đã vô tình phát hiện ra gì đó.” Điều này cực kỳ phù hợp với diễn biến cốt truyện mang đầy điềm báo không tốt lành của “Kế hoạch Z”.

Tương tự như Lâm Thư, đang yên đang lành làm người yêu của nam chính, nói đâm dao là đâm dao luôn, không hề có một chút dấu hiệu nào, mà nghĩ kỹ lại thì mọi chuyện liên quan đến gã đều không có gì tốt lành. Nhà phát hành của “Kế hoạch Z” có vẻ rất am hiểu đạo lý “sự bình yên trước cơn bão”.

“!!!”

Nếu tình huống đúng như “Cố Bạch” dự đoán thì quá dọa người rồi. Đâu đó tồn tại một kẻ nguy hiểm đang ngủ say? Quả thực là không ai dám nghĩ tới, lại còn ở gần khu an toàn Ung Kỳ, thành phố Đông Hải tiềm ẩn nguy hiểm chết người như vậy mà trước nay bọn họ không nhìn ra được chút gì. Có quá nhiều nghi vấn liên quan đến vấn đề này, kϊƈɦ thích tư duy của mọi người.

Trong cuộc họp, có kẻ nhát gan muốn phủ định suy đoán đáng sợ kia, phủ định sự nguy hiểm đáng sợ kia…

Nhưng đa số mọi người lựa chọn trầm mặc, mây đen nằm dày đặc trêи đầu, tâm tình nhìn qua đủ biết là nát tới cực điểm. Bọn họ đều là những người trải qua đủ loại mưa gió của mạt thế, bọn họ hiểu quá rõ dưới tình huống này, không có âm mưu nguy hiểm nhất, chỉ có âm mưu nguy hiểm hơn. Dù cho hiện thực có tàn khốc đến mức nào đi nữa, bọn họ nhất định phải có đủ dũng khí đối mặt, chứ không phải phủ nhận trốn tránh. Nhưng thừa nhận khả năng này đồng nghĩa với việc phải chịu quá nhiều áp lực, vì vậy chỉ có thể im lặng.

“Mọi người xem thử cần bao nhiêu nhân thủ để giải quyết chuyện này?” Lý Lê nhanh chóng hạ quyết định, ông mang theo tâm tình đập nồi dìm thuyền liều chết mở miệng, cũng đã nghĩ xong tình huống xấu nhất.

“Tôi cần cái máy ngoài hành tinh kia, tôi linh cảm nó có thể giảm bớt sự hi sinh.” Cố Kinh Bạch trả lời không đúng câu hỏi.

Lời này lại mang tới một trận xôn xao.

Thực ra Cố Kinh Bạch không nhất định cần dùng tới máy làm sạch, y chỉ muốn chứng minh cho khu an toàn Ung Kỳ thấy máy làm sạch không phải là một lưỡi dao sắc mà là ngọn lửa Prometheus mang ánh sáng đến cho nhân loại.

“Cầm theo cái máy đó có thể làm thí nghiệm chứng minh rốt cuộc là có phải nó mang đến phiền phức hay không, cũng có thể xem thử tại thời khắc mấu chốt nhất nó có tác dụng đặc biệt gì, sức mạnh ở mức nào.” Cố Kinh Bạch cố gắng thuyết phục, “Một hòn đá hạ hai con chim, dại gì mà không làm chứ?”

“Không cần mang thêm người?” Bộ não quá tải của Lý Lê vất vả login lại, “Lời này của cậu đại diện cho bản thân cậu hay toàn bộ tiểu đội Z?”

Chương Thiên cũng không ngờ lại bị “Cố Bạch” đột nhiên cướp quyền lên tiếng của mình như vậy, còn nói mấy lời rất táo bạo. Nhưng mà, tuy những lời “Cố Bạch” nói nghe rất điên rồ nhưng dựa vào sự tin tưởng qua nhiều năm, anh vẫn chọn không phủ nhận “Cố Bạch”, gật đầu nói với Lý Lê: “Cố Bạch đang làm quản lý của đội chúng tôi.”

Ý tứ chính là, “Cố Bạch” có quyền đại diện cho tiểu đội Z.

Sau khi Chương Thiên trả lời, mọi người như tỉnh khỏi giấc mộng, bắt đầu nghị luận sôi nổi. Một vài người ôm may mắn hi vọng “Cố Bạch” đoán sai, chuyện ở Đông Hải kỳ thực không kinh khủng như vậy, bây giờ nghe đối phương bảo là không cần mang theo nhiều người cũng có thể giải quyết nên an tâm phần nào, cũng có những người cảm thấy “Cố Bạch” quá hồ đồ, quá coi thường tính mạng của người dân rồi! Đang là lúc nào mà còn muốn làm siêu anh hùng? Cậu ta cho là cậu ta đang đóng phim sao?!

Trong đầu Lý Lê là một trận kéo co, hai bên đang ngang bằng nhau, làm cho ông không thể hạ được quyết định cuối cùng.

Một hồi lâu sau, Lý Lê tạm dừng trận kéo co, đặt câu hỏi với Cố Kinh Bạch: “Tôi có thể làm chủ cho cậu cầm máy đi, nhưng cậu có thể hạ lời thề của quân nhân, đảm bảo sẽ giải quyết hoàn toàn vấn đề ở Đông Hải không?”

“Tôi có thể.” Cố Kinh Bạch không chút do dự trả lời, hào phóng mạnh mẽ, cực kỳ khí phách.

Bởi vì y có máy đọc file gian lận nha, nếu như không thành công, y sẽ quay trở lại thời điểm trước cuộc họp, nghĩ lại cách khác đánh phó bản này.

Đương nhiên, Cố Kinh Bạch đưa ra ý kiến này cũng là vì xuất phát từ sự tự tin đối với sản phẩm máy làm sạch của không gian mười chiều sản xuất.

Nếu chỉ cần làm sạch thiên thạch là có thể ngăn cản Hắc Nguyệt tiến hóa thì từ lúc mới tới thế giới này y đã dùng máy quét hết lũ tang thi, đại sát tứ phương rồi, nhưng nó có thực sự là thần khí diệt tang thi hay không?

Vấn đề duy nhất của máy làm sạch là tuy rằng lực sát thương lớn nhưng hao tốn năng lượng cũng rất lớn, Cố Kinh Bạch không muốn lãng phí năng lượng của mình cho mấy chuyện cỏn con.

Bây giờ đã khác xưa rồi, để chiếm được lòng tin của khu an toàn Ung Kỳ, Cố Kinh Bạch cảm thấy cần phải cho bọn họ biết sức mạnh thực sự của khoa học kỹ thuật là như thế nào.

Lý Lê không ngờ “Cố Bạch” lại bình tĩnh như vậy, ngừng một chút rồi nói: “Vậy cậu làm sao để đảm bảo an toàn cho cái máy?”


“Tôi có dị năng không gian.” Cuối cùng Cố Kinh Bạch cũng tìm được cơ hội, show “dị năng” ra cho mọi người xem, “Vào đêm Hắc Nguyệt tiến hóa, tôi cũng hôn mê, bác sĩ An Kỳ có thể làm chứng cho tôi. Mặc dù tôi không thức tỉnh được một dị năng hoàn toàn mới nhưng vẫn thức tỉnh được thêm dị năng thứ hai hệ Không Gian. Mấy ngày gần đây ngồi làm việc ở văn phòng tôi đã phát hiện ra và tập sử dụng rồi.”

Toàn phòng hội nghị lần thứ hai vang lên đủ loại âm thành xôn xao kinh ngạc.

Mặc dù đã có trường hợp thức tỉnh dị năng hệ Lôi cực kỳ quý hiếm của Chương Thiên làm ví dụ trước nhưng chuyện “Cố Bạch” thức tỉnh thêm dị năng thứ hai vẫn làm cho mọi người cảm thấy thật khó mà tin nổi, đồng thời cũng làm cho bọn họ đánh giá năng lực của “Cố Bạch” cao hơn.

Sau khi sự an toàn của máy được đảm bảo, Lý Lê quay đầu nhìn sang phía Chương Thiên, “Ý của cậu thế nào?”

Chương Thiên liếc nhìn “Cố Bạch” ở bên cạnh, thở dài một hơi, “Cố Bạch” thực sự đã ném ra một vấn đề khó cho anh rồi.

Chuyện đã đến nước này, anh còn có thể nói gì được nữa?

“Tôi đương nhiên tin tưởng đồng đội của tôi.” Chương Thiên dùng khí thế lớn nhất tán thành ý kiến của “Cố Bạch”, có cảm giác tình huống này bọn họ đã từng bàn bạc qua nên nắm chắc, tự tin mười phần là sẽ giải quyết được, “Đây vốn là nhiệm vụ cứu viện của chúng tôi, nói có thể hoàn thành tức là nhất định sẽ hoàn thành.”

Dù sao Chương Thiên cũng là đội trưởng cao nhất của tiểu đội Z.

Cố Kinh Bạch âm thầm nhìn Chương Thiên, mặc dù đã biết Chương Thiên là một nam chính đúng nghĩa của game nhưng y cũng không ngờ Chương Thiên lại tốt đến mức này. Y chỉ có thể cảm khái trong lòng lần thứ hai, ánh mắt của Cố Bạch thật sự rất tốt, cho đến phần cuối của game cậu cũng không hề cứu nhầm người, chỉ là yêu nhầm một người mang vận đào hoa mà thôi.



Sau khi tan họp, Giai Giai phụ trách công việc triệu tập nhân thủ, trong lúc Cố Kinh Bạch và Chương Thiên đang ngồi đợi trêи xe việt dã, y nói lời cảm ơn với Chương Thiên: “Cám ơn cậu ban nãy đã lên tiếng ủng hộ tôi.”

“Có thấy tôi cực kỳ soái không? Haiz, nhưng đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.” Chương Thiên bật chế độ tự luyến.

Lục Chỉ đi tới, vừa vặn nghe được câu nói đùa của Chương Thiên, ánh mắt nhìn Chương Thiên lập tức trở nên cực kỳ bất thiện, một sự uy hϊế͙p͙ cực lớn phả vào mặt. Lục Chỉ cảm thấy e rằng điều nguy hiểm nhất không phải là mình ở thời không bên kia mà là Chương Thiên mới đúng!

“Sao cậu lại tới đây?” Cố Kinh Bạch phát hiện ra sự có mặt của Lục Chỉ.

Lục Chỉ lập tức thu hồi biểu cảm âm u trêи mặt, lộ ra một nụ cười tươi, đi về phía “Cố Bạch”, cách một cánh cửa xe, hắn nói: “Tôi muốn đi làm nhiệm vụ với cậu.”

“Không được, quá nguy hiểm.” Cố Kinh Bạch không chút suy nghĩ, cự tuyệt thẳng thừng.

“Tôi không sợ, tôi có thể làm mà, tôi cũng có dị năng.” Lục Chỉ cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt từ phía Chương Thiên nên cho dù thế nào cũng phải dính theo, một bước không rời!

Cố Kinh Bạch lại cảm thấy Lục Chỉ đang cậy mạnh: “Đừng nghịch nữa, ngoan. Tôi biết cậu lo lắng cho tôi, nhưng đây không phải là chuyện đùa.”

Chỉ có thể trách trước đây Lục-bạch-liên-bông tỏ ra yếu đuối quá thành công…

Lục Chỉ: Damnnn!!!

“Cậu cho tôi đi cùng đi, nếu không thì tôi ở lại khu an toàn chẳng làm được gì, chỉ có thể một mực lo lắng cho cậu.” Lục Chỉ vẫn chưa từ bỏ.

“Không được, nếu cậu đi theo lại đổi thành tôi lo lắng cho cậu.” Trái tim Cố Kinh Bạch cứng như sắt, sói diệt sói.

Đúng lúc hai bên đang giằng co nhau thì Giai Giai đi tới. Lúc trước cô nói không sai, tốc độ tập trung của tiểu đội Z rất mạnh, lần này chỉ dùng mất hai mươi ba phút.

Cố Kinh Bạch lóe lên một chủ ý, nói với Lục Chỉ: “Ai nói cậu không biết làm gì? Lần này Giai Giai cũng phải đi, nhưng còn quá nhiều công việc chưa hoàn thành, hẳn là cậu cũng không muốn nhìn thấy tôi bị cấp trêи mắng đúng không? Cậu ở nhà làm giúp tôi nhé? Tôi chỉ có thể nhờ cậu thôi.”

Thiết lập người nội trợ hiền lương thục đức thành công quá mức rồi!


Người trong cuộc đang rất hối hận!

Mà có hối hận thêm nữa cũng vô dụng, mãi cho đến khi tiểu đội Z xuất phát, Lục Chỉ vẫn không thể thắng được Cố Kinh Bạch.

Lục Chỉ chỉ có thể thỏa hiệp, tiếp tục củng cố thiết lập tính cách thâm tình yếu đuối của mình: “Vậy cậu tới hôn tôi một cái thì tôi mới yên tâm để cậu đi.”

Cảnh tượng người lính anh hùng trước khi ra chiến trường thâm tình ôm hôn từ biệt người yêu được không ít bộ phim điện ảnh khắc họa lại, cho dù đang sốt ruột nhưng đây là lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy tận mắt nên không nhịn được bàn tán một phen, hàng loạt đôi mắt hóng chuyện bắn tới, hết cách rồi, cho dù hai người họ có nói nhỏ đi nữa thì xung quanh cũng toàn là dị năng giả, ai cũng nghe được.

Giai Giai ngồi cùng xe với Cố Kinh Bạch, tận mắt nhìn thấy CP nhà mình phát kẹo, kϊƈɦ động đến mức liên tục cấu véo Chương Thiên.

Chương Thiên đau đến nhe răng trợn mắt, thật sự rất muốn nhắc nhở vị tỷ tỷ bên cạnh, gặm đường thì cứ gặm đi, nhưng làm ơn đừng lấy tôi ra làm bao cát!!

Cố Kinh Bạch không muốn trì hoãn hành trình, thầm nghĩ nụ hôn này cũng chẳng có ý nghĩa gì, không do dự thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng hôn lên má Lục Chỉ.

Xúc cảm giống hệt như một sợi lông quẹt qua đầu tim, mềm mại, ám muội, run rẩy.

Không có thời gian lề mề thêm nữa, cả đội lập tức xuất phát. Chỉ có Giai Giai ở trong xe đấm ngực dậm chân, mặt đầy tiếc nuối. Tại sao lại chỉ hôn lên má?! Tại sao có thể chỉ hôn lên má!? Why?! Wae!? Mấy người là học sinh trung học nói chuyện yêu đương gà bông à!? Con người tốn mất mấy chục triệu năm để bò lên đỉnh cao nhất của chuỗi thức ăn không phải là để hôm nay mấy người bắt tôi ăn chay như vậy!

Lục Chỉ đứng tại chỗ nhìn “Cố Bạch” rời đi, hắn vô thức giơ tay lên sờ má của mình, như thể đang sờ lên đôi môi mềm mại của người yêu. Hắn lẩm bẩm nói một câu cuối cùng: “Tiền đặt cọc này tôi đã nhận.”

Ánh mắt nóng bỏng của hắn xuyên qua gương chiếu hậu — chờ cậu về, tôi nhất định sẽ dạy cho cậu biết thế nào mới là hôn!

“!!!” Giai Giai muốn rít gào, a a a a a, đây chính là cách nung nấu cảm giác ɖu͙ƈ vọng, là cô hiểu biết nông cạn, hóa ra chồng chồng với nhau còn có kiểu tình thú như vậy!

Cô hiểu rồi!!

Chương Thiên rốt cục không nhịn được nữa, mở miệng: “Anh biết em đang kϊƈɦ động, nhưng làm ơn tự véo chân của mình đi, OK?”

“Nhưng mà chân em sẽ đau…” Giai Giai không chút nghĩ ngợi trả lời.

Chương Thiên: “…..” Em nói đúng, anh không còn lời nào để nói.

Thành phố Đông Hải cách Ung Kỳ rất gần, đoàn người chỉ dùng chưa đến nửa ngày đã đến vùng ngoại ô Đông Hải. Sự quỷ dị của nơi này chẳng cần ai nói cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Một loại sương mù bí ẩn bao trùm cả thành phố, càng đi vào, sương mù càng dày hơn, cho đến khi quay đầu nhìn ra sau đã không còn thấy nhìn thấy đường cũ đâu nữa.

Vừa rồi trêи đường đi mọi người vẫn còn giữ được vài phần bình tĩnh, bây giờ chỉ có thể liên tục thầm tự trấn an mình, đến người có kinh nghiệm dày dặn như Giai Giai cũng căng thẳng.

Chương Thiên làm đội trưởng, thật sự không thể nhìn nổi bầu không khí hiện tại, cố gắng trấn an mọi người. Quá căng thẳng sẽ gây bất lợi rất lớn cho hành động, ai cũng thích thuận buồm xuôi gió, nhưng không thể vì ngược gió mà chùn bước: “Mọi người có cảm thấy chúng ta đang chuyển từ phim thảm họa sang đóng một bộ phim kinh dị không? Theo nguyên tắc sinh tồn trong truyện ma, vừa nhìn là biết đây là chỗ không nên đi. Trước đây tôi đã thấy lời này rất đúng, nhưng bây giờ còn hiểu thêm một câu gọi là thân bất do kỷ.”

Cho dù về sau có thế nào đi nữa thì bọn họ vẫn phải nhảy vào nơi đầm rồng hang hổ này một lần, đội phó Trương Gia đang giống như nàng công chúa trêи tháp cao, chờ bọn họ tới cứu viện. Thân là kỵ sĩ của công chúa, bọn họ làm sao có thể vì một chút sương mù mà sợ hãi lùi bước?

“Không biết là tang thi kinh khủng hơn hay ma quỷ kinh khủng hơn…”

Giai Giai chán nản nhìn Chương Thiên: “Bầu không khí được anh điều tiết vẫn không có nổi một tiếng cười nào, cảm ơn, về sau anh ít xem mấy chương trình kể chuyện cười nhạt đi.”

Chỉ có Cố Kinh Bạch vẫn bình tĩnh như trước, y lấy một chiếc quạt thông gió có năng suất cực mạnh của không gian mười chiều ra, thò người qua cửa sổ, vững vàng lắp quạt lên nóc xe, vừa bật lên, chiếc quạt như một cái cối xay gió hạnh phúc, thổi vù vù bay hết mảng sương mù phía trước.

Chương Thiên và Giai Giai: “???”

“Yên tâm đi, loại này không cần dùng điện, sẽ không hấp dẫn tang thi tới.” Cố Kinh Bạch giải thích.

“Không phải, trọng điểm không nằm ở dùng diện hay không, có ồn hay không mà là tại sao anh lại mang theo một cái quạt thông gió bên người?!” Giai Giai muốn quỳ trước mặt “Cố Bạch” luôn, hóa ra đây là cách đại thần một thân một mình lang bạt khắp nơi suốt mấy năm qua sao? Quá khủng bố rồi!

“Chờ khi nào em có dị năng không gian em sẽ hiểu.” Cố Kinh Bạch trả lời qua loa. Từ khi hợp lý hóa được sự tồn tại của túi không gian, Cố Kinh Bạch lười tìm cách thích nghi với khó khăn rồi, y tới thế giới nhỏ làm việc chứ không phải tới chịu tội, cho nên đừng hỏi, đó là cách vũ trụ này hoạt động. Một dị năng giả hệ không gian khác ở trêи xe yên lặng chảy nước mắt, cậu là tên vô dụng, cậu làm hệ không gian mất mặt rồi QAQ.

Quạt thông gió tuy là không thể một hơi thổi sạch hết toàn bộ sương mù đi nhưng cũng thổi được ra một con đường phía trước, giúp đoàn người tăng được tốc độ xe chạy lên, đồng thời cũng nhìn được rõ một phần cảnh tượng hai bên đường của thành phố Đông Hải.

Nơi này thực ra không có quá nhiều tang thi, đất trời chỉ toàn là một màu tuyết trắng mênh ʍôиɠ.

Tháng bảy tuyết rơi, tất có oan tình.


Điều chủ yếu nhất chính là tiểu đội Z hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh giá thường đi kèm với tuyết rơi, mặt trời mùa hè vẫn nóng như thiêu như đốt ở trêи cao. Trước mắt tạm thời không có phát hiện nào quan trọng, tiểu đội Z chỉ có thể cẩn thận đi tiếp, đồng thời thiêu hết toàn bộ vài con tang thi nhìn thấy trêи đường, kiên quyết không để lại một mối nguy hiểm nào trêи con đường quay lại.

Lục Chỉ âm thầm đi theo, đang đứng

cạnh bác sĩ An Kỳ trêи một đỉnh núi đằng xa quan sát, hai mắt đã biến thành một thứ gì đó khác hẳn người bình thường, bằng cách đó mới có thể nhìn xuyên qua lớp sương mù dày đặc.

“Mặc dù biết rõ là như thế nào nhưng nhìn một lần vẫn hoảng sợ một lần.” Bác sĩ An Kỳ mở miệng.

Lục Chỉ mặt không đổi sắc đứng trầm ngâm ở đó, hắn nhớ lại vụ cháy thiêu hủy toàn bộ nhà của mình. Hành động một đao giết sói của “Cố Bạch” rất kiên quyết, cho dù là người yêu của hắn nhưng ngẫm lại vẫn thấy sợ.

“Đã sắp xếp xong xuôi chưa?”

“Đừng lo lắng, boss, chúng ta nhất định có thể đạt được thứ mình muốn.” Bác sĩ An Kỳ rút đi ngụy trang ngày thường khi đứng trước mặt Lục Chỉ, khôi phục lại dáng vẻ nguyên bản. Cô vẫn luôn giấu giếm một bí mật động trời, vốn cho rằng mình đã là người được vận mệnh lựa chọn, nhất định sẽ hoàn thành chuyện lớn, vạn vạn lần không ngờ lại gặp Lục Chỉ ở Ung Kỳ.

Trước mạt thế cô là trợ lý đặc biệt của Lục Chỉ, sau mạt thế… cô lại quay về nghề cũ, xem ra đây mới là vận mệnh của cô QAQ.

“Con người toàn là những kẻ đạo đức giả, trêи miệng thì nói hi vọng tôi có thể nghiên cứu ra cách nào đó biến tang thi trở lại thành người, thế nhưng nhìn xem bây giờ bọn họ đang làm gì? Chậc…”

Các thành viên của tiểu đội Z mặc trang phục phòng hộ, trêи lưng cõng một bình nhiên liệu, một tay phun xăng một tay châm lửa, tiêu diệt toàn bộ những tang thi không biết có khả năng trở về làm người hay không.

Trêи mặt mỗi người hầu như không có biểu cảm gì khác, động tác thành thục. Nhưng bọn họ làm vậy không phải là vì độc ác tàn bạo thành thói mà là bởi vì đã trải qua quá nhiều lần không đành lòng và tự nghi ngờ bản thân, chỉ có thể lựa chọn cách nhanh chóng nhất hiệu quả nhất.

“Đôi lúc em cảm thấy em thật độc ác.” Nhìn cảnh tượng trước mặt, tâm tình của Giai tụt dốc không phanh. Tâm lý của cô vẫn luôn có chút vấn đề, nếu không thì hồi ở Trấn Nam đã không cực đoan đến mức muốn tự sát như thế… Tâm trạng lên nhanh mà xuống cũng nhanh, rõ ràng vừa rồi còn rất high, bây giờ lại đột nhiên hạ xuống cực thấp. Cô nói với Cố Kinh Bạch: “Rõ ràng là đã ba năm trôi qua nhưng em vẫn không thể thích nghi với việc một lần dứt khoát chém chết tang thi.”

Bọn họ cũng từng là con người, bọn họ cũng có người nhà, bọn họ không muốn bị biến thành như vậy.

Vào những lúc cấp bách, cô vẫn có thể động thủ một cách hoàn mỹ, chưa bao giờ trở thành gánh nặng làm liên lụy đến toàn đội, nhưng sự phản kháng từ sâu thẳm trong tâm hồn vẫn tồn tại, cô căn bản không thể khống chế được những suy nghĩ đó của mình.

Nói đạo đức giả cũng không ngoa.

“Trước đây trong đội có một đạo trưởng, không biết trước tận thế tu hành ở nơi nào, nhưng gặp người bệnh sẽ tận tình khuyên họ tới bệnh viện, tìm bác sĩ khám, không nên tin vào phép thuật hay phù thủy, cũng không được giấu bệnh, là một người rất lạc quan.”

“Mỗi lần hắn theo đội làm nhiệm vụ sẽ vừa động thủ vừa niệm kinh, em cũng không nghe rõ lắm hắn nói cái gì…”

” — Trung thu tháng tám nhạn bay về phía nam, vừa gào vừa khóc, nhạn vẫn có thể quay trở lại, linh hồn chết đi lại không thể trở về….”

“Có người mắng hắn dối trá, có người cười nhạo hắn, nhưng hắn vẫn thủy chung làm theo ý mình. Một lần lại một lần, nhất định vẫ kiên trì niệm, có lúc còn tự niệm tự khóc lên…”

“Về sau… người đó chết rồi.”

Giai Giai không nói vị đạo trưởng kia chết như thế nào, là ngoài ý muốn biến thành tang thi hay là tự kết liễu bản thân khi lâm vào đường cùng, dưới thời tận thế này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Nhìn vẻ mặt của cô, dường như cô rất hoài niệm hắn.

“Mỗi lần rơi vào cảm xúc sâu không đáy đó, em sẽ nhớ lại những lời mà anh nói với em, phải vì gia đình mà sống tiếp, anh nói đúng, nếu như em ngã xuống thì chị gái em phải làm sao bây giờ?”

“Nhưng mà chị gái liệu có thể thật sự biến thành người không? Vừa giết tang thi vừa mong tang thi biến về thành người, thật là đạo đức giả…”

“Anh nói xem, chúng ta thực sự có hi vọng sao?”

Giai Giai luôn cảm giác sự kiên trì của mình không hề có chút ý nghĩa nào.

“Đương nhiên là có.” Cố Kinh Bạch thẳng thắn nhìn Giai Giai, “Bất kể là tiêu diệt tang thi hay tìm cách biến tang thi trở về thành người đều không sai, đều là những cố gắng của chúng ta muốn thế giới này trở nên tốt đẹp hơn.”

Thế giới của chúng ta cuối cùng sẽ biến về hình dáng của lúc trước.

Không, sẽ càng tốt hơn.

Cực kỳ tốt.

*** Hết chương 24


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui