Long gọi taxi cho hai người và yêu cầu ra cầu Long Biên. Thảo Nhi rất muốn thắc mắc về nơi đến đó, nhưng rồi cô lại không hỏi. Đi được một lúc, Long yêu cầu người lái xe dừng lại trước một cửa hàng hoa. Một lúc sau, anh ôm ra theo hai bó hoa thạch thảo tím rất to. Cô quay sang ngạc nhiên hỏi:
- Sao anh mua nhiều thế?
Long không trả lời. Im lặng một lúc, đột nhiên anh hỏi lại cô:
- Cô thích hoa gì?
- Hoa hướng dương.
- Tại sao?
- Chẳng tại sao cả. Khi anh yêu ai đó thì làm gì có lý do nào ngoài yêu yêu đâu. Thích là thích thôi.
Long nhìn cô, hình như một hình ảnh của quá khứ lại ập đến tâm trí anh. Nhi vẫn tiếp tục:
- Nếu không xin được việc gì, em sẽ làm nghề trồng hoa để bán. Em sẽ trồng cả một cánh đồng hoa hướng dương. Còn anh, nếu không làm một kĩ sư điện máy thì anh sẽ làm gì?
- Tôi không biết.- Long khẽ đáp.
- Tại sao? Anh phải biết rõ hơn ai hết là anh thích gì chứ? Người ta lớn lên là nhờ có mơ ước mà.
- Tôi không tin cái triết lý vớ vẩn đó.- Anh hừ giọng- Ngoài muốn đua xe ra, tôi chẳng muốn làm gì cả.
- Chẳng lẽ anh chỉ có mỗi ước mơ là đua xe thôi à? Thế anh sẽ làm gì để nuôi bố mẹ anh, rồi còn vợ con anh sau này nữa chứ?
- Cô thật nhiều chuyện.
- Rõ ràng là anh có ước mơ đúng không? Nhưng anh không muốn nói ra thì em cũng không ép đâu.
Long im lặng, xe đã đến chân cầu Long Biên. Thảo Nhi ôm bó hoa trong khi chờ anh trả tiền. Nhìn thấy cái ví của anh, cô lại nhớ đến hai bức ảnh trong đó. Có lẽ hai người con gái trong hai bức ảnh ấy chính là hai mối tình khắc cốt ghi tâm của anh. Một cảm giác thật lạ trào lên trong lòng cô, có cái gì đó đắng đắng nơi cổ họng mà cô không tài nào lý giải được. Mãi đến khi nghe anh nhắc cô mới lật đật chạy theo. Nhiều người đi qua nhìn theo hai người, nhất là nhìn Long. Bóng anh trùm gọn lên người cô, dưới cái nắng buổi sáng muộn. Cô không thể không thừa nhận rằng Long là một chàng trai thực sự hấp dẫn, với vẻ mặt ngang tàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng cuốn hút. “Liệu có ai nghĩ hai người là một cặp không nhỉ?” Nghĩ vậy nhưng rồi cô tự cắn vào môi một cái để chế nhạo và trừng phạt cái ý nghĩ vớ vẩn của mình.
Thảo Nhi vẫn tấp tểnh bước theo anh. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc Long đỏ lên một cách kiêu kì, mùi nước hoa nhè nhẹ thoảng trong gió. Chiếc áo sơ mi ngắn tay thẳng nếp vì được là lượt tương đối cẩn thận, khác xa với Hải Long của những lần gặp trước. Mỗi lần gặp anh là cô lại nhận ra anh khác đi. Lần thứ nhất, anh te tua trong bộ quần áo đầy máu và rách tơi tả. Lần thứ hai, thứ ba anh giống một tên giang hồ tàn nhẫn. Lần thứ tư ở đảo lại là một người ham mê tột cùng trò chơi tốc độ. Và hôm nay đây, anh có một cuộc sống gia đình phức tạp, một nụ cười hiền khô và là một người đàn ông hấp dẫn theo đúng nghĩa.
Long dẫn cô xuống bãi giữa sông Hồng, rồi lại đi tuốt về phía cuối bãi. Thảo Nhi đã phải thốt lên ngạc nhiên khi thấy ở đó có một ngôi mộ xây bằng đá cẩm thạch. Lẽ nào Long mua hoa đến viếng ngôi mộ đơn độc này? Đúng như cô dự đoán, anh đến trước ngôi mộ và đặt bó hoa lên trên. Cô bước lại gần hơn và giật mình khi nhìn vào bức di ảnh trên mộ. Chính là một trong hai cô gái có trong bức ảnh anh giữ trong ví. Bia mộ có ghi tên “Ngô Khánh Linh”- đúng là mối tình đầu của anh. Chị đã qua đời được 5 năm.
Long cứ đứng lặng mãi trước ngôi mộ, chẳng nói gì cả. Chưa bao giờ cô thấy gương mặt anh trở nên u uất như vậy, một nét đau buồn có thể dễ dàng nhận thấy. Nụ cười của người con gái trong bức di ảnh sao mà ấm áp đến thế. Có lẽ vì thế mà những người đang sống không sao quên được.
Một lát sau, Long dợm bước trở lên cầu, mang theo bó hoa còn lại. Anh đi tiếp ra tận quãng giữa cầu rồi quăng bó hoa xuống dòng nước đục ngầu phía dưới. Một vài người nhìn anh hiếu kì, Nhi cũng vậy. Rồi Long tựa vào thành cầu và cứ đứng mãi như thế. Mất một lúc, anh mới dứt mình ra khỏi tâm trạng đó và quay sang hỏi cô:
- Tại sao cô lại im lặng?
- Anh hỏi sao cơ ạ?- Cô hỏi lại vì nghĩ mình nghe nhầm.
- Tại sao cô không thắc mắc người trong ngôi mộ đó là ai? Mọi khi cô nhanh nhảu lắm mà?
- Em sợ nếu em nói ra anh sẽ nổi giận.- Cô ấp úng đáp.
- Tại sao tôi lại nổi giận?
- Vì chắc chắn anh không thích điều này. Khi anh nổi giận, trông anh rất đáng sợ, nên tốt nhất là em sẽ im lặng.
- À phải, tôi quên mất là chúng ta đã gặp nhau trong hoàn cảnh như thế nào.- Long vẫn nhìn thẳng ra phía trước.- Nhưng cô cứ nói đi, tôi sẽ không nổi giận với cô.
- Thực ra em biết người trong ngôi mộ đó là ai. Lần trước khi anh bị thương, em đã vô tình nhìn thấy hình chị ấy trong ví của anh. Chị ấy hẳn là một người quan trọng với anh đúng không?
- Quan trọng ư?- Long lẩm bẩm.
- Bạn gái của anh phải không?
Long im lặng. Có những câu hỏi anh không biết phải trả lời như thế nào.
- Nếu người mà cô rất tin và yêu một ngày phản bội cô, thì cô sẽ làm gì?
- Nếu anh học được cách tha thứ thì anh sẽ vượt qua những chuyện đó dễ dàng thôi.
- Tha thứ ư? Tôi có thể tha thứ cho kẻ đã phản bội tôi và mang thai với một thằng khác sao?
- Nhưng chị ấy đã phải trả giá.- Giọng cô chùng xuống.- Thực ra, không người con gái nào lại không muốn sống trọn đời cùng người mà họ yêu và sinh con cho họ. Nhưng cũng vì rất nhiều lý do mà họ không thể đạt được điều mà họ mong muốn. Nếu không phải do hoàn cảnh bắt buộc, em sẽ quyết không bao giờ rời bỏ người em yêu.
- Vậy cô yêu ai? Người cô mong muốn sẽ sinh con cho là ai? Huy Khánh à?
Thảo Nhi đỏ mặt không đáp. Đúng là Khánh đã vụt đến trong tâm trí cô. Nhưng rồi cô vội xua đi hình ảnh đó. Sự việc sáng nay đã khẳng định cô không thuộc về thế giới của anh.
Không đợi câu trả lời từ cô, Long giục:
- Về thôi, nếu không thì mọi người sẽ náo loạn cả lên đấy. Sáng nay vất vả cho em rồi.
Long khẽ cười rồi quay người bước đi, cô ngẩn ra một lúc rồi lại vội vàng chạy theo anh.
Khi Long và Nhi về đến bệnh viện thì Khánh và Tùng đang đợi ở đó, có vẻ hơi bồn chồn. Điện thoại của cả hai đều bỏ lại ở phòng nên không biết cả hai đi đâu mà tìm.
Cái thái độ lạnh lùng cố hữu của Long dường như lại trở về với con người anh. Long chẳng nói gì với cô nhiều nữa mà quay sang giải thích với hai thằng bạn. Nhìn Khánh cười mà Nhi cứ ngỡ câu chuyện trên bãi biển mới tối hôm kia đã xảy ra từ lâu lắm, và hình như anh đã quên khoảnh khắc đó của hai người. Khi người ta mang đồ ăn trưa đến thì cô chào và ra về. Long gật đầu chào bâng quơ, còn Khánh đứng dậy và nói sẽ đưa cô về.
Ngồi trên xe, Thảo Nhi không biết nói gì, Khánh cũng lặng im. Mãi một lúc sau anh mới hỏi.
- Long không bắt nạt em chứ? Cảm ơn em đã ở lại với nó. Mấy hôm nay cả anh với Tùng đều bận quá.
- Không đâu anh ạ! Dù sao hôm nay em cũng rảnh mà.
- Thực ra cứ nghĩ đến chuyện đó là anh lại không tập trung vào việc được, thế nên xong việc là anh đến bệnh viện ngay.- Huy Khánh quay sang cười, một nụ cười rõ ràng là không vui vẻ gì.
- Anh đi đâu vậy? Nhà em ở hướng này mà.- Cô vội hỏi.
- Anh mời em đi ăn. Hình như chúng ta còn một chuyện chưa nói xong mà.
Nhi biết anh đang nói đến chuyện gì. Giá như ngay sáng hôm sau hai người gặp nhau thì có lẽ câu trả lời của cô sẽ không do dự như lúc này. Giờ đây, suy nghĩ của cô đã bị bao nhiêu chiều hướng tác động vào, khiến nó không còn được như lúc đầu nữa. Cô sẽ trả lời anh thế nào đây? Có cái gì đó đang ngăn cản cô nói câu đồng ý với anh, một thứ tình cảm nào đó khiến cô không còn nghĩ đến anh trọn vẹn được nữa. “Tại sao yêu một người mà lại có thể đi mang thai với một người khác?” Câu hỏi của Long văng vẳng trong đầu cô. “Không, không phải phản bội, tất cả chỉ là sự lựa chọn nhầm lẫn mà thôi.” Nhi nắm chặt bàn tay, miệng mím lại để lấy can đảm. Cô quay sang định nói với Khánh thì anh dừng xe trước một cửa hàng Pizza:
- Ăn Pizza nhé!
Nhi nhìn Khánh và chỉ biết cười đáp lại. Nhìn anh, mọi sự quyết tâm trong lòng cô đều tan chảy.
Lúc này, trong bệnh viện, Tùng và Long đang giải quyết bữa trưa. Thấy bạn mình cứ im lặng mãi, Tùng cười ranh mãnh hỏi:
- Trông mặt mày bất mãn thế? Thức ăn không ngon à?
- Không.- Long đáp cụt lủn.
- Vậy mà mày ăn như kiểu cố lùa nó vào cổ họng ấy.- Tùng vẫn tiếp tục.
- Lặng im và ăn đi.
- Hồi sáng hai em Kim Ngân và Thùy Dương vào thăm mày đúng không?
- Ừ...
- Nghe nói ảnh chụp hai cô nàng với Windy lên trang bìa tháng này. Nghe nói hai em ấy qua tay thằng Khánh hết rồi đúng không? Thế thì còn mong đợi gì mà ve vãn mày nhỉ?- Tùng chép miệng.
- Tao không quan tâm chuyện đó.- Long hờ hững đáp lại.
- Vậy mày có quan tâm không nếu “em bé” kia lên giường cùng nó không?
Long đặt cái thìa xuống bàn mạnh đến nỗi Tùng cũng phải thót tim. Đó là biểu hiện của một cơn thịnh nộ sắp bùng nổ, bất chấp người phải hứng chịu là ai.
Và Tùng chợt hiểu rằng sau này không nên vì bất cứ lý do gì, dù là nhỏ nhặt nhất mà đụng chạm đến cô gái bé nhỏ kia nữa.
Long bỏ bữa ăn luôn và bỏ về giường nằm, không nói gì thêm, khác với cái tính khí thường ngày của anh.
Tại quán Pizza.
Nhi xoay xoay ly nước cam trong tay, ngập ngừng với biết bao suy nghĩ trong đầu. Sau khi gọi đồ ăn và thức uống cho cả hai, Khánh quay vào, nói với cô:
- Hôm nay anh có cái hẹn quan trọng ở phòng khám nên sáng chẳng kịp nhắn em chuyện gì, may mà Long giữ em ở lại được. Em đã theo Long đến chỗ Linh à?
- Vâng, nhưng sao chị ấy lại được chôn ở đó ạ?
- Trong bức thư tuyệt mệnh để lại cho Long, Linh nói muốn được nằm ở bãi giữa sông Hồng. Long nó thường trốn ra đó ngồi cả buổi.
- Chị ấy thích hoa thạch thảo ạ?
- Đúng vậy. Lần đầu Long tỏ tình với cô ấy là ở một thung lũng hoa thạch thảo trên Đà Lạt.
- Anh ấy không sống cùng bố mẹ ạ?
- Ừ, nó sống cùng cô Lan, dì của nó. Sau khi dì ấy mất thì nó thuê phòng trong khách sạn ở. Gần đây anh mới kêu nó về sống cùng anh.
- Anh ấy giống người dì này ạ?
- Cô Lan từng là người mẫu nổi tiếng trên các sàn diễn thời trang trước đây. 15 năm trước cô ấy lấy một người nước ngoài, nhưng cuộc hôn nhân của họ không có con nên Long như con của họ vậy. 9 năm sau, chồng cô ấy gặp tai nạn và qua đời, đó là một cú sốc cực nặng với cô ấy. Cô dành hết tình yêu thương cho Long và nuông chiều nó hết mức. Silver Wings là món quà sinh nhật mà cô ấy tặng cho nó. Người thứ hai rời bỏ Long sau chú Max là Linh. 3 năm trước, người thương yêu cậu ấy nhất cũng ra đi vì căn bệnh ung thư, căn bệnh mà vì nó cô Lan không thể có con được. Đối với Long, đó là giai đoạn tệ hại và khó khăn nhất cuộc đời nó, vì đó cũng là thời điểm mà My Vân bỏ đi. Nó cũng vì thế mà suy sụp hoàn toàn.
- Em không nghĩ anh ấy lại có một quá khứ buồn như thế.- Cô thở dài- Em chỉ luôn thấy trong mắt anh ấy những nối đau mà không sao có thể bật thành tiếng khóc được. Có lẽ chính những nỗi đau đó đã giam hãm anh ấy và làm cho anh ấy trở thành tồi tệ như thế.
Khánh lặng im trước những lời cô nói. Lặng im và nhìn cô đầy đau khổ, anh khẽ cười:
- Đây là lần đầu tiên anh biết thế nào là cảm giác ghen tuông, quả thật nó chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ trước đây anh đã quá vô tâm, không để ý đến suy nghĩ của những cô gái luôn chạy theo anh.
Thảo Nhi bối rối khi nhận ra cô đã vô tình làm anh đau. Cô đã quên rằng anh không thích cô nhắc đến Long.
- Anh cảm thấy anh không còn là chính anh khi đứng trước mặt em nữa, mọi sự tự tin đều tan biến cả. Mỗi lần nghe em hỏi chuyện về Long, anh thấy thực sự rất khó chịu. Anh luôn tự hỏi, tại sao không bao giờ em quan tâm đến cuộc sống của anh như nó? Tại sao em không bao giờ hỏi những chuyện riêng liên quan đến anh?
Cô lúng túng nhìn vào đôi mắt buồn tênh của Khánh. Đúng là cô chưa bao giờ hỏi. Trước mặt cô, anh luôn là một người thật hoàn hảo, không đau khổ, không nổi loạn như Long, nên cô đã chẳng bao giờ biết anh sẽ buồn. Cô đã không quan tâm đến cảm giác của anh.
- Em còn nhớ đã hứa với anh chuyện gì không?- Khánh tiếp- Anh không muốn làm em khó xử. Trước đây, anh đã nói rằng em là một người quá hiền lành, hiền lành đến dại dột. Em không biết từ chối điều gì, chuyện đó quả thật không tốt chút nào. Nếu em muốn từ chối anh, em cứ nói, vì em được cái quyền từ chối đó. Anh không ép em quyết định chuyện gì làm sau này em phải hối hận. Nếu em chưa quyết định, anh vẫn có thể đợi, bao lâu cũng được. Còn nếu em đã có câu trả lời, thì dù thế nào anh cũng vui vẻ đón nhận nó.
- Em không biết phải nói với anh thế nào.- Cô nhìn vào mắt anh ngập ngừng.- Đêm hôm đó ở bãi biển, những lời anh nói đã làm em cảm thấy thực sự rất… vui và hạnh phúc. Cảm giác đó rất thật. Ngay lúc đó em đã có thể không ngần ngại mà nói với anh rằng em đồng ý.
Khánh lặng im nhìn cô, ánh mắt anh khích lệ cô cứ việc nói ra suy nghĩ của mình.
- Em đã luôn băn khoăn tự hỏi tại sao anh lại chọn em, một người chưa bao giờ nổi bật giữa những người khác? Tại sao anh không chọn một người xinh xắn như Trang hay cá tính như chị Tú Linh? Đã có lúc em cho rằng anh chỉ coi em như người qua đường mà thôi, và em không đủ tự tin để giữ trái tim một người như anh. Em cứ hoài nghi như thế mãi. Nhưng rồi em nhận ra anh thật lòng với em, em đã khao khát được đáp lại tấm chân tình đó.
Giá như tất cả cứ diễn ra như em nghĩ thì mọi chuyện đã khác. Nhưng sáng nay, khi đến thăm anh Long, khi em mong gặp anh biết chừng nào thì em mới nhận ra, thế giới của hai chúng ta quá xa nhau. Em cảm thấy bản thân em lạc lõng và bị cô lập hoàn toàn trong cái thế giới của anh. Tất cả mọi người, cả anh đều nhìn em với ánh mắt hoàn toàn xa lạ…
- Lý do chỉ có vậy thôi sao? Chứ không phải vì ai đó đã buộc em phải nhìn nhận lại tình cảm của em à?- Anh cười buồn.
- Em không biết điều gì đang diễn ra trong lòng em. Em chỉ không muốn sau này phải hối hận. Trái tim em sẽ sớm cho em biết nó đập vì ai.
- Anh không phải là người bỏ cuộc trong bất cứ chuyện gì. Nhưng có lẽ lần này anh phải từ bỏ em rồi, anh hiểu ánh mắt của em đang hướng đến ai. Nhưng dù sau này có thế nào đi chăng nữa, anh sẽ luôn đi bên cạnh em, anh muốn che chở cho em…
- Em… em thực sự không đáng để anh làm vậy đâu.- Thảo Nhi lắc đầu, chính cô cũng đang muốn khóc òa lên. Làm sao mà cô lại có thể làm con người kia buồn và thất vọng vì mình nhiều như thế?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...