Khi vị ngọt và đắng của chén trà quý còn chưa kịp tan nơi đầu lưỡi, Long đã nghe người đàn ông nói :
- Tụi nhỏ về kia rồi.
Long chưa kịp quay đầu lại đã nghe một giọng nói thân quen, bao năm rồi mà anh dường như không thể quên được âm sắc trong trẻo của giọng nói ấy:
- Ba, có ai tìm con thế ạ?
Long quay đầu lại nhìn, tay anh buông rơi cả chén trà. Trước mặt anh, một Thảo Nhi bằng xương bằng thịt cũng đang chết sững. Cô có hơi thay đổi, ánh mắt buồn hơn, gương mặt già dặn hơn. Cô có vẻ đẹp của một thiếu phụ hơn là một thiếu nữ. Anh muốn lao ngay đến mà ôm lấy cô, mà mắng mỏ, mà xin cô tha thứ, nhưng chân anh như chôn tại chỗ vì ngay cạnh cô, Giang đang kiệu bé Bin trên vai, cả ba đều có vẻ vui và hạnh phúc trước khi trông thấy anh.
Giang thì ngạc nhiên khi nhận ra anh. Chỉ có bé Bin là hớn hở gọi:
- Ba...
Thảo Nhi hốt hoảng quay sang nói với Giang:
- Anh đưa con vào tắm cho nó giúp em đi.
- Ừ...- Giang liếc nhìn anh rồi nói với thằng nhỏ- Ba con mình đi tắm nhé!
- Không... mẹ... mẹ- Thằng bé với tay về phía cô nhưng cô không đáp lại nó nữa.
Cô tiến lại phía bàn, nói bằng giọng lễ phép:
- Thưa ba, đây là bạn con, mới từ Hà Nội vô chơi.
- Quý hóa quá! Vậy hai con nói chuyện đi nha. Ba vào kêu má con nấu thêm cơm.
Người đàn ông đứng dậy và rút lui. Thảo Nhi nhìn anh, nhưng ánh mắt tuyệt nhiên không còn thiết tha như ngày trước.
- Em đã có gia đình rồi sao?- Long hỏi gần như nghẹn lại.
- Vâng.- Cô bình thản ngồi xuống ghế, khẽ đáp lại.
- Và còn có con nữa.- Anh cảm thấy bị tổn thương, người anh yêu ở ngay trước mắt mà sao lại xa vời quá!
- Đó là con trai em.
- Anh đã không nhận ra.
- Tại sao anh lại biết em ở đây ?
- Chuyện đó giờ chẳng còn quan trọng. Quan trọng là anh đã tìm ra em... Em sống tốt chứ?
- Anh có thể thấy mà.- Cô quay đi, tránh không nhìn vào mắt anh.
- Ừ, có lẽ rất tốt.
- Còn anh thế nào? Hai người đã có cháu chưa?
- À... ừm... bọn anh... vẫn chưa...
- Khi có con cái rồi, người ta sẽ thấy có trách nhiệm hơn với gia đình
- Diễm Phương đâu rồi?
- Chị ấy đi giao hàng rồi.
- Vậy à?
Long nghe tiếng tim tan vỡ ra từng mảnh khi hai người cứ tiếp tục cố nói chuyện bằng những câu rời rạc. Anh không hề trông mong điều này khi gặp lại cô. Cuối cùng, anh đứng dậy vì hình như anh không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.
- Xin lỗi vì không ở lại cùng gia đình em được. Anh phải về đây, ở thành phố còn rất nhiều việc.
- Bây giờ anh làm gì?
- Kinh doanh...- Long nhún vai và đi về phía chiếc xe màu trắng.
- Chiếc xe này... anh mới mua à?
- Không... nó là của anh gần chục năm nay rồi.- Long lắc đầu- Tên nó là Windy. Có lẽ đây là bí mật cuối cùng mà anh chưa kịp nói với em đấy.
Định mở cửa xe, nhưng như nhớ ra, anh thò tay vào túi, lấy ra sợi dây chuyền cùng chiếc nhẫn, đặt nó vào tay cô.
- Anh đưa lại cho em thứ này.
- Em nên trả lại anh mới đúng, nó là của anh mà.
- Anh tặng lại cho con trai em. Hy vọng nó sẽ bảo vệ đứa bé như nó từng bảo vệ anh.
Không nhìn cô thêm một lần nào nữa, anh cho xe chạy thẳng về phía trước. Thảo Nhi lảo đảo lùi lại và ngồi phịch xuống ghế. Rồi cô bưng mặt khóc. Phải cố gắng lắm cô mới tỏ ra lạnh lùng được với anh, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Liệu cô còn có thể gắng gượng được đến chừng nào.
*
Tùng nhìn quanh và cuối cùng cũng thấy Long ngồi ngật ngưỡng trên một ghế cao nơi quầy bar. Hình như Long đã say lắm. Tùng tiến lại phía bạn mình. Đã một tháng nay từ khi Long trở về Hà Nội. Long lao vào làm việc như điên, tối lại tìm đến rượu. Ngày nào Trung cũng đưa anh về trong tình trạng không còn tỉnh táo nữa, để rồi ngày hôm sau lại y như thế. Long có vẻ như đã gặp được Thảo Nhi, nhưng đã có chuyện gì xảy ra giữa hai người họ? Tại sao Long lại rơi vào trạng thái này?
Tùng vất vả lắm mới đưa được anh về nhà. Từ ngày về nước, Long không ở cùng Khánh hay bố mẹ mà về lại căn hộ tập thể cũ kĩ này. Nó chính là nơi đã để lại cho anh nhiều sự tổn thương nhất.
Long nằm trên giường, miệng vẫn không ngớt nói nhảm:
- Tại sao? Tại sao em lại phản bội tôi? Tại sao lại lấy hắn? Tại sao... Tại sao? Tại sao lại lấy hắn ? Em phản bội tôi...
Tùng thở dài và gọi điện cho Huy Khánh. Khánh hiện đang tham gia một khóa đào tạo ngắn hạn bên Mỹ nên chưa thể về nước ngay được.
Tùng ngồi đợi Long tỉnh lại đến tận sáng. Khi bạn anh vừa lồm cồm bò dậy đi làm, anh quẳng chiếc khăn mặt ướt lạnh về phía Long quát:
- Lại bò dậy đi uống rượu đấy à?
- Sao mày lại ở đây?- Long ngạc nhiên, rõ ràng anh chẳng nhớ chuyện gì xảy ra đêm hôm trước cả.
- Mày hỏi tại sao tao lại ở đây à?- Tùng có vẻ cáu- Mày nhìn lại mày đi, có giống một thằng thần kinh không? Vì Nhi à? Cô ấy có chồng rồi phải không? Thế mà cũng khiến mày như điên như dại thế này à?
Cáu. Long đáp trả lại Tùng chiếc khăn và nhảy xuống giường. Nhưng rồi anh ngã uỵch xuống. Tùng mỉa mai :
- Mày muốn khóc thì khóc to lên. Muốn hét thì hét to lên. Rồi sau đó làm một thằng đàn ông đàng hoàng cho tao nhờ. Có chồng rồi thì sao? Có bản lĩnh đi cướp cô ấy về đi.
- Mày đâu phải tao. Im lặng dùm đi.
Long ngã vật ra giường. Cả hai người cùng im lặng. Rồi Tùng thấy Long úp mặt vào gối. Một lúc sau, anh nói bằng giọng hơi nghẹn:
- Mày có biết tại sao tao lại tìm đến rượu không? Vì chỉ có uống rượu, chỉ có say tao mới ngủ được. Tao không tài nào nhắm mắt nổi khi tỉnh táo. Lúc nào cũng thấy hình ảnh cô ấy ngập trong căn nhà này, nhiều đến nỗi tao phát điên lên và muốn lao ngay vào trong đó cướp cô ấy về bên tao. Mỗi lần tưởng tượng ra cảnh cô ấy phải chịu bao đau khổ, bao uất ức trong ba năm qua, tao thấy căm giận bản thân kinh khủng. Chính vì tao mà cô ấy phải chịu như thế, tao không thể tha thứ cho tao. Làm sao tao có thể đang tâm phá nát cái hạnh phúc nhỏ nhoi cuối cùng mà cô ấy đang có chứ?
Tùng lặng im vì cuối cùng Long cũng nói ra được tâm sự và cũng khóc được. Ba năm trôi qua rồi mà tình yêu Long dành cho Thảo Nhi chẳng hề suy chuyển, kể cả khi biết cô đã có chồng và có con, Long cũng không muốn từ bỏ cái tình yêu vô vọng đó.
*
Biệt thự Lotus. 7h tối. Bà Liên lặng lẽ nhìn cậu con trai một cách xót xa vì cái vẻ hốc hác, tiều tụy của anh. Bà đã nghe Tùng kể chuyện của Thảo Nhi, thương con, thương cả cô gái mình đã từng coi như dâu con trong nhà. Cuộc đời bà có tiền trong tay, rất nhiều là đằng khác, có thể thay trời chuyển đất, làm mưa làm gió, nhưng bà lại không có cách nào che chở được cho con trai mình.
Long ngồi dựa lưng vào ghế, tay cầm điều khiển ti vi, lơ đãng nghe cái bản tin thị trường chứng khoán. Chẳng ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu.
- Chú Long…- Cô bé Vân Anh, một trong hai cô con gái song sinh của Phương mon men trèo vào lòng anh- Chú chơi với con đi.
- Cả con nữa.- Mai Anh, em gái nó xen vào.
- Bống, Cún- Bà Liên nhắc- Ra đây với bà, chú Long đang mệt.
- Chú mệt ạ?- Mai Anh giương đôi mắt tròn to, đen láy nhìn anh.
- Chú có sao đâu.- Anh mỉm cười ôm hai đứa cháu yêu vào lòng.
- Con dọn về đây sống đi. Con sống ở đó một mình mẹ lo lắm.- Bà Liên nhắc anh.
- Con đã 30 tuổi đầu rồi, có phải con nít đâu ạ!- Anh lắc đầu.
- Thảo Nhi nó cũng đã có gia đình yên ấm rồi, con cũng nên bắt đầu nghĩ đến bản thân mình đi.
- Nghĩ chuyện gì ạ?
- Lấy vợ chứ chuyện gì.
- Con đã nói chuyện này hai năm nữa hãy nhắc mà. Bây giờ con đang bận lắm.- Anh gắt nhẹ.
Nhưng rồi anh lặng ngắt, mắt nhìn thẳng vào màn hình ti vi, cái kênh mà con bé Vân Anh nghịch ngợm chiếc remote vô tình chuyển sang. Đoạn phim quảng cáo của hãng phim Angel mà cậu con trai của Nhi đã đóng. Nó thật đáng yêu. Nhìn nó anh lại nhớ đến cô. Mặc dù đã được xem trước đoạn phim này, nhưng anh vẫn cứ phải dán mắt vào cậu bé ấy.
“Choang”
Tách trà trên tay bà Liên làm cả anh cũng như hai đứa cháu giật mình. Mắt bà nhìn trân trân vào cái màn hình ti vi, vẻ sửng sốt lắm.
- Mẹ sao thế?
- Thằng bé này…
- Là con trai của cô ấy đấy.- Anh cố làm ra vẻ thản nhiên.- Tên nó giống tên con hồi bé, Bin.
- Vậy à? Trông nó đáng yêu quá! Con gặp nó rồi à?
- Có gặp vài lần rồi ạ.
- Ừm... thôi mẹ lên phòng nghỉ đây. Con cứ suy nghĩ kĩ lời đề nghị của mẹ đi, mẹ nghĩ con nên về đây thì hơn.
Bà Liên nói và đi lên phòng, bỏ mặc lại cậu con trai lại với hai đứa cháu.
*
Long không cần gõ cửa văn phòng mà mở cửa đi thẳng về phía bàn làm việc của mẹ mình, phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Lotus. Một người đàn ông cũng đang ngồi đó chờ mẹ anh kí một cái giấy gì đó, hình như là giấy chuyển khoản.
- Chào anh...- Anh ta đứng dậy, luống cuống bắt tay anh.
Long lạnh lùng chào lại.
- Con ngồi đi, mẹ nghĩ mẹ có vài tin quan trọng muốn nói với con.
- Về chuyện gì ạ? Con vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình đấy chứ?
- Tất nhiên… Mẹ gọi con đến vì việc riêng của con thôi.
- Nếu là việc lập gia đình thì con không còn gì để nói.
- Tất nhiên là không. Là chuyện của Thảo Nhi và đứa con trai của nó.
Long kinh ngạc nhìn mẹ anh, không biết bà đang có ý định gì nữa.
- Đây là thám tử của văn phòng thám tử Trần Vương. Mẹ nói thế chắc con hiểu vai trò của anh ta rồi chứ?
- Mẹ điều tra về cuộc sống của cô ấy.- Anh giận dữ.
- Mẹ biết con sẽ phản ứng như thế. Mẹ cũng không muốn làm điều đó. Nhưng sau khi xem xong đoạn phim về thằng bé Khánh Nam đó, mẹ buộc phải hồ nghi thân thế của nó. Mẹ nghĩ nó là con trai của con.
- Con…trai con?- Anh sửng sốt hỏi lại.
- Anh Long... tôi đã mất hơn nửa tháng để điều tra tất cả về cậu bé đó. Cậu bé đó tên đầy đủ là Trịnh Khánh Nam, lấy theo họ của mẹ là cô Trịnh Thảo Nhi. Cậu ấy sinh ngày 24 tháng 7, nghĩa là khoảng gần 10 tháng sau khi cô Trịnh Thảo Nhi rời khỏi đây. Đến 3 tháng sau cô ấy mới gặp anh Nguyễn Thanh Giang nên không thể cho rằng cậu bé kia là con của anh Giang được.
Long gần như chết lặng trước những lời mà gã thám tử kia nói. Bà Liên tiếp:
- Mẹ không hiểu tại sao con lại không nhận ra một điều rằng Khánh Nam chính là hình ảnh thu nhỏ của con khi con còn bé.
Bà đặt hai tấm ảnh ra trước mặt anh. Một tấm ảnh cũ kĩ, chính là anh hồi còn bé, và một tấm ảnh còn rất mới, chụp cận cảnh bé Bin. Anh giật mình nhận ra hai đứa trẻ trong hai tấm ảnh, dù là hai người khác nhau, nhưng không khác gì anh em sinh đôi.
Bà Liên mỉm cười:
- Hai mẹ con nó hiện đang ở khách sạn Hoa Đà Lạt, con hãy đến gặp đi. Thằng bé đó cần một người cha. Con cũng biết là chị dâu con không thể sinh thêm được từ sau khi sinh hai đứa Vân Anh và Mai Anh nên gia sản này sau cũng cũng là của con trai con. Đó cũng là lý do mẹ muốn con nhanh chóng yên bề gia thất.
- Mẹ...- Anh vụt đứng dậy- Con đi luôn đây, mẹ giải quyết giúp con mấy việc ở Hà Nội nhé! Nhất định con phải đưa được mẹ con cô ấy về.
Bà gật đầu. Anh đi nhanh ra cửa mà quên không chào gã thám tử đang ngồi đợi nhận tiền công nữa.
*
Xuống sân bay, Long về công ty lấy xe rồi lái thẳng đến khách sạn Hoa Đà Lạt. Suốt cả chặng đường dài từ Hà Nội vào đến đây, anh cứ hồi hộp mãi, suy đoán mãi và mong đợi nữa. Hạnh phúc có thể đến với anh bất ngờ vậy sao?
- Xin lỗi, tôi muốn gặp cô Hoàng Dương.- Anh nói ngay với người đứng ở quầy lễ tân.
- Xin lỗi, chị Dương đang bận tiếp khách, anh có hẹn trước không ạ?
- Không, nhưng tôi muốn gặp cô ấy ngay, chuyện rất gấp.
Nhìn gương mặt đẹp, lấm tấm mồ hôi của anh, cô gái mỉm cười:
- Vậy anh chờ một lát. Khi nào chị ấy tiếp khách xong tôi sẽ báo lại cho chị ấy biết. Anh tên gì?
- Hải Long...
- Anh có thể ra quầy cafe và uống chút gì đó trong khi chờ đợi,
- Cám ơn.
Phải đợi đến 30 phút sau, cô gái làm ở quầy lễ tân mới báo anh rằng quản lý khách sạn Hoàng Dương đồng ý gặp anh.
Khi anh vào phòng, Thảo Nhi đang ngồi đợi anh ở bàn uống nước với một vẻ mặt có thể nói là căng thẳng.
- Anh tìm em có...
Cô chưa nói hết câu, anh đã chộp lấy vai cô, siết mạnh và hỏi:
- Tại sao lại giấu anh? Khánh Nam là con trai anh đúng không? Tại sao em lại không cho anh nhận con, không cho nó nhận ba? Em trở thành người nhẫn tâm như thế từ bao giờ vậy?
Thảo Nhi vội đẩy anh ra, lùi lại, nói bằng giọng nghiêm chỉnh:
- Xin lỗi, xin anh hãy nghiêm chỉnh một chút. Chúng ta đều đã có gia đình rồi...
- Nó không phải là con của anh ta, tại sao em cứ phải khẳng định một điều vô lý như thế?
- Nó không phải con anh Giang, nhưng cũng không phải con anh. Nó chỉ là con của em thôi. Anh không phải ba nó đâu?
- Thế ba nó là ai?- Anh hét lên, cảm giác thất bại một lần nữa ôm chặt lấy anh.- Rõ ràng nó rất giống anh, người ngoài nhìn vào ai cũng khẳng định nó là con anh, tại sao chỉ có mình em phủ nhận điều đó?
- Nếu chỉ nói rằng nó là con anh vì nó giống anh thì anh nhầm rồi. Anh cũng giống dì Lan, nhưng rốt cục anh có phải con đẻ của dì ấy đâu...
- Em...nói cái...gì?- Anh thở hổn hển hỏi lại.
- Xin lỗi, em đã nói nhiều rồi. Việc này anh nên về hỏi lại mẹ anh.
- Em nói là anh không phải con đẻ của dì anh? Vậy tất cả là thế nào? Em nói đi. Anh sẽ điên lên mất- Anh ôm lấy đầu, ngồi xuống ghế rên rỉ.- Là sao? Ai mới là mẹ anh? Còn lá thư đó thì sao?
Thảo Nhi cũng suýt phát hoảng vì thái độ của anh. Cô lúng túng ngồi xuống phía đối diện anh.
- Thực ra, em đã biết chuyện này lâu rồi, nhưng em chưa lựa được cơ hội nói với anh thì đã xảy ra những chuyện khác. Mọi chuyện thế nào anh nên về hỏi lại mẹ anh. Mẹ anh là người rõ nhất chuyện này. Đến giờ em phải đến lớp đón bé Bin rồi.
Cô nói và tiễn anh ra khỏi phòng, nhưng cô còn nhìn theo xe anh mãi cho đến khi khuất từ khung cửa kính phòng làm việc của mình. Một giọt nước mắt mặn chát rơi vào khóe miệng cô.
*
- Nhi đã nói cho con nghe chuyện đó sao?- Bà Liên rùng mình hỏi qua điện thoại khi cậu con trai nằng nặc đòi gặp bà khi bà đang có cuộc họp quan trọng với hội đồng quản trị.
- Không, cô ấy nói con hãy về hỏi mẹ. Bây giờ con hỏi mẹ, dì Lan có phải là mẹ đẻ con không?
- Nhi có kể cho mẹ nghe về việc con nhặt được lá thư đó và cả việc bấy lâu con vẫn đinh ninh rằng con là con trai của dì Lan. Phong à, cái tên này là do mẹ đặt cho con ngày con chào đời trong bệnh viện, sau chín tháng mẹ mang nặng đẻ đau con. Con là con trai của mẹ.
- Vậy còn lá thư... ?- Anh run run hỏi.
- Dì con và mẹ đều cùng mang thai một thời gian, tính ra nếu đứa bé đó có duyên số, thì con đã có một người em họ sinh cùng tháng cùng năm rồi. Nhưng nó xấu số, đã chết lưu trong bụng của dì con khi nó được 5 tháng. Dì con đã bị shock nặng. Sau đó mẹ có một tâm nguyện, rằng khi con chào đời, con sẽ là con chung của chúng ta. Chính mẹ cũng ngạc nhiên là con sinh ra lại giống dì con vô cùng, cứ như định mệnh ấy. Dì con cũng vì thế mà rất yêu thương con. Mọi chuyện chỉ có thế thôi.
Long lặng im. Những gì anh nghe thấy quá sức chịu đựng của anh. Tại sao đến bây giờ anh mới được biết về sự thật này. Một đứa trẻ đã mang quá nhiều hoài nghi về thân thế của mình, để đến bây giờ, sau 20 năm lại biết đến một sự thật còn kinh khủng hơn. Anh cúp máy, chẳng buồn chào mẹ mình một câu nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...