Buổi tối Quân Minh xong việc về tới nhà cũng đã hơn bảy giờ.
Anh định mở cửa bước vào nhà thì lại bị chặn bởi chốt an toàn bên trong.
Không còn cách nào khác anh phải bấm chuông.
Nhưng đứng năm phút vẫn không thấy ai mở cửa, anh sợ Dạ Ái ở trong nhà có chuyện gì, nên giơ tay đấm cửa thùm thụp.Lúc này Dạ Ái vừa tắm xong.
Nàng bước ra khỏi phòng tắm, tay vẫn cầm khăn lau lau mái tóc dài, thì nàng nghe tiếng đập cửa dồn dập, lại nghe văng vẳng tiếng gọi hốt hoảng của Quân Minh.
Nàng lập tức không kịp mang dép trong nhà mà chạy chân trần ra mở cửa cho anh.Quân Minh thấy nàng không có chuyện gì thì thở ra một hơi dài, anh kéo nàng vào lòng ôm ôm nói: “Em làm anh sợ quá! Cứ sợ em có chuyện gì.”Dạ Ái đẩy nhẹ anh ra, thoát khỏi vòng tay của anh mới cảm thấy có lỗi, lí nhí đáp: “Em xin lỗi.
Hôm nay có người lạ đến nên em sợ ông ta quay lại.
Vì vậy em mới khóa luôn chốt an toàn, làm anh không vào nhà được.”Quân Minh ngạc nhiên: “Người lạ đến? Là ai?”Dạ Ái chớp chớp mắt, cũng ngạc nhiên không kém gì anh: “Em không biết ông ta.
Nhưng ông ta không gọi cho anh sao?”Quân Minh lúc này mới kiểm tra điện thoại.
Đúng là có vài cuộc gọi nhỡ, số máy anh nhìn cũng rất quen thuộc.
Suy nghĩ một lát anh kín đáo nhíu mày lại, rất nhanh anh nhìn Dạ Ái vẻ như không có chuyện gì.
Anh đưa tay kéo tay nàng vào trong, nhìn chân của nàng anh nói: “Em mau vào mang dép đi.
Trời ở bên ngoài rất lạnh, cẩn thận bị cảm.”“Dạ.
Vậy anh cũng mau đi tắm đi.” Dạ Ái ngoan ngoãn vâng lời đi vào phòng mang dép.Trước khi Quân Minh vào phòng tắm, anh hỏi Dạ Ái: “Người đó có nói gì với em không?”Dạ Ái lắc đầu, nghĩ đến hành động của người đàn ông lúc trưa, nhưng nàng không muốn nói cho anh biết, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi mà.Quân Minh “ừ” rồi định quay về phòng, như nhớ chuyện gì anh nói: “Em thay đồ đi, tắm xong chúng ta ra ngoài luôn.
Nhớ mặc ấm, quấn khăn quàng cổ nữa.”Nghe tiếng “dạ” ngọt ngào như suối chảy của Dạ Ái, anh mới bước nhanh vào phòng tắm.Sáng hôm sau họ chuẩn bị đồ để quay về thành phố S.Rốt cuộc cũng được quay về nhà.
Dạ Ái nghĩ thầm.
Mặc dù thành phố H này rất xinh đẹp, lại hiện đại.
Nhưng từ nhỏ đến lớn nàng sống ở nơi thời tiết ấm áp quen rồi, nên nàng không thích lạnh tí nào.
Vả lại nàng cũng chuẩn bị vào học kỳ mới sau hai ngày nữa.Tối hôm qua đến giờ Quân Minh không nói nhiều như thường lệ, anh trầm mặc suy nghĩ đủ chuyện về người đàn ông lạ mặt.
Dạ Ái nhận ra anh khác thường nên lo lắng công ty A.M.W vẫn chưa giải quyết xong khó khăn, nàng hỏi anh: “Anh có cần ở lại thêm ít ngày không? Em về một mình cũng được mà.”Quân Minh như hồi tỉnh, anh xoa đầu nàng: “Anh đang suy nghĩ chuyện khác.
Chuyện công ty đã tạm ổn rồi.
Em đừng lo.”Ba tiếng sau chuyến bay của họ cuối cùng cũng về tới thành phố S.
Dạ Ái giang tay ra đón ánh mặt trời ấm áp, hít thở thật sâu, rồi nàng cởi bỏ chiếc áo khoác dài và dày nhét vào vali, nàng lầm bầm: “Nếu không có việc gì quan trọng thì em không muốn rời khỏi nơi ấm áp tuyệt vời này đâu.”Quân Minh cười cười: “Đi cùng anh có phải là chuyện quan trọng không?”Nàng khựng lại, ừ thì hình như nàng vừa mới ngầm thừa nhận điều đó.
Bất giác nàng nhận ra, không biết từ bao giờ Quân Minh lại trở thành một trong những người quan trọng trong cuộc đời nàng đến vậy.Lần trước đi ra sân bay là do Quân Minh tự lái xe, anh đã gửi xe ở nhà xe sân bay hai ngày nay.
Vậy nên bây giờ họ đang kéo vali đi đến bãi đỗ xe để lấy xe về.Khoảng bốn mươi lăm phút sau, Quân Minh đỗ xe bên đường để Dạ Ái bước vào chung cư của mình.
Còn anh thì phải đến công ty A.M.W để họp cổ đông giải trình về việc nhà xưởng bị cháy ở chi nhánh miền Bắc.Anh nói khi Dạ Ái chuẩn bị quay đi: “Chiều nay chắc anh sẽ bận, em không cần đến công ty đâu.
Có gì anh sẽ gọi bên đó làm việc của em luôn.”Dạ Ái tính hỏi anh buổi tối có đến nhà nàng ăn cơm không, nhưng nàng nghĩ lại hỏi như vậy đúng là hơi kỳ cục, nên chỉ “dạ” một tiếng rồi vẫy tay chào tạm biệt anh.Vào đến nhà, việc đầu tiên là nàng dọn dẹp căn nhà đã hai ngày không được lau dọn.
Tính nàng sạch sẽ nên tất nhiên sẽ không chịu nổi bụi bặm ở nơi sinh hoạt thường ngày của mình.Sau đó khi nhìn quanh cảm thấy hài lòng, nàng cảm thấy hơi đói nên vào tủ lạnh lấy mấy món bánh mà nàng đã làm sẵn ăn nhẹ.
Khi no rồi nàng mới ngáp một cái, cảm thấy buồn ngủ.
Đang chuẩn bị đi tắm rửa để ngủ một giấc thì ở bên ngoài có tiếng la hét.
Lúc đầu nàng không chú ý, cứ nghĩ là nhà hàng xóm cãi nhau.
Nhưng tiếng hét càng lúc càng gần, hình như là trước cửa nhà nàng, rồi lại nghe tiếng đập cửa dồn dập.Dạ Ái hoàn toàn tỉnh táo, nàng đi ra phía cửa áp sát tai lên nghe ngóng thì nhận ra tiếng chú bảo vệ và một âm thanh quen thuộc đáng ghét.
Là Lâm Uy, hình như anh ta đang say rượu nên mới làm loạn như vậy.Nàng không hề muốn gặp anh ta, cũng không hề có ý định mở cửa đi ra ngoài.
Nhưng đột nhiên nàng nghe tiếng thét của chú bảo vệ, hình như anh ta đánh chú bảo vệ thì phải.
Nàng lật đật mở cửa ra nhìn, nhưng trước mặt nàng chỉ có mỗi mình Lâm Uy.Anh ta thấy nàng đi ra ngoài, lảo đảo chạy đến tính ôm nàng.
Theo bản năng tự vệ, nàng đá cho anh một cước làm anh ta bay vào góc tường nhăn nhó.Lại nói đến khả năng tự vệ của Dạ Ái, từ lúc tám tuổi chính mẹ Dạ đã bảo nàng đi học võ.
Chuyện xảy ra với nàng ở chùa không chỉ ám ảnh mỗi mình Dạ Ái, mà ngay cả mẹ Dạ cũng thường đau lòng mỗi lần nghĩ đến.
Vì vậy bà luôn muốn con gái của mình mạnh mẽ, có thể bảo vệ được cho bản thân.
Tính của Dạ Ái ngoan ngoãn, lại thêm biết được tâm tư của mẹ Dạ nên nàng cố gắng học thật tốt, đến khi nàng tốt nghiệp cấp ba thì đã là nữ võ sĩ karate đai đen rồi.
Tuy không phải là cao thủ, nhưng nàng cũng đủ bản lĩnh đối phó với dạng tép riu.Lâm Uy sau khi bị nàng đá lui vào góc tường thì hoàn toàn tỉnh rượu.
Anh ta xoa xoa phần bụng vừa bị đá, lại xoa xoa tấm lưng, lại nhìn nàng một cách khó hiểu: “Sao em lại đá anh mạnh như vậy?”“Ai nói với anh số nhà của tôi?” Dạ Ái không trả lời mà tức giận chất vấn.“Là ba nói cho anh.
Anh xin lỗi…”Dạ Ái không biết anh ta xin lỗi nàng cái gì.
Là do anh ta tự tiện quấy rối đến cuộc sống của nàng, hay là do anh ta cảm thấy dò hỏi nơi ở của nàng từ ba Dạ là không nên.
Nàng cũng không muốn quản nhiều, lạnh lùng nói với anh ta: “Xin lỗi xong thì đi đi.
Tôi không muốn gặp anh một giây phút nào cả.”Lâm Uy dường như không có ý định đi, anh ta vẫn đứng đó nhìn nàng vẻ ăn năn.
Lại cố rặn ra hai tiếng: “Xin lỗi…”Đến lúc này Dạ Ái chỉ muốn đá một cước nữa cho anh ta văng xuống lầu dưới, nàng cố kiềm chế nói: “Thật ra anh muốn gì Lâm Uy? Tôi không hề nợ nần gì anh cả.”Anh ta nhăn nhó mặt mày, lại nhìn nàng tha thiết xin lỗi: “Em không nợ gì anh cả.
Chỉ có anh và ba nợ em thôi.
Anh xin lỗi.
Nếu anh anh biết em đã trải qua những chuyện kia thì anh đã không nói những lời đó với em.”Dạ Ái không hiểu gì những lời anh ta nói.
Nghĩ kỹ lại có lẽ anh ta cảm thấy có lỗi vì những gì anh ta từng nói trong quá khứ.
Nhưng anh ta còn nói anh ta và ba Dạ nợ nàng.
Điều đó là sao?Nhìn đến gương mặt gầy gầy của anh ta, Dạ Ái chán nản không muốn biết thêm gì.
Nàng quay lưng lại, mở cửa chuẩn bị vào nhà, lạnh lùng vứt lại cho anh ta một câu: “Nếu còn tìm tôi nữa thì không chỉ một cước thôi đâu.”Nàng đóng cửa lại, áp sát tai vào cửa cho đến khi không còn tiếng động nữa mới mở cửa ra chạy xuống hỏi thăm chú bảo vệ.Cũng may chú không sao.
Lúc này nàng mới yên tâm vào phòng chốt khóa lại thật cẩn thận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...