Chỉ Có Thể Là Anh

“Thế chuyện gì đã xảy ra?” Charity hỏi vào ngày hôm sau khi Nina trút bầu tâm sự qua điện thoại.
“Sau đó Fred nôn ra sạch sành sanh, và nói chung tâm trạng lúc đó biến mất.” Nina gãi gãi sau tai Fred khi nó duỗi người nằm cạnh cô trên đi văng, rắc lông lên khắp bộ đồ thể thao của cô khi nó chen vào chiếm chỗ. “Hôm nay mình mượn của thư viện một cuốn sách về cách chăm sóc chó, trong đó nói đừng bao giờ cho chó ăn đồ ăn của người. Bọn mình đã có thể giết chết cậu bé tội nghiệp này khi cho nó ăn cả đống Oreo như thế. Từ giờ trở đi, Fred chỉ ăn thức ăn của chó thôi.”
Fred ngẩng đầu lên ném cho cô ánh mắt hậm hực, và cô lại gãi sau tai nó cho đến khi nó thả lỏng người ra.
Charity, như thường lệ, vẫn kiên định vào một vấn đề trong đầu. “Alex vẫn được ăn Oreo chứ?”
“Không.” Nina lại nhận thấy cái cảm giác nhột nhạt ấm áp quen thuộc mỗi khi nghĩ đến Alex. Đó là cảm giác mà cô sẽ phải rũ bỏ. “Alex chẳng ăn gì cả. Mình sẽ tránh xa anh chàng đó.”
“Ồ, thôi nào, sống một chút đi nào,” Charity nói. “Mình thừa nhận cái vụ bác sĩ đúng là đáng ngán, nhưng cậu chàng vẫn cứ trẻ hơn cậu đến chục tuổi. Như thế là đủ điều kiện làm phi công trẻ rồi. Tiến tới đi.”
“Cậu nói với mình chuyện này dựa trên kinh nghiệm bản thân đấy à?” Nina hỏi.
“Không, nếu dựa trên kinh nghiệm bản thân thì mình sẽ bảo cậu bỏ chạy trối chết rồi. Kenneth cũng là bác sĩ, nhớ không?”
“Ngờ ngợ thôi,” Nina nói. “Cậu kết hôn đâu có lâu lắm.”
“Một năm,” Charity nói. “Đủ lâu để biết kết hôn với bác sĩ là một ý tưởng tồi. Đừng có nghiêm túc với cậu ta. Chỉ chơi bời với cậu ta vì quyển hồi ký của cậu thôi.”
Ý tưởng đó thật hấp dẫn, nhưng Nina gạt nó sang bên. “Nhân nói về hồi ký, sách của cậu thế nào rồi?”
“Tuyệt lắm,” Charity nói. “Mình đã viết cả đêm. Thú vị lắm. Mình thích vụ này!”
“Hay quá!” Nina cố reo lên với vẻ nhiệt tình trong lúc câu nguyện cuốn sách của Charity có thể xuất bản được. “Kể mình nghe về nó đi.”
“Chà, đầu tiên, mình nghĩ nên báo với cậu rằng mình sẽ dùng ngôi thứ ba thay vì ngôi thứ nhất. Mình không thể viết bằng ngôi thứ nhất. Xấu hổ lắm.”
“Cậu sử dụng ngôi thứ ba à,” Nina nói. “Chắc rồi. Không sao cả.”
“Và thay vì tên thật, mình sẽ dùng tên đệm của mình,” Charity tiếp tục. “Charity[14] nghe có vẻ... không nghiêm túc lắm, cậu biết đấy.”
“Tên đệm của cậu là gì?”
“Jane,” Charity nói. “Cái tên đó nghiêm túc, cậu có nghĩ thế không?”
“Ừ,” Nina nói, bắt đầu thấy lo lắng rằng Charity sẽ lên kế hoạch cả đời mà chẳng bao giờ viết gì cả. “Cậu đã viết đoạn nào chưa đấy?”
“Dĩ nhiên là đã viết một phần rồi.” Charity nghe có vẻ tức giận. “Mình đã xong chương đầu tiên. Là về Howard.” Giọng cô trở nên tư lự. “Cậu biết đấy, mình đã quên rất nhiều trước khi ngồi xuống viết ra. Cái này giống như phương pháp trị liệu tâm lý ấy, chỉ là rẻ hơn nhiều.”
“Howard.” Nina cau mày, cố nhớ lại. “Có phải anh ta là gã cầu thủ khúc côn cầu cứ muốn cậu phải đeo mặt nạ và đệm vai không?”
“Ôi, tha cho mình đi.” Vẻ khinh bỉ trong giọng Charity lộ ra rõ ràng qua điện thoại. “Đó là Helmut. Mình chắc chỉ viết được một đoạn về anh ta thôi. Anh ta đâu thú vị đến thế.”
“Mình thấy anh ta thú vị đấy chứ,” Nina nói, nhưng Charity đã át câu nói của cô đi.

“Howard là bạn hẹn của mình ở Lễ hội Xuân Riverbend.”
Nina ngồi dậy, hất tung cậu chàng Fred cáu kỉnh. “Hồi cấp ba á? Cậu quay về xa đến thế à?”
“Mình đang nghĩ đến việc lùi ngược về quá khứ. Những chuyện càng xưa cũ thì khi viết ra sẽ càng bớt đau đớn hơn.”
“Được rồi, được rồi.” Nina nhượng bộ trước Charity. “Lễ hội Xuân cũng được.”
“Chương này có tên là ‘Chia tay cuộc đời trong trắng’,” Charity nói.
Nina nghĩ đến Jessica. “Tựa hay lắm,” cô nói dối. “Tiếp theo là gì?”
“Mitchell. Tay Hướng đạo sinh cấp Đại bàng[15] mà mình dính vào hồi năm cuối cấp ấy. Bọn mình đã tốn rất nhiều thời gian làm cái huy hiệu người rừng của anh ta.”
“Nghe có hơi hướm... thiên nhiên nhỉ.”
“Mình sẽ đặt tên chương đó là ‘Mò mẫm trong rừng’.”
Nina nhăn mặt. “Hấp dẫn đấy.”
“Và rồi mình sẽ viết về cái gã năm cuối trực thuộc hội sinh viên mà mình đã hẹn hò khi mới vào đại học,” Charity nói. “Roger. Lúc đó cậu biết mình rồi. Nhớ tên khốn Roger đó không?”
“Mang máng thôi,” Nina nói.
“Mình sẽ đặt tên chương đó là ‘Kẻ đáng khinh’,” Charity nói. “Cậu biết đấy, mình thực sự mê chuyện này.”
Nina nghĩ đến Jessica và những gì Jessica sẽ nghĩ về hồi ký của Charity. “Tiến tới đi,” cô bảo Charity. “Nhưng mình muốn xem chương đầu ngay sau khi cậu viết xong. Đừng đến văn phòng và đưa thẳng nó cho Jessica trước khi mình được đọc đấy.”
“Không thành vấn đề,” Charity nói. “Giờ đã là chiều thứ Bảy rồi, và cậu xứng đáng được nghỉ ngơi. Xuống tầng dưới và quyến rũ cậu bé dễ thương đó đi. Chuyện đó sẽ làm kỳ nghỉ cuối tuần của cậu tươi sáng hơn đấy.”
“Mình sẽ không đến gần cậu bé dễ thương đó,” Nina nói. “Mình không quan tâm cậu nói gì. Mình sẽ ở lì trong nhà và xem phim với chú chó của mình.”
Vào thứ Hai, Nina về nhà và thấy chú chó của cô đang trừng mắt nhìn cô.
Cô đặt cặp táp xuống đi văng và quỳ xuống cạnh nó. “Tao biết, tao biết, cả ngày tao không ở nhà. Nhưng Fred à, cuộc sống đâu phải chỉ có mỗi kỳ nghỉ cuối tuần. Tao phải làm việc cả ngày. Đó là cách tao kiếm được tiền để mày được ăn bánh quy dành cho chó.” Cô gãi sau tai con chó và lăn ngửa nó ra để xoa xoa lên bụng nó cho đến lúc Fred thôi không tỏ ra hờn giận nữa mà quay lại với vẻ ủ ê. “Mày biết mày cần gì không, hả Fred?” Cô vui vẻ nói, và Fred vểnh tai lên, chắc là hy vọng nghe thấy từ Oreo.
“Mày cần ra ngoài,” Nina nói rồi đứng dậy. “Để tao thay đồ đã, sau đó chúng ta sẽ đi dạo. Đi dạo đấy!”
Bởi từ “đi dạo” không cách gì nghe giống “Oreo” được, nên Fred vẫn tiếp tục ủ ê.
“Mày sẽ thích cho xem, Fred,” Nina nói, nhưng mười lăm phút sau đó, khi cô đã thay sang chiếc quần jeans kèm áo phông cũ màu hồng và móc cái dây buộc mới vào vòng cổ mới của Fred, rõ ràng là cậu chàng sẽ chẳng thích thú gì cả.
Nina mở cửa và kéo Fred tới trước, nhưng nó ghìm lại. “Đi nào, Fred.” Nina kéo mạnh hơn làm Fred lảo đảo bước tới trước vài bước đến gần cửa, nhưng nó vẫn níu lại về phía sau.

“Mày sẽ thích chuyện này cho xem. Tin tao đi.” Cô kéo mạnh hơn, và chân Fred xoạc ra khi thân hình nó đâm sầm vào ngưỡng cửa và hướng ra hành lang.
“Có rắc rối à?” ai đó lên tiếng ở sau lưng. Nina quay lại và thấy một người phụ nữ vóc dáng cao ráo với mái tóc bạc vận một bộ đồ chạy bộ bằng cashmere màu xanh ô liu. Người phụ nữ đó vừa có dáng người cân đối và đôi mắt sáng ngời, vừa có vẻ đầy uy quyền. Nina đột nhiên nhận thức được chiếc quần jeans của mình thùng thình thế nào và áo phông thì bạc thếch ra sao.
Và Fred cũng chẳng giúp gì hơn. Nina nhìn con chó, lúc này vẫn đang nằm soài bụng ra đấy. “Cháu chỉ đang định đưa con chó của cháu đi dạo,” cô bảo với người phụ nữ nọ. “Cháu hy vọng nó sẽ hiểu ra điều đó trước khi bọn cháu ra đến cầu thang.”
Người phụ nữ nọ bật cười, đoạn chìa tay ra, và Nina không còn cảm thấy đáng sợ nữa. “Ta là Norma ở tầng trên.”
Nina bắt tay bà. “Cháu là Nina Askew. Và đây...” cô thả tay xuống và nhìn Fred với vẻ ghét bỏ, “... đây là Fred.”
“Chào Fred,” Norma nói, và Fred chống bốn chân dậy rồi bước tới bốn bước cần thiết để ngửi đôi giày Nikes của Norma.
“Cháu đã bỏ rơi nó,” Nina nói với Norma. “Đây là cuộc dạo bộ chuộc lỗi.”
“Bỏ bê giống đực là không hay đâu,” Norma đồng ý. “Trong chuyện này bọn họ chỉ là những đứa trẻ, và bọn họ hờn dỗi. Đó là lý do vì sao ta chẳng bao giờ sống với bất kỳ gã đàn ông nào. Không xúc phạm đâu nhé, Fred.”
“Cháu không thể đồng ý với bà hơn nữa,” Nina nói. “Ngoại trừ Fred. Tất cả những gì nó cần chỉ là được gãi tai và vài cái bánh Oreo, thế là nó hạnh phúc rồi.” Cô nhìn xuống cậu chàng Fred vẫn ủ-ê-như-thường-lệ. “Chà, nó thỏa mãn đấy.”
“Cháu có thể làm rất nhiều gã đàn ông thỏa mãn bằng cách đó,” Norma nói. “Mặc dù có thể cháu sẽ phải cần nhiều hơn thế mới làm Alex phấn khởi được. Một anh chàng rất trẻ trung cường tráng, Alex ấy.”
Nina đỏ mặt và rồi tự mắng mình vì đã đỏ mặt. “Alex và cháu chỉ là bạn bè thôi.”
Norma lắc đầu. “Tệ quá. Hôm qua, lúc kể ta nghe về cháu, cậu ta dường như rất quan tâm đến cháu đấy.” Bà nhìn Nina bằng ánh mắt sắc lẻm. “Một anh chàng trẻ tuổi xuất sắc, Alex ấy. Không khoác lác và rất có khiếu hài hước. Nhiều người tệ hơn thế nhiều.”
“Cậu ấy trẻ hơn cháu đến mười tuổi,” Nina thốt lên trước khi kịp nhớ ra Norma hơn Rich của bà đến tận mười ba tuổi.
“Phải,” Norma nói. “Thế không hay sao? Cậu ta sẽ không đi trước và bỏ lại cháu làm góa phụ hoặc là hết hơi hết sức trên giường trong lúc cháu bắt đầu vào nhịp.” Bà mỉm cười với Nina, bình thản và đáng yêu. “Đừng để những suy nghĩ giáo điều ngu xuẩn về điều gì là đúng đắn ngăn cháu đến với một người đàn ông tử tế. Quanh ta có quá ít những người đàn ông kiểu ấy để ta có thể bỏ qua chỉ bởi vì vấn đề tuổi tác.” Bà vỗ lên tay Nina. “Nhưng dĩ nhiên, đó là sự lựa chọn của cháu. Ta rất vui vì cuộc gặp gỡ này. Hôm nào đó cháu có thể ra ngoài chạy với ta. Nhớ đem theo Fred.”
Nghe thấy tên mình, Fred lại đứng dậy và khẽ rên ư ử.
“Đấy, thấy chưa?” Norma mỉm cười nhìn xuống Fred. “Nó muốn chạy đấy.”
“Cháu chưa bao giờ nhìn thấy Fred chạy,” Nina nói.
“Vậy đây sẽ là một điều mới nữa đối với cháu.” Norma quay sang phía cầu thang. “Mở rộng tầm nhìn ra nào. Chúng chỉ là những thứ mà cháu sẽ có được, thế nên hãy tiếp thu hết mức có thể.” Và rồi, trong khi Nina đứng nhìn, Norma chạy lên cầu thang, bắp đùi bà duỗi căng chiếc quần cashmere. Đó là cặp đùi cực kỳ ngon lành.
“Có lẽ nếu tao có cặp đùi như thế,” Nina bảo Fred. “Và có lẽ nếu cậu ta già hơn mười tuổi, biết đâu khi đó tao sẽ nhảy bổ vào Alex. Nhưng với thân hình này ư, không có chuyện đó đâu.”
Fred lại ngồi xuống.
“Thôi nào, Fred,” nói rồi Nina kéo con chó về phía cầu thang. “Cả hai ta sẽ chạy qua vài tòa nhà. Sau đó chúng ta sẽ ăn một cái Oreo. Một cái Oreo thôi đấy.”
Trước âm thanh đầy ma thuật đó, Fred nhổm dậy và bò xuống các bậc thang với ảo tưởng rằng mình đang chạy đến với đống bánh quy. Nina chẳng để tâm; chí ít thì họ cũng đang hướng đến một trải nghiệm mới mẻ.

Sau khi gặp Norma, cô khá chắc chắn rằng mình rồi sẽ cảm thấy có tội nếu kể từ bây giờ cô không thường xuyên nắm bắt các trải nghiệm mới.
***
Tối muộn hôm ấy, Alex phải kinh qua một trải nghiệm đã cũ.
“Đã đến lúc đưa ra quyết định rồi, con trai,” bố anh quát tháo trên điện thoại, và Alex cố lắng nghe trong lúc xỏ tất vào bằng một tay và nhìn đồng hồ. Còn mười lăm phút nữa là đến giờ anh phải đón Tricia đi ăn tối, thế mà anh vẫn chưa đeo cà vạt vào, chứ đừng nói đến chuyện mặc áo khoác hay đi giày. Anh ghét cà vạt và áo khoác. Anh cũng chẳng mê mẩn gì giày dép cho lắm.
“Alex?”
“Con đang nghe đây,” Alex nói, “nhưng giờ hơi muộn quá rồi.” Anh đứng dậy và lục tung ngăn kéo tìm cà vạt. “Tất cả những chỗ trống đều đã lấp đầy. Con không thể...”
“Đó chính là lý do bố gọi cho con,” bố anh cắt ngang. “Chỗ bố đang có một chỗ trống ở phân khoa tim. Gã Lutin trẻ tuổi đã bỏ ngang chương trình. Đến Tahiti để vẽ tranh. Tahiti đấy! Đồ ngu xuẩn kiểu gì mà lại từ bỏ một sự nghiệp quan trọng để đến Tahiti vẽ tranh chứ?”
“Gauguin”[16]. Alex nhìn trân trân vào ngăn kéo trên cùng, thấy ghen tị với Lutin vì cậu ta sẽ không bao giờ phải thảo luận về vấn đề tim phổi với bố anh lần nữa.
“Gì cơ?” Bố anh hỏi, và Alex đáp lại, “Không có gì.”
“Chỗ đó là của con đấy, con trai,” bố anh nói tiếp. “Tất cả những gì con phải làm là nhận lấy vị trí đó.”
Ồ, quỷ tha ma bắt. “Bố à, trao cho con trai của bố vị trí khuyết duy nhất trong phân khoa đâu phải là ý kiến hay. Người ta sẽ nhận ra là bố chơi thiên vị.”
“Vớ vẩn. Cả cái bệnh viện chết tiệt này đều biết về công việc của con trong phòng cấp cứu. Con có thể đi bất kỳ nơi đâu. Họ biết điều đó.”
Con chẳng muốn đi đâu cả, Alex nghĩ. Con thích phòng cấp cứu, nhưng bố anh vẫn tiếp tục ầm ĩ.
“Đã đến lúc xây dựng cuộc sống rồi, Alex. Kết hôn. Ổn định. Và một người vợ sẽ không chấp nhận coi công việc ở phòng cấp cứu là nghề nghiệp đâu.”
Làm như bố biết không bằng, Alex nghĩ, và kìm nén thôi thúc muốn chỉ ra rằng làm một bác sĩ chuyên khoa tim cũng chẳng giúp gì nhiều cho ông trong ba lần nỗ lực muốn ổn định hôn nhân. “Con sẽ nghĩ về chuyện đó, bố à,” anh nói. “Nhưng giờ con phải đi rồi. Con có hẹn.”
“Debbie à? Con bé ổn đấy. Nó sẽ là cô vợ tốt của con đấy, Alex. Và là người mẹ tốt cho các con của con. Lần này đừng có phá hỏng đấy.”
Alex cầm lên một cái cà vạt và buông người xuống giường. “Con đã phá hỏng rồi,” anh vừa nói vừa luồn cà vạt quanh cổ bằng một tay. “Debbie và con đã kết luận là bọn con sẽ vui vẻ hơn nếu không còn hẹn hò với nhau nữa. Con sẽ đưa Tricia Webster đi ăn tối.”
Như thường lệ, bố anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh. “Cô bé tóc vàng phòng kinh doanh ấy hả? Có vẻ rất trách nhiệm đấy. Và ngọt ngào nữa. Sẽ làm vợ tốt đấy. Và là người mẹ tốt cho các con của con.”
Alex lắc đầu. Bố anh sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi anh trở thành một bác sĩ chuyên khoa tim, kết hôn và có một đám nhóc, ở điểm này, anh có thể giới thiệu Fred với bố anh và ông sẽ nói, “Có vẻ rất trung thành đấy. Sẽ làm vợ tốt. Con có thể nhận nuôi.”
Ý nghĩ về Fred lại dẫn đến ý nghĩ về Nina. Nào, cô sẽ là người vợ tốt. Cô xinh đẹp, ấm áp, tử tế. Cô còn trữ sẵn Oreo cùng với sữa và cô có một chú chó tuyệt vời.
Và một thân hình tuyệt hảo. Ý nghĩ đó nảy ra trong tâm trí anh một cách bất ngờ, và Alex thôi không vật lộn với cái cà vạt nữa mà nhắm mắt lại nghĩ đến cô, tròn trịa và ấm áp trong gian bếp nhà cô, bật cười với anh bằng khuôn miệng hồng hồng mềm mại; ký ức đó làm tâm trí anh mờ mịt, hơi thở của anh trở nên gấp gáp hơn. Anh muốn dẫn Nina đi ăn tối, chứ không phải Tricia, nhưng anh biết tốt hơn hết không nên mở lời. Cô đã quen thuộc với những người đàn ông lớn tuổi hơn, những kẻ thành đạt như gã chồng cũ của cô, tay luật sư giàu có. Cô quen với những khoản tiền khổng lồ và trứng cá muối, còn anh chỉ có những khoản nợ ở trường y và Oreo mà thôi.
Dĩ nhiên, nếu trở thành một bác sĩ khoa tim, anh sẽ có cả khối tiền và trứng cá muối.
Giọng bố anh phá tan ý nghĩ đó. “Alex, con có nghe bố nói không thế?”
“Có ạ,” Alex nói. “Dù bố có tin hay không thì con vẫn đang nghe.” Anh hẳn đã mất trí rồi. Anh cần một lý do hay hớm hơn là chuyện tìm kiếm bạn hẹn để trở thành một bác sĩ chuyên khoa tim. Thế rồi những ý nghĩ về Nina lại phủ mờ tâm trí anh lần nữa. Nina đang ngồi đối diện anh qua chiếc bàn gỗ sồi to bự, cằm gác lên tay, lắc đầu nhìn anh, tranh luận với anh, ngả người ra và mỉm cười lười biếng với anh. Anh nhớ cái cổ của cô thanh tú thế nào trong cái áo pyjama rộng rãi đó, và anh đã muốn lướt ngón tay theo đường nét cong cong đó xuống rồi mở cúc áo ra, từng cái từng cái một...
Còn có những lý do tồi tệ hơn để trở thành một bác sĩ khoa tim. “Alex?”
“Vâng, thưa bố. Để con nghĩ thêm về chuyện này đã.”

“Chà, đừng lâu quá đấy. Bố không thể níu giữ vụ bổ nhiệm này mãi được.”
“Phải,” Alex nói, chết lặng trước hình ảnh mình giữ chặt một Nina hoàn toàn khỏa thân. “Con thực sự sẽ nghĩ đến chuyện đó.”
***
Điện thoại nhà Nina đổ chuông lúc mười giờ tối hôm ấy khi cô đang còn vật lộn với những chương cuối cùng trong cuốn hồi ký của kẻ ngớ ngẩn thuộc tầng lớp trên.
“Ừ, Nina à?” Giọng Alex nghe có vẻ cáu bẳn. “Cô có thể xuống đây được không? Tôi cần được giúp đỡ.”
“Giúp đỡ ư?” Nina nuốt xuống. Giọng Alex lúc đầu làm cô trở nên căng thẳng và rồi chuyển thành ấm áp, như thế chẳng tốt chút nào. Cô không nên gặp cậu ta. Cô nghĩ đến chuyện bảo với cậu ta rằng mình bận lắm, nhưng giọng Alex tỏ ra hoảng sợ, và nếu có thể giúp đỡ, cô nên thuận hòa với xóm giềng...
Năm phút sau, Nina đã ngồi trên đi văng trong căn hộ của Alex và vỗ về cô bạn hẹn đang than khóc của anh, một cô nàng tóc vàng nhỏ nhắn với khả năng nức nở thật khủng khiếp, một cô nàng khiến Nina cảm thấy mình béo ị và luộm thuộm trong chiếc quần jeans và áo phông màu hồng.
“Làm quen với Tricia đi,” Alex nói, và Tricia lại rền rĩ to hơn, nhỏ nước mắt xuống chiếc váy in hoa mỏng, vừa người dù cho Alex có cung cấp khăn giấy Kleenex nhanh đến mức nào đi chăng nữa.
“Cậu đã làm gì cô ấy thế?” Nina hỏi anh, cố không nhận thấy trông anh bảnh thế nào trong chiếc quần âu và áo sơ mi cắt may, ngay cả với ống tay áo đã được cuộn lên và cà vạt nới lỏng. Thật tình, anh ăn diện vào trông rất ổn.
Alex lừ mắt nhìn cô. “Tôi chẳng làm gì cô ấy cả. Tôi đưa cô ấy đi ăn tối. Tôi cho cô ấy xem một cuốn video.” Nina nheo mắt lại và anh thêm vào, “Frankenstein trẻ tuổi. Đầu óc đừng có mà nghĩ đen tối. Thế rồi tôi hôn cô ấy. Chỉ thế thôi. Tôi thề có Chúa.” Anh bắt chéo tay trước người, nhìn cô và Tricia với vẻ bực mình, và rồi cẳng tay anh gập lại, làm Nina đứt dòng suy nghĩ. Anh có hai cánh tay thật tuyệt, ở anh thứ gì cũng tuyệt cả.
Và tất cả những thứ đó đều quá trẻ trung so với cô.
“Anh ấy sẽ chẳng bao giờ kết hôn với em,” Tricia than van.
“Kết hôn với cô ư?” Nina chớp mắt nhìn Alex. “Hai người hẹn hò bao lâu rồi?”
Alex nhìn đồng hồ. “Giờ là kỷ niệm tròn ba giờ đồng hồ.”
“Đây là lần hẹn hò đầu tiên của hai người à?” Nina thôi không vỗ về Tricia nữa. “Tôi đang bỏ lỡ điều gì ở đây thì phải.”
Tricia ngẩng lên nhìn Nina, mặt mũi cô nàng là một chiếc mặt nạ đẫm nước tràn ngập vẻ đau khổ bên dưới những lọn tóc xoăn vàng rối bù. “Tất cả là lỗi của em. Em đã bảo anh ấy là em muốn ngủ với anh ấy. Và giờ anh ấy sẽ chẳng bao giờ cưới em nữa.”
Nina nhướn một bên mày nhìn Tricia, cố phớt lờ cảm giác mất cảm tình đang bộc phát. “Chà, tôi lại nghĩ rằng đó sẽ là câu tán tỉnh hay ho để nói với cậu ta.”
Tricia lắc đầu, sụt sịt. “Anh ấy bảo không. Anh ấy bảo không!”
Cảm thấy phấn khởi một cách vô lý, Nina nhìn anh chàng Alex lúc này trông như thể đang ước sao mình đã chết rồi. “Lúc ăn tối Tricia đã thích mê món rượu vang,” anh nói với một nỗ lực thảm hại để tỏ ra tế nhị.
“Và giờ anh ấy còn nghĩ em say rượu nữa,” Tricia rền rĩ.
“Chà,” Nina nói, tay vỗ nhanh hơn trong khi đầu cố nghĩ ra cách khuyên giải để Tricia không khóc nữa.
“Còn em lại thực sự muốn kết hôn với một bác sĩ,” Tricia lặng lẽ kết luận.
Tay Nina lại ngừng vỗ, mắt trừng lên nhìn cô nàng. Làm sao có người lại nhìn Alex và chỉ thấy cái bằng trường y của cậu ta chứ? Thậm chí ngoài cái thực tế rằng cậu ta thật điển trai ra, thì Alex cũng thật ngọt ngào và hài hước và... Im đi nào, cô tự nhủ. Đừng có làm thế này với bản thân mình. Cô đứng dậy. “Chà, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta kết thúc buổi tối của mình rồi. Giờ Alex sẽ đưa cô về nhà. Đi lấy xe đi, Alex.”
“Tất cả chúng ta sẽ cùng đi,” Alex nói. “Fred cần không khí trong lành.”
“Fred là ai?” Tricia hỏi. “Anh ta cũng là bác sĩ chứ?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui