Alex nhún vai và lại nhấp cà phê. “Sao cô phải để tâm chứ? Tuổi tác đâu có quan trọng.”
“Hãy nói với tôi điều đó khi cậu đã bốn mươi.” Nina đặt tách cà phê của mình xuống. “Thôi nào, nói về tương lai của cậu nào. Cậu bảo hồi còn đi học cậu thích ngành khoa học.”
“Tôi bảo tôi học ngành khoa học. Tôi có bảo thích đâu.” Anh hớp một ngụm nữa. “Cà phê này tuyệt quá. Loại gì thế nhỉ?”
“Đừng cố thay đổi chủ đề. Cậu thích gì?”
“Con người. Sự sôi nổi. Huyên náo. Màu sắc.”
“Có lẽ chúng ta có thể đưa cậu vào rạp xiếc,” Nina mỉa mai. “Tập trung vào nào. Tôi đang cố điều chỉnh cuộc sống của cậu đấy.”
“Cô và toàn bộ gia đình tôi. Sao các người không để cuộc sống của tôi được yên ổn chứ? Tôi thích cuộc sống của mình.” Alex uống cạn tách cà phê rồi nhìn chằm chằm vào nó. “Cô biết đấy, thế này lẽ ra không hợp lý, nhưng đúng là tôi thấy khá hơn. Hẳn là do cà phê.”
“Thế giờ cậu sống bằng nghề gì?” Nina hỏi, hy vọng tìm được hướng đi nào đó có thể lái anh chàng này sang.
“Tôi là bác sĩ.” Alex đẩy cái tách trống không của mình về phía cô. “Làm ơn cho tôi thêm một tách nữa.”
Nina chớp mắt nhìn anh. “Cậu là gì cơ?”
“Bác sĩ. Khỏi bận tâm, tôi sẽ tự lấy.” Alex đứng dậy bước qua người Fred để lấy bình cà phê rót vào tách trước khi dứ dứ nó về phía cô. “Cô muốn uống thêm không?”
“Không.” Cô không muốn uống thêm cà phê, cô muốn giết chết cậu ta. Cậu ta biết cô đang nghĩ gì và chỉ trêu đùa hùa theo để tiêu khiển. Huênh hoang là nhà văn Nga ư? Đúng là đồ trẻ con. Chà, cậu ta còn trẻ thật, nhưng làm quái gì trẻ đến mức thế. “Buồn cười thật. Tôi muốn biết vì lý do quái quỷ gì mà gia đình cậu lại không vừa lòng với một bác sĩ ba mươi tuổi?”
“Vì tôi làm việc ở phòng cấp cứu.” Alex lại ngồi xuống. “Tôi thích khoa cấp cứu. Khả năng tập trung của tôi rất kém, vả lại luôn có gì đó xảy ra ở nơi này làm tôi thấy hứng thú. Hơn nữa, tôi được cứu người, điều đó làm tôi cảm thấy dễ chịu.”
Nina gật đầu và nghĩ đến chuyện siết cổ cậu ta. “Và gia đình cậu muốn cậu trở thành gì? Luật sư à?”
“Lạy Chúa, không.” Alex có vẻ hoảng vía. “Đó là ông bác Robert của tôi. Chúng tôi không nhắc đến tên ông ấy.” Anh trở nên trầm tư một lát. “Mặc dù đúng là chúng tôi vẫn cậy nhờ ông ấy mỗi lần gặp phải ca kiện tụng vì kê đơn nhầm.”
Anh đang cố tình tỏ ra chậm hiểu, và đó là quyền của anh, vì cô đang chĩa mũi vào những chuyện chẳng liên quan đến mình. Cô chỉ nên thôi đi. “Tôi không hiểu,” cô bảo anh. “Giải thích cho tôi hiểu nếu không cậu sẽ không được uống thêm cà phê nữa.”
“Mẹ tôi muốn tôi trở thành một bác sĩ giải phẫu thần kinh,” Alex nói.
“Vì sao?”
“Vì bà là bác sĩ giải phẫu thần kinh và tôi là đứa con duy nhất của bà.” Alex nhấp cà phê. “Thứ này tuyệt quá. Tôi lại thấy mình là con người rồi.”
Nina quắc mắt nhìn anh. “Tôi tưởng cậu bảo cậu có một ông anh và một bà chị.”
“Đúng thế. Chị tôi là bác sĩ chuyên khoa ung thư còn anh tôi là bác sĩ phụ khoa.” Alex dừng lại. “Ồ, ý cô muốn hỏi sao mà tôi lại là con một chứ gì? Hai người họ là anh chị cùng cha khác mẹ với tôi thôi. Bố tôi kết hôn ba lần. Tất cả chúng tôi đều là con một. Đó là sợi dây liên kết thực sự đấy.”
Nina gác cằm lên tay, sững sờ. “Thế còn bố cậu muốn cậu trở thành gì?”
“Bác sĩ chuyên khoa tim, vì Stella và Max đã làm ông thất vọng.” Alex uống cạn tách cà phê. “Tôi thấy khá hơn nhiều rồi. Cô có gì ăn không?”
Nina đứng dậy lấy một gói Oreo từ trong chạn bát. Fred ngẩng phắt lên và mon men đến gần tay Alex hơn. “Sao họ lại làm ông ấy thất vọng?”
“Mẹ Stella qua đời vì bệnh ung thư, thế là chị ấy gắn bó luôn với cái khoa ấy. Ngược lại, Max lại chọn nghề vì lý do thẩm mỹ.”
“Phụ khoa là có thẩm mỹ à?”
Alex xé gói bọc và lấy ra một cái bánh quy. Fred khẽ rên lên và tì vào chân anh, thế là Alex đưa cái bánh đấy cho nó và lấy một cái khác cho mình. Fred khạc cái bánh ra, nhìn lom lom, liếm thử, lấy mũi đẩy đẩy, đoạn lại liếm cái nữa và rồi dùng răng cắp cái bánh lên lút cút chạy tọt vào phòng khách.
Alex nhìn theo con chó rồi quay lại với Nina. “Con chó sành ăn đấy. Tôi nói đến đâu rồi nhỉ? Ồ, phải rồi, phụ khoa mang tính thẩm mỹ. Chà, như Max đã chỉ ra với tôi một giờ trước, tại sao lại phải mất cả đời nhìn vào khoang ngực của các cụ già tám mươi khi ta có thể nhìn...”
Nina nhắm mắt lại và ngả người tựa vào chạn bát. “Tôi không muốn nghe chuyện này...”
“… vào mắt của những người phụ nữ lắng nghe từng lời mà ta nói?”
Nina bật cười và rồi cố trừng mắt nhìn anh. “Cậu cố tình gài bẫy tôi.”
Alex cười toe gật đầu với cô. “Cũng giống như Max cố tình gài bẫy tôi. Tôi cũng đã bật cười. Cô sẽ thích Max cho xem. Anh ấy lớn tuổi rồi, gần ba sáu.”
“So với cậu thôi,” Nina lịch sự đáp lại.
“Và Stell thì lớn hơn cô chút đỉnh. Bốn hai, tôi nghĩ thế. Cô cũng sẽ thích Stell cho xem.” Alex nhìn vào mắt cô, và cô cảm thấy tim mình đập thình thình một cách vô lý trong chốc lát. Thôi đi, cô bảo với trái tim của mình.
“Lần tới mà họ còn làm thế này,” anh bảo cô, “cô sẽ phải đi cùng để bảo vệ tôi.”
Tôi sẽ chẳng đi đâu với cậu cả, con trai, thầm bảo anh thế nhưng cô muốn biết nhiều hơn, vì thế cô nói, “Và rồi còn vợ cũ của bố cậu. Là mẹ Max, đúng không? Bà ấy muốn cậu trở thành gì? Bác sĩ đa khoa à?”
“Không, đó phải là ông anh họ Tom của tôi.” Alex nhai nốt phần còn lại của cái bánh Oreo. “Họ sẽ tước quyền thừa kế của tôi nếu tôi làm thế. Tôi phải làm gì đó về nội khoa chứ không phải ngoại khoa. Mẹ của Max là bác sĩ giải phẫu ngực, nhưng bà ấy không quan trọng chuyện tôi làm gì, miễn sao tôi chọn một chuyên khoa.”
“Thế có gì không ổn với khoa cấp cứu?”
“Không địa vị, không danh tiếng, không hào quang.” Alex nhón lấy cái bánh Oreo thứ ba. “Cô có chút sữa nào không?”
“Sữa tách kem,” nói rồi Nina bước về phía tủ lạnh, vừa mở cửa vừa đẩy cái bình Crock-Pot trên nóc tủ, vốn đã bị xô ra ngoài, vào trong.
“Sao cô lại làm thế?” Alex hỏi.
Nina đóng sập cửa tủ lạnh và quay lại. “Đẩy cái bình Crock-Pot ấy à? Tôi có mỗi cái nóc tủ lạnh để đặt nó, nhưng khi hoạt động thì động cơ của bình làm nó rung lên và di chuyển về phía trước.” Cô nheo mắt nhìn cái bình. “Tôi nên tìm chỗ nào đó hợp lý hơn, nhưng chạn bát đầy mất rồi.”
“Nó sẽ rơi trúng cô cho xem,” Alex nói. “Chuyển nó sang chỗ khác đi.”
Nina quắc mắt nhìn anh. Đúng là thứ cô cần: một tay bác sĩ mặt còn búng ra sữa ra lệnh cho cô. “Không sao. Cậu có muốn uống sữa không thì bảo.”
Lúc này Fred đã quay lại và ngồi thụp xuống cạnh chân Alex, mông nó nện xuống đất như một cái bị thịt. Nó quệt mũi lên quần Alex.
Alex chẳng có vẻ gì là phiền lòng.
“Đừng xin xỏ, Fred,” Nina nói. “Alex sẽ nghĩ mày không được dạy dỗ cho xem.”
Alex đút cho nó một cái bánh quy nữa, và Fred lại trải qua cái thủ tục nhả xuống, liếm láp, ủi mũi một lần nữa trước khi nhặt lên rồi lót tót quay lại với cái đi văng. Alex quay sang Nina. “Sữa tách kem. Cô ăn uống lành mạnh quá.” Anh đứng dậy rửa chiếc tách cà phê trước khi đưa nó cho cô. “Cảm ơn cô rất nhiều, tôi sẽ uống một ít.”
Nina rót sữa ra cho anh. “Thế cậu định sẽ làm gì?”
Alex buông người xuống ghế. “Tôi sẽ vẫn ở lại phòng cấp cứu và chỉ đợi bọn họ bỏ cuộc. Họ là những người bận rộn. Dần dần rồi họ sẽ quay lại với cuộc sống của mình. Ngoại trừ Max, nhưng anh ấy chẳng quan tâm đến chuyện tôi làm gì. Anh ấy chỉ cố đảm bảo tôi không theo đuổi thứ gì đó quá áp lực đến nỗi rồi tôi sẽ trở thành bố tôi.”
Nina đặt sữa lên bàn. “Và điều đó sẽ tồi tệ?”
“Điều đó sẽ trở thành kinh khủng. Bố tôi là một bác sĩ cực giỏi, nhưng về mặt con người ông lại rất xoàng. Cách duy nhất tôi có thể thảo luận thực sự với ông là khi tim tôi xuất hiện tiếng thổi[12],” Alex nhai lạo xạo một cái bánh khác. “Cô có biết ai nuôi dạy tôi không? Là mẹ của Max, Melanie. Mẹ tôi bỏ đi làm cho tòa công sứ ở Denver, và bố tôi lại quá bận, thế nên Melanie đã tiếp nhận tôi vào làm thành viên trong gia đình cùng với Max và Stella. Mà cả Stella cũng chẳng phải con của bà ấy.”
Nina hình dung ra một bà mẹ là bác sĩ giải phẫu ngực, với ba đứa trẻ đáng yêu vây xung quanh. Đó là một hình ảnh kỳ cục. “Bà hẳn phải là người phụ nữ tuyệt vời.”
“Không hẳn. Chỉ là có khả năng đảm đương tốt thôi.” Điều đó nghe có vẻ kinh khủng. Khổ thân Alex.
Alex hơi thẳng người lên, và Nina nhận ra vẻ mặt đau khổ của mình hẳn phải rõ ràng lắm. “Này, đừng hiểu lầm,” anh bảo cô. “Khi cô còn là trẻ con, điều đó khá ổn, đặc biệt khi bố mẹ ruột của cô không ở gần cô nhiều.” Anh lắc đầu nhớ lại. “Một ngày nọ tất cả chúng tôi ở bên nhau, hẳn là một ngày lễ, và tôi bất đồng ý kiến với điều gì đó mà Melanie nói, thế là bố tôi bảo, ‘Hãy làm theo những gì mà mẹ con bảo.’ Melanie chỉ nhìn ông ấy rồi bảo, ‘Em không phải mẹ nó.’ Bố tôi hỏi lại, ‘Cái gì?’ Và Melanie nói, ‘Nó là con trai của Mice.’ Bố tôi thậm chí còn chẳng nhớ chuyện đó.” Alex lại ngả người ra ghế. “Cảm ơn Chúa vì đã có Melanie. Không thì tôi chẳng thể sống sót mà còn tỉnh táo cho đến lúc trưởng thành.” Anh khựng lại với chiếc bánh Oreo đang ăn dở, vẻ mặt thận trọng và đặt tay lên bụng.
“Chuyện tỉnh táo vẫn còn chưa chắc chắn đâu,” Nina nói. “Việc tất cả mớ bánh Oreo đó nằm trên đống sữa, scotch, whiskey, brandy và bia nữa không thể là ý hay đâu. Thế mà cậu bảo mình là bác sĩ cơ đấy.”
Alex nghĩ về chuyện đó một lát rồi ăn nốt miếng bánh. “Tôi nghĩ chính sữa mới là ý tưởng tồi tệ. Nhưng người ta cần sữa đi kèm với Oreo.” Anh cố tỏ ra nghiêm khắc. “Chắc là vì đây là sữa tách kem. Sữa nguyên chất hẳn sẽ phủ hết dạ dày tôi.”
Nina cũng cố tỏ ra nghiêm nghị đáp trả. “Cậu bảo cậu bao nhiêu tuổi ấy nhỉ? Mười à?”
“Buồn cười thật.” Anh với lấy một cái bánh Oreo nữa nhưng cô đã dời túi bánh đi. “Này!”
“Cậu ăn đủ rồi. Cậu sẽ ốm cho xem.”
Anh cau mày nhìn cô. “Cô rồi sẽ trở thành một bà mẹ độc ác.”
“Quên đi,” Nina nói. “Không con cái.”
Alex ngồi ngay lại. “Tôi có ảnh hưởng gì đến quyết định đó không thế?”
“Không,” Nina đáp lại. “Tôi chưa bao giờ muốn có con. Chỉ là tôi không phải mẫu người làm mẹ.”
“Giờ chuyện đó thật thú vị đây.”
Alex nhoài người về trước và giật lấy một cái bánh trong khi cô không đề phòng. “Tôi cũng chưa bao giờ muốn có con. Cả Stella cũng thế. Max thì bảo anh ấy đã đỡ đủ lũ trẻ con rồi. Tôi luôn nghĩ rằng đó là do thời thơ ấu tồi tệ khi cả ba chị em tôi cùng mất đi bố mẹ. Lý do của cô là gì?”
“Tôi là chị cả của sáu đứa nhóc,” Nina nói. “Tôi đã nuôi dạy năm đứa em. Với tôi thế là xong rồi.”
Alex nhướn mày lên. “Cô không có mẹ à?”
“Tôi có một bà mẹ,” Nina nói, dù không muốn thảo luận về chuyện này. “Bà ấy không có hứng thú với trẻ con. Bà chỉ sinh chúng tôi ra, và rồi từ đó chúng tôi tự lo lấy.”
Alex gật đầu cảm thông. “Người phụ nữ của sự nghiệp.”
“Không.” Nina lấy từ trong túi ra một cái bánh Oreo, chiếc túi kêu lạo xạo làm Fred nghe được liền đến ngồi cạnh cô. Cô chớp mắt nhìn nó, ngạc nhiên bởi sự nhiệt tình, và đút cho nó một cái, rồi nhìn nó lót tót quay lại đi văng trước khi quay sang Alex. “Không phải người phụ nữ của sự nghiệp. Mà là người phụ nữ của xã hội. Chúng tôi có tiền, chỉ là không có bố mẹ.”
“Thế là cô đi học đại học và trở thành một biên tập viên?” Alex lắc đầu. “Thế chẳng hợp lý. Lẽ ra cô phải trở thành người như mẹ cô hoặc đối lập lại mới đúng.”
“Tôi tưởng thế nghĩa là kết hôn với bố cậu hay người đối lập với ông ấy chứ.”
“Thì cũng giống nhau thôi. Vậy là cô trở thành người đối lập với mẹ mình?”
“Không.” Nina đặt chiếc bánh của mình xuống khi bất ngờ nhận ra. “Không, tôi trở thành người như mẹ tôi. Tôi kết hôn với một luật sư, làm công tác xã hội và trở thành vợ của một hãng luật. Lạy Chúa tôi, đúng là tôi đã trở thành người như mẹ tôi.” Cô chớp mắt nhìn Alex. “Chẳng trách gì chuyện ly hôn lại có cảm giác tuyệt vời đến thế. Cuộc sống đó là của bà ấy. Giờ tôi đang sống cuộc đời của tôi.” Cô ngả người ra ghế. “Cậu bé, điều đó lý giải rất nhiều điều.” Cô cầm miếng bánh lên và cắn một miếng, cảm thấy mình bây giờ còn tự do hơn bất kỳ lúc nào trước đây.
“Những điều kiểu gì?” Alex hỏi.
Nina dừng nhai bánh. “Sao cậu lại muốn biết?”
“Chà, tôi vừa mới tiết lộ bí mật gia đình mình cho cô biết,” Alex lý luận. “Đã đến lúc có qua có lại rồi.”
“Tôi chẳng nghe thấy bí mật nào cả.”
“Được rồi.” Alex gật đầu với cô, hình ảnh của lẽ phải. “Bố tôi là kẻ nghiện rượu, ông không uống trước khi khám bệnh nhưng dù sao thì chúng tôi cũng phải để mắt đến ông. Mẹ của Max bắt đầu nghiện thuốc kích thích hai năm trước và giờ trở nên quá thừa cân. Chúng tôi lo cho trái tim của bà ấy. Mẹ tôi thì bị trầm cảm, và hàng ngày tôi tạ ơn Chúa vì chất lithium[13]. Chị gái tôi đã kết hôn ba lần, tất cả đều là bác sĩ khoa tim, nhưng lại không chịu nhìn nhận bất kỳ điều gì quan trọng trong thực tế. Giờ chị ấy đang đính hôn, ở tuổi bốn hai, với gã bác sĩ khoa tim thứ tư của chị ấy. Anh trai tôi thì độc thân kinh niên bởi anh ấy sống vì sự kích động khi được chơi trò đuổi bắt và cảm thấy cuộc sống ổn định thật nhàm chán, mà tôi vẫn bảo anh ấy đó chỉ là phản ứng thái quá đối với thời thơ ấu căng thẳng của chúng tôi.” Alex nhún vai. “Ngoài ra, chúng tôi chẳng có bí mật gì. Chúng tôi chỉ là một gia đình của các bác sĩ đầy hoài bão bị chứng ám ảnh cưỡng chế dạng tiêu chuẩn mà thôi.”
Nina nghiêng đầu nhìn anh. “Còn bí mật của cậu là gì?”
Alex cựa mình trên ghế. “Tôi chẳng có bí mật nào. Cuộc đời tôi là một cuốn sách mở.”
“Vớ vẩn.” Nina đứng dậy tráng chiếc tách. “Cậu lại có tâm lý tự bảo vệ mình nên không chịu nói về bản thân mình. Cậu kể tất cả về gia đình cậu nhưng lại không chịu nói mình muốn gì.” Cô quay lại với anh. “Thế cậu muốn gì nào, Alex Moore? Nếu cậu có thể có bất kỳ điều mình muốn, ngay lúc này, thì cậu sẽ muốn gì?”
Anh ngồi bất động trên ghế, mắt nhìn chăm chăm vào mắt cô, và cô ngừng thở trong chốc lát, đảm bảo mình đã thấy sự đam mê trong mắt anh, rằng anh muốn cô, nhưng điều đó thật kỳ cục nên cô lắc đầu để xua ý nghĩ đó đi. Thế rồi Alex thả lỏng người. “Tôi muốn Oreo,” anh nói cực kỳ nghiêm túc. “Và tôi muốn mình có thể quay lại đây nói chuyện khi không còn say nữa.”
“Chắc rồi,” Nina nói và đẩy túi bánh về phía anh. “Tự phục vụ đi. Bất kỳ lúc nào.” Ánh mắt họ lại giao nhau, và cô đỏ mặt thêm vào, “Là mấy cái bánh Oreo ấy.”
“Phải,” Alex nói. “Đó là điều mà tôi nghĩ là cô định nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...