Charity cười toe toét. “Chà, thuốc Rogaine[8] lúc nào cũng có sẵn.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Nina xì xụp húp thêm sữa lắc. “Và rồi còn vấn đề mình bắt đầu có cảm xúc với đàn ông ít tuổi hơn nữa. Tối hôm nọ lúc đang xem phim Friends, mình đã bắt quả tang bản thân đang băn khoăn Matthew Perry sẽ thế nào trên giường.”
“Mình cũng băn khoăn chuyện đó,” Charity nói. “Cậu biết đấy, liệu cậu chàng đó có thôi mỉa mai đủ lâu để...”
“Charity, mình có thể sinh ra Matthew Perry đấy.”
Charity nhìn cô bạn với vẻ coi thường đầy kiên nhẫn. “Nina à, Matthew Perry không phải là một người thực sự. Cậu ta là diễn viên. Không tính đến cậu ta được. Giờ nếu cậu có những ý nghĩ nóng bỏng về MacCauley Culkin thì mình sẽ lo lắng đấy. Nhưng Matthew Perry thì không.”
“Cậu ta cũng phải tính đến chứ,” Nina bướng bỉnh bác lại.
“Quỷ tha ma bắt, mình tơ tưởng đến James Dean và ông ta đã mất rồi,” Charity nói tiếp. “Điều đó không có nghĩa là mình sẽ cầm xẻng xông vào nghĩa trang. Mơ mộng không giống như thực tế. Cậu không phải cảm thấy có tội với chuyện đó.”
“Chuyện này xảy ra cả trong đời thực nữa,” Nina nói. “Hôm qua mình gặp hàng xóm tầng dưới, và mình cứ nghĩ mãi về chuyện trông cậu ta thú vị thế nào, đôi tay cậu ta đẹp ra sao, và mình thề là cậu ta không thể hơn hai lăm tuổi được. Chuyện mình lượn lờ quanh các trường trung học chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.”
Charity ngồi thẳng dậy hơn, chuyển động đó làm bộ đồ lụa đen lướt trên những đường cong trên cơ thể. Thật đáng tiếc khi chẳng có người đàn ông nào quanh đây ngắm nhìn Charity như thế này, Nina nghĩ. Toàn bộ tác động từ việc này chỉ dành cho cô và Fred thì thật là lãng phí.
Fred lúc này đang nghiên cứu túi khoai tây chiên.
“Tầng dưới á?” Charity hỏi lại, đồng thời đẩy mũi Fred ra khỏi túi khoai tây. “Cậu chẳng đề cập đến cậu chàng nào tầng dưới cả. Cậu ta là ai? Cậu ta làm gì? Cậu ta đã kết hôn chưa?”
Nina cố tỏ ra kiên quyết. “Mình đã bảo cậu rồi. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ.”
“Mình thích bọn trẻ,” Charity nói. “Miễn sao chúng không phải con mình. Chuyện này có vẻ hay đấy. Kể mình nghe về cậu ta đi.”
Nina trừng mắt nhìn Charity và bộ đồ lụa đen của cô bạn, một sự kết hợp có thể quyến rũ mọi đàn ông ở bất kỳ độ tuổi nào.
“Cậu định nhảy bổ vào anh chàng hàng xóm còn non nớt của mình đấy à?”
“Không,” Charity kiên nhẫn trả lời. “Mình định dụ dỗ cậu nhảy bổ vào anh chàng hàng xóm còn non nớt ấy. Nếu cậu ta chưa kết hôn.”
“Vẫn chưa đâu,” Nina nói, hơi chùng xuống. “Ít ra chẳng có cái nhẫn nào cả, và cậu ta chẳng nhắc đến cô vợ nào hết.”
Charity khịt mũi.
Nina ném cho cô bạn một cái nhìn nghiêm khắc. “Và dù sao cậu sẽ chẳng dụ dỗ mình làm cái gì sất, thế nên thôi chuyện này đi.”
“Cậu ta có dễ thương không?” Charity hỏi. “Cậu ta kiếm sống bằng nghề gì?”
Hình ảnh Alex thơ thẩn quanh bàn ăn với bờ vai rộng và sự tự tin xuất hiện trong tâm trí Nina, nhưng cô gạt nó đi ngay. “Có, cậu ta dễ thương. Mình không biết cậu ta kiếm sống bằng gì. Chắc là nghề gì đó liên quan đến một cái mũ nho nhỏ và dầu chiên khoai tây. Trông cậu ta cũng không được tập trung lắm.”
“Như thế thật tuyệt.” Charity ngả người ra, quá hăng hái đến nỗi đút cho Fred một miếng khoai tây chiên. Fred thận trọng ăn bởi vì đó không phải là bánh quy cây. “Chuyện này tuyệt quá. Biến cậu ta thành phi công trẻ của cậu đi. Nếu cậu ta thuộc dạng thu nhập thấp thì rốt cuộc cậu sẽ chẳng phải làm vợ doanh nhân nữa, và vì còn trẻ, nên cậu ta sẽ vẫn còn hứng thú với chuyện chăn gối. Chuyện này thật hoàn hảo.”
Nina trừng mắt nhìn cô bạn bởi ý nghĩ đó thật quá cám dỗ. “Chẳng hoàn hảo gì cả. Mình sẽ chẳng hẹn hò với một kẻ trẻ hơn mình đến mười lăm tuổi. Mà mình sẽ chẳng hẹn hò gì với ai nữa sất, mình thích tự do và không phải tham dự những bữa tiệc ngớ ngẩn hay ăn diện vì sự nghiệp của ai đó khác, nhưng nếu mình định bắt đầu hẹn hò trở lại, thì cũng không phải là cậu chàng này.” Cô lại nghĩ đến Alex, tay chân thả lỏng với những ngón tay dài, đứng ở ngưỡng cửa nhà cô và trẻ hơn cô rất, rất nhiều.
Nếu cô bắt đầu hẹn hò với cậu ta hay, lạy Chúa, ngủ với cậu ta - cô nuốt xuống trước ý nghĩ đó - người ta sẽ bảo rằng cô đang dậy thì lần hai. Người ta sẽ nhìn hai người trên phố và thắc mắc cậu ta thấy gì ở cô. Guy sẽ cười chế nhạo. Mẹ cô sẽ đảo tròn mắt. Bạn bè cậu ta sẽ giễu cợt về anh chàng Oedipus[9] Alex. Cô và Alex sẽ chẳng biết nói với nhau chuyện gì. Cô sẽ bị ám ảnh về vấn đề tóc tai mỏng đi, còn cậu ta sẽ chơi ghi ta trong tưởng tượng.
Điều tệ nhất là, nếu ngủ với cậu ta, cô sẽ phải cởi hết quần áo và mẹ cô nói đúng: cơ thể cô đã bốn mươi tuổi rồi. Toàn bộ ý tưởng này thật là bất khả thi.
Và dù sao thì cậu ta cũng chẳng có hứng thú với cô. Đúng là thứ cô cần, bắt đầu mơ tưởng về một người đàn ông vốn nghĩ về cô như hình tượng một người mẹ và là người mà chỉ riêng sự tồn tại của người đó thôi cũng đã khiến cô cảm thấy già hơn cái tuổi của mình rồi. Cuối cùng rồi cô sẽ phải chổng mông lên mà làm việc, theo đúng nghĩa đen, để trông có vẻ trẻ hơn thay vì tận hưởng sự tự do mà cô có lúc này. “Như thế quá bẽ mặt,” cô kết thúc. “Không phải Alex. Bất kỳ ai ngoài Alex.”
Charity cười toe. “Sao không chứ? Trước đây cậu ta chưa từng thấy tóc cậu. Cậu ta sẽ không nhận ra nó bị mỏng đi.”
Nina thở dài. “Cứ tưởng cậu là bạn tốt nhất của mình cơ đấy.”
“Đúng quá còn gì, đồ thỏ đế,” Charity nói và quay lại với mớ khoai tây chiên. “Đó là lý do vì sao mình tặng cậu lời khuyên hữu ích này. Làm tan nát trái tim cậu bé đó đi. Cậu ta cần điều đó làm kinh nghiệm trưởng thành, và nó sẽ làm cậu cảm thấy sung sướng hơn nhiều về vụ ly dị. Tin dì Charity đi. Một khi liên quan đến chuyện tình cảm, dì Charity đều biết cả. Hơn nữa, chuyện này sẽ làm Guy tức điên.”
Nina lắc đầu và thay đổi chủ đề trước khi Charity dụ dỗ được cô làm điều gì đó ngu ngốc.
“Quên Guy đi. Rắc rối thực sự của mình không phải là Guy hay cậu bé choai choai tầng dưới, mà là với Jessica kìa.”
Charity nghiêng đầu tỏ vẻ cảm thông. “Cô bé tội nghiệp. Là chuyện về cuốn sách buồn tẻ mà cậu đã kể với mình ấy à?”
Nina gật đầu. “Hồi ký về thời cấp hai của một tay ngớ ngẩn thuộc tầng lớp trên của xã hội. Mình cứ tưởng bọn nhà giàu thì phải hư hỏng lắm chứ, nhưng gã này thậm chí còn chưa từng một lần chơi trò bẫy ga giường[10] nữa kìa. Đây là cuốn sách tẻ nhạt nhất mà mình từng phải vật lộn mãi mới đọc xong.”
Charity cầm món sữa lắc của mình lên rồi dùng ống hút khuấy đều. “Đối với mình, quan điểm về một cuốn hồi ký là phải có điều gì đó đáng để nhớ.”
“Nếu cậu giàu có thì không,” Nina nói.
Charity ngả người ra, trầm tư. “Nào, mình có thể viết một cuốn hồi ký bá cháy. Khi nghĩ đến những tổn thương mà mình đã phải trải qua...” Cô lắc đầu với vẻ kinh ngạc rồi xì xụp uống sữa lắc.
Nina khịt mũi. “Lẽ ra mình nên để cậu viết thay cho gã này. Ghép chút đời sống chăn gối của cậu vào cái cuộc sống vô vị của anh ta.”
“Mình nên viết tự truyện,” Charity nói. “Đã đến lúc mình phải có sự nghiệp thay vì quá khứ rồi.”
Nina mỉm cười và đút cho Fred một miếng khoai tây chiên. Đó sẽ là một cuốn sách bá cháy: Cuộc đời của Charity giữa những tấm chăn, từng thảm họa nối tiếp nhau, được miêu tả theo cái cách Charity đã miêu tả cho cô nghe trong suốt những năm qua.
Nụ cười của Nina khựng lại. Đó sẽ là một cuốn sách tuyệt cú mèo. Cô nhìn Charity. “Cậu nói đúng.”
“Mình luôn đúng,” Charity nói. “Vậy sao mình lại không giàu có, không chồng và chẳng có những trận mây mưa tuyệt vời hàng đêm chứ?”
Nina nhoài người tới trước. “Cậu viết được không, Charity?”
Charity cáu kỉnh nhìn bạn. “Dĩ nhiên mình viết được. Mình cũng đọc được nữa.”
“Không.” Nina túm lấy tay Charity để làm cô bạn tập trung. “Ý mình là, cậu có viết được không ấy? Văn xuôi ấy. Cậu có viết sách được không?”
Charity chớp mắt. “Sách á?”
“Hồi ký của cậu ấy.” Nina ghé sát hơn. “Mình biết mỗi khi xảy ra chuyện đổ vỡ thì hẳn phải kinh khủng lắm, lần nào cũng thế, nhưng mỗi lúc kể về chuyện đó cậu lại thực sự hài hước. Cậu có thể viết một cuốn sách hài hước, gợi cảm về cuộc sống tình ái trong quá khứ của cậu được không?”
Charity nghĩ ngợi một lát. “Mình không biết vì sao lại không. Mẹ mình bảo mình viết thư hay lắm.” Cô bắt gặp ánh mắt Nina, tròn xoe trong lúc tiếp nhận ý tưởng đó. “Ừ. Chắc chắn rồi. Thực ra, có thể mình sinh ra là để làm điều này. Cậu biết đấy, ba mươi tám năm đầu đời chỉ là để thu thập dữ liệu.” Cô đẩy món sữa lắc ra xa. “Mình có thể viết cuốn sách đó như kiểu sách tư vấn. Mỗi chương là một gã, với một bài học được rút ra cho mỗi lần. Nó sẽ giống như kiểu phép trị liệu tâm lý ấy. Mười hai chương. Như thế có đủ không?”
Nina gật đầu, sướng run vì thấy Charity có hứng thú. “Chắc rồi. Với một đoạn mở đầu và một đoạn kết luận, khoảng hai trăm đến hai trăm năm mươi trang. Cậu nghĩ cậu làm được chứ? Cậu có nghĩ là cậu thích viết sách không?”
Charity ngồi thẳng lên. “Mình tin chắc. Đây là một ý tưởng tuyệt vời. Cậu nghĩ Jessica sẽ cho xuất bản chứ?”
Chị ấy sẽ xuất bản nếu mình không nói với chị ấy cuốn sách đó là gì cho đến khi đã hoàn thành, Nina nghĩ. “Jessica rất khuyến khích văn học về bình đẳng giới,” cô bảo Charity. “Và đây sẽ là một cuốn hồi ký bình đẳng giới chứ, đúng không?”
“Quỷ thật, phải,” Charity nói. “Chuyện này tuyệt quá. Mình sẽ có tiền chứ?”
Nina nghĩ thật nhanh. “Mình cần một bản đề xuất, không cần phải quá chi tiết vì nó sẽ làm Jessica rối trí. Chỉ là một bản phác thảo ngắn và một chương mẫu, có thể là đoạn giới thiệu. Sau đó mình có thể lo vụ hợp đồng và kiếm cho cậu một khoản ứng trước. Sẽ không nhiều đâu. Nhiều nhất là một nghìn.”
“Đô la á?” Mắt Charity tròn xoe. “Thỏa thuận nhé.” Cô đứng dậy và túm lấy cái túi da màu đen trên bàn, làm Fred cáu kỉnh vì nó đã gợi ý ăn thêm khoai tây chiên mãi.
Nina ngẩng lên nhìn cô bạn, hết hồn. “Cậu đi đâu đấy?”
“Mình về nhà để viết,” Charity nói như thể đó là điều hiển nhiên. “Nếu mình bắt đầu ngay lập tức thì đến thứ Hai có thể có bản đề xuất trên bàn cậu.”
Nina đứng dậy, với tay về phía cô bạn, cố nghĩ ra gì đó để làm Charity bớt hào hứng quá mức. “Ừm, Charity này, viết lách không dễ dàng thế đâu. Sẽ mất thời gian đấy. Sẽ mất...”
“Vậy thì đến thứ Tư mình sẽ để nó trên bàn cậu. Cậu biết đấy, mình sẽ thích chuyện này cho xem.” Charity túm lấy áo khoác và đã ra đến cửa. “Đây là một ý tưởng tuyệt vời.” Cô lao ngược vào trong ôm chầm lấy Nina. “Cậu cừ nhất đấy!”
Thế rồi Charity biến mất ngoài cửa, và Nina còn lại một mình, suy ngẫm về nếp gấp mới mà cô vừa mới xếp vào tương lai của mình.
Nếu Charity không viết được sách, Nina sẽ không thể bàn thảo hợp đồng, và cô sẽ mất người bạn thân nhất trong hai mươi năm qua. Nếu Charity có thể viết, nhưng cuối cùng lại không xuất bản được vì những tiêu chuẩn của Jessica, thì Nina sẽ mất việc. Nếu Charity viết đâu ra đấy, và nhờ một điều kỳ diệu nào đó Jessica lại xuất bản nó... thì đó sẽ là một dự án thành công, Nhà xuất bản Howard sẽ phất lên ầm ầm, Jessica sẽ yêu quý cô và rồi cô sẽ trở thành người thành đạt.
“Và lợn sẽ biết bay,” Nina lên tiếng rồi ngồi xuống trở lại để xử lý nốt chỗ sữa lắc của Charity. Fred lại chúi đầu vào túi khoai tây chiên, nên cô tách nó ra và rồi lơ đãng ăn một miếng, cố nghĩ đến những ý nghĩ vui vẻ. Cô không chắc mình đã khơi mào chuyện gì, nhưng cô khẳng định mình không muốn bám lấy chuyện đó hay bám lấy cậu chàng trẻ tuổi chết người sống ở tầng dưới, và giờ cô có cả buổi tối thứ Sáu cho riêng mình để mà bám lấy cả hai điều đó.
Fred cọ mũi lên chân cô.
“Xin chào,” cô bảo nó. “Tao đâu có bỏ quên mày. Muốn xem video không? Vì dù mày có tỏ ra đáng thương đến thế nào thì tao cũng sẽ không xuất bản hồi ký của mày. Cuộc đời mày không có đủ trò yêu đương tình ái, anh bạn ạ.” Cô nghĩ đến Alex và những ngón tay chết tiệt của cậu ta. “Nhân nói đến chuyện đó, cuộc đời tao cũng thế.” Thế rồi cô vùi đi ý nghĩ đó. Cô sẽ không bắt đầu mơ tưởng đến Alex Moore.
Fred gác chân lên chân cô và rên ư ử với cô, thế nên cô cho nó phần sữa lắc còn lại của Charity. Một chút sô-cô-la và Amaretto không thể làm hại nó, và lúc rên rỉ trông nó thật đáng thương. Cô nhìn nó húp soàm soạp chỗ sữa, mũi ủi vào cốc đựng, sau đó cô đứng dậy ném nốt chỗ khoai tây chiên còn lại đi rồi quay lại bàn để bắt đầu xử lý bản thảo của cái tay ngớ ngẩn kia.
Tập bản thảo còn tệ hơn những gì cô nhớ, thế nên cô thấy thật biết ơn khi chuông cửa vang lên. Cô vơ lấy chiếc áo choàng sọc xanh và bỏ rơi cuốn bản thảo với vẻ chán ghét đầy khiếm nhã, để rồi cảm thấy tim đập thình thịch khi cô mở cửa ra và thấy Alex đang tựa người vào khung cửa nhà mình, lần này mặc một chiếc áo cắt may màu trắng và quần xanh hải quân, cà vạt nới lỏng và lệch sang một bên cổ.
“Chào,” Alex lên tiếng một cách chậm rãi và rõ ràng. “Nhớ tôi chứ?”
“Nhớ.” Nina lén nhìn anh chàng đối diện. Alex khẽ đu đưa người trên ngưỡng cửa, mắt sáng ngời nhưng hơi khép hờ. “Chúng ta đã uống gì à?”
Tiếng cười của Alex bật ra thành tiếng thở hắt. “Tôi không biết cô thế nào, nhưng tôi thì có. Hôm nay là sinh nhật tôi. Toàn bộ cái gia đình quái đản của tôi đã mua đồ uống cho tôi. Người này tiếp nối người kia. Trong cả ngày.” Anh cau mày nhìn cô, như thể cố nhìn cho rõ. “Cô có tí cà phê nào không? Tôi chỉ hỏi bởi lúc tôi ở đây tối qua, trông cô giống kiểu phụ nữ có dự trữ cà phê.”
Tuyệt. Thế mà cô đã có những ý nghĩ nóng bỏng về tay bất lương này suốt cả ngày cơ đấy. Chúa ơi, cô thật thảm hại. Chà, phải có ai đó làm cho cậu chàng này tỉnh táo trở lại. “Tôi có cà phê.” Nina buộc dây lưng chặt hơn quanh chiếc áo choàng rồi lùi lại để Alex bước vào.
Anh bước qua cô và dừng lại nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ trên bàn. “Cô đang làm việc. Tôi không muốn xen ngang.”
Ít ra anh chàng này cũng biết cư xử. “Không sao đâu.” Nina đóng cửa lại. “Đó là một cuốn sách kinh khủng. Buồn tẻ. Huênh hoang[11].”
Alex cau mày. “Huênh hoang á? Đó là người Nga, đúng không?”
Ồ, tuyệt thật. “Không phải là dân đọc sách chứ gì, hiểu rồi.” Nina kéo một chiếc ghế tựa ra khỏi bàn và nắm lấy cánh tay anh để dẫn anh ngồi vào chỗ. “Cà phê sẽ đến ngay. Cậu ngồi đó cho đến khi cà phê pha xong nhé.”
“Chuyên ngành của tôi là khoa học chứ không phải văn chương.” Alex tháo cà vạt ra và quăng nó lên bàn. Thế rồi anh cầm lên một trang bản thảo và bắt đầu đọc trong khi Nina đặt bộ lọc vào trong máy pha và đổ cà phê vào.
Fred lạch bạch bước về phía anh, Nina quay lại xua nó đi, nhưng Alex nói, “Này, Fred,” rồi cúi xuống gãi lên tai nó, thế là Nina tha thứ cho anh tất cả mọi lỗi lầm.
Alex là một anh chàng tử tế. Ừ thì cậu ta không thông minh cho lắm. Quan trọng gì chứ. Đâu phải cô chờ đợi mối quan hệ gì đó với cậu ta đâu; cô đã rút ra kết luận rằng chuyện đó là cọc cạch rồi. Thứ cô cần là một người bạn, một người hàng xóm. Mà Alex lại tử tế với cô và tốt bụng với con chó của cô. Cô còn muốn gì hơn ở một người hàng xóm chứ?
Fred trông như thể còn muốn nhiều hơn nữa. Nó dụi dụi vào tay Alex, tìm kiếm khoai tây chiên và rồi nằm bẹp xuống dưới gầm bàn vì thất vọng khi không thấy có miếng nào hiện ra. Alex quay lại đọc bản thảo. “Cái này dở tệ,” anh bảo với cô khi ngẩng lên. “Sao cái gã này lại viết về một ngôi trường cấp hai dân lập ngớ ngẩn ở Mỹ nếu hắn ta là người Nga chứ?”
“Hắn không phải người Nga,” Nina nói. “Cậu tự bịa ra chuyện đó đấy chứ. Cậu đã phải uống bao nhiêu bia rượu thế?”
“Chà.” Alex ngả người ra ghế, một tay để trên bàn như để giữ thăng bằng. “Tôi ăn sáng với chị gái tôi - cà phê Ai-len. Thế rồi tôi ăn trưa với mẹ tôi và thế luôn có nghĩa là sẽ căng thẳng, nên tôi làm hai ly scotch. Sau đó vợ cũ của bố tôi rủ tôi đi uống gì đó, mà tôi thì ghét phải từ chối bà ấy, thế là tôi uống brandy. Rồi bố tôi lôi tôi đi ăn tối.” Anh nhướn mắt nhìn Nina. “Bố tôi mà đã ăn thì đồ uống sẽ rót ra ào ào. Tôi khá chắc chắn là mình đã uống ba ly whiskey. Sau đó bố tôi bảo taxi thả tôi xuống cửa nhà tôi, và anh trai tôi lại đang chờ tôi với một lốc sáu lon bia.” Anh lắc đầu. “Anh ấy vừa mới về, tôi nằm xuống và toàn bộ căn phòng cứ sà xuống tấn công tôi, thế là tôi nghĩ đến cô. Cứ rót ít cà phê lên người tôi rồi tôi sẽ ra về.”
Nina lấy ra hai cái tách sọc ca-rô xanh từ trong chạn bát và đặt chúng lên bàn. “Cậu không thể uống nước khoáng với mấy người họ sao?”
“Không,” Alex lắc đầu và rồi hối hận ngay, “ôi, đau quá. Tôi phải có thứ gì đó để lấn át đi cảm giác phải kìm nén.”
Nina ngồi xuống, tò mò. “Cảm giác kìm nén à?”
Alex gật đầu, lần này cẩn thận hơn. “Bọn họ có những bài thơ khác nhau, nhưng khi đã đến đoạn điệp khúc thì tất cả đều nói cùng một chuyện. ‘Đã đến lúc quyết định lựa chọn nghề nghiệp rồi, Alex à’.” Anh gục đầu xuống và tỏ vẻ ương bướng trong chốc lát. “Tôi không muốn quyết định chọn nghề nghiệp. Tôi nghĩ họ đang thúc ép tôi.”
“Có lẽ họ có lý đấy. Tôi biết những người trẻ tuổi, hai lăm hay hai sáu tuổi, nhưng...”
“Tôi tròn ba mươi rồi,” Alex nói. “Vào ngày hôm nay. Chúc mừng sinh nhật tôi đi nào. Chỗ cà phê kia xong chưa?”
Ba mươi ư? Lạy Chúa lòng lành, thế mà cậu chàng còn chưa biết mình muốn làm gì với đời mình ư? Giờ cậu ta đang làm gì? Kiểm tra thẻ căn cước à? Hay hát trong một ban nhạc rock? Hay đảm bảo là khoai tây chiên còn nóng?
“Cà phê?” Alex lặp lại và Nina quay sang kiểm tra.
“Nó vẫn đang chảy. Cậu ba mươi rồi sao?”
Anh ném ánh mắt như cú vọ nhìn cô. “Cô tưởng tôi trẻ hơn, hử? Ai cũng thế. Chả trách chẳng có ai suy nghĩ nghiêm túc về tôi. Trong khi tôi đã bắt đầu hói và các chuyện khác nữa.”
Nina nheo mắt nhìn anh. “Làm gì có đâu.”
“Có đấy.” Anh kéo ngược mớ tóc trên trán ra sau. “Thấy chưa? Nó đang bò ngược lên đỉnh đấy.”
Nina ghé sát hơn. “Chà, có một chút. Nhưng nếu cậu muốn mọi người suy nghĩ nghiêm túc về mình, thì lựa chọn lấy một nghề gì đó sẽ tốt hơn là khoe khoang mái tóc bắt đầu mới hói có một tí ti như thế.”
Alex rên lên. “Không phải cả cô nữa chứ. Nghe này, tôi hạnh phúc với công việc mà mình đang làm. Tất cả những gì tôi cần là một tách cà phê và rồi tôi sẽ thăng thiên.”
“Đến ngay đây.” Nina đứng dậy lôi chiếc bình ra khỏi vòi chảy, cảm thấy thất vọng và ngu ngốc. Cô đã bị cậu chàng này thu hút và chuyện đó thật nực cười vì cậu ta trẻ hơn cô đến mười lăm tuổi. Thế rồi hóa ra khoảng cách chỉ có mười tuổi, như thế đỡ lố hơn, dù vẫn cứ cọc cạch, nhưng giờ cậu ta còn lười biếng và rõ ràng là chẳng giỏi giang gì cho lắm. Huênh hoang là tiểu thuyết gia người Nga ư? Được rồi, cậu ta đang say, nhưng dù thế thì chuyện này cũng chẳng tốt đẹp gì. Cô quay lại bàn và rót cà phê ra tách, thấy Alex với tay lấy tách của mình liền lên tiếng, “Cẩn thận. Nóng đấy.”
“Cảm ơn, thưa mẹ,” anh nói, và cô nhăn mặt. “Tôi đùa thôi,” anh vội thêm vào. “Câu đùa ngớ ngẩn ấy mà.”
“Có thể là không.” Nina đặt chiếc bình trở lại chỗ cũ và ngồi thụp xuống ghế. “Trên thực tế tôi đã đủ già để có thể làm mẹ của cậu.”
“Quên chuyện đó đi, trừ khi hồi mẫu giáo cô có nhiều trò vui vẻ hơn tôi,” anh nói, và Nina tiếp lời, “Tôi đã bốn mươi. Thực ra là từ hai ngày trước.”
Alex khôn khéo gật đầu. “Là do những năm kết thúc bằng số không đã tàn sát cô. Hai chín tuổi chẳng giống chút nào so với bây giờ.”
“Ba chín cũng tồi tệ,” Nina nói. “Tôi đã ly hôn vào năm đó.”
Alex nhăn mặt. “Tôi rất tiếc.”
Nina gật đầu. “Và James Garner. Trong phim đấy James Garner thật tuyệt.” Thế rồi cô cau mày nhìn anh. “Giờ quay lại với vấn đề của cậu. Từ sự khôn ngoan có được trong những năm qua, tôi có thể nói với cậu rằng chờ quá lâu mới bắt đầu sự nghiệp là một sai lầm.”
Alex nhấm nháp cà phê. “Bây giờ cô mới bắt đầu à?”
“Quay lại với công việc mà tôi đã từ bỏ từ mười sáu năm trước,” Nina nói. “Sau khi ly dị, tôi đã rất may mắn khi tìm được một công việc trong ngành xuất bản, nhưng nếu tôi vẫn duy trì công việc đó từ trước, thì giờ người ta sẽ phải làm việc cho tôi thay vì tôi đi làm việc cho người khác. Tôi đã mất sáu tháng mới từ một thư ký trở thành phó biên tập. Một trong những biên tập viên cấp trên của tôi bằng tuổi cậu. Chuyện đó thật khắc nghiệt.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...