Chỉ Có Thể Là Anh

Nina duỗi người và nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi. Mười một giờ. Đã đến giờ thức dậy, đặt Fred ra ngoài và lên giường ngủ.
Fred đâu?
Fred không còn ở cạnh cô nữa. Cô lăn người khỏi đi văng và tìm dưới gầm bàn, nhưng nó không ở đó. Đột nhiên căn hộ dường như quá yên lặng, và cô đi khắp từ phòng ngủ, sang nhà bếp rồi đến phòng khách, miệng gọi tên Fred.
Nó bỏ đi rồi. Cô đã ngủ quên, thế là nó bỏ đi. Cô thò đầu ra ngoài cửa sổ và lo lắng nhìn quanh sân tìm con chó.
Không thấy bóng dáng Fred.
Cô bò ra ngoài cửa sổ rồi chạy xuống hai đợt cầu thang thoát hiểm, điên cuồng tìm kiếm cơ thể nát vụn của Fred trên mặt sân bên dưới.
Không thấy bóng dáng Fred.
Cô rảo bước quanh sân sau trong bóng tối, từng phân một trên mặt đất, tìm phía sau và thậm chí cả trong thùng rác lớn, đề phòng trường hợp Fred tự dưng nổi hứng lên và tìm được cách trèo vào trong đó.
Không thấy bóng dáng Fred.
Cổng sau vẫn còn khóa, và hàng rào thì cao đến nỗi chẳng có con chó nào có thể nhảy qua, chứ đừng nói là cậu chàng Fred thách thức định luật cân bằng kia.
Nina trèo ngược lên cầu thang thoát hiểm, cổ họng thít lại vì sợ hãi và mất mát, rồi cô trèo vào trong qua cửa sổ, không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Cô ngã xuống chiếc ghế bành to bự và cố suy nghĩ.
Gọi cho trại súc vật. Gọi cảnh sát. “Tôi vừa mất chó. Nó lai một phần chó lùn, một phần chó săn thỏ, một phần đáng yêu.”
“Ôi Fred,” Nina nấc lên thành lời, và rồi giật mình khi nghe thấy ai đó gõ cửa.
Anh chàng bên ngoài cửa cao lớn, tóc vàng, bờ vai rộng và ưa nhìn theo kiểu trẻ con. Khi cô chớp mắt nhìn cậu ta và lên tiếng, “Có chuyện gì à?” cậu ta liền tựa người vào khung cửa, chân tay thả lỏng, vô tư và tự tin. Cậu chàng gật đầu với cô và hỏi, “Cô có phải là mẹ của Fred Askew không?” Rồi cô nhìn xuống và thấy Fred đang ngồi dưới chân cậu ta với vẻ chán chường, cái bảng căn cước bằng bạc nhỏ xíu của nó lập lòe dưới ánh sáng hắt tới từ hành lang.
“Fred!” Nina hét lên rồi khuỵu gối xuống ôm chầm lấy con chó. “Ôi Fred, tao tưởng đã mất mày luôn rồi chứ.”
Lưỡi Fred quét lên mặt cô và rồi nó vùng vẫy thoát khỏi cô. Nina thả nó ra và đứng dậy, chùi tay lên mặt để gạt đi phần lớn nước dãi của Fred. “Cảm ơn cậu.” Cô cười tươi rói với vị cứu tinh của Fred. “Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu đã tìm thấy nó ở đâu thế?”
“Lúc thức dậy tôi thấy nó đang ngồi trên đi văng nhà tôi.” Cậu ta chìa tay ra. “Tôi là Alex Moore. Tôi sống trong căn hộ ngay bên dưới.”
Nina lau tay vào váy rồi bắt tay anh chàng, hơi choáng váng. “Trên đi văng nhà cậu á? Nó ngồi trên đi văng nhà cậu á?”
“Tôi cũng ngạc nhiên lắm.” Alex cười toe với cô. “Tôi nghĩ nó đã vào từ lối thoát hiểm.”
Nụ cười toe toét của Alex đúng là thứ giết người, cởi mở và thân thiện như một tên quỷ nhỏ, và Nina cảm thấy nhịp tim của mình phập phồng đáp lại. Không, cô bảo với nhịp tim rồi quay sang cau mày với Fred. “Tao đã bảo mày rồi, phải là hai đợt cầu thang. Mày phải trèo lên tận tầng ba cơ mà, Fred. Mày không thể chọn bừa một cái cửa sổ nào đó rồi trèo vào.”
Fred thực hiện động tác giống như kiểu nhún vai của loài chó rồi bỏ đi.
Alex nhướn mày. “Cô dạy nó trèo cầu thang thoát hiểm à?”

Nina cắn môi. “Tôi cứ hy vọng sẽ không ai biết. Tôi xin lỗi. Tôi...”
“Không, tôi nghĩ chuyện đó tuyệt lắm. Kỳ quặc, nhưng tuyệt.” Anh chàng lại cười toe với cô, và Nina lại bị vẻ hấp dẫn đó tấn công. Không đẹp trai hay nổi bật như Guy. Chỉ là ưa nhìn theo kiểu thoải mái. Ưa nhìn theo kiểu ấm áp. Ưa nhìn theo kiểu kích thích.
Và cậu ta còn chưa thể nào đến ba mươi tuổi nữa kìa.
Đây là một dấu hiệu tồi tệ. Mặc dù có thể thông cảm được vì cô đã chay tịnh cả năm rồi, nhưng đây vẫn cứ là một dấu hiệu tồi tệ. Cậu chàng này là một đứa trẻ. Nếu cứ theo đà này, cô sẽ mua một chiếc Porsche và san bằng các trường trung học trong vùng mất.
“Tôi không biết phải nói thế nào để tỏ lòng cảm kích, cậu Moore,” cô mở lời rồi ngừng lại khi thấy cậu ta lắc đầu.
“Alex thôi.” Tầm mắt cậu ta hướng sang Fred. “Nó đã trèo cầu thang thoát hiểm bao lâu rồi?”
“Mới bắt đầu từ chiều nay,” Nina nói. “Tôi rất tiếc.”
“Đừng.” Anh chàng quay lại nhìn cô, đôi mắt nâu ân cần và sống động với vẻ thông minh và hài hước, và cô nhấn chìm bất kỳ ý nghĩ kỳ lạ nào xuất hiện trong đầu. “Nếu Fred không trèo vào cửa sổ nhà tôi, tôi sẽ không được gặp cô,” anh chàng nói, “và tôi nghĩ quen biết hàng xóm là chuyện quan trọng. Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa gặp cô một cách đường hoàng. Ta thử lại nhé.” Cậu ta chìa tay ra lần nữa. “Tôi là Alex Moore.”
“Ồ.” Nina nắm lấy tay cậu ta, chếnh choáng. “Tôi là Nina Askew.”
“Chào Nina Askew.” Bàn tay cậu ta rộng và ấm, ngón tay dài đáng yêu, và Nina rụt tay lại ngay khi cô nhận ra mình đang nghĩ đến những ngón tay của cậu ta.
“Này!” Alex kêu lên, làm Nina nhăn mặt trước khi nhận ra rằng cậu ta đang nhìn ra sau cô. Cô quay lại, vừa đúng lúc thấy Fred quăng mình qua cửa sổ, liền kêu lên, “Không, Fred!” và Alex băng qua cô.
Cô theo cậu ta đến chỗ cửa sổ và cùng cậu ta nhìn Fred lạch bạch lao xuống hai đợt cầu thang để ra sân sau, ở đó, nó ngay lập tức tưới mát cho thùng rác lớn.
“Con chó thông minh.” Alex nhướn một bên mày nhìn Nina. “Cô dạy nó làm thế à?”
“Tôi dạy nó trèo cầu thang,” Nina nói. “Tự nó đã biết cách nhấc chân rồi.”
“Người phụ nữ thông minh,” Alex mỉm cười với đôi mắt của cô.
Ôi, trời ơi. “Cậu uống một ly cô-ca chứ?” Nina hỏi, rồi tự rủa mình vì đã hỏi thế. Điều cuối cùng cô cần là một kẻ khác giới quyến rũ đến không ngờ uống cô-ca trong gian bếp nhà cô.
“Tôi thích lắm,” Alex đáp lại.
Nếu Fred là một con chó xấu xí, thì nó lại có một bà mẹ dễ thương.
Khi Fred đã bò ngược vào từ cửa sổ, Alex liền theo Nina vào trong bếp, cố không tán thưởng cặp hông tròn trịa đang đong đưa trong chiếc váy nâu nhăn nhúm. Anh khá chắc là cô vừa thức dậy: mái tóc xoăn sẫm cắt ngắn rối bù, đôi mắt to đen còn khá ngái ngủ và gương mặt trái tim vẫn còn hằn lên các vết vì cái gối ở đâu đó. Gối làm anh nghĩ đến giường, điều đó chỉ dẫn đến một điều, và anh tự nhủ phải gạt bỏ ý nghĩ đó đi nếu không anh sẽ trở thành người như Max.
Dĩ nhiên, Max là một anh chàng khá hạnh phúc.
Alex ngồi xuống cạnh bàn, cố không nhìn chằm chằm những đường cong mềm mại ngay trước mặt. Mẹ Fred là một phụ nữ rất hấp dẫn. Anh mắc nợ Fred.

Cô lấy hai chiếc tách kẻ ca-rô xanh từ chạn bát và mở cửa tủ lạnh, vô thức giơ tay còn lại lên đẩy chiếc bình thủy tinh lớn trên nóc tủ lạnh lùi vào trong. Thế rồi cô múc đá vào tách và thúc cánh cửa đóng lại, cùng lúc Alex ngưỡng mộ cả sự hiệu quả lẫn hai cánh tay của cô.
Đến khi cô lấy hai bình sô-đa ra khỏi tủ lạnh và đặt cả tách lẫn bình trước mặt anh trên chiếc bàn tròn bằng gỗ sồi, anh mới nhìn thấy rõ gương mặt cô, những đường nhỏ xíu quanh đôi mắt nâu sẫm, vẻ mềm mại trên khuôn mặt. Cô sàn sàn độ tuổi của Max, có thể hơn chút đỉnh. Gương mặt trông điềm tĩnh, không hẳn là thanh thản, nhưng không có vẻ dò tìm, lo âu như gương mặt của Debbie. Bản thân cô toát ra vẻ kỳ diệu, thoải mái và tự chủ, và anh muốn nói với cô điều đó, nhưng rồi dừng lại đúng lúc. Biết đâu cô lại cho rằng anh gạ gẫm gì cô.
Nhưng nghĩ lại cũng có thể thế lắm, và đó sẽ là một ý tưởng tồi vì cô sống ngay phía trên anh, và nếu cô cho đó là xúc phạm thì mỗi lần gặp nhau sẽ lại một lần căng thẳng. Và nếu cô không cảm thấy việc anh gạ gẫm cô là chuyện xúc phạm, thì rồi sau này cô sẽ nghĩ thế khi anh giải thích rằng mình không muốn kết hôn. Anh đã có đủ rắc rối rồi; chẳng ích gì khi quậy tưng cả nơi ẩn náu duy nhất thế này.
“Cảm ơn cô,” anh nói, và cô đáp lại, “Cảm ơn cậu đã đưa Fred về nhà.” Thế rồi cô mỉm cười với anh, và anh cảm thấy váng vất đến cả phút.
“Rất tiếc vì Fred đã trèo vào cửa sổ nhà cậu,” cô nói.
“Tôi thì không đâu,” Alex nói. “Thế này thì chúng ta mới nói chuyện được. Đây là khu nhà khá khẩm, và giờ nó còn khá khẩm hơn vì có cô ở đây.”
Cô đỏ mặt làm anh nghĩ, Không quen được người khác khen ư? rồi tự hỏi cô có người đàn ông nào trong đời không, và nếu có thì vì sao cô lại không quen được người khác khen ngợi?
“Tôi vẫn chưa gặp những người khác.” Cô rót cho mình một tách cô-ca trước khi ngồi xuống đối diện với anh. “Chà, dĩ nhiên tôi đã gặp ông chủ nhà ở tầng một. Và đôi khi tôi nghe tiếng ai đó đi ngang qua trên đường lên căn hộ tầng bốn, nhưng tôi không thích mở cửa và tự giới thiệu về mình. Như thế có vẻ huênh hoang quá.”
Alex bật cười. “Tầng bốn là Norma Lynn. Bà ấy thích huênh hoang lắm. Thực ra, tôi nghĩ bà ấy đã phát minh ra tính cách ấy. Bà ấy bảy lăm tuổi...”
Nina chớp mắt. “Và bà ấy ở tầng bốn ư? Thật kinh khủng quá!”
“Không đâu.” Alex ngồi ngay lại ngắm nhìn cô tức giận. Một phụ nữ tốt bụng. “Norma đã tự chọn nhà cho mình khi nơi này lần đầu tiên được phân chia.”
Nina tỏ vẻ bối rối. Kể cả khi bối rối cô cũng ưa nhìn. “Bà ấy muốn ở tầng bốn ư?”
“Norma trông còn sung sức hơn cả tôi lẫn cô hợp lại,” Alex nói và nghĩ, Chà, không sung sức hơn cô, rồi gạt đi cái ý nghĩ hai người họ kết hợp lại với nhau. Anh phải dừng việc lang thang với Max thôi; anh đang biến thành một kẻ hư hỏng. “Bà ấy trèo cầu thang ít nhất hai lần trong một ngày để đến lớp yoga và lớp tự phòng vệ, đó là lý do vì sao, theo lời mà bà ấy sẽ bảo với cô, chân bà ấy cơ bắp như một cô gái mười sáu tuổi. Bà ấy còn có một chiếc xe đạp để tập thể dục cất ở sau cầu thang thoát hiểm, như thế là phạm pháp, nhưng bà ấy chẳng để tâm. Dù sao nếu thò đầu ra ngoài cửa sổ lúc rạng sáng mỗi ngày, cô sẽ có thể thấy Norma đang đi bán dạo. Norma sẽ sống lâu hơn tất cả chúng ta cho xem.”
“Tốt cho bà ấy,” Nina nói. “Có lẽ tôi nên đem cho bà ấy ít trà hay gì đó. Bà ấy có thấy cô độc không?”
“Norma ư? Bà ấy chơi bài brit vào các chiều thứ Ba và thứ Năm, dạy piano vào thứ Hai và thứ Tư và tổ chức một nhóm các độc giả vào tối thứ Sáu. Sở dĩ tôi biết là vì bà ấy mời tôi tham dự tất cả các hoạt động này.”
Nina mỉm cười, cảm thấy Norma thú vị, và Alex cười đáp lại, cảm thấy Nina thú vị. “Cậu có tham dự không?” Cô hỏi.
“Bà ấy đối xử với tôi như cỏ rác khi chơi bài và bảo tôi là đàn gảy tai trâu ở các buổi học piano,” Alex trả lời. “Tôi vẫn chưa đối mặt với hội độc giả. Tôi không hay đọc sách lắm.”
“Có lẽ tối nào đó tôi sẽ lên tầng trên,” Nina nói, và Alex lắc đầu, không muốn làm hỏng một kế hoạch tử tế như thế nhưng anh biết Norma sẽ không cảm kích điều đó.
“Đừng làm thế. Rich đến thăm vào các buổi tối. Mọi buổi tối.”
“Rich ư?”

“Anh chàng trẻ tuổi của bà ấy.” Alex lại thấy Nina đỏ mặt và nghĩ cô thật xinh xắn biết bao khi đỏ mặt. “Ông ấy sáu hai tuổi. Norma bảo hầu hết đàn ông đều không thể theo kịp bà ấy, nhưng Rich thì không có vấn đề gì. Dĩ nhiên, năm nào Rich cũng chạy maraton và nằm ở top năm mươi, thế nên ông ấy không hề ù lì. Cả hai người họ đều tuyệt cả, nhưng vào buổi tối tôi sẽ không ghé qua đó mà không được mời vì bất kỳ lý do gì. Họ thích được riêng tư.”
“Vậy thì chờ lúc nào đó tôi sẽ chỉ mở cửa nhà khi bà ấy đi ngang qua thôi,” Nina nói. “Bà ấy không ngại ngùng gì, đúng không?”
“Chuẩn.”
“Thế chó thì sao?” Nina lại có vẻ lo âu. “Liệu bà ấy có bực mình vì Fred không?”
“Chỉ khi nó tè lên xe đạp của bà ấy,” Alex nói. “Norma khá dễ gần.”
Nina nhìn xuống cái đống xương và da trộn lẫn mà Fred vẫn tạo ra mỗi khi nằm bẹp xuống đâu đó. “Đừng có tè lên xe của Norma đấy, Fred.”
Fred ngáy o o.
“Tôi nghĩ nó hiểu đấy,” Alex nói. “Con chó sáng dạ.”
“Và cũng đừng trèo vào cửa sổ nhà Alex,” Nina tiếp tục, nhưng Alex xen ngang, “Chà, đừng có nhiệt tình quá thế. Tôi luôn muốn có bầu bạn.”
Nina lại mỉm cười với anh, ấm áp, trong lành và dễ chịu, khiến anh chớp mắt, tự hỏi vì sao anh lại khó nhớ ra mình đang nói chuyện gì với cô như thế. Chẳng có lý do gì cô lại khiến anh hoang mang đến thế này. Anh chỉ vừa mới chấm dứt mối quan hệ với... với...
Ôi, quỷ tha ma bắt.
Nina hỏi, “Cậu không sao chứ?” và anh nghĩ, Ra khỏi đây thôi, Alex, cô ấy đang làm mày mụ mẫm. Anh đã hẹn hò với cô nàng quái quỷ nào nhỉ? Cô ta có mái tóc vàng, anh nhớ thế. Đã đến lúc ra về rồi. Anh đứng dậy và nói, “Tôi ổn, nhưng tốt hơn hết nên đi thôi, cảm ơn cô vì tách cô-ca.”
Cô đi theo anh ra cửa, cảm ơn anh lần nữa vì đã đưa Fred về, trong khi anh cố nhớ lại tên của người phụ nữ mà mình đã hẹn hò trong sáu tuần qua. Sao anh không nhớ ra nhỉ? Hẳn là do tuổi tác. Mai là anh tròn ba mươi, và bộ nhớ của anh đã hỏng hóc mất rồi. Cô-nàng-tên-là-gì-đó may mà thoát được; nếu không con cái của họ hẳn sẽ có điểm SAT[7] vô cùng tồi tệ, và cô ta là loại người sẽ chú trọng chuyện đó. Cô ta tên quái gì mới được nhỉ?
“Debbie,” anh thốt lên, và người phụ nữ trước mặt anh bác lại, “Không, là Nina.”
Anh chớp mắt nhìn xuống đôi mắt đen thăm thẳm của cô, chính là lý do mà ngay từ đầu anh dính vào cái mớ lộn xộn này. “Tôi biết cô là Nina, tôi chỉ đang cố nhớ lại tên của... ừ, con chó nhà tôi.”
“Cậu nuôi chó à?” Nina cười rạng rỡ. “Đó là lý do Fred đã chui qua cửa sổ nhà cậu. Để tìm bạn.”
“Không. Debbie là... đừng bận tâm.” Alex lắc đầu. “Dù sao đi nữa, Fred nghĩ đúng đấy. Tôi có thể cần bạn bè, cho bản thân tôi.”
Cô chìa tay ra. “Chà, giờ thì cậu đã có đến hai người bạn tầng trên rồi. Chúng tôi thật sự biết ơn vì đã được cậu giải cứu.”
Anh nắm lấy tay cô, cố phớt lờ cảm giác mềm mại và ấm áp trong khi bản thân cũng thấy biết ơn cô. Thôi ngay đi, anh tự nhủ và thả tay cô ra. “Tôi phải đi rồi. Gặp lại sau nhé, Fred,” anh gọi với qua vai, biến vào hành lang và chạy xuống cầu thang.
Trên đường đi xuống, anh gặp Rich, trông cực kỳ khỏe khoắn trong chiếc quần jeans và cái áo sọc xám đồng bộ với mái tóc hoa râm, đang trên đường lên chỗ Norma với một chiếc pizza trên tay.
“Chào Alex.” Rich đấm vào tay anh. “Không dành thời gian cho người phụ nữ của ta đấy chứ?”
“Rich, ông biết là Norma sẽ không nhìn cháu đến lần thứ hai mà. Cháu không thể theo kịp bước chân bà ấy.” Alex xoa xoa bắp tay nơi Rich đã đấm anh. Rich có cú đấm thật hiểm. “Cháu lên tầng ba, gặp người mới chuyển đến.”
“À.” Rich gật đầu. “Hôm trước ta có thấy cô ấy. Rất ưa nhìn.” Ông liếc mắt nhìn Alex. “Cô nàng lớn tuổi hơn cháu đấy.”
“Ông mà cũng nói vậy sao?” Alex hỏi.

“Không, không, tốt mà.” Rich ghé sát lại. “Phụ nữ lớn tuổi hơn biết nhiều thứ lắm.”
Không thích, nhưng Alex vẫn phải hỏi. “Những thứ thế nào?”
Rich nhướn mày. “Nhiều thứ. Cháu sẽ khám phá ra thôi.” Ông thở dài. “Dĩ nhiên, cô nàng đó chẳng phải Norma. Khi tạo ra Norma xong người ta đã đập vỡ khuôn rồi.”
“Cháu luôn hình dung là Norma đã đập vỡ khuôn vì bà ấy không muốn phải cạnh tranh,” Alex nói và Rich cười rú lên.
“Không muốn cạnh tranh à? Chờ đến lúc ta bảo với Norma. Bà ấy sẽ thích chuyện này cho xem.”
“Vâng, và nếu không thích, bà ấy sẽ xuống và dần cháu nhừ tử ra,” Alex nói, và Rich lại rú lên cười rồi chạy nước kiệu lên các bậc thang cùng với bánh pizza của Norma.
“Phụ nữ lớn tuổi hơn, hử?” Alex nói với bóng lưng đang chạy đi của Rich, nhưng ông đã ở quá xa nên không còn nghe thấy được nữa.
***
“Hôm qua mình đọc một bài báo về vấn đề mãn kinh,” Nina nói với cô bạn Charity đang ngồi trên tấm thảm trải sàn phương Đông trong phòng khách, trông duyên dáng và gợi cảm trong cái áo khoác lụa dài màu đen. Nina nhìn xuống bộ pyjama cotton sọc xanh của mình và thở dài. Mày cũng như cái thứ mày mặc trên người thôi, cô tự nhủ, rồi quay lại với buổi tiệc tùng mà cô và Charity đã bày biện trên sàn xung quanh họ: bánh quy cây không đường, khoai tây chiên không đường và một cái máy trộn chứa đầy món sữa lắc Amaretto sô-cô-la.
Và Fred.
Hóa ra Fred lại là một kẻ ăn chực tầm cỡ thế giới.
Charity đảo tròn mắt và bón cho Fred một cái bánh quy cây. Cậu chàng nhẹ nhàng ngoạm lấy, thả xuống đất, lấy mũi đẩy đẩy, xem xét thật kỹ, và rồi kết luận cái bánh này giống y hệt như ba cái mà nó đã ăn trước đó, thế là nó bắt đầu đánh chén. “Đừng vội làm gì cả, Fred,” Charity bảo nó rồi quay lại với Nina. “Sao cậu lại đọc về vấn đề mãn kinh chứ, vì Chúa?”
“Vì giờ mình đã bốn mươi rồi.” Nina nhai bánh quy lạo xạo. “Người ta bảo thời kỳ tiền mãn kinh bắt đầu vào độ tuổi bốn mươi.”
“Nina à, cậu mới bước sang tuổi bốn mươi được có bốn tám tiếng. Quá trình thất thoát nội tiết tố nữ sẽ chưa bắt đầu ít nhất là trong một tuần nữa.” Charity nhoài người ngang qua thân hình trong bộ đồ xanh sọc của Nina để với lấy túi khoai tây chiên. “Không thể tin được cậu lại hành hạ bản thân theo kiểu này.”
“Có một danh sách các triệu chứng,” Nina tiếp tục. “Những dấu hiệu cảnh báo ấy. Kinh khủng lắm.”
“Cảm giác nóng bừng.” Charity gật đầu. “Mình cũng bị thế mỗi lần nghĩ đến Sean. Chỉ có điều mình nghĩ đó là cơn thịnh nộ chứ không phải chứng mãn kinh.”
“Một trong những triệu chứng đó là tóc tai bắt đầu mỏng đi,” Nina nói.
Miếng khoai tây đang trên đường lên miệng Charity khựng lại. “Mình không cần biết điều này.”
Nina gật đầu. “Tối qua lúc tắm rửa mình đã để ý, nhưng vấn đề là, trước đây mình chưa bao giờ chú tâm nhiều, thế nên mình chẳng biết được tóc mình có mỏng đi hay không.”
Charity trả miếng khoai tây lại vào túi. “Nina, cưng à, cậu đang mất bình tĩnh đấy.”
Nina hất cằm lên. “Mình chỉ muốn biết thôi. Mình muốn chuẩn bị tinh thần.”
Charity nhún vai và quay lại với mớ khoai tây chiên. “Vậy hỏi Guy đi.”
Nina ném cho cô bạn cái nhìn hoang mang. “Bảo chồng cũ kiểm tra tóc tai của mình để xem liệu nó có mỏng đi không trong thời gian một năm mà bọn mình tiến hành ly hôn á? Không, mình không nghĩ thế.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui