Lúc Nguyên Sơ tỉnh lại là đang ở trong bệnh viện, Tiểu Lưu một mặt uể oải trong coi y, thấy y mở mắt, vội hỏi y cảm thấy có điểm nào không khỏe, đồng thời nhấn cái chuông bên giường.
“Tôi làm sao hôn mê?” Y có chút mờ mịt hỏi, tâm tư bồng bềnh ở giữa không trung, còn không nhớ nổi tối hôm qua xảy ra chuyên gì.
Tiểu Lưu mặt mày ủ rũ, “Bác sĩ nói là hạ đường huyết.”
“Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ rưỡi.”
Nguyên Sơ “Ồ” một tiếng, sau đó phản ứng đầu tiên là, “Vậy còn kịp giờ đến trường quay.”
Tiểu Lưu ấn cánh tay y đang muốn ngồi dậy, nói: “Tôi đã giúp anh nói với Mẫn đạo diễn diễn xin nghỉ rồi. Anh nghỉ ngơi thật tốt một ngày đi.”
Nguyên Sơ lại lần nữa nằm xuống, thở dài một hơi, ký ức tối hôm qua mới chậm rãi trào về. Y không nhịn được cười khổ một tiếng, cảm thấy hành vi của mình quá mức ấu trĩ, thực sự là buồn cười.
Tiểu Lưu kinh hãi nhìn y, gần đây tâm trạng của Nguyên Sơ ngày càng tệ, còn định kỳ đến bác sĩ tâm lý, cả người tình hình đáng lo, một tiếng cười này của Nguyên Sơ làm tim Tiểu Lưu nhảy tới cổ rồi, chỉ lo y sẽ phát điên mất.
“Ngày hôm qua, là ai gọi điện thoại cho cậu?”
Tiểu Lưu nói: “Hình như là ông chủ quán bar, họ Tôn.”
Nguyên Sơ “Ừ” một tiếng, trong lòng trầm xuống. Y ở đáy lòng yên lặng mà thở dài. Đối phương tàn nhẫn một chút, y cũng có thể buông bỏ nhanh hơn một chút.”Điện thoại di động tôi đâu?”
Tiểu Lưu siết chặt điện thoại di động của Nguyên Sơ, dặn dò: “Cậu đừng lên weibo a.”
Ước chừng là lần này nháo cái gì con thiêu thân đi, Nguyên Sơ gật gật đầu, nói: “Tôi tìm người nói chuyện phiếm.”
– Có online không?
– F*ck! Đại minh tinh! Làm sao đột nhiên nhớ tới tìm tôi?
Bạn cấp ba của Nguyên Sơ – Kim Hoằng, năm đó cùng y thi nghệ khảo, cuối cùng đi Bắc Kinh học hí kịch, sau đó ra trường không đi viết kịch bản lại đi viết văn, không ngờ lại ở trong giới văn có tiếng tăm. Hơn nữa… viết chính là đam mỹ. Nguyên Sơ cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, lúc y rãnh rỗi đến phát chán sẽ đi dạo weibo của vị bạn học nữ này, rất ít khi tán gẫu chuyện bát quái, phần lớn đều là nói về sách, điện ảnh, âm nhạc, bâng huơ các thứ. Hơn nữa năm ngoái lúc y chật vật nhất, Kim Hoằng đã đứng ra giúp y giải thích, cho nên trong tiềm thức y, vẫn có chút tín nhiệm vị bạn học nữ này.
Y suy nghĩ một chút, khá mờ mịt, miêu tả đại khái một chút trạng thái của y giờ khắc này, cuối cùng chốt lại vấn đề là: “Làm thế nào để không thích một người nữa?”
Đối phương: “…”
“Dùng kinh nghiệm của người từng trải nói cho cậu biết, thứ nhất, để cho mình bận rộn. Thứ hai, ngàn vạn lần đừng tẩy não chính mình, đừng “tự oán tự ngả” (~ đừng hối hận), đừng nhiều lần tự nói với chính mình yêu thích người ta nhiều ra sao, có thể không nghĩ thì đừng nghĩ, vô tình nhớ đến cũng không có chuyện gì to tát, dù sao dùng sức quá mạnh liền dễ dàng “vật cực tất phản” (~ quá giới hạn sẽ bị tác động phản lại). Thứ ba, thời gian có thể cọ rửa rất nhiều thứ. Over.”
Tiếp đến, bên kia lại gửi tới một tin nhắn: “Tôi cho là chỉ có dân đen như bọn tôi mới có thể đối với người mình yêu chỉ muốn mà không được, thống khổ vạn phần, muốn chết muốn sống, không nghĩ tới đại minh tinh cũng như thế ha, tâm lý giống nhau!”
Nguyên Sơ bất đắc dĩ, “Nhưng mà cậu đã kết hôn ba năm rồi, hay tôi cho cậu xem lại VCR* lễ cưới a.”
(VCR: đoạn phim ngắn được máy quay ghi lại, viết tắt của từ )
Đối phương lập tức phản bác, liệt kê ra một đống cái tên, cái gì Đường Ni a, Nhất Mỹ a, Pháp Sa a, Đẩu Sâm a… Kim Hoằng phát ra cái biểu tình “Cây ngay không sợ chết đứng”, nói, những người này chính là tôi cầu mà không được!
Hai người tán gẫu với nhau vài câu, Nguyên Sơ cảm thấy tâm trạng đã thoải mái hơn một chút.
Y quay đầu hướng Tiểu Lưu nói: “Cậu nghỉ ngơi một lúc đi, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của đoàn phim, buổi chiều vẫn phải trở lại quay phim.”
Thứ nhất, để cho mình bận rộn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...