Ở trong văn phòng cá nhân, sắc mặt Kỉ Đình Nho vẫn đáng ghét như trước.
“Đình Nho, thực xin lỗi.” Lí Tâm Di khẩn trương không ngừng giải thích.
“Anh thật sự không biết em rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Vì cái gì lại quỳ xuống trước mặt Lữ Giai Ny? Là nàng bắt em quỳ xuống hay chính em tự quỳ
xuống?” Nhớ tới hình ảnh vừa rồi hắn lại tức giận, hoàn toàn không thể
bình tĩnh.
“Thực xin lỗi. . . .” Mặc kệ như thế nào điều duy nhất nàng nghĩ đến chính là giải thích.
“Bởi vì mẹ ta nói là công ty của chúng ta có khủng hoảng, yêu cầu sự giúp đỡ của chaGiaiNyem mới hướng nàng quỳ xuống có phải không?” Hắn đoán
LữGiaiNychính là tự mình nghĩ thân thiết đến công ty, mẹ trước từng yêu
cầu hắn đi giải thích với nàng bị hắn cự tuyệt, không nghĩ tới mẹ lại
trực tiếp đem người tới.
“Đình Nho, thực xin lỗi, em chỉ là muốn giúp anh.” Lí Tâm Di đối với chuyện
mình vừa làm cũng không cảm thấy hối hận, vì hắn mặc kệ nàng phải làm
cái gì thì nàng cũng nguyện ý.
“Quỳ xuống trước LữGiaiNykhông phải là giúp anh mà làm cho anh mất mặt em
biết không?” Kỉ Đình Nho cơn tức lớn như trước, vừa mới hẳn là nên giáo
huấn tốt Lữ Giai Ny một chút, không nên dễ dàng buông tha nàng như vậy.
“Đình Nho, thực xin lỗi, em chỉ là lo lắng cho công ty của bác. . . “ Kỳ thật nàng muốn nói chỉ cần có thể giúp đỡ giải trừ đi tình hình tài chính
thì cho dù mất mặt cũng không quan trọng.
“Công ty ba anh xảy ra vấn đề thì một chút quan hệ cũng không liên quan tới
em, được không?” Hắn gầm nhẹ. “Anh không phải đã nói em chỉ cần quan tâm tới vấn đề của em là đủ rồi, cái gì cũng đừng lo lắng, anh không phải
từng nói như vậy à?”
“Có.” Lí Tâm Di nắm chặt bàn tay nhỏ bé lại.
“Vậy vì sao em không nghe lời?”
Nàng cúi đầu không nói gì.
“Nhìn xem bộ dạng hiện tại của mình như thế nào, vì cái gì làm cho cả anh và
em đều mất mặt. . . “ Kỉ Đình Nho hít một hơi thật sâu, ý đồ muốn làm
dịu cơn tức lại.
Lúc này vang lên tiếng đập cửa, Dương Sĩ Hiền không đợi bên trong trả lời liền mở cửa đi vào.
“Đình Nho đủ rồi, anh nghĩ Tâm Di cũng chỉ muốn giúp đỡ.” Hắn ra mặt khuyên
bảo, kỳ thật hắn đã đừng bên ngoài một lúc lâu, hắn có thể lý giải vì
sao Đình Nho tức giận như vậy, bởi vì hắn không thích cầu cạnh người
khác nhưng lại thấy người mình thương yêu lại quỳ xuống trước mặt người
đáng ghét, hắn không tức chết mới là lạ.
Nhưng mắng quá nhiều chỉ sợ làm cho tình cảm bị phai nhạt đi, Tâm Di cùng dì
đều giống nhau vì lo lắng cho công ty mới bị Lữ Giai Ny đùa chơi, lòng
dạ đàn bà thật đáng sợ, trách không được Đình Nho gọi nàng là xấu nữ,
thật sự là gọi rất đúng bởi vì tâm địa của nàng rất xấu xí.
Lí
Tâm Di nhìn anh họ Dương mỉm cười, đương nhiên người sai hôm nay là nàng bởi vậy nàng đối với sự tức giận trách mắng của Đình Nho hoàn toàn chấp nhận.
Kỉ Đình Nho nhìn nàng một cái lập tức quay đầu, thở ra. “Em về trước đi, chờ anh làm xong việc thì sẽ đến tìm em.”
“Được.” Ngay cả liếc cũng không liếc nàng một cái, Lí Tâm Di biết hắn còn đang
tức giận, hiện tại nàng cũng chỉ có thể chờ hắn đến tìm nàng, dù sao sau đó sẽ giải thích với hắn.
Nhưng Giai Ny vừa mới bỏ đi, cha nàng sẽ không cho vay tiền, vấn đề tài chính của công ty bác Kỉ giải quyết như thế nào? Nhớ tới bác gái nói tất cả
đều là nàng làm hại, lòng nàng không khỏi xao động.
Dương Sĩ Hiền chú ý tới sắc mặt lo lắng của nàng, nói: “Em không cần lo lắng, tất cả vấn đề đã được giải quyết.”
Vấn
đề đã được giải quyết? Thấy anh họ Dương trên mặt mỉm cười không giống
như đang lừa nàng, nàng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó nghiêng
nhìn Đình Nho một cái, lúc này mới đi ra khỏi văn phòng.
Nhìn thấy bóng dáng mập mạp của Lí Tâm Di rời đi, nói thực ra hắn cũng đau
lòng, nói trắng ra nàng quỳ trước Lữ Giai Ny đều vì em họ thân yêu, thật là một người khờ.
“Đình Nho, ngươi sẽ không vì Tâm Di mà tức giận mà nàng chính là bị LữGiaiNyđùa giỡn.”
“Ta
đương nhiên biết, chính vì nàng quá ngu ngốc mới có thể bị người khác
khi dễ, đây không phải là lần đầu tiên nhưng ai biết lại không có lần
tiếp theo, thật không hiểu trong óc nàng rốt cuộc có cái gì a!”
Nguyên lai em họ tức giận bởi vì bạn gái ngốc bị người khác khi dễ (bắt nạt),
lo lắng có thể có lần tiếp theo mới có thể tức giận chửi mắng như vậy?
Thật là, hắn yêu béo muội như thế thì làm sao có thể mắng nàng, thì ra lí do là như thế.
Hắn
cùng em họ tình cảm tốt lắm, có chuyện gì đều chia xẻ cho nhau bởi hắn
rất sớm nhận thức Lí Tâm Di. Còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nàng hắn
ngây người vài giây, không thể tin được em họ đẹp trai, tuấn tú cư nhiên có bạn gái mập mạp. Tuy rằng nàng có thể coi là đáng yêu, không đến mức như khủng long nhưng hình dáng thật sự làm cho người ta không dám khen
tặng.
“Đình Nho, nói thật nhiều năm như vậy nhưng ta vẫn cảm thấy thực hoang mang,
vì cái gì mà ngươi thích Tâm Di? Nàng tuy rằng có thể coi là đáng yêu
nhưng không đẹp hơn nữa dáng người không tinh tế, không lẽ ngươi có điểm đặc biệt là thích người béo?” Hắn vừa nói vừa trộm nghĩ trong lòng xem
cân nặng của Lí Tâm Di là tám mươi hay là chin mươi kg?
Kỉ Đình Nho nhìn anh họ một cái. “Em không có gì ham mê đặc biệt này, chỉ là. . .”
“Chỉ là cái gì?”
“Em
không có ham mê này, phải nói là khả năng đặc biệt đi!” Chuyện này hắn
chưa bao giờ cùng người khác nói qua, chính là cha mẹ hắn.
“Khả năng đặc biệt?” Dương Sĩ Hiền càng hoang mang. “Có ý gì?”
“Em
biết Tâm Di trong mắt mọi người là người béo nhưng ở trong mắt em thì em thấy nàng tuyệt đối không béo, dáng người được lắm, không chỉ như thế
nàng tinh tế tỉ mỉ, mắt thật to, phi thường xinh đẹp, là người con gái
đẹp nhất em từng gặp.”
Lí Tâm Di chờ thang máy mới phát hiện trên tay còn cầm canh gà, nàng nhìn canh gà thầm nghĩ có nên về hay không?
Nhưng Đình Nho đang giận nàng, hắn sẽ uống sao? Chính là canh gà hầm, hắn cho dù tức giận nhưng canh gà là vô tội, hơn nữa uống canh gà còn tốt cho
sức khoẻ, nghĩ vậy nàng liền trở lại văn phòng Đình Nho.
Nàng vừa đến cửa văn phòng, đang muốn gõ cửa lại vừa vặn nghe được tiếng nói của anh họ Dương, nàng ngây người ─
“Nguyên nhân chính là em có khả năng đặc biệt cho nên trong mắt em Lí Tâm Di là con gái xinh đẹp nhất thế giới mà không phải là người mập mạp?”
Dương Sĩ Hiền đứng ở giữa phòng đối với khả năng đặc biệt của em họ này vừa thấy kinh ngạc vừa thấy sợ.
“Em
nói như vậy thì người có tấm lòng tốt ở trong mắt em đều là mỹ nữ dễ
nhìn còn người có lòng dạ xấu thì đề là xấu nữ, có phải không?”
“Đúng.”
“Khó trách em lại gọi LữGiaiNylà xấu nữ.” Hắn vẫn không biết vì sao em họ
luôn gọi Giai Ny là xấu nữ, dù sao nàng cũng là mỹ nhân xinh đẹp, hiện
tại thì đã biết được nguyên nhân. “Đình Nho, em khi nào phát hiện mình
có khả năng như vậy?”
“Trước đây em cảm thấy rất kì lạ vì sao em nói người xinh đẹp còn tất cả mọi
người đều nói là xấu, đến khi học năm hai lớp chụp ảnh mới phát hiện
trong mắt em tất cả mọi người đều khác, lúc đó em mới phát hiện mình có
khả năng này.”
“Nói cách khác ở trong mắt em Tâm Di vĩnh viễn đều là mỹ nữ, em không nhìn hình dáng thật của nàng, trừ bỏ ảnh chụp?”
“Không phải, em nhìn nàng ở cuộc sống thật.” Đây cũng là phát hiện sau này của hắn. “Mỗi khi em tức giận thì nhìn thấy hình dáng thật của Tâm Di,
giống như mọi người.”
“Vậy khi em tức giận thì thấy Tâm Di là béo muội chứ không phải là mỹ nữ?”
“Đúng.” Kỉ Đình Nho gật đầu, bắt đầu từ lúc hắn ở cửa công ty rống giận đã thấy hình dáng mập mạp vốn có của Tâm Di, tiếp theo hắn phát hiện vẻ mặt
hoang mang của anh họ. “Như thế nào, anh không tin lời em nói?”
“Không, anh tin em, bằng không một đại soái ca siêu cấp như thế nào lại thích
một người mập mạp như vậy, anh chỉ là nghĩ em thật sự thích nàng sao?”
Chứng kiến cùng chứng thật là khác nhau, thật đúng là làm cho người ta
cảm thấy choáng váng.
“Không quan trọng, dù sao chúng em đã cùng một chỗ hơn mười năm.”
“Chính là em có nghĩ tới hay không nếu có một ngày khả năng đặc biệt của em
mất đi thì em có thể hay không tiếp tục cùng nàng ở chung? Bởi vì mỗi
ngày nhìn thấy người mập mạp không phải mỹ nữ thì có thể nhìn nổi sao?”
Kỉ
Đình Nho suy tư một lúc. “Nói thật thì em không nghĩ tới vấn đề này, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới chia tay với Tâm Di, chúng em ở chung
lâu như vậy nếu chia tay với nàng thì nàng sẽ nghĩ sao?”
“Nhìn nàng vì em có thể quỳ trước Lữ Giai Ny, chỉ biết nàng đối với em một
lòng như thế nào, nếu em cùng nàng chia tay thì khẳng định nàng không
sống nổi.”
“Chính là như vậy.” Hắn cũng nghĩ như vậy bởi vì hắn biết Tâm Di yêu hắn bao
nhiêu. “Hơn nữa mẹ nàng còn đang ở Mĩ, em đã nhận lời sẽ chăm soc nàng
cho nên em không thể chia tay với nàng.”
“Chính là trong chốc lát em không nghĩ như vậy, nhìn đến thì sẽ không đau đầu, sẽ không cảm thấy mâu thuẫn sao? còn có em không nghĩ tới chia tay với
nàng thì em sẽ kết hôn với nàng sao?”
“Không biết, em chưa từng nghĩ tới chuyện này.” Dù sao bọn họ vẫn còn là học sinh, bàn tới việc kết hôn là quá sớm.
Lúc
sau điện thoại văn phòng Kỉ Đình Nho vang lên, lúc này mới làm gián đoạn cuộc nói chuyện của hai người nhưng hai người họ vẫn chưa phát hiện ra
Lí Tâm Di ở ngoài cửa đã nghe thấy tất cả.
Lí
Tâm Di căn bản không biết chính mình làm thế nào trở về nhà, sau khi đi
vào đần độn đem canh gà đặt lên bàn, thân thể ngã xuống ghế sô pha, theo bản năng nhớ laị đoạn đối thoại của Đình Nho cùng anh họ hắn.
Đột nhiên điện thoại bàn vang lên, nàng giật mình sửng sốt vài giây mới đứng dậy nghe điện thoại, là mẹ từ Mĩ gọi tới.
“xem ra mẹ gọi đúng lúc, con gái bảo bối vừa lúc ở nhà, con đang đọc sách có phải không?” Điện thoại vang lên tiếng nói phấn khích.
“. . . .Vâng.”
“Giọng sao lại như vậy, xảy ra chuyện gì sao?” Dù ở xa tận nước Mĩ nhưng Lê
Nhân Phương vẫn cảm giác được con gái đang không vui.
“Mẹ, mẹ không cần lo lắng, con chỉ là đang học nên mệt, không xảy ra chuyện gì cả.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự.” Không muốn làm cho mẹ, Lí Tâm Di cố gắng lớn tiếng trả lời.
“Không có việc gì là tốt rồi, mẹ chỉ có con là bảo bối duy nhất, con phải tự chăm sóc mình.”
“mẹ, việc kia. . . .”
“Con muốn nói cái gì?”
“Mẹ, con hỏi mẹ nếu mẹ thật sự thích người kia cũng phải là người kia thật
sự mà là một người khác thì mẹ có thật sự thích người kia không?”
“Tâm Di, con rốt cuộc đang nói cái gì? Mẹ như thế nào nghe đều không hiểu,
cái gì thích người rồi lại không phải thật sự thích, đây là cái gì? Là
tình tiết phim phải không?”
Biết mẹ không hiểu ý của nàng, trên thực tế nàng cũng không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng, nàng hiện tại rất phiền não.
“Tâm Di, tuy rằng mẹ không biết con đang nói cái gì nhưng nhắc tới chuyện
thích người khác thì mẹ có chuyện muốn nói cho con biết.”
“Vâng, mẹ nói đi.”
“Mẹ gần đây quen một người đàn ông, cùng đối phương đi ra ngoài ăn cơm vài lần.”
“Mẹ, ý của mẹ là mẹ có bạn trai?” Lí Tâm Di thật kinh ngạc.
“Cũng không hắn là bạn trai nhưng người đó nói thật sự thích mẹ, muốn tiếp
tục phát triển nhưng mẹ còn lo lắng không biết nên đồng ý hay không?”
“Mẹ, đối phương làm gì? Là người Mĩ sao?”
“Không phải, người đó là Hoa Kiều, chính mình mở công ty, so với mẹ lớn hơn
mười tuổi, vợ mười năm trước qua đời còn có đứa con năm nay hai mười lăm tuổi.” Lê Nhận Phương không chút giấu diếm kể hết cho con gái, dù sao
trên thế giới đó là người nàng yêu thương nhất, quan hệ với ai, có
chuyện gì đầu tiên nghĩ cũng là chia sẻ với con gái.
“Nghe điều kiện không tệ lắm, mẹ còn do dự gì nữa? Lập tức gật đầu đồng ý a,
nói thật thì mẹ sớm nên có bạn trai.” Hơn mười năm trước cha cũng đã tái hôn, mẹ chờ đã đủ lâu rồi.
“Con không phản đối sao?”
“Đương nhiên là không, con ủng hộ cả hai tay.” Nếu là trước đây nàng sẽ nghĩ
mẹ bị người khác cướp đi nhưng hiện tại mẹ vì nàng mà mất đi hơn mười
năm tuổi thanh xuân, mẹ nên có người yêu thương.
“Con gái của mẹ đã trưởng thành rồi.” Lê Nhân Phương vui mừng nói. “Mẹ đã biết, mẹ sẽ thật sự cùng đối phương kết giao.”
Lí Tâm Di sau khi cùng mẹ nói chuyện mới luyến tiếc cúp điện thoại.
Nghe được mẹ quen bạn trai nàng thật sự vì mẹ mà vui mừng, nếu mà có người
có thể thay nàng đối tốt, bảo vệ, quan tâm tới mẹ thì nàng đương nhiên
thật yên tâm nhưng nghĩ tới chuyện của mình nàng không khỏi thở dài.
Nhiều năm qua nàng vẫn rất muốn biết Đình Nho vì sao nói nàng rất gầy, rất
đẹp, hiện tại đã biết nhưng nàng lại không một chút vui vẻ thậm chí còn
cảm thấy khổ sở.
Nàng không biết chính mình khổ sở vì cái gì, là bởi vì biết người Đình Nho thật sự thích không phải là nàng sao?
Ở
trong mắt hắn nàng xinh đẹp nhưng hắn cả đời sẽ nhìn thấy hình dáng của
nàng, nhớ tới mỗi khi tức giận hắn đều lộ ra nét mặt quái dị sau đó quay đầu không nhìn nàng, bây giờ nàng rốt cục hiểu được là vì sao. . .
Bởi vì hắn không muốn thấy nàng thật sự.
Nếu
giống như lời nói của anh họ Dương, vạn nhất có khả năng đặc biệt của
hắn mất đi thì hắn còn có thể cùng với nàng một chỗ sao? Hắn có biện
pháo cùng người mập mạp ở chung một chỗ sao?
Nhớ tới mỗi lần tức giận hắn đều quay đầu, đáp án thật ra đã rất rõ ràng.
Khi Kỉ Đình Nho đến tìm Lí Tâm Di đã là chuyện của ba ngày sau.
Hai người cùng nhau ăn xong bữa tối, Lí Tâm Di phát hiện hắn không có đi, nhịn không được hỏi: “đã khuya, anh không về sao?”
“Không, đêm nay anh sẽ ở lại.”
“Phải không?”
“làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“Không có.”
Trước kia hắn thường ở lại qua đêm nên nhà nàng mới có rất nhiều quần áo cùng đồ dùng của hắn nhưng không biết sao hôm nay nghe hắn nói vậy nàng cảm
thấy có chút nghiêm trọng.
Khi hai người nằm trên giường, Kỉ Đình Nho đột nhiên xoay người, đem Lí Tâm Di đặt dưới người.
“Cả
buổi tối anh đều cảm thấy em rất kì lạ, nói cũng rất ít, có phải bởi vì
mấy hôm trước anh mắng em phải không?” Mỗi lần hắn đến tìm nàng thì bọn
họ thật vui vẻ nhưng đêm nay nàng chẳng những ít nói mà vẻ mặt có chút
xa lạ, chẳng lẽ hôm đó hắn mắng nặng doạ nàng sợ?
Ngày đó hắn đương nhiên tức giận, nếu không mắng nàng một lần thì lần sau
nàng gặp lại Lữ Giai Ny hay những người khác cũng bị khi dễ thôi.
Hắn thật sự không thích nàng bị người ta khi dễ, không cho phép.
Nhưng hiện tại ngẫm lại khi đó hắn thật sự rất ác. . .
“Tâm Di, thật có lỗi, hôm đó vì anh quá tức giận nhưng anh cam đoan với em,
về sau sẽ không thế nữa.” Kỉ Đình Nho không quen nàng im lặng như vậy.
Lí
Tâm Di nhìn thấy hắn, nghĩ giờ phút này hắn thấy nàng hắn là mỹ nữ không tồn tại kia mà không phải là bản thân nàng cho nên hắn mới có vẻ mặt ôn hoà như vậy đối với nàng, nói chuyện nhẹ nhàng thậm chí còn lộ ra vẻ
tươi cười.
Chính là mỹ nữ kia không phải là nàng, không phải là Lí Tâm Di nàng.
“Làm sao vậy, làm gì nhìn anh như vậy?”
“Anh thích em sao?” Nàng hỏi.
“Chẳng lẽ hôm đó anh thật sự doạ em sợ?” Kỉ Đình Nho đối với vấn đề đó cảm
thấy không sao, tươi cười. “Đứa ngốc, nếu không thích em thì làm sao anh cùng một chỗ với em, hiện tại vì sao anh ở đây? Anh đương nhiên thích
em, tiểu mỹ nữ của anh.”
Kỉ Đình Nho không phát hiện ra vẻ mặt đau thương của Lí Tâm Di, hắn cúi xuống hôn cổ trắng ngần của nàng, cởi áo ngủ của nàng.
Lí Tâm Di không cự tuyệt hắn bởi vì trước mặt hắn nàng chưa bao giờ nói “không”, luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.
Đêm khuya Lí Tâm Di ngồi trên gường nhìn Kỉ Đình Nho đang ngủ say bên cạnh.
Cho
dù là đang ngủ nhưng khuôn mặt hắn vẫn anh tuấn đến mê người, nàng nhớ
tới lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã bị hắn mê hoặc, lúc đó nàng mới bốn
tuổi.
Bốn
tuổi liền đối với hắn nhất kiến chung tình, nghĩ đến nàng đã yêu Đình
Nho đã gần hai mươi năm, chưa từng nghĩ tới một ngày rời xa hắn, cũng
nghĩ đến chính mình sẽ cả đời ở chung với hắn sau đó kết hôn.
Chính là người hắn yêu không phải là nàng, có hay không một ngày nào đó hắn
tỉnh dậy thì khả năng đặc biệt mất đi, hắn sẽ lựa chọn rời xa nàng?
Nhìn thân hình cường tráng của hắn lộ ra, cân xứng mà đẹp, trái lại nàng cúi đầu nhìn thân hình của chính mình, một vòng lại một vòng thịt béo cộng
thêm khuôn mặt bình thường, nàng như vậy làm sao xứng đối với hắn.
Nàng sớm nên ở lúc hắn nói nàng rất đẹp, là người đẹp nhất lớp nên tỉnh ngộ
bởi vì như thế nào hắn lại nói nàng, hình dáng thật sự của nàng, giống
như mắt của mọi người vừa béo lại xấu, hắn như thế nào có thể yêu nàng?
Nghĩ đến người hắn yêu không phải là nàng, nước mắt chảy xuống, Lí Tâm Di lập tức lấy tay lau đi.
Sự việc thật sự tàn khốc, trong lòng vì vậy mà rối rắm.
Về sau nàng nên làm gì bây giờ?
Buổi sáng sau khi hết tiết Lí Tâm Di cùng La Tình đến nhà ăn ăn cơm trưa.
Nàng ngồi ở trên thở dài thật mạnh, đang muốn ăn cái gì gương mắt nhìn La
Tình ngồi đối diện mở mắt thật to nhìn nàng làm cho nàng sửng sốt.
“La Tình, ngươi như thế nào không ăn cái kia?”
“Tâm Di, ngươi biết không? Ngươi vừa mới ngẩn người. . . .” Nàng đătj tay
xuống. “Ngươi từ lúc ngồi xuống đã ngẩn người mười lăm giây.”
Lí Tâm Di không nhịn được cười ra tiếng, không nghĩ tới bạn tốt nhàm chán tới mức tính thời gian ngẩn người của nàng.
“Còn có, buổi sáng lúc cô Hồng vào lớp ngươi đã ngẩn người, lúc đó rất lâu
khoảng nửa tiếng.” La Tình hoang mang nhìn bạn tốt. “Tâm Di, không phải
ngươi xảy ra chuyện gì?”
Tâm
Di luôn luôn là học sinh ngoan, chưa từng ở trên lớp ngẩn người như hôm
nay bởi vậy nàng phi thưởng khẳng định bạn tốt không phải xảy ra chuyện
gì thì chính là có chuyện phiền não.
Nhìn bạn tốt lo lắng vì nàng như thế Lí Tâm Di nước mắt không khống chế được rơi xuống.
“Nay, ngươi tại sao đột nhiên khóc?” Thấy nàng đột nhiên khóc La Tình thật
khẩn trương. Khẳng định là có việc lớn bằng không Tâm Di lại khóc như
vậy, muốn hỏi nhưng phát hiện nhà ăn có rất nhiều người nhìn các nàng.
“Tâm Di, chúng ta đi ra ngoài.”
Hai
người cơm trưa căn bản là chưa ăn liền rời đi, tiếp theo các nàng tìm
một nơi gần đó, La Tình nóng vội hỏi xảy ra chuyện gì. Nghe xong Lí Tâm
Di nói nàng không nhịn được mở to hai mắt.
“Bởi vì Kỉ Đình Nho có khả năng đặc biệt cho nên hắn nhìn ngươi lại thấy
ngươi là một đại mỹ nữ?” La Tình quả thật không thể tin, việc này thật
đúng là kì lạ, làm sao có thể! “Tâm Di, đúng vậy sao?”
“Ừ,
Đình Nho nói vậy với anh họ.” Nàng cùng La Tình tình cảm như chị em ruột cho nên không giấu diếm gì nàng, đem chuyện kể với nàng, cũng muốn biết ý của bạn tốt. “La Tình, ngươi tin việc này sao?”
“Nói thật ta cảm thấy có điểm lạ, cảm giác như nghe được người ngoài trái
đất xâm chiếm địa cầu, làm ta rất khó có thể tin tưởng.” Bởi vì nàng
luôn không tin chuyện ma quỷ.
“Đúng vậy, thật là làm cho người ta không thể tin, ta nghe được cũng thật
kinh ngạc.” Nàng cho tới bây giờ không biết Kỉ Đình Nho có khả năng này, còn tưởng rằng hắn thật sự thích nàng, yêu nàng. “Như lời anh họ của
hắn nếu không phải hắn có khả năng này, nhìn xấu nữ thành mỹ nữ thì một
đại soái ca như thế làm sao có thể hẹn họ với một người mập mạp!”
“Tâm Di, ngươi làm sao lại tự hạ thấp mình xuống, ai nói ngươi như vậy?
Ngươi không nghĩ lại xem ở trong lớp có bao người dựa vào bài của ngươi
mới không bị điểm kém, còn có ngươi giúp bao nhiêu chó mèo đi lạc, thậm
chí thu dọn đồ dùng giúp bao nhiêu người, theo ta thì ngươi quả thực là
bồ tát sống.”
Lí Tâm Di nhìn bạn tốt, nghĩ đến “Ai cũng có một tri kỉ!” Những lời này nàng thật sự cảm động. “La Tình, cám ơn ngươi đã an ủi.”
“Ta
không phải là đang an ủi ngươi mà ta nói thật, ngươi so với những người
khác đều vĩ đại, từ sau khi ta chơi với ngươi thì ta cảm thấy ta tốt lên nhiều lắm, bắt đầu giúp đỡ người khác cho nên Kỉ Đình Nho có bạn gái
đáng yêu lương thiện là phúc của hắn.”
Lí Tâm Di vừa khóc vừa cười, thật vui vẻ vì quen biết La Tình hơn nữa cùng nàng trở thành bạn tốt.
“Được rồi, đừng khóc.” La Tình lấy khăn tay lau mặt cho bạn tốt.
“cám ơn ngươi.”
“Trở lại vấn đề chính, ngươi nói Kỉ Đình Nho thích người khác không phải là
ngươi như vậy ngươi tính làm sao bây giờ? Tiếp tục cùng hắn hẹn hò sao?” Vấn đề nghe thật sự là rất mâu thuẫn.
“Ta
cũng không biết, ta nghĩ còn muốn ở bên cạnh hắn, chính là mỗi khi hắn
gọi là tiểu mỹ nữ thì lòng ta đau quá, bởi vì ta biết được người hắn
thật sự yêu không phải là ta.”
Lúc này điện thoại của Lí Tâm Di vang lên, nàng liếc nhìn người gọi, rất nhanh lau mũi nghe ─
“Bác gái? Bác có chuyện gì cần nói với cháu sao, vâng, cháu đã biết, cháu tới ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...