Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Đưa tay khẽ xoa khóe miệng
của hắn, cô vẫn rất đau lòng: “Còn đau không?”

“Anh đau lòng hơn.” Thẩm
Thiên Dục từ trên cao nhìn xuống, hắn nghiêm túc nắm tay cô chạm đến khóe miệng
mình.

Cô giật mình thở dài, lắc
lắc đầu: “Thiên Dục, chúng ta như vậy là không đúng.”

“Không muốn, không
đúng, không thể... Những từ này anh đã chán nghe rồi! Bây giờ anh chỉ muốn biết
chiều nay xảy ra chuyện gì?” Kéo tay cô ra, kiềm chế ở đỉnh đầu, hắn cúi người,
há miệng chiếm lấy nụ hoa mềm mại, tham lam bú, cắn, vẽ nên các vòng tròn.

“Ưm ưm...” Thẩm Thiên
Vi vô lực kháng cự, cộng thêm tay lại bị kiềm chế trên đỉnh đầu, cô chỉ có thể
vô ý thức giơ cao ngực, đem lấy miên nhũ đưa vào môi mỏng đói khát của hắn, chịu
đựng một luồng sóng khoái cảm trong cơ thể xông ra.

Hắn hàm chứa hoa nhị yếu
ớt, trầm giọng dụ dỗ: “Nói cho anh biết, em cùng Thanh Trạm có quan hệ gì sao?”

Mắt đẹp của Thẩm Thiên
Vi khẽ nhếch, ánh mắt mơ hồ, nhẹ nhàng lắc đầu. Lòng cô trừ hắn ra, cho tới bây
giờ cũng không có bất cứ ai có thể chen vào... Cô không tự chủ được lộ ra nụ cười
hài lòng, đưa tới hắn càng thêm cuồng mãnh liếm láp.

“Ưm... Thiên Dục.”

“Không cần trốn tránh,
anh muốn biết!” Thẩm Thiên Dục nói xong, một tay hắn từ từ trượt xuống, dò xét
nơi quen thuộc giữa hai chân cô.

...

Từ trước kia Thẩm Thiên
Vi đã biết, sống cùng với Thiên Dục sẽ là những ngày hạnh phúc nhất đời cô! Chỉ
cần nhìn hắn, cô sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nhưng bây giờ... Cô lại
cảm thấy sống một ngày dài như một năm.

Khi nghĩ tới việc Thiên
Dục ở chung với mình, cô có cảm thấy mệt mỏi hay không? Đáp án là, không có.

Cho dù đau khổ đi nữa
nhưng cô vẫn yêu hắn. Nếu như không nhìn thấy hắn, ngược lại mới là sống không
bằng chết! Nhưng cùng hắn ở chung một chỗ, cô lại cảm thấy rất khó khăn, bởi vì
sợ bị mọi người phát hiện.

Năm 3 ĐH, càng có nhiều
lời đồn ra thổi vào.

Thẩm Thiên Dục vẫn mắt
điếc tai ngơ như cũ, hắn chỉ thích ở bên cạnh cô, dùng hết tất cả biện pháp yêu
cô, khiến cô vui vẻ, dù sao chỉ cần cô ở đây, hắn đã cảm thấy rất hài lòng!

Thẩm Thiên Vi dần dần
trở nên cô độc, không chỉ xa cách bạn bè mà ngay cả Thanh Trạm, cô cũng trốn
tránh không gặp.


Cô sợ sẽ nghe những lời
đồn đại kia, sợ bạn bè ân cần hỏi thăm, cũng sợ sự tồn tại của Thanh Trạm sẽ
mang đến cho Thiên Dục sự kích thích hoặc tổn thương! Cô không biết nên làm gì?
Hơn nữa khi xa cách mọi người, cô càng thêm lệ thuộc vào Thiên Dục... Rõ ràng
đã tự nói với mình, việc này là không đúng! Nhưng lòng cô đã thuộc về Thiên Dục
mất rồi.

Cô có khổ sở cũng có ít
kỷ.

Ngoài miệng thì cô nói
nói không muốn hắn, nhưng hành động lại không như thế, chỉ có thể mặc cho hắn cần
thì cứ lấy, rõ ràng thương hắn, lại càng sợ ánh mắt người ngoài, cô kiên quyết
không chịu thừa nhận tình cảm của mình, tìm mọi lý do để trốn tránh.

Thân thể của cô mệt mỏi
quá, lòng càng đau hơn!

Vậy mà, đang lúc rối rắm
này, Thẩm Thiên Vi vẫn chưa có sự lựa chọn thích hợp... Trời cao lại một lần nữa
đùa giỡn với cô, cho cô hi vọng nhưng thực ra cũng là cho cô một con đường tuyệt
vọng.

Thẩm Thiên Vi nhận được
điện thoại của ba, cô trở lại Thẩm gia. Đã có lúc cô cho là cả đời này không
bao giờ có thể nhìn thấy ba ruột của mình nữa.

Nói thật, ở trong trí
nhớ của cô, sớm đã quên ông ta có hình dạng như thế nào. Khi đó cô mới hai tuổi,
sau khi có trí nhớ thì chỉ nhớ được sự kiện kia: ông ta bởi vì làm ăn thất bại
mà đánh vợ con, thất bại lần nào đánh lần đó, đến một lần đánh chết vợ mình vì
vậy bị lãnh án tù chung thân.

Sau đó con gái của ông
ta, được ba cô, cũng chính là Thẩm Tư Kiều nhận nuôi, từ đó trải qua cuộc sống
an nhàn hạnh phúc.

Tại sao muốn cô gặp lại
người này? Cô không hiểu... Cô cho là, mình cùng người này đã không còn bất kỳ
quan hệ nào.

Hận ông ta sao? Một
chút cảm giác cũng không có, dù sao cũng đã quá lâu rồi, muốn cũng không thể
nào làm được, nhất là, khi thấy ông ta gầy đến độ giống như chỉ còn da bọc
xương, còn bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn cô, cô càng không thể nào hận nổi.

Thẩm Thiên Vi im lặng
ngồi trên ghế sa lon, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều ngồi bên cạnh cô, cùng cô đối
mặt với người thân hoàn toàn xa lạ này.

Dụ Thái mở to miệng muốn
nói gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ thấy nước mắt rời đầy trên mặt ông, làm cho
người ta có chút không nhẫn tâm.

Cuối cùng, cũng là Thẩm
Tư Kiều mở miệng trước.

Ông nâng mắt kiếng lên,
vuốt mái tóc dài của Thẩm Thiên Vi, dịu dàng nói: “Con gái à, vốn là chúng ta
nên tôn trọng con, nên nghe ý kiến của con trước, xem con có muốn gặp ông ta

hay không... Nhưng là, Dụ tiên sinh ở trong ngục, người ta kiểm tra được ông ta
bị ung thư gan thời kỳ cuối, đã không còn sống được bao lâu cho nên ba và mẹ
con cũng cảm thấy con nên gặp ông ta một lần.”

An Vịnh Tâm nhìn thấy ánh
mắt của chồng mình, bà an ủi Thẩm Thiên Vi: “Vi Vi à, ở trong ngục, ông ta thật
sự đã sám hối rồi. Mà tâm nguyện cuối cùng của ông ta chỉ là muốn tới gặp con,
nhận được sự tha thứ của con... Con đã trưởng thành rồi, chúng ta không thể ép
con làm bất kỳ việc gì! Nhưng mặc kệ con quyết định như thế nào, ba và mẹ cũng
sẽ đứng về phía con.”

Thẩm Thiên Vi nghe xong
mới giương mắt lên nhìn về phía người đang lắp bắp nhìn cô. Một lúc lâu sau, cô
lặng lẽ lắc đầu một cái: “Chuyện lúc trước đã quá lâu rồi, con đã không còn nhớ
rõ, cái gì hận, không hận, cũng đã không còn quan trọng.”

“... Vi Vi.” Thanh âm
thô két đột nhiên vang lên dường như vô cùng khổ sở “Thật xin lỗi, ba thật sự
vô cùng xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của ba, là lỗi của ba.”

Một nỗi đau như nứt toạc
ra níu lấy Thẩm Thiên Vi, cô nhẹ híp mắt to một cái, sắc mặt có chút trắng bệch
kéo ra nụ cười: “Chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại! Cho tới bây giờ tôi rất
hạnh phúc, cho nên ông không cần phải đau lòng.”

“Thật xin lỗi, thật xin
lỗi.” Vậy mà Dụ Thái vẫn nói lại đến hai lần, ông vô cùng hối hận.

Bỗng dưng nước mắt từ
khóe mắt Thẩm Thiên Vi chảy xuống.

Cô không hiểu cảm giác
trống rỗng này là gì, chẳng qua là cảm thấy mình có chút không thoải mái... Nhức
đầu, đau ngực, toàn thân đều đau! Gần đây mỗi một việc đều xé rách tâm tình của
cô, cô run lẩy bẩy, không muốn nói thêm gì nữa.

“Vi Vi, con không thoải
mái sao?” An Vịnh Tâm nhìn con gái, bén nhạy nhận thấy được sự khác lạ của cô.

“Con không sao.” Thẩm
Thiên Vi dựa vào người mẹ, kéo ra một nụ cười nhưng lại so với khóc còn khó coi
hơn “Mẹ, để cho ông ta đi đi có được không? Con thật sự đối với ông ta không có
bất kỳ cảm giác nào, con không hận ông ấy, nhưng mà con lại không muốn nhìn thấy
ông ta, con không muốn...”

“Được, được, mẹ biết.”
An Vịnh Tâm nói xong, quay đầu nhìn Dụ Thái “Ông cũng nghe rồi đó, bây giờ
không còn gì tiếc nuối chứ?”

Dụ Thái rơi nước mắt gật
gật đầu, ông còn có thể cầu xin cái gì chứ? Có thể được như vậy, chết cũng
không đáng tiếc!

Ông chùi chùi nước mắt
đứng dậy, cứ mãi nhìn Thẩm Thiên Vi, sau đó dưới sự hướng dẫn của Thẩm Tư Kiều
đi ra khỏi Thẩm gia, theo cảnh sát đợi bên ngoài rời đi.

“Chồng ơi, Vi Vi té xỉu!”


Thẩm Tư Kiều trở lại đại
sảnh chỉ nghe thấy An Vịnh Tâm sợ hãi kêu lên, ông liền vội vàng tiến lên ôm lấy
Thẩm Thiên Vi, vừa lên lầu vừa dặn dò: “Vịnh Tâm, gọi điện thoại cho Vịnh Duy.”

Thẩm Thiên Dục nhận được
tin tức liền vội vàng chạy về nhà, hắn nhìn thấy Thẩm Thiên Vi nằm ở trên giường
sắc mặt như tờ giấy trắng. Hắn ngồi ở bên giường, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt
của cô, đầu hắn cũng không ngẩng lên mà bày tỏ sự bất mãn đối với ba mẹ mình:
“Con cảm thấy cô ấy không cần thiết phải gặp người kia!”

“Tại sao?” An Vịnh Tâm
tựa vào trong ngực Thẩm Tư Kiều, mặt không biến sắc, chau mày.

“Đây không phải là chứng
minh tốt nhất sao?” Tròng mắt đen của Thẩm Thiên Dục trầm xuống, hắn ngẩng đầu
lên nhìn về phía An Vịnh Tâm.

An Vịnh Tâm nghe lời
con nói, bà nhìn chồng mình, vô cùng ăn ý muốn nói đến tin tức kia.

Thẩm Tư Kiều gật đầu một
cái, từ từ đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, còn An Vịnh Tâm thì nhìn đứa con nhà
mình, giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Con thật cho là con bé tái nhợt nằm đó như
thế, chỉ là bởi vì ba ruột của nó?”

“Chẳng lẽ không phải
sao?” Thẩm Thiên Dục đứng lên đối mặt với An Vịnh Tâm, dù sao cũng là ba mẹ
mình, hắn cũng nhìn thấu một chút đầu mối.

“Đó không phải là
nguyên nhân chính!” An Vịnh Tâm nhỏ giọng nói, lông mày chau lại trên khuôn mặt
xinh đẹp, bà nhìn con mình “Vịnh Duy giúp con bé kiểm tra, con có biết hắn nói
cái gì không?”

Thẩm Thiên Dục im lặng
không lên tiếng, An Vịnh Tâm tiếp tục nói tiếp: “Hắn nói, Vi Vi là do trong một
thời gian dài lo âu hoặc sợ hãi tạo thành chứng suy nhược thần kinh, nếu còn để
mặc như vậy, bệnh tình sẽ trở nên nghiêm trọng.”

“Suy nhược thần kinh?”
Sắc mặt lo lắng của Thẩm Thiên Dục lộ ra, hắn nhìn Thẩm Thiên Vi đang ngủ mê
man trên giường rồi hỏi ngược lại.

“Đúng vậy” An Vịnh Tâm
kéo Thẩm Thiên Dục qua hỏi: “Con rốt cuộc đã làm gì con bé hả? Bức nó đến mức
này.”

Thẩm Thiên Dục chỉ im lặng
không lên tiếng giống như đang suy nghĩ cái gì đó, hắn không phản bác những chất
vấn của An Vịnh Tâm, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng: “Tất cả những việc mẹ có
thể nghĩ tới, con đều làm cả rồi.”

“Con... Khốn kiếp!” An
Vịnh Tâm cắn răng nghiến lợi nói, muốn cho con trai mình một cái tát nhưng lại
không muốn đau tay mình. Bà cực kỳ tức giận nhưng lại bình tĩnh khác thường
nói: “Mẹ với ba con chưa bao giờ trông nom chuyện con muốn làm, cho dù biết con
làm những việc gì cũng tin tưởng con sẽ xử lý tốt, nhưng bây giờ tình huống thế
này, làm sao chúng ta có thể yên tâm về con đây?”.

“Con biết con đang làm
gì.” Hắn không có mạnh miệng, chỉ là nhẹ giọng đáp lại.

“Con biết cái rắm gì!”
An Vịnh Tâm giận dữ, rồi lại không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ đánh thức Thẩm
Thiên Vi “Đừng tưởng rằng con là thiên tài IQ 200 thì cái gì cũng làm được, đối
với “Tình yêu” con hiểu được bao nhiêu? Con cho rằng ép buộc con bé đồng ý tình
cảm của con, ở bên cạnh con, sẽ không có vấn đề gì sao? Mẹ cho con biết, con chỉ
sẽ bức tử con bé thôi!”

“Sẽ không có chuyện đó

xảy ra!” Thẩm Thiên Dục nhíu mày, một sự khó chịu đánh úp tới hắn.

“Sẽ không? Con có can đảm
thử một lần không?” An Vịnh Tâm hừ lạnh “Mẹ là người từng trải, chỉ là muốn nhắc
nhở con mà thôi, gấp gáp quá mức, thường chỉ đem đến kết quả hoàn toàn ngược lại!
Nếu như con thật sự muốn tốt cho nó, nên bàn bạc kỹ hơn, nhẫn nại hơn, để cho
con bé tự mình từ từ suy nghĩ! Thẩm Thiên Dục, mẹ chỉ nói tới đây, tự giải quyết
cho tốt đi!” An Vịnh Tâm nói xong liền rời khỏi phòng.

Còn Thẩm Thiên Dục thì
ngồi xuống bên giường cô, một thân một mình, mở ra tình yêu đau đớn trong
lòng... Như vậy là từ trước đến nay, tất cả khổ sở là một mình cô ấy gánh chịu
sao? Cô trốn tránh hắn, không thừa nhận tình cảm của hắn, hắn cũng truy đuổi thật
vất vả, vô cùng vất vả! Có lẽ mẹ nói không sai, hắn thật sự quá ép cô, không
cho cô thời gian để suy nghĩ.

Vì vậy hắn cần phải
buông tay sao? Hắn thật sự không làm được...

Thẩm Thiên Vi, anh nên
làm sao với em đây? Lần này, đến phiên em tới dạy anh, có được không?

Khi sức khỏe Thẩm Thiên
Vi hồi phục, cô trở lại trường học. Lúc này, Thẩm Thiên Dục phát hiện cô hoàn
toàn thay đổi.

Nếu như nói trước kia,
cô chỉ là trốn tránh, làm bộ như không thừa nhận. Thì bây giờ, cô hoàn toàn cự
tuyệt, như đinh chém sắt, vạch rõ giới hạn với hắn!

Ở lần thất bại thứ một
trăm lẻ, Thẩm Thiên Dục quyết định đợi ở nhà trọ của cô. Cuối cùng hắn cũng chờ
được cô.

Thẩm Thiên Vi mệt mỏi
kháng cự đẩy cánh tay hắn ra: “Thiên Dục, buông tay! Buổi chiều chị còn có tiết
học, có chuyện gì thì tối về nhà rồi nói.”

“Anh chịu đủ rồi.” Hô hấp
của Thẩm Thiên Dục có chút nặng nề “Không cần tìm thêm lý do để tránh mặt anh!
Em căn bản là không muốn nói chuyện với anh, mặc kệ ở nơi nào hoặc lúc nào cũng
vậy, không phải sao?”

Thẩm Thiên Vi ngước mắt
nhìn hắn, cố gắng hết sức giấu giếm tâm trạng của mình, cô hít sâu một hơi: “Em
đã biết, vậy thì cần gì dây dưa nữa? Đúng, chị không muốn nói chuyện với em, ở
nơi nào, vào lúc nào cũng vậy.”

“Thẩm Thiên Vi! Em rốt
cuộc muốn cái gì?” Hắn thật sự chịu đủ rồi, tại sao cô không muốn gặp hắn?

“Cái gì chị cũng không
muốn!” Cô cắn môi, quật cường nhìn hắn: “Giống như chưa từng có bắt đầu, chúng
ta đến đây là kết thúc!”

“Cái gì gọi là “Đến đây
là kết thúc”? Cái gì gọi là “Giống như chưa từng có bắt đầu”?” Thẩm Thiên Dục bị
cô lạnh nhạt, hắn vô cùng tức giận. Hắn nghĩ, toàn thế giới này chắc chỉ có một
mình Thẩm Thiên Vi mới có thể khiến hắn không còn là “thiên tài” Thẩm Thiên Dục
nữa rồi.

“Ý tứ ngay trên mặt chữ!”
Thẩm Thiên Vi nắm chặc quả đấm, không cho phép mình yếu đuối! Không sai, cô đã
nghĩ thông suốt, quyết định muốn chém đứt đoạn mối quan hệ loạn luân giữa cô và
hắn “Chị đã nói vô số lần rồi, chúng ta là chị em, chúng ta không thể tiếp tục
sai lầm này.”

“Sai lầm? Em cho là tất
cả đều là sai lầm? Anh chỉ là yêu em, như vậy cũng có lỗi sao?” Thẩm Thiên Dục
nâng cao giọng nói ép hỏi, nhẫn nại của hắn đã đạt đến cực hạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận