Chỉ Cho Em Cưng Chiều Anh

Thẩm Thiên Vi nghĩ tới
điều gì đó, đột nhiên cô đứng dậy, vô thức trở về phòng lấy giỏ sách đi ra cửa.
Cô nghĩ, cô cần rượu!
Lúc này, chỉ có rượu mới có thể chuốt say cô, làm cho cô quên đi triệt để những
nỗi đau trong nội tâm!

Chỉ cần say, thì chuyện
gì cũng sẽ không nhớ nữa, như thế sẽ tốt hơn nhiều, phải không?

Đêm khuya, Thẩm Thiên Dục
nhận được điện thoại của một người tự xưng là nhân viên phục vụ của cửa hàng tiện
lợi, nghe hắn nói mấy câu, Thẩm Thiên Dục liền vội vàng chạy tới địa chỉ mà đối
phương vừa nói.

Hắn xuống xe, đóng cửa
lại, rất nhanh chóng nhìn thấy một người phụ nữ điên loạn trước cửa hàng tiện lợi,
bên cạnh đó còn có bộ mặt bất đắc dĩ của nhân viên phục vụ. Người phụ nữ kia, hắn
đã quá đỗi quen thuộc, chỉ là, hắn không biết cô biết uống rượu, còn uống đến nỗi
say khướt.

“Tránh ra! Nấc... Cậu
không cần lo cho tôi, tránh ra!” Thẩm Thiên Vi đứng trước cửa hàng tiện lợi,
bên cạnh có hơn mười chai rượu rỗng, mà cô vẫn tiếp tục uống rượu.

“Tiểu thư, cô không cần
uống nữa! Cô đã say rồi.” Nhân viên phục vụ hoàn toàn không dám đến gần Thẩm
Thiên Vi, chỉ là ở một bên khuyên can.

“Tôi không có say!” Cả
khuôn mặt Thẩm Thiên Vi đỏ bừng, cụp đầu xuống cô lớn tiếng giải thích, một hơi
uống cạn rượu trong tay sau đó bỏ qua một bên “Tôi mới không say! Tôi rất tỉnh
táo. ... Nấc, tôi còn muốn uống...rượu... Rượu ở nơi nào?”

“Tiểu thư...”

“Không có việc gì, để
cho tôi.” Thẩm Thiên Dục bước nhanh tới bên cạnh hắn, đối với nhân viên phục vụ
giương lên nụ cười dịu dàng.

“À? Người mới vừa nghe
điện thoại là cậu... Thật may là, cậu cuối cùng cũng tới!” Nhân viên phục vụ thấy
Thẩm Thiên Dục liền vội vàng nói: “Vị tiểu thư này mua rất nhiều rượu, vẫn đứng
ở chỗ này uống... đã trễ như vậy tôi sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên mới lấy điện
thoại di động của cô ấy ra xem. Tôi thấy người cô ấy thường gọi điện nhất là cậu,
cho nên mới gọi cho cậu.”

Thẩm Thiên Dục duy trì
nụ cười trên môi, gật đầu một cái: “Cám ơn, anh giao cho tôi là được rồi.”

Nhưng nhân viên phục vụ
vẫn hỏi thêm một câu nữa: “Tiên sinh, xin hỏi cậu cùng cô ấy là...”

“Tôi là em trai của cô ấy.”
môi mỏng của Thẩm Thiên Dục chậm rãi nói ra mấy chữ.

Mà ngay tại lúc này, Thẩm
Thiên Vi vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất lầm bầm lầu bầu đột nhiên đứng lên, lảo
đảo lôi ra quả đấm, miệng rống to: “Không phải, không phải... Hắn không phải là
em trai của tôi, hắn không phải là em trai của tôi, tôi không muốn xem hắn như

em trai! Ô ô... Hắn không phải là em trai của tôi, không phải!”

Nói xong câu đó, thân
thể Thẩm Thiên Vi lảo đảo muốn ngã, Thẩm Thiên Dục kinh ngạc nhìn thấy nước mắt
trên mặt cô, lòng hắn đau đớn chua xót, hắn tự tay lau đi nước mắt trên mặt cô,
dịu dàng nói: “Chị uống say rồi, em dẫn chị về nhà.”

“Tôi không trở về nhà,
tôi muốn uống rượu!” Thẩm Thiên Vi hoàn toàn không tỉnh táo, từ chối hắn, vừa
đánh vừa nấc lên nghẹn ngào: “Tôi không muốn về nhà, về nhà cái gì cũng không
có! Tôi không muốn ở một mình.”

“Không phải một mình,
chị còn có em mà.” Thẩm Thiên Dục ôm thân thể của cô, cưng chiều nói.

“Tiên sinh, cái đó...
Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì? Cậu thật sự là em trai của cô ấy sao?”
Nhân viên phục vụ nhìn tình huống trước mắt, có chút kinh ngạc sờ sờ đầu, rất sợ
mình sẽ vô tình làm hại người phụ nữ này.

“Đã nói hắn không phải
là em trai của tôi!” Thẩm Thiên Vi tức giận hướng về phía nhân viên phục vụ rống
to, nước mắt càng tuôn ra dữ dội, cô bá đạo mà ngoan cường mở hí mắt đẹp: “Hắn
không phải là em trai của tôi! Cậu không được, nấc... nói hắn là em trai của
tôi, nói nữa tôi sẽ không để yên cho cậu!”

“Vậy hắn...” nhân viên
phục vụ quẫn bách.

“Hắn là người yêu của
tôi! Hắn là của một mình tôi!” Thẩm Thiên Vi bĩu môi “Oa” một tiếng liền khóc lớn
khiến nhân viên phục vụ càng thêm cảm thấy đau đầu. Thẩm Thiên Dục vẫn ôm cô
trong tay không nói gì, tròng mắt đen của hắn trở nên tĩnh mịch mà nóng bỏng. Dục
vọng bị đè nén trong lòng trong suốt bảy năm qua nhanh chóng bộc phát.

Cô rốt cuộc là vì say
nên nói bậy hay vì say mới dám nói ra lời thật lòng? Cô có biết không? Cô nói
ra những lời này mà không nghĩ đến hậu quả sao? Cô có biết không... Bao nhiêu
năm qua hắn rất muốn nghe những lời nói này, muốn đến nỗi máu trong thân thể đều
chảy ngược lại.

Nhân viên phục vụ ngây
ngốc đứng tại chỗ, Thẩm Thiên Dục ôm cô lên xe, sau đó trong đêm tối yên tĩnh,
nghênh ngang rời đi.

“Ưm!”

Thẩm Thiên Vi rên lên một
tiếng, nhanh chóng bị mang vào nhà trọ, cô bị chế ngự trên mặt tường lạnh lẽo,
một giây tiếp theo, môi đỏ mọng liền bị một thứ gì đó bá đạo chặn lại, hôn đến
trời long đất lở.

Hô hấp của hắn nóng bỏng
chiếm đoạt tất cả hơi thở của cô, lưỡi dài đẩy ra hàm răng, linh xảo nâng lên
cái lưỡi của cô cùng nhau nhảy múa. Hắn nếm mùi vị của rượu còn lưu lại trong
miệng cô càng thêm kích thích dục vọng mãnh liệt trong người.

Thẩm Thiên Vi giãy dụa

thân thể, nhưng dường như cô biết được người trước mắt là ai... Hơi thở của hắn
làm xáo động lòng cô, Thẩm Thiên Vi đưa tay vòng chắc cổ hắn, đói khát theo sát
hắn cùng nhau chìm sâu hơn vào nụ hôn này, phóng túng chính mình.

Không biết nụ hôn này
diễn ra bao lâu, Thẩm Thiên Dục chỉ cảm giác môi mình khẽ tê dại, hắn thở hổn hển
rời đi môi cô, cái trán chống trên người Thẩm Thiên Vi, giọng nói khàn khàn mê
người mà khêu gợi hỏi: “Anh là ai? Thẩm Thiên Vi, nói cho anh biết, anh là ai?”

Mắt đẹp của cô mông
lung mở một nửa, trong bóng tối Thẩm Thiên Vi đưa mắt nhìn đôi mắt trong trẻo
lóe ra tia sáng. Trong nháy mắt, đôi mắt của cô dâng lên một hàng nước, cô si
ngốc nói: “Thiên Dục, anh là Thiên Dục.”

Hắn ảo não gầm nhẹ một
tiếng, mang cô đến phòng khách, giống như mãnh thú xé rách quần áo trên người
cô, chui đầu vào thân hình mềm mại trắng nõn của cô ấn lên vô số nụ hôn, “Em sẽ
ép anh điên mất... Không, em đã ép anh điên lên rồi!”

Thẩm Thiên Vi khó khăn
kiềm chế sự giãy dụa của cơ thể, cô mặc cho hắn xé rách quần áo của mình, cởi
ra cho đến khi toàn thân cô trần truồng đứng ở trước mặt hắn. Cô giống như
không biết rõ tình trạng trước mắt, rồi lại giống như thật ra thì cái gì cũng
hiểu, cô vội vàng lôi kéo quần áo trên người hắn, muốn gần sát hơn, cô tìm kiếm
từng nơi đã từng rất quen thuộc... Nước mắt chảy xuống từng giọt, cô hôn hắn lẩm
bẩm trong miệng: “Thiên Dục, Thiên Dục, Thiên Dục...”

Biết rất rõ là cô say
rượu nhưng hắn tình nguyện tin tưởng tất cả những điều này đều là tình cảm chân
thành cô chôn giấu trong lòng. Hắn một mực chờ đợi cô hiểu ra. Hiện tại, hắn có
thể cho là cô thật sự đã nghĩ thông suốt hay không, cô không bao giờ sợ nữa
cũng không bao giờ lùi bước.

“Nói cho anh nghe, em
yêu anh.” Hắn vùi đầu vào phần cao vút, nhu chuyển miên nhũ giữa vú, tham lam
liếm mút mùi hương thuộc về cô. Hắn cắn bầu vú trắng noãn, chậm rãi vẽ vài
vòng, cuối cùng, đem hồng nhị nhạy cảm của cô ngậm vào trong miệng, thận trọng
bú, mút, trêu đùa... Hắn khẽ rên một tiếng, cuối cùng cô cũng trở về trong ngực
hắn. Hắn có thể tận tình, không chút kiêng kỵ nào mà yêu cô...

“Em yêu anh, em yêu
anh, em rất yêu anh!” Thẩm Thiên Vi khẽ nhúc nhích, không nhịn được ưỡn ngực,
đem hồng nhị mềm mại tiến sâu vào trong miệng hắn. Nước mắt kích tình chảy xuống,
cô không còn phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng ảo, nhưng ít ra, cô
không muốn lừa gạt mình nữa... Cô đau lòng ôm lấy hắn, “Thiên Dục, không cần rời
xa em, em không cách nào chịu đựng được khi anh không nhìn em! Anh nhất định phải
ở bên cạnh em, không có anh ngay cả dũng khí để sống em cũng không có... Anh là
của em, không người nào có thể đem anh mang đi... Van cầu anh, đừng bỏ mặc em nữa!”

“Anh sẽ không, sẽ không
bỏ đi nữa!” Hắn hôn xương quai xanh lần xuống cổ, sau đó một lần nữa hôn lên
môi cô.

Lần đầu tiên, hắn mới
biết cô sợ hãi thế nào khi hắn rời đi, đến nỗi từng mất đi dũng khí để sống,

cũng là lần đầu tiên, hắn vô cùng hối hận đối với kế hoạch của bản thân! Tổn
thương cô, là điều hắn không nguyện ý thấy nhất!

Thẩm Thiên Vi đưa tay
vòng quanh đầu hắn, vuốt ve, lên tiếng nói: “Không, anh sẽ đi, anh sẽ quên em!
Anh sẽ hỏi em là ai, sẽ gọi em là “Chị hai”... Em cảm thấy mọi thứ thật đáng sợ,
tại sao anh lại không nhớ ra em chứ? Tại sao anh chỉ quên một mình em? Anh đã
nói anh yêu em, anh nói sẽ cưng chiều em hết mực! Thật ghê tởm, anh chỉ quên mỗi
mình em, anh làm em thật đau lòng và tuyệt vọng... Thẩm Thiên Dục, tại sao anh
có thể làm như vậy với em!”

“Anh sai lầm rồi, là
sai lầm của anh, không cần khóc nữa...” Lời của cô...Giống như ngàn mũi dao đâm
sâu vào trong tim hắn, Thẩm Thiên Dục ôm cô thật chặt. Hai người vuốt ve, quấn
lấy nhau thể hiện tình yêu của mình: “Anh nhớ em, cái gì anh cũng nhớ cả Vi Vi,
anh yêu em, cho tới bây giờ anh chưa từng quên em! Nghe kỹ đây, đời này em chỉ
có thể là của anh!”

Lời nói bá đạo quen thuộc
lại làm lòng Thẩm Thiên Vi ấm áp. Cô khẽ khóc lên tựa sát vào người hắn, mềm mại
mà khéo léo nói: “Ừ, em là của anh... Em sẽ không không nghe lời, sẽ không tiếp
tục chạy trốn, chỉ cần anh ở đây, bên cạnh em, muốn em làm cái gì cũng được.”

“Thẩm Thiên Vi, sao em
có thể hành hạ anh như thế?” Hắn thở dài một cái, nhẫn nại của hắn đã đạt tới cực
hạn, ngón tay thon dài tách ra chân dài của cô.

Hắn cúi người, chậm rãi
chen vào, cô vẫn thật chặt như cũ, động tác của hắn làm cho cô run rẩy, thân thể
không ngừng khẽ run: cô cắn môi thở dốc.

“A...” Toàn bộ phần nam
tính của hắn tiến vào thật sâu trong cơ thể cô, dưới sự kích thích của men rượu
cô cảm thấy trống rỗng và đói khát, hai chân cô quấn thật chặt lấy eo hắn, dùng
thân thể nói cho hắn biết, cô muốn nhiều hơn!

Tròng mắt đen cực nóng
của hắn nhìn người dưới thân, hắn nâng môi lên, không lãng phí thời gian nữa,
ôm eo nhỏ của cô, thối lui khỏi, rồi một lần nữa hung hăng đâm vào...

“A, ưm ưm...” Tiếng rên
rỉ yêu kiều vút cao, đem ý thức mơ hồ của cô càng thêm điên đảo.

Dục vọng của hắn giống
như là phải đè nén quá lâu, khó có thể nhẫn nại nữa, kịch liệt mà đem thân thể
của cô nâng lên bắt đầu luật động, tiếng va chạm ám muội vang lên không dứt
trong phòng khách. Thẩm Thiên Vi hòa theo bản năng của mình đem hai chân thon
dài càng quấn quít thắt lưng hắn, mặc cho hắn cuồng dã mà kích động, mỗi một
cái đều đâm đến chỗ sâu nhất, làm cho cô cảm thấy rất thỏa mãn.

...

Tiếng rên rỉ ngọt ngào
cùng tiếng thở dốc khàn khàn đan xen vào nhau, cuối cùng trong đợt cao trào đầu
tiên hai thân thể ướt đẫm mồ hôi ôm nhau thật chặt. Thẩm Thiên Vi đã ngủ mê man
không biết gì nữa còn hắn thì dịu dàng ôm lấy người trong lòng, khẽ hôn lên
trán cô, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ như đã có quyết định.

Ngủ đi, ngủ một giấc thật
ngon, ngày mai, mọi việc sẽ thay đổi.

Một hồi run rẩy, Thẩm
Thiên Vi bỗng chốc từ trong mộng tỉnh lại, cô mở mắt ra, phát hiện không hiểu
sao tim mình đập loạn lên.

Đầu đau quá, cô lấy tay
gõ gõ đầu mình, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.


Đúng rồi... Cô mua rất
nhiều rượu, đứng ở cửa hàng uống từng chai từng chai một...Cô chưa từng phóng
túng mình như vậy, sau đó hình như cô say rượu, sau đó hình như thấy Thiên Dục...
Sau đó... Thẩm Thiên Vi kinh ngạc mở to con mắt một lần nữa, cô nhìn trần nhà,
xác định đây đúng là phòng trọ của mình.

Làm sao cô trở về đây?
Tối hôm qua... Cô đột nhiên như bị sét đánh trúng, những ký ức kia lần lượt trở
lại trong đầu.

Cô nhất định là đang nằm
mơ, nhất định là như thế. Chỉ có trong mơ cô mới có thể thấy Thiên Dục đối với
cô cực kỳ dịu dàng... n ái cô kịch liệt như vậy... Là mơ, chỉ có thể là mơ.

“Hi, em yêu!”

Một thanh âm mê người
khàn khàn đột nhiên vang lên phía sau vai, Thẩm Thiên Vi bị hoảng sợ níu chặt lấy
cái mền, nghiêng đầu nhìn hướng bên cạnh, lòng của cô nhanh chóng nhảy dựng
lên, si ngốc nháy mắt to, nhìn người bên cạnh.

Giờ phút này tròng mắt
đen của Thẩm Thiên Dục mang theo sự cưng chiều nhìn Thẩm Thiên Vi, hắn đem thân
thể trần trụi của cô ôm vào trong ngực, dịu dàng hôn lên: “Vi Vi, tối hôm qua
ngủ có ngon không?”

Trên người đem lại cảm
giác ấm áp nói cho Thẩm Thiên Vi biết đây là hiện thực, giọng nói quen thuộc ấy
đã khắc sâu vào tận xương tủy... Thẩm Thiên Vi không chớp mắt nhìn chằm chằm
người trước mặt, rất sợ chỉ một cái nháy mắt hắn sẽ biến mất không thấy đâu nữa,
cô cắn môi, ríu rít khóc thút thít, bỗng dưng vùi đầu vào lồng ngực kiên cố của
hắn, không ngừng nỉ non: “Thiên Dục, Thiên Dục, Thiên Dục...”

“Xảy ra chuyện gì?” Hắn
bật cười ôm lấy cô, vuốt mái tóc dài của cô khẽ hôn.

“Anh không được rời xa
em.” Thẩm Thiên Vi vô dụng đưa tay vòng chặt hông hắn, có vẻ vô cùng yếu ớt. Thẩm
Thiên Vi sợ rằng cô chỉ là đang nằm mơ... Coi như tất cả không phải thật, nhưng
chỉ cần sự ấm áp trong phút chốc này là tốt rồi.

“Anh sẽ không đi.” Môi
mỏng tinh xảo của hắn khẽ nhếch, hắn nghĩ, cô gái này chắc còn chưa hiểu tình
huống, nếu không, phản ứng của cô sẽ không như vậy.

Không biết trải qua bao
lâu, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, chần chờ, đưa tay sờ nhẹ gò má tuấn mỹ
không tỳ vết: “Thiên Dục...”

“Hả?”

“Em thật sự hi vọng giấc
mơ này vĩnh viễn không kết thúc.” Giấc mơ này rất đẹp, hắn giống như lúc trước
vô cùng dịu dàng với cô.

Quả nhiên! Thẩm Thiên Dục
thở dài, cúi đầu khẽ hôn môi cô. Giọng nói mị hoặc mê người chậm rãi vang lên:
“Nhìn anh, Vi Vi, đây không phải là mộng! Anh thực sự đang ở bên cạnh em.”

“Không, đây là giấc
mơ.” Thẩm Thiên Vi cố chấp trả lời, cẩn thận từng li từng tí hôn trả hắn, “Chỉ
có ở trong mơ anh mới là Thiên Dục của em, mới có thể nhớ ra em, mới có thể đối
với em dịu dàng như thế, mới có thể yêu em...”

“Anh thề! Từ nay về
sau, không chỉ trong giấc mơ mà ngoài đời thực anh sẽ mãi mãi yêu em, đối xử với
em thật dịu dàng” Giọng nói của Thẩm Thiên Dục dịu dàng như nước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận