Chi Chi FULL


19
Vừa bước vào phòng, ta thấy được Tiêu Cẩn Du đang đứng bên cửa sổ.
Hắn vuốt ve chiếc ban chỉ trên tay, nghe thấy tiếng bước chân đi tới mới quay đầu lại nhìn ta.
Đây là lần đầu tiên ta dùng thân phận nữ nhân đối mặt với hắn, đột nhiên lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nhưng hắn dường như không cảm thấy kỳ lạ gì hết, khóe miệng khẽ cong lên: “Thấy so với tên tiểu tử Cố Bạch kia đẹp mắt hơn nhiều.”
Cái này là đang khen ta sao?
Coi như là đang khen ta đi.
Ta khiêm tốn đáp: “Cũng đẹp hơn một chút.”
Tiêu Cẩn Du cười khẽ ra tiếng, khi hắn lại nhìn ta một lần nữa, ta nhìn thấy trong đôi mắt hắn như một bầu trời đầy sao.
Ta rất ít khi thấy hắn như vậy.
Trước đây đôi mắt hắn luôn tối tăm đến mức không thể nhìn thấy được gì trong đôi mắt đó.
“Cố Bạch có đặt tên cho nàng không?” Tiêu Cẩn Du đi đến bên cạnh ta.
Ta theo bản năng muốn lùi ra sau một chút, nhưng đã bị hắn bắt tay lại, kéo vào trong lòng.
“Không …..Không có.” Ta nói chuyện không còn lưu loát nữa.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, chỉ cần hắn tới gần, cả cái đầu ta đều cảm thấy nóng bừng như phát sốt.
“Huynh ấy nói đợi vài hôm nữa cho mọi chuyện lắng xuống, rồi sẽ để cho nô tì tiến nhập gia phả.”
Tiêu Cẩn Du gật gật đầu: “Vậy thì trẫm sẽ chọn cho nàng một cái tên.”
Ta vùng vẫy một lúc vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của hắn, vậy nên đơn giản đổi thành một tư thế thoải mái hơn ở trong vòng tay.
“Không cần đâu, chỉ cần đổi họ thôi, còn tên vẫn cứ gọi Chi Chi là được rồi.” Ta từ chối.
“Tên Chi Chi này không hay lắm.”
Quả thật không hay, giống như con chuột vậy.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, kiên định nói: “Nhưng mà tên xấu mới dễ nuôi.”
Cái này lại là câu nói thật, nếu không ta cũng sẽ không bình an sống đến tận bây giờ.
“Nhưng lấy cái tên này khi nhập cung lại không tốt lắm.” Đầu của hắn gác ở trên vai ta, giọng nói có chút mệt mỏi.
Nhập cung ư?
Tại sao lại còn phải nhập cung?
Ta trừng mắt: “Bệ hạ, ngài cũng thấy được nô tì bây giờ đã là nữ nhân, làm thái giám cũng không tốt lắm…”
Thật vất vả mới có thể trốn thoát được, sao hắn vẫn còn bắt ta phải quay lại chứ?
Làm sao có khả năng?
Tiêu Cẩn Du đột nhiên bật cười, tay vỗ nhẹ vào trán ta: “Bình thường trẫm thấy nàng thông minh như vậy, sao lúc này lại ngốc đến thế chứ?”
Lúc này có người đẩy cửa bước vào, ta không cần quay đầu lại cũng biết người bước vào là Cố Bạch.
Gã một tay lôi ta từ trong lồng ngực Tiêu Cẩn Du ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta đang tự hỏi không biết muội đi đâu rồi.”
Trong vòng tay không còn ta ngồi đó nữa, Tiêu Cẩn Du chỉ đành vuốt ve ban chỉ, ngẩng đầu nhìn Cố Bạch: “Không phải chỉ là một thỏi mực thôi sao? Ngày mai trẫm đem trả lại cho ngươi, lại tặng thêm một thỏi tốt hơn nữa.”
Cố Bạch kéo ta đến phía sau gã: “Muội muội của thần cũng không phải chỉ mấy thỏi mực là có thể đổi được.”
Nhìn thấy hai người giương cung bạt kiếm, ta đột nhiên nở nụ cười.
Từ nhỏ đi theo sư phụ lăn lộn mà lớn lên, nghe được nhiều nhất từ gã chính là những lời trách móc nặng nề.
Về sau khi sư phụ qua đời, không còn ai quản ta nữa.
Rồi đột nhiên có một ngày giáo chủ tới tìm ta, nói rằng muốn ta đi trừ bạo an dân.
Ta lúc đó có thể nói là thụ sủng nhược kinh, chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại được nhớ đến như thế.
Cho nên liền thuận lý thành chương trở thành một quân cờ trong tay của giáo chủ.
Có lẽ ngay từ đầu gã đã biết ta không thể giết được Tiêu Cẩn Du, nhưng phái ta ẩn náu trong cung đối với gã cũng không có tổn thất.
Còn nếu như ta thật sự có thể giết Tiêu Cẩn Du, gã lại buôn bán có lời.
Nếu ta không thể giết được mà chết đi, tổn hại chỉ là một quân cờ mà thôi.
Hôm nay trong cảnh tượng như thế này, ta mới lần đầu tiên cảm nhận được một chút ấm áp của tình thân.
Cố Bạch mấy ngày nay vội đến không có thời gian gặp, nhưng mỗi ngày ba bữa lại phân phó đầu bếp làm những món ngon mà ta thích ăn.
Thấy ta nở nụ cười, hai người đồng thời nhìn về phía ta.
Ta nhìn Cố Bạch, đột nhiên nổi lên ý xấu muốn làm nũng, “Ngày đó huynh vẫn còn đau lòng cho mấy thỏi mực đó.”
Sống đến bây giờ ta từng làm nũng với bất cứ ai.
Ta chưa bao giờ có thể nghĩ đến có một ngày mình lại có thể làm nũng giống như những cô gái khác.
Cố Bạch đối với chuyện này vô cùng hưởng thụ: “Đừng nói là một vài thỏi mục, cho dù đem cả cái nhà này ra huynh cũng không thấy đau lòng chút nào.”
Phì ----- Ta bật cười thành tiếng.
Sau đó Tiêu Cẩn Du và Cố Bạch cũng cười theo.
Cảnh tượng này giống như trong giấc mơ vậy.
20
Rốt cuộc ta cũng đợi được tới ngày mọi việc đều lắng xuống.
Cố Bạch nở mày nở mặt phong quang vô hạn đón ta trở về phủ, về bên ngoài thì nói rằng bởi vì ta bát tự mỏng nên mới phải nuôi dưỡng ở nông thôn, đến bây giờ đủ mười sáu tuổi mới có thể đón trở lại.
Huynh ấy vẫn sửa lại tên của ta, gọi là là Cố Chi Chi.
Còn nói sau này nhất định sẽ bảo vệ ta, không cần phải dựa vào cái tên xấu để sống nữa.
Tiểu Hổ cũng và ta trở về phủ.
Nàng ấy nói rằng tuy không thể gả cho ta, nhưng nàng ấy vẫn muốn cùng ta ở cùng một chỗ.
Ta nhìn ca ca vẫn lẻ bóng một mình, rất sảng khoái đáp ứng cho nàng ấy về cùng.
Ngày tháng sau đó càng lúc càng thuận lợi, chỉ có Tiêu Cẩn Du là không thuận mà thôi.
Hắn gần đây đã dưỡng thành thói quen leo cửa sổ.

Hôm nay Cố Bạch cố ý phân phó người qua đóng thêm mấy song cửa sổ trong phòng ta, đừng nói là Tiêu Cẩn Du, ngay cả một con muỗi cũng không thể tiến vào.
Cho nên khi ta nhìn thấy Tiêu Cẩn Du từ trên nóc nhà nhảy xuống, ta vô cùng hoảng sợ.
“Sớm muộn gì trẫm cũng sẽ treo tên Cố Bạch này lên hung hăng đánh một trận.” Tiêu Cẩn Du nhảy xuống trước mặt ta, phủi một lớp tro bụi dính đầy trên quần áo.
Ta cố gắng nhịn, lại nhịn, vẫn là nhịn không được mà bật cười.
Tiêu Cẩn Du quay đầu lại nhìn ta, đưa tay gõ gõ trán ta: “Còn không phải là do nàng à? Nếu nàng đồng ý, hắn làm sao có thể đề phòng trẫm như vậy?”
Hắn nói đồng ý tức là ta đồng ý tiến cung.
Tuy rằng ta không thể tiến cung để làm thái giám được nữa, nhưng ta vẫn có thể tiến cung làm phi tử.
Ta cũng không phải là không đồng ý, chỉ là muốn ở lại với Cố Bạch lâu hơn một chút nữa.
Đối với ta mà nói, tình cảm gia đình trước đây là một điều rất khó có được.
Hiện tại đã có rồi, càng không thể không nâng niu giữ gìn.
Đến khi Tiêu Cẩn Du không biết bị Cố Bạch đuổi đi lần thứ bao nhiêu, rốt cuộc ta mở miệng đồng ý tiến cung.
Ngày hôm ta nói đồng ý, Cố Bạch lôi kéo ta nói chuyện đến tận nửa đêm.
“Ca ca tuy rằng có quan hệ tốt với bệ hạ, nhưng càng hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc thực sự cho mình, cho dù là với người bình thường huynh cũng không ngăn cản.” Ánh mắt huynh ấy tràn ngập yêu thương nhìn ta.
Đôi mắt ta nóng lên: “Ừ, muội biết.”
Cố Bạch nâng tay vuốt tóc ta: “Muội không biết lúc muội chưa sinh ra, huynh đã nghĩ rằng nếu đây là một bé gái, huynh nhất định sẽ đem đến cho muội những điều tốt đẹp nhất trên đời này, không nghĩ rằng thực sự đúng là một bé gái.”
“Nhưng Chi Chi trưởng thành, huynh chưa kịp đem những thứ tốt đẹp nhất cho Chi Chi, thì Chi Chi đã lớn lên mất rồi.”
“Muội không tiến cung, ca ca, muội không tiến cung nữa.” Ta thút thít khóc.
Cố Bạch vỗ trán ta cười nói: “Đồ ngốc, làm gì có cô nương nào không lấy chồng đâu.

Đều là do ca ca không tốt, tìm lâu như thế mà vẫn tìm không được muội, để cho muội phải chịu khổ, mà huynh lại không biết làm sao để bù đắp lại cho muội.”
Ta vội vàng lắc đầu, “Không khổ không sở gì hết, bây giờ muội chỉ cảm thấy ngọt ngào thôi.”
Rất nhanh đã đến ngày ta phải tiến cung.
Cố Bạch chậm rì rì không muốn cho ta ngồi lên phượng liễn trong cung phái đến.
“Chi Chi của ca ca hôm nay rất xinh đẹp.” Hai mắt của huynh ấy đỏ hoe.
Cuối cùng sợ làm lỡ giờ lành, bị nhóm cung nhân thúc giục, huynh ấy mới cười nói: “Nếu người nọ để cho muội phải chịu uất ức, cứ nói với ca ca, ca ca nhất định sẽ cùng hắn trở mặt.”
Ta không thể nhịn được nữa, bật cười, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cũng chỉ có huynh ấy mới dám nói như vậy thôi.
Cố Bạch chuẩn bị cho ta năm mươi xe đồ cưới, chậm rãi cùng ta tiến cung.
Tiêu Cẩn Du không cho ta vào cung làm phi tử.
Hắn để ta tiến cung làm hoàng hậu.
Người bên ngoài nhìn vào, chỉ thấy Tiêu Cẩn Du cưới muội muội Cố Bạch làm chính cung hoàng hậu là một chuyện cực kỳ bình thường.
Nhưng đối với ta, nó lại không bình thường một chút nào cả.
Một thái giám đột nhiên lắc mình một cái trở thành hoàng hậu.
Cho dù là ai cũng khó có thể tiếp thu được.
Đến khi ta vào cung, ta mới hiểu được trước đó Cố Bạch nói đợi mọi việc lắng xuống có nghĩa là gì.
Trong cung rất nhiều người biến mất, thay vào đó là một nhóm người hoàn toàn mới.
Toàn công công cũng không còn ở đó nữa.
“Toàn công công đi đâu rồi?” Ta hỏi Tiêu Cẩn Du.
Tiêu Cẩn Du đẩy ngã ta trên giường: “Hiện tại không phải là lúc hỏi chuyện này.”
Một nụ hôn nghiêng trời lệch đất đổ xuống, chẳng bao lâu toàn bộ quần áo trên người ta đã bị lột sạch.
Sau đó, Tiêu Cẩn Du nằm chống trên người ta, từ trên cao nhìn xuống hỏi ta: “Đã vừa lòng chưa?”
Ý thức của ta lúc này đã sớm mơ hồ, nghe được những lời hắn nói nhất thời không phản ứng kịp hắn là đang nói cái gì.
“Cái gì cơ?”
“Đổi thành nàng thì có phải là tốt hơn rất nhiều rồi không?” Hắn tiếp tục nói.
Một vài hình ảnh đột nhiên lóe lên trong đầu ta, ta chợt nhớ tới việc hắn lâm hạnh tú nữ đêm hôm đó.
Vốn dĩ khuôn mặt đã nóng hổi, nay càng nóng đến không thể vãn hồi.
Quả thực là tốt hơn rất nhiều.
Hoàng thượng đại hôn, đại xá thiên hạ.
Tiêu Cẩn Du suốt cả ba ngày không lên triều, mỗi ngày đều ở bên cạnh ta.
Tuy rằng hắn không vào triều, nhưng vẫn tiếp tục xử lý công vụ như trước.
Cũng không biết lời đồn đại hắn là bạo quân rốt cuộc do kẻ nào truyền ra.
“Người phát hiện ra thân phận thực sự của thần thiếp từ lúc nào thế?” Ta ghé vào trên bàn hỏi hắn.
Ngòi bút trên tay Tiêu Cẩn Du dừng lại, nhìn ta nở nụ cười: “Vừa nhìn thấy nàng là ta đã suy nghĩ không biết người phía sau phái nàng tới là ai rồi.”
Trả lời như thế này là có ý gì?
Ta đã nói ngay từ đầu mà, thân phận ta quả thực rất khả nghi!
Ta nhổm dậy, hai tay chống trên mặt bàn: “Vậy là từ lúc bắt đầu người đã có ý đùa giỡn thiếp phải không?”
Hắn nâng bút điểm một cái trên chóp mũi của ta, hai mắt sáng lên: “Lúc đó nàng không dám dùng giọng điệu như lúc này nói chuyện với trẫm đâu.”
Ta nghĩ đến đó, lại nằm úp sấp xuống: “Vậy chín thái giám lúc trước là làm sao?”
Rõ ràng hắn không thích thái giám, cũng không phải thật sự tùy tiện giết người rồi ném tới bãi tha ma.
Nhưng mà nhiều người chứng kiến như vậy hẳn cũng không phải là giả.
Hai mắt Tiêu Cẩn Du tối sầm lại, nhìn cuốn sổ con trong tay, khóe miệng cong lên: “Cũng giống như nàng, đều là người muốn đến giết trẫm.”
Mắt ta xoay chuyển, cảm thấy cổ hình như có hơi lạnh.
“Người đừng có nói bừa, thiếp không giống với bọn chúng.” Ta nhào vào trong ngực của hắn.
Hai tay hắn ôm chầm lấy ta, nở nụ cười: “Đúng vậy, nàng đương nhiên là khác với bọn chúng.”

Ta bị hắn chọc cho cười khanh khách không ngừng, sau khi cười xong lại chỉ cảm thấy đau lòng.
Những người đó luôn ngày đêm bên cạnh hắn, hắn phải chịu đựng khổ cực biết bao nhiêu mới có thể đi đến tận đây chứ.
Nghĩ đến Toàn công công cũng là người của Thái hậu, chắc là hắn đã biết từ lâu rồi?
Người thân cận bên cạnh mình lại là người muốn giết mình nhất!
Nỗi đau như vậy, mà hắn phải một mình chịu đựng suốt bao nhiêu năm.
“Thực xin lỗi.” Ta ôm lấy mặt Tiêu Cẩn Du, đặt một nụ hôn lên đó.
Hắn cúi đầu nhìn ta: “Cái gì?”
Ta đã tin những lời xằng bậy của giáo chủ, ta đã từng nghĩ đến việc giết hắn.
Hắn giống như biết ta muốn nói gì, thả bút trong tay xuống, hai tay ôm lấy ta như đang nâng niu một khối hi thế trân bảo.
“Nàng đã không làm trẫm phải thất vọng…”
Ba ngày trôi qua, hắn vẫn tiếp tục cần cù siêng năng làm hoàng đế.
Mà ta lúc đi dạo ở ngự hoa viên, nghe thấy đằng sau núi giả có hai giọng nói vang lên.
“Nghe nói là trước kia bệ hạ thích thái giám đấy.”
“Còn nghe mấy người trong cung nói là, bây giờ Hoàng hậu nương nương là bởi vì khuôn mặt có chút tương tự như Đức công công mới được bệ hạ nhìn trúng đấy…”
…..
Tốt.
Một vòng lời đồn mới lại bắt đầu.
- ------------------------------------------------
Phiên ngoại Tiêu Cẩn Du.
1.
Mẹ ta không thương ta, từ nhỏ ta đã biết điều đó.
Những huynh đệ khác của ta mỗi khi buồn, bọn họ luôn chạy đến ôm chân mẹ của mình khóc lóc, mà ta thì mẹ chỉ nhìn với vẻ phiền chán rồi quay đầu đi, bắt ta đứng ở phía sau cửa.
Cho dù ta là thái tử.
Ta chưa bao giờ nghe thấy một lời khen ngợi nào từ trong miệng người.
Cho đến khi có một người xuất hiện.
Người nọ là biểu đệ của ta, là con trai của em gái mẹ ta, cũng trạc tuổi ta.
Người đó luôn luôn nhận được sự thiên vị của mẹ, mọi hành động của hắn luôn được mẹ để mắt tới.
Tất cả những yêu thương cưng chiều của mẹ đều dành cả cho hắn.
Điều làm ta cảm thấy sợ hãi nhất chính là, người kia được nuôi dưỡng đến vô cùng ưu tú và tự phụ.
“Nếu như so sánh, người ấy có lẽ càng giống thái tử hơn.” Ta đã từng nghe cung nhân nói như vậy.
Năm đó ta được tám tuổi, ta tránh ở trong tẩm điện của mẫu hậu, muốn tặng cho người một món quà sinh nhật bất ngờ.
Nhưng lại nghe mẹ nói chuyện với mama hầu cận: “Yến Nhân càng lớn lên càng làm cho ta đau lòng.

Nhỏ như thế mà biết ngày sinh nhật của bản cung, tới đưa mấy đồ chơi này tặng cho bản cung nữa.”
Yến Nhân đó chính là biểu đệ của ta.
Lúc người nói những lời này, mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo.
Giống như Yến Nhân mới chính là con do chính mình vất vả nuôi dưỡng vậy.
Mama tiếp nhận đồ chơi trong tay người, cười nói: “Đúng vậy, thiếu gia ngay từ nhỏ đã hiếu thuận.”
“Cũng không biết hôm nay thái tử điện hạ đi đâu.” Mama thuận miệng nhắc tới ta.
Nụ cười trên mặt mẹ ngay lập tức nhạt dần: “Cứ kệ nó.

Cũng không biết nó nghe ai nói gì, mấy bữa nay thấy hùng hùng hổ hổ, bản cung thấy mà phiền.”
Mama thở dài một hơi: “Nương nương, điện hạ lớn lên trước mặt ngài, chẳng lẽ ngài không có một chút tình cảm nào sao?”
“Dã chủng ôm từ nơi khác đến, chống đỡ minh đao ám tiễn thay cho Yến Nhân đã là phúc phần của nó rồi.

Nếu sau này nó dám cản đường của Yến Nhân, bản cung đương nhiên sẽ không lưu tình.” Lúc mẹ nói những lời này, mặt mày thập phần tàn nhẫn ngoan tuyệt.
Mama giúp người tháo trâm vàng trên đầu xuống, tiếp tục nói: “Mấy bữa nay luôn kêu đau đầu, có phải độc trong người vẫn chưa loại bỏ hết không?”
“Đồ tiện nhân Tĩnh phi kia, ra tay quá độc ác.

May mà bản cung đã nhanh đổi Yến Nhân đưa ra khỏi cung, không thì cũng không biết phải chịu tội đến thế nào nữa.”
……….
Ta chỉ là một công cụ dùng để ngăn chặn những tổn thương cho Yến Nhân.
Ta cũng không biết ta là dã chủng ôm đến từ nơi nào.
Những lời tiếp theo, ta cũng không dám nghe thêm nữa.
Trên tay cầm một viên minh châu xin được từ chỗ phụ hoàng, những giọt nước mắt của ta không ngừng rơi minh châu đó.
Ta trốn ở trong góc, khóc nguyên cả một buổi tối.
Tất cả những gì xảy ra trước đó, sau khi suy nghĩ cẩn thận một đêm, đã có lời giải thích.
Mẹ không cho ta làm cái này cái kia, nói rằng sau này tất cả sẽ là của ta.
Ta vốn tưởng rằng người đau lòng cho ta, thì ra là sợ sau này ta sẽ cản đường người đó.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta không còn bất cứ hy vọng chờ mong gì với mẹ nữa, cũng không nói cho mẹ biết về việc học của ta, chỉ bày ra trước mặt mẹ một bộ dáng tầm thường vô dụng.
Ta cũng không ngờ rằng Cố Bạch sẽ biết chuyện này.

Lúc hắn lén lút kéo ta đến một góc sau hòn núi giả, tố cáo với ta chuyện này, ta đã vô cùng luống cuống.
Do mẹ thờ ơ coi thường, mặc dù ta là thái tử cao quý nhưng lại không hề có bạn bè, các huynh đệ đều cảm thấy bọn họ có thể thay thế vị trí của ta bất cứ lúc nào.
Duy chỉ có Cố Bạch, thư đồng của ta, là thật lòng với ta mà thôi.
Nếu hắn đã biết chuyện này, chắc là sẽ không bao giờ đứng về phía ta nữa.
“Người yên tâm, thần vĩnh viễn luôn đứng ở bên cạnh người.” Cố Bạch tỏ vẻ người lớn vỗ vai ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Tại sao ngươi lại biết việc chuyện này."
“Là do có người đến nói với mẹ thân ta, muốn xin mẹ ta bảo vệ.” Cố Bạch nhỏ giọng nói: “Ta nghe lén, nghe nói mẹ đã giải quyết người đó rồi, nên chắc sẽ không còn ai biết nữa hết.”
Không còn ai biết thì sao chứ.
Chỉ cần mẹ biết là được rồi, chỉ cần người biết, thì ta vĩnh viễn vẫn chỉ là một dã chủng mà thôi.
Ta bắt đầu vụng trộm học những gì mà ta nên học và cả không nên học.
Rõ ràng ta đã cố hết sức giữ bí mật, nhưng rồi người vẫn biết được.
Nhìn những cung nhân bên cạnh mình lần lượt biến mất, thay vào đó đều là người của mẹ.
Người còn cho rằng ta muốn người hài lòng, nên mới khuyên ta rằng không cần phải học hành khắc khổ như thế.
Nhưng mà người không biết, ta đã lên kế hoạch cho mọi thứ rồi.
Cung nhân mật báo cho người đã bị ta tìm ra.
Đó là lần đầu tiên ta dùng kế hại chết người, khi thi thể cung nhân đó được vớt lên khỏi hồ, ta và Cố Bạch trốn ở phía sau núi giả.
Cố Bạch nắm lấy tay ta run rẩy nói: “Điện hạ, phụ thân ta đã nói đường đến ngai vàng luôn được trải bằng máu.”
2.
Mẹ của Cố Bạch bị người ta bắt đi.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn kinh hoàng như thế, lộ ra sự hoảng sợ mà một đứa trẻ mười tuổi nên có.
Mẹ hắn đang mang thai sắp sinh, ta biết hắn vô cùng mong đợi em trai hoặc em gái chưa ra đời này.
Lại không nghĩ rằng có người sẽ tranh thủ lúc cha hắn không có ở nhà, ngay tại dưới tầm mắt của toàn gia bộc, bắt người đi.
Mà hết thảy tất cả chuyện này đều bởi vì ta.
Bởi vì mẹ Cố Bạch đã biết thân phận thực sự của ta.
Không phải, đã biết thân phận thực sự của Yến Nhân mới đúng.
“Mẹ của Cố Bạch bị bắt đi đâu?” Ta đứng trước mặt mẹ, nhìn thẳng người.
Mẹ sửng sốt, ánh mắt người nhìn ta tràn ngập vẻ không thể tin.
“Tên đó nói với con những gì?” Lần đầu tiên mẹ nắm tay ta, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Con đừng có nghe người ngoài đàm tiếu bậy bạ, những lời mẹ làm luôn là vì con.”
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ tin, đáy lòng tràn đầy vui sướng.
Nhưng ngay lúc này, ta lại không thể nào vui vẻ được nữa.
Mẹ Cố Bạch quả thật là do người sai người bắt đi.
Người ý thức được tầm quan trọng của Cố Bạch, bắt đầu hạ chỉ cấm không cho Cố Bạch tiến cung, khống chế tất cả những người ở bên cạnh ta.
Nhưng người lại không biết, ta và Cố Bạch từ lâu đã có phương thức liên hệ của riêng mình.
Năm ta mười sáu tuổi, phụ hoàng bị bệnh.
Ta biết, người muốn động thủ.
Ta nghĩ rằng, nếu người muốn chính là cái vị trí kia, thì ta sẽ nguyện ý chắp tay giao ra là được.
Nhưng người lại muốn ta chết.
Chỉ có khi ta chết, Yến Nhân mới có thể đi lên con đường phía trước mà không bị ngăn trở.
Như vậy làm sao được?
Ta đã kịp hiếu kính người cái gì đâu?
Ngày hôm phụ hoàng băng hà, ám vệ do ta bồi dưỡng đã ngăn chặn bên người mẹ.
Cố Bạch giao cho ta chiếc ngọc bội nhiễm máu của Yến Nhân, ta tiếp nhận rồi ném đến trước mặt người.
Người như phát điên muốn giết chết ta.
Ta cũng không ngăn lại, nhìn thanh kiếm trong tay đâm thẳng vào thân thể mình.
Từ nay về sau, chúng ta ai cũng không nợ ai nữa.
Ta ngồi lên vị trí trên vạn người, nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.
Các xúc tu của mẫu hậu không chỉ dừng lại trong các góc hoàng cung mà còn kéo dài đến tận triều đình.
Trên triều đình, nhóm các đại thần không ngừng hợp tấu đề nghị ta mở rộng hậu cung, suy nghĩ trong lòng bọn họ đương nhiên ta hiểu được.
Bọn họ muốn thao túng ta, muốn liên hợp với mẹ vặn ngã ta.
Nói dễ hơn làm!
Ta đã không còn là một thái tử không căn cơ mặc người bày bố trước đó nữa.
Mẹ trở nên an tĩnh lại, nói là bắt đầu phải ăn chay niệm phật.
Ta biết người đang âm thầm hành động, muốn một ngày nào đó đánh cho ta rơi xuống vạn kiếp bất phục.
Ngay cả Toàn công công cũng là người của mẹ.
Toàn công công là người lớn lên cùng với ta, yêu thương ta, nhưng cũng là người của mẹ sai đâu đánh đó.
Cho dù những thái giám sau này đi theo bên cạnh ta, cũng đều là người của bọn họ.
Cố Bạch nói không thể đánh rắn động cỏ, ta cũng không thể giết toàn bộ thái giám bên người hết được.
Hắn nói đúng, không thể đánh rắn động cỏ.
Cho nên ta nghĩ ra một kế sách rất tốt.
Trong cung không biết từ ai bắt đầu truyền ra lời đồn đại, rằng ta nhất mực không chịu nạp phi là bởi vì ta thích thái giám, vậy thì ta liền thích cho bọn họ xem
Vì không để cho Toàn công công phát hiện, ta từng bước từng bước chậm rãi thích, lại chậm rãi chậm rãi từng bước giết chết.
Đến khi giết chết được một người cuối cùng, ta đã nghĩ rằng bọn họ sẽ có được vài ngày yên tĩnh.
Không nghĩ rằng Toàn công công lại mang đến một người, nói với ta rằng thái giám mới tới tên là Tiểu Đức.
Tiểu Đức quỳ gối trong điện, so với mấy thái giám khác thân hình còn gầy gỏ mảnh mai hơn.
Chỉ bằng cái thân hình này mà còn muốn giết ta sao?
“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem.” Ta nhìn người đang quỳ kia lên tiếng.
Tiểu Đức ngẩng đầu lên, một đôi mắt tròn lanh lợi tràn ngập vẻ hiếu kỳ, cùng với khi nhìn ta đều là vẻ kinh diễm không chút nào che giấu.
Ta chưa từng nhìn thấy một đôi mắt nào như vậy.
Những người kia khi nhìn ta đều là nếu không sợ bị ta chơi chết, thì cũng là muốn chơi chết ta.
Điều khiến cho ta khiếp sợ chính là, gương mặt của người nọ có một chút gì đó tương tự Cố Bạch.
Mẹ Cố Bạch đã chết ngay khi tìm được, nhưng đứa nhỏ trong bụng thì không thấy đâu.
Nhiều năm như vậy hắn vẫn chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, bây giờ tự nhiên trước mắt lại có một người có nét tương tự hắn như vậy.
Vậy thì cứ giữ lại trước đi.
Để ta chơi đùa một thời gian.

Giữ lại cũng tốt mà.
3.
Tiểu Đức không giống với các thái giám khác.
Mấy thái giám khác ở bên cạnh bị khí thế của ta dọa sợ đến nỗi không dám mở miệng nói một câu, mà người này rõ ràng cũng sợ muốn chết, nhưng cái miệng vẫn nói liên tục không ngừng.
Cái gì mà mỗi giây phút luôn muốn hầu hạ ta chứ.
Trên mặt viết rõ ràng rằng muốn đào tẩu.
Thật là thú vị.
Hắn càng như vậy, ta càng muốn trêu chọc.
Cầm lấy túi thơm mà Thái hậu đưa, lại vứt những thảo dược có độc bên trong đi, đổi thành những loại thảo dược có tác dụng thư giãn tinh thần.
Đối với chứng đau đầu của ta lại vô cùng có lợi.
Rõ ràng là muốn ám sát ta, nhưng lại rất mềm lòng.
“Vậy thì đắp chăn lại cho kỹ, ra được mồ hôi thì tốt rồi.” Hắn bọc chăn ta lại thật kín.
Nếu quả thật hắn muốn giết ta, có thể nhân cơ hội này trực tiếp động thủ.
Nhưng hắn lại lo lắng sờ trán của ta.
Phát sốt là không thể chết được.
Nhưng hắn lại làm như thể phát sốt là một bệnh vô cùng nghiêm trọng.
Ngoại trừ Cố Bạch, từ trước đến nay chưa có người nào lo lắng cho ta đến như vậy.
Trong cung đều truyền ra tin đồn rằng hắn có tình cảm đối với ta, yêu đến chết đi sống lại.
Ừ.
Xem ra tin đồn là thật rồi.
Từ một điểm này mà xem, quả thật là huynh đệ của Cố Bạch.
Cố Bạch nói với ta rằng hắn là người của Thanh Long giáo, hồi trước mẹ hắn cũng là do người của Thanh Long giáo bắt đi.
Giáo chủ của Thanh Long giáo ta cũng biết, đó là biểu ca của mẹ ta.
A.
Người không cần ra tay, đã có người làm hết tất cả mọi chuyện.
Tới rất đúng lúc.
Vừa lúc một lưới bắt hết luôn.
Mội chuyện đều tiến hành theo kế hoạch, chỉ có Tiểu Đức là yếu tố phát sinh ngoài ý muốn.
Ta phát hiện ra ta đối với hắn có chút gì đó không thích hợp.
Mọi hành động của hắn bắt đầu ảnh hưởng đến ta, ngay cả trong mơ cũng là hình ảnh đôi môi của hắn dán ở trên môi ta ngày hôm đó.
Ta đối với Cố Bạch chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Ngay trước khi ta có thể phát điên, ta nhất định phải xử lý hắn.
Nhưng mà hắn lại là em trai của Cố Bạch.
Giết không được, thì ta đành trốn vậy.
Lại không nghĩ rằng hắn bị mẹ gọi đi.
Chắc là muốn hỏi hắn về việc túi thơm.
Đến lúc dẫn hắn từ chỗ mẹ đi ra, ta hối hận.
“Sau này đứng cách trẫm xa một chút.” Ta nghiêm nghị nói với Tiểu Đức đang muốn chạy đến bên người ta.
Trên người hắn thực sự rất thơm.
Một thái giám, tại sao trên người lại thơm như vậy?
Ta ghét tất cả những tên thái giám mang theo mùi hương phấn trên người.
Cố Bạch đến tìm ra, nói là toàn bộ người của Thanh Long giáo đã bị bắt, đồng thời hắn còn mang đến một tin tức tốt hơn nữa.
Tiểu Đức là em gái của hắn.
Là em gái.
Không phải em trai.
Ta đã nói rồi mà, không có chuyện ta sẽ thích một thái giám.
Mẹ có lẽ đã phát hiện ra động tác của ta, nên đã mang một nhóm tú nữ vào cung.
Trong cung có thêm người chắc chắn sẽ xảy ra một hồi đại loạn.
Cái thân thể bé nhỏ của Tiểu Đức cũng không thể ở bên cạnh ta được nữa.
Cho dù Cố Bạch không cầu ta, thì ta cũng sẽ thả nàng đi.
Ta cố ý hỏi nàng vì sao lại tên là Chi Chi, nhìn nàng có vẻ ngốc vậy thôi nhưng thực ra đầu óc rất linh hoạt.
Lập tức liền đoán ra được ta đã biết thân phận thực sự của nàng.
Rõ ràng đã sợ đến như vậy, nhưng trước khi rời đi vẫn còn không quên đắp chăn cẩn thận cho ta.
Nhưng ta cũng không nghĩ tới nàng không hề có một chút lưu luyến nào hết, ngay đêm đó đã thu thập toàn bộ đồ vật rời đi.
Đường để nàng có thể trốn ra khỏi cung đã được ta chuẩn bị tốt, lại không ngờ rằng nàng sẽ chui chuồng chó.
“Ngươi không đi qua giúp nàng một chút sao?” Ta thấy Tiểu Đức đang bị kẹt lại chỗ đó, hỏi Cố Bạch đang đứng bên cạnh.
Cố Bạch nhìn ta, “Giúp thế nào đây? Phá tường à?”
Thế thì không cần.
Ta đi ta đó, nhẹ nhàng đạp một cái vào mông Tiểu Đức.
Nghe thấy nàng kêu một tiếng, Cố Bạch nhíu mày: “Người dám đối xử với em gái của thần như vậy sao?”
Ta cũng đạp một cước lên mông hắn: “Lúc nàng đối với trẫm như thế, sao ngươi không nói gì đi?”
Sau đó là đi xử lý những chuyện mà đã được lên kế hoạch.
Khi nhìn mẹ treo cổ tự vẫn trước mắt ta, trái tim vốn bị người làm cho đông cứng vẫn tan thành ngàn mảnh.
Ta hỏi người: “Ta hỏi thật, đã có lúc nào người coi ta là con chưa?”
Người ói ra một búng máu: “Ngươi xứng sao?”
Ta không xứng.
Ha ha.
Ta không xứng.
Ta dùng một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ Khải Hoa điện.
Nhìn thấy ngọn lửa đang không ngừng cắn nuốt, trong lòng ta cũng không có chút vui sướng nào.
Ta rốt cuộc vẫn chỉ là một dã chủng.
(Hoàn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận