Kể từ buổi tối hôm đó Vũ bắt đầu né tránh Tuấn, anh không còn đến dạy Tuấn học võ nữa, ở trên lớp cũng không nói chuyện. Những cái cớ mà anh nghĩ ra quả thật quá thường, chỉ cần nghe Vũ từ chối là Tuấn biết anh đang trốn tránh mình.
‘’Nói không dạy nữa là không dạy, nói không muốn nói chuyện cũng đều là giả. Nhất định là Vũ vẫn còn giận mình mà, mình cũng đâu muốn làm thế đâu, do dòng đời xô đẩy chứ. Người ta chỉ có chép mỗi môn hóa mà giận người ta một tuần liền. Hay là anh ấy nghĩ rằng mình chơi với anh ấy chỉ vì chép bài? Thật đúng là nghĩ xấu cho người ta mà.’’
Tuấn cảm thấy tức giận, khuôn mặt đỏ lên. Thế nhưng rất nhanh sau đó cậu liền xị mặt xuống, cậu lẩm bẩm:
- Cũng đúng mà, ban đầu mình chủ động làm quen trước cũng vì chép bài mà. Không lẽ vì thế mà anh ấy không chơi với mình nữa, không được mình không thể để chuyện này xảy ra được.
Tuấn cầm lấy chìa khóa xe định đi tìm Vũ nhưng mà cậu lại ngồi xuống:
- Nhưng mà phải nói như thế nào đây? Chẳng lẽ thừa nhận chuyện đó.... không được nếu thừa nhận thì chính là cung cấp chứng cớ cho địch rồi sao? Nhưng mà nếu anh ấy không để ý mình nữa thì phải làm sao? Mới một tuần mà trong lòng đã khó chịu thế này rồi, liệu anh ấy vẫn không để ý thì sao? Đúng rồi phải đánh vào chỗ yếu nhất của anh Vũ, đó chính là mềm lòng. Mình chỉ cần đem bộ mặt chuyên đi lừa gái này đi dụ là được sao? Còn ai có thế chống cự vẻ đáng yêu của mình? Hahahaha.
Tuấn mỉm cười sung sướng với kế hoạch của mình. Từ xa có một người phụ nữ bước đến, bà ta khoảng 35-36 tuổi, trang phục giản dị nhưng vô cùng sang trọng và quý phái. Người phụ nữ bước đến vỗ vào vai Tuấn:
- Con trai có chuyện gì mà vui vậy?
Tuấn quay sang nhìn mẹ mình và nói:
- Mẹ à, không có chuyện gì đâu. Con chẳng qua là cãi nhau với người bạn thân thôi, con đang nghĩ cách xin lỗi người ta.
- Ái chà, con trai của mẹ cũng đi xin lỗi người khác? Mẹ rất tò mò về người bạn này, con có thể giới thiệu cho mẹ biết được không?
Vừa nói bà Liên vừa nghĩ đến bức ảnh mà thám tử gửi cho mình. Nghe nói gần đây con trai đang chơi với một kẻ nghèo nàn bà đã không chấp nhận được rồi, hơn nữa còn là một kẻ câm nữa.... bà đã cho người điều tra về cậu ta, một đứa con hoang? Nó làm sao xứng với con trai bà, nếu mà tiếp xúc nhiều thì sẽ ảnh hưởng đến tư tưởng của thằng bé. Bà nhất định phải nói chuyện này với chồng mình, mặc dù ông ta một năm về nhà rất ít nhưng mà con trai cũng lá của ông ta mà. Dù rất yêu chồng nhưng bà không thể làm gì để kéo ông ta trở về. Ngay từ khi kết hôn bà đã biết ông ta là một kẻ đồng tính rồi, đứa con cũng là do thụ tinh nhân tạo mà có. Chồng bà ngày ngày ở bên tên đàn ông khác không để ý đến vợ con nên bà vô cùng hận những kẻ đồng tính luyến ái, chúng thật là ghê tởm. Bà đã rèn luyện con trai từ nhỏ, nào là chủ nghĩa đàn ông, là cháu đích tôn phải duy trì giống nòi,... vv... thật sự bà rất sợ con trai sẽ giống bố của nó. Chính vì thế bà không thể để bất cứ tên đàn ông nào đến gần con trai bà, huống chi là một tên vừa câm vừa nghèo.
Tuấn nghe mẹ nói vậy càng có thêm động lực đi tìm Vũ. Cậu đứng dậy bước ra cổng:
- Tuân mệnh đại nhân, con nhất định dẫn người đến gặp mẹ.
Nói rồi cậu nhảy lên xe phóng ga đi.
Hôm nay Vũ vừa làm xong kỳ kiểm tra của Xích Long nên anh vô cùng vui mừng, cậu sẵn tiện ra chợ mua sườn về làm sườn xào chua ngọt chúc mừng. Bước đến đầu ngõ anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy, lúc này anh thật sự rất muốn ôm cậu vào lòng nhưng lý trí mách bảo anh không thể làm vậy. Nếu anh làm vậy sẽ khiến cậu ghê tởm và chán ghét anh mất. Anh xoay người định bước đi thí Tuấn liền chạy đến chắn trước mặt anh:
- Anh, sao anh lại tránh em? Anh có biết một tuần anh không để ý đến em làm em buồn lắm không? Anh đúng là nhẫn tâm mà.
Vũ thật sự muốn tránh đi, nhìn khuôn mặt đáng yêu mang chút trách móc nũng nịu này khiến anh không cầm lòng được. Anh nuốt một ngụm nước bọt đẩy Tuấn ra. Lúc này Tuấn đã rất khẩn trương rồi, cậu sợ rằng Vũ sẽ cứ thế mà bỏ rơi cậu. Cậu cúi đầu nhận lỗi:
- Anh, em sai rồi. Lần sau em sẽ không cướp bài của anh nữa, anh đừng không để ý đến em nữa mà. Một tuần rồi, anh có biết là em rất buồn không?
Một, hai, ba,.... giọt nước mắt lăn xuống. Nhìn Tuấn khóc như vạy tay chân Vũ luống cuống, bọc sườn rơi xuống đất, anh nâng mặt cậu lên lau đi nước mắt, cậu thật sự đã khóc vì anh, anh quả là đáng chết mà. Nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, đôi môi quyến rũ ấy anh không tự chủ cúi đầu xuống. Khoảng cách ngày càng gần, Tuấn thật sự không hiểu anh định làm gì, khuôn mặt cậu vui vẻ chờ đợi. Khi hai chóp mũi chạm gần nhau thì một tiếng ‘’meo’’ trong ngõ đã kéo lý trí của anh lại. Anh kéo Tuấn vào ngực mình rồi thì thầm vào tai cậu:
- Được rồi, tha cho em lần này đó.
Mặt Tuấn đã dần đỏ lên, mẹ nó mình được ôm mà lại vui như vậy? Chẳng lẽ mình đã có vấn đề? Không được ... mình là trai thẳng 100%. Cậu đẩy Vũ ra và nói:
- Nếu vậy anh mời em đến nhà ăn cơm đi.
- Được.
Vũ sảng khoái đáp ứng, vì vậy Tuấn theo anh về phòng trọ ăn cơm,.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...