Kể từ ngày hôm đó cuộc sống của Vũ đã có nhiều thay đổi, Tuấn luôn có mặt trong cuộc sống của anh. Mỗi sớm Tuấn đều ghé qua sạp hàng nhà anh mua xôi tiện thể đón anh đi học, buổi chiều anh cùng cậu lại có lớp huấn luyện võ. Mọi chuyện cứ trôi qua như vậy được một tháng, cuộc sống của anh có thêm nhiều sắc màu hơn, anh cũng dần thu liễm vẻ lạnh lùng của mình mà hòa đồng với lớp hơn. Hôm nay là ngày kiểm tra giữa kỳ, tuy anh chuyển đến hơi muộn nhưng kiến thức của anh có thừa để vượt qua kỳ kiểm tra này. Trước lúc thi tâm trạng anh vô cùng thoải mái, nhìn Tuấn ở bên mà anh thấy mắc cười. Cậu lôi một ống bơ nhỏ ra đặt trước mặt, lấy ba chiếc bút cắm vào trong, tay cậu chắp lại , miệng cầu khấn:
- Thiên linh linh linh, địa linh linh, ông trời có mắt, cô giáo không có mắt, cầu mong cô giáo bỏ qua cho mình, cầu mong mình không bị bắt, cầu mong cho mình vượt qua môn Hóa này.... ...
Hành động của cậu có coi là chuẩn bị tinh thần chép phao không đây? Trường XX vô cùng nghiêm ngặt trong kiểm tra, học sinh khi thi phải bỏ hết đồ đạc bên ngoài phòng học, trước khi vào thi còn bị kiểm tra xem có mang thiết bị điện tử không. Rốt cuộc cậu mang phao kiểu gì đây? Lúc này anh rất lo lắng cho cậu, không làm bài là một chuyện, nếu như mà cậu bị bắt thì làm sao đây? Chắc chắn nhà trường sẽ kỷ luật rất nặng, nghe nói cậu định thi luật, nếu bị kỷ luật thì khả năng đỗ sẽ là rất thấp. Không nhịn được nữa anh quay sang viết cho Tuấn tờ giấy:
- Em định mang phao vào phòng thi sao? Nếu bị bắt được nhất định sẽ bị kỷ luật rất nặng đó.
Tuấn mỉm cười với anh, cậu nheo mắt tinh ranh nói:
- Ai nói em mang phao? Em cũng không ngu như vậy, chẳng phải bên cạnh em đã có một phao cứu sinh to lớn đây à?
Giờ thì anh đã biết ý định của cậu rồi, cậu muốn chép bài của anh, không được, thi cử sao có thể làm vậy. Anh liền cự tuyệt:
- Không được, em phải tự làm bài, được bao nhiêu cũng phải làm, anh sẽ không cho em chép bài.
Đọc xong tờ giấy mà Tuấn chán nản, thật sự người này đúng là quá bảo thủ mà, ném cho Vũ một ánh mắt oán giận, cậu quay sang không thèm để ý Vũ nữa.
GIỜ KIỂM TRA
Nhìn tờ đề mà Tuấn não cả lòng, mẹ nó, lớp 12 rồi mà vẫn bắt làm tự luận? Nếu trắc nghiệm thì cậu có thể dùng chiến thuật quay bút, đề bài toàn tự luận thế này thì chịu rồi. Một, hai, ba, bốn bài mà trong khi cậu chỉ biết làm bài đầu tiên, nói chung là đề dễ nhưng đối với một đứa mù Hóa như cậu làm được một bài quả là kỳ tích rồi. Cậu nhìn sang các bài tiếp theo, cái gì mà ion kim loại, cái gì mà điện hóa,... cậu chẳng hiểu gì hết. Ôi trời còn cả alanin gì đây? Nghe như anadin ý, cậu xem cô dâu tám tuổi nên biết anadin, chẳng lẽ cô giáo cũng xem nên lúc ra đề có nhầm lẫn gì chăng? Nói tóm lại là cậu không hiểu cái quái gì hết, quay sang nhìn Vũ, cậu thấy anh đã làm xong bài rồi, ôi thần kinh ơi mới 15 phút mà. Cậu quyết định rồi, không thể chết lần này được, cậu kéo nhẹ áo Vũ:
- Anh Vũ đẹp trai đáng kính à, anh cho em nhìn một lần thôi mà, đi mà.....
Dù cậu có gọi thế nào Vũ cũng không thèm liếc cậu một cái, tay anh còn đặt vào bài thi giữ chúng cẩn thận hơn. Tuấn quan sát thấy cô giáo đã đi ra ngoài, cậu vội lao về phía Vũ, cả người như đè lên anh, cậu dùng miệng cắn nhẹ vào tay anh. Quá bất ngờ, anh không nghĩ là Tuấn sẽ làm như vậy, tay có chút đau nên bỏ ra, nhân cơ hội đó Tuần liền cướp bài thi của anh. Nhìn Tuấn hí hửng sau khi cướp bài của anh mà lòng anh có chút ngứa ngáy. Tuấn, cậu có phải quá đáng yêu rồi không? Bộ dạng nào cũng vô cùng đẹp mắt, cảm giác ướt ướt ở tay khiến anh nhớ đến một màn vừa rồi, cả người cậu đè lên anh, cái lưỡi mềm mềm ấy,... ...
Trong lúc Vũ ngẩn ngơ thì Tuấn cũng kịp chép xong rồi, cậu chừa lại đúng bài cuối cùng, như vậy điểm cũng không cao lắm, cô giáo sẽ không nghi ngờ. Mà có nghi ngờ thì làm gì chứ, cô giáo đi ra ngoài là có ý cho học sinh chép bài của nhau rồi. Số thằng nào nhọ thì không chép được thôi.
Sau khi thi xong Tuấn cảm thấy vô cùng vui vẻ nên rủ Vũ đi ăn mừng. Trong lòng còn hậm hực vụ Tuấn cướp bài của mình, với lại còn cả cảm xúc khác biệt của anh nữa, cho nên anh không muốn đi. Dù là vậy Tuấn vẫn quyết lôi anh đi ăn mừng, cậu đến nhà đánh đòn phủ đầu xin phép mẹ anh. Mẹ thấy anh mãi mới có một người bạn nên hợp tác cùng Tuấn lôi kéo anh rời nhà.
Lúc này anh với Tuấn đang đứng trên cây cầu *PH* uống bia, trông cậu thật vui vẻ. Anh nhẹ nhàng ngồi xuống đất, cái lạnh khiến anh tỉnh táo một chút. Ngắm nhìn cậu thiếu niên đang hò hét xung quanh mà anh thấy hạnh phúc, cứ như vậy cũng tốt, anh và cậu cứ mãi là anh em tốt thì vui biết bao. Thế nhưng lúc này anh không có cách nào để tiếp tục làm người anh tốt nữa, anh phát hiện trong lòng mình cậu không đơn giản là bạn thân, là em trai. Anh thích Tuấn, anh có thể khẳng định điều này, thế nhưng con trai mà thích nhau có phải rất buồn cười không? Xã hội sẽ nghĩ gì về họ, cả mẹ anh nữa, họ sẽ không chấp nhận loại tình cảm. Có lẽ anh nên cất giấu thứ tình cảm này trong lòng, cứ để nó dần qua đi, có lẽ một ngày anh sẽ quên được Tuấn, anh sẽ cưới vợ sinh con như một người bình thường. Lặng lẽ lấy điện thoại của Tuấn anh gọi cho thiếu tá Khải. Anh không thể nói thì thầm mà khiến đối phương nghe ra giọng của anh được, thế nên anh sử dụng mật mã âm thanh để truyền đạt thông điệp của mình, anh lấy tay gõ từng tiếng, từng tiếng. Đầu dây bên kia như nghe hiểu anh nói gì, một giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
- Được rồi, tôi sẽ sắp xếp, một tháng nữa sẽ cho cậu kiểm tra, nếu được tôi sẽ cho người đưa cậu qua Úc làm phẫu thuật luôn.
Kết thúc cuộc điện thoại anh quay lại nhìn Tuấn, cậu ngủ say như một thiên sứ, miệng lẩm bẩm đôi lời gì đó. Nhìn cặp môi mỏng của Tuấn mà anh không tự chủ cúi xuống. Cảm giác đôi môi ấy thấy tuyệt, anh tham lam liếm nhẹ một lượt, nụ hôn ngày càng sâu hơn, anh cạy mở hàm răng của cậu ra, chiếc lưỡi tiến quân thần tốc, mùi rượu thoang thoảng khiến anh say đắm. Môi lưỡi giao hòa khiến anh không muốn dứt ra, hãy cứ để anh tận hưởng khoảnh khắc này đi. Có lẽ nó là hồi ức tuyệt nhất của anh sau này... có lẽ anh sẽ không được ở bên cậu nữa, anh sẽ mãi mãi, mãi mãi rời xa nơi này,.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...