Trước cửa nhà hàng H
Vũ lái xe đưa Vân Anh đến trước rồi đi mua đồ đạc chuẩn bị ‘’ cầu hôn ‘’. Nghĩ đến là anh lại nhức đầu, cô bé này quả là chơi ác mà, làm như vậy anh chẳng phải sẽ thành kẻ ác sao? Nghĩ đến vẻ mặt của Khải khi nhìn thấy cảnh này..... hahaha anh quả là có chút chờ mong.
Vừa bước khỏi cửa hàng hoa thì anh chợt thấy một bóng hình quen thuộc, bóng dáng mà anh nhung nhớ suốt bảy năm qua. Tuấn vẫn đẹp trai như xưa nhưng có phần chín chắn hơn, tuy vậy khuôn mặt của cậu vẫn còn chút non nớt. Cậu cũng mua một bó hoa, tặng cho người yêu sao? Bảy năm nay cậu đã quên anh rồi sao? Hay là cậu vẫn nhớ đến anh, người đã bị cậu tổn thương. Chắc không đâu, năm đó cậu tuyệt tình như vậy mà, năm đó cậu đã không cho anh cơ hội cũng như không cho họ cơ hội ở bên nhau.
Vũ dứt khoát bước đi, anh không muốn ở lại đây, không muốn phải đối mặt với nỗi sợ trong lòng.
Tuấn cầm bó hoa đưa lên mũi ngửi:
- Oa, thật thơm. Tiếc là mày sẽ không sống được lâu. Tao tin là cô tiểu thư lần này cũng sẽ cho mày nock out thôi. Haiz thật phí cho một đời làm hoa.... .....
Vừa đi cậu vừa suy nghĩ kế hoạch từ chối cô gái này. Cậu mở tài liệu ra xem.
Tiêu Uyển Nhi
Nữ 23 tuổi
Tiểu thư tập đoàn S
Xem hình có vẻ không xinh lắm, tại sao mẹ lại sắp xếp cho mình gặp mặt? Thôi kệ dù sao mình chỉ cần thể hiện ‘’ BẢN CHẤT THẬT ‘’ của mình ra mà.
Bước vào căn phòng cậu nhìn thấy một cô bé có chút đáng yêu, ngũ quan thanh tú, đặc biệt cô bé có phần tĩnh lặng. Khi cậu bước vào phòng nhưng cô gái không hề đứng dậy, cô bé này cứ nhìn chằm chằm vào cậu, không khí có vẻ ngượng ngùng. Cậu nói:
- Chào em, anh là Tuấn. Em là Uyển Nhi đúng không.
Nói rồi cậu đưa hoa về phía Nhi: ‘’ Tặng cho em ‘’
Cô gái đưa tay mò mẫm trên bàn vài cái rồi đứng dậy nhận hoa:
- Chào anh, em là Tiêu Uyển Nhi, anh cứ gọi em là Nhi được rồi.
À, thì ra cô bé này không nhìn thấy đường, thế mà cậu cứ nghĩ Nhi bị mê hoặc bởi sắc đẹp của cậu. Thật là mừng hụt à.
Vừa ngồi xuống thì cô bé đã nói:
- Anh đến buổi xem mắt này là bị ép buộc đúng không?
- Đúng, em cũng vậy à?
Cô bé nở nụ cười lém lỉnh:
- Bingo, em cũng vậy. Chúng ta là đồng bệnh tương liên nên anh phải giúp đỡ em đó. mà tại sao anh lại không muốn đi xem mắt vậy. Nghe nói anh là truyền kỳ của các tiểu thư danh giá. Cái gì mà người keo kiệt, rồi kẻ háo sắc hay người lập di.. à mà anh có đẹp trai không? Đẹp trai thì nhớ chụp lại ảnh cho em lưu lại nhé. Trai đẹp là để ngắm mà, tuy là em không nhìn được nhưng mà cũng sắp rồi,....
Nghe cô bé nói một hơi khiến cậu có chút vui vẻ, cô bé này quả là bản sao của cậu bảy năm trước đây.
- Em thật sự muốn biết?
Cô bé gật đầu lia lịa. Cậu cúi đầu nửa đùa nửa thật:
- Bí mật nhé, thực ra anh là GAY đó. anh không thích phụ nữ, anh chỉ thích đàn ông thôi.
Cô bé há hốc mồm, có vẻ là không chấp nhận được sự thật này. Tuy nhiên anh đã nghĩ sai rồi, ngay sau đó cô bé liền nắm lấy tay anh và hỏi:
- Quá tuyệt, em thích anh rồi đó. anh là công hay thụ vậy? Anh có người trong lòng chưa?
Cậu: ‘’ ..... ‘’
Nói chuyện với cô bé này quả là vui vẻ, nửa giờ đã trôi qua, có lẽ người giám sát cũng đi rồi. Cậu cùng với Nhi liền rời khỏi nhà hàng. Cậu thật sự không nghĩ chào đón mình chính là một cảnh cầu hôn lãng mạn trước sảnh, mà nhân vật chính lại là nguwoif đàn ông cậu ngóng trông suốt bảy năm qua.
Cậu nhìn thấy Vũ quỳ gối trước một cô gái xinh đẹp nói lời ngọt ngào, à hình như đó là Vân Anh thì phải.
- Vân Anh, làm vợ anh nhé, anh nguyện chăm sóc em cả đời. Anh sẽ nấu cơm, giặt rũ cho em, đưa em đi shopping, anh sẽ đưa em đi đến mọi nơi mà em muốn,.... anh sẽ.... ...... anh sẽ trở thành một người đàn ông hoàn hảo để xứng đáng với em hơn..... đồng ý nhé.
Nghe đến đây nước mắt cậu khẽ rơi, anh đã nói được rồi, thế nhưng bây giờ anh lại dùng giọng nói ấy cầu hôn với người con gái khác, không phải cậu. Thì ra bảy năm qua anh đã quên cậu rồi, anh đã có ột tình yêu mới. Thì ra bảy năm nay chỉ có cậu ngốc nghếch chờ đợi, cũng phải, năm đó chính cậu đã tổn thương anh. Tình cảm đó có lẽ đã chết từ bảy năm trước rồi.
Nhi ở bên như cảm nhận được gì đó, cô bé nắm lấy bàn tay cậu khẽ vuốt. Cậu quay sang kéo cô bé dịch vào lòng rồi ra ngoài. Có lẽ người giám sát chưa đi, họ cũng nên ngọt ngào chút.
Bên kia mọi người đang hô hào ‘’ đồng ý ‘’ thì có một bóng dáng cao lớn bước đến kéo Vân Anh đi mất. Vũ đứng dậy vuốt áo ‘’ Haiz, không cần như vậy chứ. Kéo con gái nhà người ta đi mà cũng không nói một lời. Nhất là cô nhóc kia, tại sao lại không phản kháng chút? ‘’.
Anh lắc đầu thở dài nhìn theo bóng họ. Dây dưa đã tám năm rồi, cũng nên có kết quả chứ?.
Lúc này tự dưng anh nghĩ đến Tuấn, có phải cậu cũng có một cô gái như vậy ở bên không? Cô gái đó có tốt với cậu không?
Thế nhưng anh không nghĩ, rất nhanh họ liền gặp lại đến thế.
Vừa ra khỏi bãi xe anh liền thấy cậu đang dìu một cô gái lên xe, trông vô cùng dịu dàng săn sóc. Anh có nên qua đó không? Thấy anh cậu sẽ nói gì? Thôi bỏ đi, chắc là cậu không muốn gặp lại một người như anh....... anh định lên xe rời khỏi đó thì có tiếng gọi anh lại:
- Anh Vũ, thật trùng hợp. Chúng ta đã bảy năm không gặp rồi.
Anh quay đầu lại chỉ thấy gương mặt quen thuộc ấy đang nở nụ cười tỏa nắng chuyên nghiệp. Ah nhẹ giọng:
- Quả thật đã lâu.....
Không khí có phần yên lặng, hai bên đều không có lời để nói. Tuấn liền phá vỡ bầu không khí ấy:
- Bảy năm qua..... anh có nhớ em không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...