Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới


Sự thực Ngu Phước cũng không có quyền gì mà trách móc Bạch Phỉ bởi chuyện thành ra như vậy cũng có một phần lỗi của lão.
Khi Tô Hành Ý vừa được gả vào Ngu Gia Ngu Phước thật sự nhìn không nổi cậu nên nhiều lần vẫn luôn để mặc để Bạch Phỉ ức hiếp cậu.

Nhiều lần còn không nói lý bênh vực ả khiến cậu chịu không ít ấm ức.
Tới khi Ngu Lệ Lệ ra đời Ngu Phước mới thật sự hiểu thấu lòng mình nhưng lão vẫn là cái tính kiêu ngạo nên không dám thừa nhận phần tình cảm kia.

Bạch Phỉ khi đó lại càng quá quắt hơn, không chỉ đụng tới Tô Hành Ý mà còn âm thầm hãm hại nhi tử nhi nữ của lão.

Ngu Phước biết chuyện liền đe doạ ả nhưng ả vẫn là chứng nào tật nấy.
Chính vì có cái danh xưng 'sư muội' kia nên lão cũng lười quản nữ nhân này, chỉ có thể ép ả rời đi làm nhiệm vụ để ả cách xa người nhà lão.
Phải tới khi xảy ra cớ sự kia lão mới sợ hãi, sợ hãi Tô Hành Ý rời bỏ lão.

Lại cuồng nộ vì cái nữ nhân không biết phép tắc kia.

Lão ngay lập tức đuổi ả ra khỏi Ngu Phủ, gạch tên ra khỏi Ngục Đảo mặc cho đám sư huynh kia lên tiếng ngăn cản.
Nữ nhân này vậy mà còn không biết bản thân mình sai ở đâu, ả liên hồi làm phiền Ngu Phước.

Tới mức lão phải đưa ra điều lệ phong sát Bạch Phỉ thì ả mới chịu biến mất khỏi cuộc đời lão.
Lần này Bạch Phỉ quay lại Ngu Phước cảm thấy nữ nhân này không đơn giản chỉ muốn gặp lão mà ả còn đang suy tính điều gì đó.
Lúc này chất giọng thanh thoát, yêu mị của Bạch Phỉ cất lên đánh thức Ngu Phước vẫn còn đang chìm trong nghi hoặc.
"Sư huynh, huynh đang nói gì vậy? Thứ nghiệt chủng đó sao có thể thể là nhi tử của huynh được.

Là Tô Hành Ý năm đó nhân lúc huynh đi làm nhiệm vụ mà tư thông với nam nhân khác có được.

Thứ đó không đáng sống"
Bạch Phỉ nhếch mép cười tự mãn, ả cất cao chất giọng lanh lảnh, đáy mắt ám lên tia đắc thắng giống như việc ả nói ra là thứ đánh dấu chấm hết cho Tô Hành Ý.


Ả đơn giản nghĩ sư huynh của ả tính cách kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không chịu đựng được cùng nam nhân khác dùng chung thê tử.
Nhưng vạn nhất chuyện ả tính cũng không bằng trời tính.
Ngu Phước vẫn vậy, rất bình tĩnh, ánh mắt lão nhìn ả giống như đang nhìn một kẻ ngốc diễn tuồng.

Vừa khinh thường, vừa cảm thấy nực cười.

Lão dõng dạc nói:
"Không đáng sống? Ta thấy là ngươi chán sống rồi mới đúng! Năm đó ta đi làm nhiệm vụ túc phụ chính là cùng ta đi.

Y luôn bên cạnh ta, ngay cả đêm đó cũng là ta làm.

Nhi tử trong bụng y không phải của ta thì là của ai? "
Ngu Phước nói ra sự thật hiển nhiên nhưng lại khiến Bạch Phỉ kinh hách không thôi.

Theo từng lời Ngu Phước nói, khuôn mặt ả càng trở nên vặn vẹo.

Rõ ràng năm đó chính mắt ả nhìn thấy Tô Hành Ý khi đó ở trong Ngu Phủ cùng nam nhân khác tư thông.

Vì sao lại thành cùng Ngu Phước làm nhiệm vụ?
Vốn là muốn tạo kinh ngạc cho người khác Bạch Phỉ lại không nghĩ tới bản thân mới là người kinh hách.

Ả đứng không vững cả người nghiên ngả, thất thần, miệng liên hồi lẩm bẩm 'không phải' , 'không thể nào' .
Bạch Phỉ đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt vốn bình lặng nay lại chứa đầy cuồng loạn nhìn thẳng Ngu Phước, ả vẫn chấp mê bất ngộ:
"Có phải là tên Tô Hành Ý kia lừa huynh không? Hay hắn hạ dược huynh mới khiến huynh nghe lời hắn tới vậy? "
Ả tiến lên một bước, bỏ mặc bản thân vẫn đang bị xà quấn thân muốn tiến tới ôm Ngu Phước.

Ngu Phước trầm lặng nhìn ả một lúc như đang suy ngẫm điều gì.

Lão đột nhiên mỉm cười, gật gù như đồng tình với ả.
"Ngươi nói đúng, là y hạ dược ta"
Bạch Phỉ khoé môi nhếch lên, nở một nụ cười điên cuồng, tự mãn cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng.

Nhưng chưa để ả mơ mộng lâu Ngu Phước đã mạnh mẽ tạt vào mặt ả một gáo nước lạnh:
"Nhưng đó là ta cam tâm tình nguyện" - Ngu Phước học theo Bạch Phỉ mà cười, âm giọng lão từ tính, tựa tiếu phi tiếu nói - "Ngươi thử nghĩ lại xem cả thiên hạ này có mấy người hạ dược được ta? Hừ! Nếu không phải ta muốn ngay cả Thôi Bác Lạc kia tới cũng không hạ dược được ta"
Bạch Phỉ kinh ngạc, đôi con mắt mở lớn, một lúc sau mới nhận ra bản thân đang bị người trêu chọc.
Nhìn Bạch Phỉ y phục tán loạn, bộ dáng thất thần khinh miệt nơi đáy mắt của Ngu Phước càng nồng đậm hơn.
Lão cúi người tới gần bên tai ả, âm giọng trầm đục ngoại trừ sự tức giận thì không nghe ra mấy phần cảm xúc:
"Ngươi vẫn nên tỉnh lại đi"
Sức chịu đựng của Ngu Phước với Bạch Phỉ sớm đã tới giới hạn.

Dường như mỗi lần cùng ả nói chuyện lão càng nhanh già hơn.

Bởi những lời ả nói ra không chỉ ngông cuồng mà còn giống như lời của mấy kẻ mất não nói ra để lừa người.
Lão chính là lười nói chuyện với hạng người này.
Ngu Phước vung nhẹ tay, Huyền Xà liền vươn người hướng về nơi gần nhất mà cắn.
"Á"
Còn chưa kịp thoát ra khỏi hơi thở lạnh lẽo của Ngu Phước đã bị tấn công.

Bạch Phỉ hét lên một tiếng thảm thương, ả ta bị tấn công bất ngờ mà mất thăng bằng ngã ngồi ra đất.
Ả chấn kinh, bộ dạng kiều diễm vừa rồi hoàn toàn bị nỗi sợ hãi cùng cơn hoảng loạn làm cho bay sạch.

Đưa tay lên sờ vết cắn trên cổ, cơ thể Bạch Phỉ vẫn không ngừng run rẩy.

Một vết nữa bên cổ tay, ả trợn mắt không tin mà nhìn nơi đó.

Vậy mà suýt chút nữa là cắn phải động mạch.

Từng sợi chỉ máu dần hoá thành màu đỏ sẫm, độc tố dần lan nhanh ra cơ thể ả.

Bạch Phỉ vẻ mặt thập phần hốt hoảng, không tin Ngu Phước lại thật sự tàn nhẫn với ả như vậy.
Ả không cam lòng cắn môi tới bật máu.
"Ta đã từng nói ngươi tránh xa ta ra nếu không gặp ngươi ở đây giết ở đó, ngươi quên rồi sao? "
Ngu Phước chậm rãi bước tới chỗ ả, mặt lão trầm xuống, hàn khí quanh thân lạnh lẽo thấu xương như hàn vạn mũi dao găm đâm xuyên qua nhục thể khiến Bạch Phỉ càng sợ hãi, cơ thể run rẩy không thôi.
Nhưng ả vẫn không tin đây là sự thật, lẽ nào nuông chiều cùng tin tưởng năm đó đều là giả dối?
Bạch Phỉ cố gắng trấn tĩnh lại bản thân, ả lấy hết can đảm hỏi Ngu Phước một lần cuối:
"Rốt cuộc...!năm đó huynh đã từng yêu ta...!"
"Ta không bao giờ đụng tới nữ nhân mà huynh đệ thân thiết của ta yêu thích"
Chưa kịp để Bạch Phỉ nói hết Ngu Phước đã thẳng thừng chen ngang, buông ra một câu khẳng định đầy chắc nịch.

Lời lão nói ra như hòn đá nặng ngàn cân chèn ép lên tim ả.
Bạch Phỉ bật cười, cười tới đau khổ.

Tới hiện tại ả mới nhận ra Ngu Phước năm đó thật ra vẫn luôn lợi dụng tình cảm của ả để chọc tức Tô Hành Ý.

Từng cử chỉ, hành động cùng lời nói yêu chiều toàn bộ đều là giả dối.

Bởi lão chính là cái nam nhân băng lãnh không có tình cảm.
Là Ngu Phước vô tình hay Bạch Phỉ không hiểu lòng người?
Với Ngu Phước người xung quanh lão được chia ra làm hai loại người.

Một là thân nhân, hai là kẻ xa lạ.

Ngu Phước đối với những kẻ xa lạ chính là tàn nhẫn, vô tình.

Ở bên cạnh lão những kẻ đó đơn giản chỉ là quân cờ để thực hiện mục đích riêng của lão.
Nhưng với thân nhân của lão lại khác.

Lão đối với họ không cung kính cũng là trân trọng và nuông chiều.

Mà thân nhân ở đây không chỉ nói tới túc phụ hay nhi tử của lão mà còn có những người từng gắn bó, thân thiết, vào sinh ra tử với lão.
Chính Bạch Phỉ cũng từng là một trong số những người đó.

Nhưng ả đã lợi dụng sự nuông chiều của lão mà phá vỡ tất thảy.

Là ả tự mình đa tình, còn ngang ngược luôn cho rằng suy nghĩ của bản thân là đúng mà làm hại người lão yêu quí.
Giờ hiện tại trong mắt Ngu Phước, Bạch Phỉ chỉ là một kẻ xa lạ biết tên mà lão căm thù.
Tình nghĩa đã cạn, Ngu Phước cũng là một nam nhân chí khí, lời nói ra tất không rút lại.

Ánh mắt lão lạnh băng, ám khí trong tay chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chấm dứt mối hậu hoạ trước mắt.
Bạch Phỉ nhìn thấu được Ngu Phước, ả không cam tâm chết trong tay lão.

Ả vung tay, bột phấn trong tay áo được người ném thẳng vào mặt Ngu Phước khiến lão mất phương hướng.
Cũng may Ngu Phước trời sinh nhanh nhạy đã kịp nhắm mắt lại, đưa tay ra đỡ nhưng khi lão mở mắt ra lần nữa Bạch Phỉ đã biến mất.

Chỉ còn giọng điệu căm phẫn của ả vọng lại:
"NGU PHƯớC! Ngươi chờ đó, sẽ có một ngày ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận"
Ngu Phước cũng chẳng để ý tới lời đe doạ không có tính sát thương của ả.

Lão cười khẩy, trúng độc của Huyền Xà ả ta may mắn lắm cũng chỉ sống được tới đêm mai.

Lão cũng chẳng rảnh rỗi mà đuổi theo một kẻ sắp chết, cứ vậy mà mặc ả rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận