Chỉ Cần Xuyên Sách Vận May Sẽ Tới


Liêu Quân, Tuệ Mẫn cùng Tiểu Tuyết đã ở lại chùa phụ giúp Tô Hành Ý chăm sóc người tỵ nạn không những vậy còn phải giúp cậu thu dọn tàn cục do Lý Thu Sinh gây ra nên Ngu Vĩnh An cũng chỉ đành một mình trở về Ngu Phủ.
Hắn vốn cũng muốn giúp nhưng Tô Hành Ý nhất quyết không cho vì thế hắn chỉ có thể uất ức quay về.
Cửa phủ vừa mở ra, Ngu Vĩnh An sững người nhìn bóng người đang quỳ giữa sân.

Chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền nhận ra là Lý Thu Sinh, gã vậy mà cũng có ý thức đấy chứ.
Nghĩ xong Ngu Vĩnh An bộ dạng ngạo nghễ mà bước tới sau lưng Lý Thu Sinh, hắn cao giọng cất lời:
"Cẩu! Mau sủa một tiếng cho gia nghe! "
"Ngươi chửi ai là cẩ- "
Lý Thu Sinh quay lại, cao giọng muốn mắng người nhưng khi nhìn rõ người tới là ai chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, âm thầm nuốt nước miếng vào trong.

Gã đúng là vận xui mới đụng phải tên này, cũng tại vì hắn gã mới thành ra cái bộ dạng thảm hại như hiện tại.

May cho hắn được Tô Hành Ý đứng ra che chở nếu không...
Lời phía sau Lý Thu Sinh không dám nghĩ huống chi là nói ra nên gã chỉ có thể âm thầm để trong bụng.

Song gã còn phải cố né tránh ánh mắt dò xét từ Ngu Vĩnh An.
Thấy Lý Thu Sinh khúm núm, quay lưng lại với hắn, Ngu Vĩnh An thầm chắc chắn gã đang chửi mình nhưng cũng nhân từ bỏ qua.
Hắn nhàn nhạt phất tay thầm ra lệnh cho gia đinh gần đó.
Tên gia đinh ban đầu còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, không ngừng ngó trái nhìn phải, gã hình như chưa gặp thiếu niên này bao giờ lại bị sai sử như vậy cũng thấy có chút khó chịu nhưng nhìn biểu cảm đám hạ nhân xung quanh gã đi chẳng ai dám ho he nửa lời nên gã cũng chẳng dám lên tiếng đuổi người.
Song một thị nữ bên cạnh thấy vậy liền âm thầm tiến lên thì thầm vào tai tên gia đinh:
/Là nhị thiếu gia, mau lấy ghế cho người! /
Tên gia đinh nghe xong đôi con mắt mở lớn, vẻ mặt không tin xen lẫn ngạc nhiên mà nhìn lại Ngu Vĩnh An một lượt.

Bỗng gã thấy hô hấp bản thân như đình trệ, sau khi nghe thấy ba chữ 'nhị thiếu gia' cơ thể lại tự cử động mà đem ghế tới.
Ngu Vĩnh An đứng lâu cũng có chút bực dọc liền tặng tên gia đinh một cái nhìn thân thương đầy hắc khí.
Dù không ngẩng đầu lên nhìn nhưng tên gia đinh bất chợt lạnh sống lưng, cái ánh mắt hắc ám của Ngu Vĩnh An gã đều cảm nhận trọn vẹn.

Chân gã bất giác run rẩy khi nhớ tới lời đại phu nhân cùng đại thiếu gia ra lệnh trước khi rời đi.
Hai người có địa vị cao nhất trong phủ đã ra lệnh bọn gã đương nhiên không dám phản chỉ là gã nào ngờ tới, vị nhị thiếu gia dung mạo vốn bị hủy đi nay lại có làn da trắng mịn như thuở ban đầu.

Khí chất khúm núm trước kia cũng biến mất thay vào đó là lãnh diễm bức người.

Một con người chỉ sau một ngày lại thay đổi nhiều như vậy khiến gã khó mà nhận ra.
Cũng may Ngu Vĩnh An chỉ đơn giản cảnh cáo không muốn rắc rối đến thêm nên tên gia đinh cũng ngầm thở phào một hơi, ngoan ngoãn lui về chỗ.
Vừa rồi tên gia đinh như sợ hắn chưa thoả lòng tiện lấy thêm một cái bàn nhỏ, bên trên bày biện đầy đủ loại điểm tâm tinh tế.

Ngu Vĩnh An ngồi trên ghế âm thầm thu lại hắc khí, một mặt thoả ý mà tặng tên gia đinh ánh mắt khen thưởng khiến trái tim treo trên cành cao của gã cuối cùng cũng hạ xuống.
Lý Thu Sinh thấy một màn này liền ngớ người, gã liếc nhìn đám hạ nhân trong Ngu phủ, ánh mắt như muốn hỏi bọn họ vì sao không đuổi hắn ra khỏi phủ, còn điềm nhiên tiếp đãi hắn như chủ nhà vậy? Nhưng đáp lại gã chỉ là những con người vẫn đang tất bật với công việc, cùng ánh mắt tránh né như không hiểu ngụ ý trong mắt gã.

Lý Thu Sinh thấy vậy cũng đành tự tình ra tay:
"Ngươi...!"
"Ngươi...!"
"Ngươi...!"
?
Nhưng không hiểu vì sao câu hỏi nghẹn ở bên môi Lý Thu Sinh, gã ngẫm nghĩ nửa ngày vẫn chưa thể nói ra câu hoàn chỉnh.
Ngu Vĩnh An bên kia vẫn rất bình thản, hắn khẽ nhấp một ngụm trà song đưa mắt lên nhìn gã, thay gã trả lời:
"Sao vậy? Nhà của ta lẽ nào ta không được ở sao? "
"A...!Ngươ - i...!"
Lý Thu Sinh còn chưa hiểu bản thân vì sao trước mặt người này lại không thể nói nửa lời đã bị lời nói của Ngu Vĩnh An doạ sợ.

Lông tơ gã dựng ngược lên như mèo xù lông muốn hắng giọng mắng người nhưng kết quả vẫn là không được, gã dần rơi vào hoang mang.
Ngu Vĩnh An bên này vẫn một mặt bình thản mà đứng dậy, hắn thở dài song đưa một tay lên xoa xoa vành tai sau hắn bật cười đầy ẩn ý, thích thú mà rút roi da ra.
Rất nhanh Lý Thu Sinh bị một màn này doạ sợ nhưng ánh mắt gã vẫn rất kiên định mà nhìn thẳng mặt hắn.

Gã không tin Ngu Vĩnh An sẽ to gan tới mức chưa có lệnh của Tô Hành Ý liền ra tay với gã.
"Ngươi...!Ngươi...!tính làm gì? " - Giọng Lý Thu Sinh bớt run, lời nói ra cũng tròn, rõ hơn trước.
"Hửm? Không thấy rõ sao? Bổn công tử đây là muốn dạy cẩu"
Lời Ngu Vĩnh An thành công chọc cười Lý Thu Sinh, tâm thế của gã thư thái hơn.

Gã xem xét một hồi cũng chỉ đơn giản nghĩ hắn là người trong Ngu phủ, dưới chướng Tô Hành Ý mà người này gã chưa từng gặp, có lẽ là người mới nên vẫn chưa hiểu rõ quy tắc.

Trong Ngu phủ dưới chủ tử là đại phu, sau mới tới thân cận, ngay cả Đổng Nguyên - hầu cận của Tô Hành Ý gặp gã cũng là bộ dạng cong lưng cúi đầu nên dù hắn có thân với Tô Hành Ý ra sao thì luận theo bối phận gã vẫn hơn Ngu Vĩnh An một bậc.
Dù đã thấy rõ khi Tô Hành Ý nhìn thấy Ngu Vĩnh An là bộ mặt lo lắng, cưng sủng hết mức nhưng Lý Thu Sinh vẫn chấp mê bất ngộ.

Gã tự tin vào suy đoán của bản thân, từ bỏ đi lần đánh cược kia, trong phủ này cũng chỉ có Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương là đủ bối phận nghiêm phạt gã còn bên ngoài riêng thân phận cha gã thôi cũng đủ doạ hắn sợ phát khiếp.
Ngu Vĩnh An trước mắt Lý Thu Sinh nay lại ngang nhiên ra uy, bộ dáng bình thản như bản thân là chủ nhà khiến gã tức giận không thôi.

Lo sợ cùng e dè ban đầu đều bị gã vứt ra sau, ánh mắt tự mãn của gã quay trở lại.

Gã hiện tại muốn lật kèo như vậy mới đúng với tác phong của gã.

Gã vẫn quỳ, ánh mắt ám lên tia thù hận nhìn thẳng vào Ngu Vĩnh An, giọng điệu tự cao như trước:
"Ngươi đừng ỷ thế được sủng sinh kiêu...!chủ Ngu phủ vẫn chỉ có một...!đợi khi đại phu nhân trở về...!Aaaa...!"
* Chát *
Chưa đợi gã nói hết Ngu Vĩnh An đã ra tay, tiếng roi va đập vào da thịt hoà cùng tiếng người gào thét vang lên đầy ghê rợn, phá vỡ đi bầu không khí yên tĩnh của Ngu phủ.

Hắn tặc lưỡi vẻ mặt hiện rõ mất hứng thú mà than vãn:
"Haiz! Ngươi vẫn nói được rõ ràng nhỉ? Ta cứ tưởng dược ta hạ cho ngươi rất tốt hoá ra đều là lừa đảo! "
Đám hạ nhân đứng xung quanh không dám nhìn cảnh này, bọn họ thậm chí còn nhanh tay hoàn thành công việc của bản thân, thầm nhủ trong lòng bản thân chưa thấy gì hết.
Lý Thu Sinh nghe hắn nói bản thân bị hắn hạ dược ban đầu còn mơ hồ sau lại hoang mang.

Gã nhận ra từ khi trở về Ngu phủ gã đã thấy lạ, cổ họng bất chợt đau rát, âm phát ra cũng chỉ là mấy từ ú ớ.

Vừa rồi vì quá tức giận nên mới nói được đoạn dài như vậy nhưng điều càng khiến gã hoảng sợ hơn là hắn hạ dược gã từ khi nào không phải cả hai từ khi gặp mặt luôn giữ khoảng cách nhất định sao? Vả lại thứ gã bị tổn thương là cổ họng nhưng gã đâu ăn thứ gì lạ mà hắn đưa cho đâu?
Gã bị suy nghĩ của bản thân doạ sợ mà lắp bắp:
"Ngươi...!ngươi...!"
* Chát *
"A...!a...!Aaaa...!"
Lại một lần nữa chưa để gã nói dứt câu Ngu Vĩnh An lại ra tay.

Thấy Lý Thu Sinh mới ăn tới roi thứ hai đã kêu la ỉ ôi Ngu Vĩnh An đứng từ trên nhìn xuống tặc lưỡi khinh thường con người này:
"Ta cho phép ngươi được nói chưa? "
Giọng hắn trầm trầm cất lên, một chân không yên phận đạp Lý Thu Sinh đang quằn quại trên đất vì đau.
Ngu Vĩnh An lạnh giọng nói tiếp:
"Cẩu phải nghe lời chủ, rõ chưa? "
Lý Thu Sinh xuất thân cao quý, là thiên chi kiêu tử từ nhỏ đã được người nâng niu, lớn lên ai cũng kiêng dè thân phận.

Vậy mà nay lại bị người đánh, bị người sỉ nhục ngay trong Ngu phủ, dù gã đã tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ của bản thân nhưng vẫn không khỏi ngơ ngác trước một màn này.

Gã vừa không tin lại vừa cảm thấy tức.

Vậy mà có người dám đánh gã? Ngay cả mẫu thân lẫn phụ thân còn chưa từng đánh gã, tên nhóc ngông cuồng này lại dám?
Bỏ mặc đi thân phận thật sự của Ngu Vĩnh An, Lý Thu Sinh hiện tại bị sự giận dữ kiểm soát tâm trí.

Gã nằm bò trên đất, tay ôm vết thương, giọng run run đầy lửa giận nói:
"Ngươi...!Sao ngươi dám? Ngươi biết ta...!là ai không hả? "
"Biết! Ta đương nhiên biết ngươi là đích tử duy nhất của Lý Hàm hiện đang nhậm chức quan chính ngự y , phải không? "
Ngu Vĩnh An nhếch mép cười ngạo nghễ, hắn khom người xuống ngồi bên cạnh Lý Thu Sinh, nắm tóc gã kéo lên ép gã ngẩng đầu, giọng cợt nhả thì thầm bên tai gã:
"Vậy thì sao chứ hả? Ngươi nghĩ ta sợ sao? "
Hắn cười khẩy một cái, mạnh bạo thả gã ra, kênh kiệu quay trở lại chỗ ngồi.

Lẽ nào gã nghĩ thân phận thái y của phụ thân gã thật sự sẽ doạ sợ hắn sao? Cái danh đó lấy doạ trẻ con thì được chứ riêng hắn thì không.
"Ngươi là ai mà dám ngông cuồng ở Ngu phủ như vậy...!? " - Lý Thu Sinh vẫn không ngại cuộc đời quá tươi đẹp mà cao giọng chất vấn.
Ngu Vĩnh An không trả lời câu hỏi của gã, hắn bình thản tay chống cằm, hơi cúi gập người xuống, đôi mắt hắn âm trầm nhìn gã một lúc như đang âm thầm đánh giá song tựa tiếu phi tiếu nói:
"Quả thật Lý đại phu tuổi không còn nhỏ trí nhớ cũng không còn tốt như xưa nữa.

Tính ra hai chúng ta từng có một lần hàn huyên với nhau, ngươi lẽ nào không nhớ? "
"Nhớ? Trừ người Ngu phủ ra ta chưa từng tiếp xúc với người ngoài sao có thể biết ngươi được"
Lý Thu Sinh nói mà không cần suy nghĩ, gã vẫn kiên định đây là lần đầu tiên gã gặp Ngu Vĩnh An.

Việc gã 9 năm qua vẫn luôn trong Ngu phủ là thật dù sao y thuật dởm của bản thân ngay cả gã cũng tự nhận thức được.

Vốn sinh ra đã mang danh con của quan chính ngự y gã khi xưa cũng hào hứng mà cố gắng theo phụ thân gã học nghề nhưng đáp lại vẫn chỉ có hai từ - không thể.

Theo Trương Địch Luân gần 15 năm nhưng gã đứng bên cạnh lão lại càng giống như hòn đá sù sì đặt bên cạnh viên ngọc sáng lấp lánh.

Rất nhiều lần gã đề nghị với Trương Địch Luân để gã ra ngoài bắt bệnh nhưng lão luôn lấy lý do gã cần học hỏi thêm để từ chối.
Lúc đầu gã cảm thấy rất bình thường nhưng thời gian dần trôi đi gã càng cảm thấy không đúng, tới lúc nhận ra ngụ ý lại không ngừng phun tào lời Trương Địch Luân từng nói.

Có cái khỉ.

Nói ngay là không muốn gã bốc thuốc đi, chứ có ai như gã 'học hỏi thêm' tới hơn 15 năm vẫn không phân biệt được đâu là Đại Táo đâu là Thục Địa Hoàng?
Nếu không phải một lần Lý Thu Sinh vô tình nghe thấy người xung quanh gã không ngừng bàn tán.

Nào là gã là con của thái y lại không biết cách chữa bệnh, còn cả học y gần 15 năm vẫn không bốc được bài thuốc đơn giản.

Nói gã vô dụng, không đáng được tôn trọng gã sẽ chẳng bao giờ ngộ ra ý của Trương Địch Luân.

Người ca ca gã từng tôn trọng lại lừa gã, những lời cay nghiệt xung quanh cũng như từng mũi tên sắc nhọn cắm xuyên qua ngực gã khiến gã rất khó chịu.

Ý chí cũng dần nhụt đi, nếu bản thân đã bất tài vậy cứ buông thả bản thân là được.


Song cuối cùng những việc gã làm dần dần càng khiến người khó chấp nhận hơn.
Đương nhiên Ngu gia cũng chẳng ngu ngốc tới mức để một người như gã ra ngoài, mặc gã chạy lông bông ngoài đường chơi Đông chạy Tây.

Đôi lúc rảnh rỗi cũng chỉ để gã bốc thuốc cho vài người cho có lệ, bọn họ có uống hay không lại là một chuyện khác.
Quan hệ giữa Lý Thu Sinh cùng đám hạ nhân trong Ngu phủ cũng chẳng mấy tốt đẹp, chẳng ai tin tưởng vào tài năng y thuật của gã.

Nếu có người uống thì trong đầu gã chỉ hiện lên duy nhất một người nhưng so sánh con người đó với thiếu niên kiêu ngạo trước mắt chính là khác nhau một trời một vực, tuyệt không có chuyện cả hai là một.
Ngu Vĩnh An nhìn bộ dáng mơ hồ không rõ của Lý Thu Sinh không nhịn được liền bật cười.

Gã đây là thật sự không biết hay cố tình không hiểu lời hắn nói? Rõ ràng trong tiểu thuyết viết người này thông minh, nhanh nhạy, gian manh hơn cả lão hồ ly.

Nói đến tài không chỉ miệng lưỡi trơn tru, nhìn thấu lòng người còn có thể ghi nhớ được những người đã từng gặp qua dù chỉ một lần.

Nên quan hệ của gã với mấy tên địa chủ, gian thương hay quan phủ chức cao chuyên tham ô công quỹ đều rất tốt, cũng nhờ đó mà làm chuyện xấu còn che mắt được Tô Hành Ý lâu như vậy.

Chưa kể tương lai Lý Thu Sinh còn hảo hảo giúp nữ chính vươn mình, củng cố vị thế.

Vậy mà hiện tại hắn chỉ mất đi vết sẹo liền không nhận ra, phải hay không hắn lại bị tác giả hố lần nữa?
Nhưng rất nhanh Ngu Vĩnh An lấy lại bình tĩnh, châm chọc nói:
"Ý của Lý đại phu là sao chứ? Ta vẫn luôn ở trong Ngu Phủ mà! "
"...!?" - Lý Thu Sinh nhíu mày nhìn Ngu Vĩnh An như muốn tìm ra hình ảnh nào đó trong quá khứ nhưng ký ức của gã lại rất mơ hồ như có thứ năng lực vô hình nào đó đang cố ngăn cản gã nhớ lại.
"Sao vậy? Ngươi quên mất chủ tử của mình rồi sao? Không phải đại tiểu thư ban cho ngươi đặc quyền bốc thuốc bắt bệnh cho ta sao? "
Lý Thu Sinh nghe tới đây còn không rõ chứng tỏ gã thua cả một con cẩu nhưng nhìn lại cái dung mạo chớp mắt đã thay đổi kia của Ngu Vĩnh An gã ngỡ ngàng, bộ dáng thất thần cơ hồ không muốn thừa nhận sự thật.
Nói đến mới nhớ, hình như gã cùng 'Ngu Vĩnh An' thật sự từng có cơ hội gặp nhau một lần.

Chuyện này phải nói tới 2 năm trước...
Ngu phủ hôm nay hay tin vị nhị phu nhân Tầm Tước kia lâm trọng bệnh do không cứu chữa kịp thời mà mất mạng.
Cả khu viện tử nhỏ đều đề tang trắng bóc nhưng chẳng có mấy ai để tâm tới nỗi u buồn hiu hắt của nơi này.

Cũng chẳng để ý chủ tử nơi đây đã thay đổi thành một hài tử còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Vốn Ngu Vĩnh An nghe theo lời cha mình là Thôi Túc rũ bỏ thù hận, sống trong Ngu phủ một đời an nhàn.

Nhưng ai mà biết được gia chủ ở đây lại là một tên danh tiếng chìm xuống hẳn đáy bùn lầy.

Lão lại là cái người không biết suy nghĩ trước sau, đi tuyên bố bên ngoài thôn nữ đi theo bảo vệ y là thê thiếp thất lạc, hại nữ tử nhà người ta một đời quạnh quẽ.

Lại nói y là con ngoài dã thú của lão, sau một đêm men rượu với Tầm Tước liền sinh ra y, hại cô nương nhà người ta mang danh bại hoại cả đời.

Chưa hết, còn mặt dày nâng nàng lên làm nhị phu nhân, đẩy người trước xuống làm tam phu nhân hại hai người bọn họ sống trong Ngu Phủ suốt 5 năm qua chẳng mấy an ổn.
Vô nghĩ thì cũng thôi đi lão còn là kẻ vô tâm vô trách nghiệm đúng nghĩa.

Lần đầu gặp lão đã hỏi Ngu Vĩnh An có muốn trả thù không, thấy y tỏ ý muốn từ bỏ thù hận lão liền hỏi y đúng một lần đó liền bỏ đi biệt tăm biệt tích.

Bộ lão không thể kiên trì hỏi y tới lần thứ hai sao? Tuy y chắc chắn sẽ từ chối nhưng lần ba chắc gì đã vậy?
Cuối cùng để mặc hai người Tầm Tước cùng Ngu Vĩnh An ở lại trong một viện tử cũ nát ăn gió nằm sương, mỗi ngày còn phải còng lưng ra chế dược cho lão.
Ngu Vĩnh An tâm tính đã ghi thù Ngu Huyền Lan thêm thái độ của Ngu Phước cùng mấy lần đè ép của mẫu tử Ngu Trầm y đã sớm tới giới hạn.
Nay Tầm Tước lại ra đi, y cũng không thể an táng nàng thật tốt khiến tâm Ngu Vĩnh An lạnh lẽo.

Tuy nói nàng không phải mẫu thân y nhưng y từ nhỏ thiếu thốn tình thương nay lớn lên liền sinh ra cái tính nặng tình.

Chẳng cần biết người đó bên y bao lâu, y chỉ biết người đó khiến y cười, bảo vệ y còn bồi bạn với y suốt tháng ngày quạnh quẽ thì đối với y người đó liền trở nên quan trọng.
Mà Tầm Tước khi y lưu lạc bên ngoài 2 năm cái gì tốt cũng cho y, bản thân cho dù phải cúi đầu khom lưng với người khác cũng bắt y phải ngẩng đầu sống thật tốt.

Đối với y nàng sớm đã thành tỷ tỷ tốt, quan hệ tất nhiên cũng khăng khít.
Lần này Ngu Vĩnh An cũng vì nàng mất mà ưu thương quá độ tới mức sinh bệnh.
Tuệ Mẫn bên này thấy nhị thiếu gia của nàng như vậy lòng cũng đau xót không thôi, cuối cùng âm thầm ra quyết định tới Tây Viện cầu Ngu Trầm cứu giúp.
Không phải nàng không biết Ngu Trầm ghét Ngu Vĩnh An nhưng Ngu Phước thường ngày hay lượn lờ ở thanh lâu, thời gian lão ở phủ còn chưa đầy nén hương.

Tô Hành Ý cùng Ngu Vĩnh Chương hàng ngày đều xử lý sự vụ không có nhiều thời gian để chú tâm tới mấy việc ở viện tử nhỏ này.

Ba người có quyền nhất cùng không có mặt trong phủ, mẫu tử tam phu nhân Mạc Uyển đương nhiên có uy nhất.
Vừa bước tới cửa Tây Viện, Tuệ Mẫn đã thấy một vài hạ nhân đang đứng bên ngoài bộ dáng lén lút thập thụt, vẻ mặt thì thập phần hốt hoảng như gặp quỷ.
Nàng tiến lên vài bước lại thấy mấy hạ nhân khác không ngừng bàn tán:
"Lại nữa, không biết nàng ta lại nổi điên cái gì? " - Một tỳ nữ mũm mĩm hếch mũi lên tiếng
"Ai mà biết được, từ sáng tới giờ nàng ta như quỷ nhập vậy hết phá chỗ nọ lại đập chỗ kia.


Ta á, chạy đông chạy tây vẫn chưa dọn hết đống đồ vỡ đó! " - Gia đinh ôm chổi mệt mỏi than vãn.
"Đúng đó! " - Vài người còn lại đồng dạng ôm chổi mà than vãn.
"Ta thật muốn về nhà, không muốn làm hạ nhân trong cái phủ này nữa đâu" - Tỳ nữ mũm mĩm ưu sầu nói.
"Phải đấy! Chủ tử Tây Viện hết đánh lại phá, chủ tử Đông Viện lại không vừa lòng lão gia! Mấy viện tử khác...!Haiz, sống ở đây khổ quá đi" - Một mỹ tỳ ở Tây Viện thầm than trách.
"Áaa...!* Choang * ...!áa...!a "
Tiếng đổ vỡ cùng tiếng người la hét bên trong càng khiến đám hạ nhân bên ngoài hoảng sợ, tỳ nữ mũm mĩm mi tâm nhíu chặt tỏ vẻ khó chịu, lại một lần nữa hỏi:
"Rốt cuộc là bị cái quỷ gì vậy? "
"Phải đó"
"Khó coi quá đi"
[...]
Đám hạ nhân cũng hùa theo tỳ nữ mũm mĩm mà xì xầm bàn tán.

Bỗng một tỳ nữ gầy xen vào câu chuyện.
"Lẽ nào là vì công tử kia sao? "
Đám hạ nhân ban đầu kinh hách song khi nhìn thấy người tới là ai tâm tình liền buông lỏng, lại nghe thấy lời nàng ta nói liền láo nháo không thôi, muốn hỏi rõ vị công tử trong miệng nàng ta rốt cuộc là ai lại có thể khiến tam tiểu thư Ngu gia cao cao tại thượng trở thành kẻ tâm tính bất ổn như vậy.
Tỳ nữ gầy kia chúi người về phía trước bộ dáng thần bí, nàng ta toan kể chuyện lại thấy mấy người buôn chuyện cùng đột nhiên im bặt không hỏi tiếp, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm mà liếc xéo về phía sau lưng nàng.
Nàng ta khó hiểu, tò mò quay lưng lại lại thấy Tuệ Mẫn đứng sừng sững phía sau lưng lúc nào không hay.

Nàng ta có chút giật mình nhưng vẫn hoà hoãn lại:
"A Mẫn! Tỷ làm ta giật mình đó"
"Tiểu Thất, tỷ không cố ý" - Tuệ Mẫn khó nhọc gượng cười.
Thấy khuôn mặt trắng bệch đầy mệt mỏi của Tuệ Mẫn, A Thất liền hiểu ra vị tiểu công tử kia lại sinh bệnh rồi.

Nàng ta hiểu ý liền lên tiếng:
"A Mẫn, tỷ muốn vào gặp tam tiểu thư? "
Tuệ Mẫn không nói chỉ e dè gật đầu đáp.

A Thất hiện tại có chút khẩn chương lên tiếng ngăn cản:
"A Mẫn, hiện tại tỷ đừng vào được không? Tam tiểu thư hiện tại rất tức giận, tỷ vào sẽ bị người phạt đánh! "
"Ta...!"
Chưa đợi Tuệ Mẫn lên tiếng, đám bát nháo phía sau lưng A Thất lại tiến lên tranh nói không ngừng:
"A Thất! Đừng để ý nàng ta"
"Đây là không biết điều tự muốn chôn thân ở Tây Viện nên mới tới hay gì? "
"Nơi này nàng ta vốn không nên đến, mau đuổi nàng ta đi đi, A Thất"
"Mới sáng sớm đã gặp thứ quỷ gì không"
[...]
Từng người từng người một lên tiếng can ngăn, có người là thiện ý khuyên can Tuệ Mẫn, có người lại ác ý ra mặt trực tiếp mắng nàng mấy câu cay nghiệt.

Trong mắt họ A Thất là một nữ hài ngây thơ đối với ai cũng thiện chí, khiến họ yêu mến hết mực.

Nàng ta cái gì cũng hiểu cái gì cũng nghe, chỉ riêng bản tính 'người nhờ giúp là làm' là không sửa được.

Mấy lần trong Tây Viện đều không ngừng nói giúp đôi chủ nô Ngu Vĩnh An.

Có lần xui xẻo bị Ngu Trầm tâm tính thay đổi triền miên phạt đánh chỉ vì khen Ngu Vĩnh An trước khi bị hủy dung sau mỗi lần Tuệ Mẫn nhờ, nàng ta đều giúp nhiệt tình.

Ngang nhiên trong mắt bọn họ Tuệ Mẫn trở thành kẻ xấu chuyên lợi dụng nữ hài cho lợi ích bản thân mà Ngu Vĩnh An là chủ tử nàng cũng bị xét thành hạng người chẳng ra gì.
A Thất lại chẳng để ý tới mấy việc này lại càng chẳng để ý mấy lời nhăng cuội của họ nàng ta biết rõ Tuệ Mẫn mà đi gặp Ngu Trầm ắt có vào không có ra vì vậy vẫn kịch liệt khuyên can nàng.
Nhưng tâm Tuệ Mẫn đã quyết, nàng khẽ lắc đầu, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng lo, tỷ sẽ không sao đâu"
Sau đó nàng không chờ người phía sau nói hết liền một mạch chạy vào trong.

Chẳng biết Tuệ Mẫn nói gì, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng đổ vỡ bên trong càng lớn hơn, theo sau đó là tiếng Ngu Trầm vang vọng:
"Mau đưa ả ra đánh cho ta"
A Thất thấy không ổn liền chạy tới xem xét lại thấy đám gia đinh cao lớn mỗi người đều cầm mấy khúc gỗ lớn mà đánh Tuệ Mẫn đang nằm trên đất.

A Thất toan tiến lên can ngăn lại bị đám bạn buôn chuyện của mình can lại, nói nàng ta không lên xen vào.

Quay sang lại thấy Tuệ Mẫn không ngừng gào thét kêu thảm, miệng càng không ngừng cầu xin Ngu Trầm để đại phu tới chữa cho Ngu Vĩnh An.
Từng gậy đánh xuống tiếng kêu gào của Tuệ Mẫn vang vọng khắp nơi nhưng A Thất vẫn chẳng thể làm gì chỉ có thể cay mắt đứng nhìn.

Nàng ta không thể kháng lệnh chủ tử, chung quy thân phận của nàng ta vẫn quá thấp.

Tới gần cuối lại bị đám bạn buôn chuyện cưỡng chế lôi đi không cho nàng ta giúp Tuệ Mẫn.
Một lần này Tuệ Mẫn hứng tới trăm roi, vết thương đầy rẫy trên cơ thể còn bị người không thương tiếc ném ra ngoài viện tử.
Ngu Vĩnh An bị ốm nhưng bệnh đã sớm thuyên giảm, tỉnh dậy không thấy Tuệ Mẫn bên cạnh liền biết nàng đã gặp chuyện.
Nhìn qua nhìn lại mấy lần Ngu Vĩnh An cũng đoán ra được nàng đi đâu, nội tâm y thầm nghĩ không ổn.
Tới khi đến Tây Viện y không khỏi hoang mang, suýt nữa không chống cự được mà ngã khụy xuống.

Lấy lại chút sức lực cuối cùng y tiến lên xem xét nhận ra Tuệ Mẫn đã ngất đi, hơi thở dần trở nên yếu ớt.
"Tuệ Mẫn...!tỷ tỷ...!Mau tỉnh...!"
Ngu Vĩnh An ôm Tuệ Mẫn vào lòng, mặc cho máu nhuốm đỏ kiện áo mỏng nhưng tay y vẫn không ngừng vỗ lên bên má nàng hòng gọi nàng tỉnh dậy.
Nhìn xung quanh lại chẳng thấy một bóng người, sức y cũng quá yếu chẳng thể đưa Tuệ Mẫn đi được.

Nội tâm Ngu Vĩnh An càng xao động, y không nhịn được mà bật khóc.

Bản thân y vì sao lại yếu kém tới vậy? Tạo ra được độc dược phức tạp để hại người lại không thể làm ra được dược trị thương đơn giản.

Ngay cả người quan trọng bên cạnh cũng chẳng thể chăm sóc kỹ để nàng ra bộ dáng như vậy.

Y đã mất đi một tỷ tỷ nay lại phải mất đi một người nữa sao?
Khi mới tới Ngu phủ y còn e dè nhưng Tuệ Mẫn khi đó lại nhẹ nhàng tiến tới, sự nhiệt tình cùng dịu dàng của nàng dần lấp đầy khoảng trống trong lòng y.


Nàng lấy thân phận tỷ tỷ mà dạy dỗ y, lại thấy thân phận nô tỳ mà bảo vệ y nhưng từ trước tới nay y lại chẳng thể làm gì ngoài việc khóc và nhẫn nhịn.
Ngu Vĩnh An thẫn thờ ôm Tuệ Mẫn trong lòng, y tự hỏi bản thân đã thật sự lựa chọn đúng hay không? Nhẫn nhịn sống một đời an nhàn? Nhưng những đau đớn mà y phải trải qua đâu thể nói nhẫn là nhẫn một cách dễ dàng được.

Sự bất lực cùng tuyệt vọng bủa vây, bên trong Ngu Vĩnh An như có gì đó khác đi, tựa như đang muốn bùng nổ.
Lúc này bên má Ngu Vĩnh An bỗng truyền tới cỗ nhiệt lạnh băng.

Y cúi đầu xuống thấy Tuệ Mẫn khó khăn gượng cười nhìn y, ánh mắt vẫn nhu hoà như cũ chỉ là bàn tay đưa đến bên mặt Ngu Vĩnh An đang không ngừng run rẩy, cố gạt đi nước mắt bên khoé mi cho y.

Thấy vậy trái tim căng nhue dây đàn của Ngu Vĩnh An cuối cùng cũng được thả lỏng, cái ý nghĩ cay nghiệt vừa hiện diện trong đầu ngay lập tức bị dập tắt.

Thay vào đó là một cỗ chua xót dâng lên trong lòng, Ngu Vĩnh An nhanh tay gạt đi những giọt nước mắt thừa, bên môi cố giương lên một nụ cười gượng gạo hòng trấn an nữ nhân.
"Tỷ tỉnh rồi! Nhanh, ta đưa tỷ về phòng"
Nếu tỷ còn không tỉnh ta thực sự sẽ điên mất.
Ngu Vĩnh An cẩn thận đỡ Tuệ Mẫn dậy, cố tình tránh đi vết thương của nàng nhưng nữ nhân lúc này vậy mà phản kháng, nàng níu tay y lại khẽ lắc đầu:
"Nhị...!thiếu gia...!Tuệ Mẫn không...!sao...!Ta chỉ cần...!nằm nghỉ một lúc...!liền có thể cùng người quay về...!"
Giọng nàng khàn đục đi vì gào thét, nàng cố bình ổn lại hơi thở, cố tỏ ra bản thân không sao.

Nhị thiếu gia của nàng còn sốt cao sao nàng dám làm phiền y.
Nhưng Ngu Vĩnh An sớm đã không nghe lọt tai lời nàng, nhất quyết một hai phải đưa nàng về vì y biết dù y có cầu xin tới khàn cổ họng, quỳ ở Tây Viện đến sáng mai mẫu tử Ngu Trầm cũng không nhân từ mà ra tay cứu giúp vì thế y chỉ đành cố chống đỡ đưa Tuệ Mẫn về viện tử.
Nhưng thân thể y vốn yếu ớt lại thêm bệnh tật quấn thân, sức lực chẳng có là bao.

Vừa tránh xa khỏi Tây Viện một đoạn liền nằm gục một bên.
Nơi Ngu Vĩnh An ngã xuống là một khu hoa viên khô cằn, u ám có rất ít hạ nhân qua lại.
Đúng lúc này một đoàn người đi ngang qua Ngu Vĩnh An như nhìn thấy hi vọng, y bỏ mặc cơ thể tàn tạ sớm đã chống đỡ không nổi ngẩng đầu dậy, gắng gượng vươn tay ra từ trong đám người mà thuận tay bắt lấy chân một người.
Quả nhiên người kia đứng lại, chưa kịp để Ngu Vĩnh An nói bất cứ lời nào, đối phương đã đá tay y đi như một phản xạ tự nhiên, giọng nói kênh kiệu cất lên:
"Cái thứ quỷ gì vậy? Tên hỗn đản nhà ngươi sao dám chắn đường ta hả? "
Giọng nói người kia vừa nghe đã biết không phải người đứng đắn, chất giọng không chỉ cao mà còn phát ra những âm khè khè khiến người nghe cảm thấy khó chịu.
Đoàn người trước mặt như đang bàn tán, thì thầm to nhỏ với nhau điều gì đó nhưng Ngu Vĩnh An mặc kệ.

Y lấy hết sức bình sinh mà níu lấy ống quần của ai đó trong hư không song âm giọng khàn yếu ớt, vô lực cố gắng cất lời:
"Cứu...!Mau...!cứu...!cứu...!người...!"
Giọng của Ngu Vĩnh An rất nhỏ như thì thầm một mình mà y lại đang choáng váng, đôi tai ù ù, đôi mắt lờ đờ dần mất đi tiêu cự như sắp ngất.
Đúng lúc này một bàn tay hữu lực nâng cằm Ngu Vĩnh An đang nằm sấp trên mặt đất lên, ép y phải ngẩng đầu lên nhìn.

Cỗ đau đớn truyền đến khiến Ngu Vĩnh An bừng tỉnh, lấy lại một chút tỉnh táo.

Từng câu từng chữ của người kia cũng vì thế mà hoàn hảo lọt vào tai y.
"Aiya! Thật sự là nhị thiếu gia? "
Lý Thu Sinh một mặt hứng thú khi lần đầu thấy dung mạo xấu xí của vị nhị thiếu gia trong lời đám hạ nhân thường hay bàn tán kia.

Gã hết nhìn trái ngó phải song cất giọng giễu cợt:
"Nào! Để ta nhìn kỹ xem...!Phụt...!Hahha...!Xem kìa bộ dạng này thật phù hợp với khuôn mặt xấu xí này đấy! "
Gã quay qua cười đùa với đám người còn lại song lại quay qua bóp chặt cằm Ngu Vĩnh An như uy hiếp, giọng hạ xuống, gằn từng chữ một:
"Ta tự hỏi ngươi vì sao vẫn chưa chết đấy! Lẽ nào dược của ta chưa đủ để tiễn ngươi tới Quỷ Môn Quan? "
Những tiếng cười đùa giễu cợt của đám nịnh nọt kia cùng lúc vang lên.

Đối với một người còn đang choáng váng như Ngu Vĩnh An thì một màn này như dàn sợi dây leo gai góc đâm xuyên qua màng nhĩ khiến y càng khó chịu hơn.

Đầu óc như quay cuồng, cái cảm giác buồn n** ấy khiến y càng sợ hãi như muốn dãy ra trốn thoát nhưng điều đó hiển nhiên là không thể.
Bỗng một giọng nam trong trẻo run rẩy cất lên như rất sợ người kia:
"Lý sư thúc! Y là nhị thiếu gia...!Người không nên nói...!như vậy...!"
"CÂM MIỆNG ! " - Lý Thu Sinh bị người dạy dỗ tức giận quát lớn.
"Nhưng mà...!"
Liêu Quân nhìn bộ dạng chật vật toàn vết bùn đất, y phục rách nát lại thêm mái tóc rối bù vì mồ hôi mà bết lại của Ngu Vĩnh An liền thấy không nỡ.

Cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, đang tính tiếp tục lên tiếng liền bị Lý Thu Sinh lao đến tóm gọn, liên tục hạ xuống người cậu những đòn đánh vô cớ.
"Ta nói ngươi câm miệng! CÂM MIỆNG ngươi có nghe không hả? "
"A...!"
Theo từng lời tuôn ra khỏi miệng gã là một đòn mạnh giáng lên người Liêu Quân.

Bỏ mặc cậu thanh niên thân thể yếu nhược gào khóc xin tha, gã hết đấm lại đá.

Như chưa bõ tức, gã còn định nhặt một viên đá gần đó tiến lên đánh cậu.

Đám người vô dụng kia lúc này thấy mọi chuyện đang dần đi quá xa liền tiến lên ngăn cản, Liêu Quân cũng vì thế mà vớt lại được một cái mạng.
Ngu Vĩnh An nằm một bên cũng không thể lên tiếng càng không thể cử động, y chỉ đành ấm ức ghi thù.

Tay y siết lại thành quyền, ánh mắt hiện lên tia lửa hận.
Vừa hay cảnh này lọt vào mắt Lý Thu Sinh, gã tức giận tiến lên đạp một cái thật đau vào mặt Ngu Vĩnh An khiến y ngã ngửa sang một bên.

Mặc cho y hô hấp càng trở nên khó khăn, gã còn giơ chân lên có ý định đá tiếp.

Đám người kia thấy vậy sợ gã nổi điên mà giết người liền lôi gã lại mà nịnh nọt.
Lúc sau nguôi giận Lý Thu Sinh mới tức tối rời đi nhưng vẫn không quên dẫm lên tay Ngu Vĩnh An một cái thật mạnh, ánh mắt khinh bỉ đến cùng cực.
Ngu Vĩnh An dù rất tức giận nhưng vẫn không thể làm gì được.

Y đã tới giới hạn cuối cùng, y ngất đi rơi vào cơn mê man mà không nhận ra có bóng người đang từ từ tiến đến gần.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận