Giống như giọt nước bắn vào dầu sôi, phá vỡ sự yên tĩnh bên ngoài.
Sau khi đáp lại bằng tiếng nổ như sấm, Tô Hành Chính không còn nhịn nữa, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Ngón tay anh siết chặt trắng bệch, giọng nói từ trong cổ họng nặn ra từng chữ: “Tôi hỏi lại anh, những chuyện anh làm với chị Tô Đường Đường, anh có dám nói ra không?”
Đường Gia cũng biết Tô Đường Đường là chị họ dòng bên nội của Tô Hành Chính.
Tính cảm của hai người họ trước giờ cũng không tệ.
Trước khi Tô Hành Chính rời khỏi Mỹ, cậu ấy còn cố ý đến dự đám cưới của cô ấy nữa mà.
Tô Hành Chính vẫn không rời mắt khỏi Dụ Tư Hồng, vài giây sau thì bật cười chế giễu, nói lại: “Sao thế? Sợ rồi à? Anh Dụ à, chẳng phải anh vẫn luôn là người nói nhiều nhất sao? Vậy nói đi!”
Dưới sự đốc thúc của cậu ta, Dụ Tư Hồng vẫn bình tĩnh như không.
Anh vừa không tiếp chiêu, lại chẳng có ý phá chiêu.
Cánh tay phải đặt lên mặt bàn, ống tay áo cuộn lên cổ tay làm lộ ra làn da lúa mạch.
Giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp cán muỗng sứ, chậm rãi khuấy đều cà phê.
Lúc này anh hơi cúi đầu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế.
Như thể đây mới là sự ưu tiên hàng đầu trong cuộc đời.
Ngón trỏ của Dụ Tư Hồng cong lên, điềm tĩnh mà nhấp một ngụm, hàng chân mày đẹp đẽ khẽ nhăn lại.
Kế đến anh đặt ly xuống, ngẩng đầu nói với Đường Gia: “Đắng quá, em còn kẹo không?”
Nghe thế, Đường Gia lấy viên kẹo ra đưa cho anh.
Anh rút tay trái ra khỏi túi quần, chậm rãi xé lớp vỏ bên ngoài đi.
Các ngón tay ấy trông thật dài và khỏe.
Tô Hành Chính bị cái thái độ ‘để cậu đi từ đông đến tây, từ nam ra bắc’ của anh làm cho tức giận, đột nhiên đứng dậy, nghiêm giọng nói: “Anh đừng có giả câm, giả điếc với tôi!”
Tô Hành Chính vẫn luôn điềm đạm trước nay lại trở nên như thế này.
Kể từ khi mới biết nhau đến nay cũng đã mấy năm trôi qua, Đường Gia chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta xử sự như thế này.
Cô vội đưa tay đè lên cái nấm đấm kia, nhẹ giọng nói: “Em ngồi xuống đi nào.”
Sắc mặt của Tô Hành Chính đỏ lên rồi trở nên tái nhợt, cậu liếc nhìn sang phía Đường Gia, sau đó mới ngồi xuống lại chỗ mình.
Băng ghế kêu lên kẽo kẹt.
Trên bức tường phía sau là một tấm poster phim lớn được đóng khung.
Hình ảnh của cô nàng Marilyn Monroe(1) đang giữ lại chiếc váy xòe bồng bềnh của mình, đầu gối hơi khuỵu xuống, đầu hơi nghiêng, miệng cười lớn đang được đặt ngay ngắn phía sau lớp kính.
Ánh mắt của Dụ Tư Hồng chuyển từ mái tóc vàng xoăn của Monroe sang đôi tai trắng noãn của Đường Gia.
Sau đó, anh dời tầm mắt sang bên trái một chút.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau.
Dụ Tư Hồng lên tiếng: “Tôi mà ở lại đây thêm chút nào nữa, chắc sẽ bị ăn tươi nuốt sống mất.”
Anh tự cười giễu, nhìn thật lâu vào ánh mắt của Đường Gia, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói: “Em có thể nghe cậu ta kể trước, nếu như em nghe xong mà vẫn muốn tôi giải thích thêm thì cứ việc nói nhé.” Anh hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Còn nếu như em cảm thấy không cần thiết nữa, vậy thì…”
Không cần nói cũng biết.
Cả hai ngón tay cầm muỗng khi nãy cũng thả lỏng, cái muỗng theo lực rơi thẳng vào chất lỏng màu nâu kia.
Có mấy giọt cà phê cũng vì thế mà bắn ngược lại lên ống tay áo.
Dụ Tư Hồng khẽ cau mày nhìn lại ống tay áo mình, rồi sau đó đứng dậy.
Lúc này, Tô Hành Chính đang mím chặt môi.
Đường Gia ngồi bên cạnh cậu ta, tay liên tục giữ lấy vạt áo của cậu ấy để tự biết mà kiềm chế bản thân mình lại.
Ánh mắt của Dụ Tư Hồng dựng lại trên cây gậy chống chân, tiếp tục cất tiếng: “Một hồi nữa, cậu nhớ đưa cô ấy về nhé.”
Chưa đầy một giây sau, Tô Hành Chính đã vội nói: “Tôi muốn anh nói!”
Dụ Tư Hồng nở một nụ cười thờ ơ, lúm đồng tiền cũng lấp ló theo đó mà xuất hiện.
Anh cho tay trái vào túi, đứng thẳng dậy rồi dùng tay phải đẩy nhẹ chiếc ghế mình vừa ngồi vào dưới gầm bàn.
Anh quay người bước ra ngoài, đi mãi cho đến khi đến gần cửa thì lại dừng lại một lúc.
Trong mắt Đường Gia, anh chỉ dừng một chút rồi sau đó xoay người lại đi đến bên cạnh quầy lễ tân.
Trò chuyện cùng với chủ tiệm một vài câu, kế đến là lấy tiền ra thanh toán.
Cuối cùng rẽ phải, đi bộ ra khỏi cửa.
Tô Hành Chính nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn anh ấy bày tỏ nỗi lòng thôi!”
Dường như cảm nhận được có ai đó đang dõi theo mình, trước khi đẩy cửa ra, Dụ Tư Hồng cũng không tránh khỏi việc quay lại nhìn thêm lần nữa.
Tay trái anh vẫn đặt trong túi, ngón tay tro và ngón giữa bên tay phải thì thẳng tắp, lặng lẽ đặt cạnh bên trán chào.
Sau đó anh gật đầu một cái.
Đẩy cửa bước đi.
Đường Gia nghe được tiếng cửa kính mở, không lâu sau là tiếng động cơ xe hơi vang lên thật rõ ràng, cuối cùng bỏ lại một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Cô nhìn ra cửa chừng vài ba giây, sau đó nghiêng đầu nói với Tô Hành Chính: “Em nói đi.”
#
Hai ngày sau, tại Tiểu đoàn gìn giữ hòa bình.
Bên trong phòng gym của doanh trại.
Sân tập cũng không tính là quá lớn so với phòng tập khác ở các thành phố trong nước, thậm chí có thể nói là khá đơn sơ.
Trên bức tường của phòng tập, có một chiếc gương cao bằng hai người gộp lại.
Tấm gương ấy sạch sẽ đến mức, có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ qua hình ảnh phản chiếu đó.
Các thiết bị, máy móc được sắp xếp đầy đủ trong sân.
Máy tập cơ lưng cường độ cao, máy tập cơ ngực, máy kéo xà…
Bên cạnh các thiết bị đều có một đội viên khoác lên mình bộ đồ quân đội, những chiếc áo ba lô bị mồ hôi làm ướt đẵm dính sát vào cơ thể mỗi người.
Dụ Tư Hồng mặt không chút thay đổi nằm trên đệm phẳng, hai tay cầm lấy thanh tạ, hờ hững lặp đi lặp lại động tác đẩy và hạ cánh tay.
Chiếc điện thoại di động bên cạnh anh lẳng lặng nằm trên sàn nhà.
Xung quanh có vài người xì xào bàn tán to nhỏ.
“Hai ngày nay anh ấy bị gì thế?”
“Đoán chừng chắc bị úng não…”
“Mấy ngày nay, ngày nào anh ấy cũng chui vào trong phòng gym, lại chẳng sợ luyện tập theo cường độ cao nữa chứ…”
“Chắc bị đập đầu vào đâu rồi.”
“Nói bậy nói bạ, tôi méc anh ấy bây giừo.”
“Chết tiệt, cậu đừng làm thế.
Ngàn vạn lần đừng làm thế.
Xin đấy, đừng, đừng, đừng…”
Mồ hôi không ngừng tuôn trên trán, mặn chát mà chảy vào trong mắt hay lên môi của Dụ Tư Hồng.
Anh nhắm mắt lại, cảm nhận bắp thịt đang co dãn trong cơ thể.
Tiếng gầm của những người khác làm bầu không khí trong phòng tập càng thêm phần nam tính.
Hòa lẫn đâu đó là mùi mồ hôi.
Anh nhớ lại mùng một năm ấy, đó là năm cuối cùng anh sống ở Tây An(2) cùng với bà ngoại.
Anh cũng không phải là học sinh giỏi tuân theo những quy tắc, dù có trêu chọc người khác nhưng chẳng bao giờ anh đùa quá mức.
Tuy là anh đã tạo được ‘danh tiếng lừng lẫy’ trong giới học sinh, nhưng cũng vì thế mà anh lại trở thành đối tượng được các giáo viên khác muốn chiếu cố nhất.
Trong học kỳ hai, tất cả các chỗ ngồi đều được sắp xếp lại.
Phòng giáo viên đưa ra các phương án phân phối để học sinh có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nói ngắn gọn hơn thì các học sinh kém sẽ được săó xếp ngồi chung với những bạn học giỏi để nhằm tác động lẫn nhau, cũng như để thay đổi và trau dồi nbản thân hơn.
Anh bị đổi xuống ngồi cạnh một cố bé lớp ba, tóc được cột thành chùm tựa như đuôi ngựa.
Khi ấy đối phương trông như thế nào anh cũng chẳng nhớ rõ nữa, nhớ mang máng là cô bé ấy phát triển khá sớm, ngực cũng được tính là không nhỏ, có thể nói là nhô ra đến gần lớp áo mỏng bên ngoài.
Lúc đó anh đã nghĩ rằng, con gái thật phiền phức nên đã đã vẽ ba lằn phấn lên ghế ngồi, hung hăng cảnh báo đối phương ‘Đừng có vượt qua biên giới quốc gia’.
Nếu không, anh sẽ thực hiện “Trách nhiệm cao cả của hoàng đế là bảo vệ lãnh thổ” ngay.
Cô bé kia nhỏ giọng đáp lời.
Lúc đồng ý với anh, cả hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ ửng cả lên.
Anh nghĩ: Đúng là có bệnh mà.
Chẳng mấy chốc, kì thi theo tháng lần đầu tiên cũng đã đến.
Dù rằng anh có thể đọc từng từ riêng lẻ trên tờ giấy kiểm tra đó, nhưng đến khi ghép chúng lại với nhau thì anh lại hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.
Không biết từ đâu ra, một cục giấy được vo tròn chậm chạp lăn đến bên chân.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy cô bạn cùng bàn đang cắn môi, đôi gò má lại ửng hồng.
Anh lại nghĩ: Bệnh cũng không nhẹ nhỉ?
Còn chưa kịp lấy cục giấy kia lên đã bị giám thị với đôi mắt nhạy bén nhìn thấy.
Ông ta đi thật nhanh đến, giành lấy cục giấy nọ rồi mở ra.
Nét mặt cũng theo đó mà trở nên đen sì.
Ánh mắt ông nhìn thấy cô bé ngồi cùng bàn, đôi má vừa ửng hồng ban nãy lại trở nên trắng như tuyết.
Thầy giám thị nghiêm nghị hỏi anh: “Dụ Tư Hồng, em đã biết đang thi mà còn dám làm quay cóp sao?”
Anh trả lời vô cùng dứt khoát: “Em không có.”
Không ngoài dự tính, anh lại tiếp tục bị mời lên phòng giám thị.
Dụ Tư Hồng đứng trước cửa phòng làm việc, cô bé ngồi cùng bàn bị kêu vào để tra hỏi trước tiên.
Vì là mùa hè nên bên ngoài rất oi bức, trên bệ cửa sổ là một chậu cây xanh tươi mát, sắc xanh yên ả tựa như nước chảy.
Anh khoác lên mình bộ đồng phục học sinh màu trắng, đặt cằm lên gần bệ cửa sổ.
Thi thoảng nhìn về phía khe cửa, thầy giám thị đang đeo kính và cả cô bạn ngồi cùng bàn kia nữa, nét mặt ông ấy thật điềm tĩnh, cô bạn kia thì chỉ biết cúi đầu xuống thật thấp.
Không lâu sau, người bên trong cũng đã đi ra.
Anh nhìn thấy khuôn mặt đó của cô ấy, không còn vết đỏ ửng kia nữa.
Thậm chí ngay cả mặt cũng chẳng thèm nhìn lấy nhau, đầu cúi thấp, vội vã chạy về lớp.
Đến phiên anh bị kêu vào trong.
Câu đầu tiên thầy giám thị nói chính là: “XX(Tên bạn ngồi cùng bàn) nói là em bắt bạn ấy đưa cho em câu trả lời, em còn gì để nói không?”
Mặc dù là đang mùa hè, nhưng anh lại cảm thấy lạnh chẳng vì lý do gì.
Hai tay đút vào túi quần, anh chà xát ngón chân trên mặt sàn, thờ ơ nói: “Là bạn ấy vứt cục giấy đó cho em mà.
Em còn chẳng cầu xin gì bạn ấy cả, liên quan gì đến em đâu chứ.”
Thầy giám thị vỗ bàn thật mạnh: “Em đã chép câu trả lời còn có ý cãi lại nữa hả! Em không hỏi, thì sao XX(tên bạn cùng bàn) lại vứt câu trả lời ấy cho em làm gì?”
Lửa giận trong lòng đã được kích thích lên, anh đáp trả lại lời thầy vừa nói: “Cậu ấy bị bệnh đó! Bệnh nặng lắm, thầy đưa cậu ấy đu khám đi chứ, sao tự nhiên tìm em làm gì!”
Ông nhìn sang thầy giáo nói: “Thầy nhìn đi! Nhìn kĩ đi! Trẻ con bây giờ, nói chút là cãi!”
“Ai cãi với thầy đâu! Thầy nói đúng sự thật đi có được không ạ!”
“Dám không lễ phép với thầy thế à, bố mẹ em dạy em như thế nào vậy?”
…
“Nhận lỗi đi, nhận lỗi đi con!”
Bà ngoài đã lớn tuổi còn bị trường học gọi đến.
Anh đứng bên cạnh, nghe bà và thầy giám thị nói chuyện.
Ông ta nói: “Trường học cũng có quy định của trường học thưa bà.
Cháu trai của bà làm những chuyện như thế, thật tình chúng tôi cũng rất khó khăn.”
Bà ngoài nay tóc cũng đã muối tiêu: “Rõ ràng là thằng bé bị bạn học đổ tội lên đầu.
Các thầy cũng chẳng thèm điều tra rõ ràng gì, phải biết là thằng bé lớn hơn tụi nhỏ trong lớp.
Thầy thử suy nghĩ lại chút đi, nói thế cũng được hay sao?”
Thầy giám thị không nói lời nào.
Bà ngoài lại tiếp tục lên tiếng: “Tôi đem thằng bé giáo cho bên trường, với hy vọng là thầy cô sẽ dạy thằng bé học hành đến nơi đến chốn, dạy thằng bé cách trở thành người tốt hơn.
Nếu như thằng bé có sai thật, các thầy phạt nó cũng chẳng sao, nhưng đằng này, còn chưa biết được đúng sai như thế nào” Bà ngoài đập thật mạnh cây gậy chống lên mặt sàn: “Không được nói bậy!”
Anh đứng một bên, cả người rét run nhưng hốc mắt lại chua xót, tựa như có một dòng nước nóng chảy xuống vậy.
Kết quả là lớn hơn lại trở thành nhỏ hơn.
Dụ Tư Hồng ngồi dậy khỏi tấm đệm phẳng lì, rồi nhìn về phía máy chạy bộ.
Vừa hay có người mới tập xong, đang tắt máy bước xuống.
Anh khom người nhặt điện thoại di động lên, kế đến là cầm chai nước suối và khăn lông, đi thẳng đến máy chạy bộ, mở công tắc.
Bánh xích đã rất nhanh được rút ra, máy bắt đầu di chuyển.
Bởi tốc độ chạy của anh, khiến cho hơi bốc ra làm cả người nóng hừng hực.
Sau một tuần kể từ khi chuyện kia xảy ra.
Có một ngày sau khi tan học về, anh vừa chơi đánh bóng xong, mồ hôi nhễ nhại chạy thẳng về nhà.
Bà ngoại đang đeo kinh, ngồi trên ghế sofa đọc sách, thấy anh vừa về thì ngoắc gọi anh lại.
Dụ Tư Hồng đặt cặp sách và trái bóng rổ xuống đất, ngoan ngoãn bước đến.
Bà ngoài nhìn anh ngồi xuống bên cạnh rồi nói: “Đêm hôm qua, bà mơ thấy ông ngoại đến gặp bà đấy.”
Anh nhìn về phía bà ngoại.
Bà chỉ cầm tay anh, ánh mắt trìu mến: “Ông bảo với bà rằng, bà nó này, đã lâu như vậy rồi bà có nhớ tôi không?”
Bà ngoại lại cười: “Bà trả lời ông ấy là, ông đúng là một lão già thối tha, có gì đâu mà tôi phải nhớ.” Bà lại nhìn vào mặt anh, tiếp tục cất tiếng: “Ông ấy còn nói, bà không nhớ tôi, nhưng tôi đây lại nhớ bà đấy.
Bà nó à, đã đến lúc tôi dẫn bà đi rồi.”
Sóng mũi anh chua xót, chui rúc vào lòng bà ngoài, im lặng không nói lời nào.
Cả người bà sao mà lại ấm đến thế, thoang thoảng đâu đó là mùi hương xà bông cục, cái mùi ấy thật thơm.
Bà nhẹ nhàng vuốt ve lấy cổ tay anh, lòng bàn tay bà hơi thô nhưng đó lại là một cảm giác ấm áp đến dễ chịu.
Bà ngoại lại nói: “Bà biết trong lòng con thấy không dễ chịu vì chuyện kia, nhưng một người nếu không phạm sai lầm nào mà vẫn đi xin lỗi, thì bà thấy loại người đó không thể làm được gì cho sau này cả.”
Anh vùi đầu thật sâu vào trong lồng ngực bà.
Bàn tay đó thật ấm áp, xoa lấy đầu anh: “Tại sao bà lại để cho con đi học nhỉ? Làm người, bà muốn con đi học lag để tìm được cho bản thân cách trở thành một con người tốt.
Con chỉ cần lúc nào cũng phải tin vào đạo lý này, nếu như con không tin, vậy thì làm người còn có ý nghĩa gì nữa?”
Bà tiếp tục nói: “Chờ đến khi ông đưa bà đi, con sẽ được bố mẹ đón về Bắc Kinh.
Nơi đó rất tốt, con sẽ quen biết được nhiều người hơn, sẽ càng hiểu chuyện hơn.
Nhưng con vẫn phải nhớ kĩ lời bà, phải luôn sống như một cái cây.
Luôn luôn ngẩng mặt nhìn đời chứ đừng ngã.”
Anh đau lòng khẽ vâng.
Bà lại quay về mục đích ban đầu bà muốn gọi anh đến, ánh mắt đó nhìn anh và nói: “Còn có một việc, bà sợ bây giừo nếu như bà không nói thì sau này sẽ không còn có cơ hội nào nói cho con nữa.
Bà nói cho con nghe, nhưng con đừng trách bà nhé.”
Trong lòng anh đã sớm kiên định: “Bà có nói gì thì con cũng sẽ không trách bà đâu.”
Bà nói: “Bố mẹ con không biết, con không phải là con ruột của chúng.”
Anh kinh ngạc ngẩng đầu.
Trong khoảnh khắc, anh không còn phân biệt được cặp mắt đang nhìn mình kia, rốt cuộc là thương hay là thương hại mình nữa.
Bên cạnh có người bước đến, hỏi: “Sao vẫn còn chạy thế, cơm dọn xong rồi, mau đi ăn thôi!”
Mồ hôi của Dụ Tư Hông tuôn như mưa, chỉ phất tay bảo khôgn đi.
Sau đó tiếp tục đưa tay chỉnh máy chạy bộ lên tốc độ nhanh nhất, độ khó dốc như đang chạy lên sườn núi.
Bánh xích dưới chân không ngừng chuyển động, liên tục tăng tốc.
Anh liều mạng chạy.
Mồ hôi dọc theo đôi gò má, chảy dọc xuống phần ngực.
Trông tựa như tưới nước vậy.
Tại sao lại muốn nói cho anh biêt!
Tại sao lại muốn nói cho anh biết!
Tại sao lại muốn nói cho anh biết!
Anh nhắm mắt mắt chạy hết tốc lực.
Đầu óc trống không, ngực không hít thửo đều, suýt chút nữa đã bị vấp té.
Lúc hít thở để lấy sức cũng vô tình người thấy mùi sắt rỉ sét.
Boong nhiên điện thoại đặt trong hốc máy chạy bộ rung lên thông báo.
Động tác chạy dưới chân của Dụ Tư Hồng vẫn không ngừng, một bên cầm lấy chai nước suối, tay còn lại cầm lấy điện thoại.
Anh bật nắp bình nước, ực thật nhanh một hớp, còn chưa kịp nuốt xuông thì ngón tay đã mở khóa.
Mồ hôi chạy dọc theo xuống cằm, đáp nehj vài giọt trên màn hình điện thoại.
Anh mở ra phần thông báo tin nhắn.
Người gửi tin: Chân dài.
Bên dưới chỉ một câu nói đơn giản.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh ngạc nhiên đến mức sặc hết số nước đang ngậm trong miệng, không ngừng ho khan vài tiếng.
Động tác dưới chân hoạt động không kịp, ngã nhào từ máy chạy bộ xuống sàn.
Mọi người xung quanh, ai ai cũng khó hiểu nhìn sang: “…”
Chú thích: Marilyn Monroe: (tên khai sinh Norma Jeane Mortenson; 1 tháng 6 năm 1926 – 5 tháng 8 năm 1962) là một nữ diễn viên, người mẫu và ca sĩ người Mỹ.
Nổi tiếng với hình tượng “bom gợi cảm tóc vàng” đầy hài hước, Monroe trở thành một trong những biểu tượng gợi cảm nổi tiếng nhất trong những năm 1950 và đầu những năm 1960, đồng thời còn là biểu tượng của cuộc cách mạng tình dục đương thời.
Bà là nữ diễn viên có thu nhập cao nhất trong vòng một thập kỷ, trong đó các bộ phim của bà đã thu về 200 triệu đô la (tương đương 2 tỷ đô la vào năm 2020) vào thời điểm bà qua đời năm 1962.
Rất lâu sau khi qua đời, bà vẫn được xem là một biểu tượng lớn của văn hóa đại chúng.
Năm 1999, Viện phim Mỹ xếp Monroe ở vị trí thứ sáu trong danh sách những nữ minh tinh màn ảnh vĩ đại nhất của Hollywood thời kỳ Hoàng kim.
(Theo wikipedia) Tây An: là thành phố tỉnh lỵ tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.
Đây là thành phố trực thuộc tỉnh.
Tây An là một trong 4 kinh đô trong lịch sử Trung Hoa, là kinh đô của 13 triều đại, bao gồm: nhà Chu, nhà Tần, nhà Hán và nhà Đường.Tây An cũng là điểm kết thúc phía đông của Con đường tơ lụa huyền thoại.
Thành phố có lịch sử hơn 3100 năm với tên gọi trong thời đấy Tràng An hay Trường An (tiếng Hoa phồn thể: 長安; tiếng Hoa giản thể: 长安; pinyin: Cháng’ān; có nghĩa là “muôn đời bình yên”).
Tây An là thành phố lớn nhất và phát triển nhất khu vực Tây Bắc và là một trong những thành phố lớn nhất Trung Quốc.
(Theo wikipedia).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...