Edit: Mỳ.
Beta: Ảnh.
Chiba nhìn người đàn ông trước mắt, dáng người cao ráo chẳng kém mình là bao, hai tay người nọ đặt trong túi quần, dáng vẻ như không thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì.
Nhưng ngấm ngầm bên trong sự thờ ơ đó, anh ta lại có thể thấy được sự điên cuồng, nóng nảy.
Hai người chỉ chạm mặt nhau vài ba giây.
Cơ mà chỉ vài giây ngắn ngủi ấy thôi cũng có thể nhìn ra được.
Chiba nhớ lại hồi còn nhỏ, khi ấy anh ta chống tay lên má, ngồi xổm dưới đất nhìn những đứa trẻ lớn hơn khoác trên mình bộ kimono, chân mang dép gỗ đang không ngừng chạy lên chạy xuống tầng lầu.
Trên trán bọn họ là chiếc mặt nạ bằng giấy da, họa tiết trên ấy đều là những bức chân dung tuyệt đẹp của con người.
Anh ta ngẩng lên đếm từng cái một, trong đầu thầm nghĩ đến những cái tên như: Thiên hoàng Hậu Anh Đinh(1), Minamoto no Yoritomo(2), Oda Nobunaga(3)…
Chiba đứng dậy chạy tới với đôi chân ngắn ngủn rồi kéo lấy vạt áo của cậu nhóc lớn hơn mình, xin xỏ cậu ta cho mình chơi cùng.
Cậu nhóc nọ vừa định tháo dây mặt nạ thì bên cạnh có người hí hửng chạy tới, đẩy Chiba sang một bên.
Vì lực đẩy khá mạnh nên Chiba ngã xuống, đầu đập mạnh vào chiếc bàn nhỏ, anh ta vội ngước mắt nhìn lên người vừa đẩy mình, người nọ đeo chiếc mặt nạ hình Shouten Doji(4), bên dưới lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt vênh váo vô cùng.
Anh ta chỉ biết cúi đầu, tay đang siết chặt lại thành nắm đấm thì nghe được tiếng dép gỗ vọng lại từ phía sau.
Có một nữ sinh bước đến đỡ anh ta dậy, tức giận nói: “Takuya, sao cậu lại bắt nạt con nít vậy?”
Nói rồi, cô gái nọ nhét tấm mặt nạ kia vào tay Chiba, đồng thời nhẹ nhàng lên tiếng dỗ dành: “Cho cưng Minamoto no Yorimitsu(5) này.”
Chiba cúi đầu, nhìn tấm mặt nạ của Yorimitsu trong tay.
Đằng sau tấm mặt nạ đó là hình ảnh các Tsunade đang rút kiếm ra.
Thanh gươm quý báu này từng chém đầu của Shuten Doji.
Cô gái kia nhẹ nhàng vuốt lên lưng Chiba, giọng nói dịu dàng truyền đến bên tai: “Ngoan nào, hãy đi giết Shuten Doji đi.”
Chỉ trong vòng vài ba giây, cuộc đối mặt của cả hai đã kết thúc.
Chiba nhìn thấy người đàn ông kia đã thu hồi tầm mắt, tiến thẳng đến con đường phía sau mình.
Người nọ đi ngược chiều ánh sáng, trong mắt của Chiba, khuôn mặt của anh chàng này, khuôn mặt của Shuten Doji và cả cái người tên Takuya đó dần dần trở nên mờ nhạt.
Chiba lại không ngừng suy nghĩ đến chuyện xưa.
Vào thời kỳ Heian(6) khi yêu ma quỷ quái còn đang hoành hành, có một chú tiểu trong chùa bị người khác ghen tỵ rồi hãm hại chỉ vì có vẻ ngoài tuấn tú.
Cũng bởi thế nên oán hận của chú tiểu kia càng ngày càng sâu đậm, tà niệm dần tụ tập lại rồi biến thành Shuten Doji.
Lúc ấy, Shuten Doji đã hóa thân thành một anh chàng đẹp trai để dụ dỗ và bắt cóc cô con gái xinh đẹp của gia đình Ikeda Naka.
Các âm dương sư đã bói ra rằng Shuten Doji đang sống ẩn mình trong khe núi Oe, vì vậy Đại tướng quân Minamoto no Yorimitsu đã dẫn theo các thuộc hạ dưới trướng của mình đến đó để đánh yêu dẹp loạn.
Anh chàng kia càng đi càng đến gần hơn.
Sau khi thắp hương và bày tỏ lòng tôn kính trong điện thờ, Yorimitsu cùng với các binh lính đến núi Đại Giang.
Có ba vị thần đã biến thành ba vị trưởng lão đến để báo cho Yorimitsu biết vị trí cụ thể mà Shuten Doji đang ở.
Bọn họ đi theo chỉ dẫn, đến trước một cung điện giàu có và lộng lẫy.
Anh chàng kia mỗi lúc một gần.
Hình ảnh trong tâm trí của Chiba cũng thay đổi, anh ta nhìn thấy một làn gió u ám, vầng trăng bi thương đang treo trên không và kế đến là khuôn mặt của anh chàng nọ dần biến thành hình ảnh của Shuten Doji.
Yorimitsu hỏi Shuten Doji vì sao lại làm hại dân làng, hắn ta chỉ cười to rồi hỏi thiện và ác là gì? Loài người đã chà đạp lên vạn vật thì hắn sẽ chà đạp lại loài người, nhưng chỉ làm theo chu kỳ mà thôi.
Dường như Chiba có thể nghe thấy Yorimitsu lên tiếng bảo hắn hãy thả con gái của gia đình Ikeda Naka đi, bấy giờ Shuten Doji kiêu ngạo mà đáp trả rằng, nàng yêu cơ thể cường tráng và cả khuôn mặt tuấn tú này nữa.
Yorimitsu tức giận vô cùng, ông thẳng tay đâm một nhát vào người hắn ta.
Anh chàng kia bước đến ngang bằng với anh ta.
Trong mắt Chiba bấy giờ là bóng hình của Yorimitsu đang nắm thật chặt thanh gươm trong tay, đâm vào ngực Shuten Doji.
Những dòng máu đỏ đậm không ngừng tuôn trào từ vết thương, dọc theo lưỡi gươm sắc bén, chảy xuống từng dòng nóng hổi.
Một vài giọt còn văng lên đôi tay của Yorimitsu.
Yorimitsu ngẩng đầu, ông chỉ thấy trên mặt của Shuten Doji hiện lên một nụ cười châm chọc.
Ông cắn răng, rút thanh gươm kia ra rồi lại đâm thêm một nhát nữa vào cổ hắn ta.
Khoảnh khắc anh chàng kia lướt qua Chiba.
Anh ta quay đầu lại, anh chàng kia cũng thế.
Ánh mắt của cả hai lại chạm đến nhau.
Chiba nhìn thấy thanh gươm của Yorimitsu đâm thẳng vào cổ của Shuten Doji, và rồi thanh gươm ấy từ từ rơi xuống.
Đến lúc cả cơ thể ngã xuống sàn, trên khuôn mặt ấy vẫn tuấn tú ấy vẫn còn vương lên nét cười đầy châm chọc.
Anh chàng nọ quay đầu lại, Chiba chỉ biết nhìn theo bóng lưng của người nọ đang dần biến mất đằng sau cánh cửa xoay tròn.
Anh ta thấy Yorimitsu hét lớn một tiếng nhìn thanh gươm của mình.
Khi ngã xuống đất, ông đã dùng thanh gươm trụ lại để bản thân không ngã quỵ.
Chiba nhìn vào thân gươm, lưỡi gươm sắc bén loang lổ màu máu, trong hình ảnh phản chiếu có thể thấy được gương mặt của một người.
Đó là khuôn mặt của Chiba.
#
Sau khi vào trong siêu thị, Đường Gia và Triệu Viện Viện chia nhau mỗi người một ngã.
Tầng một của trung tâm thương mại là một siêu thị lớn, doanh trại ở khá xa nên việc đến đây khá bất tiện.
Cô vừa đến nơi đã vội mở danh sách mua hàng của mình ra, chuẩn bị sắm sửa đầy đủ mọi thứ.
Tầng ba của trung tâm mua sắm là khu vực bán quần áo.
Triệu Viện Viện không cần mua đồ dùng hàng ngày, thay vào đó cô ấy chỉ càu nhàu quần áo mình mang theo chẳng đủ để mặc, vì thế chẳng nói chẳng rằng phất tay áo chạy thẳng lên tầng ba.
Đường Gia xách một chiếc giỏ màu xanh đi ngang qua những kệ cao chất đầy hàng hóa.
Hơn nửa số người xung quanh là người da trắng, còn lại là người da đen, da vàng cũng có nhưng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cô cầm một hũ đào màu vàng lên, xoay vòng hũ để tìm hạn sử dụng cũng như chú thích bằng tiếng Anh trên đó.
Chợt có người đẩy xe mua đồ dừng lại bên cạnh cô, hình bóng phản chiếu kéo dài trên hộp đào bằng thủy tinh.
Đường Gia cũng chẳng để ý gì nhiều mà tiếp tục tìm hạn sử dụng.
Cuối cùng cô cũng đã tìm được những con số ở dưới đáy hũ.
Hạn sử dụng được in trên đó khá xa, tuy nói là có thêm chất bảo quản nhưng vẫn không có ích gì.
Đường Gia cất lon đào lại trên kệ rồi vươn tay tính lấy hủ lê bên cạnh.
Thế mà ngón tay cô còn chưa kịp chạm vào thứ muốn lấy thì người bên cạnh đã cầm cái hũ nọ đi mất.
Sau đó cô nghe thấy tiếng va chạm khi thủy tinh chạm xuống thành xe.
Đường Gia nghĩ: Ơ, không sợ bể à?
Mặc dù người nọ không có chút lịch sự nào cả nhưng cô cũng chẳng để ý nhiều, thậm chí còn chẳng thèm nhìn mà bước sang bên cạnh, chuẩn bị lấy một hộp sữa bò có hạn sử dụng lâu hơn.
Đường Gia bước tới quầy sữa, vươn tay đến hàng thứ năm để lấy hộp sữa.
Người bên cạnh cũng theo sang đây, tiếp tục giành lấy hộp sữa bò cô muốn chọn rồi ném vào trong giỏ xe.
Cho dù Đường Gia có tốt tính thì cũng không tránh khỏi tức giận.
Cô muốn nói chuyện rõ ràng với người kia, nhưng vừa quay đầu sang thì đã nhìn thấy Dụ Tư Hồng, anh vừa ta đút tay trái vào túi quần vừa đảo mắt nhìn khắp kệ hàng, tay phải thì khua loạn, vờ như đang tìm món hàng nào đó.
Dáng vẻ khá bình tĩnh.
Lời vừa ra đến đầu môi thì đã bị chặn lại hoàn toàn.
Cô chẳng thốt ra được từ nào, lại cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của mình có hơi lúng túng nên đã dời sang trái một bước.
Kế đến là dứt khoát xoay người lại, đi thẳng về phía hành lang.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đường Gia cầm thật chặt chiếc giỏ trên tay, bước chân ngày một nhanh hơn.
Tiếp theo, mỗi khi Đường Gia đến một quầy nào đó, vừa định lấy đồ trên kệ hàng thì Dụ Tư Hồng lại nhanh chóng bước tới lấy đi.
Cô không nhịn được nữa nên quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Anh nhìn cô, rũ mắt bày ra vẻ mặt vô tội.
Đường Gia hơi nghẹn lại, cô nhanh chóng đưa tay về phía kệ hàng, lướt lên đến tầng thứ sáu lấy một túi socola.
Tay cô vừa đụng đến túi kẹo thì Dụ Tư Hồng đã nắm chặt lấy cổ tay cô.
Ngón tay kia vừa ấm vừa mạnh mẽ, nắm thật chặt lấy bàn tay bên dưới.
Cô cố gắng né tránh nhưng chỉ hoài phí công.
Vài giây sau Dụ Tư Hồng buông cổ tay Đường Gia ra.
Tưởng chừng như đã thoát, nhưng anh chợt vuốt ve mu bàn tay cô, anh ngắm nhìn móng tay được son màu hồng cùng với vành móng trăng trắng tựa như lưỡi liềm.
Ngón tay của Dụ Tư Hồng lại xoa lên khu vực hơi trũng xuống của mu bàn tay, rồi lại chạm vào làn da mịn màng nơi đang nổi lên mạch máu màu xanh.
Tay anh lướt dọc theo đường thẳng lên đến cái cổ trắng như tuyết, nơi đó đang bị mái tóc ngắn đen dày che khuất đi.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cằm Đường Gia.
“Anh buông ra.” Đường Gia nghiêng người né tránh.
“Tôi không buông.” Dụ Tư Hồng nhích người đến bên tai cô, giọng nói trầm lắng.
Đường Gia đẩy anh ra, không ngờ lại bị tay trái của Dụ Tư Hồng nắm chặt bả vai lại.
Tay kia nương theo đường cong của cằm mà lướt lên trên, vuốt ve lấy bờ môi ấm áp, chiếc mũi thanh mảnh và đôi lông mày được tạo hình tuyệt đẹp.
Đường Gia cảm nhận được ngón tay ấm áp của anh đang chạm vào hàng chân mày, hơi thở của cô nặng nề hơn, hai mắt nhắm nghiền.
Ngón tay nọ lập tức lướt nhẹ lên trên đôi mắt ấy.
Từng cái vuốt ve thật dịu dàng.
Đầu ngón tay lại dọc theo bên hông sống mũi trượt đến môi, chậm rãi chạm lên đó.
Cuối cùng anh dừng lại một tí, khẽ tách cánh môi của cô ra rồi chạm nhẹ vào răng.
Đường Gia nhìn thấy những người nước ngoài đang tò mò liếc sang.
Cô không nhịn được mà cắn ngón tay của Dụ Tư Hồng, sau đó đẩy anh ra, chật vật bước đi thật nhanh.
Lần này Dụ Tư Hồng không còn theo sau nữa.
Anh cúi đầu nhìn ngón trỏ vừa đụng vào hàm răng ấy, mỉm cười ngây ngô.
Chu Bằng từ phía sau bước đến vỗ vào bả vai của Dụ Tư Hồng: “Cười ngốc gì vậy ba?” Ánh mắt nhìn xuống những món đồ trong giỏ hàng: “Gì vậy trời! Mua một đống đồ luôn á! Có đủ tiền trả không cha nội?”
Dụ Tư Hồng đẩy đầu anh ta xa ra, thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc chỉnh lại cổ áo: “Đi thôi, bỏ lại mấy món này về chỗ cũ giúp tôi đi.”
Chu Bằng không vui: “Tôi được lợi gì mà lại phải giúp cậu làm mấy việc này chứ?”
Dụ Tư Hồng liếc anh ta.
Chu Bằng hoảng hốt, lầm bầm đẩy xe rồi nhìn những món đồ bên trong: “Mấy hũ đồ đóng hộp này, sữa bò này, khăn giấy…Cái quái gì thế này! Cậu lấy cái này làm gì!” Ánh mắt anh ta ngờ vực nhìn Dụ Tư Hồng: “Không ngờ cậu là người vậy luôn á!”
Dụ Tư Hồng nhìn món đồ Chu Bằng đang cầm trong tay.
Một dòng chữ tiếng anh sáng chói.
Băng vệ sinh.
Ban đêm siêu dài, siêu thấm.
“…”
#
Đường Gia vội vàng đi giải quyết hóa đơn, ký gửi những món đồ đã mua ở tầng một rồi sau đó vào thang máy bấm lên tầng ba.
Lên đến nơi, cô tìm một vòng cũng không thấy Triệu Viện Viện đâu, thế là cô quyết định lên tầng bốn.
Tầng bốn là tầng cuối cùng, đó là nơi bán giày.
Những dãy kệ đựng giày hướng về phía cửa kính thật lớn dẫn ra bên ngoài, và ở ngoài đó là một vươn hoa nhỏ xinh đẹp.
Đường Gia liếc nhìn thử, loáng thoáng thấy ngoài vườn hoa có cầu thang xuống thẳng tầng một.
Cô tìm thấy Triệu Viện Viện đang thử giày, bên cạnh là một nữ nhân viên da đen.
Đường Gia không có ý định mua giày nên chỉ ngồi cạnh ghế sofa bên cạnh chờ cô ấy, lâu lâu thì góp ý vài câu.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng súng.
Kể từ khi đến Châu Phi, Đường Gia càng trở nên nhạy cảm với loại âm thanh này.
Cô vội đứng lên, nhưng lại thấy nhân viên cũng như khách hàng chẳng quan tâm gì đến vấn đề đó.
Triệu Viện Viện hoảng hốt đến mức đánh rơi cả chiếc giày trong tay.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Đường Gia hỏi cô nhân viên nọ: “Cô có nghe thấy tiếng súng không?”
“Nghe chứ.” Cô nàng nhân viên da đen nở nụ cười trấn an hai người họ: “Chắc là bên ngoài có vụ cướp nào rồi.
Riết rồi cũng quen thôi, chỉ cần các cô ở trong này thì chẳng cần bận tâm gì đâu.”
Đường Gia kiềm chế nỗi bất an trong lòng, ngồi lại xuống ghế.
Khoảng năm phút sau, tiếng súng càng lúc càng rõ ràng hơn, bấy giờ dưới lầu đã vọng đến những tiếng hét chói tai đầy hỗn loạn.
Đường Gia có muốn bình tĩnh cũng không được, cô lại đứng lên nhìn về phía nhân viên.
Cô ấy cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trái tim Đường Gia đập mạnh, hối hận vì bản thân ra đường mà không xem ngày.
Cô kéo Triệu Viện Viện bỏ đi, cô ấy quay đầu vào trong cửa hàng gọi lớn tên Lương Thụy.
Đường Gia cố gắng bình tĩnh hỏi nhân viên tiệm: “Có chỗ nào để trốn không?”
Lúc này cô nàng nhân viên kia mới kịp phản ứng: “Có, có, có.
Trong kho hàng ngay chỗ vườn hoa có thể trốn đấy.”
Đường Gia cau mày: “Đi nhanh.”
Tất cả các nhân viên trong cửa hàng tập hợp toàn bộ khách hàng trên tầng bốn lại, dù trên mặt mọi người vẫn còn vương nỗi sợ hãi nhưng nguy hiểm vẫn chưa đến trước mặt nên họ vẫn cố gắng giữ cho tất cả mọi người bình tĩnh.
Khoảng mười mấy người và một vài nhân viên nhanh chóng về phía cửa kính.
Bọn họ ra khỏi cửa, đứng trước kho hàng chờ nhân viên lấy chìa khóa để mở cửa.
Khi mọi người nhìn thấy thiết kế nhà kho như vậy, trong lòng đều có chút tin tưởng.
Thậm chí còn có một khách hàng da trắng lấy điện thoại ra quay phim.
Cô bạn gái đứng bên cạnh anh ta trách mắng: “Đây là lúc nào rồi mà còn quay hả George!”
Anh chàng nọ dửng dưng: “Anh muốn quay để đăng lên Youtube mà.”
Cửa kho hàng mở ra, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhân viên tiệm nhảy xuống dưới đầu tiên, tiếp theo là một cô gái trẻ tuổi khác.
Lúc người thứ ba đang chuẩn bị bước lên cầu thang để xuống nhà kho thì mọi người lại nghe thấy tiếng thang cuốn đi lên.
Tựa như là một giọt nước vừa nhỏ vào chảo dầu, tất cả mọi người đều cứng đờ, sau đó điên cuồng chen nhau xuống đi xuống nhà kho.
Nhưng không còn kịp nữa rồi.
Cửa thang máy mở ra, các phần tử vũ trang tay cầm súng lên tiếng ra lệnh.
Tất cả mọi người đều liều mạng chạy về phía kho hàng.
Những tên đó lên tiếng nhưng lại dùng ngôn ngữ địa phương.
Tình hình bây giờ giống như đồng hồ đã lên dây cót, nhiều người da trắng còn muốn nhảy thẳng xuống kho hàng.
Đường Gia vốn định chạy về phía kho hàng, nhưng đột nhiên cô lại đứng im tại chỗ, lặng lẽ kéo Triệu Viện Viện lại rồi cùng nhau lui lại mấy bước, tránh xa cửa xuống kho hàng.
Triệu Viện Viện ngạc nhiên nhìn cô.
Đường Gia ra hiệu im lặng.
Lương Thụy nhìn về phía hai người họ, cũng lặng lẽ lùi về sau.
Nhóm cướp lại quát lớn.
Tiếp theo tên dẫn đầu bước đến, nã súng thẳng vào trong kho hàng.
Máu thịt văng tứ tung.
Có một nhân viên đứng cách Đường Gia khoảng nửa mét chợt che miệng lại, tựa như đang cố ngăn bản thân nôn ra.
Đường Gia nhỏ giọng hỏi: “Mấy người đó nói gì vậy?”
Nhân viên nọ rịn đầy mồ hôi trên trán, khẽ trả lời: “Ai chạy nữa thì sẽ bắn bỏ.”
Mọi người bị nòng súng áp giải quay trở lại cửa hàng.
Chú thích: Thiên hoàng Hậu Anh Đinh: (後桜町天皇 (Hậu Anh Đinh Thiên hoàng)/ ごさくらまちてんのう Go-Sakuramachi-Tenno, 3 tháng 9, 1740 – 24 tháng 12, 1813) là Thiên hoàng thứ 117 của Nhật Bản theo danh sách kế thừa truyền thống.
(Theo wikipedia)Minamoto no Yoritomo: (源 頼朝 (Nguyên Lại Triều)) (1147-1199) là vị tướng thiết lập chế độ Mạc phủ, sáng lập “nền chính trị võ gia”, khởi xướng truyền thống “thực quyền thuộc kẻ dưới” ở Nhật Bản.
Ông đã để lại những dấu ấn lớn trong lịch sử phát triển của đất nước Nhật Bản.
(Theo wikipedia)Oda Nobunaga: (織田おだ 信長のぶなが (Chức-Điền Tín-Trường) 23 tháng 6 năm 1534 – 21 tháng 6 năm 1582) là một daimyo trong thời kỳ Chiến Quốc của lịch sử Nhật Bản.
Ông là người có công lớn trong việc thống nhất Nhật Bản, chấm dứt thời kỳ chiến loạn kéo dài trên khắp cả nước.
Những nỗ lực vào việc thống nhất đất nước của ông được tiếp nối và hoàn thành bởi hai người thừa kế của ông, đầu tiên là Toyotomi Hideyoshi và sau đó là Tokugawa Ieyasu, người đã thống nhất đất nước và lập ra chế độ Mạc phủ Tokugawa thống trị Nhật Bản đến tận cuộc Minh Trị Duy tân.Shuten Doji: nghĩa là “Tên nhóc say xỉn”.
Nó được coi là một trong những yêu quái hùng mạnh nhất trong thần thoại Nhật Bản.
Có ngoại hình giống như một Oni nhưng Shuten Doji ban đầu là một con người bình thường.
Mẹ nó là một phụ nữ bình thường còn cha nó chính là con rắn 8 đầu Orochi.
Ngay khi còn bé, Shuten Doji đã có trí thông minh và sức mạnh khác người, điều đó khiến mọi người xung quanh kiêng dè và gọi nó là quỷ dữ.
Đến năm 6 tuổi, Shuten Doji bị chính người mẹ đẻ bỏ rơi.
Nó trở thành một thầy tu học việc trên núi Hiei ở Kyoto, mang trong mình sự căm phẫn đối với cái xã hội đã kì thị nó.
Càng lớn, Shuten Doji càng buông thả, sẵn sàng sử dụng sức mạnh của mình trong những cuộc ẩu đả và uống rượu rất nhiều.
Hắn trở thành một kẻ nghiện rượu thực thụ và người ta gọi hắn là Shuten Doji từ đó. Minamoto no Yorimitsu: Yorimitsu được sinh vào năm 948, là con trưởng trong một gia đình võ sĩ.
Dòng tộc của ông vốn là gia tộc nắm giữ các chức vụ phò tá hay truyền lệnh của Thiên Hoàng, thường được biết đến với tên gọi Fujiwara Nhiếp quan gia (藤原摂関家).
Yorimitsu là hậu duệ kế nhiệm nhiều đời sau của Fujiwara no Michinaga – người đã tạo ra một thời hoàng kim cho dòng họ Fujiwara Nhiếp quan gia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...