Edit: Mỳ.
Năm giờ chiều, Đường Gia kết thúc ca giải phẫu, vội vã đến trước phòng thay đồ để thay quần áo.
Thời điểm cuối nằm, nhiệt độ cũng giảm đến mức đóng băng.
Máy sưởi của phòng thay đồ bị hư, khi bước vào khiến cô không khỏi rùng mình.
Cô nắm tay, đóng tủ quần áo lại, rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài phủ đầy tuyết trắng, khiến cho bầu trời ngày đông càng thêm phần buốt giá.
Đường Gia đã học tám năm lâm sàng tại đại học y khoa, vừa tốt nghiệp cô đã ở lại và tiếp tục làm việc tại bệnh viện thuộc chi nhánh của nhà trường, trở thành một bác sĩ khoa ngoại chấn thương chỉnh hình.
Trình độ học vấn thuộc đại học danh tiếng, nhiều lần làm việc tại bệnh viện, còn đang có bạn trai là người sinh sống tại thành phố P, thuộc loại có tiền, làm công chức nhà nước.
Cả hai cũng đã tính đến việc cưới hỏi.
Trong mắt người ngoài, Đường Gia là một cô gái trôi dạt ở Bắc Kinh, lăn lộn đến bước này, đã là một người thắng cuộc.
Độ chừng một tháng trước, khi bệnh viện bắt đầu giải quyết hồ sơ cho các bác sĩ trẻ có hộ khẩu ở nơi khác, đột nhiên cô lại đề đơn xin từ chức.
#
Đường Gia ra khỏi phòng thay đồ, cột lại mái tóc dài.
Cô mặc một chiếc áo lông cổ lọ màu xám tro, bên dưới là quần dài màu trắng, phong cách đầy lão luyện.
Bước nhanh đến trước phòng làm việc.
Đẩy cửa vào, bên trong là một nơi vô cùng ấm áp.
Trong phòng có hai bàn xem bệnh, một cái là của Đường Gia, cái còn lại là của một bác sĩ nam khác, họ Phương.
Ánh sáng từ đèn sợi đốt phát ra rất mạnh, có thể thấy được toàn bộ khu vực.
Bác sĩ Phương xem bệnh cho bệnh nhân xong, tháo ống nghe, hỏi: “Hôm nay em đi à?”
“Đúng ạ.” Đường Gia lên tiếp đáp lại, kéo hộc tủ ra dọn những món lặt vặt.
Đồ của cô rất ít, phần lớn là các tác phẩm chuyên ngành y, vì thế nên tốc độ dọn dẹp cũng rất nhanh.
Bác sĩ Phương than thở: “Làm phụ nữ thích thật, không muốn làm nữa thì từ chức, dù sao vẫn còn có chồng làm trâu làm ngựa kiếm tiền nuôi gia đình mà.”
Đường Gia chỉ lễ phép nở nụ cười, không trả lời.
Cô lấy băng keo trong từ trong ngăn kéo ra rồi dán thùng giấy lại, sau đó nói với bác sĩ Phương: “Cho em một hộp Giai Tĩnh.”
Bác sĩ Phương kinh ngạc: “Em muốn lấy thuốc ngủ làm gì?” Nhưng vẫn xé đơn, nhúng bút vào mực rồi viết lên đó.
Hai tay Đường Gia nhận lấy thuốc, giọng bình tĩnh: “Có người nhờ em lấy hộ.”
Cô xuống tầng một quẹt thẻ lấy thuốc, sau đó lần lượt đi lên từng tầng để chào tạm biệt người quen.
Ra đến cửa bệnh viện, gió lập tức thổi tuyết rơi xuống đầy đầu.
Đường Gia híp mắt, cố hết sức ôm chặt thùng đồ, bước đi thật chậm ra bãi đậu xe.
Lấy xe, cất đồ xong, cô nhanh chóng tháo chiếc khăn quàng cổ vướng xíu xuống, cắm chìa khóa, mở máy sưởi.
Vì lái xe ra về vào giờ cao điểm, nên khi về đến nhà đã là 7 giờ tối.
Cả thành phố mở đèn sáng choang.
Cô và bạn trai Lý Niệm cùng nhau thuê nhà, nơi đó ở gần cửa ga số 2 của tàu điện ngầm.
Nhà rất mới, được trang trí tao nhã, tiền thuê mỗi tháng lên đến mười ngàn tệ.
Vào khoảng thời gian đi xem phòng, ban đầu Đường Gia nhìn trúng một căn phòng ở tiểu khu khác, tiền thuê hàng tháng chỉ bằng một nửa bây giờ, chẳng qua là nhà khá cũ, tiện ích cũng không nhiều, nhưng đây cũng coi là tiêu chuẩn chung cho mức giá đó.
Thế nhưng Lý Niệm lại không đồng ý, từ bé gã đã được nuông chiều nên không chịu khổ được.
Đường Gia không muốn làm khó gã ta chỉ đành nhượng bộ.
Trước khi ký hợp đồng một ngày, Lý Niệm đưa cô đi xem kịch.
Lúc vở kịch kết thúc cũng đã khuya, tiếng ve cũng thôi kêu.
Hai người đi bộ dưới tán cây, gió lạnh thổi vào mặt, đêm hè yên tĩnh mà xao xuyến.
Đường Gia nghiêng đầu nhìn theo bóng của gã dần biến mất qua ranh giới bóng tối, dù là sống mũi hay đôi môi, thì gã nhìn cũng cực kỳ giống mối tình đầu đã mất của cô.
Mối tình đầu của cô là bạn học cùng trường, mấy năm trước khi người đó sang Châu Phi làm tình nguyện viên, anh ta đã bị tai nạn xe hơi mà qua đời.
Còn trẻ nhưng lại mất ở nước ngoài.
Nhớ đến chuyện cũ đã qua trái tim cô rất buồn, dường như là muốn khóc.
Lý Niệm dừng chân: “Gia Gia à, anh và em cùng thương lượng một chuyện nhé.”
Đường Gia đang chìm trong nỗi buồn, nghe vậy thì phản ứng hơi chậm, hỏi: “Sao vậy anh?”
Lý Niệm ho nhẹ: “Em làm bác sĩ, tiền lương so với anh thì cao hơn rất nhiều, tiền mướn phòng chúng ta chia đi.” Gã ngừng lại một chút, bổ sung: “Em sáu anh bốn, em thấy được không?”
Đường Gia chỉ nhìn gã, không lên tiếng.
Im lặng mấy giây, Lý Niệm mất tự nhiên mở miệng: “Em không nói thì anh sẽ xem như em đồng ý.”
#
Đường Gia đậu xe ở dưới rồi người không lên lầu.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi áo ra, mở cửa.
Lý Niệm tan làm sớm, bận đồ bông, cuộn tròn trong phòng chơi liên minh huyền thoại.
Gã di chuyển con chuột thật nhanh, không ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi: “Em về rồi à?”
Đường Gia cởi áo khoác, mắc áo lên giá.
Lý Niệm vừa chơi một ván đã thua, giọng chứa đầy sự tức giận: “Ngốc thật.
Đúng là ép con nít mà!” Gã ném con chuột sang một bên: “Lúc nào em định đến nhà anh bàn chuyện đám hỏi?”
Đường Gia hơi cúi người soi gương, trong gương phản chiếu hình ảnh của một người con gái, mặt mũi xinh đẹp, chẳng qua là do mấy ngày liên tiếp phải trực đêm, bọng mắt sưng lên khá rõ.
Cô xoa chân mày, nhàn nhạt trả lời: “Để trưởng bối của hai gia đình nói chuyện đi anh.”
Lý Niệm thốt lên: “Không phải khi em còn nhỏ ba em đã chết rồi à?”
Đường Gia xoay người, lẳng lặng liếc nhìn gã.
Gã ta tự động biết mình lỡ miệng, vội vàng đánh trống lảng: “Chuyện kia… Em xem ngày nào mẹ em rảnh thì có thể đi cùng với chúng ta cũng được?”
Cô đứng thẳng người: “Ngày mai em sẽ hỏi mẹ.”
Lý Niệm: “Được.” Gã lại chỉ vào chỗ hành lý kia hỏi: “Em dọn dẹp quần áo làm gì thế? Để đó cản đường đi đấy.”
Ánh mắt của Đường Gia nhìn lướt qua hành lý, trả lời qua loa: “Tuần sau bệnh viện có tổ chức buổi giao lưu tập thể, em chuẩn bị trước thôi.”
“À.
Vậy được.” Sự chú ý của gã đã sớm đặt vào trận đấu mới: “Em tranh thủ đi nấu cơm đi, anh đói muốn chết rồi này.”
Đường Gia nhìn ánh sáng chiếu lên gò má gã, thất thần mất vài giây.
Khuôn mặt của Lý Niệm quả thật rất giống với mối tình đầu của cô, đây cũng là lý do Đường Gia chấp nhận sự theo đuổi của gã.
Chỉ là hơn hai năm qua, cô chưa bao giờ cảm thấy được sự nhiệt tình và chân thành của mối tình đầu trên người Lý Niệm.
Lấy tiêu chuẩn của một người đàn ông mà nói, Lý Niệm không cao to, lại nghiêng về kiểu ốm yếu hèn nhát, điều đó làm giảm đi giá trị của gã.
Nhưng thi thoảng lại có vài ưu điểm, cũng đủ để giúp Đường Gia không chán ghét mà vứt bỏ.
Mãi cho đến một tháng trước, Lý Niệm tham dự một buổi họp lớp, khi ấy gã đã uống say như chết.
Đường Gia là người lái xe chở gã về nhà, lúc đó cô vô tình thấy lịch hẹn trong wechat của Lý Niệm, là lịch sử chăn rau của gã ta.
Cô lần theo manh mối, phát hiện gã ta đã chăn rau chuyên nghiệp trong vòng hai năm nay, thu hoạch tận 30 em non tơ.
Nếu đơn giản chỉ là quan hệ nam nữ bình thường, cô tình tôi nguyện.
Chuyện này, cùng lắm là Đường Gia chia tay với gã trong hòa bình.
Nhưng gã đã đụng đến ranh giới cuối cùng của Đường Gia, đó là, Lý Niệm từng dùng tình cảm và lời ngon tiếng ngọt, lừa một cô bé vị thành niên bị tự ti vì ngoại hình của mình.
Đây là tội không thể tha thứ.
#
Tiếng máy hút gió vang lên, Đường Gia cầm dao, nhanh nhẹn xắt thức ăn, chặt gừng, đập tỏi.
Xanh, đỏ, tím, vàng đều đủ cả, chỉ cần dầu nóng là đổ rồi xào lên.
Hai món mặn một món canh.
Một đĩa cà tím băm nhuyễn sốt cà, một chén thịt xào rau thanh đạm và một nồi canh thịt heo hầm đậu.
Hai người dùng cơm xong, Đường Gia đặt chén đũa xuống: “Ngoài trời đang lạnh, để em đi pha cho anh một ly rượu thuốc cho ấm người.”
Lý Niệm ăn xong miếng cơm cuối cùng trong chén, liên tục gật đầu: “Được đó!”
Đường Gia đứng dậy, đi vào nhà bếp.
Cô nhón chân lấy chai rượu thuốc từ trong tủ, “póc’ tiếng nắp bình được bật ra, rượu xộc thẳng lên miệng chai tràn ra rồi chậm rãi chảy xuống.
Sau khi rót đến nửa ly, cô vuốt tóc, lấy thuốc ngủ từ trong túi ra, bỏ hai viên vào ly, rồi hâm nóng.
Viên thuốc màu trắng rất nhanh đã hòa tan với phần rượu thuốc trong ly.
Nhà bếp và phòng khách thông với nhau, sau khi Lý Niệm ăn xong gã liền ngã người ra ghế xem tv.
Âm lượng rất lớn, có thể nghe thấy tiếng mc phát thanh: “Miền nam Sudan vừa độc lập không lâu đã rơi vào nội chiến.
Những người ủng hộ vị Tổng thống đương nhiệm Kiir và phe đối lập ủng hộ cựu Phó Tổng thống Masal đã phát động một cuộc xung đột quân sự khốc liệt trên khắp cả nước…”
Đường Gia đi đến cạnh ghế sofa, ngồi xuống, đưa ly nước cho Lý Niệm.
Gã nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, men rượu ngấm vào người, bắt đầu nói về những “kiến thức sâu rộng”.
Trọng tâm câu chuyện là nói về các khu vực nước sâu trong nước, đến việc phản đối viện trợ từ Trung Quốc, gã nói đến chỗ trong lòng căm phẫn, khuôn mặt đỏ gay gắt như hận không thể đến Nam Trung Hải để giám sát và lãnh đạo.
Đường Gia im lặng lắng nghe, thi thoảng ừ hử vài tiếng, ánh mắt vẫn luôn nhìn lên đồng hồ.
Cuối cùng viên thuốc cũng đã bắt đầu phát huy tác dụng, mí mắt của gã không ngừng sụp xuống, lẩm bẩm vài tiếng đã ngã xuống ghế sofa.
Một lát sau, tiếng ngáy vang lên.
Đường Gia đứng lên, đi vào phòng ngủ, dọn dẹp giấy tờ và tài liệu của mình bỏ vào hành lý rồi đẩy hành lý ra phòng khách.
Cô gấp áo choàng và khăn quàng cổ lại ngay ngắn, cúi người rút điện thoại từ trong tay Lý Niệm ra.
Mở wechat.
Sau đó vào vòng bạn bè hơn tám trăm người của gã, gửi tin nhắn:
“Xin chào, tôi là bạn gái của Lý Niệm, xin lỗi vì đã quấy rầy..” Nói chuyện với đối phương, vạch trần hết toàn bộ chuyện mà gã ta đã làm với cô gái trẻ vị thành niên, sau đó gửi kèm với những tệp tin đính kèm là hình ảnh làm bằng chứng.
Cuối cùng lên weibo @cảnh sát nhân dân.
Tắt máy.
Ra khỏi cửa.
#
Đường Gia vắt chân tựa vào ghế lái.
Trong xe không sáng đèn, tay cô lục lọi trong bóng tối, lấy ra một gói thuốc Marlboro.
Rút ra một cây rồi mồi lửa.
Mãi một lúc sau mới mồi được điếu thuốc, nhưng ngay hơi đầu tiên cô đã bị sặc.
Đường Gia khẽ ho vài tiếng, giơ tay phủi mớ tàn thuốc ra khỏi bàn lái.
Ném điếu thuốc ra ngoài.
Bật điện thoại rồi lướt một vòng danh bạ, nhưng được một lúc lại không biết gọi ai.
Đương Gia do dự vài giây, bấm vào hàng đề tên “Mẹ”.
Tút tút mấy tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy.
Đường Gia đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ ơi, tối nay con đến chỗ mẹ được không?”
Mẹ cô ở đầu dây bên kia ấp úng.
Lòng Đường Gia trầm xuống.
Mẹ cô khẽ sụt sùi: “Gia Gia, mẹ thật sự xin lỗi con, hôm nay dượng Đào vừa trở về sau chuyến công tác…”
Năm Đường Gia lên 10 tuổi thì ba cô mất, nửa năm sau, mẹ cô tái giá.
Cô không hề oán giận bà, bởi vì trời sinh bà mềm yếu như hoa, chỉ có thể dựa vào chồng mà sống.
Ba kế họ Đào, là một người đàn ông bụng bự, nhưng lại là khá giả.
Khi bên nhau, cả hai đều sống rất yên ổn, chưa bao giờ to tiếng với đối phương.
Song, vào khoảng thời gian Đường Gia bắt đầu dậy thì, gã ta thi thoảng dùng tay sàm sỡ ngực cô. Bởi vì không thể thay đổi quê quán, cô tự bỏ nhà đi đến Bắc Kinh, đăng ký vào học trường trung học nội trú.
Từ đó về sau, cô bắt đầu cuộc sống tự lập, tính tình cũng bởi vì thế mà trở nên lạnh lùng.
Mẹ cô ở đầu dây bên kia, vội vàng hỏi: “Gia Gia à, có chuyện gì xảy ra với con sao, con có thiếu tiền không? Sáng mai mẹ sẽ chuyển tiền cho con ngay!”
Đường Gia chỉ nhàn nhạt trả lời: “Không có, chỉ là tự nhiên con nhớ mẹ thôi.
Vậy con cúp máy đây, mẹ ngủ ngon.”
Không đợi đối phương trả lời, cô đã nhấn phím tắt điện thoại.
Đạp mạnh bàn ga, chiếc xe lao như bay.
#
Đường Gia tự do lái xe vòng quanh thành phố lớn.
Một vòng rồi lại thêm vòng nữa.
Cô không bật điều hòa trong xe thay vào đó cửa sổ được mở toang.
Mặc cho những cơn gió lồng lộng cuốn vào rối hết cả tóc.
Gió đông lạnh của phương Bắc đã dập tắt hết những sục sôi trong lòng cô.
Nhà nhà lên đèn, tựa như hàng vạn ngọn đèn được thắp sáng trong đêm.
Giờ phút này, đáy lòng cô vô cùng tĩnh lặng, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự yên bình và tĩnh mịch của vũ trụ sau khi vừa nổ tung.
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình thật may mắn, đạp chân ga.
Đường Gia ngẩng đầu, nhìn qua cửa sổ.
Trên biển quảng cáo to lớn là đồng cỏ mênh mông rộng lớn ở Châu Phi.
Những đứa trẻ đen và gầy xúm lại, nở một nụ cười thật tươi, đứng giữa là một bác sĩ người Hoa đang đeo ống nghe.
Những bàn tay nhỏ ốm yếu cùng nắm dải băng rôn màu vàng.
Năm từ mạnh mẽ được viết trên giấy:
Bác sĩ không biên giới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...