Chỉ cần em

Phải làm sao đây?
Câu hỏi này khiến cho Trần Kỵ khựng lại?
Đây là lần đầu tiên trong đời anh bị một cô gái hỏi như vậy.
Đôi môi mỏng của Trần Kỵ mím thành một đường thẳng, trầm ngâm giây lát, anh như thể đang suy nghĩ đối sách. Một lúc sau, lấy đầu lưỡi chọc vào hàm dưới: “Nhóc cho rằng tôi có kinh nghiệm à?”
Chu Phù: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng đúng.
Hình như khoảng thời gian này cô đã quen thói ỷ lại vào anh, bất kể là ở trường hay ở nhà, hầu như anh đều giúp đỡ.
Tuy tính tình của anh rất tệ, lời nói ra cũng khá khó nghe nhưng chắc chắn có thể dựa vào. Đôi lúc Chu Phù cảm thấy có lẽ chẳng có chuyện gì là anh không thể làm được.
Anh đã quen quản cô như ông cụ non, mặc dù phần lớn thời gian đều tỏ ra hung dữ, nhưng tính cách của Chu Phù luôn mềm yếu, không có chủ kiến gì nên cũng rất vui vẻ để anh quản lý.
Bởi vì khi gặp phải chuyện khó giải quyết như này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu của cô là cầu cứu anh.
Hoàn toàn không ngờ, đây có lẽ sẽ là điểm mù năng lực hiếm có của anh.
Đột nhiên cô gái đứng tại chỗ, buồn bã nhìn xung quanh phòng học.
Sau tiết học thứ hai sẽ có giờ giải lao hai mươi lăm phút, hầu hết bạn học nào chưa ăn sáng sẽ chạy tới căn tin vào lúc này.
Hứa Tư Điềm cũng được cán bộ lớp gọi đi để giúp đăng ký dụng cụ thể dục cần dùng vào buổi chiều. Lúc này trong lớp chỉ còn lác đác mấy nam sinh bận sao chép bài tập.
Chu Phù cử động cái chân cứng đờ đầy tuyệt vọng, cô mới khẽ nhích một bước thì cảm giác trào ra nào đó lập tức làm cô khựng lại.
Cô im lặng hồi lâu, sau khi đấu tranh nội tâm dữ dội cô vẫn căng da đầu, lắp ba lắp bắp nói với Trần Kỵ: “Anh có thể... tìm bạn nữ lớp bên cạnh mượn cái kia giúp em được không...”
Yêu cầu này thật sự khá làm khó người khác, Trần Kỵ suýt nữa bị cô chọc tức đến bật cười, anh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nhóc cảm thấy có thể không?”
Bản thân Chu Phù cũng không khỏi phủ định: “Chắc khả năng không lớn.”
“...”
Một chút ảo tưởng cuối cùng cũng bị dập tắt, Chu Phù nhún vai, cụp mắt, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một lúc sau, thiếu niên bên cạnh thở dài, trong tay vẫn cầm chiếc cốc giữ nhiệt của cô rồi lạnh lùng nói: “Nhóc chờ chút.”
Nói xong, anh đanh mặt đi ra khỏi phòng.
Khi quay lại, trong chiếc cốc giữ nhiệt đã đựng nước nóng có độ ấm vừa vặn. Anh thuận tay để lên bàn của Chu Phù, hiếm khi giọng nói trở nên hơi ngại ngùng, đè thấp giọng: “Chắc tiệm tạp hóa trong trường cũng có bán, tôi đi một chuyến, nhóc ngoan ngoãn một tí.”
Sau đó, mới mấy bước anh đã đi ra khỏi phòng trong ánh mắt đầy khó tin của Chu Phù.
Giờ nghỉ giải lao, trong tiệm tạp hóa có không ít học sinh, nhưng phần lớn đều chen chúc ở quầy đồ ăn, càng gần khu đồ dùng sinh hoạt thì càng ít người đến.
Cũng giống vậy, càng đi về phía đó thì càng thu hút sự chú ý.
Ngoài ra Trần Kỵ ở trường Trung học Kim Đường cũng có chút tiếng tăm. Vóc dáng và gương mặt này bày ở trong đám đông không muốn gây chú ý thì cũng khó.
Thiếu niên lười nhác đút một tay vào túi quần, lúc anh mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trước kệ bày đầy băng vệ sinh, mấy cô gái xung quanh làm bộ tình cờ đi qua đi lại sau lưng anh mấy lần.

Đời này Trần Kỵ chưa từng mua thứ này, vốn tưởng sẽ mua giống như giấy vệ sinh cầm bừa một cái là có thể rời đi. Nhưng anh đâu ngờ rằng cả một cái kệ bày đủ các loại.
Anh nghiền ngẫm một lúc cũng không nghiên cứu ra cái gì.
Sau đó, mấy bạn học nữ đi tới đi lui kìm lòng không đậu tới gần anh: “Có cần bọn em chỉ anh chọn hay không?”
Giọng nói rất dè dặt nhưng lại không giấu nổi sự phấn khích.
Cho dù biết rõ nam sinh mua thứ này chắc hẳn mua hộ bạn gái, nhưng dường như có thể nói thêm vài câu với anh là họ đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Đuôi mắt của thiếu niên hơi cụp xuống, đây đúng là cách nhanh nhất cũng không cần anh tốn tâm tư. Nhưng không biết tại sao anh lại không thèm nghĩ ngợi từ chối thẳng: “Không cần.”
Ngắn gọn dứt khoát, ngay cả từ chối cũng chẳng buồn nhả thêm một chữ.
Mấy nữ sinh ngại ngùng rời đi, Trần Kỵ uể oải rút điện thoại từ trong túi ra. Đầu ngón tay dừng lại trên màn hình, sau đó nhớ tới hai tháng nay hai người họ sống chung dưới một mái nhà lại cùng bàn. Có chuyện gì cũng nói thẳng mặt nên hoàn toàn không có phương thức liên lạc của đối phương.
Cuối cùng anh gọi điện cho Lục Minh Bạc.
Sau khi nối máy anh không nói thừa thãi câu nào, mở miệng nói: “Đưa điện thoại cho cô nhóc cùng bàn của tôi.”
Mấy giây sau, đầu bên kia vang lên giọng nói ỉu xìu của Chu Phù: “Có chuyện gì ạ?”
Ánh mắt thiếu niên lướt qua lướt lại trên kệ đồ, thái độ rất nghiêm túc như thể anh đang nghiên cứu thảo luận chuyên sâu về học thuật gì đó: “Muốn nhãn hiệu nào?”
Chu Phù: “... Hả?”
“Ồ.” Cô phản ứng lại, gò má hơi ửng đỏ, vội vàng nói ra tên một nhãn hiệu thường dùng.
Cô vốn cứ tưởng như vậy là xong.
Ngay sau đó, đầu bên kia lại hỏi tiếp: “Dài bao nhiêu? Dùng ban ngày hay dùng ban đêm?”
“...” Chu Phù cắn môi dưới: “Dùng ban ngày...”
“Sao còn chia ra cả loại lưới gì đó...” Trần Kỵ lẩm bẩm một tiếng.
Chu Phù nhanh chóng trả lời bừa.
Cuối cùng anh chốt lại một câu: “Muốn mùi gì?”
“Mùi?” Sao cô không biết thứ này còn chia ra thành các mùi nhỉ?
“Ờ, nhóc nhanh lên.” Trần Kỵ lạnh lùng thúc giục, vẻ mặt rất vặn vẹo: “Rất nhiều người đang nhìn ông đây!”
Giọng điệu này chọc cho Chu Phù thấy hơi buồn cười: “Có, có mùi gì...”
Anh gần như nhìn chằm chằm lên hàng chữ in trên ngoài bao bì: “Bạc hà gì đó...”
“...”
Mấy phút sau, Chu Phù cầm gói băng vệ sinh mà Trần Kỵ mua về, thuận tay cầm quyển vở bài tập che ở đằng sau, khom người đi chậm rãi về phía nhà vệ sinh.
Trần Kỵ thấy cô đi ra khỏi phòng học vẫn không yên tâm, dứt khoát đứng dậy đi theo cô tới nhà vệ sinh với dáng vẻ uể oải.
Sau khi cô gái xử lý xong cởi áo ngoài của trường ra, nhìn thấy màu đỏ sẫm dính lên vạt áo, cô nhíu mày chạy tới chỗ bể nước để giặt.
Trước đây cô chưa bao giờ phải làm những việc này, ai dè vốn chỉ là một vết đỏ nhỏ, vò tới vò lui lại lan ra cả một mảng lớn.
Không chỉ đỏ thẫm mà còn ướt đẫm, hoàn toàn không thể mặc được nữa.

Vừa khéo Chu Chi Tinh từ phòng bên cạnh đi ra thấy thế, cô ta liếc nhìn cô đầy ghét bỏ, sau đó đắc ý nhếch môi vội vàng rời đi.
Đợi đến khi Chu Phù nhún vai, ảo não đi ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc áo đồng phục đã ướt hơn nửa thì Trần Kỵ đã đợi rất lâu ở hành lang bên ngoài.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi?” Là sự mỉa mai quen thuộc của anh: “Còn tưởng nhóc định ăn tết ở bên trong chứ?”
Chu Phù: “...”
Anh cụp mắt nhìn đồ trong tay cô, ngay lập tức hiểu ra.
“Nhóc đến tháng còn có thể đụng nước lạnh à?” Trần Kỵ tức không có chỗ xả, không nhịn được đưa tay nhéo má của cô: “Tưởng sức khỏe của mình rất tốt hả?”
“...” Chu Phù tự biết mình đuối lý, cô không dám lên tiếng cãi lại.
Ngay sau đó, Trần Kỵ sa sầm mặt cởi áo khoác đồng phục của mình ra,  ném thẳng lên đầu cô, sau đó cầm lấy chiếc áo ướt trong tay cô rồi lạnh lùng nói: “Tự mặc vào đi.”
Khi cô ngước mắt lần nữa, trên người anh chỉ có mỗi một chiếc áo ngắn tay màu đen rộng rãi, Chu Phù không khỏi nhíu mày: “Như vậy anh sẽ bị ốm đấy.”
Giọng điệu của anh vẫn kiêu ngạo: “Nhóc tưởng tôi là nhóc đấy à?”
“...”
Nói xong, anh xoay người lười biếng quay về phòng học.
Chu Phù đi theo đằng sau, chầm chậm mặc áo khoác.
Sau khi mặc xong, cô càng cảm nhận rõ sự chênh lệch hình thể giữa hai người họ.
Chu Phù vốn chỉ cảm thấy anh cao lớn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa. Nhưng cô không ngờ đồng phục trường của anh lại có thể to cỡ này, suýt nữa trùm tới đầu gối còn có thể mặc thành váy.
Hai người chân trước chân sau trở lại phòng học.
Lúc này chỉ còn mấy phút nữa sẽ đến giờ học tiếp theo.
Một đám đàn anh đàn chị đứng trên bục giảng kiểm tra kỷ luật, Chu Chi Tinh cầm quyển sổ đi theo, không biết đăng ký cái gì ở trên đó: “Mọi người ổn định chỗ ngồi hết đi, kiểm tra lần lượt, lần này điểm sẽ liên kết với cờ đỏ thi đua của tuần sau. Những người không mặc đồng phục, không đeo thẻ học sinh đứng ra hết đây.”
Lúc này Chu Phù đã hiểu tại sao vừa nãy khi Chu Chi Tinh đi qua bên cạnh cô lại lộ ra vẻ mặt hống hách đắc ý như thế.
Cô vội nhìn sang Trần Kỵ ở bên cạnh, hai tay đã đặt ở trên khóa kéo ở cổ áo của mình, vội nói: “Em trả đồng phục cho anh.”
Nhưng dường như Trần Kỵ hoàn toàn không bận tâm, lười nhác nghiêng đầu, đưa tay kéo lại khóa đã bị Chu Phù kéo xuống vị trí giữa. Anh kéo lên tận cùng, cô chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể dễ dàng cảm nhận được ảo giác khi được bao bọc trong hương thơm của gỗ chỉ có trên người anh.
Gò má của thiếu nữ hơi ửng đỏ, trái tim cũng không kìm được đập thình thịch.
“Ngoan ngoãn mặc vào.”
“Nhưng---”
“Buổi tối muốn uống thêm một bát thuốc bắc đúng không?” Trần Kỵ ung dung hỏi.
“...”
Chẳng mấy chốc, Chu Chi Tinh đã cầm quyển sổ đi tới trước mặt hai người.
Khi thấy Trần Kỵ mặc chiếc phông đen chữ T dựa vào ghế, mà Chu Phù ở một bên lại mặc chiếc áo đồng phục sạch rộng, cô ta không khỏi nhíu mày: “Ai không mặc đồng phục tự mình đứng lên.”

Trần Kỵ hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới cô ta.
Tuy nhiên cô bé ngốc bên cạnh đã quen nghe lời, làm chuyện chột dạ nên nghe thấy vậy lập tức lo lắng muốn đứng dậy.
Anh thấy vậy cũng uể oải đứng dậy trước cô một bước, sau đó đặt bàn tay to trên đỉnh đầu cô, ấn cô về vị trí: “Liên quan gì đến nhóc đâu?”
Động tác này toát ra sự thân thiết khó che đậy, Chu Chi Tinh như thể bị châm lửa. Cô ta bỗng chốc quên mất hình tượng dịu dàng thục nữ ngày thường của mình, nhìn thẳng vào Chu Phù: “Cậu trả đồng phục cho Trần Kỵ ngay!”
Chu Phù chớp mắt, cô còn chưa kịp lên tiếng thì thiếu niên ở bên cạnh đã mất kiên nhẫn hỏi ngược lại cô ta: “Đồng phục viết tên tôi à?”
Chu Chi Tình bị người mình thích khịa như thế thì tâm tình đã có chút sụp đổ: “Rộng hơn rất nhiều!”
Trần Kỵ đã mỉa mai: “Lùn cũng có tội à?”
“...” Chu Phù mím môi, vẫn muốn giải thích cho bản thân: “Em cũng cao 1m6 đấy.”
“Im miệng”. Giọng điệu của Trần Kỵ rõ ràng dịu hơn rất nhiều so với lúc nói chuyện với Chu Chi Tinh: “Nhóc ngoan ngoãn đi.”
Chu Phù: “...”
Đổi lại trước kia, Trần Kỵ không thèm quan tâm đến kiểm tra kỷ luật gì đó. Anh vốn chẳng để vào mắt, ông giời có tới cũng không làm gì được anh.
Mà lần này anh lại ngoan ngoãn đứng phạt thay cô cả một tiết.
Buổi trưa khi tan học, Chu Phù không đi ra ngoài ăn cùng với Hứa Tư Điềm, mấy ngày sắp tới kỳ thi, cô cũng không có khẩu vị gì.
Cô ủ rũ nằm bò ở trên bàn nghỉ ngơi.
Giờ nghỉ trưa, Trần Kỵ mua một phần cháo thịt nạc với bắp cải muối mang về. Sau khi ép cô ăn hết nửa bát nhỏ, anh mới bị Lục Minh Bạc kéo tới sân bóng rổ.
Anh chơi bóng rổ tới tiết một thể dục buổi chiều, mới thấy Chu Phù chầm chậm đi xuống khỏi phòng học.
Cô gái mặc áo đồng phục rộng thùng thình của anh đi tới sân tập.
Bởi vì cô tới hơi muộn, bỏ lỡ thời gian giáo viên thể dục sắp xếp nội dung thể dục. Lúc này vừa hay thấy Lục Minh Bạc cách mình hơi gần, cô bèn thuận miệng hỏi: “Tiết học này tập cái gì vậy?”
Thái độ của Lục Minh Bạc khá tốt: “Muốn đánh cầu lông thì tới chỗ Hứa Tư Điềm mà lấy vợt.”
Chu Phù gật đầu.
Cô đang định đi về phía Hứa Tư Điềm thấy Trần Kỵ mặt mày lạnh lùng, đi thẳng về phía cô từ sân bóng rổ cách đó không xa.
Cô tưởng có chuyện gì nên dừng bước, ngoan ngoãn đợi anh.
Đôi chân dài sải bước lớn, dù Trần Kỵ đi thong thả lười biếng nhưng chẳng mấy chốc đã đi tới trước mặt cô.
Vẻ mặt của anh có chút không đúng lắm.
“Vừa rồi tìm Lục Minh Bạc làm cái gì?” Anh lơ đãng hỏi vu vơ.
“Hả?” Chu Phù cụp mắt, hình như đang nhớ lại: “À, hỏi anh ấy tiết thể dục này tập cái gì?
Lông mày của Trần Kỵ hơi nhíu mày, tự dưng vặn một câu: “Không nhìn thấy tôi cũng ở đây à?”
Chu Phù nhất thời không hiểu: “Hả?”
Trần Kỵ không đợi cô phản ứng lại đã cảm thấy bản thân như thể mắc bệnh nặng gì đó.
Anh thuận tay ném quả bóng rổ ra phía sau, mặt mày sa sầm đi thẳng về phòng học.
Tiết thể dục còn chưa kết thúc nên trong phòng học rất yên tĩnh, Trần Kỵ tự dưng lại thấy bực bội, không ngủ được, vẽ bản thiết thiết cũng không suôn sẻ, vò giấy hết cục này tới cục khác.
Hơn hai mươi phút sau, tiếng chuông hết tiết vang lên.
Các bạn học lục đục quay về từ sân tập, tốp năm tốp ba nói chuyện rôm rả.
Anh thơ ờ ngước mí mắt lên, nhìn đúng năm phút mới thấy gương mặt Chu Phù lộ ra phía sau đám người.

Cô vẫn đang khó ở nên đi rất chậm.
Vào lớp rồi mà đám nam sinh vẫn chưa chơi đã nghiền môn bóng rổ trong tiết thể dục, lúc này đang truyền bóng qua lại trong lớp.
Từ lúc Chu Phù cúi đầu đi vào, cô cũng chưa từng ngẩng đầu lên mà chậm rãi đi về phía chiếc bàn cuối cùng ở tổ bốn.
Khi cô sắp về đến chỗ của mình, mấy bạn nam đang truyền bóng chơi ham quá nên không chú ý, lùi vội lại mấy bước, không cẩn thận đụng vào Chu Phù đúng lúc đi ngang qua.
Cô vốn nhỏ nhắn lại cộng thêm cơ thể không thoải mái, khi cô phản ứng lại thì cơ thể đã mất kiểm soát lao thẳng tới góc bàn.
Cô nhắm mắt chấp nhận số phận theo bản năng.
Chỉ là cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện.
Khi cô mở mắt ra, đã thấy tay phải của Trần Kỵ cầm bút chì ngòi ở trước mắt. Anh vẫn giống như mọi khi không biết đang vẽ gì trên giấy, đầu cũng không ngẩng lên, như thể hoàn toàn không quan tâm tới mọi thứ xung quanh.
Tuy nhiên tay trái của anh lại lặng lẽ phủ lên góc bàn sắc nhọn kia, chặn lại thay cô.
Cô ngước mắt, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, nhưng chỉ trong thoáng chốc, cô gái bỗng dưng căng thẳng nhìn sang chỗ khác, vành tai bất giác đỏ bừng.
Cuối cùng cô vội vàng lấy gói băng vệ sinh từ trong hộc bàn, xoay người đi thẳng tới nhà vệ sinh.
Sau đó, Lục Minh Bạc ngồi ở bàn trước từ từ quay người lại: “A Kỵ, hình như dạo này anh... có hơi khác.”
“...”
Trần Kỵ chẳng buồn đếm xỉa tới cậu ấy.
“Thật đấy.” Lục Minh Bạc bắt đầu phân tích: “Anh không cảm thấy dạo này anh nói nhiều hơn à? Nhất là khi đối diện với bạn cùng bàn mới của anh.”
Trần Kỵ nói qua loa lấy lệ: “Tôi cảm thấy cậu hơi lắm lời.”
Lục Minh Bạc không hề nản lòng: “Anh Kỵ, đàn ông đàn ang xấu hổ gì chứ.”
“...”
“Thích thì theo đuổi, với gương mặt này của anh chỉ cần ngoắc tay thôi à?” Cậu ấy có chút phấn khích: “Nếu con gái nhà người ta thật sự dè dặt, em cũng có thể hiến một kế cho anh.”
“...”
“Thật đấy anh, cực kỳ hiệu quả, các cô gái đều trúng chiêu này.” Cậu ấy rục rịch muốn thử, bắt đầu lan man: “Anh mà viết thư tình cho em gái Tiểu Chu thì viết như này, cục cưng, anh đang làm bài tập, em đoán xem anh đang làm bài tập gì? Nhớ em từng đêm.”
“...”
Đời này Trần Kỵ chưa từng cạn lời như thế, đầu lưỡi chọc vào hàm dưới, đưa tay xoay đầu Lục Minh Bạc về phía trước, chịu được nói: “... Cậu cút về làm bài tập cho ông ngay.”
“...”
Lần này thậm chí Trần Kỵ còn chả thèm nhấc mí mắt lên, hoàn toàn không muốn để ý đến tên ngốc này.
Lục Minh Bạc cũng mặc kệ anh có nghe hay không, tự lẩm bẩm một mình: “Mấy ngày tới, trường của chúng ta sẽ có một trận thi đấu bóng rổ với trường Tư Cao bên kia. Nếu anh đồng ý tới, chúng ta nhất định sẽ chơi cho bọn họ khóc thét. Không phải làm thế sẽ khiến chị dâu lon ton đưa nước cho anh, một lòng một dạ yêu anh à? Anh thấy thế nào, có chơi không?”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Dấu mốc: “Cục cưng, anh đang làm bài tập, em đoán xem anh đang làm bài tập gì? Nhớ em từng đêm.” 
Trần Kỵ: Chu Phù... làm bài tập à?
Chu Phù: Hử? Làm bài tập gì?
Trần Kỵ: ... Bỏ đi, không làm nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận