Chỉ cần em

Chu Phù theo lời dặn của Trần Kỵ, đi vào nhà hàng có tấm biển màu đỏ kia.
Giống như lời Trần Kỵ đã nói, Chu Phù vừa bước vào cửa là đã có một người nước ngoài mắt xanh tóc vàng tiến tới, nhiệt tình đón tiếp.
Thật ra nhà hàng này làm ăn rất khá khẩm, bên trong không ít thiếu nam, thiếu nữ người Hoa. Trong số khách khứa đi cùng cô, có vài du khách còn nói được cả tiếng Trung.
Thường thì dân nước ngoài nhìn mấy khuôn mặt châu Á sẽ có cảm giác như mắc chứng mù mặt, cứ da vàng tóc đen đứng cạnh nhau là ai cũng như ai, khó mà phân biệt được.
Chu Phù không ngờ đối phương lại nhận ra mình ngay. Trong lúc cô còn đang nghĩ ngợi vu vơ, đã thấy người kia thao thao bất tuyệt bằng thứ tiếng Trung sứt sẹo của mình. Lúc này, mặt mày đối phương hớn hở, vô cùng cố gắng nói rõ suy nghĩ trong đầu cho Chu Phù nghe: “Là cô! Là cô gái đến từ Trung Quốc! Chào cô, lúc trước tôi đã từng nhìn thấy hình chụp của một cô gái trẻ, có vẻ như là học sinh ở trong túi của Kỵ. À, trong ví tiền.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người nước ngoài vừa hưng phấn miêu tả vừa lo lắng Chu Phù nghe không hiểu nên còn cố tình phối hợp với động tác cơ thể. Hai tay mở ra úp vào giống như đang diễn lại động tác mở ví tiền, miệng không ngừng nói hai chữ ‘mở ví’, cố gắng giúp cô hiểu rõ ý của mình.
Chu Phù đã nghe ra đại khái, cũng không khó hiểu lắm. Ánh mắt cô lập tức tối lại, thầm nghĩ người nước ngoài nhìn dân châu Á đúng là sẽ như mắc chứng mù mặt thật.
Có lẽ anh ta đã nhầm cô với bức ảnh Chu Gia Hân trong ví của Trần Kỵ.
Nhưng cũng không thể trách anh ta được, dù sao thì cô và Chu Gia Hân cũng có cùng một người cha. Ngay cả các đồng nghiệp
đều đã từng lúc minh lúc ám nói về vấn đề này, nói thỉnh thoảng họ lại có cảm giác khuôn mặt của hai người cứ có nét giống nhau.
Đối phương chào hỏi xong thì đi trước mở cửa, mời cô vào phòng.
Không khí trong phòng đã được làm ấm sẵn, trên bàn bày đủ loại đồ ăn vặt, đa số là của phương tây nhưng cũng có một ít đồ Trung Quốc.
Chủ nhà hàng nói nếu có bất kỳ yêu cầu gì đều có thể ấn chuông gọi anh ta. Đối phương xong thì lễ phép ra khỏi phòng.
Lúc này trong lòng Chu Phù vẫn rất hoảng hốt nên không có cảm giác thèm ăn là mấy. Cô ngơ ngác bỏ đồ ăn bỏ đồ ăn vặt vào miệng, ăn mà không biết mùi vị của nó là gì.
Chu Phù dứt khoát từ bỏ, ngồi yên chờ đợi.
Khoảng hơn mười phút sau. Trần Kỵ đẩy cửa bước vào.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, đầu vai dính chút nước mưa ẩm ướt thường thấy ở nước Anh. Áo khoác này chính tay Chu Phù đã xếp vào vali trước khi anh ra nước ngoài.
Đêm đó Trần Kỵ còn cười bảo mấy thứ này trong căn nhà bên Anh đều có cả, không cần mang quá cân nhiều như vậy. Chu Phù hoàn toàn không nhận ra khuôn mặt mình đã đỏ ửng hết cả, cảm xúc vẫn còn sa sút khiến cô muốn quan tâm chăm sóc đối phương nhiều hơn một chút.
Trần Kỵ thấy dáng vẻ này của Chu Phù thì cũng hết cách, giọng nói cũng mềm đi rất nhiều, bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi rồi. Em dọn đi, dọn đi, anh đều mang theo hết, được chưa?”
Chu Phù cắn môi, không ngẩng đầu cũng không nói gì luôn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng người nhỏ xíu ngồi xổm cạnh vali hành lý, chỉ biết lầm lũi, vụng về thay Trần Kỵ bỏ thêm quần áo, áo khoác vào bên trong.
Trong mắt Trần Kỵ, bộ dạng này mới là cần được chăm sóc, hưởng thụ sự yêu chiều của người khác.
Cô mà chăm sóc người khác cái rắm gì.
Nhưng may là anh biết, đồng thời cũng thích săn sóc chiều chuộng Chu Phù.
Đã nói là cái gì cũng có, không cần mang theo. Kết quả sang đây rồi, anh vẫn chỉ thích mặc những bộ quần áo mà Chu Phù đã chuẩn bị cho mình.
Chu Phù nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Cô vừa nhìn thấy Trần Kỵ đã không nhịn nổi, đứng dậy rồi từ từ chạy đến trước mặt đối phương.
Vạt áo khoác Trần Kỵ hơi hé mở, bên trong chính là chiếc áo len màu đen cô đã tự tay đan.
Sợ hãi và tủi thân qua đi, Chu Phù bình tĩnh đứng trước mặt Trần Kỵ, muốn đưa tay ôm anh nhưng tự nhiên lại thấy bản thân nhút nhát không hiểu nổi.
Cuối cùng vẫn là Trần Kỵ chủ động ôm cô, dùng bàn tay to lớn của mình xoa xoa gáy đối phương. Thái độ của anh vẫn ngang ngạnh như cũ, kéo thẳng cô vào lòng mình.
Chu Phù nghiêng đầu, khuôn mặt dán chặt lên lồng ngực Trần Kỵ. Hai tay cô xuyên qua áo khoác ngoài khá rộng, luồn vào bên trong rồi áp lên áo len, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của anh.
Cô gái trẻ dáng người nhỏ nhắn xinh xinh, tư thế ôm này gần như đã bị áo khoác của đối phương che kín,
Tiếng tim đập mạnh mẽ của anh vang ngay bên tai Chu Phù, trong hơi thở toàn là hương gỗ độc nhất vô nhị, luôn thoang thoảng kia.
Vào khoảnh khắc này, cảm giác an toàn đã biến mất gần nửa tháng nay bỗng đâu lại xuất hiện.
Hốc mắt Chu Phù cay cay, tự nhiên lại có xúc động muốn khóc.
Thật ra từ khi rời khỏi Kim Đường, rời khỏi Trần Kỵ, gian khổ mà Chu Phù phải trải qua trong cuộc sống còn đáng sợ và tàn khốc hơn trước rất nhiều. Như về sau nhiều năm không có anh, ngược lại cô lại rất hiếm khi rơi nước mắt.
Hình như dù khó khăn, cực khổ hay đau đớn đến mấy thì Chu Phù cũng không nghĩ đến chuyện muốn khóc nữa.
Không có ý định khóc, cũng biết dù khóc cũng chẳng có ai đau lòng, nước mắt không hề có bất kỳ tác dụng nào.
Thời gian dùng để phát tiết cảm xúc không bằng dùng để làm mấy chuyện cần gấp, quan trọng hơn.
Vốn tưởng rằng mấy năm nay bản thân đã trở nên kiên cường hơn nhiều, không ngờ khi đừng trở lại trước mặt anh, dáng vẻ cô vẫn như xưa.
Người đàn ông dùng một bàn tay giữ chặt gáy Chu Phù, một tay khác lại phủ lên tấm lưng gầy yếu của cô, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.

Một lúc thật lâu sau Trần Kỵ mới mở miệng, giọng nói có hơi khàn khàn: “Sao tự nhiên lại chạy đến đây?”
Trần Kỵ vừa lên tiếng, khuôn mặt đang áp vào lồng ngực anh lập tức run lên nhè nhẹ.
Chu Phù không biết phải nói với đối phương như thế nào, bàn tay đặt trên lớp áo len ngay sau thắt lưng anh vô thức siết chặt. Giọng cô nhỏ đến mức phải cẩn thận lắm mới có thể nghe thấy được: “Anh, không phải anh từng nói…chỉ cần em nhớ, lúc nào cũng có thể đến được à…?”
Trần Kỵ nghe rất rõ, còn nghe ra chút tủi thân cùng oan ức trong đó.
Hai tay đang ghì chặt cô gái nhỏ của Trần Kỵ không hề giảm bớt lực, bàn tay phía sau cổ còn vô tình nhưng cố ý xoa nắn: “Thế em còn nhớ không, trước câu này anh đã nói: em muốn thì phải nói trước với anh cơ mà?”
Nói xong, Trần Kỵ đặt một tay lên vai Chu Phù, hơi kéo giãn khoảng cách với cô. Tấm lưng rộng lớn của anh hơi hạ xuống, cúi đầu, đối diện tầm mắt với đối phương.
Lông mi Chu Phù khẽ run rẩy, không biết có phải là Trần Kỵ đang khởi binh hỏi tội hay không. Hiếm khi thấy cô tuỳ hứng nói chuyện không có đạo lý, chẳng qua giọng điệu vẫn nhỏ xíu yếu xìu, chẳng lộ ra tí ngang ngược nào: “Kiểm tra đột xuất…làm gì có chuyện báo trước…”
Lúc này, ngược lại là Trần Kỵ đã bị cô chặn họng, nhất thời không nói được câu nào. Chu Phù nói nghe cũng rất có lý, cô muốn kiểm tra đột xuất, anh cũng thản nhiên mời cô tra. Cuối cùng, Trần Kỵ vẫn bất đắc dĩ giải thích: “Đâu có không cho em tra. Là do xa quá, em không nói trước tiếng nào đã chạy sang thì kêu anh đến đón em kiểu gì hả?”
Thậm chí anh còn không yên tâm để Chu Phù ra nước ngoài một mình, nếu biết trước, chắc chắn phải sắp xếp một người ở trong nước đi theo cô. Đảm bảo Chu Phù hạ cánh an toàn, đến tận khi mình đến đón mới thôi.
“Nếu hôm nay anh chưa trở về London, một mình em thì biết làm thế nào?”
Chu Phù bị Trần Kỵ nhìn chằm chằm, không biết phải trả lời thế nào nên dứt khoát dán mặt vào lòng anh, không đối diện với anh nữa. Cô tuỳ tiện để áo khoác của đối phương bao lấy mình, sau đó rầu rĩ nói: “Thật xin lỗi… em sai rồi, lại mang thêm phiền phức cho anh.”
Chu Phù không nghĩ hề đến mấy chuyện này.
Lúc đó cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi Bắc Lâm, chỉ muốn đến gần anh hơn một chút nên không kịp suy xét nhiều như vậy.
Bây giờ nhớ lại, việc này đúng là quá đáng, không có chừng mực.
Quả nhiên, cô chỉ mang đến phiền phức cho anh mà thôi.
Chu Phù vừa nói ra mấy câu này, Trần Kỵ liền không nỡ nói thêm gì nữa. Kiên nhẫn cả đời của anh gần như đều dùng hết trên người cô: “Không phải là muốn dạy dỗ em.”
Anh cười khẽ: “Ông đây cả đời này chắc sẽ không gặp phải ai yếu ớt hơn em đâu.”
Chu Phù: “…”
“Không nói chuyện này nữa.” Trần Kỵ ôm Chu Phù, ánh mắt quét qua bàn ăn phía sau lưng cô, thản nhiên hỏi: “Sao lại không ăn gì thế kia, không hợp khẩu vị hả?”
Chu Phù nép trong ngực anh, lắc đầu: “Không phải…”

Chỉ là do cô hốt hoảng nên ăn không biết mùi vị.
Nhưng bây giờ Trần Kỵ đến rồi, hình như cô lại có cảm giác đói bụng: “Anh ăn chưa? Nếu không thì cùng ăn nha.”
Trần Kỵ cũng không từ chối: “Ừ.”
Hơn mười tiếng Trần Kỵ không gọi được điện thoại cho Chu Phù. Dù sau đó thông qua Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương, anh đã biết chuyện cô đến Anh nhưng chưa xác nhận đối phương hạ cánh an toàn, chưa tận tai nghe được giọng nói cô…anh có tâm trạng đâu mà ăn cơm.
Tách ra hơn mười ngày, hai người đã lâu mới ngồi đối diện trên bàn ăn.
Trần Kỵ: “Anh đi mới được bao lâu hả, xương trên lưng em lại cấn tay rồi.”
Chu Phù: “…”
Khoảng thời gian Trần Kỵ không có nhà, tuy ngày ba bữa đều nhằm đúng giờ, gọi điện về đốc thúc Chu Phù ăn cơm nhưng dù sao người không ở trước mặt, cô ít nhiều gì cũng xí gạt đối phương.
Lúc này cảm giác thèm ăn đã quay lại, Trần Kỵ vội vàng ăn thêm vài miếng. Cuối cùng, phần lớn thời gian trên bàn cơm vẫn là cùng để chăm sóc Chu Phù
Trên đường trở về, lái xe là một người ngoại quốc tầm tuổi trung niên.
Từ khi nhận được bức ảnh kia thì Chu Phù liền sợ mất mật, không chợp nổi mắt.
Lúc này ngồi ở băng ghế sau cùng Trần Kỵ, cô không nhịn được nữa. Đầu tiên là dùng tay móc lấy những ngón tay thon dài của anh, sau khi cẩn thận nắm lấy từng ngón lại vô thức xích lại gần đối phương.
Đầu cô áp lên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh.
Một lát sau Trần Kỵ thở dài, cười cười. Cơ thể cao lớn dứt khoát ngả vào lưng ghế, duỗi thẳng đôi chân dài để dành ra một khoảng trống cho Chu Phù, sau đó kéo cô gối đầu lên chân mình.
Chỗ ngồi phía sau khá rộng, vóc người Cp lại nhỏ nên dù có nằm thẳng lên đùi anh thì vẫn còn thừa chỗ.
“Ngủ một lát đi.” Trần Kỵ khẽ nói. “Tỉnh dậy là về đến nhà rồi.”
Chỉ là giấc này Chu Phù ngủ cũng không yên.
Không biết là do xe chạy xóc nảy hay Phó Kỳ Hữu đã mang đến nỗi sợ hãi quá sâu sắc mà suốt quãng đường này, Chu Phù cứ nửa tỉnh nửa ngủ, còn nằm mơ đứt quãng đến đoạn thời gian kia.
Cô mơ thấy cây đàn violon trên avatar Wechat của Phó Kỳ Hữu.
Dây đàn bị nhuộm thành đỏ thẫm.
Dây cung vốn nên phát ra làn điệu du dương lại từng sợi từng sợi cắm sâu vào cánh tay cô rồi kéo xuống… đau nhói.
Sau đó là tiếng rên rỉ thống khổ của lớp trưởng khi bị đánh gãy hai chân. Âm thanh thê thảm, cam chịu, không thể làm gì được.
Cô gái trẻ gối đầu lên đùi người đàn ông, rõ ràng đã là cuối tháng mười hai nhưng trên trán cùng chóp mũi lại toát đầy mồ hôi ẩm ướt.
Lúc bất an tỉnh lại, cảnh vật đập vào tầm mắt đã không còn là trên xe nữa.

Bốn phía xung quanh đều là ánh đèn nhẹ nhàng ấm áp, Chu Phù được Trần Kỵ ôm vào lòng. Anh đang bước trên cầu thang xoắn ốc màu trắng ngà, không nhanh không chậm bước lên lầu hai.
Người tỉnh tất nhiên sẽ có động tĩnh, Chu Phù dùng ánh mắt ngơ ngác đánh giá xung quanh.
Dường như Trần Kỵ đã nhận thấy.
Anh cụp mi, đối diện với ánh mắt của cô, giọng nói ấm áp: “Về đến nhà rồi.”
Đáy mắt Chu Phù bỗng thấy chua chua: “Vâng.”
Trần Kỵ trực tiếp ôm người vào buồng tắm phòng ngủ chính, đi về phía bàn đảo khá rộng rãi. Sau đó anh rút một cái khăn lông lót bên dưới cho đỡ lạnh rồi mới đặt Chu Phù ngồi lên, trầm giọng nói: “Nước Anh mưa quanh năm suốt tháng, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Em tắm một cái rồi hẵng ngủ tiếp, thật ra cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
Bàn đảo (台面): kiểu bồn rửa mặt đặt trên quầy giữa phòng, khá rộng.
Chu Phù ngoan ngoãn gật đầu.
Trần Kỵ nói xong thì đi đến chỗ bồn tắm xả nước, kiểm tra độ ấm cho cô xong lập tức định ra ngoài.
Thoáng cái Chu Phù đã run lên, lúc này mới chợt nhớ ra hình như bây giờ ở Anh vẫn còn là ban ngày.
Vẫn còn trong giờ làm, hẳn là Trần Kỵ còn cả đống công việc chất
chồng. Dành thời gian ra sân bay đón mình thế này chắc đã làm chậm trễ không ít chuyện. Có lẽ lúc này anh phải chạy vội về giải quyết cho xong.
Thế nhưng nhìn bóng lưng Trần Kỵ rời đi, không hiểu sao Chu Phù luôn cảm thấy hốt hoảng.
Cô không nhịn được mà gọi anh lại, giống như đang lo sợ anh sẽ đột nhiên biến mất, không tăm hơn thấy đâu nữa.
Chu Phù không kịp đợi Trần Kỵ trả lời đã nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, chỉ vài bước đã đã chạy đến phía sau anh rồi tùy hứng nghiêng người dán lên, tủi thân ôm chặt lấy đối phương.
Bước chân người đàn ông lập tức khựng lại: “Sao thế?”
Lúc này Chu Phù không muốn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn giữ anh lại: “Anh đừng đi, được không? Em muốn ngủ với anh…”
“Ngủ với anh?” Giọng nói của Trần Kỵ khàn đi mấy phần, sau đó cong môi cười khẽ: “Ngủ với anh cũng được thôi, anh có chạy mất đâu.”
Trần Kỵ xoay người đối diện với Chu Phù, trên mặt là nụ cười xấu xa khó tả: “Nhưng mà lúc em tắm gội, vẫn muốn anh đứng đây nhìn à?”
…………
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Phù: “Thế anh sẽ không nhìn à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui