Trần Kỵ cẩn thận cất đồ giúp Chu Phù, thấy cô vẫn ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, đầu ngón tay anh đặt lên cằm cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai lần: “Sao vậy? Vẫn muốn tăng ca à?”
Chu Phù lắc đầu.
Nhưng thực ra lúc này đây dường như cô cũng không hào hứng như trong tưởng tượng.
Hôm đó, sau khi cô thuận miệng nhắc đến chuyện muốn hẹn hò, cô cũng không mong đợi Trần Kỵ sẽ thật sự để tâm, nhưng trong lòng vẫn mơ hồ cất giấu một chút mong đợi.
Nhưng đến lúc phải làm những việc này, chẳng hiểu sao cô lại bắt đầu bất an.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luôn cảm thấy một số chuyện làm một việc sẽ thiếu một việc, sau khi đưa từng chuyện phải làm vào danh sách quan trọng, liệu có phải mối quan hệ giữa hai người cũng sắp kết thúc không?
Giống như năm đó, trước khi ba cô lên đường sang nước Anh, hành vi cũng rất khác thường.
Ông thường lén mẹ đưa cô đi ăn những món không lành mạnh mà cô đã nghĩ đến từ lâu nhưng mẹ không cho phép như gà rán, đồ nướng. Biết cô muốn đi chơi game arcade, trên đường đưa cô đến lớp dương cầm, ông lặng lẽ giúp cô trốn học, đưa cô bước vào thế giới thật sự thuộc về trẻ con, chơi suốt cả ngày.
Trước khoảng thời gian được mẹ đưa đến Kim Đường, ba đưa cô đi làm rất nhiều việc mà ngày thường cô muốn làm nhưng không dám, đoạn kỷ niệm ngắn ngủi của hai cha con thật sự rất đẹp.
Cho nên sau khi cô từ Kim Đường trở về Bắc Lâm, trong suốt một thời gian rất dài cô không thể nào chấp nhận được sự thật ba mình đã vứt bỏ mình và rời đi.
Trong tám năm qua, cô đã vô số lần ôm ảo tưởng không chừng ba ở nước ngoài chỉ là vì công việc khá bận rộn, khi nào hết bận ông sẽ trở về thăm mình.
Nhưng cách đây vài ngày, ảo tưởng viển vông này lại bị đập tan hoàn toàn vào lúc cuối cùng cô cũng gặp lại Chu Hàng Sơn đã không lâu gặp.
Hóa ra ông ta thật sự không cần đứa con gái là mình nữa.
Bây giờ hồi tưởng lại, đoạn hồi ức tuyệt đẹp lúc đó có lẽ là lời từ biệt của ba dành cho cô.
Đến mức nhìn những thứ tưởng như ấm áp và đẹp đẽ, cô vẫn không khỏi nghi ngờ, sợ sệt và bất an.
“Hôm nay anh không bận sao?” Chu Phù đứng dậy khỏi chỗ ngồi, duỗi tay nhận lấy túi xách, đeo lên người mình.
“Bận thì không thể hẹn hò à?”
“Hôm đó em cũng chỉ… thuận miệng nói thôi.” Giọng nói của Chu Phù nhỏ đi: “Nếu anh bận thì chuyện này cũng không cần phải gấp gáp.”
Đôi khi cô cảm thấy mình rất mâu thuẫn, lo rằng mối quan hệ giữa hai người nói kết thúc là sẽ kết thúc, cho nên muốn nắm chặt thời gian, làm hết những chuyện muốn làm. Nhưng lại lo rằng sau khi làm xong từng chuyện, cuộc sống bình lặng tốt đẹp cũng sẽ kết thúc, cho nên lại muốn trì hoãn, như thể chỉ cần kéo dài thêm một ngày, hai người sẽ có thể ở bên nhau lâu hơn một chút.
“Em thuận miệng nói, nhưng anh không tùy tiện nghe rồi thôi.” Bàn tay to của Trần Kỵ vân vê đốt ngón tay mềm mại của cô trong lòng bàn tay, dắt người đi vào thang máy: “Sao vậy? Vẻ mặt này của em trông rất miễn cưỡng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không phải, em chỉ sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng của anh.”
“Đây không phải chuyện quan trọng của anh à?”
“Hả?” Nhất thời Chu Phù không kịp phản ứng.
Chỉ thấy Trần Kỵ giơ tay lên, đan tay vào tay cô.
Chu Phù cười khẽ: “Anh đừng chiều em mãi.”
Hứa Tư Điềm nói, một người luôn luôn chiều theo một người khác, sớm muộn gì cũng sẽ mệt mỏi, tình cảm cũng sẽ tan thành mây khói.
Cô ấy và Lục Minh Bạc là như thế, ba cô và mẹ cô cũng vậy.
Trần Kỵ cũng không trêu cô, anh nói thẳng: “Hôm nay thật sự không có gì bận, mấy ngày nữa có thể phải đi công tác, hai ngày nay khá rảnh.”
Cuối cùng Chu Phù cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Muốn hẹn hò như thế nào?” Hai người đi thang máy xuống ga ra dưới tầng hầm, Trần Kỵ tiện tay mở cửa xe cho cô, đợi cô ngồi vào anh mới trở lại ghế lái.
Chu Phù cũng không có khái niệm gì về chuyện hẹn hò, cô hỏi anh theo thói quen: “Bình thường hẹn hò như thế nào?”
Trần Kỵ khẽ nhướng mày, không ngờ cô lại dám hỏi như vậy, anh nhếch môi cười khẽ: “Hỏi anh à?”
Chu Phù “vâng” một tiếng, cô không muốn chuyện gì anh cũng chiều theo mình, hẳn là phải quan tâm đến suy nghĩ của anh hơn.
“Nếu hỏi anh vậy thì hẹn ăn bữa cơm trước nhé?”
Chu Phù gật đầu: “Vâng.”
Trần Kỵ liếm môi: “Sau đó đi xem phim.”
Chu Phù vẫn gật đầu không chút dị nghị: “Vâng.”
Trần Kỵ lưu manh đá lưỡi chống má, nở nụ cười xấu xa, dần trở nên ngả ngớn: “Cuối cùng lại hẹn Netflix and chill*.”
(*) “Netflix and Chill” là cụm từ "mật mã" chỉ hành động rủ 1 người bạn (hoặc người yêu) đến nhà để quan hệ hoặc thực hiện các hành động có liên quan đến tình dục.
Chu Phù chỉ một lòng gật đầu thuận theo anh, căn bản không để ý đến mấy từ cuối cùng anh nói có ý gì, vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
“Vâng?” Quả nhiên giọng nói của người đàn ông hơi cao lên, âm cuối kéo dài, giọng điệu có chút thiếu đòn.
Lần này cuối cùng Chu Phù cũng nhận ra rốt cuộc vừa nãy mình đã đồng ý cái gì, gương mặt lập tức nóng lên.
Nhưng ngẫm lại thì cũng không có gì, bọn họ ở bên nhau đã rất lâu, còn nhận giấy đăng ký kết hôn, về tình về lý đều đã nước chảy thành sông.
Mặc kệ sau này có thể ở bên nhau lâu dài hay không, cả đời cô cũng chỉ muốn làm chuyện đó với một mình anh.
Một lúc lâu sau, cô gật đầu lần nữa, lần này không phải bị lừa gạt rồi không đầu không đuôi đồng ý nữa: “Vâng.”
Trong xe, bàn tay to của Trần Kỵ đặt lên vô lăng, mắt nhìn về phía trước, Chu Phù ôm điện thoại cúi đầu chọn bộ phim lát nữa chuẩn bị xem.
“Anh có phim gì muốn xem không?” Lời này vừa nói ra, ngay cả chính Chu Phù cũng cảm thấy kỳ lạ.
Quả nhiên giống như cô dự đoán, Trần Kỵ ở bên kia lưu manh cười khẽ một tiếng.
Chu Phù cắn môi, nhớ tới bây giờ cô cũng đã đủ tuổi để làm chuyện như vậy, cũng không có gì phải xấu hổ, ngón tay vừa vuốt lên màn hình, vừa dứt khoát tiếp tục chủ đề: “Trần Kỵ.”
“Hửm?” Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông phát ra từ mũi.
“Anh từng xem chưa? Phim heo ấy…” Chu Phù thăm dò.
Khóe môi thẳng tắp của Trần Kỵ cong lên một chút, nhưng câu trả lời lại khiến Chu Phù ngạc nhiên: “Chưa từng.”
Chu Phù lặng lẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của anh, rõ ràng cô không quá tin tưởng: “Anh không cần phải xấu hổ, chẳng phải chuyện này rất bình thường sao? Trước đây lúc em còn học ở Tư Cao có nghe bạn học nói, sau khi nam sinh bọn anh đến một độ tuổi nhất định thì hình như ít nhiều đều sẽ xem nhỉ? Em nhớ lúc ấy các bạn nam trong lớp bọn em còn chia sẻ cho nhau xem…”
“Thỉnh thoảng còn xúm lại cùng nhau xem trong lớp.” Chu Phù nhớ lại, cô cũng không nghĩ nhiều, kể hết cho anh nghe.
Nhưng ngẫm lại thì thấy Trần Kỵ có vẽ cũng không giống người sẽ xấu hổ vì
chút chuyện này.
Khuỷu tay người đàn ông chống lên dựa vào khung cửa sổ, gan bàn tay đặt lên môi, khóe môi khẽ cong lên, giả vờ đàng hoàng chững chạc trách: “Tư Cao của em là trường học nghiêm chỉnh đấy à? Đúng là một cái ổ hư hỏng.”
Chu Phù không khỏi bị chọc trúng điểm cười, mặt hất lên lườm anh: “Nào có, chẳng phải rất bình thường sao? Em nhớ ban đầu lúc ở Kim Đường, trong lớp cũng có người xem.”
“Thì ra em biết hết.” Trần Kỵ tranh thủ lúc đèn xanh đèn đỏ, nghiến răng vươn tay véo má cô: “Ông đây còn sợ thứ đồ chơi đó hù dọa em, không cho bọn họ xem trước mặt em, phí công che chở cho em.”
Chu Phù: “…”
“Nhưng anh thật sự chưa từng xem.” Trần Kỵ liếm môi, giọng nói hiếm khi trở nên nghiêm túc: “Không muốn nhìn những cô gái khác, trong ảnh cũng không được.”
Cuối cùng Chu Phù cũng chọn bừa một bộ phim thanh xuân nghe nói là rất dở.
Sau khi hai người tan tầm mới rời khỏi công ty, lúc đến trung tâm thương mại, cách giờ bộ phim chiếu chỉ còn chưa đầy một tiếng.
Lo rằng không đến kịp, bọn họ chọn một nhà hàng ngay tầng dưới rạp chiếu phim để ăn tạm một chút.
Lúc ăn xong đi ra, Chu Phù nói muốn mua chút đồ uống mang vào, thấy trong rạp chiếu phim chỉ bán đồ uống có ga, cũng không có nhiều loại để chọn, cô liền kéo Trần Kỵ đến quán trà sữa gần nhà hàng.
Lúc này đang vào giờ cơm, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người, trước quán trà sữa cũng xếp một hàng dài. Trần Kỵ giúp cô tìm chỗ ngồi xuống, định đi xếp hàng mua giúp cô, trước khi đi còn thuận miệng hỏi: “Em muốn uống gì?”
Cũng không biết sao, Chu Phù gần như không chút nghĩ ngợi đã thốt ra:
“Dương chi cam lộ ạ.”
Vừa nói xong, hai người đều bất giác sững sờ một lúc, song cả hai đều không nhận ra sự khác lạ của đối phương.
Trần Kỵ bỏ lại một câu “được”, bảo cô ở yên đó đợi anh.
Chu Phù buồn chán xem điện thoại, trò chuyện câu được câu không trong nhóm Lăng Lộ Vũ và Thân Thành Dương.
Thấy Thân Thành Dương phàn nàn rằng gần đây mẹ cậu ấy đã sắp xếp cho cậu ấy xem mắt với thiên kim trong một gia đình có quan hệ nhiều đời.
Chu Phù khẽ nhíu mày: [Xem mắt gì? Đâu phải cậu chưa có bạn gái.]
Lăng Lộ Vũ nói chuyện vẫn nóng nảy như trước, rất thẳng tính: [Mẹ cậu ta không ưa tớ, cậu cũng không phải không biết tính cách của mẹ cậu ta.]
Ngón tay Chu Phù cầm điện thoại siết chặt.
Đương nhiên cô biết mẹ của Thân Thành Dương là người có tính cách thế nào.
Lúc trước mẹ của cô còn chưa mất, khi ấy cô vẫn là hòn ngọc quý trên tay hô mưa gọi gió ở nhà họ Chu, mẹ của Thân Thành Dương nhiệt tình với cô ra mặt.
Lăng Lộ Vũ là cô đưa đến chơi chung với Thân Thành Dương, lúc ấy Thân Thành Dương ngại mặt mũi của cô nên cũng không tiện nói gì Lăng Lộ Vũ. Nhưng lúc ba người chơi với nhau, mẹ của Thân Thành Dương thường ngấm ngầm muốn tác hợp cho cô với con trai mình.
Sau này mẹ của cô mất, lúc này đối phương cũng đổi sắc mặt, không cho phép Thân Thành Dương chơi cùng hai người bọn họ.
Lúc học cấp ba cô thật sự thiếu tiền, Thân Thành Dương đã bí mật đưa mấy trăm tệ tiền tiêu vặt mà cậu ấy dành dụm được cho cô. Sau khi bị mẹ cậu ấy biết, bà ta dứt khoát đưa cậu ấy đi du học ở Anh, hoàn toàn cắt đứt khả năng qua lại giữa bọn họ.
Bây giờ lại làm ra chuyện này cũng không có gì bất ngờ.
Đó chỉ là vấn đề thời gian.
Chu Phù đang cúi đầu trò chuyện, trên đỉnh đầu đột nhiên phủ xuống một cái bóng nhàn nhạt. Tưởng rằng Trần Kỵ đã trở về, cô vội ngẩng đầu lên, đập vào mắt là lớp trưởng vừa mới tình cờ gặp lúc trưa.
“Tình cờ thật, lại gặp nhau rồi?” Lớp trưởng cười lên, không khác gì dáng vẻ hiền lành khi còn học ở Tư Cao lúc trước, vẫn điềm đạm và không mang theo tính công kích.
Cô cũng cong môi, vội đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Đúng vậy, tớ vừa mới ăn xong ở gần đây.”
Lớp trưởng gật đầu, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, mở mã hai chiều cho cô: “Thêm WeChat nhé? Lúc trưa đi vội quá, cũng quên thêm phương thức liên lạc với cậu, mới đây tớ lại chuyển về Bắc Lâm rồi, sau này sẽ thường xuyên liên lạc.”
Tuy rằng Chu Phù chỉ coi câu cuối cùng là lời khách sáo, nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, thêm phương thức liên lạc là điều dễ hiểu, cũng chẳng có lý do gì để từ chối. Cô thuận miệng nói “Được”, sau đó dùng điện thoại quét WeChat của anh ấy.
Một giây sau khi chấm đỏ bắn qua, Trần Kỵ cầm cốc dương chi cam lộ đi về phía hai người.
Sau khi đứng vững trước mặt Chu Phù, đầu lưỡi không vui chạm vào hàm dưới, trong ánh mắt giống như cất giấu dao băng, lạnh lùng liếc qua người đàn ông trước mặt Chu Phù.
Một lúc sau, anh dường như nhớ ra điều gì đó, lấy điện thoại ra, đầu ngón tay vuốt mấy cái lên màn hình, sau đó trực tiếp giơ ra trước mặt đối phương.
Rõ ràng lớp trưởng đã bị hành động này của anh làm cho ngơ ngác, anh ấy hơi sửng sốt một chút: “?”
Trần Kỵ là người cao to, cho dù đứng trước mặt là một người đàn ông, nhưng vẫn là nhìn từ trên cao xuống.
Anh lười biếng cụp mắt nhìn đối phương, giọng nói trầm thấp: “Người anh em, từng thấy giấy đăng ký kết hôn chưa? Của tôi, và em ấy.”
Chu Phù nín cười: “…”
Trần Kỵ vẫn đang tiếp tục: “Bắt chuyện thì được, nhưng phải lựa người. Không phải cứ thấy xinh đẹp là tiếp cận đâu, cô gái này là của tôi.”
“Đã đăng ký kết hôn, được pháp luật bảo vệ, cậu cũng không muốn thăm dò ranh giới vi phạm pháp luật đâu nhỉ?”
Chu Phù: “…”
Đợi sau khi lớp trưởng đi, vẻ mặt khó chịu của Trần Kỵ vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt.
Chu Phù cảm thấy buồn cười, nói: “Anh làm sao vậy, người đó là lớp trưởng em gặp ở cổng công ty lúc trưa, đã nói với anh rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...