Cô nhớ khi mẹ cô còn sống trên đời, cô bị quản lý rất nghiêm ngặt về vấn đề này, thậm chí ngay cả nước ngọt hay kem cũng không được. Thức ăn ngọt và đồ ăn vặt cũng phải hạn chế, số lượng cô được phép ăn mỗi ngày cũng rất có hạn.
Khi đó tuổi Chu Phù còn nhỏ nên tham ăn, biết làm nũng với ba mình sẽ có tác dụng nên cô luôn lén tỏ ra ngoan ngoãn quấn lấy Chu Hàng Sơn.
Năm đó, Chu Hàng Sơn rất kiên nhẫn với Chu Phù, thấy con gái tươi cười ca hát nhảy múa bên cạnh, ông ta lập tức xiêu lòng mà lén đi mua đồ ngọt và đồ ăn vặt cho cô.
Thỉnh thoảng bị mẹ bắt gặp, hai cha con bị phạt úp mặt vào tường.
Lúc đó Chu Phù chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện quá mức như vậy, hai cha con tưởng như thân thiết nhường ấy lại có ngày hôm nay, quen biết
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
nhưng lại lúng túng không nói lên lời.
Cô nhìn chằm chằm vào một bàn bánh ngọt, dòng suy nghĩ dần trôi xa.
Cuối cùng, cô tỉnh táo lại bởi giọng nói của nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ trẻ tuổi lịch sự và nhiệt tình giới thiệu đồ uống cho hai người: “Thưa ông, tất cả bánh ngọt đều đã được chuẩn bị sẵn, xin hỏi ông và cô đây muốn uống gì ạ? Nhà hàng của chúng tôi mới ra mắt món mới Dương Chi Cam Lộ cũng không tệ, ông và cô đây có muốn thử không ạ?”
Chu Phù cảm thấy không sao cả, cô định nói “sao cũng được”.
Tuy nhiên, lúc Chu Hàng Sơn nghe thấy Dương Chi Cam Lộ, ông ta bất giác nhíu mày, sau đó nghiêm túc ngước mắt lên hỏi người phục vụ: “Món Dương Chi Cam Lộ này có bỏ thêm xoài đúng không?”
Nhân viên phục vụ nhanh chóng gật đầu, nở nụ cười vô cùng tươi tắn: “Vâng thưa ông.”
Nghe vậy, Chu Hằng Sơn lập tức lắc đầu: “Thôi, đổi món khác đi. Con gái tôi bị dị ứng với xoài không uống được món này.”
Chu Phù siết chặt lòng bàn tay, bị đầu ngón tay đâm vào đau đớn.
Cô không bị dị ứng với xoài.
Thế nên, đứa con gái mà Chu Hàng Sơn nhắc tới không phải là cô mà là người chị được ông đưa đi nước ngoài sinh sống, là người chị gái cô chỉ mới gặp một lần.
Ánh mắt Chu Phù dần nhạt nhòa, cô nhếch khóe môi cười giễu cợt.
“Ông tìm tôi có chuyện gì?” Chu Phù không định tâm sự mà đi thẳng vào chủ đề.
“Ba nghe chú dì của con nói, bây giờ con đã bắt đầu đi làm rồi à? Là chuyện tốt đó. Chúc Chúc của chúng ta đã trưởng thành rồi, cũng đã có thể tự lo liệu cho bản thân.” Chu Phù cảm thấy hơi lạ lẫm khi nghe thấy giọng điệu nói chuyện ra vẻ thân thiết của Chu Hàng Sơn.
Chu Phù vô thức bỏ qua cách xưng hô mà mình bài xích, cau mày không nói một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe anh trai con nói, con đang làm ở Xây dựng Phù Trầm phải không?” Chu Hàng Sơn ngập ngừng hỏi.
Chu Phù không trả lời thẳng mà hỏi: “Chính xác thì ông muốn gì?”
“Con làm trong công ty cũng được nửa năm rồi đúng không? Ở công ty làm việc như thế nào? Đồng nghiệp và lãnh đạo đều tốt chứ?” Chu Hàng Sơn ra vẻ quan tâm hỏi.
Chu Phù cũng không suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Tất cả đều tốt, so với nhà họ Chu thì tốt hơn không chỉ một chút.”
Chu Hàng Sơn không trả lời những lời như kim châm gai góc của cô, ông ta nhìn sang chỗ khác rồi uống hai ngụm trà trên bàn, sau đó gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Chuyện là thế này Gia Hân là chị gái con đó. Con bé cũng về nước làm việc ở Phù Trầm. Không biết hai người các con đã gặp nhau chưa?” Sau khi tâm sự ngắn ngủi, cuối cùng Chu Hàng Sơn cũng nói về vấn đề chính: “Tính tình chị gái con được gia đình chiều chuộng nên khá tùy hứng. Ba sợ con bé ở trong công ty đắc tội với người ta, bị người ta làm khó dễ. Cũng đã nhiều năm ba không quay lại Bắc Lâm, hầu hết những người ba quen biết cũng đã nghỉ hưu. Đúng lúc con và con bé làm cùng một công ty, con đã làm trong công ty lâu như vậy rồi. Sau này nếu chị gái con gặp chuyện gì đó trong công ty, con xem có thể giúp được gì cho con bé thì giúp. Mấy năm nay con bé sống ở nước ngoài, không biết đạo lý đối nhân xử thế ở trong nước. Con lại hiểu chuyện hơn con bé, dù sao cũng đều là chị em ruột, Chúc Chúc con xem thử có được không?”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi đã khiến Chu Phù một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Cô nên nhận ra từ lâu mới đúng, hai người Chu Gia Thịnh và Chu Gia Hân mới thật sự là người nhà họ Chu, thậm chí ngay cả tên lót cũng giống nhau.
Thảo nào mấy lần trước cô thấy vẻ mặt và biểu cảm của Chu Gia Hân có vẻ rất quen thuộc.
Chẳng trách Chu Gia Hân vừa đến công ty mấy phút đã biết cô chưa tốt nghiệp đại học.
Hóa ra cô ta đã biết thân phận của mình.
Hóa ra cô gái xứng đôi với Trần Kỵ trong miệng đồng nghiệp thực ra lại là đứa con gái khác của ba cô.
Bọn họ có cùng một người ba, từng có một cuộc sống giống nhau thậm chí cùng học piano từ khi còn nhỏ, sống như những nàng công chúa đáng ghen tị trong mắt người ngoài.
Tuy nhiên chỉ là khoảng cách tám năm.
Chu Gia Hân trở thành người dệt hoa trên gấm của Trần Kỵ.
Mà cô chỉ có thể là hòn đá dưới hai chân anh.
Khi về đến nhà vào buổi tối, Trần Kỵ đã dọn sẵn một bàn ăn.
Chu Phù đẩy cửa bước vào, mùi thơm phả vào mặt cô.
Cô Lỗ từ trong phòng lao nhanh về phía cô như thường lệ rồi thân mật xoay quanh Chu Phù cọ vào người cô.
Nghe thấy tiếng động, Trần Kỵ thong thả bước ra khỏi phòng, anh vươn tay cầm lấy túi và áo khoác cô vừa cởi ra giúp cô, sau đó lấy tay nhéo cằm của cô rồi nói: “Mau đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông vẫn không rời khỏi cô mà quan sát từ trên xuống dưới, sau đó mỉm cười: “Sao anh lại cảm thấy nếu anh không tự tay chăm em ăn thì em sẽ gầy xuống nhỉ?
Chu Phù mím môi, nhướng mi nhìn anh tỏ ra không vui: “Làm gì có.”
Trần Kỵ không tranh cãi với cô mà chỉ dẫn người đến trước bồn rửa tay, chuẩn bị nước ấm giúp cô: “Rửa tay rồi ăn cơm, có muốn anh rửa hộ em không?”
Chu Phù phồng má: “Tự em làm được.”
Sau bữa tối, Trần Kỵ dọn dẹp bàn ăn gọn gàng, ánh mắt vô thức bắt đầu tìm kiếm Chu Phù.
Anh không thấy bóng dáng quen thuộc trên ghế sô pha nên cho rằng cô đang ở trong phòng ngủ, nhưng tìm kiếm cả hai phòng ngủ cũng đều không thấy cô đâu.
Trần Kỵ không khỏi nhíu mày, trong lòng vô cớ cảm thấy hốt hoảng.
Cuối cùng, anh nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trên cầu thang dẫn lên trên gác xép, người đàn ông vội vàng gộp ba bước thành hai đi lên tầng hai.
Diện tích tầng một của ngôi nhà này vốn đã rất rộng, bình thường hai người hoạt động trong diện tích khá nhỏ nên không ai lên tầng hai, cũng chỉ có mình Cô Lỗ nhảy lên nhảy xuống thôi.
Một lần nọ Chu Phù cũng không tìm được Cô Lỗ, lúc đó mới bị âm thanh dẫn lên lầu.
So với lầu một, lầu hai khá trống trải, chỉ có một chiếc dương cầm màu trắng sữa được đặt lẻ loi ở giữa đại sảnh.
Khi Trần Kỵ bước lên lầu, anh nhìn thấy Chu Phù đang ngồi thẫn thờ trước cây đàn dương cầm.
Không hiểu sao trái tim anh lại vô cớ quặn thắt lại.
Chu Phù nghe thấy tiếng anh đi lên lầu lập tức quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt lộ ý dò hỏi: “Em chơi thử một lần có được không?”
Trần Kỵ hơi nhướng lông mày, nhàn nhã bước về phía trước rồi ngồi luôn xuống bên cạnh cô, giọng điệu cực kỳ dung túng: “Đàn đi, trong nhà này còn có thứ gì mà em không được động vào à? Ngay cả ông đây em cũng tùy tiện sờ soạng mà.”
Dường như chỉ cần cô nói với anh thì cái gì cũng có thể.
Chu Phù: “...”
Cô cẩn thận nhấc nắp lên, mười ngón tay siết lại thành hai nắm đấm nhỏ, sau khi do dự duỗi tay ra trên các phím đàn, cô lo lại lắng thấp thỏm siết chặt tay một lần nữa.
Cô mím môi, hít sâu một hơi, quay đầu xấu hổ nhìn về phía Trần Kỵ: “Đã lâu không chạm vào, có thể em... Đã quên từ lâu rồi...”
Bàn tay to lớn của Trần Kỵ nắm lấy những đốt ngón tay trắng nõn và mảnh mai của cô mà nhào nặn, bất giác khen ngợi một câu: “Sao mà ngay cả ngón tay cũng đẹp thế không biết.”
Chu Phù: “...”
“Em muốn nghe bài gì?” Người đàn ông đột ngột hỏi.
Chu Phù kinh ngạc mở to hai mắt: “Anh biết chơi đàn dương cầm à? Anh cũng từng học hả?”
“Học cái đầu em ấy, ông đây cũng chỉ có thể chơi một bài thôi, em nói một bài đi.” Trần Kỵ vừa nói, tay đã đặt lên phím đàn.
Chu Phù khẽ cong môi dưới vô cùng hợp tác nói tiếng Anh: “The truth that you leave.”
Trước đây mỗi khi tâm trạng vui hay buồn, cô cũng chỉ thích nghe bài này.
Tuy nhiên, so với những bài nổi tiếng thế giới mà học sinh nào cũng phải luyện tập thì bài này có vẻ không phổ biến lắm.
Cô không mong chờ Trần Kỵ sẽ biết đàn nhưng cô vẫn thật thà nói ra tên bài hát.
Ai ngờ người đàn ông đối diện khẽ hất cằm, đầu lưỡi chạm vào một bên má nhếch khóe môi ngạo mạn nói: “Trùng hợp nhỉ, ông đây cũng chỉ biết đàn bài này.”
______
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Không dựa vào may mắn mà dựa vào thực lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...