Tuy Trần Kỵ tuy không tại sao Chu Phù không muốn tiết lộ quan hệ giữa bọn họ với người trong công ty, nhưng anh lại cam tâm tình nguyện tôn trọng cô. Sau khi kiêu ngạo xong, anh còn nói thêm: [Yên tâm đi, lúc đưa anh có để ý rồi, không ai nhìn thấy đâu.]
Môi dưới của Chu Phù hơi cong lên: [Ồ, vậy em chia cho mọi người một ít được không ạ?]
Trần Kỵ: [Tùy em đấy.]
Chu Phù nghĩ ngợi rồi hỏi lại: [Anh có muốn ăn không?]
Trần Kỵ không mấy hứng thú với những thứ ngọt ngấy kia, nhưng nếu cô đã mở miệng hỏi thì anh chẳng có lý do gì mà từ chối. Tin nhắn gửi đi cũng rất thiếu đứng đắn: [Được đấy, đến phòng làm việc của anh, đút cho anh ăn đi.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù: […Không ăn thì thôi.]
Trần Kỵ: [Còn rất ngang nhỉ. Chỉ biết ngang ngạch với anh, nhóc con vô lương tâm.]
Chu Phù: “...”
Phần lớn thời gian buổi sáng đều bị buổi họp kia chiếm mất, sau đó mấy người lại chém gió trong phòng một lúc nên nhoằng cái đã đến giờ ăn trưa.
Hết giờ nghỉ trưa, mọi người dồn dập bắt tay vào công việc.
Sau khi tiến vào trạng thái làm việc, vẻ mặt người nào người nấy đều vô cùng chăm chú, không ai nói chuyện phiếm nữa. Văn phòng yên tĩnh hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bị người được gọi là ‘thạc sĩ sống ở nước ngoài lâu năm, đến Phù Trầm vì Trần Kỵ’ phá vỡ.
Người đến tên Chu Gia Hân, có vẻ rất quen đường quen lối. Đối phương vừa bước vào bộ phận thiết kế, cả văn phòng đã tràn ngập giọng nói ỏn ẻn nũng nịu của cô ta.
Sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, Chu Gia Hân liênd xách quà tặng đầy hai tay, lần lượt phân phát từ bàn này sang bàn khác nhằm làm tốt quan hệ của bản thân
Nhóm nhân viên cũ đã làm việc ở Phù Trầm mấy năm, thật ra điều kiện cũng không tệ, không phải là loại người chưa thấy qua việc đời. Sau khi nhìn thấy nhãn hiệu trên hộp quà, trong lòng hầu hết đều đã đoán được giá cả đại khái của nó nên xua tay từ chối.
Mọi người trong bộ phận thiết kế có quan hệ khá tốt, thường xuyên chia sẻ đồ ăn vặt hay đồ uống với nhau. Thế nhưng ngoài những lúc Trần Kỵ phát phúc lợi cho nhân viên thì giữa đồng nghiệp với nhau, chưa bao giờ có tiền lệ tặng những món quà giá trị như vậy.
Mọi người đều không thích, cũng cảm thấy không nhất thiết phải làm như vậy
Nếu giá trị quá lớn, cảm tình sẽ bị biến chất. Chẳng qua họ từ chối một cách lịch sự nhưng trong mắt Chu Gia Hân, chuyện lại không chỉ có vậy: "Ai da, mọi người đừng khách sáo với tôi."
Lúc này, Phương Hân vẫn nở nụ cười: “Không phải là khách sáo với cô, mà là đắt quá. Tấm lòng thì chúng tôi xin nhận, còn đồ vật thì không cần đâu, thật đấy. "
Chu Gia Hân chớp chớp mắt, biểu cảm như đây là chuyện đương nhiên: "Không đắt, chỉ là số tiền nhỏ thôi mà. Người làm trong nhà tôi đều dùng được, thật sự không sao đâu, mọi người cứ nhận đi."
Phương Hân: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi Chu Gia Hân nói ra mấy lời này, nụ cười trên mặt mọi người gần như đông đều cứng lại, cũng không ai động đến những thứ đó. Không biết cô gái này không biết nhìn sắc mặt người khác hay là giả bộ không hiểu, hoặc vốn chẳng thèm quan tâm, quá lười hiểu, nói xong lập tức cầm quà chạy tới chỗ mấy cái bàn dài ở phía xa hơn.
Đan Đình Đình luôn tâm thẳng miệng nhanh, cô nàng bĩu môi, khoé miệng kéo xuống rồi thấp giọng nói: "Được rồi, người đến là một cô công chúa nhỏ."
“Công chúa này nhìn chả giống như đến làm kiến trúc cả.” Lão Dư thản nhiên tiếp lời.
Phương Hân nói: "Không phải ban nãy đã nói xong rồi à? Đến đây là vì ông chủ, có chỗ nào giống đến để làm kiến trúc chứ? Rõ ràng là đến vì đàn ông."
Lý Thuận hừ một tiếng, suy nghĩ xong liền hỏi: "Mọi người cho rằng tính tình sếp như thế, có thể thích loại công chúa nhõng nhẽo này à?”
Lão Dư ngẫm lại rồi nói: "Tôi có loáng thoáng nghe giám đốc Lục nói, hình như vợ sếp cũng khá là khó tính. Có còn nhớ mấy thứ thỉnh thoảng anh ấy vẫn đăng trên vòng bạn bè không? Cái gì mà chậu hoa bà xã tặng, dù khó mấy cũng phải chăm? Vừa nhìn đã biết là khó hầu hạ”.
Chu Phù: "..."
“Đúng rồi, anh không nói thì suýt nữa tôi cũng quên. Sếp đã kết hôn rồi! Cô nàng thạc sĩ này làm gì có cửa.”
"Nhưng có khả năng em gái này là chính cung nương nương mà chúng ta chưa từng gặp không nhỉ? Dù sao thì trong cả công ty này, cô ta là người duy nhất có thể vào thẳng cửa sau mà không cần phỏng vấn."
"Đúng đấy. Xét về gia cảnh thì có vẻ khá môn đăng hộ đối, hơn nữa hai người họ còn xuất thân từ cùng một trường."
"Hơn nữa, bây giờ mấy người đàn ông lên tới vị trí như ông chủ, bên ngoài có người này người kia cũng không phải chuyện hiếm hoi gì... "
Đan Đình Đình rất khó chịu, cứ nghe mùi sập phòng phảng phất đâu đây: “Vậy thì cũng phải chọn chứ. Cùng là họ Chu, Chúc Chúc của chúng ta dễ thương hơn nhiều. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn Chúc Chúc.”
Chu Phù: "..."
Mấy người xì xào bàn tán, cả quá trình Chu Phù không tham gia câu nào. Chỉ là cô không ngờ được trong đám tin tức linh tinh lộn xộn kia lại có tí dính dáng đến chính mình, thế nên tự nhiên sắc mặt hơi khó coi.
Khoảng mười phút sau, Trần Kỵ lại từ bên ngoài quay vào.
Giây đầu tiên bước vào phòng thiết kế, Chu Gia Hân liền sáp lại: "Đàn anh..."
"...?"
Trần Kỵ đến mí mắt còn lười nhướng lên, bị mùi nước hoa trên người đối phương hun đến mức nhíu mày, giọng điệu chút ấm áp hay nể nang, nói: “Lùi lại năm bước.”
Chu Gia Hân sững sờ, ngượng ngùng cắn cắn môi dưới. Cô ta lớn như thế này, từ trước đến này luôn là chúng tinh phong nguyệt, người người vây quanh chưa từng có ai tỏ ra chán ghét như vậy. Nếu là bình thường, nhất định Chu Gia Hân sẽ nổi đóa nhưng lúc này người trước mặt lại là Trần Kỵ, cô ta không có cái gan đó, chỉ dám "ồ" một tiếng rồi thành thật làm theo.
Buổi trưa, Lục Minh Bạc đã nói chuyện điện thoại với Trần Kỵ.
Lúc đó giáo sư Tưởng bảo muốn tạo điều kiện cho Trần Kỵ, nhưng anh đang ở trường học cùng Chu Phù nên không để bụng, đẩy hết cho Lục Minh Bạc xử lý xong cũng quên luôn.
Buổi trưa Trần Kỵ đã nghe Lục Minh Bạc nói nên giờ về công ty, thấy vậy thì cũng không cảm thấy lạ lẫm gì.
Một lúc sau, nét mặt Trần Kỵ không chút biểu cảm nhìn Phương Hân: “Phương Hân, cô hướng dẫn Chu Gia Hân đi.” Nói xong lập tức bước vào phòng làm việc riêng không thèm quay đầu nhìn lại.
Trần Kỵ hoàn toàn không có ý định ôn chuyện, thậm chí còn xem như không hề biết đến người này. Chu Gia Hân đứng ở đó, ánh mắt nhìn theo Trần Kỵ đến tận khi cửa phòng làm việc đóng lại, cô ta mới thu hồi tầm mắt.
Chu Gia Hân ăn xong cục tức, cảm xúc không còn vui vẻ như trước nữa. Cô ta bình tĩnh liếc nhìn những xung quanh: "Phương Hân là ai?"
Phương Hân vẫn tốt tính đưa tay về phía cô ta. Chu Gia Hân nhận được tín hiệu, chậm rãi đi về phía đối phương: "Có kế hoạch nào cần tôi phụ giúp không?"
Lúc đầu Phương Hân định làm theo thói thường, để Chu Gia Hân làm một số việc mà thực tập sinh phải làm khi mới bắt đầu vào công ty. Nhưng sau khi xem xét lại thấy lý lịch học lực của đối phương khá tốt, hơn nữa còn có kinh nghiệm thực tập ở một công ty lớn nổi tiếng nên cũng tiện phân cho cô ta mấy chuyện sửa sang, sắp xếp tài liệu. Sau khi suy nghĩ một lúc, Phương Hân đã đưa cho cô ta bản photo mặt bằng của một khu dân cư cho Chu Gia Hân, nói: "Trước cô cứ giúp tôi tính diện tích của từng căn hộ đã, sau nhân tiện tính ra diện tích sử dụng thực tế luôn. Chắc cô biết kiểu tính tỉ lệ diện tích như này nhỉ?"
Chu Gia Hân không nói gì, mấy giây sau chợt nhìn về phía Chu Phù ở đối diện hỏi: “Cô đang làm gì đó?”
Chu Phù khịt mũi, thẳng thắn trả lời: "Quy hoạch chung của khách sạn trong phố cổ."
“Khách sạn phố cổ?” Chu Gia Hân hỏi: “Có phải là dự án thực tế không?”
Chu Phù gật đầu.
Chu Gia Hân thấy vậy thì lập tức nhìn sang phía Phương Hân, giọng điệu không còn khách khí như lúc mới đến nữa: "Tại sao cô ấy còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thể trực tiếp xử lý dự án thực tế, còn tôi thì phải làm mấy công việc vớ vẩn này? "
Chu Phù khẽ cau mày, nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao người mới đến mấy phút như Chu Gia Hân lại biết chuyện cô chưa tốt nghiệp đại học?
Lúc này, ít nhiều gì Phương Hân cũng có vài phần tâm tư gà mẹ bảo vệ con, giọng điệu cũng cất cao thấy rõ: "Cô ấy đã làm thực tập sinh được nửa năm, làm việc vặt cũng không ít hơn cô, năng lực bản thân cũng rất mạnh. Lãnh đạo rất sẵn lòng để cho cô ấy xử lý các dự án thực tế, còn phải báo cáo lý do với chô chắc? "
Chu Gia Hân cũng không phải là người dễ bắt nạt, lúc này hoàn toàn không còn thu liễm như mấy phút trước khi mới bước vào: “Đại học còn chưa tốt nghiệp, dựa đâu mà nói năng lực làm việc mạnh hả?"
Phương Hân định đáp lại nhưng chưa kịp mở miệng, nhìn lên thì đã thấy Trần Kỵ từ phòng làm việc đi ra: “Có chuyện gì thế?”
Trần Kỵ nhanh chân bước đến chỗ của Chu Phù, bàn tay to lớn đặt lên lưng ghế đối phương rất tự nhiên. Anh nhìn Phương Hân, mặt vô biểu tình hỏi.
Chu Gia Hân vốn định chủ động nói vài lời cho bản thân, nhưng không ngờ Trần Kỵ lại hỏi thẳng Phương Hân: “Cô nói đi.”
Lúc này Phương Hân cũng bình tĩnh hơn nhiều, nói hết một lượt những chuyện vừa xảy ra rất khách quan và lý tính, không có chút tình cảm riêng tư nào.
So với Phương Hân, Chu Gia Hân lại không được như vậy.
Đến khi Phương Hân nói xong, cô ta vội vàng nhìn về phía Trần Kỵ: “Đàn anh…”
“Phiền cô đổi cách xưng hô đi.” Sắc mặt Trần Kỵ tối sầm lại, giọng điệu lạnh tanh.
Chu Gia Hân: "..."
Cô ta suy nghĩ một chút, dứt khoát không nhắc đến xưng hô nữa, đơn giản đưa ra yêu cầu của mình. Chẳng qua thái độ lại chẳng hề ra vẻ kiêu căng ngạo mạn như lúc Trần Kỵ không có mặt ở đây nữa, giọng nói khàn khàn yếu ớt như thể đã phải chịu đựng rất nhiều oan ức: "Có thể đổi người dẫn dắt tôi được không? Tôi cảm thấy một cô gái trẻ như chị Phương Hân, có lẽ không dẫn dắt tốt được. Con gái thì có thể làm kiến trúc gì chứ? Hay là đổi thành nam đi?” Lời này ẩn ý sâu xa, ai cũng hiểu cô ta muốn đổi ai.
“Lão Dư, hướng dẫn cô ấy đi” Trần Kỵ có thể hiểu được ám chỉ của đối phương, thế nhưng anh hoàn toàn chẳng thèm để ý. Nếu không phải nể mặt giáo sư Tưởng, loại người này đã bị anh gọi bảo vệ đuổi ra ngoài tám lần rồi.
"Anh không thể... hướng dẫn tôi ư?"
“Ngại quá, tôi chỉ thích dẫn dắt người chưa tốt nghiệp chính quy nhưng năng lực cá nhân lại rất mạnh.” Trần Kỵ ấn đầu lưỡi lên má đứng ở bên cạnh Chu Phù, không do dự dùng tay vỗ đầu cô mấy cái.
Lúc này, những người còn lại đều đang mải bao che khuyết điểm, tất nhiên sẽ không thấy hành động của anh có chỗ nào mập mờ.
“Tiện đây cũng nói cho cô một câu, ở Phù Trầm nam nữ đều giống nhau. Cô nghĩ con gái không thể thiết kế kiến trúc, cái này có thể là chỉ mỗi cô không làm được thôi.” Lời vừa dứt, Trần Kỵ không quan tâm đến phản ứng của người khác mà gõ nhẹ vào bàn của Chu Phù, giọng điệu vẫn không có lạnh te, không có tí nhiệt độ nào: "Mang bản thiết kế đến văn phòng anh."
Chu Phù ngoan ngoãn nói: "Vâng." Sau đó mới gom sơ đồ mặt bằng tổng thể vừa vẽ xong lại, không nóng không lạnh đi theo người đàn ông đi vào phòng làm việc.
Trần Kỵ lười biếng nghiêng người để cô vào trước, bản thân chậm lại phía sau đợi đối phương bước vào phòng thì nhanh chóng khép cửa, tiện tay khoá lại luôn.
Chu Phù theo thói quen đặt bản thiết kế lên bàn làm việc, chưa kịp xoay người lại đã cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng. Lúc này cô mới nhận ra bản thân đã bị Trần Kỵ ôm chặt, đặt lên bàn làm việc.
Chỉ trong chớp mắt, nụ hôn vừa bá đạo vừa cuồng nhiệt của đối phương đã lập tức phủ xuống. Cô gái nhỏ bị anh đè lên bàn buộc phải ngẩng đầu lên tiếp nhận.
Không lâu sau, bàn tay anh đỡ lấy gáy cô, xoa nhẹ mấy lần: "Em không vui à?"
Chu Phù bị anh hôn lửa giận vẫn chưa nguôi, lông mi cô khẽ động đậy: "Cũng bình thường..."
"Không vui thì phải nói."
Chu Phù gật đầu.
Suy nghĩ một hồi, cô thuận miệng hỏi: "Tại sao anh không hướng dẫn Chu Gia Hân? Chắc học lực và năng lực của cô ấy phải tốt lắm."
Trần Kỵ nhướng mày, thẳng thắn nói: "Anh không dẫn dắt con gái."
Chu Phù mở to mắt: "Vừa rồi anh mới nói: Ở Phù Trầm, nam nữ đều như nhau mà."
Trần Kỵ: "Đấy là nói trình độ, năng lực."
Chu Phù mím môi dưới: "Vậy… em cũng là con gái."
Trần Kỵ nhếch môi bóp nhẹ cằm cô, giọng nói từ tính như muốn hạ cổ đối phương: "Đâu có giống nhau, em là cô gái của anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...