“Bình thường em thích ngồi ăn bún đỏ ở vị trí bên trái cửa sổ gần ao cá chép, vừa ăn vừa có thể ngắm bên ngoài.” Chu Phù nói tiếp.
Trần Kỵ nói: “Ừ, anh cũng thế.”
Chu Phù ngạc nhiên nhướng mi nhìn anh, đầu tiên là niềm vui phát hiện ra sự trùng hợp của hai người. Sau đó, đôi mắt bỗng trở nên ảm đạm, rõ ràng trùng hợp thế này, nhưng mấy năm nay họ lại chưa từng ở bên nhau.
Dường như Trần Kỵ phát hiện ra tâm tình của cô, bàn tay to xoa đỉnh đầu, vò rối mái tóc cô rồi thản nhiên đáp: “Qua vài hôm, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
Chu Phù mỉm cười: “Được thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người vừa nói vừa đi dạo phố ăn vặt ở cổng phụ của trường, các cặp đôi của đại học Bắc Lâm thường thích tới đó. Lúc này tuy hai người họ danh không chính, ngôn không thuận nhưng vẫn ăn ý với nhau là có chung mục đích.
Thời học đại học, hai người chưa từng làm qua chuyện này, nay đúng lúc có cơ hội bù đắp.
Đi chưa được bao lâu, họ gặp thầy Lý Sinh chuyên ngành mà lúc nãy Chu Phù nhắc tới.
Đối phương nhìn Trần Kỵ một cái, trước tiên là ngỡ ngàng sau đó ông ấy lập tức nở nụ cười trên mặt.
Tại khoa Kiến trúc của đại học Bắc Lâm, cho dù là từ miệng của người
giáo viên nào, Trần Kỵ thật sự là một sinh viên đáng để họ tự hào.
“Em chào thầy Lý.” Chu Phù còn chưa tốt nghiệp, vẫn là sinh viên dưới trướng người ta, nụ cười của cô có vẻ hơi rụt rè.
“Em chào thầy Lý.” Trần Kỵ hiếm khi khiêm tốn nói theo.
Lý Sinh mở to mắt, trong ánh mắt không giấu được vẻ tán thưởng: “Khách quý nha Trần Kỵ, ngọn gió nào lại thổi em về Bắc Lâm chúng ta vậy. Hai năm trước, hiệu trưởng tự mình gọi điện kêu em về mở buổi tọa đàm truyền thụ kinh nghiệm gì đó cho đám đàn em, em cũng chẳng dành được thời gian.”
Khóe môi Trần Kỵ khẽ giật, cho dù đối diện người thầy lúc trước, thực chất bên trong anh cũng lộ vẻ ngạo mạn bẩm sinh: “Hai năm trước em đang ở Anh.”
Đột nhiên ý cười của Chu Phù khựng lại, chợt nhớ Hứa Tư Điềm từng nói với cô nguyên nhân Trần Kỵ đi Anh.
Thật ra Lý Sinh rất thích Trần Kỵ từ sâu trong đáy lòng, gật đầu qua loa rồi quay lại chủ đề: “Sao hôm nay em tới đây thế?”
Trần Kỵ nắm tay của Chu Phù vẫn chưa buông ra, lười biếng hất cằm về phía cô. Ngược lại lúc này anh không nói lý do từ chối đường hoàng khi nãy với cô: “Em tới thăm cô ấy, tiện thể dẫn cô ấy ra ngoài đi dạo, ăn uống một chút.”
Cuối cùng sự chú ý của Lý Sinh dồn lên người Chu Phù, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên: “Hai người… quen nhau à? Bạn gái em hả?”
Ông ấy nhìn Trần Kỵ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người kia tỏ ra vô tư, lên tiếng giới thiệu ngay: “Không phải bạn gái, là vợ em ạ.”
Hai gò má của Chu Phù lập tức nóng ran.
Dù gì cũng thật xấu hổ khi nói ra chuyện đăng ký kết hôn trước mặt thầy
trong khi mình còn chưa tốt nghiệp.
Lý Sinh cảm thấy ngạc nhiên, mỉm cười và lắc đầu: “Vậy không phải ngẫu nhiên à? Lớp chuyên ngành của hai vợ chồng đều do tôi hướng dẫn cả đấy.”
Trần Kỵ rất nể mặt ông ấy, gật đầu: “Thật trùng hợp ạ.”
Anh nghiêng đầu nhìn Chu Phù, lại nhìn sang Lý Sinh lần nữa: “Cho nên vẫn mong thầy Lý chiếu cố cô ấy một chút.”
“Em ấy vốn là sinh viên của tôi, nói cái gì mà chiếu cố hay không chiếu cố chứ.” Lý Sinh mỉm cười: “Tính của Chu Phù lạnh nhạt, tôi còn lo em ấy ra ngoài thực tập dễ bị ức hiếp. Lần này thì không phải lo rồi, có em dày dặn kinh nghiệm một tay dẫn dắt, người làm thầy như tôi cũng phải ngưỡng mộ nữa là.”
Chu Phù mím môi, ngại ngùng trốn sau lưng Trần Kỵ.
“Cũng khá tốt.” Lý Sinh nhìn Chu Phù: “Ổn định sớm cũng tốt, cũng không biết em có biết tên nhóc này lúc còn ở Bắc Lâm liều cỡ nào không? Học Kiến trúc vốn đã rất mệt, sinh viên bình thường có thể sẽ gặm thứ gì đó bốn năm năm cũng không thấy gặm lại. Cậu ấy học ngày học đêm, mất một năm rưỡi đã học xong, sau đó còn nộp đơn sang Anh.”
Lý Sinh chậc chậc vài tiếng, cảm thán nói: “Tên nhóc này đúng là liều thật. Lúc đó tôi cũng khó hiểu, tuổi còn trẻ cũng không biết đang vội cái gì, giống như là nóng lòng ra khỏi trường để bước vào xã hội. Bây giờ sự nghiệp đã có, lập gia đình rồi cũng tốt, sau này hai vợ chồng có thể sống êm ấm là tốt rồi.”
Ông ấy nhìn sang Chu Phù: “Có anh nhà của em ở đây, em chẳng cần phải lo gì cả.”
Chu Phù bất chợt nhìn sang Trần Kỵ.
Thật ra nếu phải tính toán, Trần Kỵ mới lớn hơn cô hai tuổi. Nếu theo quỹ
đạo bình thường của đời người, chẳng qua đây là độ tuổi đang làm nghiên cứu sinh trong khuôn viên đại học.
Nhưng mấy năm nay, cô đã nghe không ít chuyện liên quan đến anh từ miệng người khác.
Vẻ ngoài điển trai, gia thế tốt, rõ ràng có điều kiện ông trời ưu ái muốn làm theo ý mình đều được, thế mà vẫn liều mạng học hành như thế.
Người ngoài cũng không biết nguyên nhân trong đó, chỉ cảm thán một câu rốt cuộc ông trùm và người phàm vẫn khác nhau.
Mà Chu Phù đến nay mới biết, chắc là vì câu nói kia của cô cố tình muốn đẩy anh ra xa mình.
Mới khiến anh dù không thèm đếm xỉa tính mạng, cũng muốn tranh thủ thời gian, mau chóng trở thành kiểu người mặc kệ cô muốn cuộc sống như thế nào, anh cũng có thể cho cô. Sau đó, anh lại xuất hiện trước mặt cô.
Chu Phù cúi đầu, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Cũng tại câu nói đó của cô, mấy năm qua chắc anh cũng sống rất vất vả.
Sau khi tạm biệt thầy giáo, cô gái nhỏ mím môi. Trần Kỵ lại không quan tâm đến những điều đó, bàn tay to đặt lên vai cô, kéo người vào lòng mình rồi dẫn đi. Sau đó ngón tay anh miết lấy vành tai mềm mại của cô rất tự nhiên, thuận miệng hỏi: “Em từng dạo phố bên ngoài chưa?”
Chu Phù lắc đầu: “Dạ chưa.”
Về cơ bản, cô dành thời gian rảnh của mình ở trường đại học đi làm thêm kiếm tiền, không có thời gian và tiền bạc đi tiêu khiển mấy chỗ gần đây.
Trần Kỵ nói: “Anh cũng chưa dạo qua, lúc trước bạn chung phòng của anh thường được bạn gái kéo đi, muốn đi dạo không?”
Chu Phù: “Được.”
Trần Kỵ lại nắm lấy tay cô, động tác thuần thục như thể đã luyện tập vô
số lần rồi.
Hai người cùng nhau đi dạo trên con phố đông đúc, xung quanh có rất nhiều quầy hàng.
Vì cặp đôi ở trường đại học nhiều, cả con phố bày nhiều trò khác nhau. Bầu không khí có vẻ giống sân chơi mà Trần Kỵ đưa cô tới khi cô còn ở Kim Đường.
Đi dạo phố một lúc, tâm trạng nặng nề do mấy câu nói lúc nãy của người thầy kia cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Phần lớn nhóm tiêu dùng trong lĩnh vực này là sinh viên đại học chưa bước ra ngoài xã hội và chưa tự kiếm được tiền. Do đó mức giá thấp hơn nhiều so với căn nhà tấc đất tấc vàng ở trung tâm thành phố của Trần Kỵ.
Chu Phù dạo phố rất thoải mái, thỉnh thoảng có thứ muốn mua cũng dám lên tiếng hỏi giá, cuối cùng suốt dọc đường đều là Trần Kỵ móc điện thoại ra, không đành lòng để cô tiêu một xu nào.
Chu Phù một tay cầm ly Oden, một tay cầm mấy xiên que, bất chợt ngửi được mùi khói dầu trên tóc mới gội từ quầy thịt nướng phía trước. Cô tùy tiện hỏi anh một câu: “Buổi tối anh có về nhà không?”
Trần Kỵ liếm môi: “Không về, đã mấy giờ rồi.”
Chu Phù cắn viên thịt, ngước mắt nhìn anh: “Vậy tối nay anh ở đâu?”
“Khách sạn.” Trần Kỵ khẽ nhướng mày, hỏi qua loa: “Sao vậy, em muốn ở chung?”
Chu Phù cắn môi trừng mắt nhìn anh: “Anh đừng có nghĩ lung tung, em chỉ muốn mượn chỗ của anh để gội đầu tắm rửa này kia thôi, mùi khói dầu lúc nãy bám lên người…”
Ký túc đông người, cộng thêm Tiêu Kỳ không ưa cô. Tối nay cô lại tắm lần nữa, e là sẽ bị ghét chết mất.
Trần Kỵ nghe vậy, khoé môi nhếch lên: “Ừm, không nghĩ lung tung,
không phải hoàn thành ước mơ từ nhỏ của em sao, anh hiểu mà.”
Anh hiểu, Chu Phù không hiểu: “Là gì vậy?”
Trần Kỵ hơi ngước cằm lên, dáng vẻ không đứng đắn: “Anh nhớ ai đó trong thành phố, từ nhỏ đã nghĩ lung tung. Mấy năm trước còn nói muốn thuê phòng với anh, bây giờ cuối cùng sắp bị cô ấy đạt được rồi.”
Chu Phù: “…”
Trong đầu cô thoáng hiện lên hai câu nói.
“Tuổi còn nhỏ mà đã suy nghĩ lung tung.”
“Ở tuổi này của em, còn rất ngây thơ.”
“…”
Chu Phù liếc anh một cái, gò má nóng ran, tự mình tiếp tục đi dạo phía trước.
Đi ngang qua một gian hàng handmade, Chu Phù chợt dừng bước.
Chủ tiệm trông có vẻ là một ông cụ khoảng sáu mươi tuổi, tuy khuôn mặt đầy nếp nhăn nhưng đôi tay lại rất tinh xảo.
Dây leo bình thường không có gì lạ, được mười ngón tay tinh xảo xoay tới xoay lui, dễ dàng bện thành các vật nhỏ khác nhau trong đời sống.
Chu Phù tò mò nhìn một lúc, sau đó tiện tay cầm thành phẩm bày trên quầy hàng.
Một đôi dép bện bằng dây.
Chu Phù nhìn kỹ một chút, phối với váy dài chắc cũng không tệ.
Cô nhìn trái nhìn phải rất là cảm động, thấy tuổi tác của chủ tiệm đã cao, muốn chiếu cố đến việc buôn bán của ông ấy nên lên tiếng hỏi giá.
Không ngờ giá của loại đồ handmade này không hề cao, cô lập tức muốn mua ngay.
Lúc cô định lấy điện thoại ra quét mã, pin loé lên báo hết pin, cô còn chưa kịp trả tiền thì đã tự động tắt máy.
Trần Kỵ đứng dậy, vẻ mặt không thay đổi, cũng không định ra tay giúp đỡ.
Rõ ràng lúc nãy bất kể cô mua món gì, dù cô muốn tự mình thanh toán, anh cũng tự giác giành trả.
Nhưng lần này lại không như thế.
Chu Phù càng ngắm càng thích đôi giày kia, suy nghĩ một hồi, giật góc áo của Trần Kỵ: “Điện thoại của em hết pin, anh trả trước giúp em đi.”
Người đàn ông lắc đầu, tỏ vẻ thờ ơ.
Chu Phù nhướng mi nhìn anh, cảm thấy hơi lạ.
Nhưng lúc bình thường có chi hàng trăm đồng, anh cũng không chớp mắt.
Ngày thường, cô không đồng ý còn cứ khăng khăng muốn chuyển tiền mua đồ ăn vặt cho cô, cũng nhiều hơn ba chữ số.
Chẳng qua đây cũng không phải lý do để cô yêu cầu anh tiêu tiền, Chu Phù nghĩ một lát rồi nói nhỏ: “Anh trả trước giúp em, lát về em chắc chắn sẽ trả lại anh.”
Anh làm gì thiếu chỗ tiền này.
Người đàn ông cụp mắt, nhìn thoáng qua cô, bất đắc dĩ hỏi: “Em nhất định muốn mua ư?”
Chu Phù cẩn thận gật đầu.
Cô thấy Trần Kỵ cầm điện thoại tới một quầy bán trà sữa, tùy ý mua hai ly đồ uống, sau đó vẫy gọi Chu Phù qua: “Anh đã chuyển cho bà chủ vài trăm đồng, em có thể mượn của cô ấy.”
Chu Phù chớp mắt, không hiểu một loạt thao tác này của anh rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng cô vẫn làm theo lời anh nói.
Sau một hồi giày vò, cô cũng mua được đôi giày, Chu Phù mỉm cười xách túi trong tay. Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nói cảm ơn Trần Kỵ.
Nào ngờ người đàn ông nhíu mày, thản nhiên đáp: “Bà chủ tiệm trà sữa cho em mượn tiền, đâu liên quan gì tới anh.”
Chu Phù thật sự không hiểu ý anh nói: “?”
Chỗ tiền đó rõ ràng là Trần Kỵ chuyển cho tiệm trà sữa mà.
Trong chốc lát, anh thở nhẹ, giơ tay bẹo má cô: “Em có biết không, Kim Đường có câu nói, tặng giày cho người ta có nghĩa là muốn tiễn đối phương bên cạnh mình đi đấy.”
Lúc trước, anh bướng bỉnh không sợ gì hết, không tin nhất những lề thói cũ cùng khuôn mẫu sáo rỗng.
Tuy nhiên, điều ước mà anh cầu nguyện tại lễ bắn pháo hoa vào đêm giao thừa ở Kim Đường đã thật sự đưa Chu Phù trở lại bên cạnh anh.
Từ đó về sau, anh vô cùng tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...