Đuôi lông mày Trần Kỵ hơi nhướng lên, anh lười biếng ngước mắt, anh mỉm cười như không rồi bình tĩnh gọi cô: “Chu Phù.”
“Dạ?” Cô gái nhỏ vừa mới tìm được một tư thế nằm thoải mái trên ghế sô pha, nghe vậy cô lại cố gắng chống người dậy nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Người đàn ông cầm cái chăn mỏng ném qua cho cô, vừa khéo che đi cái thứ nho nhỏ của Chu Phù: “Nhóc bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hả?” Tự dưng anh hỏi như thế, nhất thời khiến Chu Phù bối rối.
“Khi còn bé thì đạp cửa phòng ông đây, lớn lên thì nửa bước không rời bám lấy đòi ngủ chung.” Đầu lưỡi lưu manh vô lại của người đàn ông chạm vào bên má: “Có biết xấu hổ không hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Mới tí tuổi mà đã có suy nghĩ bậy bạ rồi.” Trần Kỵ thản nhiên nói thêm một câu.
Hàng mi của Chu Phù cụp xuống.
Dù lần đầu tiên cô nghe được câu này đã cách đây rất nhiều năm, nhưng cô vẫn quen đến mức không thể quen hơn, thậm chí là theo phản xạ có điều kiện, cô đáp lại một câu: “Không nhiều tuổi lắm, vẫn còn rất trẻ con.”
Nói xong Chu Phù lập tức hối hận.
Một lúc sau, Trần Kỵ bất lực, anh nửa ngồi dậy rồi nhìn thẳng vào cô: “Anh khuyên nhóc tốt nhất em nên thành thật với anh đi, dù sao…”
Người đàn ông cố tình ngân giọng, anh đến gần bàn trà rồi cầm hai quyển sổ đỏ lên: “Bây giờ ông đây đã là người được pháp luật bảo vệ rồi.”
Chu Phù: “?”
Chu Phù nhất thời không hiểu được, chờ cô phản ứng lại, cô chỉ thấy từ tai đến cổ đều nóng bừng bừng.
Cô mím môi, lúng túng đứng dậy khỏi sô pha, nhanh chóng đi dép lê, giả vờ bình tĩnh cầm lấy ly nước trên bàn rồi đi thẳng vào trong bếp.
Cuối cùng cô cũng không nhận ra, mình đã cầm nhầm chiếc cốc của Trần Kỵ.
Lúc đi ra, Trần Kỵ đã ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, nhưng anh vẫn không có ý định trở về phòng.
Đôi chân dài lười biếng gác lên bàn trà, hình như anh không nhận ra cô đang đứng phía sau tấm bình phong cách đó không xa, anh hơi cúi đầu, ngón cái ấn vào màn hình điện thoại di động, có lẽ là anh đang nói chuyện với ai đó.
Vẫn là giọng nói lạnh lùng và ngạo mạn ấy: “Không chơi, đừng gọi tôi.”
Nghe thì hình như người ở đầu dây bên kia là của Lục Minh Bạc.
“Chơi khỉ gì, chơi với người mới, tôi thà solo còn hơn.” Sự kiêu ngạo của người đàn ông toát ra từ trong xương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Minh Bạc nhanh chóng gửi một đoạn voice chat dài tới, Trần Kỵ không thèm để ý, anh mở ra rồi ném điện thoại sang một bên, sau đó cúi người cầm lấy nửa ly nước trắng bị Chu Phù uống xong vứt ở đấy, hai ngụm là hết.
Giọng Lục Minh Bạc nhanh chóng vang vọng khắp phòng khách: “Không phải chứ A Kỵ, em nhớ mới mấy hôm trước, chẳng phải anh đã chơi một trận với người mới sau? Chiến tích đó thì thôi em cũng thấy cay mắt rồi, em ổn hơn người mới rất nhiều, anh chơi vài ván với người mới được, sao lại không thể chơi với em chứ?”
Chu Phù: “…”
Cô âm thầm nhớ lại tối hôm đó khi cô chơi game với anh, có thể nói là trình độ gà mờ, rất khó để chơi cùng nhau.
Chu Phù còn đang suy nghĩ thì Trần Kỵ ngồi đằng kia đã bình tĩnh nói cho cậu ta biết một sự thật: “Chơi với cậu giống chơi với vợ được sao?”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ nói là “vợ”, chắc là đang nói cô...
Chu Phù bất giác mỉm cười, tuy cô đang hóng chuyện của mình, nhưng hình như xưng hô xa lạ này vẫn khiến người ta thấy rất vui vẻ.
Một lát sau, bên Trần Kỵ không còn âm thanh.
Cô cầm cốc nước chậm rãi bước ra từ phía sau tấm bình phong, chuẩn bị trở về phòng ngủ.
Mặc dù lúc này cô vẫn còn rất tỉnh táo, lên giường chắc cũng không ngủ được.
Lúc đi ngang qua sô pha, Trần Kỵ đột nhiên nghiêng đầu ngước mắt lên nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Chơi không? Game ấy.”
Chu Phù dừng chân, giờ phút này cô nhớ vừa rồi anh nói mình không sợ bị thù, thế là cô lắc đầu, rồi dịu dàng nói: “Không chơi, em muốn về phòng ngủ.”
Người đàn ông cắn môi dưới, cúi đầu cười: “Em lừa ai đấy, lọ thuốc kia anh đã vứt đi cho em rồi, ban ngày em ngủ nhiều như thế, bây giờ còn ngủ được sao?”
Không thể không nói, có đôi khi Trần Kỵ quá hiểu cô, thậm chí đến mức nhìn thấu tất cả.
Chu Phù cũng không thèm giả vờ nữa, cô xoay người vài bước trở lại trước ghế sô pha rồi ngồi bên cạnh anh, lấy điện thoại di động ra mở giao diện trò chơi.
Vừa mới đăng nhập vào, ngay giữa màn hình lập tức nhảy ra một hộp quà.
Chu Phù thuận tay ấn mở ra, là một bộ váy cưới.
Cô vẫn còn ấn tượng với chiếc váy này, cô nhớ là khi khi bộ trang phục này vừa mới được phát hành, internet đã sôi sục đến ngất trời.
Thiết kế đẹp đẽ và tinh xảo khiến cho mọi người thèm nhỏ dãi, nhưng giá cả lại vô cùng đắt đỏ.
Khi ấy suốt ngày Lăng Lộ Vũ gửi bức ảnh bộ áo cưới này trong nhóm, la hét nói đẹp nhưng lại không nỡ mua, Thân Thành Dương trông thấy nói muốn tặng cho cô ấy, nhưng lại bị cô ấy từ chối.
Cô ấy nói kiểu táng gia bại gia này, nhìn thì được chứ không thể để bị trúng bẫy.
Tuy ngoài miệng nói như thế, nhưng cảm giác đau khổ muốn nhưng lại không có được vẫn khiến cho Lăng Lộ Vũ gào thét hơn nửa tháng.
Sau đó, thời gian bán hàng giới hạn cuối cùng đã trôi qua, khó khăn lắm cô ấy mới chịu không nói nữa.
Phía trên giao diện hộp quà có đánh dấu ID tặng người, Chu Phù nhìn lướt qua là biết, là Trần Kỵ tặng cô.
Chu Phù không nhận vội, vô thức tìm đến trung tâm mua sắm nhìn giá cả.
Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã giật mình.
Thân Thành Dương là một cậu ấm, luôn quen thói tiêu tiền như nước, Lăng Lộ Vũ cũng không bảo được cậu ấy, cô ấy chỉ có thể mở miệng mắng cậu ấy phá của, tất nhiên nó có giá trị không hề nhỏ, Chu Phù biết đắt, nhưng không nghĩ nó lại đắt đến vậy.
Có điều một bộ váy ảo, có thể nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, thậm chí hét giá năm số chín, có phải là trò chơi tiền tệ đấu
Thời gian phát hành vào ngày Lễ tình nhân của tháng hai, chủ yếu nhắm vào ví tiền của mấy cặp tình nhân.
Gần một trăm nhân dân tệ đấy, cô phải béo lên mười cân mới có thể kiếm tiền về được, đổi lấy một chiếc váy như vậy, cho dù đẹp hơn nữa thì cũng thấy đau lòng.
Chu Phù im lặng tắt giao diện hộp quà kia, cô không nhận.
Ngay sau đó, giọng nói ung dung của cái đồ phá của đang ngồi bên cạnh vọng tới bên tai: “Nhận rồi à.”
“Anh mua nó từ hồi tháng hai, cũng trả tiền rồi, nhóc mà không nhận thì nó cũng phải nằm trong kho của anh thôi.”
Chu Phù: “…”
Cô ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Trả lại cái này được không?”
Trần Kỵ lắc đầu đầy vô tình: “Không thể.”
Chu Phù hít sâu một hơi, không kìm lòng được mà lẩm bẩm một câu: “Phá của…”
Người đàn ông nhướng mày, trông như đang rất vui: “Sao vậy, muốn quản anh à?”
“…”
Cuộc đối thoại rất mập mờ, Chu Phù ngại ngùng tìm cớ giải thích cho mình: “Chủ yếu… chủ yếu là em thấy, bộ đồ này quá bắt mắt, mặc nửa phút đã bị người ta tìm được rồi.”
Trần Kỵ bật cười, anh nói: “Nhóc thấy mình không mặc bộ này thì trốn kỹ lắm hả?”
Chu Phù: “…”
Sao anh lại bắt đầu sỉ nhục người ta rồi.
“Không trả được thật à?” Chu Phù vẫn chưa từ bỏ ý định, cô lại hỏi thêm một câu.
“Không trả lại được, em đừng mơ nữa.” Trần Kỵ bình tĩnh trả lời, sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô, thái độ hiếm khi nghiêm túc nói: “Hôm nay đăng ký kết hôn vội quá, chúng ta không bàn bạc cũng chẳng chuẩn bị gì cả, sau này anh sẽ cố gắng thu xếp, cái gì cần có sẽ bù vào, nhưng em cũng phải cho anh chút thời gian, anh không muốn làm sơ sài cho xong.”
Đây không phải chuyện nhỏ, Trần Kỵ coi trọng nó.
Kể cả việc đăng ký kết hôn, nếu không phải là do tức giận vì buổi xem mắt hoang đường của cô, anh sẽ không lừa cô vào chung một quyển hộ khẩu đâu.
Còn về đám cưới, Trần Kỵ vẫn cảm thấy, ít nhất phải dựa trên tiền đề cô thật sự thích anh thì nó mới thật sự ý nghĩa với cả hai bên.
Trần Kỵ cho rằng mình đã biết tất cả về cô, nhưng sau đó anh lại nhận ra anh không dám chắc không biết rốt cuộc cô gái nhỏ này đang suy nghĩ điều gì.
Anh sợ mình tự cho là đúng quá nhiều, đuổi theo quá gần, kết quả lại khiến cô khó chịu.
Anh không muốn trải qua tám năm như thế một lần nữa, không muốn lại nghe cô nói mình không thích cuộc sống mà anh đã cho, cô vẫn thích quá khứ hơn.
Chu Phù ngạc nhiên, tự dưng không nói nên lời.
Trước khi anh nói ra, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện khác, cô chỉ nghĩ có thể giống như bây giờ, buổi sáng cùng nhau đi làm, buổi tối yên bình bên nhau, nói mấy chuyện nhàm chán thường ngày, không cần mặt người khác mà sống, không cần vì ăn một bữa no mà lo lắng, không cần ngày đêm lo lắng, cuộc sống như vậy cô đã thỏa mãn lắm rồi.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ cắn môi, anh giơ tay bẹo má cô: “Nghe thấy không đấy?”
Tim Chu Phù đập thình thịch, cô không lúng túng nhìn sang chỗ khác, sau đó “ồ” một tiếng.
Ngày hôm sau, khi Chu Phù vừa đến công ty, cô nhận ra bầu không khí cứ sai sai.
Mọi người túm tụm lại với nhau, mọi người đều đang cố giấu đi vẻ mặt mờ ám lại hâm mộ.
Thấy Chu Phù ngồi vào chỗ, Phương Hân vội cầm một hộp quà trên bàn lên rồi đặt trước mặt Chu Phù.
Chu Phù không hiểu: “Đây là…”
“Sếp bảo hậu cần phát quà cho mọi người, tuy không nói lý do là gì, nhưng chị biết tấm thiệp trên hộp quà này, quà cưới của họ rất nổi tiếng, nghe nói một hộp có thể ngang với tiền lương mấy tháng của chúng ta đấy, rất được những người có tiền ở Bắc Lâm ưa chuộng.” Phương Hân phân tích.
Đan Đình Đình chưa lớn lắm, cũng chưa đến lúc bàn đến chuyện kết hôn nên cũng không am hiểu về mấy thứ này, nghe vậy cô ấy trợn to mắt: “Thế là ý gì đây ạ?”
Phương Hân nhún vai “Có thể, sếp đã đính hôn? Hoặc là đốt cháy giai đoạn, kết hôn rồi!”
“Nếu không tại sao lại tặng quà?”
Đang thảo luận, lão Dư từ phòng vệ sinh trở về, anh ta hắng giọng, giống như muốn tuyên bố một chuyện lớn gì đó, cố tình ra vẻ thần bí, sau khi bị mọi người phỉ nhổ, anh ta mới mở miệng: “Vừa nãy lúc tôi đi ra ngoài tình cờ gặp được sếp, mấy người đoán xem, tôi thấy trên tay sếp có đeo một chiếc nhẫn đấy.”
Phương Hân giật mình há miệng.
“Bình thường sếp không thích nhất là những thứ đồ lòe loẹt này, chiếc nhẫn kia vừa nhìn đã không phải đeo vì chơi đùa, tôi lập tức thuận miệng hỏi một câu.” Lão Dư dừng một chút, còn thuận tiện uống một ngụm trà: “Kết quả sếp nói thẳng, nhẫn cưới.”
“Dọa tôi giật mình! Tôi thậm chí còn không chuẩn bị tâm lý.”
Sự hâm mộ trên mặt Phương Hân rất rõ ràng: “Không biết là cô gái nào may mắn đến như vậy, tôi vốn tưởng rằng loại đàn ông có khuôn mặt cặn bã như sếp, bình thường ở công ty giả bộ đứng đắn, thế nào cũng sẽ có chút hoa dại chứ? Bao nhiêu người đàn ông đã kết hôn không muốn nói ra bên ngoài, giấu diếm, rất sợ ảnh hưởng đến mức giá thị trường của bọn họ. "
Chu Phù mím môi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, không đáp lời.
Khi rũ mắt xuống, ánh mắt rơi vào lễ vật được đặt trên bàn, cô đang tò mò dự định ra xem bên trong có cái gì, nhưng mà còn chưa động thủ thì cái hộp đã bị Trần Kỵ ở phía sau trực tiếp lấy mất.
“Quà này tặng cho người ngoài, nhóc nhìn cái gì.”
Chu Phù: “…”
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh, cũng may câu nói vừa rồi của anh, ngoại trừ cô, thì không có ai nghe thấy.
Buổi chiều trước khi tan tầm, Lăng Lộ Vũ gửi tin nhắn đến nói, Thân Thành Dương đã về nước nằm lười mấy ngày, chỉ chờ người bận rộn như cô nể mặt đến tụ tập ăn một bữa cơm.
Chu Phù tính toán ngày Thân Thành Dương xuất ngoại, sắp đến hai ba năm không gặp mặt, cô cũng không tiện thả bồ câu hai người bọn họ nữa, vội vàng nhắn trả lời được, để Lăng Lộ Vũ sắp xếp thời gian và địa điểm, cô tan ca sẽ lập tức đến.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô đã gửi một tin nhắn wechat cho Trần Kỵ: “Tối nay em không về nhà ăn tối, anh đừng chừa phần em.”
Trần Kỵ bên kia nhanh chóng trả lời lại, vô cùng đơn giản, một câu nói nhảm cũng không có: “?”
Chu Phù nói bổ sung: “Em ăn tối bên ngoài với bạn em.”
Đang định tắt điện thoại di động, Trần Kỵ lại bắn qua một tin nhắn, lúc này lại càng đơn giản thô bạo: “Đến văn phòng của tôi một chuyến.”
Chu Phù: …
Chẳng biết tại sao, rõ ràng là đã lĩnh giấy chứng nhận, mối quan hệ của hai người bọn họ ít nhất đã càng thêm hợp pháp hóa, nhưng khi cô nhìn thấy những lời như vậy thì lại không khỏi càng lộ ra vẻ chột dạ hơn.
Sau khi đến văn phòng của anh, Chu Phù theo bản năng đóng cửa thật chặt.
Trần Kỵ lười biếng dựa vào ghế ông chủ, thản nhiên châm chọc cô một câu: “Lại chuẩn bị đi xem mắt với ai?”
Chu Phù: …
Đầu lưỡi người đàn ông không vui chạm vào má trong, hiếm khi ở trong công ty thấy anh lộ ra vài phần bướng bỉnh: “Chu Phù, tôi nói nhóc có thể tuân thủ pháp luật một chút được hay không?”
Chu Phù bị anh nói cho bối rối: “?”
“Giấy chứng nhận gì chúng ta đều lĩnh hết rồi, nhóc lại đi xem mắt, không quá thích hợp đúng không? Nhóc coi ông đây chết rồi sao?” Anh lành lạnh nói.
Cũng chẳng biết tại sao, Chu Phù chỉ cảm thấy biểu cảm của Trần Kỵ lúc này, không hiểu sao có hơi đáng yêu, cô nhịn xuống không cười, nói: “Không phải, là người trước đây em đã nói với anh.”
Đuôi lông mày Trần Kỵ sụp xuống, mi tâm khẽ nhíu lại, sắc mặt thoạt nhìn càng ngày càng tối, sau đó anh âm dương quái khí nói: “Ồ, anh trai ruột khác ba khác mẹ kia của em à?”
Chu Phù: “…”
Khi nào thì cái chuyện chết tiệt này mới kết thúc!
Trần Kỵ bỗng nhiên hỏi một câu: “Anh trai ruột của nhóc có biết hai người chúng đã lĩnh chứng chưa?”
Chu Phù thành thật lắc đầu: “Em chưa nói.”
Nghĩ lại, cô nói thêm: “Anh yên tâm, chuyện này của chúng ta, em sẽ không nói bậy bạ khắp nơi.”
Trần Kỵ: “?”
“Tại sao không nói?”
“Ông đây không thể gặp người khác?”
“…” Lông mi Chu Phù khẽ chớp: “Không phải nha…”
Trần Kỵ đột nhiên chua xót nói: “Nếu đã lĩnh chứng, tôi không thể không nhắc nhở nhóc, chuyện nhóc làm anh trai em gái này, thuần túy chính là điên cuồng thăm dò bờ vực vi phạm pháp luật.”
Chu Phù cố gắng nhịn cười: “Ồ…”
“Như vậy đi, tôi thì sao, vừa vặn tôi cũng có chút thời gian rảnh rỗi, một mình ở nhà cũng lười quay về nấu cơm, thời gian đưa nhóc đi một chuyến cũng không phải không có, cảm động không?”
“…” Chu Phù có lệ gật đầu một cái.
“Được rồi.” Trần Kỵ rút hai quyển sổ đỏ ra khỏi ngăn kéo: “Thuận tiện mang theo cái này đi.”
Chu Phù: ?
Chỉ ăn một bữa ăn, mang giấy chứng nhận kết hôn làm cái gì? Lại không thể giảm giá.
Trần Kỵ nghiêm túc nói: “Để cho anh trai ruột khác ba khác mẹ của em giúp chúng ta kiểm tra, xem bên trong có sai chính tả hay không.”
Chu Phù: “…”
____
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Để anh ta nhìn rõ, ai mới là người được pháp luật bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...