Chỉ cần em

Cũng không biết tại sao chỉ vì mấy câu cằn nhằn không quan trọng của anh, tâm trạng của Chu Phù đã tốt hơn rất nhiều. Cô khẽ nhoẻn miệng, giảo biện thay bản thân: “Em không khóc.” 
Trần Kỵ nhướn mày: “Lừa ai hả? Chưa từng thấy ai giận dỗi còn khó hầu hạ hơn em.”
Lúc này Chu Phù đã quay lại trạng thái ban đầu, cô nghĩ ngợi một chút rồi cãi lại đầy trẻ con: “Đâu có, Đan Đình Đình giận còn hay dỗi hơn em. Ban sáng khi anh sửa bản vẽ, cô ấy đã khóc còn em có khóc đâu.”
Cô đột ngột thốt ra một câu như vậy, trong chốc lát Trần Kỵ cũng không nhớ ra Đan Đình Đình là ai nữa, anh nhíu mày: “Đan Đình Đình là ai?”
Chu Phù: “... Buổi sáng anh vừa xé bản vẽ của cô ấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kỵ nhớ lại một chút, dường như bấy giờ mới nhớ ra. Anh ồ một tiếng rồi dửng dưng nói: “Nếu tôi cũng quở trách em như cách tôi làm với cô ấy thì để xem có khóc hay không.”
Anh nhớ lại lần đầu tiên khi thay Chu Phù sửa bản vẽ mới nhẫn nại nói đôi câu với cô mà không xé bản vẽ, thậm chí anh còn chẳng dám nói một câu nặng lời nào. Mà cô còn xụ mặt không đếm xỉa tới người khác, bỏ cả ăn uống, làm anh phải đưa Cô Lỗ đến công ty đổi cách dỗ dành. Nếu anh thật sự mắng mỏ như thế, chưa biết chừng cô sẽ đạp thẳng cửa phòng làm việc của anh đệ đơn từ chức, rồi thu dọn hành lý chuyển nhà đi mất ngay trong đêm.
Chu Phù: “...”
Chu Phù biết mình đuối lý, không định tiếp tục nói với anh nữa.
Cô một mình đi tới trước bàn ăn thì phát hiện “nhiệm vụ” mà Trần Kỵ chia cho cô nhiều hơn hôm qua.
Người đàn ông thong dong đi theo sau, một lát sau cũng tới trước bàn ăn, thấy biểu cảm như gặp phải kẻ thù không đội trời chung của cô, lập tức kịp thời nhắc nhở một câu: “Không ăn hết trừ tiền, đừng hòng giở trò.”
“...” Chu Phù chống cằm: “Ồ...”
Buổi chiều, nhóm sinh viên thực tập đều đang làm lại bản vẽ công trình bị phê bình đau đớn vào buổi sáng.


 
Mấy người nằm bò trước máy tính sửa đi sửa lại, càng sửa càng rồi không có cảm xúc. 
Rõ ràng lúc đó Trần Kỵ đã nói hết điểm khoan tròn cần nói một lượt. Nhưng thật sự có quá nhiều vấn đề, một tiếng đồng hồ dùng bữa trưa trôi qua, ký ức về rất nhiều chỗ lại trở nên không rõ ràng.
Lão Dư và Phương Hân cũng bận, thỉnh thoảng cũng sẽ giúp nhắc nhở đôi câu.
Nhưng hỏi nhiều lần, mọi người cũng ngại làm phiền người ta làm việc.
Mấy người nửa hiểu nửa không xúm lại với nhau thảo luận nửa ngày. Vừa hay chỗ ngồi của Chu Phù ở trên, nên cả quá trình cô đều có thể nghe thấy.
Đợi sau khi nghe rõ vấn đề khó khăn của bọn họ mới nhớ ra, vấn đề này lần trước cô cũng từng gặp phải. Sau đó cô nghiên cứu mấy ngày, cuối cùng khi cầm bản vẽ sửa xong đưa cho Trần Kỵ, anh khá hài lòng chắc là đúng rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô do dự một lát, khẽ mở miệng nói mấy câu suy nghĩ của mình.
Trước đó Đan Đình Đình vì không nghe đề nghị của cô, sau khi bị sếp khiển trách thì cực kỳ tin tưởng Chu Phù.
Nghe thấy vậy ánh mắt sáng lên, lập tức ôm bản vẽ đã in lại chạy tới trước mặt Chu Phù, hòa nhã nũng nịu nhờ cô giúp mình xem bản vẽ, nghĩ xem nên sửa như nào. 
Bản vẽ lần này của Chu Phù không có nhiều lỗi, sửa lại cũng mất quá nhiều thời gian, lúc này vừa hay cũng rảnh nên cô vui vẻ đồng ý.
Đa số những lỗi sai trong bản vẽ của Đan Đình Đình đều là lỗi mà lần trước cô đã phạm phải. Bản thân cô từng có kinh nghiệm sửa chữa nên lúc dạy lại cũng khá thuận lợi.
Hai người trao đổi mười phút, Đan Đình Đình bỗng hiểu ra, ôm bản vẽ hào hứng quay lại chỗ ngồi của mình.

Lý Thuận giương mắt nhìn, anh ta rất ngưỡng mộ nhưng lại ngại mặt mũi, băn khoăn nửa ngày cuối cùng vẫn dịch chiếc ghế xoay tới chỗ Chu Phù, cười hì hì nói: “Hay là tôi cũng làm nũng, cô cũng xem bản vẽ giúp tôi nhé?”
“...” Chu Phù tưởng tượng một người đàn ông như Lý Thuận học theo dáng vẻ làm nũng của Đan Đình Đình, không khỏi rùng mình: “Không cần, cứ xem luôn bản vẽ đi...”
Liên tiếp mấy ngày, hễ Chu Phù rảnh rỗi là đều bận rộn xem bản vẽ.
Chỉ có điều qua lại như thế, dường như thái độ của Lý Thuận đối với cô có hơi khác so với những lần tán gẫu bình thường trước đây. 
Sáng sớm đã mang bữa sáng cho Chu Phù, cho dù cô nói mình ăn ở nhà rồi, anh ta vẫn kiên trì và tiếp tục làm thế.
Buổi trưa thường hỏi Chu Phù có muốn cùng mình ra ngoài đi ăn không.
Đến buổi chiều, mấy thứ như trà sữa bánh ngọt không ngừng đưa tới bàn của cô như thể không cần tiền vậy.
Còn bảo rằng cảm ơn cô mấy ngày nay đã giúp sửa bản vẽ.
Nhưng ngay cả trai thẳng khá trì độn như lão Du cũng nhìn ra, chắc chăn tên nhóc này ôm tâm tư không trong sáng.
Vừa hay anh ta rảnh nên không kìm được trêu ghẹo: “Lý Thuận, cậu sao thế? Chỉ mời mỗi Tiểu Chu uống trà chiều, mấy người chúng tôi không xứng à?”
Lý Thuận cũng có xuất thân là cậu ấm trong gia đình có điều kiện không tồi, vốn chẳng thiếu chút tiền này. Chỉ có điều vừa bước ra xã hội, còn chưa suy nghĩ thấu đáo về cách làm người. Anh ta nghe thấy vậy chỉ mỉm cười, vội rút điện thoại ra lắc lư trước mặt lão Dư: “Anh Dư, chị Hân, hai người muốn uống cái gì tự mình đặt, tôi mời.”
Phương Hân mỉm cười đẩy lão Dư rồi xua tay: “Người ta xum xoe với cô gái nhỏ, hai chúng ta góp vui gì chứ. Phòng trà nước của công ty có nhiều loại nước ngọt nước hoa quả cà phê trà sữa như thế, còn không đủ cho anh uống à?”
Lão Dư ngửa đầu sờ gáy, cười nói: “Tôi chọc cậu ta thôi, ai mà chẳng nhìn ra.”
Lý Thuận là một người dễ xấu hổ, bị đàn anh vạch trần như thế thì ngại ngùng gãi đầu. Ánh mắt nhìn sang Chu Phù cũng trở nên tránh né nhưng cũng không mở miệng phủ nhận.

Chu Phù khách sáo từ chối khéo vài ngày, lúc này mới hiểu ý của anh ta. Cô khẽ nhíu mày, lặng lẽ đẩy trả những đồ ăn vặt nước ngọt đó về trước bàn của anh ta.
Điện thoại trên bàn rung lên, cô nhìn màn hình điện thoại lại là số điện thoại lạ.
Hai ngày trước, cô đã block toàn bộ số điện thoại của chú thím và anh họ Chu Gia Thịnh. Nhưng cô không chịu được sự đeo bám không buông của đối phương, nên họ lại đổi số điện thoại gọi cho cô.
Vì vậy mấy ngày nay, chỉ cần nhìn thấy số điện thoại lạ, cô đều không nghe.
Chỉ là số lần nhiều lên, cho dù tính tình của cô có tốt đến mấy đi chăng nữa cũng không chịu đựng nổi.
Chu Phù hít sâu một hơi, đanh mặt nghe máy, còn chưa đợi đầu bên kia mở miệng cô đã nói thẳng: “Chú thím đừng gọi điện nữa, cháu đã nói từ lâu rồi, cháu sẽ không đi.”
Cô nói xong cũng mặc kệ bên kia còn muốn nói gì đó dập máy luôn.
Mấy phút sau, Phương Hân thấy vẻ mặt cô đã trở lại bình thường, khẽ hỏi: “Sao thế? Người nhà giục xem mắt à?”
Trước đây khi chưa lấy chồng, Phương Hân cũng bị giục không ít lần. Vì vậy cô ấy khá quen với phản ứng ban nãy khi Chu Phù nghe điện thoại nên đoán ra ngay.
Chu Phù cụp mắt, tuy tình huống của cô có chút khác thường, nhưng đúng là vì chuyện này nên cô không phủ nhận.
Phương Hân lắc đầu: “Cũng không biết chuyện này có gì phải thúc giục, bậc cha chú cứ thích nhọc lòng, lúc đầu chị cũng bị thúc giục cực phiền, còn chẳng muốn về nhà.”
Chu Phù nhoẻn miệng, biết rõ tình trạng của đối phương khác với mình nhưng cô vẫn cố nén cảm xúc xuống, khẽ mỉm cười đáp lại.
Phương Hân không nhìn ra, dường như lo lắng cảm xúc của cô không tốt, muốn làm bầu không khí trở nên sôi động, hất cằm ra hiệu về phía Lý Thuận ở cách đó không xa: “Không bằng xem thử Tiểu Thuận Tử của chúng ta, em xem người ta đối xử với em tốt biết bao. Ngày nào cũng đưa đồ ăn, điều kiện lại tốt, vẻ ngoài cao ráo còn thanh tú, trong nhà còn mở chuỗi nhà hàng, cậu ấm từ nhỏ đó. Nếu có thể thành đôi, chắc ba mẹ em sẽ không giục em đi xem mắt nữa đâu.”
Chu Phù hờ hững nhếch khóe miệng chứ không lên tiếng, Lý Thuận đứng bên cạnh lại cực kỳ căng thẳng. Thấy Phương Hân cũng giúp mình như thế, dứt khoát vứt bỏ sĩ diện run rẩy rút từ trong túi quần ra hai vé xem phim, đẩy tới bàn của Chu Phù rồi lắp bắp nói: “Chúc Chúc, cái đó, buổi tối sau khi tan làm có rảnh không? Chỗ tôi vừa hay có hai vé xem phim, là bộ phim trước hôm trước cô nói muốn xem với Đan Đình Đình ấy, hay là tối nay chúng ta cùng nhau đi xem nhé?”
Chu Phù nghe thấy vậy khẽ nhíu mày.
Con người của Lý Thuận không tồi, tính cách rất tốt. Người vừa hào phóng vừa nhiệt tình, bình thường đối xử với đồng nghiệp cũng rất thân thiện và khá săn sóc cô.
Nhưng cô hoàn toàn không có ý định gì về mặt này với anh ta, nhất thời không biết phải từ chối thế nào.

Cô đang băn khoăn muốn từ chối, trước bàn của Lý Thuận bỗng nhiên có thêm một xấp giấy axit sunfuric.
Sau đó trên đỉnh đầu phía sau bỗng truyền tới giọng nói quen thuộc của Trần Kỵ, trầm thấp và có chút từ tính, nghe có vẻ uể oải.
Trái tim của Chu Phù bất giác nảy lên.
Thì đã nghe thấy anh nói với Lý Thuận: “Xin lỗi, tối nay phải tăng ca, giáo sư Tưởng chỉ đích danh muốn cậu vẽ xong bản thiết kế thi công này hộ ông ấy. Không phải trước đó cậu từng nói muốn để giáo sư Tưởng dẫn dắt mình à? Đây là một cơ hội tốt.”
Lý Thuận ngước mắt nhìn Trần Kỵ, vẻ mặt khóc không ra nước mắt cầm hai chiếc vé xem phim nhẹ bẫng trong tay, ngây ra như phỗng.
Trần Kỵ chọc lưỡi vào má, dáng vẻ biếng nhác, rất nhân tính hóa mà thờ ơ nói: “Đương nhiên, nếu cậu muốn hẹn hò không muốn tăng ca cũng được thôi, vậy tôi sẽ cho người khác cơ hội này.”
Trần Kỵ nói xong, làm bộ muốn thu hồi xấp giấy axit sunfuric vừa đặt ở trên bàn của Lý Thuận rồi chậc một tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Tùy cậu thôi, tôi không cưỡng ép mà nguyên tắc tự nguyện, chỉ có điều... Hình như giáo sư Tưởng vốn có ấn tượng khá tốt về cậu...”
Lý Thuận: “...”
Anh ta do dự mấy giây, cuối cùng vẫn đưa tay cầm lại xấp giấy axit sunfuric sắp rút lại về trước bàn của mình: “Sếp cứ yên tâm, tôi sẽ không để giáo sư Tưởng thất vọng.”
Lý Thuận xin lỗi quay sang Chu Phù: “Xin lỗi Chúc Chúc, tôi cũng không ngờ đột nhiên phải tăng ca. Như vậy đi hai chiếc vé tặng hết cho cô, cô tìm bạn đi xem cùng có được không?”
Chu Phù không muốn lấy không đồ của người ta, đang định mở miệng từ chối thì giọng nói uể oải của Trần Kỵ đứng đằng sau lại vang lên: “Không bằng bán một vé cho tôi? Vừa hay tôi cũng muốn xem mà không mua được. Cậu bán cho tôi còn có thể hồi vốn, không lãng phí.”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau đăng ký kết hôn!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận