Chỉ cần em

Trần Kỵ chậm rãi nói hết câu, suy nghĩ của Chu Phù chợt bị kéo về tám năm trước ở Kim Đường. Cô nhớ lúc ấy là trước giao thừa mấy ngày, con trai nhà hàng xóm sát vách đi làm ở xa về nhà ăn tết. Ba mặt của Kim Đường đều là biển, cá biển rất nhiều, cá nước ngọt lại không phổ biến. Người kia bê thùng cá trích tươi về, còn cho Tô Tú Thanh hai con.
Trưa hôm đó, bà nội đã nấu cả hai con cá.
Sức khỏe của Chu Phù không tốt, canh kia cực kì bổ. Trần Kỵ đã múc một bát đầy, bắt cô ngoan ngoãn ăn hết. Chỉ có điều giao thừa tới gần, lúc đó Chu Phù đang đẩy nhanh tốc độ đan áo len cho anh, muốn làm xong vào giao thừa. Tới lúc sinh nhật Trần Kỵ có thể tặng nên lúc ăn cơm cũng không để tâm cho lắm, chỉ muốn tranh thủ ăn cho xong còn tiếp tục giải quyết đám len rối tung rối mù.
Không ngờ cá trích có nhiều xương, cô vừa vội vã ăn được mấy miếng đã bị xương cá mắc ở cổ họng.
Lúc Trần Kỵ ngẩng đầu lên Chu Phù đã không nói ra lời. Cứ vậy ngửa đầu, vừa căng thẳng vừa bất lực nhìn anh. Nước mắt to như hạt đầu không ở lâu trên hốc mắt mà rơi lộp bộp xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiến trận kia thực sự khiến Trần Kỵ bị dọa luống cuống, sắc mặt tái mét muốn đưa cô tới bệnh viện. Chỉ có điều, Kim Đường là một vùng đất nhỏ, có vài phòng khám bệnh đều đã đóng cửa sớm trước giao thừa. Cô bé được thiếu niên cõng trên lưng, kìm nén tới mức đỏ bừng cả mặt, nước mắt rơi đẫm trên nửa đầu vai anh.
 Cuối cùng, Trần Kỵ thực sự không còn cách nào, dưới tình thế cấp bách, thiếu niên đã nhíu mày, vô tình bón cho cô nửa non bát giấm chua. Cũng may biện pháp này thực sự có tác dụng. Xương cá đã nhanh chóng trở nên mềm nhũn. Cảm giác nhói ở cổ họng khi bị xương đâm cũng bị đánh tan.
Chỉ có điều, họng vẫn bị thương, mấy ngày liền cô không dám mở miệng nói chuyện. Nhưng Chu Phù không chịu nổi, lời muốn nói rất nhiều. Thế là ngày nào cô cũng cầm vở quấn quýt xung quanh Trần Kỵ, nói nhảm hết trang này sang trang khác. Hơn nữa, Chu Phù còn nhất quyết bắt anh cùng viết trả lời mình.
Trần Kỵ chưa từng gặp cô gái nào biết cách hành hạ người đến vậy, nhưng bị quấn lấy chẳng còn cách nào khá. Anh kiên trì đến cuối cùng, sau đó viết một câu trên giấy: “Con mẹ nó! Ông đây có thể nói chuyện.”
Chu Phù mặc kệ, cưỡng ép Trần Kỵ “cùng ăn cùng ngồi” với mình. Về sau, cô thật sự đã ép anh tới đường cùng. Trần Kỵ viết trên giấy: “Nhóc cứ đợi đi, xem đời này ông đây có còn cho nhóc ăn cá có xương không.”
Chu Phù nghĩ một lúc, sau đó nháy mắt với anh mấy cái rồi dùng bút tiếp tục viết: “Anh quản được em cả đời à?”
Trần Kỵ không hề nghĩ ngợi nhấc bút lên viết: “Nhóc cứ chống mắt lên xem ông đây có làm được không!”
Lúc ấy, chẳng ai trong hai người chủ động nhắc tới chuyện này nữa. Sau giao thừa, cô phải về Bắc Lâm. Hồi tưởng quay lại quầy hàng tươi sống trước mắt.
Người bán hàng nghe vậy cười gật đầu, lưu loát bắt hai con cá ra, vừa cúi đầu xử lý cá cho hai người vừa thuận miệng cảm thán với Chu Phù: “Cô gái, bạn trai của cô đúng là chu đáo.”
Lúc này, Chu Phù khẽ giật mình. Lúc cô tỉnh táo lại, vội nghiêng đầu nhìn Trần Kỵ, thấy hồi lâu anh không nói gì thì thót tim, há miệng định giải thích: “Không, không! Nhầm rồi...”

Chỉ có điều, Trần Kỵ không cho Chu Phù cơ hội nói hết lời. Người đàn ông một giây trước còn giữ im lặng giờ đột nhiên liếc nhìn cô hỏi với giọng lạnh lùng: “Tôi không chu đáo à?”
Chu Phù: “?”
Đây là điểm quan trọng sao?
Trần Kỵ nhìn sang chỗ khác, nhận hai con cá từ tay người bán hàng bỏ vào trong xe đẩy rồi nói với giọng điệu hững hờ: “Chu Phù, em phải có chút lương tâm chứ.”
Chu Phù: “...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí, cô còn cảm thấy lời này sắp biến thành câu cửa miệng của anh. Chỉ có điều, Chu Phù nghĩ tới những chuyện lúc trước mình làm với Trần Kỵ, quả thực dưới cái nhìn của anh thì cô đúng là người không có lương tâm.
Sau khi mua cá xong, Trần Kỵ lại thuận đường mua chút thịt, trứng và rau quả tươi. Chắc hẳn anh có tính toán về mặt đồ ăn thức uống, nguyên liệu nấu ăn luôn phối hợp rất cân đối nên đố ăn của cô chưa bao giờ đứt đoạn.
Chu Phù vốn tưởng rằng như thế này đã đủ rồi nhưng Trần Kỵ vẫn chưa có ý muốn đi. Người đàn ông đẩy xe, chậm rãi đi tới khu đồ ăn vặt. Chu Phù chỉ có thể đi cùng anh tới đi. Trên kệ hàng ngay ngắn là các loại đồ ăn vặt cực kỳ phong phú. Đổi lại là lúc trước, cô không đẩy hai cái xe này ra ngoài thì sẽ thấy có lỗi khi nói mình từng tới.
Chỉ có điều, bây giờ cô đi lướt qua mà chẳng nhìn lấy một cái. Dù sao Chu Phù cũng không mua nổi càng chẳng ăn nổi, nhìn cũng bằng không. Nhiều năm rồi không ăn, chẳng phải cô vẫn sống rất tốt sao? Coi như cai.
Nhưng ngoài Chu Phù thì người có thái độ khác thường còn có Trần Kỵ. Trước kia, lúc hai người cùng nhau đi dạo siêu thị đều là cô nhặt còn anh thì uể oải đứng bên cạnh nhìn, không hứng thú lắm.
Mà giờ khắc này, Chu Phù thấy Trần Kỵ vừa lấy vừa bỏ xuống cả một đường dài. Hai người vừa đi qua một kệ hàng mà xe đẩy đã bị chất đầy. Rất giống điệu bộ năm xưa của cô. Chu Phù vô thức liếc nhìn xe đồ ăn vặt, phần lớn đều là đồ ngọt mà lúc trước anh rất ghét.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được giật giật tay áo Trần Kỵ hỏi: “Không phải... Anh không thích đồ ngọt sao?”
Động tác cầm đồ ăn vặt của anh không hề ngừng lại, mắt cũng chẳng thèm ngước lên nói: “Về sau thích, không được à?”
Chu Phù nghe vậy mím môi, khẽ gật đầu, không lên tiếng nữa. Trước kia, cô từng nghe người ta nói, có một số người ở cùng nhau lâu thì thói quen sinh hoạt lẫn đồ ăn yêu thích sẽ trở nên dần dần đồng hóa cho phù hợp.

Chu Phù rũ mắt xuống, không biết cô gái nào lại thích đồ ngọt như vậy. Thật đúng là khiến người ta... Ngưỡng mộ.
Đồ đã mua đầy đủ, Trần Kỵ đẩy xe tới trước quầy thu ngân rồi lấy điện thoại ra quét mã trả tiền vô cùng lưu loát. Chu Phù đi theo sau lưng, bình tĩnh liếc nhìn, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Một lúc sau, cô đột nhiên nhớ ra anh bảo mình cầm ví tiền từ trong văn phòng ra, giờ nó vẫn nằm yên trong túi xách. Về tới nhà, hai người lần lượt thay giày.
Trần Kỵ tiện tay ném hai túi đồ ăn vặt cho Chu Phù: “Tự tìm chỗ để đi, đừng để chuột gặm mất.”
“Hửm?”
Chu Phù cúi đầu nhìn đồ trong túi, đây không phải đồ ăn vặt anh mua sao?
Cô còn chưa kịp nhiều lời, Trần Kỵ đã xách túi đồ ăn đi về phía phòng bếp như thường ngày. Trước khi đi vào cửa, anh thuận miệng căn dặn một câu: “Bây giờ không được phép ăn, một lúc nữa là ăn cơm rồi. Ăn đồ ăn vặt xong ăn cơm sẽ không ngon.”
Suy nghĩ của Chu Phù bắt đầu bay loạn, thấp thỏm cất đồ ăn vào tủ nhỏ dưới bàn trà, vẫn chẳng thể hoàn toàn lấy lại tinh thần. Sau đó, cô thờ thẫn ngồi xuống ghế sofa. Nghĩ một lúc, Chu Phù lại chạy về phòng ngủ, nhảy lên giường và vùi cả người vào trong chăn.
Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên mấy lần. Cái đầu nhỏ rối bời của Chu Phù chui từ trong chăn ra. Cô với lấy điện thoại và mở ra xem, là tin nhắn của Lăng Lộ Vũ.
[Thân Thành Dương nói thứ sáu tuần này sẽ về nước. Cuối tuần cậu không tăng ca à? Hay là tới lúc đó, chúng tớ cùng tới chỗ cậu hợp mặt? Dù sao bọn họ cũng chưa từng đến chỗ cậu.]
Lúc này, đầu óc Chu Phù rất loạn, nhìn chằm chằm tin nhắn mấy lần mới miễn cưỡng hiểu đối phương đang nói gì. Cô đang định gõ chữ được, đang gõ dở thì đột nhiên nhớ tới hình như mấy hôm nay quên nói với Lăng Lộ Vũ rằng bản thân đã dọn ra khỏi căn phòng thuê kia, trời xui đất khiến ở nhà Trần Kỵ.
Chu Phù không khỏi chột dạ, nắm chặt tay lại rồi chậm rãi nhắn tin trả lời: [Bây giờ, tớ không ở bên kia nữa…]
Lăng Lộ Vũ còn chưa biết chuyện gì xảy ra: [Ý gì vậy? Vậy cậu đang ở trường học à? Không phải trường học rất xa sao?]
Chu Phù không biết nên nói thế nào, dứt khoát trả lời: [Tớ... Bây giờ, tớ đang ở nhà Trần Kỵ…]

Bên kia, Lăng Lộ Vũ im lặng hồi lâu, sau đó bắt đầu bùng nổ meme, trong giao diện trò chuyện xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi: [Rốt cuộc hai người là như thế nào?]
Chu Phù: [Thì... Cũng không có gì. Tớ không có chỗ ở, sau đó anh ấy có lòng tốt tạm thời chứa chấp tớ.]
Về phần chuyện ký túc xá dành cho nhân viên gì gì đó, cô vốn bán tín bán nghi. Về sau, Chu Phù lơ đãng hỏi thực tập sinh Đan Đình Đình và Lý Thuận. Hai người đều nói vốn chẳng có chuyện này.
Lăng Lộ Vũ đã từng yêu đương, không nghĩ đơn giản như Chu Phù: [Ngoài lòng hảo tâm ra thì sao? Đàn ông nào có lòng tốt gì chứ? Cậu có chắc không phải vì anh ta thèm khát sắc đẹp của cậu chứ?]
Chu Phù: [...]
[Chắc là vậy... Về phương diện này, tớ khá chắc chắn rằng anh ấy không có ý này với tớ đâu.]
Dù sao trai đơn gái chiếc sống chung một phòng, đêm hôm khuya khoắt cả hai còn ngồi trên ghế sofa xem phim. Trong phim có các phân đoạn hạn chế độ tuổi xem nhưng anh lại chẳng có phản ứng gì, chỉ vô cảm đứng dậy vào nhà vệ sinh lâu hơn bình thường một chút. Thậm chí, lúc Trần Kỵ trở về còn mang theo chăn lông, không hề thương hoa tiếc ngọc mà ném vào trán cô. Điểm nào giống kẻ háo sắc chứ?
Lăng Lộ Vũ im lặng một lúc : [Thế rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?]
Chu Phù nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này khá dài, cô cũng lười gõ chữ nên đã gửi mấy tin nhắn thoại khá dài, kể rõ đầu đuôi sự việc.
Lăng Lộ Vũ ở bên kia nghe từng tin nhắn một, đầu tiên là tức giận nhắn: [Mụ nội nó! Bạn cùng phòng cậu dám đưa bạn trai khốn nạn về? Tức chết mất thôi! Sao cậu không nói với bọn tớ sớm hơn. Tức chết, tức chết! Cậu cứ chờ mà xem, đợi Thân Thành Dương trở về, bảo cậu ta dẫn đám bạn xấu đi tìm đánh tên khốn kia một trận.]
Quả thật Thân Thành Dương có thể làm được việc này, Chu Phù nhìn cười bổ sung một câu: [Bảo cậu ta nhớ che mặt.]
Lăng Lộ Vũ: [Được! Bây giờ, tớ sẽ mua mười cái Facekini.]
Chu Phù: [...]
Lăng Lộ Vũ đoán chừng đã tưởng thật, đi mua đạo cụ để gây án. Mấy phút sau, cô ấy quay lại thì chủ đề lại thay đổi: [Chúc Chúc, tớ vừa mới suy nghĩ lại rồi, phải cân nhắc tỉ mỉ một chút. Hai người các cậu... Tớ nói là cậu và Trần Kỵ, hai người chung đụng như vậy... Xác định không phải yêu đương sao?]
Chu Phù: [?]
Lăng Lộ Vũ: [Tớ nói thật. Chúc Chúc! Cậu không cảm thấy anh ấy đối xử với cậu quá tốt sao? Mặc dù, bình thường Trần Kỵ ép buộc cậu, nói chuyện cũng lạnh như băng không dễ nghe. Xét tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ mà cậu kể cho tớ nghe, có lẽ anh ấy có tính cách khó ở nhưng lại thật sự che chở cho cậu, chăm sóc cậu cũng rất tận tâm tận lực!]
Điểm này Chu Phù không thể phủ nhận, cô cũng không phải sói mắt trắng thật sự không có lương tâm. Bất kể lúc trước hay là bây giờ, Chu Phù biết Trần Kỵ đối xử tốt với mình. Nhưng cô cũng biết lúc này là vì mẹ mình.
Chu Phù: [Tớ đã nói với cậu rồi, lúc mẹ anh ấy gặp khó khăn nhất, mẹ tớ đã giang tay giúp đỡ, hỗ trợ nhà họ. Anh ấy lại là người có tinh thần trách nhiệm cực kỳ mạnh. Trước khi mẹ tớ mất đã vội đưa tớ tới nhà Trần Kỳ, có lẽ mẹ biết anh ấy sẽ vì chuyện này mà chăm sóc tốt cho tớ.]

Hiếm thấy ý kiến của Lăng Lộ Vũ và Chu Phù không khớp nhau, nhưng cô ấy lại chẳng biết làm thế nào nói cho bạn than biết cái nhìn của mình. Lăng Lộ Vũ nghĩ một lúc, sau đó dứt khoát đổi phương thức hỏi: [Vậy còn cậu thì sao? Chúng ta không nói tới anh ấy nữa, chỉ nói cậu thôi. Cậu có thích Trần Kỵ không?]
Vào giây phút nhận được tin nhắn này, trong lòng Chu Phù đột nhiên nhói một cái, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Thật ra, cô chưa hề nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, lúc trước còn chưa hiểu biết, hết thảy đều phán đoán dựa theo cảm giác nên không ngẫm lại. Sau đó, Chu Phù càng không dám nghĩ, sợ phải nghĩ.
Một lúc lâu sau, Chu Phù lần đầu khẳng định: [Từng thích…]
Lăng Lộ Vũ tiếp tục hỏi: [Thế bây giờ thì sao? Hiện tại còn thích không?]
Cảm giác cay cay xộc lên mũi cô mà chẳng thể khống chế được: [Vẫn thích. Hơn nữa... Là rất thích.]
Nhưng trên khung chat liên tiếp nhận được tin nhắn, nó kéo cô từ trong tưởng tượng về lại hiện thực một lần nữa.
Tin nhắn của Chu Gia Thịnh gửi tới.
[Chu Phù! Mẹ tao nói rồi, thời gian xem mắt lần này là chín giờ tối ngày thứ bảy.]
[Tao nói cho mày biết, mày muốn cũng phải tới mà không muốn cũng phải đến.]
[Tao biết nơi mày thực tập rồi. Nếu mày không đi thì chờ bị người tới công ty làm loạn đi.]
[Nghe nói công ty kia rất tốt? Mày nghĩ đi nếu lúc đó làm lớn chuyện thì ai còn dám lấy mày!]
[Tự xem mà xử lý đi, thời gian và địa điểm đã gửi tới điện thoại của mày rồi.]
Bên kia, Lăng Lộ Vũ vẫn đang gửi tin nhắn: [Thích thì theo đuổi đi! Nhà ở ven hồ thì được hưởng ánh trăng trước, cậu hiểu không? Nam nữ trưởng thành ở chung một mái nhà, rất khó không làm ra chuyện gì.]
Chỉ có điều, giờ phút này hốc mắt Chu Phù đã trở nên mơ hồ, tay nhắn tin cũng trở nên run rẩy: [Thôi, bỏ đi! Với điều kiện như tớ vẫn không nên liên lụy tới anh ấy.]
Anh là một người tốt như như vậy, hẳn phải có người tốt nhất ở bên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận