Chỉ cần em

Bạn trai…?
Câu hỏi bất ngờ của anh khiến Chu Phù không nghĩ ra ngay được nên trả lời như thế nào.
Chắc ý của anh… là Thân Thành Dương.
Sau khi buột miệng nói ra, Trần Kỵ cũng hơi hối hận. Khoảnh khắc vừa rồi, sâu trong tiềm thức, quả thực anh có suy nghĩ muốn biết tình trạng mối quan hệ hiện tại của cô.
Nhưng cũng chỉ trong giây phút thoáng qua, rồi lại đột nhiên không muốn tìm hiểu nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ít ra vào lúc này, anh không muốn nghe chính miệng cô kể bất cứ chuyện gì liên quan đến người đàn ông khác.
“Đành ở tạm vậy.” Trong lúc Chu Phù trầm mặc, Trần Kỵ đã dứt khoát bỏ qua luôn câu hỏi vừa rồi của mình, và không cho cô cơ hội lên tiếng: “Đến sáng sớm mai, anh sẽ bảo Lục Minh Bạc kiểm tra lại, xem có chỗ nào còn trống không. Chắc nửa đêm bị dựng dậy nên cậu ấy chưa nghĩ kĩ…”
“Em chưa có bạn trai.” Chu Phù cúi gằm, đặt ánh mắt vào người nhóc con trên sàn cứ dụi mình liên tục.
Lời nói của cô nhẹ bẫng, nhưng trong màn đêm lúc ba giờ lại trở nên rất rõ ràng.
Trần Kỵ nắm bắt từng chữ một cách chính xác.
Chính bản thân anh cũng không nhận ra, ngay khoảnh khắc khi Chu Phù vừa dứt lời, anh đã rất lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Vẻ mặt của anh ngay lập tức đã trở lại với sự thờ ơ thường ngày. Anh nhếch môi: “Lại đá người ta rồi à?”
Chu Phù: “...”
Cô tự động bỏ qua chữ “lại” trong câu nói của Trần Kỵ.
Thấy cô không hé răng, người đàn ông tự lẩm bẩm: “Cũng phải. Mấy ai phục vụ được người khó chiều như em đâu.”
Chu Phù: “...”
Cô không biết nên nói chuyện với anh về chủ đề này như thế nào, bèn quyết định coi như không nghe thấy. Cô ngồi xuống, bế đứa nhóc trên sàn vào lòng và hỏi anh: “Cô Lỗ… Bây giờ tên của nó vẫn như vậy chứ?”
Trần Kỵ gật đầu: “Tên cúng cơm thì vẫn thế.”
Chu Phù ngước mắt lên: “Còn có cả biệt danh nữa à?”
“Nóng tính, khó chiều y hệt em, nên được đám Lục Minh Bạc tôn làm anh Lỗ.” Trần Kỵ trả lời nghiêm túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Chu Phù mím môi. Vốn dĩ định nhịn lại, nhưng thực sự không nhịn nổi, đã cười thành tiếng.
Trần Kỵ liếc nhìn cô, bỗng thấy vui vẻ. Nhưng anh che giấu cảm xúc rất tốt, mặt vẫn lạnh tanh giễu cợt cô: “Còn cười được cơ à?
“Phải chiều như chiều vong thế mà vung tay ném lại cho tôi một mạch tám năm trời. Cuối cùng thành ra nuôi mèo hộ người ta.”

Không biết tại sao mà Chu Phù cứ có cảm giác trong không khí phảng phất mùi chua loét.
“Nuôi mèo hộ người ta?” Cô nhắc lại với vẻ nghi ngờ. Sau mới nhớ lại chuyện Tiêu Kỳ nhờ cô đưa mèo đi tiêm phòng ngày hôm đó.
Buổi trưa hôm ấy, là bạn trai của Tiêu Kỳ đến đón.
Nhưng làm thế nào mà Trần Kỵ biết được…
“Trưa hôm đó, anh cũng ở gần bệnh viện thú cưng à?” Chu Phù tiện miệng hỏi.
Vẻ mặt Trần Kỵ hơi mất tự nhiên, trả lời lạnh nhạt: “Chỉ đi ngang qua thôi.”
Đang nói thì Cô Lỗ đã nằm bò trước ngực cô rất thành thạo, kiên trì áp cái đầu lông lá của nó lên chiếc cổ thon dài, trắng ngần của Chu Phù. Vừa áp vừa đỏng đảnh dụi mãi không ngừng.
Trần Kỵ nuôi nó tỉ mỉ, chu đáo tám năm trời mà chưa từng thấy nó cấp cho đãi ngộ này.
Và với Chu Phù, anh cũng không có được đãi ngộ như thằng ranh mèo kia…
Nuôi được hai đứa ăn cháo đá bát. Tức chết cho rồi.
Trần Kỵ nhìn cảnh người với mèo âu yếm nhau một lúc, chướng mắt tặc lưỡi một cái, rồi bất thình lình giơ tay ra, xách cái thứ đang xun xoe, nịnh bợ kia sang tay mình, nói ẩn ý: “Dụi cái con khỉ! Chưa thấy thân thiết với ông đây như thế bao giờ. Nuôi tốn cơm.”
Chu Phù: “...”
“Sang đây.” Trần Kỵ tiện tay đặt Cô Lỗ xuống sàn chỗ cửa ra vào, để nó tự về phòng trước. Anh quay sang gọi Chu Phù, đưa mắt nhìn lại tay nắm cửa, ngón tay chậm rãi ấn vài cái trên khóa điện tử: “Đưa tay cho tôi.”
Nghe thấy vậy, Chu Phù vâng lời làm theo.
Một giây sau, bàn tay to lớn của người đàn ông đã phủ lên mu bàn tay cô, nắm chắc.
Chu Phù bất giác siết tay lại, trái tim kém cỏi đập dồn dập hơn.
Trần Kỵ: “Nắm chặt thế để làm gì? Duỗi ngón tay ra.”
Chu Phù cất tiếng “dạ”, bị anh nắm lấy nhập mấy lần dấu vân tay trên tay nắm cửa.
Rõ ràng… cô có thể tự nhập cơ mà.
Khoảnh khắc bước vào cửa, đèn sáng trưng.
Quy mô và nội thất của cả ngôi nhà không che giấu được sự quý phái. Có thể thấy rằng, Trần Kỵ sau khi rời khỏi Kim Đường cũng rất hăm hở.
Dù đã tám năm qua đi, dù đến một nơi ngọa hổ tàng long như Bắc Lâm, gần như anh vẫn toàn năng giống như trong ký ức ngày xưa.
Chu Phù cụp mắt xuống, cố gắng khống chế bản thân không suy nghĩ nữa. Lúc này khoảng cách giữa hai người đã như hố sâu.
Dẫu đã khác nhau một trời một vực thì hãy cứ để cô tạm mơ giấc mơ hằng ao ước suốt tám năm nay đi đã.
Như biết được đây là lần đầu tiên Chu Phù về nhà, Cô Lỗ niềm nở quẩn quanh chân cô, cắn gấu chiếc quần ống rộng của cô ấy một cách có ý thức, kéo lôi người vào trong.

Chu Phù ngoái lại liếc nhìn Trần Kỵ, thấy anh im phăng phắc, như thể để mặc cho Cô Lỗ hành hạ. Cô bèn quyết định hăm hở theo sau nhóc con. Một người một mèo nối gót nhau đi vào trong.
Cuối cùng, nhóc con dừng lại trước một cánh cửa màu trắng sữa, cái đuôi ngoe nguẩy, ngẩng lên nhìn về phía Chu Phù.
Cô gái nhỏ liếm môi, lại quay người ngước lên nhìn Trần Kỵ.
Người đi sau xách vali của cô, đủng đỉnh đi về phía này. Cuối cùng, đúng là giơ tay ra mở cánh cửa trước mặt cô thật: “Ranh con này giỏi thật. Cái gì cũng biết.”
Chu Phù hoang mang chớp mắt, theo anh vào phòng.
Đến khi trông thấy cả căn phòng ngủ màu hồng phấn, cô không khỏi ngỡ ngàng.
Rõ ràng đây là căn phòng được chuẩn bị cho nữ giới theo con mắt thẩm mỹ của trai thẳng như Trần Kỵ.
Ánh mắt Chu Phù mờ đi.
Trần Kỵ tiện tay vứt đôi dép lên cạnh chân cô, chắc là mang từ cửa ngoài vào. Vừa rồi sau khi cởi giày đi vào, cô chỉ mải chạy theo Cô Lỗ, không nghĩ ngợi nhiều.
“Mang vào.” Anh nói dửng dưng: “Mấy tuổi rồi còn thích đi chân trần.”
Cả căn phòng không một ngóc ngách nào từng có dấu vết của nữ giới.
Chu Phù liếc nhìn cả đôi dép lê cũng có màu hồng phấn, chán nản đáp lại bằng tiếng “dạ”.
Trần Kỵ xách vali hành lí của cô tới đặt ngay ngắn cạnh tường: “Chăn ga gối đệm toàn mới giặt, phơi khô rồi. Sạch đấy. Đêm hôm rồi, em đừng lôi ra thay nữa. Tắm rửa rồi ngủ ngay đi. Có việc gì khác thì để qua đêm nay rồi tính.”
Chu Phù gật đầu.
Anh đủng đỉnh đi ra ngoài: “Nhớ tự khóa cửa cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
“Nhân phẩm của tôi thì ổn, nhưng con mèo này ý thức chỉ bình thường. Không đảm bảo được nó sẽ không tự mở cửa chui vào đâu.”
Chu Phù bất giác cong môi lên: “Biết rồi ạ.”
Nhờ câu nói đùa lạnh tanh của anh trước khi đi mà tâm trạng của Chu phù khá hơn đôi chút.
Trong phòng ngủ có nhà tắm. Cô lấy quần áo ngủ trong vali ra, nhanh nhẹn vào tắm ào một cái.
Mọi thứ đồ cần có trong nhà tắm đều được chuẩn bị đầy đủ. Ngoài vật dụng vệ sinh cá nhân thường dùng, trong tủ còn có một bộ sản phẩm chăm sóc da đơn giản, thậm chí còn có cả bông tẩy trang và băng vệ sinh cho con gái được xếp gọn gàng.
Chu Phù nhìn thật kĩ. Ngoài dầu gội và sữa tắm ra thì không dám động bừa vào những thứ khác.
Sấy xong tóc, Chu Phù ngả người lên chiếc giường êm ái.
Căn nhà bật điều hòa trung tâm. Cô rúc cả người trong chăn. Chiếc chăn bông mới tinh áp vào mũi. Cô có thể thấp thoáng ngửi thấy mùi thơm nhẹ sau khi phơi nắng.

Cô không nhớ nổi đã bao lâu rồi không được ngủ trên chiếc giường như thế này, được ngửi mùi thơi khoan khoái, yên ổn thế này.
Chốc lát sau, mùi thơm nhẹ nhàng của chăn bông dần bị mùi hương thoang thoảng của sữa tắm vừa tắm xong che mờ.
Chu Phù nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Giống hệt mùi hương trên người Trần Kỵ.
Cô chợt nhớ tới vừa rồi, nhìn thấy trong nhà tắm cả tủ chất đầy băng vệ sinh mà chỉ có nữ giới mới cần dùng.
Dòng suy nghĩ không nhịn được quay trở lại Kim Đường năm xưa. Cô bất ngờ rụng dâu ở trường, Trần Kỵ mặt mũi hằm hằm, gồng mình đến căn tin của trường mua băng vệ sinh cho cô.
Giọng nói của cậu thiếu niên khi ấy trong điện thoại vừa dè bỉu vừa bất lực. Thậm chí chỉ nghe tiếng thôi, cô đã có thể tưởng tượng ra hành động và biểu cảm của cậu khi đứng trước gian hàng.
Chu Phù bất giác cong môi. Chỉ giây lát đã mím lại thành một đường thẳng.
Tám năm đã trôi qua. Anh có lẽ vẫn sẽ làm điều chu đáo, tinh tế ấy, nhưng cô thì đã không biết được anh sẽ làm cho ai.
Những suy nghĩ trong đầu cứ ngổn ngang, cuối cùng rối như một nắm tơ vò khiến người ta đau đầu.
Chu Phù ôm chăn trằn trọc. Lại thêm một lần nữa cũng giống như hàng đêm suốt tám năm qua, bất kể cố gắng thế nào cũng khó lòng đi lại vào giấc ngủ.
Cô ngẩng nhìn trần nhà. Không biết đã nằm bao lâu mà trong lúc thất thần, hình như nghe thấy có tiếng động vang lên ngoài cửa.
Trước đây, cô sẽ thấy sợ. Mấy năm gần đây thì bất kể hoàn cảnh nào cô cũng từng ở qua, đã lãnh đạm hơn nhiều với nỗi sợ bóng tối.
Chán ngán dựng tai lên nghe ngóng một lúc, đại khái đã biết là Cô Lỗ đang cào cửa.
Có vẻ đúng là nhóc con này có ý thức loài mèo xếp hạng trung bình như Trần Kỵ đã nói.
Đầu tiên thì cào cửa, tiếp đó là tug người nhảy lên tay nắm.
Cô Lỗ rất giỏi, mở cửa tương đối thành thạo. Chu Phù rất yên tâm về Trần Kỵ nên tắm xong cũng không nhớ ra chuyện khóa trái cửa. Chẳng bao lâu, cánh cửa đã bị nó mở hé.
Tính năng cách âm lập tức giảm hẳn. Giọng nói bực bội của Trần Kỵ trầm trầm vang lên bên ngoài. Có vẻ như đang dạy bảo đứa con hư đốn: “Có để cho mẹ con ngủ yên được không?
“Cửa phòng con gái mà con cũng mở bừa bãi được à?
“Ý thức của con thật sự không bằng con ruồi.
“Ông đây còn không dám động tới.”
“...”
Chu Phù bất giác nín thở, bàn tay túm lấy chăn siết chặt thêm.
Sau khi im tiếng, có vẻ Cô Lỗ đã bị Trần Kỵ bắt đi. Trước khi đi, còn cài cửa lại cho cô.
Trong bóng tối, Chu Phù mở to mắt, tim đập như bay, hoàn toàn không hề buồn ngủ.
Nằm một lúc lâu, nhớ ra sáng hôm sau vẫn phải đi làm, cô chật vật bò dậy khỏi giường, bật đèn đầu giường lên, chạy đến bên vali mò mẫm mãi, cuối cùng cũng móc ra được một cái lọ nhỏ.
Quãng thời gian trước, vì luôn phải đề phòng bạn trai của Tiêu Kỳ trong đêm nên cô không dám uống thuốc.
Nhưng tối nay thực sự đã có quá nhiều việc xảy ra, cô lại vô cùng yên tâm với Trần Kỵ, nên đã dốc ra lòng bàn tay hai viên thuốc mà không nghĩ ngợi nhiều.
Viên thuốc to, nuốt suông không trôi được. Cô mở cửa ra ngoài, định đến nhà bếp tìm ít nước uống cùng.
Nào ngờ vừa mở cửa, ngọn đèn vàng ấm áp ở hành lang phòng ngoài đã bật sáng.

Người đàn ông trên ghế sofa dường như đã nghe thấy tiếng động, uể oải quay lại nhìn cô: "Em làm gì vậy?"
Giữa đêm khuya, giọng nói của Trần Kỵ khàn khàn.
Chu Phù bị anh nhìn thì ít nhiều cũng thấy hơi chột dạ: “Em muốn rót cốc nước uống…”
“Đêm hôm không ngủ lại dậy uống nước?” Anh nhướng mày, hỏi: “Không ngủ được à?”
Chu Phù tự động lược bỏ câu hỏi của anh và hỏi người lại: “Sao anh cũng không ngủ?”
Trần Kỵ vuốt ve Cô Lỗ trong lòng, thờ ơ đáp: “Dạy dỗ con trai em.”
Chu Phù: “...”
Dứt lời, anh đặt Cô Lỗ sang một bên, uể oải đứng dậy, đi vào bếp trước cô một bước và bật đèn lên.
Chu Phù bất giác đi theo.
Thấy anh đủng đỉnh lấy một thùng sữa trong tủ lạnh ra, hình như còn mới, vẫn chưa mở nắp.
Tiếp đó, anh giơ tay lấy ra hai ly cối từ ngăn tủ phía trên, đổ đầy sữa rồi bỏ vào lò vi sóng quay nửa phút.
Chu Phù đứng yên bên cạnh bàn ăn, nhìn anh đặt chiếc cốc màu hồng phấn trước mặt cô và tự mình cầm cốc màu xanh nhạt lên uống.
Sau vài hớp, Trần Kỵ chìa tay ra với cô.
Chu Phù tần ngần: “?”
Bàn tay người đàn ông cong cong, hơi nhíu mày: “Thuốc, đưa tôi. Uống sữa đi. Uống loại thuốc này ít thôi. Chẳng bổ béo gì đâu.”
Chu Phù im thin thít. Trần Lỵ cũng không tiếp tục dừng lại ở chủ đề này. Anh vừa uống sữa vừa cúi nhìn Cô Lỗ đang lững thững đi tới, buột miệng bảo: “Ngủ thì nhớ khóa cửa lại. Hay là ngày mai mua thêm hai cái khóa lắp vào cho em nhé?”
Nhìn ngắm cái ly cối màu hồng phấn trong tay, trái tim Chu Phù nghèn nghẹn: “Không cần dâu.”
Trần Kỵ nhướng mày lên, vẻ mặt trở nên cợt nhả: “Yên tâm về tôi thế cơ à?”
Người đàn ông tặc lưỡi: “Chắc không phải em có ý đồ gì với tôi đâu nhỉ?”
Chu Phù: “...”
Trần Kỵ mím môi tếu táo: “Liệu bây giờ tôi có nên cân nhắc lắp hai ổ khóa kia sang phòng mình không?”
Chu Phù: “...”
Chu Phù lẳng lặng uống sữa. Một lúc sau, thật sự chịu không nổi sự dày vò của giới hạn đạo đức trong tâm trí, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn sang phía Trần Kỵ, hỏi rất nghiêm túc: “Trần Kỵ… Hiện tại, anh đang độc thân à?
“Ý em là, tóm lại hiện giờ anh có bạn gái không?”
______
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Cô ấy dò hỏi chuyện tình cảm của tôi? Nhất định là cô ấy muốn gả cho cho tôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận