Chỉ cần em

Cần gì phải tỏ ra ham muốn chiếm hữu một cách thái quá như vậy chứ?
Chu Phù sững sờ uống một chút theo bản năng, sau đó kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Cô thích nước có hương vị, nhất là nước ngọt có ga.
Nhưng loại nước uống này có hại cho sức khỏe, lúc ở Bắc Lâm mẹ không cho cô uống. Bây giờ tới Kim Đường, đến lượt Trần Kỵ trông nom.
Thường ngày anh không cho cô chạm vào những thứ này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Phù chớp mắt: “Chẳng phải anh nói những thứ này đều là đồ chơi để gạt con nít thôi à?”
Giọng điệu của chàng trai lạnh lùng: “Vì vậy tôi mới lấy ra lừa nhóc, uống rồi thì im lặng đi, đỡ phải trò chuyện với mấy người đó mãi.”
Chu Phù phản ứng kịp, không nhịn được cười.
Song cô nghĩ đến việc mình sắp rời khỏi Kim Đường và trở về Bắc Lâm, lòng cô cực kỳ buồn bã.
Trên bàn đặt rất nhiều rượu, theo như những gì Lục Minh Bạc nói, tửu lượng của Trần Kỵ rất tốt.
Nhưng Chu Phù phát hiện hình như chỉ cần dẫn mình theo, dù ở trong trường hợp nào, anh cũng đều không chạm vào rượu bia hay dù có uống cũng uống cực ít.
Cúng giống như tối nay, Lục Minh Bạch khui một lon bia cho anh nhưng từ đầu đến cuối, cô chỉ thấy anh nhấp có một hớp.
Chu Phù nhìn lon bia kia, vô thức duỗi tay ra.
Sau đó quả nhiên cổ tay của cô đã bị Trần Kỵ nắm ngay lập tức: “Nhóc làm gì thế?”
Cô nâng mi: “Em chỉ muốn uống thử thôi, được không?”
“Đây là bia.” Anh nói nghiêm túc.
Chu Phù cắn môi dưới: “Em biết.”
Nghe nói rượu bia có thể giúp người ta quên đi nỗi buồn trong chốc lát, cô muốn thử xem nó có đúng như vậy không.
Trần Kỵ khẽ nhíu mày, cứ cảm giác mấy hôm nay cô là lạ chỗ nào đó.
Thiếu niên chống đầu lưỡi lên má, một lúc lâu mới thản nhiên nói: “Chỉ được nếm thử, không được uống nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”

Vì vậy anh trơ mắt nhìn cô chạm vào miệng lon nơi anh vừa uống và cẩn thận uống một hớp.
Yếu hầu của anh không khỏi giật giật, trong giây lát ngắm nhìn đến nghiện quên mất ngăn cản không cho cô uống nhiều.
Đợi khi anh phản ứng lại, cô đã uống cạn lon bia trong một hơi.
Trần Kỵ suýt nữa đã bị cô chọc tức chết.
Lúc kết thúc bữa tiệc, cả người Chu Phù cứ lâng lâng say đến mức hồ đồ.
Cuối cùng vẫn do Trần Kỵ cõng cô về nhà.
May thay nồng độ cồn trong bia khá thấp, Chu Phù cũng không uống nhiều lắm. Cô ngủ thiếp suốt dọc đường ở trên lưng Trần Kỵ, khi về đến nhà, ý thức của cô mới từ từ quay về.
Sau khi Trần Kỵ đưa cô vào phòng ngủ, anh mới vào phòng tắm để tắm rửa.
Đợi khi ra ngoài, anh thấy căn phòng của cô vẫn sáng trưng nên vốn định qua đó bảo cô ngủ đi và đừng thức suốt như vậy nữa. Có điều anh còn chưa kịp gõ cửa thì giọng nói hơi nôn nóng của cô gái nhỏ nói với đầu dây bên kia bỗng truyền ra.
Người gọi điện đến là Thân Thành Dương, cậu ấy nói cậu ấy đã tra ra được rồi. Sắp Tết nên tuyến đường biển khá bận rộn, vé tàu về trước giao thừa cũng đã được bán hết, dù cô muốn giật cũng không được. Có điều bạn của cậu ấy có cách kiếm một tấm vé giúp cô, nếu như cô cần…
Chu Phù chẳng thèm nghe hết câu nói tiếp theo thì đã từ chối: “Không cần! Đừng làm phiền bạn của cậu… Đợi qua giao thừa, tớ sẽ trở về.”
Đôi mắt thiếu niên bỗng trở nên ảm đạm, bàn tay định gõ cửa khựng lại trong không trung. Một lúc sau, anh vẫn gõ cửa.
Giây phút cánh cửa vừa được mở ra, sắc mặt của Trần Kỵ u ám, giọng nói cũng trở nên khàn khàn hỏi thẳng cô một câu chẳng đầu chẳng đuôi: “Muốn đi đâu?”
Hàng mi của Chu Phù run lên, một lúc sau, cô mới cẩn thận trả lời anh: “Quay về Bắc Lâm.”
Dứt lời, cô cúi đầu xuống.
Thiếu niên nghiến chặt răng, sau đó vẻ mặt không hề thay đổi hỏi tiếp: “Có trở về không?”
Lúc này Chu Phù không dám ngước lên nhìn anh, mắt nhìn mũi chân chậm rãi lắc đầu: “Em không biết, có thể… sẽ không về nữa.”
Cô không biết rốt cuộc tình huống của mẹ cô thế nào nhưng hình như rất nghiệm trọng. Lần này cô về thì sẽ không thể quay lại trong khoảng thời gian ngắn.
“Khi nào thì về?”
“Có lẽ… sau giao thừa.”
Chu Phù không biết Trần Kỵ im lặng bao lâu.
Ngay sau đó, anh lạnh lùng mỉa mai: “Nhóc biết lựa ngày thật đấy.”


Không khí năm mới ở Kim Đường vẫn đặc trưng hơn Bắc Lâm rất nhiều, tất cả những tập tục lớn nhỏ đều được giữ lại đến tận ngày nay.
Sáng sớm hôm giao thừa, từng nhà đều dán câu đối lên đèn lồng, tiếng pháo nổ vang lên xung quanh vô cùng vui vẻ.
Sau khi Chu Phù tắm rửa xong, bèn mặc bộ quần áo mới mà Trần Kỵ đã chuẩn bị cho cô từ trước khi đón năm mới.
Cô xuống lầu, bà nội Tô và Trần Kỵ lần lượt đi đến kéo quần áo mới của cô, sau đó từng người đều tặng cô một bao lì xì to mừng tuổi.
Đây là tập tục “Kháp Tân” mỗi khi tết đến ở đảo Kim Đường.
Chu Phù cảm thấy thú vị nên vội vàng chạy đến trước mặt Trần Kỵ cũng kéo quần áo của anh.
Chàng trai nhướng mày: “Nhóc không nhận ra đây không phải là quần áo mới à?”
Chu Phù ngước mắt: “Tại sao không mặc quần áo mới?”
Trần Kỵ nhìn cô: “Không có chuẩn bị, tôi nhớ hôm nay tôi sẽ có cái áo len mới thì phải.”
Chu Phù cong mắt: “Có đó.”
Suốt hôm đó, hai người ăn ý không ai nhắc đến việc hôm sau Chu Phù phải quay về bắc Lâm.
Hàng năm vào đêm giao thừa, đảo Kim Đường thường có tập tục bắn pháo hoa đối đáp với bờ bên kia.
Hứa Tư Điềm nói với Chu Phù, nếu cầu nguyện dưới pháo hoa trong đêm giao thừa ở Kim Đường thì sẽ rất linh nghiệm.
Chu Phù mong chờ rất lâu, cầu xin Trần Kỵ dẫn cô đến bãi biển để ngắm pháo hoa.
Ngoài miệng chàng trai cười nhạo cô: “Cuối cùng là sinh nhật của nhóc hay sinh nhật của tôi, tại sao nhóc lại có nhiều yêu cầu và nguyện vọng như vậy?”
Nhưng nói gì thì nói, anh vẫn đạp xe chở cô đến bờ biển.
Có điều anh che giấu chút lòng riêng và dẫn cô đến bãi đá ngầm ít người hơn.
Chu Phù bước đi lảo đảo trên bãi đá ngầm, cuối cùng phải để anh cõng đi.
Trần Kỵ chọn một mặt đá có góc nhìn tuyệt vời và đặt người xuống, sau đó mới ngồi bên cạnh cô.
Pháo hoa ở hai bên bờ nổ vang đầy trời, Chu Phù vui mừng nắm tay Trần Kỵ, muốn anh ước một điều.

Chàng trai vẫn túm chặt: “Ước làm quái gì, cũng đâu thành hiện thực.”
“Anh không ước thì sao biết được chứ? Nhanh lên.”
Trần Kỵ bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đọc thầm nguyện vọng của mình.
Một buổi lễ bắn pháo hoa diễn ra long trọng và rực rỡ.
Nhưng kết thúc lại vô cùng cô đơn.
Ngay sau đó, Chu Phù lấy áo len cao cổ màu đen mà mình đã đan rất lâu ra nhét vào ngực Trần Kỵ, cô hơi ngượng ngùng: “Đan xong rồi, tặng anh đó, anh đừng cười em, em đã đan tốt nhất có thể rồi…”
“Làm gì! Rất khó đó biết không? Các cô gái khác đều đan khăn quàng cổ, còn em lại là áo len!”
“Anh phải biết thỏa mãn đấy!”
“Lục Minh Bạc chưa từng nhận áo len, nhiêu đó đã đủ cho anh khoe khoang suốt mấy năm!”
Chu Phù cố gắng bù đắp mặt mũi cho mình hết câu này đến câu khác.
Thiếu niên nắm chặt chiếc áo chỉ có cổ áo hơi giống áo len thật sự trong tay, không khỏi cúi đầu cười thành tiếng.
Sau khi ngừng cười, hai người ăn ý cùng lâm vào im lặng.
Bỗng chốc Chu Phù nói: “Trần Kỵ, sinh nhật vui vẻ.”
Thiếu niên không nói gì, anh không biết buổi sinh nhật hôm nay nên tỏ ra vui vẻ thế nào.
“Trần Kỵ.” Chu Phù duỗi tay nắm lấy tay áo của anh: “Em quay về Bắc Lâm rồi thì có thể thường xuyên gọi cho anh không?”
“Không thể.” Thiếu niên lười biếng trả lời: “Cho tôi sống yên tĩnh mấy ngày đi, tôi bị nhóc làm phiền suốt nửa năm. Nhóc đi mà giày vò người khác ấy, ví dụ như người anh ruột khác ba khác mẹ kia của nhóc.”
Chu Phù vờ như không nghe thấy, cô nói tiếp: “Sau này chắc chắn em sẽ đến tìm anh.”
“Đến ít thôi, nhóc thấy tôi chưa đủ phiền à?”
Chu Phù tức giận đến nghiến răng, bắt đầu ép anh mặc áo len ngay tại chỗ.
Trần Kỵ bị cô làm phiền đến hết cách, đành kiên trì mặc vào.
Thật ra cũng may, anh có có gương mặt đẹp và dáng người cực tốt, vốn là cái giá treo quần áo, dù mặc bao bố lên người cũng không thể xấu nổi.
Chu Phù hài lòng bấm vào cánh tay của anh: “Kháp Tân! Bây giờ là quần áo mới thật rồi.”
Chàng trai giật môi dưới, thong thả nói: “Kháp Tân thì phải cho tiền lì xì.”
Chu Phù vô tư lắc lư ăn vạ: “Em nợ nhé, sau này sẽ trả anh đầy đủ.”
Dù sao cô không chỉ nợ anh có bấy nhiêu.
Nụ cười trên mặt Trần Kỵ dần ảm đạm, họ còn có sau này nữa không?

Anh bỗng nhớ lúc trước anh không biết tốt xấu mà giục cô đan áo len này nhanh nhanh, để cô khỏi ép anh mặc áo cao cổ vào giữa mùa hè năm sau.
Bây giờ nghĩ lại, mặc áo len vào mùa hè cũng không phải chuyện khó gì, anh giục cô làm chi.
Sáng sớm hôm sau, Trần Kỵ thức dậy rất sớm. Sau khi dùng bữa sáng với cô như thường lệ, vẻ mặt không biểu cảm đốt pháo lên rồi chở cô ra bến tàu.
Cô gái nhỏ lên thuyền, quay đầu nói với anh: “Anh yên tâm, em đến Bắc Lâm rồi, những người bạn thân lúc nhỏ sẽ đến đón em, anh không cần tiễn em đâu.”
Vẻ mặt Trần Kỵ không thay đổi gật đầu: “Tôi sẽ đi ngay, nhóc đừng tự mình đa tình nữa.”
Dứt lời, anh bước xuống thuyền.
Hai phút sau, thiếu niên cầm tấm vé tàu vừa lấy từ người khác, lười biếng ngồi ở phía sau cách cô mấy hàng ghế.
Suốt hai giờ ở trên biển, anh cứ nhìn cô suốt hai giờ.
Cuối cùng anh nhìn cô được người anh ruột khác ba khác mẹ đón đi.
Thiếu niên lạnh nhạt giật môi dưới, anh không yên tâm điều gì.
Anh chưa từng tham dự vào cuộc sống của cô hơn mười năm trước, không phải cô vẫn sống tốt đó sao.
Quay lại Kim Đường, Trần Kỵ bình tĩnh nằm trên giường, anh nằm đó cho đến nửa đêm mới nhíu mày ngồi dậy.
Anh rời giường và nhìn đồng hồ, chuyện đầu tiên làm đó là theo thói quen đi xuống phòng bếp dưới lầu, sắc thang thuốc bắc mà Chu Phù thường uống mỗi ngày.
Mùi thuốc Bắc đắng ngắt nhanh chóng tỏa ra khắp căn nhà cổ. Một lát sau, Trần Kỵ đổ một chén thuốc rồi ra ngoài, uể oải đi về phía căn phòng cuối hành lang ở lầu hai.
Anh dừng lại trước cửa, giơ tay nhẹ nhàng gõ hai cái: “Ra ngoài uống thuốc đi nào.”
“Nghe lời.”
Hồi lâu bên trong vẫn không có tiếng bước chân quen thuộc chạy về phía anh.
Đôi mắt thiếu niên liếc nhìn khe cửa không có một chút ánh sáng.
Một giây sau dường như anh mới phản ứng kịp, nâng tay lên và đập chén thuốc vào góc tường.
Sau đó anh yếu ớt ngồi xuống trước cửa phòng, nhìn đi, anh đã nói mà ước làm quái gì, có linh nghiệm bao giờ đâu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chương sau sẽ sắp xếp ở đô thị! Không ngược đâu yên tâm! Mục tiêu của chúng ta là người trưởng thành yêu đương vui vẻ!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận