Chỉ cần em

Đây là lần đầu tiên Chu Phù đến khu vui chơi ở nơi này kể từ khi chuyển tới trường Kim Đường.
Cô chưa đến đây bao giờ nên ít nhiều gì cũng thấy mới lạ, đôi mắt hạnh tròn trịa phía sau kính chắn gió của mũ bảo hiểm nhìn ngó xung quanh.
Cuối cùng, xe ngừng trước cổng một công viên giải trí.
Trần Kỵ đậu xe rồi xách mũ áo khoác cô kéo cô vào trong.
Chu Phù nhìn anh: "Đây là?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Thì không ai đưa nhóc đi chơi sinh nhật còn gì?"
Cô cứ ngỡ chỉ cần bát mì trường thọ khi sáng là xong rồi.
Cô nhoẻn môi cười: "Hứa Tư Điềm tặng quà sinh nhật cho em rồi."
Trần Kỵ nhướng mày, ra vẻ xấc xược: "Tôi mà giống nhỏ đó à?"
"..."
Lúc xếp hàng mua vé, Trần Kỵ quét mã trả tiền, Chu Phù sực nhớ ra một chuyện bèn nói: "Anh phải nói trước với em chứ, nếu vậy em đã cầm thẻ ngân hàng đi rút tiền mặt để trả cho anh rồi!"
Dù sao anh cũng chỉ nhận tiền mặt thôi.
Trần Kỵ cụp mắt liếc cô, lạnh lùng đáp: "Đi với tôi mà tiêu tiền gì của nhóc?"
"?"
Giờ này công viên giải trí vẫn chưa đông nên không cần xếp hàng, hai người chơi hết mấy trò chơi mà không cần phải chen lấn chút nào.
Nếu là trước đây, nhất định Trần Kỵ sẽ chê là ấu trĩ, không thèm liếc lấy một cái, chủ động tới đây lại càng không.
Nhưng thấy Chu Phù càng chơi càng hứng khởi, anh lại nghĩ hình như chơi cùng cô cũng khá hay ho.
Tuy Chu Phù lớn lên trong thành phố nhưng mẹ cô hy vọng cô sẽ trở thành một người xuất sắc nên dù thương cô nhưng vẫn dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc, thường ngày không phải đi học thêm thì cũng học đàn.
Phải công nhận nhìn chung, những tháng ngày được Trần Kỵ dắt theo từ khi chuyển tới trường Kim Đường là quãng thời gian ngắn ngủi cô được tự do, thoải mái và vui vẻ nhất trong đời.

Lúc nghỉ ngơi giữa chừng, Chu Phù dán mắt vào cây kem dưới vòng đu quay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cực kỳ thích đồ ngọt nhất là kem, khổ nỗi do sức khỏe không tốt nên bị quản lý rất chặt, ít có cơ hội được ăn.
Cộng thêm hiện giờ đã vào mùa đông, ngoài phố lẫn trong hẻm quanh trường Kim Đường chẳng ai bán, chỉ có công viên giải trí là còn bán, tính ra thì đã lâu cô chưa được ăn rồi.
Thấy Chu Phù cứ trông ngóng hướng đó mãi, Trần Kỵ nhìn theo tầm mắt cô rồi phũ phàng phản đối: "Đừng hòng."
Chu Phù: "..."
Nếu hôm nay cô mang điện thoại và ví tiền theo thì đã không rơi vào cảnh này rồi!
Thấy cô vẫn dán mắt vào đó, Trần Kỵ kịp thời nhắc nhở: "Hồi trước là ai nửa đêm sốt đến bốn mươi độ thế?"
"..."
"Là ai uống thuốc mà còn phải đút từng thìa một, vừa khóc lóc vừa không cho tôi đi, cứ sướt mướt làm tôi vật lộn cả đêm?"
"..."
Nhưng hiện giờ Chu Phù đã hiểu tính cách Trần Kỵ hơn nên cảm thấy vẫn có cơ may thương lượng: "Em chỉ ăn một viên thôi..."
"Nửa viên cũng đừng hòng."
"..."
"Liếm một miếng thôi, thế cũng được chứ ạ?"
"..."
Chu Phù nhìn Trần Kỵ "đắm đuối", mắt chớp chớp.
Thật lâu sau, thiếu niên khẽ thở hắt ra, ngán ngẩm đi tới trước xe kem lấy điện thoại ra quét mã.
Chu Phù theo sau, mừng rỡ đến mức trên mặt chình ình ba chữ "Thành công rồi!".

Tình cờ dưới gốc cây to cách đó không xa có một gian hàng bắn súng.
Vài cặp đôi đang đứng trước gian hàng, con trai bắn bong bóng, con gái quay video nhưng trông có vẻ rất khó, thỉnh thoảng chỉ bắn trúng một hai phát và đều nhận được tiếng reo hò xung quanh.
Sau bức tường bong bóng bày biện rất nhiều phần thưởng gấu bông, hầu hết là gấu bông nhỏ chất lượng kém, chỉ có một con cao hơn một mét được đặt ở nơi dễ thấy nhất, trông vô cùng tinh xảo.
Chắc chắn phần lớn người chơi đều muốn có nó, ngặt nỗi phát nào cũng trật, súng giật cũng mạnh nên vừa bắn mấy phát đã biết gần như không thể nào trúng được.
Làm gì có chuyện người ta kinh doanh lại để lỗ vốn chứ?
Trần Kỵ nhìn lướt qua rồi thản nhiên xách Chu Phù đến trước gian hàng.
Anh chọn một cây súng bất kỳ rồi lắp đạn, lên nòng một cách thành thạo. Chỉ là thử cảm giác thôi mà anh đã bắn trúng đến năm phát.
Các cô gái kế bên thấy vậy thì không ngó ngàng gì tới chuyện quay bạn trai mình nữa, ai nấy đều đỏ mặt tim đập rộn ràng hướng điện thoại về phía Trần Kỵ, còn xỉa xói với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nhìn bạn trai người ta kìa!"
Chu Phù ngạc nhiên mở to mắt, còn Trần Kỵ tỏ ra đã quá quen.
Có điều vẻ mặt của chủ gian hàng lại không được tốt cho lắm.
Ông ta nhìn cách nghịch súng của Trần Kỵ là biết anh biết chơi.
Ông chủ đành miễn cưỡng đưa phần thưởng cho anh.
Song, thiếu niên lại phẩy tay: "Tôi không cần mấy thứ nhỏ này, cái lớn nhất ấy. Luật chơi thế nào?"
Ông chủ nghe thấy vậy hai mắt sáng lên, luật chơi không viết trên giấy trắng mực đen nên bây giờ ông ta thích nói sao thì nói thôi.
Sau khi nghĩ ngợi một hồi, ông ta đáp lời: "Bắn trúng mười hai bong bóng này là được."
Ban nãy mới bắt đầu mà Trần Kỵ đã bắn trúng năm phát liên tục, không hề trật một phát nào nên anh biết để lấy được con gấu bông lớn nhất không phải chuyện đơn giản. Anh không nói lời nào, chờ ông ta nói tiếp.
Quả nhiên, sau đó chủ gian hàng cười xởi lởi nói ra tính toán của mình: "Nhưng chỉ được bắn ba lần, trúng hết thì cậu lấy gấu bông, tôi sẽ không nhiều lời."
Thiếu niên lười biếng ngước mắt lên, khẽ cười: "Luật chơi của ông cũng lắt léo thật đấy."
"Rõ là lừa đảo mà!" Có người vây xem giận dữ nói.

Chu Phù nhìn Trần Kỵ, không hiểu sao trong lòng cô lại nghĩ anh sẽ có cách đối phó.
Một lát sau, anh đáp: "Được thôi."
Rồi cô thấy anh gọn gàng giơ súng lên, nhắm súng về phía trước, quan sát một hồi rồi chợt hất cánh tay lên bắn phát đầu tiên vào ngọn cây già cành lá sum suê trên đỉnh đầu.
Viên đạn bắn trúng vào cành khô rồi nhanh chóng bắn ngược về gian hàng bắn súng ngoài trời, trong chớp mắt đã xuyên thẳng qua bốn bong bóng dính liền nhau.
Tiếng trầm trồ vang lên xung quanh.
Trần Kỵ cũng làm vậy với hai hàng tám quả bong bóng còn lại.
Bắn trúng cả mười hai bong bóng trong vòng chưa đến nửa phút.
Thiếu niên hơi nhếch mép, ngông nghênh chê bai: "Ông chủ, lần sau nhớ đặt lộn xộn chứ kiểu này chả có tính khiêu chiến gì cả."
Ông chủ bày gian hàng ở đây ngót nghét đã hai mươi năm mà chưa từng thấy ai đỉnh như vậy. Ông ta đưa phần thưởng cho anh một cách tâm phục khẩu phục, không chỉ lấy con to nhất xuống mà còn cho anh cả mấy con lớn nhỏ đã bắn trúng trước đó.
Rồi ông chủ tặc lưỡi cảm thán với Chu Phù: "Cô bé, bạn trai cháu đúng là giỏi thật đấy!"
Mặt Chu Phù lập tức đỏ bừng, cô muốn giải thích: "Bọn cháu không phải..."
Nhưng cô còn chưa kịp nói xong thì Trần Kỵ đã nhét chú gấu bông kia vào lòng cô, hờ hững ra lệnh: "Tự ôm đi."
Đứa bé đang vây xem nhìn mà ngưỡng mộ vô cùng, nháo nhào vòi gấu bông.
Trần Kỵ nghe tiếng la ầm ĩ mà nhức đầu, đưa luôn mấy con nhỏ mà ông chủ đưa cho nó.
Nào ngờ thằng nhóc lại không biết đủ, cứ nhìn chằm chằm vào chú gấu bông trên tay Chu Phù mà khóc lóc vòi vĩnh, nằng nặc phải đòi cho bằng được.
Dường như phụ huynh đứa bé cũng ham của rẻ, thấy vậy bèn nhìn về phía Chu Phù: "Cháu xem, thằng bé nhà bác là con nít, còn nhỏ, hay là cháu cho nó nhé? Cục cưng, gọi chị đi nào, con tự xin chị cho con nhé?"
Song, ngay sau đó, Trần Kỵ nhàn nhã xoa đầu Chu Phù, nhướng mày nói với vẻ ngông nghênh: "À, ngại quá, cô bé nhà tôi cũng còn nhỏ không chịu nhường đâu."
Chu Phù: "..."
Ăn xong, hai người đi dạo một lúc, hơn tám giờ Trần Kỵ chở Chu Phù về trường Kim Đường.
Xe dừng ở chỗ cũ, một tay anh xách hai túi quà ăn vặt lớn của Chu Phù, còn cô thì ôm con gấu bông cao hơn một mét kia chầm chậm đi cạnh anh.
Lúc sắp đến căn nhà cũ kỹ của Tô Tú Thanh thì họ bắt gặp nhóm Lục Minh Bạc.
Trời ban đêm tối tăm, Chu Phù chưa thấy rõ là ai ngay nên vô thức lùi một bước trốn ra sau lưng Trần Kỵ.

Trần Kỵ rất tận hưởng động tác nhỏ vô tình để lộ ra sự dựa dẫm ấy, thiếu niên nhoẻn môi khẽ đến nỗi rất khó thấy.
"Hửm, hai ngươi này đi đâu về đấy?" Giọng điệu Lục Minh Bạc đầy mập mờ: "Thảo nào tới nhà bà nội Tô lại không thấy anh, hoá ra là…"
"..." Không hiểu sao Chu Phù lại có cảm giác như bị bắt quả tang, má nóng bừng, nhìn về phía Trần Kỵ với vẻ mất tự nhiên.
Anh chỉ thong dong cụp mắt xuống, không đoái hoài gì tới lời thừa thãi của cậu ấy mà hỏi thẳng: "Có chuyện gì?"
"Hôm nay mấy anh Tưởng Chu Chính, Lộ Trạch Chu trở về nên đến đây, anh dẫn đằng đó đến chơi chung nhé?" Lục Minh Bạc nói tiếp: "Hồi nãy em gọi anh hết mấy cuộc mà bị anh cúp hết."
Chu Phù sực nhớ tới lúc ở công viên giải trí hồi nãy đúng là điện thoại Trần Kỵ rung mãi không ngừng, nhưng anh không bắt máy lần nào mà chỉ liếc qua rồi tắt máy.
Lục Minh Bạc liếc nhìn Chu Phù, cợt nhả bổ sung một câu: "Yên tâm, toàn mấy anh lớn thôi, không có con gái đâu."
Chu Phù: "..."
Trần Kỵ cụp mắt nhìn Chu Phù, hỏi: "Đi không?"
Lúc này, Chu Phù bị nhóm người đối diện tò mò nhìn chằm chằm nên xấu hổ muốn chết, vội vàng lắc đầu: "Anh đi đi."
"Ờ." Trần Kỵ cũng không ép, nhàn nhã nhìn sang Lục Minh Bạc: "Các cậu đi trước đi, chút nữa tôi qua."
Thấy anh muốn đưa mình về, Chu Phù vội vã kéo tay áo anh, thì thầm: "Em tự về được, anh không cần đưa em về đâu."
Trần Kỵ làm như không nghe thấy: "Bớt nói nhiều, về."
"..."
Đến khi đưa Chu Phù vào nhà, Trần Kỵ mới quay lại đi tới chỗ của nhóm Lục Minh Bạc.
Tưởng Chu Chính và Lộ Trạch Chu lớn hơn họ mấy tuổi, học đại học ở Bắc Lâm, nhân hai ngày nghỉ nên về chơi.
Cả đám chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên sau khi ngồi xuống, Trần Kỵ chẳng buồn ôn chuyện mà hỏi Lộ Trạch Chu: "Bánh đâu?"
"Gì đây, sao lại gấp thế?" Anh ấy bật cười.
Lục Minh Bạc tỏ ra cảm thông: "Anh không biết chứ dạo này A Kỵ làm màu lắm, vừa bảo với em là không thi bóng rổ xong quay ngoắt qua chạy lên vớt tỷ số một cách vinh quang. Còn cướp bình giữ nhiệt của con gái nhà người ta mà uống nữa..."
Trần Kỵ: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận