Chỉ cần em

Gần đến kỳ nghỉ, thức khuya vẽ đồ án là cuộc sống thường ngày của khoa Kiến trúc, ký túc xá của Chu Phù cũng không ngoại lệ.
Mấy người túc trực bên máy tính, trong không gian chật chội, tiếng chuột và bàn phím vang lên thâu đêm suốt sáng.
Bảy giờ hơn, bạn cùng phòng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt vặn cổ mấy cái, sau đó bắt đầu lục tung lên: “Tớ không làm nổi nữa, úp bát mì ăn trước đã rồi tính.”
Chu Phù nghe tiếng quay đầu nhìn sang, bất giác ngáp một cái, mặt mũi lập tức nhuốm vẻ mệt mỏi.
Chưa được một lúc, bạn cùng phòng đã bưng ly mì nóng hổi đi đến bên cạnh cô, huých cánh tay vào vai cô, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đói bụng không, ăn một miếng đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tớ không sao.” Cô ấn tay trái lên phím tắt để lưu theo thói quen, ngẩng đầu mỉm cười yếu ớt với cô ấy: “Cậu ăn đi, tớ sắp xong rồi. Lát nữa đến căn tin mua tạm thứ gì ăn là được. Cậu đấy, sắp xong chưa? Tớ thấy cậu cũng đã nhịn cả đêm rồi.”
“Đừng nói nữa, hôm qua trước khi tan việc, công ty thực tập hướng dẫn tớ đã phát cho tớ một đống bản vẽ mặt bằng, bảo tớ vẽ hết toàn bộ chi tiết cầu thang. Kêu sáng nay cần luôn hai mươi ba cái, đúng là không phải người.”
Đến năm thứ năm của ngành Kiến trúc, nhà trường không còn sắp xếp chương trình học, thay vào đó sẽ dành một năm để thực tập. Đa số sinh viên đều sẽ vào làm trước kỳ nghỉ hè năm tư đại học.
“Bản vẽ chi tiết cầu thang?”
“Ừ, thực tập chẳng phải là làm cu li giá rẻ sao?” Bạn cùng phòng cúi đầu ăn một miếng mì tôm, sau đó tiếp tục nói: “Sao có thể cho chúng ta chạm vào bản thiết kế chính thức chứ, toàn là sắp xếp cho vẽ chi tiết ống lõi cầu thang.”
Cô gái uống xong ngụm nước súp cuối cùng: “Được rồi, không nói chuyện này
nữa. Đúng rồi, cậu vẫn chưa bắt đầu thực tập à? Sao cũng nhịn theo?”
“Tớ muốn chuẩn bị hồ sơ năng lực tốt một chút. Hôm nay tớ có phỏng vấn, hơi hồi hộp, dù sao cũng không ngủ được.”
Bạn cùng phòng liếc nhìn màn hình máy tính của cô: “Sao tất cả đều là kiến trúc cổ đại?”
Chu Phù điềm đạm nói: “Công ty mà tớ muốn đến phỏng vấn, phương hướng chính của họ là cải tạo và làm mới các công trình cổ đại.”
Bạn cùng phòng lập tức hiểu ra: “Cậu muốn đến Xây dựng Phù Trầm?”
Chu Phù chần chừ gật đầu.
“Bậc cửa Phù Trầm quá cao. Lúc trước tớ có ném CV, nhưng HR* của người ta hoàn toàn không để ý tới, ngay cả cơ hội phỏng vấn cũng không có.” Cô ấy cảm thán một câu, sau đó lại vỗ nhẹ lên vai Chu Phù: “Có thể vào được công ty đó là tốt nhất. Tớ nghe nói người đứng đầu Xây dựng Phù Trầm là đàn anh trước chúng ta hai khóa, chính là người mà chủ nhiệm khoa vào lớp nào cũng khen ấy. Nghe nói đại thần này không chỉ có trình độ chuyên nghiệp đánh bại người phàm, mà còn là một anh chàng siêu cấp đẹp trai.”
(*) HR là bộ phận quản lý hoạt động tuyển dụng trong công ty.
Chu Phù khẽ cụp mi, cô nhìn chằm chằm vào cái nút gỗ mang theo dấu vết năm tháng trong tay đến xuất thần, dường như suy nghĩ đã trôi về một nơi khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xây dựng Phù Trầm.
Là do một tay Trần Kỵ sáng lập từ lúc còn đi học. Gần hai năm qua, nó đã phát triển mạnh mẽ trong ngành.

Vốn dĩ cô… cũng không có can đảm đến gần thế giới của anh một lần nữa.
Nhưng cô bất ngờ nhận được lời mời phỏng vấn do HR của Phù Trầm chủ động gửi tới trên phần mềm tuyển dụng.
Do dự hồi lâu, cuối cùng cô cũng không nhịn được.
Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên.
Ánh mắt hai người đều bị hấp dẫn.
Cuộc gọi hiển thị…
Thím.
Hiếm khi vẻ mặt Chu Phù tỏ ra khó chịu, cô nhíu mày.
Một lúc lâu sau, bên kia mất kiên nhẫn cúp máy trước.
Ngay sau đó màn hình lại sáng lên lần nữa, lúc này là hai tin nhắn đến.
Không cần nhìn cũng biết là tìm cô vì chuyện gì.
“Lại chuẩn bị bảo cậu đi xem mắt à?”
Chu Phù mặt không cảm xúc, dứt khoát nhấn mở tin nhắn rồi đặt lên bàn.
“Người lần này điều kiện rất tốt, cháu tin thím đi, gặp một lần chắc chắn sẽ bất ngờ.” Bạn cùng phòng đọc xong, cô ấy không nhịn được mắng: “Giả mù sa mưa, nếu điều kiện tốt thật thì sao không để con gái ruột của bà ta lấy đi. Lần trước ép cậu đi gặp người kia bao nhiêu tuổi?”
“Bốn mươi bảy, đã ba đời vợ và có bốn đứa con, thằng con cả còn lớn hơn tớ.” Chu Phù bình tĩnh đáp.
“… Ăn hiếp người ta quá đáng. Lấy nhiều tiền trong nhà cậu như vậy còn không biết đủ, lại còn muốn bán cậu như một món hàng.”
“Nghỉ hè cậu đừng về.” Bạn cùng phòng quan tâm nói.
Cô gật đầu: “Ừ, nếu như hôm nay đỗ phỏng vấn, tớ định ở một mình gần công ty.”
“Chẳng trách hai ngày trước cậu nói muốn thuê một căn phòng, tìm được rồi à? Chỗ bên Xây dựng Phù Trầm không dễ tìm lắm nhỉ?”
Chu Phù thản nhiên ừ một tiếng: “Tiêu Kỳ nói đúng lúc bên chỗ cậu ấy còn một phòng trống chưa tìm được người.”
“Không phải chứ? Cậu thật sự muốn thuê chung với cậu ta à? Cậu ta có cái tính hay gây chuyện lại còn khó chiều, ở chung lâu dài sao chịu nổi.”
Tiêu Kỳ là bạn cùng phòng của hai người, thái độ bình thường. Bốn năm đại
học, mọi người đều nhẫn nhịn đủ điều, song quan hệ cũng chẳng thể hòa hợp.
Chu Phù bất đắc dĩ mỉm cười: “Hết cách rồi, trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Không thuê chung, tớ thật sự không kham nổi. Tốt xấu gì cũng coi như người quen, có thể yên tâm hơn một chút.”

Trước giờ tính tình của cô rất tốt, nhưng bạn cùng phòng lại không lạc quan như cô, cô ấy nhíu mày dặn dò: “Lúc trước Tiêu Kỳ toàn cả đêm không về ngủ, không chỉ quen một người bạn trai bên ngoài, không chừng sẽ thường xuyên đưa đàn ông về nhà. Đến lúc đó cậu phải chú ý một chút, buổi tối đi ngủ nhớ khóa cửa sổ.”
Chu Phù cầm nút gỗ kia trong lòng bàn tay theo thói quen, ngoan ngoãn đáp: “Tớ biết rồi.”
**
Thời gian phỏng vấn là lúc ba giờ chiều.
Lúc Chu Phù đến tòa nhà Xây dựng Phù Trầm đã có rất nhiều người đang ngồi đợi.
Mọi người đều đang miệt mài nhìn chằm chằm vào hồ sơ năng lực trong tay, trong miệng lẩm nhẩm câu thoại, bầu không khí còn căng thẳng và tập trung hơn cả trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Cuối cùng, sự yên lặng trong căn phòng cũng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của Trần Kỵ.
Lúc đó, Chu Phù vừa mới nhận được đơn từ nhân viên, cô đang cúi đầu chăm chú điền. Tay trái lơ đãng chống lên cái trán trơn mịn, áo sơ mi lụa trắng nhẹ nhàng trượt xuống khuỷu tay mảnh khảnh.
Khu vực chờ vốn đang im ắng như tờ đột nhiên trở nên xôn xao.
“Tôi không nhìn nhầm chứ, đó là Trần Kỵ, đại thần trong ngành kiến trúc ở Bắc Lâm đúng không?”
“Ngày đầu tiên phỏng vấn mà đã có thể tận mắt nhìn thấy đại thần?”
Trong khoảnh khắc nghe thấy hai chữ Trần Kỵ, Chu Phù vô thức nắm chặt cây bút trong tay. Chỉ có điều giây tiếp theo, cô như thể nhớ ra điều gì, vội vàng kéo ống tay áo lụa trắng che cổ tay lại, căng thẳng giấu kín mít cánh tay gầy yếu.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, người đàn ông đã thản nhiên đi ngang qua cô.
Không hề dừng lại một giây nào.
Trong không khí chỉ còn thoang thoảng mùi hương gỗ quen thuộc trong ký ức, không phải đến từ nước hoa, mà là mùi cổ thụ nguyên sơ nhất.
Đáy mắt Chu Phù bỗng trở nên hơi chua xót.
Cô không dám nhớ lại lần gặp mặt trước đó của hai người là bao nhiêu năm trước.
Mấy năm nay, so với dáng vẻ của thiếu niên trong ký ức, bóng lưng của người ông đã cao to hơn nhiều. Vai rộng eo hẹp, áo vest giày da, anh đã cởi bỏ hết vẻ tàn nhẫn và ngây ngô năm đó, trở nên lạnh lùng trầm ổn, lão luyện thành thục.
Trái tim Chu Phù không khỏi đập thình thịch.
Lúc nãy chắc anh… không nhìn thấy mình đâu nhỉ?
Những người xung quanh vẫn đang xì xầm sôi nổi, không ngừng thảo luận về đủ loại sự tích nổi tiếng lúc còn đi học của Trần Kỵ.
Hiếm khi Chu Phù mất bình tĩnh, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho bạn thân từ nhỏ Lăng Lộ Vũ.

[Hình như tớ… thật sự đã gặp Trần Kỵ.]
Tin nhắn vừa gửi đi, còn chưa kịp đợi bên kia đáp lại thì đã có một cô gái phỏng vấn xong bước ra.
Là khóc bước ra.
Liên tiếp mấy người đều bước ra với vẻ mặt buồn bã.
Không ít người ân cần vây quanh an ủi, hỏi thăm, nhưng xét cho cùng cũng đều là những đối thủ cạnh tranh xa lạ. Mấy người này dù khóc, nhưng cũng không muốn trả lời cụ thể rốt cuộc đã hỏi vấn đề gì, họ chỉ nói “Quá khó”, “Đại thần không phải người”, “Bị hỏi đến một chữ cũng không trả lời được”.
Trái tim Chu Phù như thể treo lên cổ họng.
Lúc đến lượt cô đi vào, ngay cả bước chân cũng lộ ra vẻ dè dặt.
Trong phòng phỏng vấn, các nhà lãnh đạo xếp thành một hàng, ngồi ngay ngắn trước mặt cô.
Chỉ có Trần Kỵ bình thản ngồi ngoài rìa, anh nhàn nhã tựa vào mép bàn, áo vest màu đen đã cởi xuống, tùy ý khoác lên lưng ghế. Đốt ngón tay thon dài điềm nhiên như không có việc gì nới lỏng cà vạt, dáng vẻ thờ ơ.
Lần này, Chu Phù đã thật sự nhìn thấy anh sau nhiều năm xa cách.
Mái tóc ngắn gọn gàng, đuôi mắt lười biếng cụp xuống, mái tóc đen xõa trước trán phủ bóng lên sống mũi, giấu đôi mắt đen nhánh vào nơi sâu hơn. Sườn mặt góc cạnh, trở nên khí phách thành thục hơn so với trước kia. Nhưng sự ngang tàng lơ đãng lộ ra giữa lông mày mới là điều Chu Phù khắc sâu trong lòng nhất.
Trong suốt buổi phỏng vấn, Trần Kỵ không nói một lời nào, thậm chí chẳng thèm nâng mí mắt. Anh không hề hỏi cô lấy một câu, cũng chưa từng ngước lên ban cho cô một ánh mắt.
Chỉ có HR đặt câu hỏi cho cô.
Câu hỏi cũng không khó, tất cả đều liên quan đến quy định phòng cháy. Chu Phù rất coi trọng công tác phòng cháy cho nên trả lời rất trôi chảy.
Cuối cùng HR nở nụ cười hài lòng: “Hiếm có sinh viên thực tập nào để ý đến quy định phòng cháy, vừa rồi có mấy người không trả lời được.”
Thái độ của đối phương rõ ràng là hài lòng, Chu Phù hơi yên tâm một chút.
Giọng nói của HR nhẹ nhàng hơn hẳn: “Nghề kiến trúc rất vất vả, mặc dù các bạn vẽ thiết kế không cần phải chạy đến công trường, nhưng cũng khó tránh khỏi việc thức đêm tăng ca.”
Chu Phù ngước mắt, bắt đầu nghiêm túc bày tỏ thái độ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn: “Em có thể chịu được cực khổ.”
Người đàn ông bên cạnh không nói lời nào suốt từ nãy đến giờ đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Có lẽ là bởi vì tiếng cười khẽ không rõ lý do này của Trần Kỵ, khiến Chu Phù cảm thấy ngực mình buồn bực khó tả.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, cô tới nhà vệ sinh, tạt nước lạnh vào mặt mấy lần. Lúc mơ màng bước ra, cô vô tình nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở trước cửa sổ sát đất cách đó không xa.
Người đàn ông mấy phút trước còn ở trong phòng phỏng vấn không thèm để ý đến cô, lúc này lại đang tựa vào khung cửa sổ. Cà vạt không biết đã bị anh kéo từ lúc nào, cổ áo sơ mi cũng hơi thả lỏng. So với dáng vẻ áo mũ chỉnh tề trước đó càng lộ vẻ ngang tàng bất trị, không đứng thẳng lưng, hơi cúi đầu xuống, khẽ nhíu mày lại. Bàn tay to che chắn ánh lửa yếu ớt từ bật lửa, lát sau khói thuốc bay lên, che đi nửa bên sườn mặt góc cạnh của anh.
Chu Phù không thể nhìn rõ, nhưng theo trực giác cô biết đó là anh.
Ngay lúc nhịp tim đang đánh trống, một cuộc điện thoại đã làm rối loạn suy nghĩ của thiếu nữ.
Thấy cuộc gọi hiển thị là thím, cô vốn định ngắt máy, nhưng không ngờ tay lại run lên, ấn vào chế độ loa ngoài.
Giọng nói ồn ào của thím nhanh chóng vang vọng khắp hành lang dài: “Chu Phù hả, cháu sao vậy? Chú và thím gửi cho cháu bao nhiêu tin nhắn, cũng nói cho cháu biết đã quyết định thời gian xem mắt rồi. Cháu không nghe điện thoại là có ý gì? Cháu nghe lời thím, người đàn ông lần này, cậu ta…”

Ngay cả Chu Phù cũng không để ý tới, chẳng biết từ lúc nào, người đàn ông vốn đang hút thuốc trước cửa sổ sát đất đã dập tắt điếu thuốc, đi thẳng về phía cô.
Mấy giây sau, cơ thể cao lớn đi lướt qua bên người cô, không nghiêng không lệch đụng nhẹ lên cánh tay cô.
Chiếc điện thoại vương giọt nước trên má, cuộc gọi ồn ào đột ngột kết thúc.
Cô vô thức nín thở, ngước mắt lên nhìn anh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, người sau chỉ khẽ gật đầu, tầm mắt cũng không dừng trên người cô quá lâu, giọng điệu hờ hững: “Xin lỗi.”
Sau đó không hề quay đầu lại, bước vào nhà vệ sinh sau lưng cô.
Lịch sự, xa cách, lạnh lùng.
Giống như người lạ không liên quan gì đến nhau.
Cảm giác chua chát đột nhiên len lỏi trong mắt cô.
Dường như thiếu niên vô cùng yêu thương cô mấy năm trước, đã vĩnh viễn bị cô bỏ lại vào mùa đông ở đảo Kim Đường.
Điện thoại không ngừng rung lên.
Tin nhắn của bạn thân Lăng Lộ Vũ điên cuồng oanh tạc.
[Hửm hửm hửm? Ai?]
[Trần Kỵ?]
[Trần Kỵ nào?]
[Là Trần Kỵ rất thương cậu kia ấy hả?]
[Cậu đâu rồi?]
Chu Phù cầm điện thoại, bần thần gõ chữ. Tầm mắt dần trở nên mờ mịt, ướt đẫm.
“Anh ấy đã… Không còn nhớ tớ…”
Nhưng cô vẫn không thể quên được, lần đầu tiên gặp được Trần Kỵ vào giữa mùa hè, vầng dương chói chang treo trên không trung nóng rực.

Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Xem mắt? Nghĩ cũng đừng nghĩ, trừ khi xem mắt với anh.
Chu Phù: Đây chính là lý do anh cố tình va vào điện thoại của em à?
Chào mừng mọi người đến với mùa hè ở đảo Kim Đường ~
Giai đoạn trước là một phần nhỏ hồi ức vườn trường, giai đoạn sau đại khái là cửu biệt trùng phùng, chung sống, kết hôn,... Hy vọng các bảo bối có thể đọc truyện vui vẻ!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận