Đứng trên con phố
Tam Bạc nhìn ra dòng sông cùng tên này, Kiều Lam cảm thấy mọi chuyện rồi cũng sẽ
có cách giải quyết thôi, người ta chẳng thường nói cách giải quyết vấn đề luôn
nhiều hơn vấn đề đó sao. Nghĩ nghĩ, cô móc điện thoại ra chủ động gọi cho anh.
- Kiều Lam?!
- Tất nhiên, em đây, chứ anh nghĩ cô nào gọi cho anh chắc.
- Anh không có ý đó, anh mới về tới công ty. Việc bên đó thế nào rồi?
- Nói thật nhé, rối như tơ vò.
Anh nghe thế bật cười rồi hỏi lại.
- Thế đã gỡ hết tơ chưa? Hay là em đi nhầm vào động Bàng Tơ rồi.
- Chắc đi nhầm quá, mà hết là hết thế nào chứ? Anh làm như bài tập toán
của Seven, 1+1=2 không bằng. Nhưng cũng hòm hòm rồi. Vài ngày nữa là xong.
- Em trưng cầu ý kiến xem có đưa phó giám đốc lên thay thế vị trí ông
Hưng được không? Nếu mọi người tán thành, em làm đơn đi gửi lên, anh nói ba
cho. Có giám đốc nhân sự như em nói chắc là không thành vấn đề.
- Em biết rồi, ngày mai sẽ có kết quả. Thôi em đi ăn trưa đây, không nói
chuyện với anh nữa.
- Ừ, anh vào triệu kiến ba chồng em đã.
- Ai là ba chồng em chứ? - Cô hỏi lại nhưng anh đã vội cúp máy. Có lẽ
anh nói câu này hơi sớm, bởi đường còn dài và hai người có vượt qua được hay
không còn chưa biết.
Cất điện thoại
vào giỏ xách, cô đi bộ đến quán lề đường phía trước. Gọi một tô bánh đa cua, ngắm
nhìn dòng người tấp nập đi lại trên cầu Lạc Long. Cô thầm nghĩ mình là người
nhàn nhã nhất nơi đây rồi. Vẫn còn xao xuyến với lời anh nói khi nãy, cô nhắn
cho anh cái tin. “Anh, nhớ ăn cơm nhé! Không thì đừng hỏi em vì sao đau dạ dày,
biết chưa hả?^-^ ^-^.” Cuối tin nhắn cô để hai cái mặt cười dễ thương. Ngay sau
đó cô nhận được tin nhắn trả lời của anh: “Uhm, anh biết rồi, em ăn rồi về
khách sạn đi, coi chừng chiều mưa.”
Chủ quán bê tô
bánh đa cua của cô lên, mùi thơm ngào ngạt. Có lẽ do quá đói hoặc món ăn này thật
sự khiến con người ta vương vấn mà khi rời đi, cô vẫn tiếc nuối, quá ngon và
giá cả lại rất rẻ nữa. Lần sau có dịp nhất định phải ghé lại đây lần nữa mới được.
Có những thứ người ta có thể mua được với mức giá phải chăng nhưng lại khiến họ
có thể thỏa mãn bản thân đến vậy. Ngược lại có những thứ ta không mua nổi, tới
khi có được rồi cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì. Chỉ có thể dựa vào bản thân mỗi
người để cảm nhận điều này mà thôi.
Đến tối, trợ lý
Hà đưa tài liệu sang phòng cho cô. Thu Hà là người đã theo cô nhiều năm nay,
khi cô còn ở Hà Nội, nhưng vì đã lập gia đình và có một cô công chúa nhỏ nên
không thể Nam tiến cùng cô. Lần này nghe Kiều Lam nói phải làm việc với chi nhánh Hải Phòng, Hà
liền bay lên giúp cô.
Thói quen là một
thứ vô cùng đáng sợ, họ làm việc cùng nhau năm năm, hiểu cả ưu và khuyết điểm của
nhau. Sau này vào Sài Gòn, cô không tuyển trợ lý nữa mà công ty sắp xếp cho một
người bên phòng thư ký qua giúp cô. Bởi trong thâm tâm, cô luôn coi đó là trợ
lý duy nhất của mình. Cô luôn chung thủy với mọi việc một cách mù quáng như thế.
Giống như suốt bao nhiêu năm nay, cô chỉ sử dụng một loại sữa tắm, một loại sữa
rửa mặt, dùng một hãng điện thoại vậy.
- Chị, trong đấy thế nào? - Hà hào hứng hỏi cô về TP.HCM, nơi cô ấy chưa
một lần đặt chân đến.
- Thì có nắng và gió, có cả những cơn mưa bất chợt đến, người Sài Gòn sống
vội vã, nhưng cũng rất biết cách hưởng thụ.
- Em có bảo chị làm tập làm văn đâu mà chị tả cảnh chứ, ý em hỏi là cuộc
sống của chị cơ? - Cô bé biết cô đang trêu ghẹo nên lại bắt đầu lý sự.
- Cũng bình thường thôi, có điều chị ghét mưa trong đấy kinh khủng.
Đang nói thì điện
thoại reo. Hà với tay lên bàn nghe điện thoại.
- Alo.
- A, cô Hà. Con chào cô.
- Này, nhóc con, sao biết là cô chứ.
- Thì giọng của cô mà.
Hà cười khúc khích buôn chuyện với Seven:
- Thằng ranh này, có nhớ cô không?
- Con nhớ cô Hà muốn chết, ở đây chẳng có ai mua kẹo hồ lô cho con cả.
- Hóa ra chỉ nhớ kẹo của cô thôi à?
- Con nhớ cả bé Bi nữa cơ.
- Thế tóm lại là có nhớ cô không?
- Nhớ chứ, con nhớ cô Hà nhiều nhiều.
- Nói mẹ cho ra đây chơi đi.
- Mami bảo đợi mami rảnh sẽ cho con ra chơi với bé Bi nhà cô. Nhưng chừng
nào mami mới rảnh chứ?
Vừa áp đầu vào
nghe lén đã bị kể tội, cô giành lấy điện thoại.
- Con trai, nói xấu người khác là không tốt đâu.
- Con nói thật chứ có nói xấu đâu cơ chứ.
- Thế hôm nay con đã làm gì nào?
- Con đi bắt cào cào với cậu út, với anh Song, anh Tuấn, nhưng mà cào
cào khó bắt lắm. Con chỉ bắt được một con thôi.
- Con bắt cào cào làm gì?
- Con bỏ vô cái lọ nhìn nó nhảy qua nhảy lại. - Cô thầm nghĩ, số phận mấy
con cào cào này cũng quá tội nghiệp rồi.
Nói chuyện với
Seven xong thì cũng trễ, Hà xin phép ra về. Cô ngồi nghiên cứu đống hồ sơ chuẩn
bị cho bài phỏng vấn ngày mai. Một mình cô không thể làm hết việc ở đây, nên
trước đó cô đã nói với tổng công ty cử người xuống hỗ trợ cô.
***
Buổi phỏng vấn
kéo dài cả ngày trong mệt mỏi, đa số mọi người đều chọn ở lại mảnh đất này, chỉ
có một số xin ra Hà Nội, năm người tự ứng cử lên chức, ba người xin đi đào tạo
chuyện sâu. Duy nhất có môt cậu thanh niên có mong muốn vào Sài Gòn làm việc.
Lúc ấy cô đã hỏi cậu ấy muốn làm ở vị trí nào?
- Em muốn làm nhân viên phòng kế hoạch.
- Theo chị biết thì em đang làm rất tốt ở phòng Marketing, tại sao lại
muốn thay đổi triệt để như thế?
- Đó là chuyên ngành em đã theo đuổi suốt bốn năm đại học, cũng là ước
mơ của em. Vì thế em muốn thử sức, thử cố gắng và vận may một lần. Em thích một
thành phố năng động như Hồ Chí Minh.
- Cơ hội là do mình tạo ra, em đã vận dụng câu nói này rất tốt. Cầm bản
số liệu này về nghiên cứu, viết cho chị một hồ sơ dự thầu. Sáng mai gặp lại ở
văn phòng.
Cô rất muốn cho
cậu bé nhiệt tình này một cơ hội, nhưng anh Dân, người phỏng vấn cùng cô lại
không đồng tình lắm. Theo anh, làm tốt vị trí nào thì cứ ở vị trí ấy thôi. Vả lại,
nếu cứ đi hết thì ở đây sẽ thiếu người, biết là thế, nhưng cô vẫn muốn đặt cược
một lần.
Đến tối, Hoàng gọi
điện đến, cô kể với anh việc hôm nay, anh suy nghĩ rất lâu, khuyên cô hỏi ý kiến
trưởng phòng kế hoạch trước. Cô thấy cũng có lý nên hôm sau gửi mail cho trưởng
phòng kế hoạch bản dự thầu cậu bé viết cũng như CV. Kết quả, cậu bé đã thực hiện
được giấc mơ ấp ủ của mình. Ngày cuối cùng cậu bé làm việc ở đây, cô không đi
tham dự tiệc chia tay, mà chỉ nhắc nhở.
-
Nguyễn Quốc Thanh, chị sẽ nhớ tên em, đừng phụ sự kỳ vọng của chị nhé. Em phải
biết rằng, có những việc chỉ cần cố gắng thôi là không đủ. Đó là một môi trường
cạnh tranh rất khốc liệt, em không đáp ứng được sẽ bị đào thải. Hãy nhìn cái
cách mà những người xung quanh hoàn thành công việc của họ, em sẽ học hỏi được
nhiều điều. Ngày đầu tiên chị đến đây làm việc, người tuyển dụng chị đã nói một
câu rất hay. Giữa thành công và thất bại, có một con sông gian khổ, trên con
sông đó có cây cầu tên là sự cố gắng. Hiểu chứ?
Chàng trai hai
tư tuổi cúi gập người xuống thể hiện sự chân thành.
-
Em hiểu, em cảm ơn chị.
Những ngày ở
đây, cô cùng anh Dân tuyển nhân sự mới, bổ nhiệm giám đốc mới chính là phó giám
đốc cũ, sắp xếp mọi việc ổn thỏa. Ngoài ra còn có buổi nói chuyện về hướng nghiệp
cho các bạn sinh viên đại học Hải Phòng. Trong thời gian ấy, tối nào cô cũng
nói chuyện với Seven, thỉnh thoảng chat video với anh và cậu út trên Facebook. Cô
còn dành thời gian đi ngắm hoa phượng đỏ của thành phố này, ăn các món đặc sản
địa phương, cảm thấy cuộc sống cũng không tồi.
***
Bay vào Sài Gòn
được vài ngày lại chuẩn bị khai trương cửa hàng ở Đà Nẵng nên cô được nghỉ phép
bốn ngày. Hai đứa nhỏ về quê, ở nhà mãi cũng buồn, cô gọi điện cho Hạnh, hỏi cô
ấy rảnh không, hai đứa đi ăn nem nướng. Hạnh bảo chiều nay cô ấy nghỉ, hai người
gặp nhau ở nem nướng Trần Bình Trọng, mười lăm phút nữa phải có mặt.
Thường ngày có Seven, cô chở con đi ăn theo sở
thích của cậu bé không thì nấu ăn ở nhà, cũng ít tụ tập bàn bè, đồng nghiệp như
hồi trẻ. Cô cảm thán, từ khi nào mình biến thành người phụ nữ của gia đình thế
nhỉ, hay là vì cô đã già thật rồi.
Gọi một phần nem
nướng, một ram bắp, hai người chiến đấu một loáng thì hết, Hạnh lại rủ.
- Ăn bún đậu mắm tôm ở quán Trang Trần không?
- Đi, thử xem bún đậu hai miền khác nhau cái gì, với lại nhìn mặt người nổi
tiếng một lần. - Lại xách xe lên và di chuyển.
Đợi người phục vụ
đưa món tới, cô nhìn người bạn thân, đánh giá từ đầu tới đuôi.
- Này, mày nghiện cô đơn à, tìm một anh đi chứ?
- Cũng muốn lắm mà chẳng có thằng nào nó rước, người thì chê chị đây
già, người thì tao không vừa mắt.
- Thế cậu em gì nhỉ, Minh Vương đâu? Dạo trước họp lớp nghe mấy đứa nói
vẫn nhiệt tình theo đuổi mày như thời đại học mà.
- Thằng bé vắt mũi chưa sạch đấy hả, chị đây không gặm cỏ non.
- Ừ, thế gặm cỏ già đi.
- Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải bị ảnh hưởng từ chuyện của mày
sao. Sau này gặp người đàn ông nào tao cũng đều đánh giá, nhìn sao cũng thấy họ
không đủ chung thủy cả.
- Sợ thất bại cũng là bệnh đấy.
- Có thuốc chữa không?
- Yêu đi, đừng sợ thất bại. Thật ra thất tình cũng không ghê gớm như mày
tưởng đâu. Tao nói thật đấy.
- Tao sẽ suy nghĩ.
Đang ăn, anh gọi
điện đến rủ cô đi ăn tối. Cô nói đang đi ăn với bạn, xí nữa hai người còn muốn
đi mua ít đồ. Anh có chút thất vọng, tỏ ý đã hiểu, dặn cô ngày mai ăn cơm với
anh.
Hạnh nghe ra mùi
vị không ổn, tra khảo cô ai vừa gọi tới, Kiều Lam không định giấu Hạnh nên khai
sạch sẽ quan hệ của anh và cô. Cô ấy nghe xong cúi đầu tự kỉ.
-
Đến cả mày cũng có người yêu rồi cơ đấy, tao làm bà cô già mất thôi. Nhìn đi, mấy
em ngoài kia cứ gọi là xinh như tiên thế kia thì tao làm gì còn cửa.
Cô vỗ vỗ vai bạn,
nói chân thành
-
Ăn xong rồi thì đi thôi má, để cho người ta kinh doanh với chứ.
Họ lại dắt tay
nhau đi dạo phố, cô mua một đôi gót nhọn màu xanh, một chiếc Blazer đen dài, mỏng.
Hạnh chỉ mua hai đôi giày búp bê, theo như cô ấy nghĩ thì mình đã cao lắm rồi,
đi đôi bảy tám phân đứng với trai có mà họ chạy mất dép à. Nói chung hai người
đều không có sở thích mua sắm nhiều, cô thì ngại ánh mắt của nhân viên khi thử
xong không vừa ý lại không mua. Hạnh thì ngại mua xong tháng sau ăn mì gói, cứ
thế, mỗi lần mua một ít sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn. Đến khi lấy xe ra về, Hạnh
nói với cô:
-
Tao sẽ thử quen một người đàn ông xem sao, một mình mãi cũng cô đơn rồi.
Cô chỉ cười
không bình luận gì cho câu nói ấy. Bởi cô biết con đường độc thân mà Hạnh đang
đi mệt mỏi biết nhường nào, đừng nhìn vào vẻ ngoài mạnh mẽ của cô ấy mà thấy đó
là sự hưởng thụ. Nhưng tình yêu mông lung là thế, mà cũng mong manh là thế, cô
sợ Hạnh không có đủ niềm tin để bước tiếp.
Còn cô, một khi
đã nắm giữ nó trong tay thì không nên để vuột mất mới phải, nhưng giữa họ vẫn
còn một chướng ngại, khó lòng mà vượt qua được.
Cô nhắn cho anh
một tin. “Tối mai tám giờ nhé, em chờ anh ở Inbox Café.” Để giữ một tình yêu bền
vững, cần có sự thẳng thắn của người trong cuộc, cô quyết định nói ra. Vì chuyện
gì đến cũng phải đến thôi, né tránh mãi chẳng giải quyết được vấn đề.
Về tới nhà mới
hơn tám giờ, Kiều Lam gọi điện cho cậu út, vẫn là Seven nghe máy như mọi khi.
Chưa kịp nói gì cu cậu đã tuôn một tràng dài.
- Mẹ, hôm nay ông ngoại làm thịt gà, con giữ cánh cho ông, nhưng mà con
gà hư lắm, nó cứ giãy ra đập cánh vào tay con, đau ơi là đau.
- Thế cậu út đâu mà Seven phải làm?
- Cậu út đứng canh, tại con thích mà. Mà ông ngoại đọc thần chú trước
khi lấy dao cắt cổ nó á mẹ.
- Thế ông đọc thần chú gì?
- Ông bảo, tao hóa kiếp cho mày, kiếp này ở với tao khổ rồi, kiếp sau được
sung sướng hơn.
Cô bật cười, nhớ
lại ngày xưa cũng hay cầm chân và cánh gà cho bố cắt tiết, lần nào cũng nghe bố
đọc câu này cả. Cô không biết là câu nói này có tác dụng gì không nhưng cô tin
vào điều đó, tin vào luật nhân quả.
***
Inbox Café tối
nay yên tĩnh đến lạ lùng, cô thích không gian cổ điển nơi đây, có thể làm người
ta hoài niệm quá khứ bằng một cách nhìn không bi thương. Gọi một cốc cà phê sữa
và vài chiếc bánh Muffin Blueberry, ngắm nhìn cảnh vật trên con đường tấp nập
Hai Bà Trưng khiến cô quên mất lý do mình chờ đợi anh.
Anh bước vào thấy
cảnh ấy thì bất giác giật mình, cảm giác cô biệt lập với thế giới bên ngoài. Một
mình ngồi đó, mang những dòng tâm sự riêng lơ đãng ngắm nhìn thế giới. Ngồi xuống
đối diện với cô, gọi một cà phê đen, anh tỏ ý thắc mắc vì sao cô lại hẹn anh ở
đây.
- Ngày hôm nay của anh thế nào?
- Không nhàn rỗi như em, nhưng vẫn có thời gian nhớ đến em đấy.
- Ngày hôm nay em đã suy nghĩ rất nhiều về một chuyện.
- Chuyện gì? - Anh có linh cảm xấu rằng điều cô sắp nói ra sẽ khiến họ
phải chao đao.
- Chuyện chúng ta sẽ đi được bao lâu trên con đường tình yêu này.
Anh im lặng một
lúc, không ngờ cô lại hỏi một câu hỏi như thế. Bao lâu ư, anh không biết, bởi
đó là vấn đề của tương lai.
- Anh không thể hứa sẽ yêu em suốt đời, vì một đời dài lắm. Nhưng anh hứa
sẽ không phản bội lại đoạn tình cảm này. Anh từ lâu đã coi Seven là con ruột
mình, cũng không để Seven thiệt thòi điều gì.
- Em tin anh.
- Vì sao? – Lần này thì đến lượt Hoàng hỏi lại. Anh nhìn thẳng vào mắt
cô nhưng không thể nhìn ra những mâu thuẫn giằng xé trong đôi mắt trong veo ấy.
- Vì em làm được điều đó không có lý do gì anh không làm được cả.
Anh ngạc nhiên đến
mức đứng bật dậy, sự thật này cũng quá lớn lao rồi. Tất nhiên là anh cảm thấy
vui, rất vui, dù sao anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, không đảm bảo
sẽ không phân biệt đối xử giữa con đẻ và con của người khác.
-
Nhưng còn một chuyện mà hôm nay em muốn nói, anh ngồi xuống đi chứ.
Dừng một lát, cô
tiếp tục.
-
Em mãi mãi không thể làm mẹ được nữa. Anh hiểu điều này nghĩa là gì không? Phải,
trong bụng em từng có một sinh linh, nhưng em lại không thể giữ được đứa bé ở lại
với em. Lần sảy thai ấy, em có thể sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng sinh nở.
Cô nghẹn ngào đến mức không thể nói tiếp được
nữa, nước mắt lặng thầm lăn dài trên má. Bác sĩ sau đó đã cho cô biết, lần tai
nạn ấy làm thay đổi cấu trúc cổ tử cung của cô, nói cách khác khả năng lại mang
thai của cô là vô cùng mong manh. Có những nỗi đau tưởng đã liền sẹo, nhưng khi
chạm vào chúng lại đau đớn như có ai xé toạc ra.
Cô có thể che
đôi mắt của mình khỏi những thứ mà cô không muốn nhìn. Nhưng thực sự cô không để
che trái tim của mình khỏi những thứ mà cô không muốn cảm nhận, đó là sự thật. Kiều
Lam xách túi đứng lên, nói với người đàn ông vẫn đang ngồi bất động ở đó.
-
Anh à, vì em đã yêu anh nên có những việc như thế này em không thể giấu anh được.
Người ta nói con cái là sợi dây gắn kết giữa cha mẹ, nhưng chúng ta lại hoàn
toàn không có vật bảo hiểm ấy, tình yêu có còn bền vững không chứ. Yêu không chỉ
là chuyện của hai người, nó còn là chuyện của hai gia đình. Vì thế em không biết
anh có còn muốn tiếp tục không?
Cô bước thẳng ra
cửa, không ngoảnh mặt nhìn lại, bởi cô sợ thấy vẻ mặt anh lúc này. Vì cô đã yêu
anh nên cô rất muốn giữ tay anh lại bảo anh đừng đi, đừng bỏ rơi cô. Nhưng rồi
lại cảm thấy đó là hành động ích kỷ biết bao, là không công bằng cho bản thân
anh, cho chính gia đình anh. Điều mà cô có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi xem
anh có quay lại tìm mình không mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...