Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh

“A… Đây không phải là Remon tiểu thư sao? Làm sao đột nhiên có thời gian ghé qua đây vậy… Cô không phải rất chán ghét tôi sao?”

SHIT!!!

Cái loại giọng điệu lỗ mãng này… làm cho tôi cảm thấy khó chịu đến mức muốn bạo phát!

Nhìn người trước mắt một đầu màu trắng với bốn mắt… Nhất là gương mặt lộ vẻ tươi cười của hắn, làm cho tôi thật sự rất khó chịu, vội vàng nhịn xuống xúc động muốn đi lên đập hắn mấy cái, ở trong lòng an ủi cảm xúc cực kỳ chán ghét. Mặt không biểu cảm theo dõi hắn.

“Yakushi Kabuto, ta muốn cùng ngươi thương lượng một việc…”

Yakushi Kabuto buông gì đó ở trong tay đang tiến hành nghiên cứu, bởi vì hắn thật sự rất hiếu kỳ vì sao Uchiha Remon luôn luôn chán ghét hắn, lại trở về chủ động tìm hắn. Yakushi Kabuto đẩy đẩy mắt kính đặt tại trên mũi.

“Không biết Remon tiểu thư có chuyện gì, có thể khiến cho cô áp chế xuống cảm xúc chán ghét tôi đâu!”

Gặp hắn trực tiếp sảng khoái nói, tôi cũng không cần phải che giấu gì hết “Không sai, ta chính là không thích ngươi! Ta cảm thấy, trừ phi ta là đồ ngốc của đồ ngốc… mới có thể đi thích một kẻ đi ám toán ta, thiếu chút nữa khiến ta rơi vào chỗ chết!”

Yakushi Kabuto nở nụ cười…

“Thật không hổ là Remon tiểu thư đâu, như thế trắng ra không biết lần này cô tới tìm ta… Sasuke-kun có biết hay không?”

“Không biết… Hơn nữa, ta cũng không nghĩ để cho hắn biết… Ta nghĩ ngươi hẳn cũng đã hiểu được, không cần ta phải tiếp tục nhiều lời nữa.” Tôi tùy dựa vào một bên trên trường, đầu hơi hơi nhếch lên… Mở Sharingan ra!

Trong mắt Yakushi Kabuto, cảnh sắc xung quanh đều biến thành hai màu đen trắng. Một loại không hiểu đè nén cảm xúc, làm cho hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, hắn hiểu được chính mình đang ở trong ảo thuật, nhìn về phía Uchiha Remon còn đang ở tại chỗ cũ. “Remon-chan… Có việc muốn nhờ tôi, mà lại đối xử với tôi như vậy, cô không sợ tôi sẽ không đồng ý sao?” Hắn không có chút cảm giác sợ hãi nào, vô cùng bình tĩnh nhìn tôi.

“Nga.” Tôi gợi đôi môi đỏ mọng lên, giây tiếp theo xuất hiện tại ngay trước mặt hắn, tay nắm chặt cổ hắn!

Yakushi Kabuto cả kinh, kinh ngạc với tốc độ của Remon… Nhưng lại không xác định được Uchiha Remon trước mắt rốt cuộc có phải là ảo thuật hay không. Thần sắc đổi thành bình tĩnh, nhìn Uchiha Remon đang ở trước mặt hắn, mặc dù ảo thuật của hắn cũng không kém, nhưng… Tsukuyomi Sharingan, hắn vẫn không thể phá giải. Nhìn khí lực to lớn của Remon, hắn chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp! “Nếu đã có chuyện muốn nhờ, cô liền nói đi!”

“Ta cần ngươi giúp ta pha chế ra một loại thuốc… Một loại vô cùng khó có thể biến thành thuốc!” Tôi làm điệu bộ dáng vẻ của nữ vương, ra mệnh lệnh.

“Pha chế… thuốc?” Yakushi Kabuto không rõ hỏi lại!

“Không sai… Chính là thuốc…”

“A, vậy thì không biết tôi có vinh hạnh được biết Remon tiểu thư cần phối loại thuốc nào không…”

Một bàn tay lạnh lẽo từ sau lưng chế trụ thắt lưng của tôi. Âm thanh khàn khàn trầm thấp vang lên ở bên tai tôi!


Nháy mắt, ảo thuật xung quanh được giải trừ!

Uchiha Remon ở trước mặt Yakushi Kabuto tiêu thất, cảm giác trói buộc trên cổ ngược lại cũng biến mất. Hiện ra trước mắt hắn là Orochimaru-sama, cùng với Uchiha Remon đang bị bí hoàn toàn chế trụ!

Đáng giận… Tôi giãy dụa, nhưng Orochimaru bắt lấy cả hai tay tôi, giam giữ ra ở sau lưng, khí lực rất lớn, tôi hoàn toàn không tránh thoát ra được. Tôi hoàn toàn không có khả năng kết ấn đào tẩu được! Tên này rốt cuộc đã tới từ lúc nào, vì sao một chút cảm giác tôi cũng không cảm nhận được!

“Buông ta ra, Orochimaru!” Tôi căm giận hướng về Orochimaru ở phía sau kêu la nói.

“Ha ha” Orochimaru cười cười “Ta khuyên âm thanh của Remon-chan vẫn nhỏ lại thì tốt hơn! Không phải cô không nghĩ muốn cho Sasuke-kun biết sao? Sasuke hiện tại đang ở tại sân huấn luyện ngay cách vách, không xa đâu.”

Tôi khẽ cắn môi… Hắn đến tột cùng là từ lúc nào đã ở trong này!

Trong lòng vốn muốn tìm tên Yakushi Kabuto lén giải quyết chuyện đặc biệt đều hoàn toàn bị phá vỡ. Remon hít sâu một hơi làm cho chính mình tỉnh tao lại, nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại, trong đầu xẹt qua một phương án mới!

“Orochimaru, ngươi buông ra ta, ta sẽ không chạy, đều đã bị ngươi nghe được, ta đây cũng không có gì ở phía sau giả bộ với ngươi. Có một giao dịch về mắt Sharingan… không biết ngươi sẽ nghe hay là mặc kệ!!”

Lời nói của Remon thật rõ ràng hoàn toàn hấp dẫn Orochimaru, hắn buôn lỏng kìm hãm Remon ra “Nói thử xem!”

Tôi xoa xoa cổ tay có chút đau, nhìn Orochimaru đi đến ghế dựa bên cạnh Yakushi Kabuto ngồi xuống. Tôi điều chỉnh suy nghĩ một chút, mở miệng nói “Orochimaru… Ta biết ngươi luôn rất muốn đôi mắt Sharingan! Đúng không, ngươi đối với Sharingan nghiên cứu lâu như vậy, ta nghĩ ngươi cũng không có khả năng không biết hình thái cao nhất của mắt Sharingan là Mangekyou Sharingan… Chính là loại mắt anh Itachi đang sở hữu!”

Nhắc tới Itachi, thần sắc Orochimaru u ám tối sầm lại, nhưng lại đột nhiên trở nên hưng phấn, hắn lươn đầu lưỡi liếm liếm môi của mình. “Vậy ý của cô là gì?”

“Ta muốn giúp trợ Sasuke mở ra Mangekyou Sharingan mắt! Điều này đối với ngươi hẳn là cũng có được viện trợ rất lớn đi!” Tôi cẩn thận quan sát đến biến hóa trên khuôn mặt của Orochimaru… Tôi hiểu được, hắn đang dao động, đáy lòng tôi vừa lòng trầm trồ khen ngợi chính mình.

“Vậy cô muốn trợ giúp cho Sasuke như thế nào?”

“Cho chúng ta một nhiệm vụ siêu cấp S, ta muốn trên đường làm nhiệm vụ, giúp hắn khai mở mắt của mình, phương pháp thì ta không cần phải giải thích, chỉ cần kết quả thành công là được rồi!”

“Siêu cấp S? Nhiệm vụ này đối với các ngươi mà nói thì thật sự vô cùng khó khăn… Nói không chừng sẽ mất mạng, nếu các ngươi xảy ra chuyện, ta nên tìm ai để làm thí nghiệm đây!” Orochimaru không tin ta nói.

Tôi tự tin cười cười “Ta sẽ không để cho Uchiha Sasuke chết, về điểm ấy ngươi yên tâm, ta so với ngươi, càng thêm trân trọng mạng sống của hắn!”

“Được… Bất quá nếu các ngươi xảy ra chuyện… Như vậy thì hai đôi mắt Sharingan sẽ đều là của ta.”

“Đó là tất nhiên!” Chỉ có điều tôi tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra! Tôi ở dưới đáy lòng âm thầm bổ sung!


Sau khi bàn bạc kết thúc, tôi trở lại trong phòng, Sasuke còn chưa có trở về… Cẩn thận nhìn kỹ xung quanh một chút, sau khu xác định không có ai giám thị, tôi hạ xuống kết giới ảo thuật, lấy giấy bút ra bắt đầu viết một lá thư!

Bức thư này, là tôi muốn gửi có cho Sasori… Bởi vì tôi cần hắn hỗ trợ!

Liên kết với thông linh thú của tôi, nhẫn miêu! Để cho nó nhanh chóng đem lá thư này đến trong tay Sasori càng nhanh càng tốt, cho dù có phải đánh cược chính mình!

Kế hoạch lần này, nhất định phải thành công!

Một lần nữa lấy một tờ giấy ra, lấy tờ giấy nhật ký của Izuna ở nhà cũ Uchiha tìm đươc. Bởi vì mấy ngày hôm trước, ở trong đây tôi tìm được phương thuốc có khả năng rất cao có thế ức chế được phản phệ của Sharingan, năng lực của tôi có hạn, không thể phát huy được thuốc lên một cấp bậc cao hơn… Nhưng tên Yakushi Kabuto thì ngược lại, mặc dù tôi vô cùng chán ghét hắn… Nhưng không thể không thừa nhận, về phương diện y học hắn rất có thiên phú! Cho nên… tôi mới có thể tìm hắn đi hỗ trợ phối thuốc!

“Ken két” Cửa phòng bị mở ra… Làm tôi đuối lý lập tức giải trừ ảo thuật, xoay người đem phương thuốc thu hồi. Nhìn Sasuke đang ở cửa đánh giá tôi!

“Sa… Sasuke… Em huấn luyện xong rồi a!”

Sasuke trong lòng vô cùng nghi ngờ “Vì sao em lại bày ra kết giới ảo thuật?”

Tôi buồn bực cười ha ha “Chị đang nghiên cứu độ sâu của kết giới ảo thuật, làm thế nào để cho nó không có khả năng bị phá.”

Remon đang nói dối!!! Trong lòng Sasuke hiểu được, hắn không biết cô ấy đang gạt cái gì… Bất quá nếu cô ấy đã không nói, hẳn là do có băn khoăn của cô ấy, không cần phải dứt khoát ép buộc cô ấy……

Thế nhưng… Hiện tại đùa giỡn với với cô ấy cũng không sai!

Trên mặt Sasuke không có một tia biểu cảm nào bước đi đến trước mặt Remon!

Tôi ngẩng đầu nhìn Sasuke…

Vì sao tôi sẽ đột nhiên thực sợ hắn! Nuốt một ngụm nước miếng xuống. “Này! Sasuke… Có chuyện gì sao?”

“Phách.” Hắn bắt được một bàn tay của tôi!

Chẳng lẽ hắn đã biết được kế hoạch của tôi?

“Giúp tôi tắm rửa!!!”

Sasuke nói ra bốn chữ này, trong nháy mắt đã hoàn toàn đem tôi dọa nhảy dựng lên!


“Bậy… Nói bậy bạ gì đó! Chúng ta nam nữ khác biệt, không cần đùa giỡn bậy bạ!” Remon đỏ mặt, lắp bắp đem lời nói xong!

“Chúng ta là người yêu… Cùng tắm với nhau, không được sao?” Sasuke đem mặt càng ngày càng đến gần tôi, phun hơi thở ra ở trên mặt tôi! Mùi hương bạc hà thoang thoảng từ trên người hắn tỏa ra!

Tôi vươn tay đẩy hắn cách ra xa một chút “Đừng nói hưu nói vượn, ai cùng em em em em em….. Cái gì mà nói người yêu có thể tắm với nhau! Được làm như vậy cũng chỉ có thể là vợ chồng thôi!”

“A… Là như thế này sao?” Sasuke làm bộ như nghi hoặc nhíu mày “Nhưng không phải em là vợ của tôi sao? Đúng rồi, tuần trăng mật của chúng ta vẫn còn tiếp tục duy trì chứ?”

Tôi hết nói nổi rồi… Tên nhóc này đen tối… vô cùng đen tối… Là do ai đã đem hắn nuôi thành như thế này… Remon giãy dụa muốn tạo khoảng cách chạy trốn, nhưng hắn hoàn toàn đều đem tôi đem vòng vào trong người… Tôi chịu không nổi nửa ngẩng đầu lên nhìn hắn.

“Chuyện đã xảy ra lâu lắm rồi, em vẫn còn nhập diễn sâu quá rồi đấy! Ai là vợ của em kia chứ!”

Sasuke cười rất nhỏ.

“Remon, em trốn không thoát được đâu… Vợ của tôi… sẽ chỉ là em… tuyệt đối không có người thứ hai!”

Trong mắt Sasuke toàn là chân thành, nhu tình…

Hai tròng mắt màu đen như bầu trời đêm kia… làm tôi say mê……

Không đúng, tôi hiện tại đang say mê cái gì nha!

“Em mau đi tắm rửa ngay cho chị… Có phải còn muốn nói những chuyện không đâu nữa sao, trước hết em đừng có khẳng định như vậy!”

Tôi tiếp tục đẩy hắn, tôi nói!

“Chắc chắn, Remon!” Sasuke nói xong liền cúi xuống ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn còn đang muốn tiếp tục lải nhải, vọng tưởng muốn phản kháng!

Quả nhiên, có như vậy thì cô ấy mới có thể an tĩnh trở lại!

Tinh tế nhấm nháp hương vị đôi môi nhỏ nhắn của Remon, thật sự vô cùng thơm ngọt…

Cho dù có hôn cả đời, hắn tuyệt đối sẽ không cảm thấy phiền chán, ngược lại tuyệt đối càng ngày càng tăng thêm hương vị.

Nội tâm vui mừng càng thêm hôn sâu hơn nữa, Sasuke đem đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng của Remon. Bắt buộc cô ấy phải chơi đùa cùng với hắn.

Xâm chiếm từng chút từng chút một trong khoang miện của cô…

Mà tôi – Remon đột nhiên bị ngăn chặn miệng lại, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, đầu lưỡi của Sasuke tùy ý ở địa bàn của tôi xâm lấn, làm càn, làm bậy. Tôi không cam lòng mình sẽ lại bị hắn nắm trong tay, bắt đầu ở trong lòng hắn không an phận vặn vẹo, nghĩ muốn tránh ra!

Nhưng đột nhiên, có cái gì đó cứng rắn để ở ngay bụng tôi.


Môi Sasuke rời khỏi môi tôi, ngược lại hắn tiến đến bên tai tôi “Remon… Tốt xấu gì tôi cũng là nam giới… Tôi có thể cam đoan được, đối mặt với nữ giới âu yếm, khiêu khích như thế này, sẽ có thể nhịn xuống được…” Lần đầu tiên tôi nghe được âm thanh Sasuke trầm thấp đến như vậy, có rất nhiều ẩn nhẫn…

Tiền bối của tôi ơi, vì ở nhà là một trạch nữ, nên thường rất hay ở nhà xem CD/DVD… Đó là một chuyện vô cùng phổ biến a… Tôi vô cùng hứng thú với mọi thể loại, mặc kệ là thể loại nào hay là kiểu nào, tôi đã đều xem qua hết… Bao gồm…

Tình huống hiện tại, làm cho tôi thật sự hiểu rất rõ được đây là cái gì…

Tôi lập tức sợ tới mức không dám động, sắc mặt đỏ lên so với cà chua còn lợi hại hơn thế… Cứng ngắc ở yên trong lòng hắn, ngoan ngoãn ngốc!

Mà lúc này Sasuke đang là mười lăm tuổi a… Bất quá, chỉ còn cách một tháng nữa là hắn được mười sáu tuổi rồi…

Nhưng cho dù có là 16 tuổi cũng quá sớm đi…

Ở thế giới này, bọn trẻ đều trưởng thành sớm như vậy sao?

Sasuke vì sao sẽ biết… sẽ biết… chuyện này a!

Tôi buồn bực khóc không ra nước mắt…

Tiếng thở dốc trầm thấp của Sasuke truyền vào trong tai tôi!

Tôi nhịn không được đụng đụng vào bờ vai hắn “Cái kia… Sasuke, em… vẫn nên đi vào toilet giải quyết một chút chứ?”

Theo sau đó, cái cổ trắng nõn đáng thương của tôi đã bị tập kích.

Sasuke cắn ở trên cổ tôi… Hung hăng cắn một phát, sau đó buông ra.

Chỗ cái cổ bị hắn cắn rất đau, mà tôi vẫn chưa kêu ra tiếng, vươn tay sờ thử một chút… Chảy máu!

Thằng nhóc này làm sao có thể độc ác như vậy chứ…

Ta có chút trợn tròn mắt trừng hắn!

Sasuke không gọi là nở nụ cười “Đây còn không phải là lỗi của em sao, đây là trừng phạt cho việc em đùa giỡn tôi!”

Nói xong liền xoay người hướng vào phòng tắm…

Lưu lại một mình tôi mặt đỏ tai hồng… Không biết nên phát tiết như thế nào. Cuối cùng, tôi buồn bực ngồi ở trên sofa…

Đáng giận… Sasuke quả thực chính là khắc tinh của tôi… khắc tinh a!!!

Rối rắm rút mấy tờ khăn giấy ra đem để trên cổ lau đi vết máu, lục lọi lấy bông băng quấn dán lên!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui