Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Diễm Quỳnh rùng người nhớ lại cảnh mình bị trượt chân té xuống hồ sau đó được người lớn cứu lên trong bộ dạng lạnh ngắt nhưng cô vẫn ấm ức về tiếng cười của đứa con nít khác cũng cùng lúc đứa bé đã chạy đi kêu người cứu giúp cô đi lại hỏi cô thì bỗng nhiên chính miệng cô đã nói:
- Dady chính đứa đó đã đứng cười nhạo con khi thấy con rớt xuống hồ. Dady hãy xử lí nó cho con đi. Huhu
Diễm Quỳnh tường thuận lại y như câu nói hồi đó của mình cho Đóa Lệ nghe, người cô lúc này không khỏi run rẩy vì lạnh mặc dù cô chỉ đang hồi tưởng về một chuyện trong quá khứ. Đóa Lệ nhè nhẹ nắm lấy bàn tay của cô rồi tiếp tục nói:
- Và rồi bố của chị đã làm gì với đứa trẻ đó? Chị có thấy khuôn mặt van xin của bố mẹ và người chị của đứa bé đó không?
Diễm Quỳnh cắn môi mình khi nhớ lại cảnh tượng dady của mình lấy cây súng ra rồi sau đó đã bắn chết đứa bé đó mà không hề suy nghĩ hay hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện như thế nào cả. Mặt mài cô trở nên tái nhợt, miệng lấp bấp nói:
- Tôi đã thấy mẹ của đứa bé đó chạy đến bên sát của nó và khóc thảm thiết, còn người chị của nó thì chỉ biết đứng im như tượng và người bố của nó thì chạy tới đánh dady của tôi. Tôi đã sai rồi, khi chính tôi biết đứa bé đó là người đã kêu người khác cứu, chính tôi đã kêu dady của mình bắn chết nó chỉ vì không thể tìm được giọng cười của đứa trẻ khác. Tôi mới là kẻ sát nhân.
Đóa Lệ đẩy cô dựa vào vai mình sau đó dịu dàng trấn an lại tinh thần của cô:
- Vậy việc bố cô bị kết tội giết người là đúng hay sai? Là do ai mà bố cô mới bị như vậy?
Diễm Quỳnh run rẩy rồi khóc lóc mếu máo nói:
- Việc dady của tôi bị bắt vì tội giết người hoàn toàn đúng, là do tôi.
Kỳ Tường trầm trồ trước thuật trấn an tâm lý và khiến người khác có thể hồi tưởng lại quá khứ và thừa nhận tội lỗi của mình chỉ trong vòng 3 phút thôi, anh khẽ cười nhìn cô. Đóa Lệ nói tiếp:
- Giờ thì nghe theo lời tôi tiếp sau đây, giờ chị thở ra thật mạnh và nhanh rồi hít vào từ từ thật chậm sau đó tự mình đứng dậy và hãy bước 10 bước chân sau đó từ từ mở mắt ra. – Đóa Lệ vừa nói vừa buông tay ra khỏi người Diễm Quỳnh và đi theo sau cô, nhẹ nhàng nói tiếp:
- Đủ rồi thì đứng im đó và nhớ lại những gì mình đã nói rồi hãy khóc thật to và ngồi xuống
Diễm Quỳnh giờ đây hoàn toàn đã bị thôi miên bởi những lời nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy ma lực của Đóa Lệ, cô làm theo từng lời mà cô ấy nói, đi đúng 10 bước từ từ mở mắt và hồi nhớ lại mọi thứ sau đó tự dưng đâu đâu nước mắt cô lại rơi xuống, cô đã đứng khóc ngon lành sau đó thì ngồi bệt xuống đất lấy tay che mặt mình lại, Đóa Lệ đứng cách xa cô khoảng 3 bước chân sau đó nói một câu:
- Bây giờ thì chị quay đầu vào bờ để sửa sai lỗi lầm của mình cũng như của bố mình không?
Diễm Quỳnh không còn gì để chối cãi cũng như phản kháng lại trước câu hỏi của Đóa Lệ được cả, cô nghẹn ngào thừa nhận nói:
- Tôi xin lỗi, tôi và dady đã sai rồi. Tôi sẽ không hại cô nữa đâu Đóa Lệ à.
Đóa Lệ sau khi nghe cô nói liền bước tới đỡ Diễm Quỳnh đứng dậy sau đó xoa lưng cô và nhẹ nhàng an ủi nói:
- Chị không hề cô đơn, sau lưng của chị luôn mọi người dang tay đón chào và luôn dành mọi sự yêu thương đấy thôi. Chỉ cần chị chấp nhận những gì mình đang có và quý trọng nó thôi là chị đã hạnh phúc rồi đó, chị Lâm Diễm Quỳnh. Giờ thì về nhà em và ngủ một giấc thật sâu rồi sau đó cùng em đi thăm bố của chị vào ngày mai nhé. Diễm Quỳnh như được soi sáng khai thông tâm hồn của mình vậy, cô ôm choàng lấy Đóa Lệ miệng luyên thuyên xin lỗi không ngừng sau đấy thì cùng cô và Kỳ Tường đi về nhà của Đóa Lệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...