Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Sáng hôm sau, mặc cho tiếng mẹ cô gọi cô từ sáng sớm cho tới mãi giữa trưa, thì Tiểu Lệ vẫn đang cuộn mình trong chăn ngủ say. Đánh một giấc thật dài, cuối cùng Đoá Lệ cũng đã dậy, mở laptop lên tắt tiếng nhạc và rồi đứng dậy xếp lại chăn gối kế tiếp là đi tìm đt. Loay hoay một hồi, cô cầm lấy đt lên để xem có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ của ai không, 50 tin nhắn và 100 cuộc gọi nhỡ quả là 1 con số quá lớn trong suốt tối qua hôm qua cô đã không dùng máy. 40 tin nhắn từ Kỳ Tường, 5 tin nhắn từ người yêu cũ, 2 tin nhắn của Khắc Lạc và số còn lại là của tụi bạn thân. Trong vô thứ, cô vô tình bấm vô tin nhắn từ Quý Thành:
- Em à, anh biết anh đã khiến cho em phải buồn và phải ghét anh. Nhưng anh muốn được sửa chữa lỗi lầm ấy, em cho anh cơ hội một lần nữa đi được không em?
- Em hãy trả lời đi. Anh yêu em nhiều Lệ à, em có biết không.
V.. V những dòng tin sau cứ lặp như vậy, cô giờ đây càng thấy chán và một chút cảm giác như khinh người yêu cũ của mình hơn trước đây nhiều. Chuyển sang đọc tin nhắn của Khắc Lạc:
Lệ hả em, mai em có đi tập thể dục hông vậy? Nếu có thì nhắn cho a nhé.
Alô 1 2 3.. Buổi sáng tốt lành.. Chắc tối qua em bận nên không thể rep tin nhắn của a được đúng không, và chắc giờ em đang ngủ rồi. Khi nào em nhận được tin nhắn của anh thì rep lại em nhé. Chào em
Sau đó cô đọc tới tin nhắn của Kỳ Tường, vì 40 tin nhắn quá nhiều nên cô chỉ lướt sơ qua vài tin. Nội dung của các tin nhắn đó là:
- Người yêu của tôi ơi... H anh mới ngủ dậy nèk. Nãy đang nt với em mà anh lại ngủ quên mất. Em đừng giận a nha..
- Em yêu ơi.. Em yêu đâu rồi. Anh nhớ em quá.. Em ơi
- Huhu.. Im im kiểu này lại giận tui gòy đúng hơm.. Rep tin nhắn của anh đi mà.. Anh xin lỗi mà..
- Em ơi.. Đừng giận nữa mà.. Huhu.. Anh biết anh sai rồi.. Em ơi.. Em tha lỗi cho anh đi mà..
- Chả lẽ em giận anh đến như vậy sao? Hay giờ này em đã ngủ rồi? Em yêu ngủ ngon. Yêu em.
V.. V.. Đọc từng tin nhắn mà nước mắt cô lại rơi, lấy tay gạt đi dòng lệ đó Đoá Lệ đứng dậy nhìn trong gương, tay cầm chiếc kéo trên tay và mỉm cười nói “Mày sẽ không sao, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bắt đầu từ hôm nay mình sẽ thay đổi mọi thứ thật mới, phải mạnh mẽ hơn trước và tuyệt đối không cho phép bản thân mình buồn hay khóc vì bất kì ai nữa. Cố lên.” Nói xong, cô hít một hơi thật sâu và đưa kéo lên cắt tóc của mình. Sau một hồi cắt tóc và dọn dẹp thì bộ tóc dài thướt tha ngày nào giờ đây đã thành bộ tóc ngắn ngang vai. Bước xuống dưới nhà với khuôn mặt đầy vui tươi dù đôi mắt đang sưng bụp do cả đêm qua khóc quá nhiều, cô đi xuống nhà bếp để dùng bữa với mẹ thì không thấy bà ấy đâu cả mà chỉ thấy cơm nước đã được dọn sẵn trên bàn và kèm theo đó là mẫu giấy nhỏ với nội dung: “Khi nào con dậy với đói bụng thì xuống hâm cơm lại rồi con nhé. Mẹ đi qua nhà bà ngoại tí lát chiều mẹ về. Yêu con.” Đọc xong mẫu giấy cô cảm thấy trong lòng có một sự trống vắng, cô quạnh, rồi cô quay sang nhìn chú cún cưng đang ngồi nhìn mình quẩy đuôi nên cũng đỡ đi một phần nào sự buồn ấy. Kể từ lúc bố mất cho tới bây giờ, mẹ quả nhiên chưa đi đâu cả, vì thế hôm nay cô ở nhà với chú cún cưng của mình cũng không sao cả, bới cơm vào tô nhỏ rồi đi lên phòng khách. Cái cảm giác ở nhà một mình cũng thích thật nhưng sau khi sự thích thú đó một giây thôi thì cái cảm giác buồn chán lại đến rất nhanh nhất là khi chả có ai nói chuyện với mình, ngồi trên sofa tay cầm tô cơm, tay cầm remote chọn kênh chiếu phim truyền hình cô đang theo dõi. Đang chuẩn bị ăn thì chuông đt reo lên, Đoá Lệ đặt cơm xuống rồi lấy đt ra nghe.
- Alô.. Lệ hả em, nay em rảnh không? Anh qua nhà em chơi đc chứ?
- Dạ alô.. Anh Khắc Lạc hở? Em đang ngồi ôm tô cơm tự kỉ mình đây hic. Dạ được chứ, anh qua đi hihi.
- Oke con dê.. Trong vòng 3 nốt nhạc anh có mặt ở nhà em liền. Tút.. Tút.. Tút..
Cô lại tiếp tục công việc đang dang dở là ăn cơm với tâm trạng vui khi có người sang chơi với mình. Hồi lâu thì Khắc Lạc chạy tới nhà cô, chạy ra mở cửa đón ông tám thân thiết của mình vào nhà. Khắc Lạc nhìn xung quanh nhà rồi khẽ hỏi:
- Ủa nay em ở nhà một mình với chúcún này à? Mẹ em đi thư giản rồi phải không?
Đoá Lệ đóng cổng lại và bước đi tới chỗ anh đang đứng rồi đáp:
- Dạ, bữa giờ em thấy mẹ buồn hoài nên hôm qua có nói với mẹ là nên qua nhà ngoại hay đi đâu thư giãn cho đỡ buồn. Từ khi bố em mất tới bây giờ hầu như mẹ em cứ ở nhà miết thôi. Hôm nay cho bà ấy đi thư giãn cho nhẹ lòng phần nào. Thấy mẹ vui thì em mới vui được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...