Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Một tháng sau hội ký sách.

“Mày đừng cười ngốc nghếch như vậy nữa được không? Tao nhìn mày cười đến phát bực rồi.”

Lâm Nhược Mai nhịn đến không thể nhịn nữa thì cũng không cần nhịn, một kích đánh thẳng đến má trái của người nào đó nhưng không ngờ lại dễ dàng bị ngăn chặn lại.

“Tao vui thì tại sao không được cười? Ai cần mày lo. Mày ghen tị à. Lâm Nhược Mai mày đang ghen tỵ với tao.”

Nếu không phải bị chọc tức đến khóe miệng run rẩy thì Lâm Nhược Mai đã trực tiếp ói ra, liếc người nào đó một cái rồi không tiếc rẻ dùng từ ngữ trong ngực mà nói móc người nào đó:“Áà, Lam Nhan Lăng, phàm những người giàu có thì sẽ kiêu ngạo.Mày phải hiểu được rằng Dịch tổng người ta đã quen nhìn mỹ nữ, còn cái tên nửa yêu quái nửa đường xuất gia chưa có tu luyện thành mỹ nhân như mày, người ta cùng lắm chỉ là thay đổi khẩu vị màthôi, mày cũng đừng thật tâm mà lún sâu vào tình cảm này. Đây không phải là tiểu thuyết, chúng ta đều trưởng thành rồi mày hiện thực một chút đi!”

Nói là nói móc châm chọc, nhưng nói một hồi lạibiến thành thật lòng, Lâm Nhược Mai thật sự sợ người bạn thân cùng cô lớn lên từ nhỏ này bị lừa dối làm tổn thương. Trong suy nghĩ của Lâm Nhược Mai, thất thân là chuyện nhỏ nhưng thất tâm lại là chuyện lớn. Nhìn hình dáng ngốc nghếch hiện tại của Lam Nhan Lăng thì đâu còn là chuyện gia tình yêu, đâu còn là một nữ hoàng ngược tâm, mà hoàn toàn chính là một đứa trẻ vô địch ngây thơ và ngốc nghếch mất ý thức.

Lâm Nhược Mai không hề tin tưởng cái gì gọi là nhất kiến chung tình, người kêu Dịch tổng giám đốc kia... Nghe đồn... khiến nhiều người mê mẩn, không biết là đã trải qua bao nhiêu mỹ nữ tưới nước mới trưởng thành thành một cây đại thụ che trời như hiện giờ.

Hơn nữa Lâm Mạt người anh trai yêu nghiệt không gì sánh bằng của Lâm Nhược Mai sau khi nghe được tin tức tiểu Lăng rơi vào ma trảo của Dịch Cửu, à, Dịch Cửu chính là Dịch đại tổng giám đốc của Dịch thị. Sau khi Lâm Mạt nghe được những tin tức bát quái của giới giải trí thì cười đến mức dâm...khụ khụ...là mất...hồn. Hắn tà ác nói vào bên tai Lâm Nhược Mai: Nghe nói tình nhân lâu nhất của Dịch tổng giám đốc cũng không vượt quá 3 tuần, Dịch tổng giám đốc trong làng tin tức có danh hiệu – hoa vô bách nhật tiên (*).

(*) Hoa tươi không tới một trăm ngày.

Lâm Nhược Mai lúc ấy nghe nói vậy suýt ói máu. Từ đó về sau, mỗi khi Lâm Nhược Mai cùng Lam Nhan Lăng ở cùng một chỗ thì sẽ khuyên giải an ủi người bạn này của mình; chỉ là khuyến cáo bằng lời nói từ từ từng bước đến hiện giờ là dùng võ lực bức ép rồi. Nhưng tất cả đều như trước không hề có hiệu quả. Người ở bên cạnh mình so với trước càng ngày càng cười sáng lạn hơn, càng ngày càng ngu ngốc hơn, càng ngày càng ngớ ngẩn hơn, càng ngày càng hết thuốc chữa...

“Ai nha Mai, mày an tâm đi, tên ngốc nhà tao không phải như mày nghĩ đâu, mà tao cùng anh ấy cũng không giống như mày nghĩ. Được rồi, không thèm nói với mày nữa, tên ngốc nói lát nữa sẽ đón tao đi dạo phố. Đúng rồi, mày muốn đi không? Mày biết không, tao đã đi xem buổi trình diễn các mẫu túi xách mới năm nay của LV, lòng tao ngứa ngày lắm rồi, rất đẹp đó nha. Đi thôi đi thôi cùng đi đi, Mai chúng mình cùng đi shopping —”

Lâm Nhược Mai thật sự là sắp khí huyết công tâm rồi:“Lam Nhan Lăng! Một cái túi xách giá bao nhiêu mà mày đem bán chính mình! Mày còn...”

“Không phải, tên ngốc kia đồng ý cho tao mua ba cái, không chỉ một cái...”

“Lam Nhan Lăng...” Nhanh lên, Lâm Nhược Mai dường như đang cần một cái máy hô hấp rồi, “Mày...”


“Ai nha Mai! Mày làm sao vậy? Làm sao mà mặt tái mét vậy, ai nha, mày sao rồi?” Lam Nhan Lăng chạy nhanh đến đỡ Lâm Nhược Mai như đang sắp ngất đến sofa ngồi xuống.

“Xem ra mày đi không được rồi. Quên đi, hôm nay mày ở lại nhà tao đi đừng về. Tao gọi điện cho tên ngốc kêu anh ấy đừng tới đây, tao với anh ấy ngày mai đi cũng được.” Lam Nhan Lăng thở một hơi dài đi gọi điện thoại.

Lâm Nhược Mai nghe bạn nói không đi, nhất thời sức lực cũng trở lại rồi, đầu cũng không choáng váng nữa. Cô nghĩ thầm mình ở trong lòng của Lam Nhan Lăng cũng có chút trọng lượng. Cô không thể không lo cho Lam Nhan Lăng để cho con nhóc đódấn thân vào hố lửa để rồi sau đó vạn kiếp bất phục. Nghĩ đến những điều này Lâm Nhược Mai có chút cảm động vì bản thân mình.

Hai tháng sau.

“Mai, rốt cuộc là mày có lòng tin thuyết phục được anh mày tới diễn ‘Nhất Mộng’ không vậy hả?”

“...Cũng tàm tạm à.”

“Ai, tao nói này chị em tốt, mày không thể như vậy được, cái gì gọi là cũng tàm tạm à, ‘tới với không tới’ khác nhau nhiều lắm nha.”

Lâm Nhược Mai thuật lại:“Anh tao nói...”

“Nói gì?”

“Anh tao cái gì cũng không nói, chỉ nhìn tao rồi cười.”

“...Fuck, mày cũng quá mức vô dụng đi!” Lam Nhan Lăng nhướng mí mắt lên khinh bỉ.

“Lăng, mày thừa biết, anh trai tao từ trước đến nay luôn đóng vai nam chính, nhưng trong vở kịch của mày anh ấy còn chẳng được tính là vai nam thứ chính, rồi còn cái kết thì treo lơ lửng... Tao không tài nào cưỡng ép anh trai tao được...”

“Lâm Nhược Mai!”

“Ờ!”


“Mai~~~”

Mồ hôi Lâm Nhược Mai chảy xuống:“Lăng, ngàn vạn lần mày đừng gọi tao như vậy, mỗi lần mày kêu như vậy tao cảm thấy như mày đang tính kế với sinh mạng của tao.”

“Lâm Nhược Mai mày là người không có lương tâm, tên ngốc nhà tao đã cho mày làm người đại diện của anh trai mày, mày rõ ràng có thể thật phong cách mà ngược đãi anh mày, vậy mà mày vẫn không có chí khí y như trước kia vậy. Mày là tiểu âm bị ngược đãi riết rồi quen rồi à?!” Lam Nhan Lăng sớm thoát ly khỏi cảnh giới ai kỳ bất hạnh mà trực tiếp tiến vào cảnh giới nộ kỳ bất tranh(*) rồi.

(*) Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh: Gặp phải ai đó gặp bất hạnh mà cảm thấy bi thương, gặp phải ai đó không biết tranh đấu mà cảm thấy phẫn nộ.

Lâm Nhược Mai môi cũng run lên, quát:“Tiểu Lăng tử, mày đừng có thùng rỗng kêu to trước mặt tao, có gan mày gặp anh tao đi chứ đừng trốn như con nít ấy! Cho dù tao làm người đại diện nhát gan, vậy còn mày? Mày không phải cũng giao cho em chồng tương lai làm người đại diện để lấy lòng? Mày còn chân chó hơn người khác nữa kìa? Tên ngốc nhà mày cũng nhìn không quen đi, mày chính là đồ sắc quỷ thấy người đẹp là không thể động đậy được.”

Ánh mắt Lam Nhan Lăng phát hỏa, đôi mắt sắc như ngọn lửa mang theo thuốc súng nhìn chằm chằm như muốn phi vèo vèo về phía Lâm Nhược Mai.

Chiến sự hết sức căng thẳng, tiếc là chỉ diễn ra trong im lặng và trầm mặc...

“Mai, mày không biết chứ, tao vừa nhìn thấy anh mày liền cảm thấy anh ấy đặc biệt giống nhân vật đó. Thiệt đó.” Thở dài, Lam Nhan Lăng lại mở miệng:“Tuy nói không phải nam chính, nhưng Yến Tứ Phương cũng là nhân vật tao thích nhất...” Chống lại với ánh mắt của Lâm Nhược Mai, “Mày chẳng phải cũng rất thích Ma Y sao?”

Lòng Lâm Nhược Mai khẽ động, nghĩ nghĩ rồi trả lời:“Ừ, tao thích nhân vật này, nhưng Yến Tứ Phương phải chết! Lăng, tao đã nói nên sửa lại vở kịch, thật ra Ma Y không nhất định phải chết, mày tùy tiện cho hắn một lý do sống là được rồi, vì cái gì mà do sư phụ hắn, cha hắn muốn hắn chết thì hắn phải chết nha.”

Ánh mắt Lam Nhan Lăng trở nên ảm đạm, trầm ngâm trong chốc lát rồi sâu kín nói:“Nhưng mà Yến đích thực...đã chết.” Một cái chết vô âu vô lo, một cái chết thong dong.

Tất cả mọi thứ đều chiếm được rồi lại thoải mái đem hết thảy vứt bỏ đi. Không hề lưu luyến.

“Lăng? Lăng?”

“Hả, làm sao vậy?”


“Mày đang phát ngốc cái gì vậy?” Lâm Nhược Mai cảm thấy mình vừa nhìn thấy ánh mắt Lam Nhan Lăng tràn ngập bi thương, cô không rõ tại sao đang êm đẹp mà Lăng lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ thật là vì anh của cô không đáp ứng đóng vai Âu Dương Yến? “Được rồi, mày là bạn thân duy nhất của tao, chị em giao phó công việc có lần nào tao không hoàn thành nhiệm vụ vượt chỉ tiêu đâu, anh tao cũng đã cầm kịch bản rồi, chỉ cần ảnh thích nhân vật này thì nhất định sẽ không có vấn đề gì, chẳng lẽ mày đối với nhân vật của mình không có tự tin? Hay là không tin tưởng Yến Đại Ma Y của chúng ta?”

Lam Nhan Lăng sửng sốt rồi nở nụ cười.

“Tao biết Mai đối với tao là tốt nhất~~~”

“Thôi đi, lời ngon tiếng ngọt là viên đạn bọc đường~~~”

Một tháng sau, ‘Giấc mộng Hoa Tư’ bắt đầu nghi thức bấm máy.

Trước nghi thức khởi quay nửa giờ, Dịch Cửu đã sớm ngồi ở vị trí VIP được chuẩn bị sẵn dành cho hắn. Cho dù còn chưa thấy tiểu Lăng nhi nhà hắn đi ra, nhưng tâm tình hắn cũng đã rất khoái trá trộn lẫn với kích động, và có phần không yên, bất an.

Đám người Dịch Việt, Lâm Mạt lần lượt chuẩn bị xong. Nghi thức bấm máy bắt đầu.

Mặc cho vô số ngôi sao chói mắt, vô số phóng viên làng giải trí, vô số ánh sáng chớp chớp, ánh mắt hắn thủy chung chỉ nhìn theo bóng dáng cô gái mặc bộ lễ phục màu xanh lục nhạt.

Đó là người hắn yêu duy nhất trong cuộc đời này.

Mà cô gái tươi cười hạnh phúc kia cũng có đôi khi nhìn lén xuống hàng ghế dưới khán đài, mục đích của cô chỉ có một, chính là người đàn ông có bộ dạng tuấn mỹ còn hơn cả dàn sao nam diễn viên, người đàn ông đó tuổi trẻ, giàu có lại có tài hoa là người đứng đầu cả một tập đoàn lớn.

Tên kia sẽ tặng cô lễ vật gì? Lam Nhan Lăng bắt đầu hối hận vì sao tối qua không lén xem cái túi của tên kia, khiến cô hiện tại mất hồn mất vía tại nghi thức khởi quay này.

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lam Nhan Lăng ôm mọi người trong đoàn làm nghi thức chào hỏi lần cuối.

Lam Nhan Lăng đã thành công, cô không bao giờ còn là người không có tiếng tăm gì chỉ ở nhà viết chữ, cô bây giờ đường đường chính chính là một đại biên kịch, từ nay về sau ngòi bút của cô sẽ sáng tạo ra các nhân vật với phong thái tươi sáng trong mắt mọi người

Dưới đài, Lâm Nhược Mai dùng sức vẫy tay hướng về phía Lam Nhan Lăng.

Có chút không được tự nhiên nhưng cô vẫn bật ngón cái với cha cô.


Mẹ cô nở nụ cười vừa lòng.

Cuối cùng, đương nhiên là người mẹ kếmỗ Lăng cô chú ý nhất, quý trọng nhất– Tên ngốc của cô.

Bất kể người đó kêu là Đông Phương Cửu cũng được mà Dịch Cửu cũng không sao, bất kể người nọ là hoàng đế Lương quốc cũng được mà là tổng giám đốc Dịch thị cũng được, người đó đều là người yêu độc nhất vô nhị của cô.

Giống như những người khác, Dịch Cửu cũng đứng lên vỗ tay, đôi mắt đầy ôn nhu, nhưng cũng có một tia khẩn trương mà người bên ngoài nhìn không ra.

Tên ngốc này muốn làm gì? Lúc Dịch Cửu đang từng bước vô cùng tiêu sái tiến lên đài, nhịp tim Lam Nhan Lăng theo đó đập càng lúc càng nhanh, ngay cả máu cũng dần dần nóng lên muốn sôi trào theo từng bước chân của Dịch Cửu.

Lúc Dịch Cửu bước từng bước dài lên khán đài, tất cả mọi người im lặng, chỉ có loáng thoáng âm thanh chớp sáng của đèn flash cho thấy mọi người cũng đều kích động.

Dịch Cửu đối mặt với Lam Nhan Lăng, hắn nhìn khuôn mặt của cô, trước mặt toàn thế giới mà thong dong lấy ra hộp nhỏ màu đỏ đã được chuẩn bị từ trước:“Anh nghĩ, hiện tại mọi người đang nói chúng ta sẽ chia tay hoặc là những tên khốn đang nói Lăng nhi nhờ anh mà leo lên cao chắc là có thể câm miệng được rồi.”

Dịch Cửu nhìn Lam Nhan Lăng, nhìn vào trong mắt cô, hắn mở nắp hộp ra.

Là một chiếc nhẫn kim cương.

“Trời ơi....”

“Mau! Mau chụp làm tiêu đề!”

Trên đài và dưới đài phát ra nhiều tiếng kinh ngạc tán thán khác nhau.

Lam Nhan Lăng ngây ngẩn cả người, trong thời gian ngắn không biết là nên khóc hay cười.

“Lăng nhi, chúng mình kết hôn đi.”

Người nào đó rốt cuộc cũng không khóc, chỉ là nở ra nụ cười so với khóc càng khó coi hơn nói:“Được!” Tiếp theo liền bổ nhào vào lòng ngực anh.

Cho nên ai cũng không được nhìn thấy nước mắt hạnh phúc có hình dáng ra sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận