Cả phòng khách lúc này chỉ còn lại Lam Hàm và Hạ Vũ Thường.
“Cô liệu mà nói chuyện với gia đình mình đi, còn chuyện bên này tôi sẽ lo liệu”.
Lam Hàm trước khi đi còn không quên dặn dò Hạ Vũ Thường một câu.
“Tôi biết rồi”.
Khá hài lòng với vẻ nghe lời này của cô, Lam Hàm định rời khỏi thì Hạ Vũ Thường nói với theo.
“Nhưng có một số chuyện tôi không thể nói được với ba mình, anh biết đấy, ông ấy khá cố chấp”.
Lam Hàm không nói gì mà chỉ trầm ngâm nhìn nét mặt lo lắng của Hạ Vũ Thường, dường như đang xác nhận xem cô ta nói thật hay nói dối.
“Nếu cô cảm thấy khó khăn quá thì chúng ta đổi vị trí cho nhau nhé. Cô thuyết phục mọi người nhà tôi, tôi nhất định sẽ cho ba và em gái cô một câu trả lời hài lòng”.
Hạ Vũ Thường căm ghét nhìn Lam Hàm, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế âm lượng giọng nói của mình, chỉ sợ bị người khác nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ.
“Anh đừng quá đáng”.
Lam Hàm cười khẩy nhìn Hạ Vũ Thường:
“Tôi quá đáng sao. Đừng quên ban đầu tôi đã đề nghị chúng ta ly hôn êm đẹp, là ai than khóc với người nhà mình, dùng mọi thủ đoạn để Hạ Yên phải ra mặt nói chuyện thay cô. Hạ Vũ Thường, con người cô ích kỷ như vậy, chẳng lẽ không cho phép tôi có chút quá đáng nhỏ nhoi này hay sao”.
Nói xong anh đi thẳng ra cửa, dáng vẻ vẫn điềm nhiên như lúc đến, giống như mọi chuyện chưa từng xảy ra.
Hạ Vũ Thường chờ Lam Hàm đi rồi thì vẻ mặt ngay lập tức trở nên lạnh đến cực điểm. Ngọc vỡ thì cũng không có chuyện ngói lành, cô không còn gì để níu kéo cuộc hôn nhân này thì cũng không thể để cho Lam Hàm được yên ổn. Chẳng phải cô còn có gia đình hay sao, lúc này không lợi dụng người nhà thì còn chờ đến bao giờ nữa.
***
Hạ Yên lo lắng nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ mà Hạ Vũ Thường vẫn chưa về. không hiểu có chuyện gì mà hôm nay chị cô đặc biệt đi ra ngoài, cô lo ngại nhưng lại không dám hỏi rõ là chuyện gì, chỉ sợ khiến chị ấy buồn càng buồn thêm. Đi ra ngoài một lát cũng tốt, nhưng bây giờ không thấy chị ấy về trong lòng cô lại lo lắng không yên.
Cô phải khuyên nhủ một lúc Hạ Lập Quần mới chịu đi nghỉ, mấy ngày nay ông ấy đã suy nghĩ nhiều đến mức bạc trắng cả đầu, cũng may tình trạng của Hạ Vũ Thường đã khá hơn một chút, khiến mọi người bớt lo hơn.
Hạ Yên nhìn lịch để bàn, mai là thứ 4, cô đã nghỉ học từ thứ 6 tuần trước, không thể tiếp tục nghỉ nhiều hơn nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết quả tổng kết cuối kỳ. Xem ra ngày mai nhất định phải lên lớp rồi. Sách vở cô đều để ở bên Đinh Nam, suy nghĩ một chút Hạ Yên nhắn tin hỏi anh.
“Mai em về nhà lấy mấy quyển sách, mấy ngày vừa qua anh có kim ốc tàng kiều thì mau mau dọn dẹp cho sạch sẽ đi”.
Tin nhắn thập phần báo đạo nhưng miệng cô lại cười cười như cô gái nhỏ biết yêu.
Rất nhanh Đinh Nam đã trả lời.
“Em tùy thời kiểm tra lúc nào cũng được”.
“Tự tin vậy hả, nếu bây giờ em muốn kiểm tra thì sao”. Cuối tin nhắn còn kèm theo một icon mặt cười đểu đểu.
“Hoan nghênh em đại giá quan lâm. Chỉ sợ người nào đó mấy ngày nay đã quên mất anh rồi thôi”.
Cách một màn hình Hạ Yên cũng có thể tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó khó chịu của Đinh Nam, cô thầm cười trong lòng, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay mình đúng là không quan tâm gì đến anh cả, cô cũng thấy hơi có lỗi.
“Chờ em về đền bù cho anh”.
Hạ Yên đang hồi hộp chờ tin nhắn hồi đáp của anh, ai ngờ lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Nói đi, em muốn đền bù bằng cách nào”. Bên kia đầu dây Đinh Nam vô cùng hào hứng hỏi cô.
“Bằng cách mà anh đang nghĩ đến”. Hạ Yên vô cùng tự tin trả lời.
Đinh Nam nghe thế cũng không chút khách khí mà đòi hỏi:
“Là em nói đó, anh muốn một đêm bảy lần”.
Cách một đầu dây điện thoại nhưng âm thanh từ tính của anh vẫn khiến Hạ Yên đỏ mặt, thế nhưng lời nói ra lại không chịu yếu thế chút nào.
“Thì ra một đêm anh chỉ được có bảy lần thôi sao”. Âm cuối còn đặc biệt kéo dài.
Đinh Nam nghe cô nói có chút thẹn quá hóa giận, gằn từng tiếng qua điện thoại.
“Em tin bây giờ anh qua đó làm em luôn không”.
Hạ Yên vội vàng im bặt, nhưng tưởng tượng đến cơ thể thập phần ma mị của anh lại khiến cô cổ họng khô rát. Cô không dám tiếp tục đề tài này với anh nữa, vội vàng muốn cúp điện thoại.
“Anh chờ em về nhé”. Nói xong dứt khoát ném điện thoại sang bên cạnh, cô sờ sờ gương mặt đang nóng bừng của mình, nghĩ nghĩ không biết có nên đi tắm một cái cho mát không.
Càng ngày Đinh Nam càng không đứng đắn. Nhớ hồi xưa khi cô còn bé, anh một mực không cho cô xem bất cứ phim gì có liên quan đến tình cảm nam nữ, thậm chí một cái nắm tay cũng không có. Thế nên cô càng phát sinh tò mò với những thể loại phim cấm trẻ em. Lại thêm cô bạn thân Lăng Tiếu Tiếu từ nhỏ đã tung hoành ngang dọc, có thể kể tên vanh vách từng bộ phim nổi tiếng, thậm chí bí mật hậu trường hay gì gì đó cũng nắm được tất. Theo lẽ thường gần mực thì đen, mặc cho Đinh Nam kiểm soát kỹ càng thế nào cũng không thể ngăn được trí tò mò ngày càng lớn dần của bạn nhỏ Hạ Yên tuổi mới lớn.
Chuyện gì đến cũng đến, Hạ Yên vừa xem đã thích, chẳng bao lâu sau còn to gan mở phim người lớn ngang nhiên xem trong phòng mình. Xem đến mức mặt đỏ bừng, cơ thể mềm nhũn, chỗ nào đó cũng ướt nhẹp thì bị Đinh Nam phát hiện. Anh giận tái mặt, tịch thu hết toàn bộ phim đen của cô, không trách không mắng mà anh trực tiếp ăn luôn cô. Từ đó về sau anh từng bước dạy dỗ, Hạ Yên mặc dù không được xem phim nữa, nhưng chỉ cần cô muốn thì anh sẵn sàng biến cô thành nhân vật nữ chính luôn, còn nam chính cũng hiển nhiên sẽ là anh.
Nghĩ lại chuyện xưa càng khiến Hạ Yên bứt rứt trong người. Đinh Nam kia đúng là hại nước hại dân, nếu không phải anh ra tay dụ dỗ thì bây giờ cô đâu có không đơn thuần như vậy. Tại anh hết, xem mấy ngày nữa cô về xử lý anh thế nào nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...