Sáng đầu đông trời hơi lạnh, Hạ Yên lười biếng trùm chăn kín mít chỉ hở mỗi đôi mắt nhìn Đinh Nam chuẩn bị đi làm.
“Em không chào tạm biệt anh sao”. Đinh Nam ôm cả cô và chăn vào lòng mình, lưu luyến không muốn đến công ty.
Hạ Yên mắt hấp háy, cô sợ lạnh nên chỉ có thể dùng mắt tạm biệt anh.
Đinh Nam thấy bất mãn thái độ hờ hững của cô nên cứ ôm chặt Hạ Yên mãi không buông.
Thấy sắp đến giờ làm, Hạ Yên hơi cọ quậy thân mình, rất có lòng tốt nhắc nhở anh.
“Không đi là sẽ trễ đấy”.
Đinh Nam cọ cọ đầu vào ngực cô, lười biếng nói.
“Em đã chào tạm biệt anh đâu”.
Nói vậy anh đi làm muộn là tại cô đó hả. Hạ Yên không phục trừng mắt nhìn anh.
“Mặc kệ anh, em ngủ tiếp đây”.
Nói xong cô nhắm nghiền hai mắt, cơn buồn ngủ lập tức ập đến.
Đinh Nam làm sao để cho cô được như ý, hai cánh môi che kín miệng cô, dây dưa đòi hỏi một lúc lâu mới không tình nguyện buông người đẹp trong lòng ra.
“Anh mau đi đi”. Hạ Yên không nhịn được phải lên tiếng thúc dục anh. Đã rất muộn rồi, anh đây là không muốn đi làm nữa sao.
“Tối chờ anh về”.
Sau khi hôn liên tiếp lên môi cô vài cái Đinh Nam mới đành lòng bỏ đi. Trước khi đi còn lên tiếng dặn dò vô cùng nghiêm túc.
Hạ Yên lười phải đôi co với anh, bóng Đinh Nam còn chưa khuất cô đã chìm vào giấc nồng rồi. Dù sao thì mùa đông được đắp chăn ngủ nướng là hạnh phúc nhất rồi còn gì.
Cô say sưa ngủ đến giữa trưa mới dậy, tay mò mò điện thoại bên đầu giường, hơn 10 giờ rồi, cũng nên dậy thôi. Buổi chiều cô còn có tiết học, là môn chuyên ngành của Lý Tư đáng ghét kia nên không thể nghỉ được.
Đánh răng rửa mặt xong, cô vừa ngồi xuống bàn ăn sáng thì nhận được điện thoại của ba gọi đến.
“Bây giờ con về nhà một chuyến đi. Chuẩn bị một lát rồi xuống nhà, ba kêu tài xế đến đón con rồi”. Hạ Lập Quần dặn dò con gái.
Ba cô không nói rõ là có chuyện gì mà chỉ kêu cô về nhà ngay lập tức, Hạ Yên tò mò nhưng sợ qua điện thoại không tiện nói rõ mọi chuyện nên đành vội vàng đồng ý.
“Vâng, con biết rồi, con sẽ về ngay”.
“Ừ, không cần phải gấp, cứ từ từ thôi”.
“Vâng, con biết rồi ạ, tạm biệt ba”.
Cúp điện thoại Hạ Yên nhanh chóng thay quần áo, gửi tin nhắn báo cho Đinh Nam rồi lập tức chạy xuống lầu. Tài xế đã đợi sẵn ở đó, cô vừa lên xe là lập tức chạy thẳng về biệt thự Hạ gia ở ngoại thành.
Hạ Yên vừa vào sân đã cảm thấy không khí có gì đó khác thường. Người làm đều lẩn tránh sang một bên, cô đi qua họ cũng chỉ rụt rè chào hỏi, ánh mắt luôn không ngừng liếc về phía phòng khách. Cô không đoán được là có chuyện gì xảy ra, ba cô vẫn gọi điện thoại cho cô được chứng tỏ sức khỏe ông không có vấn đề gì, nghĩ đến đây Hạ Yên thấy an tâm hơn một chút, chỉ cần không phải chuyện liên quan đến sức khỏe mọi người là tốt rồi.
Mọi thắc mắc của Hạ Yên nhanh chóng có lời giải đáp. Cô còn chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng khóc của Hạ Vũ Thường. Ba cô đang ngồi bên cạnh không ngừng an ủi.
“Ba, chị, có chuyện gì vậy ạ”.
Hạ Yên vừa lo lắng vừa sốt ruột hỏi ba và chị mình. Phải biết rằng mấy chục năm qua cô chưa bao giờ thấy Hạ Vũ Thường khóc như vậy.
Hạ Lập Quần thở dài một hơi, không biết phải nói chuyện này như thế nào.
Hạ Yên hết nhìn ba rồi lại nhìn chị mình, ba thì không nói, Hạ Vũ Thường thì chỉ khóc làm cô càng lo lắng hơn.
“Chị mọi chuyện đều có thể từ từ giải quyết mà, chị đừng khóc nữa”.
Hạ Vũ Thường với tay lấy tờ khăn giấy lau nước mắt, nức nở kể mọi chuyện cho Hạ Yên nghe.
“Chị….Lam Hàm tên khốn đó muốn ly hôn với chị. Chắc chắn là hắn ta có bồ nhí ở bên ngoài rồi. Chị nhất định không để hắn yên đâu”.
Hạ Yên vô cùng sửng sốt bởi những điều mình nghe thấy. Cô nhớ lại gương mặt lạnh lùng của anh rể, người như anh ta cũng có thể ngoại tình sao. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó, mà là….
“Chị cứ bình tĩnh đã, hai người có thể từ từ nói chuyện lại với nhau mà”.
“Ba thấy Yên Yên nói đúng đó. Hai đứa giận dỗi nhau nên mới đòi ly hôn chứ gì. Vài hôm nữa là ổn cả thôi”. Hạ Lập Quần cũng lên tiếng an ủi con gái.
“Ba, ba không biết đâu. Người như anh ta con không chịu nổi nữa rồi. Con cũng sớm muốn ly hôn với hắn ta từ lâu rồi, nhưng dựa vào cái gì mà người đòi chia tay trước lại là hắn chứ, hắn ta có tư cách đó sao”. Hạ Vũ Thường vừa mới khóc lóc nức nở đã ngay lập tức trở nên cứng rắn khác thường, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía trước.
Hạ Yên cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng hiện tại cô không quản được nhiều chuyện như vậy chỉ có thể tận lực khuyên giải chị mình.
Hạ Lập Quần nghe con gái mình nói vậy thì ngay lập tức quở trách.
“Hồ đồ, vợ chồng là chuyện trăm năm, con lại nói muốn bỏ là bỏ”.
“Ba…” Hạ Yên lay lay cánh tay ba mình, ý nói ba không nên lớn tiếng với chị như thế.
Hạ Lập Quần cố nén cơn giận trong lòng, tiếp tục hỏi con gái.
“Nhà bên đó có biết chuyện này chưa”.
“Chưa ạ”. Hạ Vũ Thường lý nhí lên tiếng.
“Nói vậy là hai đứa tự ý quyết định ly hôn”.
“Là Lam Hàm đòi ly hôn trước. Con đã nhẫn nhịn anh ta bao nhiêu năm nay mà anh ta không biết thế nào là đủ, còn muốn con ly hôn trong yên lặng. Ba, chuyện này ba phải đòi lại công bằng cho con, dựa vào đâu mà con gái Hạ gia lại để ai muốn vứt bỏ thì vứt bỏ như vậy chứ”. Hạ Vũ Thường hướng ánh mắt đáng thương nhìn ba mình.
Hạ Lập Quần nghe con gái nói vậy thì cơn giận trong lòng lại càng bùng phát. Con gái ông yêu thương nâng niu bao nhiêu năm nay bị người ta ức hiếp, người làm cha như ông không thể ngồi yên được.
Hạ Yên cảm thấy tình hình căng thẳng thì vội lên tiếng khuyên ngăn.
“Ba, chị, hai người bình tĩnh lại đi. Chị, chị mau kể rõ mọi chuyện lại xem nào. Hai người đang sống với nhau tốt đẹp không thể nào nói ly hôn là ly hôn ngay được”.
Hạ Vũ Thường nghe em gái nói vậy thì ngay lập tức trừng mắt nhìn:
“Ý em là chị ngang ngược vô lý đòi ly hôn với hắn ta chắc. Em không biết gì thì đừng lên tiếng. Lam Hàm hắn ta chỉ được vẻ bề ngoài ra vẻ đạo mạo, nhưng thực ra lại là người vô tình vô nghĩa. Nếu không sao hắn có thể bỏ người vợ bao nhiêu năm nay để đến với tình trẻ được chứ”.
Hạ Yên cũng hơi tức giận bởi thái độ của Hạ Vũ Thường, nhưng cô nhịn lại, chỉ tập trung vào trọng tâm câu nói của chị mình.
“Chị nói anh rể có bồ nhí”.
“Sao con biết nó có người khác”.
Cả Hạ Yên và Hạ Lập Quần đều lên tiếng hỏi về vấn đề này.
“Đang yên đang lành lại đòi ly hôn, ngoài nguyên nhân đó ra thì còn có thể là gì được chứ”. Hạ Vũ Thường tự cho là đúng nói.
Hạ Lập Quần nghe xong thì nhíu mày, Hạ Yên thì khó hiểu nhìn chị gái mình.
“Vũ Thường, con gọi điện cho Lam Hàm, kêu nó đến đây, ba muốn nói chuyện với cả hai đứa”.
“Ba đi mà gọi cho hắn ta, con không muốn gặp lại con người đó nữa”. Hạ Vũ Thường vẻ mặt vừa đau khổ vừa thống thiết nói.
Hạ Lập Quần không hài lòng nhìn con gái mình, nhưng nghĩ đến chuyện nó đang đau lòng nên ông bỏ qua.
“Yên Yên, vậy con gọi điện cho anh rể đi”. Đành phải nhờ con gái út vậy, ông là trưởng bối không thể hạ mình tìm Lam Hàm trước được.
“Vâng, để con gọi cho anh ấy”.
Hạ Yên vừa rút điện thoại ra, còn chưa kịp mở khóa thì Hạ Vũ Thường đã như nổi cơn điên hất văng điện thoại khỏi tay Hạ Yên, miệng không ngừng la hét.
“Gọi cái gì, ai cho em gọi hả. Ở yên đó cho chị”.
Hạ Yên sửng sốt nhìn thái độ khác thường của Hạ Vũ Thường, miệng há hốc không khép lại được.
“Con ầm ĩ cái gì vậy hả”. Hạ Lập Quần không nhịn được mắng Hạ Vũ Thường một câu.
“Hai đứa đều đã lớn tuổi rồi mà còn đòi ly hôn. Hỏi con thì con không chịu nó rõ mọi chuyện, gọi điện cho Lam Hàm thì con lại phát điên. Bây giờ con muốn thế nào hả, nếu không chịu được nữa thì ly hôn đi, đừng có về nhà mà khóc lóc”.Hạ Lập Quần lớn tiếng nói.
Thấy thái độ tức giận của ba mình, Hạ Yên thầm than không ổn, cô vội vàng khuyên ngăn.
“Ba đừng nói như vậy, chị ấy xưa nay là người thế nào chẳng lẽ ba lại không hiểu sao. Bây giờ chị ấy đang mất bình tĩnh, qua vài ngày nữa mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Nói xong lại quay sang an ủi Hạ Vũ Thường.
“Chị lên phòng nghỉ một lát đi, cả đêm qua đã không ngủ rồi, đừng để bản thân mình mệt mỏi quá”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...