Hạ Yên lăn lộn cả đêm ở tiệm net, sáng hôm sau nhân lúc các bạn trong phòng đi học thì cô quay trở lại ký túc xá, dọn dẹp một số đồ dùng cần thiết rồi đón xe về nhà. Sau chuyện hôm qua thì cô và Lị Lị không thể nào sống chung hòa bình với nhau được nữa, cô cũng chán cuộc sống khổ sở phải nhìn sắc mặt người khác này ở đây lắm rồi, nhân cơ hội này chuyển về nhà ở luôn cho tiện. Lời đồn về cô trong trường này đã quá nhiều, cô không muốn cả ngày phải chạy đi giải thích với từng người một, người không quan tâm đến cô thì hà tất cô phải bận lòng làm gì.
Thế nên bây giờ mới có Hạ Yên ngồi một mình tức giận trong phòng khách Hạ gia.
Đinh Nam tiễn Tử Vũ về rồi mới quay lại.
“Hôm nay sao em lại về nhà vậy, không đi học sao”.
Hạ Yên rầu rĩ nhìn anh thở dài.
“Hôm nay em xin nghỉ”.
Đinh Nam hơi nhíu mày nhìn ly trà trên bàn, thản nhiên phân phó người làm, giống như không nghe thấy câu trả lời của cô.
“Cô Lý, đổi bánh điểm tâm khác đi, còn nữa, mang luôn trà này xuống, đổi lại một ly nước trái cây cho tôi”.
Hạ Yên bĩu môi nhìn anh, con trai gì đâu mà khó tính hơn cả cô, ngay cả ăn uống cũng yêu sách này nọ.
Sống với cô từ nhỏ đến lớn, Đinh Nam không cần nghĩ cũng biết được vì sao cô lại đột nhiên đòi chuyển về nhà sống như vậy. Cô từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều, tính cách lại ngày càng ngang bướng, cuộc sống trong trường phức tạp như vậy không hợp với cô chút nào.Thậm chí cô chịu được đến hôm nay cũng là ngoài dự kiến của anh rồi.
Anh đưa ly nước trái cây người giúp việc vừa mang lên cho cô.
“Uống nước trước đi, mà em đã ăn gì chưa”. Bây giờ cũng hơn 3 giờ chiều rồi.
“Chưa ăn gì cả, từ tối hôm qua đến giờ em tức muốn no luôn rồi”. Hạ Yên nũng nịu với anh, giọng nói đáng thương đến tội nghiệp.
Đôi mày Đinh Nam càng nhíu chặt hơn. Giọng anh nghiêm khắc hơn hẳn.
“Em có phải trẻ con ba tuổi đâu mà không biết tự chăm sóc mình như vậy, ăn uống không đầy đủ làm sao có sức mà học chứ”.
Hạ Yên nghe anh nói thế càng tủi thân hơn, bất giác lớn tiếng cãi lại:
“Em đã bị người ta ức hiếp rồi, bây giờ đến cả anh cũng ghét bỏ em nữa hả”.
“Em lớn tiếng như vậy còn ra thể thống gì nữa chứ, anh nói như vậy là muốn tốt cho em thôi, từ nhỏ em đã hay bị bệnh, nếu lần này ốm đau gì thì đừng khóc lóc với anh”. Chỉ cần nghĩ đến việc cô không biết chăm sóc bản thân mình thì người bình tĩnh như anh cũng bị cô làm cho không bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Anh…anh”. Hạ Yên đúng là bị anh làm cho tức đến điên luôn rồi, nước mắt từ hôm qua đến giờ kiềm chế bỗng chốc tuôn ra như mưa.
“Em có chết cũng không cần anh lo”. Nói xong cô chạy luôn ra khỏi nhà, không thèm để ý đến sắc mặt Đinh Nam cũng đang khó coi muốn chết.
“Chết tiệt”.
Đinh Nam ngồi một lát trong phòng khách, một lúc sau thấy không yên lòng đành phải đuổi theo cô.
***
Hạ Yên vừa mới đi được một lúc đã thấy mỏi chân, cô vừa đói vừa mệt làm gì có sức lực mà đi xa, lúc nãy chỉ là ra oai với Đinh Nam một tý thôi, với bản tính của anh thì nhất định sẽ đuổi theo cô.
Hạ Yên ngồi xuống ven đường, cô chẳng thèm để ý hình tượng gì gì cả, dù sao thì bây giờ cũng có ai ở đây đâu, cô làm trò cho ai xem chứ.
Đinh Nam vừa chạy xe ra khỏi Hạ gia đã thấy cô bé kia ngồi khóc một mình bên vệ đường, trái tim anh vì hình ảnh đó mà bất giác đau thắt lại.
“Em khóc một lúc lâu rồi đấy, không sợ mắt sẽ sưng lên sao”.
Đinh Nam đưa cho cô một chai nước lạnh.
Hạ Yên giận dỗi, chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
“Lên xe đi, anh đưa em về, chẳng lẽ em định ngồi ở đây mãi hay sao”.
“Kệ em”.
Đinh Nam vẫn kiên nhẫn mở nắp chai nước giúp cô.
“Uống chút nước đi, mặt em đỏ hết cả lên rồi kìa”.
Hạ Yên ngẩng mặt lên nhìn anh chằm chằm.
“Ý anh là em xấu chứ gì”.
“Không xấu, không xấu, em có tức giận gì thì cũng theo anh về nhà đi được không, ngồi đây lâu sẽ mệt lắm”.
Hạ Yên nghĩ cũng thấy đúng, cô xuống nước, lẽo đẽo theo sau anh.
Đinh Nam định đưa cô về lại Hạ gia, nhưng nghĩ lại, cô đang khóc lóc thảm thiết như vậy, bác Hạ mà biết nhất định tình hình càng thêm loạn cả lên.
Anh quay đầu xe, chuyển hướng đi vào nội thành.
Hạ Yên ngồi trong xe một lúc mới bình tĩnh một chút, cô thấy đói bụng nên lục tìm xem trong xe Đinh Nam có gì ăn được không. Lần trước cô mới để một hộp bánh quy ở đây, chắc giờ vẫn còn.
Cô lục lục một hồi không thấy hộp bánh kia đâu cả.
“Bánh của em mua lúc trước đâu rồi”. Cô hỏi anh.
“Hết từ lâu rồi mà”. Đinh Nam vừa lái xe vừa nhàn nhạt trả lời cô.
Hạ Yên có thói quen ăn vặt, thế nên trên xe của anh cũng bị cô để rất nhiều đồ ăn, ngoài ra còn có nhiều thứ linh tinh khác, lần trước một đối tác đi nhờ xe của anh đã mắt tròn mắt dẹt khi nhìn thấy mặt nạ dưỡng da trên xe. Lúc đó anh khóc không ra nước mắt, đúng là oan mà không nói được mà.
“Anh ăn?” Cô mới mua, hình như chưa từng ăn mà. Từ khi nào Đinh Nam lại có sở thích với bánh quy chứ.
“Tuần trước em than đói, ăn hết rồi còn đâu”.
“Anh đừng lừa em, sao em ăn mà chẳng nhớ gì hết vậy”. Hạ Yên đúng là chẳng có chút ký ức gì về chuyện này.
“Anh lén ăn của em đúng không”. Cô nghi ngờ hỏi lại.
“Thực sự không nhớ gì hết sao, có cần anh gợi ý một chút không”. Đinh Nam cười cười hỏi cô.
Nụ cười mờ ám của anh khiến Hạ Yên ngờ ngợ, không thể nào, mặt cô phút chốc đỏ bừng, cơn thèm ăn cũng hết hẳn. Cô quay mặt nhìn ra ngoài xe, làm bộ như không biết gì cả. Đùa gì vậy, chuyện đó ai muốn nhớ lại chứ.
Nói thì như vậy thôi, nhưng câu chuyện của một tuần trước cứ như thước phim quay chậm, từng đoạn từng đoạn một hiện lên trong đầu cô. Hạ Yên ôm mặt, cô đúng là đen tối mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...