Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
“Ai gọi đến thế ạ?”
 
Trì Dữu đưa trà đã pha xong cho Vu Ngang rồi thuận miệng hỏi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Vu Ngang đã cúp điện thoại rồi. Anh ấy cũng không che giấu gì cả mà thẳng thắn nói với cô: “Là Sầm Lý đấy. Cậu ấy nói là cậu ấy gửi tin nhắn cho em mà không thấy em trả lời cho nên mới gọi điện sang để nhắc em nhớ bôi thuốc.”
 
Trì Dữu sửng sốt sau đó nhỏ giọng nói ‘ồ’ một tiếng.
 
Trong khi uống trà, Vu Ngang cảm thấy mặc dù biểu cảm trên mặt cô có vẻ không được vui cho lắm nhưng Trì Dữu vẫn rất ngoan ngoãn nghe lời mà lấy lọ thuốc mỡ bên cạnh ra.
 
Trong lúc Trì Dữu yên lặng bôi thuốc, Vu Ngang liếc mắt nhìn mu bàn tay cô. Chỗ đó vẫn còn hơi đỏ một chút nhưng vết thương cũng không nặng lắm. Vu Ngang muốn giúp đỡ cô nhưng cũng không tiện nên đành đứng bên cạnh nhìn và tiện thể quan sát biểu cảm của cô.
 
Vừa nghe nói người gọi điện thoại đến là Sầm Lý thì Trì Dữu lại trở nên im lặng, không nói năng gì nữa, bắt đầu ngẩn người ra.
 
Vu Ngang nhấp một ngụm trà, trên khoé miệng còn mang theo nét cười. Lúc này điện thoại di động của Trì Dữu lại đổ chuông.
 
Bàn tay đang bôi thuốc của Trì Dữu ngừng lại. Cô vừa vội vàng vừa căng thẳng nhìn vào điện thoại.
 
Vu Ngang hỏi: “Hay là để anh nghe máy giúp em nhé?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trì Dữu cụp mắt xuống, coi như ngầm đồng ý. Đợi đến khi Vu Ngang cầm điện thoại lên, cô mới nói một câu: “Anh rể, anh hỏi giúp em là anh ấy đã ăn cơm chưa với nhé.”
 
Trước khi rời đi, Trì Dữu còn chưa làm mì cho Sầm Lý, cháo mang tới anh còn chưa ăn, cũng không biết là cả ngày hôm nay rốt cuộc anh đã ăn cơm chưa nữa.
 
Vu Ngang đồng ý rồi liếc mắt nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình thế nhưng số điện thoại đang gọi đến lại không phải là số mà ban nãy Sầm Lý gọi.
 
Vu Ngang vẫn nhận cuộc gọi mà không hề do dự. Cuộc gọi vừa được kết nối là anh ấy nghe thấy giọng nói cùng ngữ điệu của một người đàn ông hoàn toàn khác xa với Sầm Lý.
 
“Sao em lại không trả lời tin nhắn của tôi?”
 
Vu Ngang sửng sốt một lúc rồi hỏi bằng giọng điệu hoài nghi: “A lô? Xin hỏi anh là ai vậy?”
 
Đầu dây bên kia rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi sau đó hỏi lại: “Đây không phải là số điện thoại của Trì Dữu sao?”
 
“Đúng là điện thoại của em ấy.” Vu Ngang quay lại nói với Trì Dữu - người đang cúi đầu bôi thuốc: “Không phải là Sầm Lý gọi đến đâu nhưng người này cũng gọi đến để tìm em đấy.”
 

Vu Ngang liếc nhìn bàn tay không tiện cầm điện thoại của Trì Dữu rồi nhỏ giọng hỏi cô: “Anh bật loa ngoài lên giúp em nhé?”
 
Trì Dữu nói: “Vâng ạ.”
 
Vừa nhấn bật nút rảnh tay xong, Trì Dữu mới nói được hai tiếng a lô thì người đàn ông ở đầu dây bên kia đã nói bằng giọng điệu trầm xuống: “Em không có ở nhà à? Sao lại có người đàn ông nào nghe điện thoại giúp em vậy?”
 
Vu Ngang nhướng hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghi hoặc. Người đàn ông kia lại nói: “Tôi nghe ra được đó không phải là giọng của cái tên họ Sầm kia, cũng không phải là giọng của ba em. Là ai thế?”
 
Đều là đàn ông con trai nên Vu Ngang lập tức hiểu được ý của người này. Anh ấy không nói năng gì mà chỉ lặng lẽ thở dài.
 
Chỉ nghe thoáng qua thì Trì Dữu cũng đã đoán ra đây là giọng nói của ai, lúc này cô lộ ra vẻ mặt hơi lúng túng, cảm thấy cạn lời với anh ta: “Trần Hướng Bắc, anh có bệnh đấy à? Là anh rể tôi đó.”
 
Lần này đến lượt Trần Hướng Bắc cảm thấy cạn lời.
 
Giọng điệu của Trì Dữu không được vui cho lắm: “Có chuyện gì không thế? Không có thì tôi cúp máy đây.”
 
“… Có việc, tôi gửi tin nhắn cho em đấy, em nhận được chưa vậy?” Trần Hướng Bắc khẽ ho một tiếng: “Tốt nghiệp xong thì tôi sẽ về nước.”
 
Vu Ngang vẫn đứng ngay bên cạnh nên Trì Dữu không muốn nói thêm chuyện gì với Trần Hướng Bắc nữa.
 
“Thấy rồi, chúc anh tốt nghiệp thuận lợi.”
 
Sau khi nhận được lời chúc qua loa như vậy, giọng nói hết sức vui vẻ của Trần Hướng Bắc cũng thay đổi. Anh ta hạ thấp giọng, còn trầm hơn so với lúc nãy: “Lúc đầu thì em chê ra nước ngoài xa, bây giờ tôi cũng sắp về nước rồi. Tôi rất nghiêm túc về chuyện chúng ta quay lại với nhau đấy chứ không phải đang nói đùa với em đâu.”
 
Trì Dữu không dám nhìn Vu Ngang nữa. Trong vòng một ngày, cô bị đến hai người đàn ông ép phải nghe những tâm tư tình cảm ở trong lòng bọn họ. Lúc này,  tâm trạng Trì Dữu vốn dĩ bực bội rồi, ai ngờ đâu Trần Hướng Bắc lại gọi điện thoại đến rồi nói những lời này với cô, đã thế lại còn nói ngay trước mặt anh rể cô nữa.
 
Trì Dữu không thích nói nặng lời nhưng giây phút này, cô cũng không thể không nói bằng giọng điệu gay gắt hơn: “Tôi cũng không nói chuyện đùa với anh. Cho dù là anh về nước hay không về nước thì tôi đối với anh cũng chỉ như thế này mà thôi.”
 
Giọng nói của Trần Hướng Bắc hơi khựng lại: “Bởi vì cái tên họ Sầm kia à? Em vẫn muốn ở cùng một chỗ với cậu ta sao?”
 
“Không cần biết là tôi có ở cùng một chỗ với anh ấy hay không thì tôi cũng sẽ không quay lại với anh đâu.”
 
Trì Dữu nói rất chắc chắn. Trong khi Trần Hướng Bắc im lặng, cô nhanh chóng nói lời chào tạm biệt sau đó cúp điện thoại.
 
Căn phòng rơi vào trạng thái yên tĩnh một lúc lâu. Trì Dữu không còn mặt mũi nào mà nhìn Vu Ngang nên chỉ có thể cúi đầu, nắm chặt lấy ngón tay giả câm.
 
Lúc này, Vu Ngang đi cũng không được mà không đi thì cũng không xong. Anh ấy mím môi một lát rồi ôn tồn nói: “Anh sẽ coi như không nghe thấy gì.”
 

Trì Dữu khẽ lắc đầu rồi ủ rũ nói: “Không sao đâu anh, dù sao thì đó cũng không phải là loại chuyện không thể để người khác biết đâu.”
 
Trong lòng Trì Dữu thầm nghĩ, cô là cây ngay không sợ chết đứng, cô cũng chẳng phải là kẻ bắt cá hai tay thì có gì mà phải sợ cơ chứ.
 
Nhưng thực sự là cô cảm thấy rất phiền, đã thế Trì Thiến lại không có ở nhà.
 
Do dự nhìn Vu Ngang, lòng Trì Dữu thầm nghĩ, đàn ông là người hiểu suy nghĩ của đàn ông nhất, có khi cô có thể hỏi ý kiến của anh ấy một chút?
 
“Anh rể.”
 
Vu Ngang đáp: “Hả?”
 
“Nếu như bạn gái cũ của anh quay về tìm anh mà đúng vào lúc này anh lại đang có mâu thuẫn với chị gái em.” Trì Dữu khẽ cắn môi: “Vậy thì anh sẽ làm thế nào?”
 
Vu Ngang mỉm cười, lập tức hiểu được hoàn cảnh của cô em vợ.
 
“Dễ xử lý mà. Đây cũng có phải là tranh chấp pháp lý đâu. Anh thích chị gái em thì cho dù bạn gái cũ của anh quay trở lại thì có thể ảnh hưởng đến cái gì được chứ? Anh vẫn chỉ thích chị gái em thôi.”
 
Trì Dữu lại hỏi: “Vậy nếu như ngay từ đầu anh đã định chia tay rồi, hơn nữa đã nói ra chuyện chia tay rồi, tóm lại là không thể rút lại lời đã nói được, như thế không phải là đang vả vào mặt mình sao?”
 
“Cái thứ tình cảm này ấy mà, vốn dĩ không chịu sự kiểm soát của lý trí. Vả mặt không phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Vu Ngang nói: “Có thể là ngày hôm qua chúng ta nói không thể thích một người nào đó nữa nhưng hôm sau lúc thức dậy, chúng ta lại phát hiện ra rằng mình vẫn còn thích người đó. Cũng có thể là chúng ta đã từng rất thích một người nhưng qua một khoảng thời gian thì lại không còn thích người ta nữa rồi.”
 
“Điều quan trọng là bây giờ em đang thích ai.”
 
Trì Dữu bĩu môi. Quả nhiên là khi nói đến chuyện yêu đương thì trong đầu cô lại lập tức hiện lên hình dáng của người kia.
 
Ngay cả khi Trần Hướng Bắc ở đó, cô cũng không hề có chút cảm giác bồn chồn, nhớ mong như ngày xưa.
 
Với kỹ năng quan sát nhạy bén của Vu Ngang thì chắc chắn là anh ấy cũng đoán được rằng những điều mà Trì Dữu hỏi thực ra là hỏi cho chính cô.
 
Trì Dữu cũng chẳng muốn nói bóng nói gió nữa nên nói khẽ: “Anh rể, anh biết không? Thực ra em với anh ấy là bạn học cùng cấp ba. Hồi học cấp ba, em đã từng yêu đơn phương anh ấy. Khi đó em còn tưởng là anh ấy đã hẹn hò với người khác rồi nên đã từ bỏ. Em cũng yêu người khác rồi, chính là cái người vừa rồi mới gọi điện đến cho em ấy.”
 
Vu Ngang cảm thấy hơi ngạc nhiên khi biết giữa Trì Dữu và Sầm Lý thế mà lại còn có quá khứ như thế này nhưng bây giờ không phải là lúc để ngạc nhiên. Trì Dữu cần phải được thông suốt và bình tĩnh. Cho nên Vu Ngang lại kiên nhẫn hỏi cô một lần nữa: “Ừm, sau đó thì sao?”
 
“Em thích Sầm Lý, em lại thích anh ấy nữa rồi.” Trì Dữu cảm thấy hơi chán nản lại cũng cảm thấy có chút chạnh lòng nói: “Đối với em mà nói thì anh ấy quá đặc biệt.”
 

Vu Ngang tiếp tục khơi gợi, hỏi cô: “Cậu ấy đã làm chuyện gì khiến em cảm thấy không vui sao?”
 
Trì Dữu khẽ lắc đầu.
 
“Không ạ, anh ấy đã giải thích mọi chuyện với em rồi.”
 
“Chỉ là em cảm thấy không chân thực thôi.”
 
Khi mà Sầm Lý nói cho cô biết sự thật chuyện cô được đến Phong Thụ Lý làm là do chính anh đã trao cơ hội đó cho cô, lúc đó cô còn tưởng đó chỉ là một chuyện trùng hợp mà thôi. Thế nhưng, cô nào hay biết đấy lại là một kế hoạch hội ngộ do chính anh tự tạo nên.
 
Vốn dĩ chuyện xảy ra trong một tháng vừa qua đã giống hệt như trong mơ rồi, bây giờ loại cảm giác không chân thực này lại càng dâng lên mãnh liệt hơn.
 
Sự chân thực này mang đến cho Trì Dữu cảm giác hư ảo như đang nằm mơ. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó khiến cô có cảm giác cô đang ở trong một giấc mơ nhưng cô lại biết rất rõ ràng rằng đây không phải là nằm mơ.
 
Trì Dữu đã bị Sầm Lý cho vào tròng nhưng đối với cô mà nói thực ra đối với cô cái bẫy lại là một niềm vui bất ngờ. Đối diện với Sầm Lý, Trì Dữu luôn có loại cảm giác thực hư lẫn lộn không thể xác định được. Cho nên, trong lúc đang tận hưởng niềm vui này lòng cô lúc nào cũng không ngừng băn khoăn, lo lắng.
 
Trì Dữu thở dài: “Em đã thay đổi mất rồi.”
 
Vu Ngang nhướng lông mày: “Gì cơ?”
 
“Em lại biến thành Lâm Đại Ngọc* rồi. Từ tư tưởng cho đến lòng dạ đã chạy hết tám trăm vòng rồi.”
 
*Lâm Đại Ngọc là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng của tác giả Tào Tuyết Cần. Ở đây, Trì Dữu nói như vậy là đang ám chỉ việc cô từ một cô gái vô tư, năng động đang dần trở thành một cô gái đa sầu đa cảm giống như nhân vật Lâm Đại Ngọc trong cuốn tiểu thuyết nổi tiếng trên.
 
Nghe Trì Dữu nói những lời vô nghĩa chẳng đâu vào đâu, Vu Ngang chợt nhớ ra điều gì đó.
 
Nhớ đến việc Trì Thiến đã từng nói em gái Trì Dữu của cô ấy luôn vô tâm vô tư, thế mà vào lúc dậy thì lại có một khoảng thời gian biến thành Lâm Đại Ngọc.
 
Vu Ngang không nhịn được nên đã bật cười.
 
Trì Dữu ngơ ngác nhìn Vu Ngang. Lúc này anh ấy mới kìm chế cảm xúc rồi nói: “Anh cũng thế.”
 
Trì Dữu: “Cái gì cơ?”
 
“Thực ra chuyện cầu hôn này ấy, lúc đầu anh cũng rất giận chị gái em. Mấy ngày tạm thời xa nhau đó anh cũng đấu tranh tư tưởng về việc có nên chia tay với chị gái em hay không. Thế mà bây giờ anh đã đến Đồng Châu rồi này.”
 
Vu Ngang mỉm cười, xuyên qua mắt kính, ánh mắt anh ấy cực kì ấm áp và điềm tĩnh.
 
“Chị gái em ấy mà, quá để ý đến việc cân nhắc hiện thực, luôn nhấn mạnh sự bình đẳng với anh nhưng thành thực mà nói, có bao nhiêu người thực sự có thể đạt đến sự bình đẳng tuyệt đối trong tình cảm đâu cơ chứ. Chúng ta đâu phải là công cụ đo lường đâu. Thế nên chúng ta sẽ chẳng có cách nào kiểm soát chính xác được mức độ tình cảm mà mình dành cho người khác.”
 
“Nếu như chỉ bởi vì em cảm thấy em thích người đó nhiều hơn người đó thích em, từ đó em lại lo sợ sự không công bằng này sẽ khiến cho bản thân em chịu tổn thương để rồi lựa chọn chạy trốn hoặc từ bỏ. Nếu cứ như vậy thì sẽ rất khó để em có thể tìm thấy được tình yêu đích thực.”
 
Trì Thiến vẫn luôn dạy Trì Dữu rằng trong chuyện tình cảm, nhất định phải giữ được lý trí.
 

Trì Dữu cũng nghĩ như thế. Tuy nhiên, khi đối diện với những câu nói cực kì logic, lay động lòng người của Vu Ngang, cô lại im lặng.
 
Một lúc lâu sau cô mới hỏi: “… Anh đến Đồng Châu mà không hề băn khoăn về phản ứng của chị gái em sao?”
 
Có thể là hai người vẫn không thống nhất được với nhau, cuối cùng lại giải tán không vui như trước.
 
“Lo chứ. Thế nhưng lần này đến Đồng Châu anh không nghĩ tới hậu quả.” Nét mặt Vu Ngang có chút giễu cợt. Anh ấy thở dài rồi nói: “Có thể là chị gái em đã thực sự khiến anh bị mê muội rồi thế nên anh thừa nhận, bất kể kết quả có như thế nào thì anh cũng sẽ không hối hận.”
 
Vu Ngang ngồi một lúc rồi rời đi.
 
Trì Dữu tiễn anh ấy xuống lầu. Trước khi đi, Vu Ngang còn dặn dò cô buổi tối ở một mình nhất định phải nhớ khóa cửa cẩn thận.
 
Trì Dữu đáp lại một tiếng ‘vâng’ sau đó lại thuận miệng hỏi Vu Ngang rằng có cần phải nói một tiếng cho Trì Thiến biết là anh ấy đến rồi không.
 
“Để ngày mai rồi nói đi.” Vu Ngang nói: “Đừng quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi.”
 
Sang ngày hôm sau, Trì Dữu thức dậy rất sớm để đưa Vu Ngang đến bệnh viện.
 
Hai người bọn họ đến bệnh viện thì đúng lúc Trì Thiến mới vừa tỉnh giấc.
 
Những ngày này ở Đồng Châu, Trì Thiến chạy đi chạy lại giữa hai nơi là nhà và bệnh viện. So với lúc làm việc ở thành phố Thâm Quyến, ở Đồng Châu, cô ấy có vẻ ít chỉn chu hơn trước. Đường đường là một người phụ nữ công sở mà lúc này  trên đầu Trì Thiến lại là mớ tóc rối bù vì vừa mới ngủ dậy, miệng thì há ra ngáp một cái rõ to, đang chuẩn bị đi rửa mặt.
 
Vừa nhìn thấy một người đàn ông đi ngay bên cạnh Trì Dữu, trước khi kịp nhìn rõ, Trì Thiến còn tưởng đó là Sầm Lý hoặc là người bạn trai cũ thời học đại học kia của em gái. Sau khi nhìn rõ rồi cô ấy mới phát hiện ra đó là người bạn trai đang chiến tranh lạnh của mình.
 
Trì Thiến hoảng sợ đến nỗi hét lên một tiếng sau đó quay đầu bỏ chạy.
 
Thế thì rốt cuộc chuyện này là một nỗi hoảng sợ hay là một niềm vui bất ngờ đây?
 
Trì Dữu không hiểu tại sao, rõ ràng Ngang cũng không hiểu nên anh ấy bước lên phía trước đuổi theo Trì Thiến.
 
Trì Dữu không để ý đến cặp đôi anh đuổi tôi chạy này mà đi vào phòng bệnh.
 
Ba Trì và mẹ Trì đều không biết chuyện gì đang xảy ra nên hỏi Trì Dữu ngoài kia có chuyện gì, tại sao chị gái cô lại đột nhiên bỏ chạy.
 
Hai người họ đều không biết chuyện chiến tranh lạnh giữa Trì Thiến và Vu Ngang, Trì Dữu hắng giọng rồi úp úp mở mở nói: “Anh Vu Ngang đến ạ.”
 
Mẹ Trì kinh ngạc kêu lên: “Vu Ngang cũng đến thăm ba con à?”
 
Đến khi Vu Ngang đưa Trì Thiến quay trở lại, biểu cảm trên mặt Trì Thiến cũng đã trở bình tĩnh hơn rồi. Rõ ràng là cô ấy không hoảng sợ như lúc bỏ chạy nữa. Cũng không biết Vu Ngang đã làm cách nào mà dỗ dành được cô ấy.
 
Thế nhưng có lẽ là vì Trì Thiến vẫn còn hơi giận dỗi nên cô ấy cứ luôn cắn môi, không nhìn Vu Ngang. Ba Trì và mẹ Trì mời Vu Ngang ngồi xuống, Trì Thiến cũng không ngồi bên cạnh anh ấy mà ngồi chen chúc ở bên cạnh Trì Dữu, khiến Trì Dữu bị mắc kẹt giữa hai người bọn họ. Trì Dữu cũng không biết mình nên đứng về phía ai nữa.
 
Thấy thái độ của hai bác đối với mình vẫn bình thường, Vu Ngang đại khái cũng đã đoán ra được là Trì Thiến không nói chuyện hai người bọn họ cãi vã, đang chiến tranh lạnh với nhau cho ba mẹ cô ấy biết.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui