Trần Hướng Bắc ra khỏi phòng ngủ của mình, anh ta vừa mới đặt chân ra ngoài thì đã bị Trì Dữu hỏi: “Sầm Lý đã ăn hết cháo chưa?”
Trần Hướng Bắc hoàn hồn, nhìn bát cháo mình đang cầm trên tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu ta không động vào muỗng nào luôn ấy chứ.”
Trì Dữu nhíu mày, lẩm bẩm: “Sao anh ấy lại không ăn thế nhỉ?”
Thấy cô ra vẻ suy tư, không biết vì sao Sầm Lý lại không ăn cháo, Trần Hướng Bắc ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt thành lời.
Anh ta không biết mình có nên kể cho cô hay về tất cả những gì mình vừa chứng kiến trong phòng của Sầm Lý hay không.
Kể thì chẳng khác gì giúp đỡ người đàn ông khác được cô quan tâm lo lắng cả.
Nhưng nếu không kể thì lại quá hèn hạ.
Trong lúc Trần Hướng Bắc đang đắn đo thì Trì Dữu đã nhận lấy bát cháo từ tay anh ta, tự suy đoán lung tung: “Có khi nào do cháo nhạt quá nên anh ấy mới không có hứng ăn không?”
Giấu hết cảm xúc trên gương mặt vào lòng, Trần Hướng Bắc tỏ ra thản nhiên: “Bị bệnh thì vốn dĩ phải ăn thanh đạm mà, có thể là do cậu ta bị nhạt miệng thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trì Dữu nói lí nhí: “Không ăn gì lót dạ sao được, mẹ anh ấy bảo hôm nay anh ấy chưa có gì trong bụng cả.”
Trần Hướng Bắc đang định nói với cô rằng nhiệm vụ mang đồ ăn cho Sầm Lý của cô đã xong rồi, giờ cô có thể về, ấy vậy mà Trì Dữu lại đến phòng của Sầm Lý. Có điều cô không đi vào mà đứng ngoài cửa hỏi anh rằng mình có thể vào phòng bếp nhà anh không.
“Ơ? Sao anh không nằm nghỉ thế?”
Sầm Lý đang thẫn thờ đứng trước bàn đọc sách, nhìn thấy cô, ánh mắt anh tràn ngập sự hoảng hốt, đôi môi tái nhợt không có chút máu nào mím chặt lại.
“Anh dậy lấy vài thứ thôi.” Sầm Lý nhẹ nhàng trả lời: “Em muốn xuống bếp thì cứ đi đi.”
Trì Dữu đáp “ừm” rồi xoay đầu đi tới nhà bếp.
Sau khi vào bếp, cô nhìn bao quát quanh nhà bếp một lượt, xem thử còn nguyên liệu nấu ăn nào không, để nấu cho Sầm Lý ăn.
Trần Hướng Bắc đi theo cô xuống nhà bếp, anh ta chỉ cần nhìn dáng vẻ của Trì Dữu thôi là biết ngay cô định làm gì.
Nhưng khi thấy vẻ mặt của cô vẫn như thường ngày, Trần Hướng Bắc cũng tự hiểu nhiều khi có khả năng Sầm Lý đã đóng ngăn kéo chứa bức ảnh lẫn bức tranh có cô ở trong đó lại, không cho cô phát hiện ra sự thật này.
Cùng là đàn ông, Trần Hướng Bắc chẳng thể nào hiểu nổi tại sao Sầm Lý lại không nói cho cô biết mà cố tình giấu nhẹm đi.
Nếu anh ta là Sầm Lý, anh ta chắc chắn sẽ nói ra để tranh công, giành sự yêu mến của Trì Dữu về mình.
Mặc dù con người Trì Dữu vô tâm vô tư nhưng lại dễ xuôi theo người khác, chỉ cần không tỏ ra cứng rắn, lớn tiếng với cô là được. Ai đối xử với cô càng tốt thì cô càng muốn đền đáp, chưa kể đó còn là người mà cô từng thầm mến một thời gian nữa.
Hay có khi nào cái tay họ Sầm kia thấy mình được cô trao cho tình yêu thầm lặng nên làm giá, cảm thấy không còn mặt mũi vì mấy năm nay đã thầm mến người con gái của anh ta nên mới không muốn tiết lộ?
Thấy Trì Dữu lục lọi tìm đồ nấu ăn trong phòng bếp, Trần Hướng Bắc cố ý hỏi cô: “Em có biết nấu không? Hồi học đại học lúc nào chẳng đóng đô ở căn tin rồi đến ăn cơm ngoài còn gì.”
“Hồi học đại học phòng tôi có điều kiện nấu ăn đâu, tôi biết nấu nướng ở đâu đây hả?” Đúng lúc này, Trì Dữu đã tìm được mì, cô lườm nguýt Trần Hướng Bắc: “Nói chung tôi chắc kèo mình vẫn nấu ngon hơn cậu ấm nhà anh.”
Trần Hướng Bắc tạm thời đè nén bao điều nghĩ ngợi xuống đáy lòng, ngoài mặt hừ lạnh.
Những thứ trong ngăn kéo liên quan mịa gì tới anh ta, tên họ Sầm đó khóa chặt mồm, không chịu nói thì cũng đừng hòng bắt anh ta làm người chuyển lời.
“Em tưởng tôi ở nước ngoài mấy năm trời để chơi hả? Né sang một bên, cậu đây sẽ trổ tài cho em xem.”
Trì Dữu cứ ngỡ Trần Hướng Bắc khoác lác, kết quả là thấy anh ta vén tay áo lên rồi luộc mì thật, động tác vô cùng thành thạo.
Cô trợn to mắt đầy ngạc nhiên, trầm trồ: “Có vẻ như anh ra nước ngoài là lựa chọn đúng đắn đó, biết luộc mì luôn nè.”
Khuôn mặt Trần Hướng Bắc đang tràn ngập sự đắc chí bỗng dưng biến sắc, tay đang khuấy đũa cũng khựng lại.
“Ra nước ngoài mà đúng cái con khỉ gì chưs.”
Trì Dữu không nghe thấy bèn hỏi lại: “Anh nói gì thế?”
Trần Hướng Bắc: “Không có gì, em lấy bát hộ tôi.”
Trì Dữu trả lời một tiếng “ừm” rồi làm theo lời anh ta.
Dáng vẻ được cô giúp đỡ bỗng dưng khiến cho một suy nghĩ dâng lên trong lòng Trần Hướng Bắc: Nếu như ngay từ đầu cô cùng đi nước ngoài với anh ta thì phải chăng cảnh tượng này cũng đã xảy ra vào một ngày nào đó rồi không?
Cảnh tượng mà hai đứa nấu ăn dở tệ cùng nhau nghiên cứu cách nấu thức ăn của quê nhà là Trung Quốc tại nhà trọ vì nhớ hương vị món ăn quê hương, chứ không phải chỉ mỗi mình anh ta mò mẫm học nấu ăn ở đó suốt mấy năm ròng rã.
Giờ đây, hai người họ đang đứng trong nhà bếp nấu mì thế nhưng bát mì này lại không phải dành cho anh ta hay cô.
Mà cho một người đàn ông khác.
Bóng lưng tất bật dưới bếp của cô lúc này cũng vì một người đàn ông khác.
Người đàn ông kia không cần làm bất cứ điều gì, không cần thốt bất cứ câu nào, chỉ cần hiện diện trước mặt cô thôi là đã khiến con tim cô rộn ràng những rung động.
Trần Hướng Bắc siết chặt đôi đũa dài mà mình đang cầm trong tay, đột nhiên gọi cô: “Oan gia nhỏ.”
Đã lâu lắm rồi Trì Dữu không nghe Trần Hướng Bắc gọi mình bằng biệt danh đó, trong thoáng chốc cô vẫn chưa phản ứng kịp: “Hả?”
“Em có bao giờ nuối tiếc vì năm xưa đã không đi du học nước ngoài với tôi không?”
Không chờ Trì Dữu trả lời, Trần Hướng Bắc lại tỏ ra trêu đùa: “Giả sử ban đầu chúng ta đi du học nước ngoài cùng nhau thì chắc chắn bây giờ em đã biết nấu ăn rồi cũng nên.”
Trì Dữu do dự mấy giây, vì cô không muốn lừa dối anh ta nên lặng lẽ lắc đầu.
Cô không nuối tiếc vì đã không đi du học mà chọn ở lại.
Oan gia nhỏ này vẫn thẳng thắn, bộc trực như thế, không thèm gạt anh ta nữa cơ.
Giọng nói của Trần Hướng Bắc nhẹ bẫng: “Nhưng tôi thì cảm thấy hối hận lắm.”
“Tôi hối hận vì lúc đó đã cáu kỉnh, trong cơn tức giận đã đòi chia tay với em.”
Anh ta thật sự vô cùng hối hận.
Giá như khi ấy anh ta có thể kiềm chế cái thói cáu gắt, bồng bột, công tử bột của mình mà nói chuyện đàng hoàng với cô thì cho dù yêu xa cũng không sao cả, ít ra thế này còn tốt hơn là cả hai chia tay một cách đường đột như vậy.
Cái tay họ Sầm kia cũng làm gì có cửa chen vào diễn trò chứ?
Thằng cha họ Sầm kia chẳng cần động tay vào bất cứ việc gì mà đã chiếm được chỗ đứng quan trọng trong lòng cô suốt bao nhiêu năm qua, chỉ vì có gương mặt đúng với gu của cô.
Đến khi lên đại học, chẳng dễ gì cô mới chịu buông bỏ tình yêu thầm kín đó, cuối cùng cũng đến lượt Trần Hướng Bắc anh ta ra sân.
Ấy thế mà hai người họ lại chia tay, anh ta thì ra nước ngoài, bởi thế mà đã tạo cơ hội cho tay họ Sầm và cô gặp gỡ nhau một lần nữa.
Trần Hướng Bắc càng nghĩ càng hối hận.
Hối hận vì sự ngạo mạn, tự cao và xốc nổi nhất thời của tuổi trẻ khi ấy.
Thấy vẻ mặt khác lạ của Trần Hướng Bắc, Trì Dữu cũng không nên nói gì cho phải.
Mặc dù quả thật hai người chia tay trong êm đẹp nhưng dù gì cũng có tình cảm với nhau, ai có thể mỉm cười nói lời từ giã thật chứ?
Trì Dữu nhẹ nhàng an ủi anh ta: “Haiz, không sao đâu, cũng do lúc đó tôi dứt khoát quá. Chuyện cũng đã lâu rồi, tôi không còn bận lòng về lúc đó nữa, anh cũng nghĩ thoáng hơn đi.”
Giọng điệu của cô càng nhẹ nhõm, vẻ mặt của Trần Hướng Bắc càng nặng nề.
Anh ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đong đầy sự bao dung của cô, ngoảnh mặt đi nhưng lại tình cờ liếc thấy một người đang đứng ngoài cửa phòng bếp.
Trông có vẻ cái tên này tò mò Trì Dữu xuống bếp để làm gì nên vào xem đây mà.
Nếu như nói ban đầu Trần Hướng Bắc còn tin chắc rằng cho dù Sầm Lý và Trì Dữu biết nhau trước thì dù sao cả hai người cũng chưa hề chính thức yêu nhau, trong khi anh ta và Trì Dữu đã có một cuộc tình chân chính kéo dài một năm, bởi vậy mà dẫu thế nào thì Sầm Lý cũng là kẻ đến sau.
Tuy nhiên, lúc này đây, anh ta không dám dõng dạc khẳng định như vậy nữa.
Trong những năm ở nước ngoài, Trần Hướng Bắc cũng thấm thía nỗi nhớ nhung da diết không nơi giãi bày này tra tấn người ta khủng khiếp nhường nào.
Nó sẽ không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của bạn, thậm chí sẽ tự động tạm thời bị lãng quên khi bạn bộn bề công việc vào ban ngày. Song, khi màn đêm buông xuống, nó sẽ nhân lúc tâm trí bạn đang được thả lỏng để ùa về một lần nữa.
Chính vì vậy mà mỗi khi nỗi lòng ấy trào dâng, Trần Hướng Bắc luôn kìm lòng không đặng tìm kiếm Trì Dữu, ỷ vào việc cô quên mất mình đã chặn anh ta để spam, bình luận dưới các bài đăng trên nhật ký hoạt động của cô để cô chú ý đến mình.
Tuy nhiên, Sầm Lý lại có thể giữ im lặng và không quấy rầy cô tuyệt đối, cũng giống như cách mà Trì Dữu đối xử với anh khi xưa.
Mãi đến khi cô chia tay, cần đổi công việc thì anh mới chọn gặp lại cô.
Một kẻ như vậy quả là đáng sợ.
Trần Hướng Bắc nhắm mắt lại. Giờ phút này, tâm trạng anh ta rối như tơ vò, anh ta nhỏ nhẹ bảo rằng: “Có mấy lời hồi xưa tôi sợ nói ra sẽ mất mặt nên mới giữ kín trong lòng đến tận bây giờ.”
“Thật ra ngày đó tôi đến ký túc xá tìm em không phải vì muốn nói lời chia tay với em thật đâu, cũng không hề có ý ép em đi du học nước ngoài với tôi.”
Trần Hướng Bắc không còn nói với giọng hời hợt và thản nhiên như lúc trước nữa, anh ta nhìn cô thật nghiêm túc: “Thật ra điều tôi thực sự muốn nói hôm đó là, nếu như em không muốn ra nước ngoài thì tôi cũng không đi, ở lại nước ở với em.”
Trần Hướng Bắc thừa biết những lời thổ lộ từ tận đáy lòng này đã bị chủ nhân của nó thốt ra quá muộn.
Anh ta không có thư cách cười nhạo Sầm Lý, bởi lẽ anh ta cũng không biết nắm bắt cơ hội vào thời điểm mình có ưu thế nhất.
Lúc Trì Dữu thích Sầm Lý, Sầm Lý không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...