Chỉ cần ánh trăng là đủ

 
Nếu anh vẫn không hay biết, có lẽ cuộc sống của anh sẽ cứ trôi qua như thế. Nhưng nếu đã để anh biết thì anh sẽ không thể bỏ qua được nữa.
 
Sầm Lý lục tìm nhóm liên lạc thời cấp Ba, hỏi được thông tin về trường đại học mà cô đang học. Đó là lần đầu tiên anh hành động xốc nổi đi xin phép giảng viên hướng dẫn, mua vé để đến thành phố của cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm giác đau đớn, hối hận và bất đắc dĩ trộn lẫn trong lòng anh khi anh nhìn thấy cô hát cho một nam sinh khác nghe. Sau khi cô hát xong, mọi người có mặt trên sân vận động la hét ầm ĩ, cô mang theo gương mặt đỏ bừng được nam sinh kia nắm tay dắt đi.
 
Hóa ra bị người la hét ồn ào cũng có thể là một chuyện ngọt ngào đến thế, nếu như cả hai bên đều tình nguyện.
 
Sầm Lý biết mình đã tới chậm.
 
Anh đến đây trong lúc bốc đồng, hậu quả của sự bốc đồng ấy là anh không thể không buộc bản thân mình phải thừa nhận rằng anh không nên xuất hiện ở đây.
 
Trong ba năm kia, cô từng soi sáng anh từng chút một nhưng anh chưa bao giờ để ý.
 
Bây giờ, cuối cùng lúc cô mang ánh sáng ấy chiếu lên trên người người khác, anh mới chợt nhận ra, cảm thấy lạnh giá.
 
Trong bình luận đó cô đã thật lòng chúc phúc cho anh, ngược lại, anh có tư cách gì mà dám đến quấy rầy cuộc sống hiện tại của cô.
 
Không hề giống anh, cuộc sống của cô rất vui vẻ, cô có một gia đình hạnh phúc, xung quanh còn có biết bao nhiêu bạn bè, dù không có anh, cô vẫn có thể vui vẻ như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi về tới trường học, Sầm Lý vùi đầu vào máy vi tính, anh bỏ ra nguyên kỳ nghỉ hè để dựng mô hình trò chơi.
 
Vương Khải Trữ Sinh sợ anh biến thành quỷ hút máu, bèn kéo ánh ra ngoài tắm nắng.
 
Sầm Lý nheo mắt nhìn vầng thái dương thật rực rỡ trên bầu trời, dù làm thế nào thì đó cũng không phải ánh mặt trời trong trái tim anh.
 
Sau đó, khi trò chơi chuẩn bị ra mắt, đàn anh Hàng và đàn anh Thẩm đã hỏi anh muốn lấy tên gì cho trò chơi ấy,
 
Anh suy nghĩ một chút, rồi nói: "Day Break đi."
 

Hai đàn anh thấy hơi kinh ngạc, hỏi anh có nhất thiết phải lấy một cái tên rực rỡ đến vậy cho một trò chơi kinh dị thế kia không.
 
Khi ấy chỉ có bản thân Sầm Lý biết, anh làm ra trò chơi kinh dị ấy bởi vì cảm thấy cuộc sống hiện thực quá nhàm chán. Đâu đâu cũng bị pháp luật và đạo đức xã hội ràng buộc, anh không thể trút bầu tâm sự vào đâu, càng không thể biến nó thành hành động, thế nên anh mới muốn thông qua giết chóc và bạo lực trong trò chơi kinh dị để xoa dịu tất cả những thứ ấy.
 
Anh có thể là ánh hoàng hôn của cô, tuy vô cùng rực rỡ nhưng cũng đại diện cho màn đêm buông xuống và ánh sáng biến mất.
 
Nhưng Trì Dữu không phải là hoàng hôn của anh, cô là ánh ban mai rực rỡ trong lòng anh, là tia nắng bình minh đầu tiên ló ra từ phía chân trời lúc rạng đông.
 
Có lẽ cái tên mang ngụ ý tốt đẹp, nên dù là một trò chơi kinh dị nhưng nó đã thật sự tạo ra được một con đường trên một thị trường có tính cạnh tranh cao như thị trường trò chơi.
 
Trong suốt mấy năm anh bận rộn chuyện công việc, cô cũng có một cuộc sống khá thoải mái. Anh biết cô vẽ bức tranh hoàng hôn kia, cho nên mới tìm được cô từ mạng lưới khổng lồ kia, nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ.
 
Anh để tâm đến cô, chỉ vì muốn bất cứ lúc nào cũng có thể thấy được tình hình gần đây của cô, mong cô sống tốt, đồng thời cũng không muốn để tia sáng của cô cách anh quá xa.
 
Thế nhưng vô thức quan tâm cô, anh cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ lộ ra từ những lời nói và những tác phẩm hội họa của cô. Nhìn kỹ năng vẽ của cô ngày một tiến bộ, cũng nhìn thấy cô và bạn trai tương tác ngọt ngào, vui vẻ trong phần bình luận.
 
Ngày tháng qua đi, dần dần mọi cảm xúc vui buồn của cô đều bị anh nắm rõ nhưng những cảm xúc của cô chẳng còn liên quan gì đến anh nữa.
 
Lúc này Sầm Lý mới phát hiện, hóa ra ở trong góc tối không ai biết đến, ở một nơi mà người kia không hay, âm thầm quan tâm người ta, cái cảm giác ấy đúng là khiến lòng người ta vừa chua xót vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
 
Ngày đó, khi nhìn thấy buồn phiền vì công việc hiện tại mà than rằng: "Tôi không thể ở lại cái công ty quảng cáo tồi tệ này thêm một ngày nào nữa", Sầm Lý đã ngẫm nghĩ một lúc lâu, sau đó mượn tài khoản chính thức của công ty, nhấp vào ảnh đại diện của cô, bắt chước giọng điệu của bên nhân sự, gửi cho cô một cái tin nhắn riêng như thế này:
 
"Chào cô, tôi là nhân viên quản lý nhân sự của Phong Thụ Lý, tôi rất thích phong cách vẽ của cô. Không biết cô có ý định gia nhập công ty của chúng tôi hay không? Rất mong nhận được hồi âm từ cô."
 
Sau đó không lâu, trên màn hình xuất hiện câu trả lời đầy thận trọng của cô:
 
"Lừa đảo hả?"
 
Lúc này, Sầm Lý đang ngồi trước màn hình không biết nên khóc hay cười.
 
Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của họ sau nhiều năm tốt nghiệp, ai ngờ cô lại nghĩ anh là một tên lừa đảo.
 
Thế nhưng may mắn là cuối cùng cô vẫn đến thành phố Thâm Quyến, để anh có cơ hội được gặp cô.

 
Ngày đó khi có cuộc họp ở tầng của bộ phận kỹ thuật, cô là nhân viên thực tập, vốn không được tham dự cuộc họp này nhưng Sầm Lý đã nảy ra một ý, anh để lại thẻ làm việc trên bàn.
 
Sau đó anh trở về tầng của mình, yên lặng chờ đợi ai đó liên lạc với anh về chuyện đánh rơi thẻ làm việc.
 
Anh không chắc người liên hệ với mình có phải là cô hay không nhưng người mang thẻ đến trả cho anh đúng là cô.
 
So với hồi học cấp Ba cô đẹp hơn rất nhiều, chỉ có đôi mắt là vẫn trong trẻo, sạch sẽ như trước.
 
Nhịp tim đập của anh đập rất nhanh, anh hé miệng muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng cũng chỉ bình tĩnh nói một tiếng cảm ơn.
 
Cô mỉm cười, gật đầu với anh, sau đó quay đầu rời đi, không nhìn anh thêm lần nào nữa.
 
Nhìn bóng lưng cô rời đi, Sầm Lý cụp mi xuống, vuốt nhẹ thẻ làm việc của mình.
 
... Cô đã quên anh rồi sao?
 
Dù là đã quên hay chưa quên thì cuộc gặp gỡ của họ cũng đúng như những gì cô viết trong bình luận ngày đó. Cô viết, nếu như hai người thật sự có duyên gặp gỡ nhau lần nữa thì cô mong mình có thể dùng thân phận của người xa lạ để gặp mặt anh như lần đầu tiên.
 
Mỗi lần gặp anh, vẻ mặt của cô vẫn như thường, luôn nở nụ cười thân thiện nhất, bình thường nhất mà bất cứ đồng nghiệp nào cũng có thể làm với anh.
 
Trong suốt mấy năm không thích anh, cô sống rất nghiêm túc, cuộc sống ngày một tốt lên, tuân thủ theo phương châm sống trên đời này quan trọng nhất là hạnh phúc. Cô cũng đã học được cách trang điểm và phối đồ, cũng từng trải qua tình yêu khi còn ngồi trên ghế nhà trường, giao lưu với rất nhiều bạn bè, còn thu được một nhóm người hâm mộ rất lớn trên mạng.
 
Quan tâm cô suốt mấy năm, sau khi gặp lại cô ở công ty, Sầm Lý vui mừng khi thấy sự lột xác của cô, vui mừng khi thấy cô gái của anh bây giờ đã tỏa sáng hơn trước. Nhưng anh cũng thấy đau lòng vì cô thật sự không còn thích anh nữa rồi.
 
Cô không còn thích anh nữa nhưng ánh mắt của anh lại chẳng thể rời khỏi cô.
 
Có lẽ vì chịu ảnh hưởng từ cuộc hôn nhân không tốt đẹp của ba mẹ, cho nên Sầm Lý luôn thờ ơ và thụ động trong tất cả các mối quan hệ của mình, anh rất phản cảm với sự mến mộ không đúng mực của người khác dành cho mình.
 
Nhưng hôm nay đổi lại người đi mến mộ là mình, anh vừa chờ đợi nhưng cũng vừa lo lắng, không biết làm thế nào để nói với cô những suy nghĩ của mình như một người xa lạ mà không đột ngột.
 

Anh sợ sẽ mạnh mẽ với cô như ba anh đối với anh, sợ cô sẽ thấy đột ngột như những gì Từ Như Nguyệt làm với anh.
 
Anh cũng sợ khi phải nói với cô rằng bản thân đã để ý cô mấy năm nay, sợ sẽ mang đến gánh nặng cho cô, giống như cô từng lo lắng tình cảm mà cô dành cho anh trong suốt ba năm kia sẽ làm phiền đến anh.
 
Mãi đến tận lần tham gia team building nọ, Vương Khải Ninh gọi thẳng tên cô.
 
Đi sai một gậy thôi cũng đủ khiến cả ván bi - a thua, Sầm Lý nghĩ, cho dù có đột ngột thì cũng mặc kệ đi.
 
Nếu như đã bắt đầu từ người xa lạ thì cứ coi như là anh yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
 
Mấy năm thầm mến trong yên lặng, cô nhịn được chứ anh không chờ nổi.
 
Ngoại trừ những thứ mà Trần Hướng Bắc thấy trong ngăn kéo, thật ra trong điện thoại của Sầm Lý cũng có một phần dành cho cô, đó cũng là thứ liên quan đến anh.
 
Theo như những gì Trì Dữu nói thì đó là bình luận ấy cho thấy trình độ ngữ văn tốt nhất của Trì Dữu trong mười tám năm qua.
 
Nó cũng là thứ khiến anh bừng tỉnh, hóa ra anh cũng từng được một người dùng tình yêu chân thành và dịu dàng đến vậy lặng lẽ yêu thương.
 
"Vì hơi sợ bị nhận ra cho nên phải giấu tên trước, cũng sợ sẽ mang đến những phiền phức không đáng có cho người kia, thế nên cứ gọi tắt người ấy là C đi. Lần này tôi không tin còn có người có thể nhận ra được, ha ha."
 
"Lý do tôi thích anh ấy rất đơn giản, bởi vì anh ấy thật sự rất giống với nam chính trong truyện tranh dành cho thiếu nữ, mà thứ tôi thích đọc nhất chính là loại truyện này."
 
...
 
"Tuy rằng trong suốt ba năm cấp Ba chúng tôi chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu, thậm chí anh ấy còn không biết tên của tôi, luôn gọi tôi là bạn cùng lớp. Nhưng có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ biết rằng, anh ấy khiến tôi cảm thấy rất ấm áp."
 
...
 
"Tờ giấy kiểm tra môn vật lý đã được gấp lại, đóng cửa sổ lớp lại cho tôi khi ngoài trời đang mưa, đã vậy còn nhặt cây bút lên cho tôi nữa… nói chung là có rất nhiều việc. Có lẽ đối với anh ấy mà nói, đó chỉ là một chuyện hết sức nhỏ nhoi, chỉ là tiện tay giúp bạn cùng lớp bình thường mà thôi. Thế nhưng những việc tưởng chừng là nhỏ nhoi ấy lại là những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của tôi."
 
"Thật ra thi thoảng tôi cũng hay nghĩ, nếu như trong thanh xuân của tôi không có C thì sẽ như thế nào. Thật ra, có lẽ tôi sẽ rất hạnh phúc."
 
"Bởi vì ngoại trừ C, trong ba năm cấp Ba của tôi còn có thầy cô nghiêm khắc, có mấy nam sinh nghịch ngợm ngồi phía sau, còn có cả lũ bạn ngớ ngẩn, có đồng phục học sinh quê mùa, có những ngày tập chạy mệt chết đi được trên sân vận động, có căng tin siêu rẻ nhưng những món đồ bán ở đó lại chẳng ngon, có cả những lúc chẳng làm xong bài tập và bài thi, còn có cả lý tưởng thi đại học và những mơ ước về tương lai sau này."
 
...
 
"Nếu như không có C, thanh xuân của tôi sẽ không còn là một cuốn tiểu thuyết nữa nhưng chắc chắn sẽ là ba năm vui vẻ nhất, đồng thời cũng là ba năm sầu não nhất."
 

...
 
"Tôi bỗng thấy chữ C này rất giống với vầng trăng khuyết. C là vầng trăng treo cao trên trời, còn tôi chỉ là một người thích trăng nhỏ bé, làm sao mà với tới được anh ấy."
 
"Mặt trăng của tôi chắc chắn sẽ gặt hái được nhiều hoa tươi và tiếng vỗ tay trong cuộc sống sau này. Người anh yêu và người yêu anh, hết thảy mọi thứ đều phải mười phân vẹn mười, có như vậy mới xứng với một người tốt đẹp, ưu tú như anh."
 
"Cuối cùng: "
 
"Chúc anh và nữ sinh thích anh sẽ hạnh phúc ở trường đại học. Chắc chắn cô ấy phải thích anh nhiều lắm mới có thể nói thích anh trước mặt bao nhiêu người như vậy. Đâu có nhát gan như tôi, tôi sẽ chẳng bao giờ có cái can đảm ấy."
 
"Nếu như nhiều năm sau chúng ta may mắn có cơ hội gặp lại, mong rằng khi ấy tôi sẽ không còn là người phàm phải ngước mắt lên mới thấy được anh. Đến lúc đó coi như chúng ta là người xa lạ, lần đầu gặp gỡ nhau. Sự đơn phương này, mong rằng anh không bao giờ biết đến, để nó trở thành một bí mật của riêng tôi."
 
"C à, cảm ơn anh đã đến và thắp sáng thanh xuân của tôi, biến thanh xuân của tôi thành một cuốn tiểu thuyết trọn vẹn. Trong ba năm này, anh từng là giấc mộng vĩ đại nhất của tôi."
 
"Mong sự yêu mến của tôi sẽ không bao giờ quấy rầy đến anh. Giờ đây núi cao biển rộng, cho dù sau này có gặp lại hay không, cho dù khi ấy tôi không còn thích anh nữa, tôi cũng sẽ chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất."
 
Phần bình luận này đã bị cô xóa đi, thậm chí cô còn quên cả nội dung lúc ấy mình đã viết những gì nhưng anh đã chụp màn hình và lưu chúng lại, cũng nhớ kỹ cho đến tận nay.
 
Rõ ràng là một cô gái thích cười đến như vậy thế mà trong ba năm kia lại vì anh mà đa sầu đa cảm, vì anh mà cõi lòng nếm đủ chua xót đắng cay. Dù sau đó có quyết định từ bỏ anh, cô vẫn lựa chọn chân thành chúc phúc cho anh như thế.
 
Chúc cho mọi điều trong tương lai của anh đều tốt đẹp.
 
Thử hỏi bản thân anh có tài cán gì.
 
Anh là con người, anh cũng có trái tim, cho dù không có thứ gì có thể xuyên thủng bức tường của trái tim ấy nhưng dù sao nó cũng là tường thịt, anh đâu thể chống cự được những lời văn ấm áp nhường ấy.
 
Dù trái tim có mạnh mẽ đến đâu, có thể chống đỡ được gió lạnh từ bên ngoài nhưng khó mà chống chọi nổi với ánh nắng mặt trời.
 
Cô buông tay còn anh lại bắt đầu nhớ nhung.
 
Sầm Lý biết rõ, xưa nay bản thân anh nào phải mặt trăng trong sáng, thuần khiết gì cho cam.
 
Trong lòng anh có quá nhiều mặt tối, thậm chí anh chỉ có thể dựa vào việc chém giết trong trò chơi để giải quyết chúng. Những mặt tối đó giống như mặt trái của mặt trăng, không có đất đai sinh sống, chỉ có một cái hố hoang phế. Thế nhưng vì con người không nhìn thấy điều đó cho nên mới cảm thấy mặt trăng là hoàn mỹ nhất.
 
Anh còn lâu mới tốt đẹp được như những gì trong suy nghĩ của cô, cũng không xứng để được cô thích đến thế.
 
Nhưng anh vẫn ích kỷ muốn tìm lại và giữ lấy tình yêu này của cô. 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui