“Anh ấy bị sốt cao ạ?”
“Đúng vậy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chả trách hai hôm nay chẳng thấy người đâu. Vốn dĩ Trì Dữu còn cho rằng anh giống như Vu Ngang bởi vì lần trước Sầm Lý đã nói sẽ cho cô thời gian để suy nghĩ thật kỹ, không liên lạc với cô nữa.
Bây giờ tâm trạng của cô có chút mâu thuẫn. Lần này cô vội vã quay về Đồng Châu chủ yếu là vì căn bệnh của ba cô, dù sao thì chẳng có bất kỳ người đàn ông nào quan trọng hơn là ba của mình. Tuy nhiên, điều khiến cô không thể nào ngờ tới là Sầm Lý cũng đuổi theo đến tận đây.
Quan điểm về tình yêu mà cô vẫn luôn ủng hộ là trong một mối quan hệ tình cảm thì cô có thể rất rất thích một người, cô cũng sẽ bằng lòng trả giá vì người đó nhưng mà tiền đề để cô thích người đó là cô nhất định phải yêu lấy bản thân mình trước, tất cả những hỉ nộ ái ố của cô nên do chính bản thân cô làm chủ. Cô có thể bị người đó ảnh hưởng nhưng tuyệt đối không thể bị người đó chi phối được. Đối với cô mà nói thì Sầm Lý là một người ngoại lệ, cực kì đặc biệt.
“Dì ơi, cháu…”
Trì Dữu là một người thích ngọt ngào nhỏ nhẹ chứ không thích cứng rắn, thật sự thì giọng điệu của bác sĩ Khương quá dịu dàng cho nên cô có chút không biết nên từ chối thế nào.
Bác sĩ Khương nhìn ra được sự khó xử từ cô nên chuyển sang hỏi: “Có phải là Sầm Lý lại làm gì chọc cho cháu tức giận rồi hay không?”
Trì Dữu theo bản năng mà phủ nhận: “Không phải đâu, thật ra là cháu…”
Là vì lúc ban đầu ý nghĩ của cô quá đơn giản, cô xem chuyện yêu đương này thành một chuyến hành trình thực hiện ước mơ nhưng bây giờ thì cô lại không thể nào khống chế được hướng đi của giấc mơ này rồi, cô sợ lại sẽ lặp lại sai lầm với anh cho nên đã đề nghị dừng lại với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cháu không cần phải nhận hết mọi trách nhiệm về phía mình như thế đâu, Sầm Lý do dì sinh ra mà, dì hiểu rõ con mình là một đứa trẻ như thế nào.” Bác sĩ Khương nói: “Khi còn nhỏ, ba nó quản lý nó quá nghiêm khắc cho nên tính cách của nó vẫn luôn không được hoạt bát cho lắm, sau này dì với ba nó ly hôn, dì đưa nó quay về Đồng Châu sinh sống, lúc đó dì rất bận rộn vì công việc trong bệnh viện nên cũng không có thời gian để mà trò chuyện tâm sự đàng hoàng với nó, mà nó cũng chẳng nói gì với dì cả.”
“Cho nên mấy hôm trước dì mới hỏi nó là tại sao đột nhiên lại quay trở về Đồng Châu, nó nói là nó đã làm cho bạn gái tức giận cho nên bạn gái nói muốn chia tay. Lúc mà nó tới để tìm bạn gái thì dì cảm thấy hơi bất ngờ đồng thời cũng cảm thấy rất vui. Dĩ nhiên, không phải là dì vui vẻ trên nỗi đau của người khác rồi, chỉ là dì cảm thấy cuối cùng thì nó cũng đã chịu nói ra những chuyện không vui của nó cho dì nghe mà thôi.”
Suy cho cùng, cho dù là trong giai đoạn trung học phổ thông, là khoảng thời gian im lặng nhất giữa hai mẹ con, bởi vì áp lực quá lớn mà Sầm Lý đã học hút thuốc, khi đối mặt với những sự chỉ trích chẳng hề chẳng có một chút thấu hiểu nào của mẹ và trưởng phòng đào tạo thì anh cũng chỉ nói ra ba chữ “con mệt lắm” mà thôi.
Bác sĩ Khương nói với Trì Dữu: “Cháu à, mặc dù dì vẫn chưa hiểu nhiều về con người cháu nhưng mà dì có thể nhận ra được, chắc chắn cháu là một cô gái rất hoạt bát. Trước khi gặp được cháu thì đã rất nhiều lần dì nhìn thấy ba mẹ cháu nói chuyện điện thoại với cháu rồi, lần nào thì họ cũng cười rất vui vẻ.”
Bây giờ bởi vì bệnh tình của ba mình mà hai chị em đã quay trở về Đồng Châu, nhìn thấy trạng thái của người nhà họ khi ở chung với nhau thì bác sĩ Khương biết mình không hề đoán sai. Đây là đứa trẻ được lớn lên trong một gia đình tràn đầy sự yêu thương.
Bác sĩ Khương nhìn cô bé trước mặt mình bằng ánh mắt đầy trìu mến: “Sầm Lý là con trai của dì nên dì không thể không giúp nó nói mấy lời hay ý đẹp với cháu. Nó thật sự bị bệnh khá là nghiêm trọng đấy cháu à, với lại bởi vì mấy hôm nay thằng bé phải xử lý công việc nhiều đến mức thậm chí nó còn không thể nghỉ ngơi được chút nào. Nhưng mà nếu như nó đã thực sư làm chuyện gì khiến cho cháu không thể nào tha thứ được thì cháu hãy giúp dì giao chìa khóa này cho điều dưỡng đang trực, điều dưỡng sẽ thay dì đưa cơm cho Sầm Lý.”
Nói đến đây thì có một người điều dưỡng đi đến thúc giục bác sĩ Khương, bác sĩ Khương lên tiếng trả lời, cuối cùng thì quay sang nói với Trì Dữu: “Cho dù cháu có đi thăm Sầm Lý hay không thì dì đều sẽ nói một tiếng cảm ơn với cháu.”
Sau này nhất định phải sửa cái tật “chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng” này của cô mới được.
Trì Dữu cầm theo hộp cơm, đứng ở trạm xe buýt gần bệnh viện, ngửa mặt lên nhìn trời rồi thở dài. Nhưng mà cô cũng là người có trách nhiệm, cả tai lẫn tim của cô đều trở nên mềm oặt cả rồi cho nên người như cô không thích hợp kinh doanh, chỉ hợp đi làm việc cho người khác mà thôi. Tốc chiến tốc thắng vậy, đưa cơm đến tay người ta rồi thì đi ngay. Vì không muốn làm lỡ thời gian nên Trì Dữu không dự định sẽ đi xe buýt mà cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi xe.
Cô đang cúi đầu để gọi xe, từ đuôi mắt cô nhìn thấy một chiếc xe đang từ từ dừng lại trước mặt cô, lại còn bóp còi nữa chứ. Trì Dữu ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra chiếc xe đang dừng trước mặt cô là một chiếc xe thể thao với màu sắc trang nhã không hề phô trương. Những người đang đợi xe khác cũng bất giác nhìn về chiếc xe đó. Trong lòng cô có dự cảm không tốt cho lắm, quả nhiên người bước xuống xe là Trần Hướng Bắc. Biết ngay là anh ta sẽ không dễ dàng rời khỏi Đồng Châu mà.
Trì Dữu đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, Trần Hướng Bắc đi đến, hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác sẫm màu, ăn vận rất là giản dị nhưng vấn đề nằm ở khí chất, nó vẫn thể hiện ra vẻ quần là áo lượt rất sang trọng.
Sầm Lý cũng rất thích ăn mặc đơn giản, cũng thích mặc quần áo sẫm màu nhưng lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác so với Trần Hướng Bắc, có vẻ kín đáo hướng nội hơn một chút.
Trì Dữu lắc đầu. Không đúng, cô so sánh hai người này với nhau làm cái gì chứ?
Trần Hướng Bắc không để ý đến ánh mắt đánh giá của cô, cũng chẳng hề giải thích tại sao anh ta lại đột ngột xuất hiện, chỉ hỏi là: “Em đi đâu vậy? Tôi đưa em đi.”
“Không cần.” Trì Dữu từ chối thẳng thừng: “Tôi gọi xe là được rồi.”
Bị từ chối nhưng Trần Hướng Bắc cũng không có tức giận mà anh ta chỉ liếc nhìn hộp cơm trong tay cô.
“Đi đưa cơm cho người ta à?” Trần Hướng Bắc nói: “Lên xe đi, tôi đưa em đi, kẻo lúc đến nơi thức ăn lại nguội mất.”
Trì Dữu nhịn không được mà nói: “Hộp cơm này có thể giữ nhiệt với lại tôi cũng không có vội, không cần phiền đến anh phải cố ý lái chiếc xe chạy nhanh như vậy đưa tôi đi, vả lại cũng hao xăng nữa, xăng 98 đắt lắm.”
Trần Hướng Bắc bật cười: “Ôi trời, bây giờ oan gia nhỏ hiểu biết về xe ghê ta, còn biết phải đổ xăng 98 nữa à?”
Giọng điệu này khiến người nghe cảm thấy không vui, Trì Dữu rủ mí mắt xuống rồi liếc mắt về phía anh ta.
“Không phải trước đây anh đã nói cho tôi đấy sao? Xe sang thì phải đổ loại xăng tốt nhất kia mà.”
“Ai kêu giáo viên ở trường dạy lái xe chỉ dạy em lái xe thế nào chứ không dạy em những thường thức cơ bản về lái xe chứ, cho nên tôi đành phải phổ cập kiến thức cho em thôi.” Trần Hướng Bắc hất cằm về phía chiếc xe rồi nói: “Nhưng mà chiếc xe này không có sang đến thế đâu, xăng 95 là được rồi, lên xe đi, em muốn đi đâu thì tôi đưa em đi.”
Trì Dữu: “Thật sự không cần, tôi gọi xe là được rồi.”
Trần Hướng Bắc: “Vậy thì em cứ xem như là gọi trúng xe của tôi đi, dù sao thì cũng chỉ là đi xe thôi mà, có gì khác nhau đâu chứ.”
Trì Dữu vẫn kiên trì: “Không tiện đâu.”
“Có gì mà không tiện?” Trần Hướng Bắc hỏi: “Đưa cơm thôi mà, chẳng nhẽ em muốn đưa lên trời hay đưa xuống biển à?”
Sau khi nói qua nói lại vài câu, trong lòng Trì Dữu cảm thấy người này quá mức vô sỉ, cô mím mím môi, không muốn lại phí lời tốn thời gian với anh ta nữa nên đã thẳng thắn nói: “Tôi đi đưa cơm cho Sầm Lý, anh muốn đưa tôi đi không?”
Quả nhiên Trần Hướng Bắc im lặng không nói gì nữa, ngay khi Trì Dữu cho rằng anh ta đã bỏ cuộc thì anh ta nhếch khóe môi rồi lên tiếng nói một câu: “Chia tay rồi mà em vẫn còn đưa cơm cho người ta, em đúng là có tấm lòng bác ái thật đấy.”
“Phải đó, tôi là người có tấm lòng bác ái nhất trên đời đấy.” Trì Dữu thuận theo anh ta rồi nói: “Cho nên tôi đi một mình là được rồi.”
Trần Hướng Bắc cau mày, giọng nói của anh ta bình bình: “Vậy tức là vầng hào quang lòng bác ái của em có thể chia sẻ cho bạn trai cũ chứ không thể chia cho bạn trai cũ cũ được sao?”
Trì Dữu ngây ra, ngay vào lúc này thì có một chiếc xe buýt cũng chạy đến, xe của Trần Hướng Bắc lại đang tạm dừng ở bên cạnh trạm xe buýt, cô vẫy tay đuổi người: “Anh mau chạy xe đi đi, đừng có dừng ở chỗ trạm xe buýt của người ta.”
“Em lên xe rồi tôi sẽ lái đi ngay.” Trần Hướng Bắc nói.
Trì Dữu cho rằng bản thân mình nghe lầm, cô trừng mắt: “Không phải chứ, tôi đã nói tôi phải đi đến nhà của Sầm Lý rồi mà anh cũng vẫn còn muốn đưa tôi đi à?”
Trần Hướng Bắc không kiên nhẫn mà nói: “Em lên xe trước đi.”
Trong lúc giằng co, Trì Dữu hết nhìn trái lại nhìn phải, đúng lúc đó thì cô nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát gắn đèn huỳnh quang màu xanh lá đang chạy về phía này, cô không hề muốn vì bản thân mình mà Trần Hướng Bắc phải vi phạm quy định nên chỉ đành lên xe trước.
Sau khi lên xe, Trần Hướng Bắc kêu cô cài dây an toàn, sau đó anh ta đạp ga rồi chiếc xe phóng đi nhanh như tên bắn.
Sau vài phút im lặng, hai tay Trì Dữu vẫn còn ôm lấy hộp cơm, cô mở miệng nói: “Anh tìm xem coi phía trước có vỉa hè nào không thì dừng lại đi, thả tôi xuống là được rồi.”
Trần Hướng Bắc hoàn toàn không có ý định sẽ dừng lại, một tay anh ta để trên vô lăng, thản nhiên nói : “Thả em xuống làm gi? Đưa địa chỉ nhà của tay họ Sầm cho tôi, tôi cài định vị rồi đưa em đến đó.”
Trì Dữu thật sự chẳng thể nào hiểu được: “Anh không bị làm sao chứ? Anh thật sự muốn đưa tôi đi sao?”
“Không phải em chỉ đưa cơm cho cậu ta thôi sao, có gì đâu mà tôi không thể đi chứ?” Trần Hướng Bắc nghiêng đầu, nhàn nhạt mà liếc nhìn cô, mím mím môi rồi nói những lời như thể có ẩn chứa một hàm ý khác: “Lẽ nào ngoại trừ việc đến nhà cậu ta để đưa cơm ra thì em còn đi làm chuyện gì khác sao?”
Trì Dữu ngây người ra, đợi đến khi hiểu được thì cô cắn răng rồi nói: “Trần Hướng Bắc! Anh nói cái gì vậy hả?”
Nhìn thấy bộ dạng dễ dàng bị trêu chọc như thế của cô, tâm trạng của Trần Hướng Bắc có tốt hơn một chút, uể oải nói: “Không có nói gì hết, nếu em chỉ đơn thuần là đi đưa cơm thôi thì cứ đi đi, có thể xem như tôi cũng là đàn anh của cái tên họ Sầm đó, tôi cũng nên có lòng bác ái với đàn em của mình.”
“...”
Cái tên này chắc là bị điên rồi, anh ta thì là đàn anh cái gì chứ?
Xe đang chạy trên đường, anh ta không dừng xe lại, Trì Dữu cũng không thể nào mà nhảy xuống xe được, chỉ có thể ấm ức mà ngồi ở ghế phụ lái.
Nhìn thấy cô không nói gì, Trần Hướng Bắc mới thúc giục cô: “Địa chỉ nhà cậu ta đâu, em còn chưa nói cho tôi đấy.”
Trì Dữu vẫn cứ bướng bỉnh: “Tôi thật sự không có cần anh đưa tôi đi.”
Trần Hướng Bắc chẳng hề vội, trái lại còn thuận theo lời cô rồi nói: “Được thôi, em không nói cho tôi biết địa chỉ thì tôi cứ lái bừa vậy, xem như đưa em đi hóng gió, thuận tiện tôi cũng thưởng thức phong cảnh ven đường ở quê của em luôn.”
Trì Dữu nghiêng đầu, thở hắt ra một hơi rồi nói địa chỉ nhà Sầm Lý cho anh ta. Thôi bỏ đi, Trần Hướng Bắc đã không để ý gì mà đưa cô đi rồi thì cô còn để ý cái gì chứ, còn tiết kiệm được một khoản tiền gọi xe nữa.
Suốt cả đường đi cô chẳng nói lấy một lời, chỉ cầm lấy hộp cơm, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe mà thôi.
“Mấy năm không gặp thôi mà sao người hay nói luyên thuyên lại trở nên điềm đạm ít nói rồi?” Trần Hướng Bắc nhàn nhã mở miệng nói: “Trước đây, lúc em ngồi ở ghế phụ lái kế bên tôi thì cứ luôn miệng lải nhải mãi không ngừng, sao bây giờ chẳng nói lấy một câu thế?”
Trì Dữu nói: “Không có gì để nói hết.”
“Vậy để tôi cho em vài chủ đề để nói.” Trần Hướng Bắc cũng chẳng để tâm đến sự lạnh nhạt của cô, anh ta chủ động hỏi: “Đang yên đang lành sao tự nhiên em lại đưa cơm cho cái tay họ Sầm đó? Cậu ta kêu em đưa à?”
“Không phải, mẹ anh ấy nhờ tôi đưa qua.”
Trần Hướng Bắc ngây người, anh ta khẽ cau mày, trầm giọng mà nói: “Không phải nói là đã chia tay rồi sao? Sao em còn gặp cả mẹ của cậu ta luôn vậy?”
“Mẹ của anh ấy là bác sĩ phẫu thuật chính cho bố tôi.” Trì Dữu nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...