Trì Dữu nói: “Em biết. Anh cứ nghe em nói hết đã, bằng không em sẽ nghẹn ở trong lòng đến chết mất.”
Đôi bàn tay buông thõng giữa hai đầu gối của Sầm Lý co lại, anh dịu dàng nói: “Được, em nói đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cứ nghĩ là anh không nhớ em nữa. Ban đầu em còn cảm thấy có chút mất mát nhưng đây không phải là lỗi của anh. Vốn dĩ lúc ấy em cũng chỉ là một người rất bình thường, cũng chẳng hề có liên hệ gì với anh, anh mà nhớ em thì đó mới là chuyện không bình thường.”
Nói đến đây, Trì Dữu đột nhiên thở dài một tiếng. Cô nhún vai.
“Nhưng sau này em lại cảm thấy thật ra anh không nhớ em nữa cũng khá tốt, coi như chúng ta quen nhau ở công ty, ít nhất như vậy chúng ta sẽ bắt đầu từ mối quan hệ đồng nghiệp chứ không phải là giữa một người đơn phương và một người bị yêu thầm.”
Trong chuyện yêu thầm này, chắc chắn Sầm Lý là người có lợi thế hơn. Đối với Trì Dữu mà nói thì sự yêu thầm là một bí mật không thể nói ra, đối với anh mà nói là sự thỏa mãn của lòng hư vinh.
Cuối cùng Trì Dữu cũng nghiêng đầu qua. Cô nhìn anh, giọng điệu tràn ngập vẻ khó hiểu.
Vốn dĩ Trì Dữu đang rất tức giận nhưng thấy Sầm Lý đang ốm nên cô cũng cảm thấy ngại khi hung dữ với anh.
“Em không hiểu. Rõ ràng là anh đã nhận ra em, tại sao lại phải làm bộ không quen biết em? Thậm chí anh còn biết em yêu thầm anh nữa, tại sao anh lại giả vờ như không hề chứ?”
Trì Dữu không muốn nghĩ xấu về anh nhưng hành vi biết rõ vẫn cố ý làm như không biết của anh giống như thể anh đang đùa giỡn với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sầm Lý im lặng, trên gương mặt tái nhợt đẹp trai của anh tràn ngập cảm xúc phức tạp. Đối mặt với sự chất vấn của cô, gương mặt anh lộ ra vẻ hốt hoảng, không biết phải mở miệng như thế nào.
Trì Dữu đột nhiên cảm thấy nhụt chí, cô không khỏi nổi giận: "Anh thật sự tính đùa giỡn với em đấy à?"
Sầm Lý nhắm mắt, cuối cùng anh hạ thấp giọng, từ tốn nói: “Không phải. Bởi vì em đã từng nói nếu có cơ hội được gặp lại anh, em không mong anh biết được bí mật của em.”
Trì Dữu ngẩn người, vẻ mặt cô lộ ra sự hoang mang.
“Em nói câu đó hồi nào?”
Sầm Lý khựng lại, anh trả lời: "Câu trả lời của em vào hôm đó."
“Hôm nào cơ?”
“Câu trả lời đã bị em xóa đi vào mấy ngày trước đấy.”
“…”
Vài giây sau, Trì Dữu mới hiểu được rốt cuộc điều mà anh đang nói đến là gì. Đột nhiên, cô bật người, đứng dậy khỏi chỗ cứ như chim sợ cành cong. Cô lùi ra phía sau hai bước thật dài, cầm chiếc đũa chỉ vào anh rồi lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh… anh đã đọc câu trả lời kia của em rồi hả?”
Người đàn ông cụp mắt. Anh không đáp, xem như đã ngầm thừa nhận.
Trì Dữu đã không thể dùng bất cứ từ ngữ nào để có thể lột tả được sự xấu hổ và giận dữ vào thời khắc này của mình.
“Sầm Lý, anh ăn no rửng mỡ không có gì làm hả? Anh có yêu thầm ai đâu, đang yên đang lành anh đọc mấy thứ này làm gì?!”
Thứ gì đã khiến bạn quyết định từ bỏ một người mà bạn yêu thầm đã lâu?
Tại sao một người bị yêu thầm như anh lại bấm vào kiểu chủ đề như vậy cơ chứ?
Sầm Lý cũng hiểu tâm trạng lúc này của Trì Dữu. Vốn dĩ anh không muốn nói cho cô biết nhưng chuyện này chỉ là bất đắc dĩ, là do cô ép anh, anh chỉ đành giải thích: “Hồi đại học Vương Khải Ninh gửi đường link đề tài đó cho anh.”
Trì Dữu không còn lời nào để nói.
“Trì Dữu, em ăn cơm xong chưa? Ba đang tìm em đó.”
Vào lúc hai người đang giằng co thì tiếng của Trì Thiến ở cách đó không xa đã truyền đến. Trì Dữu giật mình tại chỗ giống như một con thỏ.
Cô không thể để cho Trì Thiến biết Sầm Lý đang ở đây được, bằng không là chuyện này sẽ không yên mất.
Trì Dữu trừng mắt nhìn Sầm Lý, cô cảnh cáo anh: “Đừng đi theo em, mau đi khám bệnh đi. Nếu anh dám đi theo em qua đó thì em sẽ kéo anh đi chết cùng đấy!”
Đối mặt với sự uy hiếp đầy nghiêm túc của Trì Dữu, Sầm Lý cũng hiểu anh cần cho cô thời gian để tiêu hóa. Anh gật đầu, xem như đã đồng ý.
Trì Dữu chạy từng bước nhỏ rồi rời đi, vốn dĩ Trì Thiến đã đi về hướng này rồi nhưng cô ấy lại bị Trì Dữu kéo đi sang chỗ khác.
Sầm Lý ngồi tại chỗ một lúc lâu rồi thở dài đầy uể oải. Anh xoa xoa cái đầu đau nhức, chống đầu gối đứng dậy đi vào văn phòng bác sĩ bên cạnh.
…
Cánh cửa khép hờ vang lên tiếng gõ cửa, bác sĩ Khương đang viết bệnh án ở bàn làm việc ngẩng đầu. Vừa nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, bà lập tức sửng sốt.
“Sầm Lý? Sao con lại trở về Đồng Châu? Sao sắc mặt con lại kém như vậy?”
-
“Cậu nói câu trả lời chuyện yêu thầm mà cậu viết trên mạng trước kia bị Sầm Lý đọc được rồi hả? Cậu nói thật đấy à?”
“Chà, xem ra đúng là không thể tùy tiện đăng mấy chuyện yêu thầm lên mạng ha. Nói không chừng một ngày nào đó bị đối tượng thầm mến lướt được thì nhục mặt chết mất.”
Trì Dữu nghe được mấy lời cảm thán đầy bất ngờ của Mạnh Tuyền ở đầu bên kia điện thoại thì che mặt lại. Cô không nói một lời nào.
Lúc Trì Dữu viết cô cũng không ngờ là câu trả lời của mình sẽ nổi tiếng, thậm chí trước khi cô xoá thì đoạn trả lời đó có hơn hai trăm mấy nghìn like.
“Cậu đã viết gì trong câu trả lời ấy thế?” Sau khi cảm thán một cách hết sức ngạc nhiên xong, Mạnh Tuyền tò mò hỏi.
“Tớ không nhớ nữa.” Trì Dữu thành thành thật thật nói: “Tớ viết vào năm nhất đấy. Ngày đó tớ xoá mà thấy ngượng hết sức, tớ cũng không dám xem mà xoá đi luôn.”
“Cậu không lưu lại hả?”
“Không.”
“Hơn hai trăm mấy nghìn like đấy! Thế mà cậu lại nỡ xoá.”
Trì Dữu bĩu môi: “Cái này có gì mà lại không nỡ xoá chứ? Hai trăm mấy nghìn like chứ đâu phải hai trăm mấy nghìn nhân dân tệ đâu.”
Mạnh Tuyền nghĩ thầm cũng phải, cô ấy cũng không lăn tăn chuyện hai trăm mấy nghìn này nữa.
“Cho nên Sầm Lý đã biết chuyện cậu thích thầm cậu ấy hồi đại học cho nên sau khi cậu vào công ty thì cậu ấy cũng nhận ra cậu, sau đó làm bộ không quen biết cậu, sau đó…”
“Sau đó gì nữa?”
“Sau đó cậu ấy thích cậu luôn hả?”
Trì Dữu chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “Hai chuyện này liên quan tới nhau sao?”
“Thế thì cậu phải hỏi cậu ấy chứ. Tớ có phải cậu ấy đâu. Tớ không biết cậu ấy thích cậu kiểu gì, lúc nào thích cậu cả. Tớ chỉ biết kết quả đó là cậu ấy thích cậu thôi.”
Trì Dữu nghe Mạnh Tuyền nói thế thì im lặng.
“Nè Dữu Tử, Sầm Lý đã tới Đồng Châu tìm cậu rồi, bây giờ cậu định thế nào? Cậu còn ý định muốn đá cậu ấy nữa hay không?”
Trì Dữu hỏi lại: “… Chứ không lẽ tớ phải quay lại hả?”
Mạnh Tuyền cười nói: “Quay lại thì có làm sao đâu? Quay lại với kiểu người xuất sắc như Sầm Lý thì lại ngon quá ấy chứ.”
Trì Dữu im lặng vài giây, giọng điệu mang vẻ phức tạp: “Thôi bỏ đi. Tớ đã xoá bạn bè với anh ấy rồi, bây giờ mà quay lại thì chẳng phải đang tự vả vô mặt mình hay sao?”
Mạnh Tuyền hỏi: “Nhưng mà chia tay rồi cậu không buồn sao?”
“Có buồn đến thế nào đi nữa thì thời gian trôi qua lâu dần cũng sẽ ổn thôi. Lúc trước tớ yêu thầm anh ấy cũng như vậy cả đấy, lên đại học là ổn rồi.” Trì Dữu phồng má lên nói: “Lúc cần cắt đứt lại không cắt đứt, do dự không quyết đoán mới là tra tấn chính bản thân mình.”
Hơn nữa cô đã không còn cảm thấy tiếc nuối gì với Sầm Lý nữa rồi.
Mạnh Tuyền rất ngạc nhiên bởi sự phóng khoáng của Trì Dữu.
Cô ấy cũng đã từng chia tay, cô ấy hiểu cái thứ gọi là chia tay này. Nghe thì dứt khoát vậy thôi chứ thực tế để làm được thì khó khăn lắm.
Nhưng Trì Dữu rất hiểu rõ bản thân cô đang làm gì.
Cô đứng ở hành lang ngoài bệnh viện nhìn ánh trăng rằm treo trên bầu trời đêm tối mịt.
Ngắm nhìn ánh trăng rất mệt.
Trải qua một tình yêu ngắn ngủi, ánh trăng vẫn cứ tiếp tục ở nơi cao vời vợi trên bầu trời thuộc về anh, còn cô chỉ cần được ánh trăng soi sáng là đủ rồi.
Đây là suy nghĩ thật lòng của cô, mặc dù thoạt nhìn qua cô có vẻ rất vô tâm.
Điều duy nhất mà Trì Dữu không ngờ tới chính là Sầm Lý đã biết chuyện hồi cấp ba cô yêu thầm anh từ lâu rồi.
Ôi chao… Nhục mặt muốn chết, nhục quá đi.
Hôm nay cô cố ý về trường học một chuyến. Vốn dĩ cô đang định thủ tiêu hết những lịch sử đen tối liên quan đến chuyện yêu thầm của mình, thế mà chẳng ngờ những lịch sử đen kia đã biến mất không còn một dấu vết.
Điều khiến Trì Dữu không ngờ chính là Sầm Lý thế mà lại bỏ hết công việc ở thành phố Thâm Quyến, chạy một quãng đường xa xôi đến tìm cô.
… Anh thích cô đến vậy sao?
Mới chỉ một tháng thôi, chắc là không đến nỗi tình cảm sâu đậm như vậy đâu nhỉ?
Huống chi người đó là Sầm Lý nữa. Đến cả Từ Như Nguyệt đã ở bên anh nhiều năm như thế mà chẳng phải anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ với Từ Như Nguyệt đó sao?
Đột nhiên Trì Dữu ngắm mặt mình ở trong điện thoại.
Chẳng lẽ mấy năm nay cô đã lột xác hoàn toàn, đã trở thành một cô gái xinh đẹp rồi sao? Thế cho nên Sầm Lý lúc ở công ty vừa nhìn đã lập tức yêu cô?
Nhưng cô có phẫu thuật thẩm mỹ đâu cơ chứ? Cùng lắm là cô chỉ biết cách trang điểm, biết cách ăn mặc hơn hồi học cấp ba mà thôi.
Trì Dữu bỏ điện thoại xuống.
Thôi kệ anh ấy đi, cứ như vậy trước đã.
Dù sao đời người cũng không phải chỉ có mỗi chuyện yêu đương, bây giờ bệnh tình của ba Trì mới là quan trọng nhất.
Sau khi cúp điện thoại với Mạnh Tuyền, Trì Dữu trở lại phòng bệnh. Sau khi cô ngây người ra một lúc thì đột nhiên cô nhận được một tin nhắn đến từ một người bạn học đại học nào đó.
Bây giờ người bạn học đại học đó đang làm việc ở Đồng Châu, người đó hỏi cô tại sao đột nhiên lại tới Đồng Châu, hỏi xem cô có muốn cùng ra ngoài ăn một bữa cơm hay không.
Trì Dữu muốn từ chối nhưng lại cảm thấy vô duyên vô cớ từ chối thì không lịch sự lắm. Thế là cô mới nói rõ với người đó mục đích cô tới Đồng Châu lần này chủ yếu là thăm người ba bị bệnh.
Người bạn học kia hỏi chú Trì đang điều trị ở bệnh viện nào, hôm nào rảnh, cô ấy cũng muốn đến thăm ông ấy.
Trì Dữu vội vàng nói "không cần đâu" nhưng người bạn học này lại quá nhiệt tình. Trì Dữu không thể từ chối nên chỉ đành nói cho cô ấy tên của bệnh viện.
Trì Dữu: “Lúc nào cậu tới thì nói với tớ một tiếng nha, tớ đi đón cậu.”
Người bạn học: “Ok nhé.”
-
Trì Dữu trực ở bệnh viện một đêm, buổi sáng ngày hôm sau Trì Dữu đã bị Trì Thiến và mẹ Trì đánh thức.
“Em đi rửa mặt đi, rửa mặt xong thì ăn sáng.” Trì Thiến nói.
Trì Dữu "ừm" một tiếng, cô đứng lên vươn vai một chút.
Trong phòng bệnh có nhà vệ sinh nhưng lúc này một người bệnh khác cùng phòng bệnh đang ở trong đó. Trì Dữu định ra ngoài, cô thuận tay lấy điện thoại theo nhưng lại phát hiện tối qua trước khi ngủ cô đã quên sạc điện thoại, lúc này điện thoại cô đã hoàn toàn cạn pin.
Trì Dữu chỉ đành bỏ điện thoại lại để sạc pin, cô lấy khăn lông đi ra phòng vệ sinh ở bên ngoài.
Sau khi rửa mặt xong, Trì Dữu trở lại phòng bệnh nhưng lúc này trừ ba mẹ và chị cô ra thì còn có một người đàn ông trong phòng. Anh ta đang đứng bên cạnh giường bệnh của ba Trì hỏi thăm ba Trì.
Nhìn từ đằng sau, vóc dáng của người đàn ông rất cao, người đó mặc một bộ đồ đen từ trên xuống dưới. Anh ta mặc một chiếc áo gió màu đen, mang đôi bốt Martin cổ cao màu sẫm, trông khá nổi bật trong căn phòng bệnh màu nhạt.
Trì Thiến nhìn thấy Trì Dữu vừa về trước tiên, cô ấy chớp mắt vài cái với Trì Dữu với vẻ hoang mang.
Sau đó mẹ Trì cũng đã nhìn thấy Trì Dữu, bà ấy vẫy tay nói: “Bé con, bạn học đại học của con đến rồi này.”
Người đàn ông xoay người lại, sau khi anh ta nhìn thấy cô thì nhướng một bên mày, khóe môi cong lên.
“Lâu quá không gặp. Nghe nói ba em bị bệnh nên tôi đến thăm một chút.”
Trì Dữu: “…”
Mới ban ngày ban mặt mà đã gặp ma rồi.
Cô còn tự nhủ cái bóng lưng kiêu ngạo và bất cần này quen mắt lắm, thì ra đúng là Trần Hướng Bắc thật.
Ba Trì và mẹ Trì không quen Trần Hướng Bắc, họ cứ tưởng Trần Hướng Bắc là bạn học đại học của Trì Dữu nhưng Trì Thiến đã nhìn thấy ảnh chụp của Trần Hướng Bắc cho nên cô ấy nhận ra anh ta.
Trì Thiến nhìn chằm chằm Trì Dữu như có ý nói bằng ánh mắt.
[Em làm gì đấy? Gọi người yêu cũ đến thăm ba chúng ta hả? Em không bị gì đấy chứ?]
Trì Dữu chẳng hiểu làm sao.
[Em có biết gì đâu.]
Trì Thiến thấy Trì Dữu cũng bày ra vẻ mặt chẳng hiểu gì thì cảm thấy mình cần phải làm cho rõ ràng chuyện này. Cô ấy nói với Trần Hướng Bắc với vẻ gượng gạo: “Này chàng trai, cậu ngồi xuống đây nhé. Tôi tìm em gái tôi có chút việc, tôi đưa con bé ra ngoài một chút.”
Trần Hướng Bắc cũng không vạch trần, anh ta chỉ cười: “Chị cứ thoải mái đi ạ, tôi ngồi đây nói chuyện phiếm với chú và dì một lúc.”
Trì Thiến nhanh chóng túm lấy cái người đang ngây ra trước cửa là Trì Dữu ra ngoài.
Cô ấy cũng không biết nên đi đâu, nói chung chỉ cần đi ra ngoài là được.
Vừa đi Trì Thiến vừa chất vấn: “Người bạn trai này của em… À không, phải là bạn trai cũ cũ mới đúng. Cậu ta từ đâu chui ra đấy? Không phải em đã nói cho cậu ta biết chuyện ba chúng ta nằm viện đấy chứ?”
Trì Dữu bị Trì Thiến lôi đi, cô nói với giọng điệu vô tội: “Em làm gì có? Em đâu biết anh ta chui ra từ cục đá nào đâu? Chị đừng kéo tay em, đau chết đi được.”
Hai chị em đang lôi kéo nhau thì đụng phải một người đang bước về phía họ.
Hai chị em cứng đờ ngay tại chỗ.
Người đàn ông kia vẫn mặc chiếc áo khoác gió nhạt màu ngày hôm qua, sắc mặt anh nhìn đỡ hơn nhiều so với hôm qua nhưng trông vẫn rất nhợt nhạt. Thân hình anh cao lớn, chân dài, mặt mũi lại còn đẹp trai tuấn tú. Anh bước đi trên lối đi nhỏ của hành lang bệnh viện trông hết sức bắt mắt.
Trên tay anh còn đang cầm thực phẩm dinh dưỡng và hoa tươi chuyên dùng để đi thăm người bệnh.
Xem ra là hôm qua bản thân anh bị bệnh cho nên ngại tới thăm, sau khi ngủ một giấc cảm thấy đỡ rồi nên sáng sớm anh đã đến đây thăm ba của Trì Dữu.
Chẳng biết Trần Hướng Bắc từ đâu xuất hiện nhưng Trì Thiến cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện một người đáng lẽ phải ở thành phố Thâm Quyến là Trì Sâm lại xuất hiện ở đây.
Trì Thiến chọt vào cánh tay Trì Dữu, hỏi với vẻ không dám tin: “Em định họp nhóm rủ bạn trai cũ đến bệnh viện hả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...